ZingTruyen.Xyz

Review ngôn tình (Part 3)

372. [Hiện đại, nam chính khuyết tật] Ôm em đi, Diệp Tư Viễn

yubi_tran

ÔM EM ĐI, DIỆP TƯ VIỄN

Tác giả: Hàm Yên

Thể loại: Hiện đại, thực tế, nữ truy, nam chính khuyết tật, thâm tình, sạch sủng sắc, ý nghĩa, HE.

Độ dài: 91 chương + 8 NT

Tình trạng: Hoàn edit

Link đọc: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=377350

------------------

"Ôm em đi, Diệp Tư Viễn!"

"Tiểu Kết, có lẽ cả đời này, anh cũng không thể ôm em..."

Vậy cũng không sao cả, Diệp Tư Viễn. Chỉ cần anh ở bên em, tất cả những điều anh không thể làm được, em sẽ làm thay anh.

Những việc mà Diệp Tư Viễn không thể làm, có rất nhiều. Anh không thể ôm cô, không thể vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, không thể dắt cô đi tản bộ, không thể bế khi cô ngã, không thể đánh nhau khi cô bị ức hiếp... Bởi vì, anh... không có tay!

Đúng vậy, một tai nạn vào năm 11 tuổi đã cướp đi hai cánh tay Diệp Tư Viễn, cũng cướp đi tuổi thơ và tất cả hoài bão của anh. Đến tột cùng là cảm giác như thế nào khi tất cả mọi thứ đang rất tốt đẹp, bỗng chốc tan thành mây khói? Không ai biết. Chỉ biết rằng, thời khắc của hiện tại, Diệp Tư Viễn đã vượt qua quãng thời gian khắc nghiệt đó để có thể đứng tại nơi đây. Dùng cách thức rất riêng của mình, một lần nữa tiến vào cộng đồng và gặp được Trần Kết.

Trần Kết 18 tuổi, xinh đẹp động lòng người, lần đầu tiên gặp Diệp Tư Viễn cũng không phải là ấn tượng tốt đẹp gì cho lắm, nhưng tuyệt đối in sâu. Lợi thế của tuổi trẻ chính là không biết sợ là gì. Vì thế, Trần Kết mạnh mẽ tiến lên, tiếp cận Diệp Tư Viễn. Trước con mắt của biết bao người, đây có thể là hành động dũng cảm, cũng có thể là hành động xuẩn ngốc. Nhưng Trần Kết không quan tâm. Cô thích anh, vậy là được rồi.

Có điều, Diệp Tư Viễn không giống người bình thường. Từ khi mất đi cánh tay, sự tự tin của anh cũng khuyết một mảng lớn. Anh cho rằng, Trần Kết vì nông nổi nhất thời mới có suy nghĩ như vậy. Cho dù bản thân anh cũng có chút ý tứ với cô ấy, nhưng nếu vì sự ích kỷ của bản thân mà làm lở dở cuộc đời của một cô gái, Diệp Tư Viễn nhất định không đồng ý. Thế nên, anh cự tuyệt.

Trần Kết cũng không phải là cô gái bám dính, cô xinh đẹp, lại độc lập như vậy, anh không cần thì cô cũng không tiếc. Thế nhưng, từ khi gặp nhau đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến hai người vô tình hoặc hữu ý ở chung một chỗ. Tuy ngoài mặt Diệp Tư Viễn từ chối, nhưng thỉnh thoảng hoặc đâu đó, anh vẫn để lộ ra một chút tâm ý dành cho cô. Trần Kết thông minh lanh lẹ, bắt được điểm mấu chốt liền ra đòn quyết định.

"Diệp Tư Viễn, em bắt đầu thấy nhớ anh rồi."

... "Tiểu Kết, anh không chắc chắn..."

"Nhưng em chắc chắn! Diệp Tư Viễn, em chắc chắn!"

Sự kiên định trong giọng nói của cô, sự quyết tâm trong ánh mắt của cô, đã khiến Diệp Tư Viễn có một khát khao mà đã rất lâu rồi anh mới có lại được. Anh... muốn thử yêu đương.

Chỉ là muốn thử nhưng không ngờ thử đến nghiện luôn. Trần Kết 19 tuổi xuân sắc ngời ngời, hoàn toàn chủ động. Diệp Tư Viễn 22 tuổi thanh niên trưởng thành, bị dụ dỗ rơi vào lưới tình không cách nào thoát ra. Những chuyện này xảy ra với cả hai có lẽ là quá sớm nhưng biết làm sao được? Ai đó đã từng nói, có tình yêu làm cơ sở, việc phóng thích dục vọng chính là cách trực tiếp nhất thể hiện nỗi nhớ nhung. Diệp Tư Viễn và Trần Kết, chính là dùng cách này để khẳng định tình cảm dành cho đối phương. Ở phương diện này, họ thật sự rất hòa hợp.

Nhưng cuộc sống, đâu chỉ đơn giản như vậy. Yêu nhau là chuyện của hai người, nhưng ngày nào chưa chính thức về cùng một nhà, thì ngày đó vẫn phải đối mặt với cuộc sống cá nhân của riêng mình. Trần Kết còn có một đứa em trai đang đi học, đây là trách nhiệm mà cô phải gánh. Cho nên, Trần Kết có suy nghĩ trưởng thành hơn Diệp Tư Viễn tưởng tượng rất nhiều. Hai người đã xác định quan hệ nhưng cô chưa bao giờ phụ thuộc kinh tế của anh, cũng không muốn nhận sự giúp đỡ từ anh.

Nói cô tự lập cũng đúng, mà nói cô kiêu căng cũng chẳng sai. Bởi vì, Trần Kết chẳng thà nói dối Diệp Tư Viễn, đi nhảy ở quán bar cũng không hỏi mượn tiền anh lúc khốn khó. Cô suy nghĩ rất đơn giản, cả hai đều đang còn là sinh viên, nếu cô lấy tiền của anh thì có khác nào đang lợi dụng gia đình anh đâu.

Xuất phát chính từ chỗ này, khiến hai người mâu thuẫn đến mức không thể cứu vãn được. Diệp Tư Viễn cho rằng Trần Kết không nhờ anh giúp là vì không tin tưởng mình, khiến anh một lần nữa phải nhìn nhận lại mối quan hệ giữa hai người. Bây giờ là vậy, liệu sau này xuất hiện những vấn đề lớn hơn thì phải làm sao?

Đỉnh điểm của mọi chuyện bất ngờ xảy đến, khi Trần Kết trong lúc làm thêm kiếm tiền ở quán bar bị người ta bỏ thuốc. Tuy chưa bị tới mức làm nhục nhưng những hình ảnh xấu xí đó lại bị tung lên mạng, khiến cho cô suýt nữa thì bị đuổi học. Rất may mắn là mọi chuyện đã được giải quyết, Trần Kết được một bài học nhớ suốt đời.

Nhưng đó chưa phải là tất cả. Bởi vì những chuyện xảy ra quanh cô lại ít nhiều dính dáng đến tai nạn lúc nhỏ của Diệp Tư Viễn. Sự ganh ghét của người anh họ, sự trả đũa của người mẹ có đứa con bị hủy hoại và cả sự cố chấp của Diệp Tư Viễn, khiến cho sự việc càng lún càng sâu.

Trần Kết bị trả thù. Bọn khốn nạn ấy, muốn dùng cách dơ bẩn nhất để chà đạp cô, trước sự chứng kiến của Diệp Tư Viễn. Có lẽ nếu chỉ có một mình Trần Kết ở đó, cô cũng không có quyết định như vậy. Còn có gì đáng giá hơn mạng sống của mình chứ? Nhưng mà ở đó còn có Diệp Tư Viễn. Trần Kết biết rõ, anh đã tổn thương đến mức nào. Nếu bây giờ để cho anh chứng kiến người mình yêu bị vũ nhục mà không có cách gì bảo vệ, thì có lẽ vết thương này mãi mãi không thể lành. Thế nên, bằng tất cả tình yêu dành cho Diệp Tư Viễn, Trần Kết... nhảy lầu.

"Diệp Tư Viễn, hứa với em, phải sống thật tốt."

"Trần Kết, tại sao em phải làm vậy?"

"Bởi vì em là của anh, không ai có thể chạm vào em."

"Trần Kết, không có gì quan trọng bằng em đâu."

Nhưng đó là chuyện sau này. Trần Kết nhảy từ lầu 6 xuống, không chết nhưng vết thương cũng không hề nhẹ. Những tưởng vượt qua chuyện này rồi, sẽ không còn bất cứ ngăn cách nào giữa cô và anh nữa. Nhưng cô đã lầm. Ngay khi cô còn trên giường bệnh chưa thể ngồi dậy, anh đã nói lời chia tay. Không có lý do, chỉ đơn giản là chia tay, thế thôi.

Nếu là một ai đó khác, có lẽ đã sớm buông tay. Yêu một người khuyết tật vốn đã không dễ dàng, cha mẹ cũng không ủng hộ. Cái gì cũng tự mình làm, lại luôn phải để ý cảm xúc của người kia. Trần Kết cũng mệt mỏi lắm chứ. Nhưng trước giờ cô là người như vậy, sống không cần ánh nhìn của người khác, yêu cũng không cần tính toán xem bản thân có thiệt thòi hay không. Cho nên, Diệp Tư Viễn muốn chia tay, cô không phục. Không phục, nên cô đợi.

Trần Kết cho Diệp Tư Viễn thời hạn 5 năm để trở về cho cô một lý do. Hết thời hạn đó, cô sẽ không đợi nữa.

Trần Kết đã trải qua 5 năm như vậy, tốt nghiệp đi làm, giao lưu bạn bè, gặp gỡ mọi người và chờ đợi. Nhưng không có gì xảy ra cả.

Đủ rồi, như vậy là đủ rồi. Diệp Tư Viễn anh là cái thá gì mà bắt em trả giá như vậy? Thời hạn đã hết, anh có giỏi thì đừng quay lại nữa. Dù cho anh có quay lại, cũng đừng hòng khiến em tha thứ.

Trong lòng gào thét điên cuồng là thế, nhưng khi Diệp Tư Viễn trở về, cô lại không nói nổi một lời nào. Bởi vì, cô yếu đuối phát hiện ra bản thân chưa bao giờ quên được anh.

Diệp Tư Viễn đã trở về, nhưng không phải là để cho Trần Kết một lý do. Bởi vốn dĩ không có lý do nào cả. Sau khi biết được tất cả sự thật, anh chỉ cảm thấy mình không còn xứng đáng ở bên cô ấy nữa. Vậy nên, anh thả cô đi. Chỉ có điều cô là Trần Kết, đánh chết cũng không chịu đi. Nếu phải đi cô chỉ muốn đi cùng với Diệp Tư Viễn.

"Anh suốt đời cũng không thể ôm em, Tiểu Kết."

"Không sao, để em ôm anh là đủ rồi."

"Tiểu Kết, chỉ cần là nơi em muốn, chỉ cần là nơi anh đi được, anh nhất định sẽ đi cùng em."

Diệp Tư Viễn may mắn vì có một người mẹ kiên cường không bỏ cuộc, may mắn vì có những người bạn không kỳ thị và may mắn vì tìm được một Trần Kết yêu anh đến quên cả lối về.

Sẽ có rất nhiều người cho rằng, tình yêu này quá đỗi diệu kỳ, quá đỗi hoang đường. Nhưng sự thực trong cuộc sống, có rất nhiều người gặp phải tình huống như vậy. Vì một lý do nào đó, họ không còn một thân thể kiện toàn nữa. Nhưng lựa chọn cách vượt qua như thế nào, thay đổi tương lai ra sao lại mỗi người mỗi khác. Vậy nên mới nói, con người có thể không hoàn mỹ về thân thể, nhưng nhất định không được để tâm hồn mình khiếm khuyết.

____________

" ": Trích từ truyện

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz