Reup Huyet Toc Du Hoac Ngu Tieu Lan San
Mặc kệ Morris rốt cuộc nghĩ như thế nào, trong lòng Nặc Lôi, đích thật rất kiên định cho rằng, mình đang yêu đương.
Tuy trước kia chưa từng yêu, nhưng cũng may tiểu thuyết bát quái ở Ma giới quá nhiều, bởi vậy thống lĩnh các hạ vĩ đại mỗi khi nhàn rỗi, liền thường xuyên ôm một quyển sách xem cuồng nhiệt.
"Hắn đang đọc gì vậy?" Tây Mặc hiếu kỳ hỏi.
"《Dạy ngươi làm thế nào trở thành một bạn trai hoàn mỹ 》." Freddy cảm giác mình quả thực phải cúng bái chỉ số thông minh của Nặc Lôi, "Trừ cái đó, hắn còn mua 《Mỗi ngày một lời tâm tình 》《Bí mật nhỏ giữa tình nhân 》, thậm chí còn có một cuốn 《Ghi chép mối tình đầu của phấn hồng nam sinh 》, ta hoài nghi hắn đã biến thái rồi."
Lời còn chưa nói hết, Tây Mặc đã vịn tường nôn mửa.
Trong khoảng thời gian Nặc Lôi điên cuồng đọc yêu đương bí tịch, người bị hại nhiều nhất không thể nghi ngờ chính là Morris.
"Tiểu tâm can thân ái nhất của ta." Nặc Lôi nâng cằm Morris nhìn y.
"... Mắt ngươi bị cát bay vào ư?" Morris nghi hoặc.
"Ngươi có cảm thấy tim đập rộn lên hay không?" Nặc Lôi hỏi.
"Không có." Morris lắc đầu.
"... Vậy cảm giác hít thở không thông thì sao?" Nặc Lôi chưa từ bỏ ý định.
"Cũng không có." Morris tiếp tục lắc đầu.
"Làm sao có thể." Nặc Lôi chỉ vào cặp mắt mình, "Ngươi nhìn kỹ chút nữa xem!"
"Ngươi làm gì mà cứ chớp mắt hoài thế?" Morris dí sát mắt lại nhìn, "Khó chịu?"
"... Ta đang phóng điện a!" Nặc Lôi rất khẩn thiết, liều mạng chỉ vào mắt mình, "Tiểu sóng điện giữa tình nhân, sách mới của giáo sư Rehmann, có cảm giác được không?"
"Ngươi hôm nay lại đổi tài liệu giảng dạy nữa?" Morris dở khóc dở cười.
"Thật không có cảm giác sao?" Nặc Lôi rất uể oải.
"Những sách kia đều là viết bậy đó." Morris buồn cười, "Sau này đừng đọc nữa."
Nặc Lôi bĩu môi, sáp lại hôn nhẹ y một cái.
Quản gia vẫn liên tục thu thập sách mới cho Nặc Lôi, vì vậy Morris thường xuyên nhận được hoa hồng và chocolate, lại còn bữa tối trong ánh nến, thậm chí còn có vé xem hòa nhạc.
Morris trời sinh ngũ âm không được đầy đủ, đối với âm nhạc lực giám định và thưởng thức bằng không, nghe chưa được một phần ba đã bắt đầu ngáp.
Nặc Lôi càng khoa trương, khi nốt nhạc đầu tiên được tấu lên, đã vù vù ngủ.
Quần chúng xung quanh giận mà không dám nói gì, nguyên một đám mắt đau lòng bi phẫn, trong tiếng ngáy của Nặc Lôi nghe hết buổi hòa nhạc.
Tan cuộc, Nặc Lôi ngủ được cảm thấy mỹ mãn, đĩnh đạc ôm bả vai Morris, "Bảo bối chúng ta đi ăn cơm."
"Về sau đừng đến những nơi như vầy nữa." Morris đánh ngáp, "Buồn ngủ chết được."
"Ngươi không thích?" Nặc Lôi trừng to mắt.
"Nghe không hiểu." Morris thẳng thắn!
"Chúng ta quả thực quá xứng!" Nặc Lôi ôm khuôn mặt y hung hăng gặm, "Ta cũng hiểu được thú vui này là thứ phân chó! Nhưng tên chuyên gia ngu ngốc kia nói ngươi nhất định sẽ thích, nên ta mới mang ngươi đến!"
"Bọn họ đều giống như ngươi nói, lừa tiền đó." Morris lau lau nước miếng trên mặt, "Về sau không được tìm chuyên gia nữa!"
"Chúng ta đi sòng bạc đi?" Nặc Lôi cao hứng bừng bừng đề nghị.
"Ta muốn trở về ngủ." Morris bị âm nhạc thôi miên, mắt sắp mở hết lên nổi.
"Ngươi không thoải mái?" Nặc Lôi rất khẩn trương ôm y, "Có cần gọi bác sĩ không?"
"Ta hơi mệt mà thôi." Morris không biết nói gì, "Có cần khoa trương vậy không?"
"Nhưng trên sách nói tiểu tình nhân nhất định phải suy yếu, như vậy mới —— "
"Ngươi câm miệng cho ta!" Morris vừa nghe đến sách liền đau đầu.
"Bảo bối ngươi nạt ta." Nặc Lôi rất ủy khuất.
"..." Morris muốn đập đầu vào tường.
Buổi tối cơm nước xong xuôi, Nặc Lôi đem Morris lừa gạt đến văn phòng, rốt cục đạt thành nguyện vọng biến thái XXOO trên đống văn kiện cơ mật.
Nặc Lôi tinh lực tràn đầy thế tới ồ ạt, cơ hồ mỗi lần đều đem Morris thúc đến hôn mê, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Sau khi ăn no Nặc Lôi cảm thấy mỹ mãn, ôm Morris đặt nằm lên salon xong, mới ngồi lại trước bàn làm việc tiếp tục xem tư liệu.
Đêm hơi lạnh, Morris rụt rụt vào thảm, xoay người tiếp tục ngủ.
Bên ngoài có người gõ cửa, tiến vào là tổng lĩnh Ma tộc quân đoàn hai.
"Chuyện gì?" Nặc Lôi hỏi hắn.
"Gần đây chiến sự biên cảnh rất căng thẳng, quân đội Ma tộc phải đến tiền tuyến trong vòng ba ngày." Tổng lĩnh nhỏ giọng báo cáo, "Vì bổ sung trang bị quân sự, chúng ta cần lượng lớn lương thực, lúc này điều động đã không kịp, nên phải thu thập ngay tại địa phương."
"Kế đó có thành trấn nào?" Nặc Lôi xem địa đồ.
"Lưu Khắc trấn, Lạp Duy trấn, còn có thành phố Đô Tạp." Tổng lĩnh rất quen thuộc với biên cảnh.
"Ngoại trừ Lưu Khắc trấn, hai chỗ khác đều đi dán bố cáo, cư dân trừ thức ăn bản thân họ, còn lại toàn bộ nộp lên trên." Nặc Lôi phất phất tay, "Đi chuẩn bị văn bản tài liệu a."
"Vậy nếu có người không phục tùng mệnh lệnh —— "
"Làm thịt hết." Nặc Lôi rất lạnh lùng, "Thà giết sạch tất cả mọi người, cũng phải bảo đảm tiếp tế cho quân đội."
"Vâng." Tổng lĩnh đứng nghiêm hành lễ, xoay người ra khỏi văn phòng.
Morris cắn môi, thân thể hơi run rẩy.
Tuy không muốn khiến hắn phát hiện, nhưng sau lưng vẫn có người nhích lại gần.
"Đã nghe được?" Nặc Lôi hỏi y.
"Ừm." Morris không quay đầu lại.
"Không vui?" Nặc Lôi lại hỏi.
"Không có." Morris giọng mũi dày đặc.
Nặc Lôi đưa tay, mạnh mẽ kéo y dậy.
Morris cúi đầu, không chịu nhìn Nặc Lôi.
"Ta nói tất cả ngoại trừ Lưu Khắc trấn, sao còn giận?" Nặc Lôi nhíu mày.
"Ngươi có biết ta vì sao tham gia quân đội không?" Morris thanh âm rất thấp, "Ta vốn là một học đồ (người học việc) trong một tiệm bánh mì, nhưng có một ngày, trong tiệm đột nhiên có một đội binh sĩ đến, không phân trần gì liền cướp tất cả mọi thứ."
"Vô cớ nhiễu dân?" Nặc Lôi sắc mặt trầm xuống.
"Cũng là vì chuẩn bị quân trang, nội thành dán bố cáo, bên trên có chữ ký của ngươi."
"Vậy thì rất bình thường." Nặc Lôi không cho là đúng.
"Nhưng bọn họ căn bản không phải là trưng thu lương thực bình thường, hoàn toàn chính là cường đạo!" Morris có chút kích động, "Bọn họ cường bạo người nữ hầu trong tiệm, giết chủ tiệm, còn thiêu hủy luôn cả tiệm bánh mì!"
"Loại chuyện này không thể tránh được." Nặc Lôi nhún nhún vai, "Ta không có cách nào giám thị hành động của mỗi một sĩ binh."
"Đã không có cách nào giám thị, tại sao phải hạ loại mệnh lệnh đó?" Morris không khống chế được cảm xúc.
Vĩnh viễn cũng không quên được buổi chiều đó, bản thân bị một đám nam nhân đánh tới không đứng dậy được, trơ mắt nhìn họ luân phiên cưỡng gian một nữ hài trong tiệm.
Thật vất vả đợi đến lúc bọn họ đi, chẳng quan tâm gì khác, nhịn đau khập khiễng về đến nhà, lại phát hiện cũng một mảnh bừa bãi.
May là bà trốn dưới gầm giường, mới không bị thương tổn, nhưng trong nhà đã sớm một hạt gạo cũng tìm không thấy.
Vạn bất đắc dĩ, đành phải lựa chọn tham gia quân ngũ, chỉ là vì mười kim tệ tiền lương dự chi (trả trước).
"Sau đó ta cầm mười kim tệ đó, đến quân đội mua một bao gạo giá cao." Morris cười khổ, "Binh lính của ngươi mượn mệnh lệnh của ngươi, ban đầu là cướp sạch lương thực của dân chúng, sau đó bắt họ phải mua lại giá cao, ngươi có biết không?"
"Ta không biết chi tiết, nhưng ta biết chắc chắn sẽ có bất bình đẳng." Nặc Lôi vuốt tóc phủ trên trán y, "Thật xin lỗi, ta không có cách nào làm được hoàn mỹ."
"Ngươi căn bản là không hiểu." Morris đẩy tay hắn ra, vùi mặt vào gối.
Đói khát, rét lạnh, tuyệt vọng, phẫn nộ, thúc thủ vô sách, hắn đều chưa từng trải qua, làm sao có thể hiểu?
Tính mạng người thường và tôn nghiêm trong mắt hắn, căn bản là không đáng một đồng.
"Ngươi rất thiện lương." Nặc Lôi thở dài, vươn tay ôm lấy y, "Nhưng ở vị trí của ta, vĩnh viễn cũng không thể bận tâm đến tất cả mọi người."
Morris nhắm mắt lại, cảm thấy có chút mỏi mệt.
Phải, mặc kệ Nặc Lôi ở trước mặt mình có bao nhiêu ngây thơ, thủy chung vẫn là tổng thống lĩnh quân đoàn Ma tộc, mình sao có thể quên điểm này.
Quân đoàn đối với Ma giới mà nói trọng yếu biết bao, nếu không có năng lực xuất chúng, làm sao có thể ngồi vững vàng ở vị trí này.
Bạo lực ích kỷ, ôn nhu săn sóc, ngây thơ đơn thuần, lạnh lùng vô tình, cùng là một người, sao có thể có nhiều tính cách như vậy?
"Không tức giận nữa chứ?" Nặc Lôi nhẹ giọng hỏi y.
"Ta mệt." Morris cảm giác mình đau đầu.
Nặc Lôi không nói tiếp, giúp y mặc quần áo tử tế, liền ôm lấy y thuấn di về tòa thành.
"Ngươi có từng mất đi vật trân quý nhất chưa?" Trước khi ngủ, Morris hỏi Nặc Lôi.
"Không có." Nặc Lôi lắc đầu.
"Vậy ngươi có thứ gì ngươi quý trọng nhất không?" Morris lại hỏi.
Nặc Lôi vẫn lắc đầu.
"Đợi đến một ngày ngươi đều trải qua, ngươi sẽ hiểu." Thanh âm Morris rất thấp.
"Ngủ đi." Nặc Lôi nhíu mày, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Thiện lương là đúng, nhưng trên chiến trường, nào có nhiều thiện lương như vậy?
Sáng hôm sau, Morris tỉnh dậy rất trễ, quay đầu nhìn lại, bên người trống trơn.
Ngồi dậy định mang giày, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra.
"Bảo bối sáng sớm tốt lành." Nặc Lôi nhào lên chu môi, "Nhanh, hôn chào buổi sáng nào."
Morris bị khiến cho dở khóc dở cười.
"Ta hôm nay làm bữa sáng cho ngươi!" Nặc Lôi dương dương tự đắc.
"Cái gì?" Morris kinh ngạc, "Ngươi còn biết làm cơm?"
"Đương nhiên!" Nặc Lôi đứng lên, kiêu ngạo khoe ra tạp dề trắng trên người mình.
"..." Morris không biết mình nên có biểu tình gì.
Nặc Lôi nóng lòng triển lãm thành quả, trực tiếp khiêng y ra nhà ăn.
"Thế nào thế nào?" Nặc Lôi không thể chờ đợi.
"Đều là ngươi làm sao?" Morris mở to hai mắt, "Rất cao cấp đi?"
"Chút lòng thành." Nặc Lôi rất buồn nôn, "Bảo bối thích là tốt rồi."
Morris yên lặng rùng mình một cái.
Bất quá bữa sáng thực sự tinh xảo lại ăn ngon, Morris rất có khẩu vị, cúi đầu ăn nghiêm nghiêm túc túc.
"Kỳ thật ta còn có thể làm rất nhiều thứ." Nặc Lôi sờ cằm nhìn y, "Về sau làm cho ngươi."
"Tốt." Morris gật đầu, uống một hớp lớn súp đặc, "Nước súp bơ uống rất ngon, rất ngọt ngào, nấm cũng rất non."
"Đương nhiên." Nặc Lôi tự hào, "Rất đơn giản thôi!"
Bếp trưởng đứng một bên liều mạng ho khan, bất quá Nặc Lôi không chú ý tới.
"Bò beafsteak cũng ăn rất ngon nga." Morris liếm môi.
"Ừ." Nặc Lôi nhìn đầu lưỡi Morris mà nuốt nước miếng, mới sáng sớm đó, có cần câu dẫn người vậy không!
"Nhưng mà thịt bò của ngươi lại có vị cá." Morris rốt cục nhịn không được, nhìn hắn tựa tiếu phi tiếu (như cười mà không phải cười).
"Hả?" Nặc Lôi sửng sốt.
"Còn nữa, đây không phải là súp bơ nấm, mà là canh gà." Morris dùng ngón trỏ gõ gõ bàn ăn, "Ta gạt ngươi thôi."
Nặc Lôi ai oán nhìn về phía đầu bếp.
"Ta có ho, ngài không nghe thấy." Đầu bếp vội vàng giải thích.
Nhìn tạp dề trên người và mũ trong túi Nặc Lôi, Morris phá ra cười đến đau bụng.
Đồ ngốc, gạt người cũng không biết cách gạt nữa!
Thật vất vả mới dừng cười, Morris thẳng người, lại phát hiện Nặc Lôi đang sửng sốt nhìn mình.
"Làm sao vậy?" Morris mạc danh kỳ diệu.
"Bảo bối cười lên thật đẹp." Nặc Lôi ôm y, "Cười cái nữa đi."
Morris có chút xấu hổ.
"Ta thích nhìn ngươi cười." Nặc Lôi xoa gương mặt y, "Về sau cười nhiều hơn được không? Tốt nhất là cười từ sáng tới tối!"
Ngu ngốc mới cười suốt ngày! Morris muốn kháng nghị, nhưng bị Nặc Lôi đoạt trước một bước chặn miệng.
Ngoài cửa sổ, tiểu phóng viên chụp ảnh vỗ cánh, kích động rơi lệ đầy mặt.
Quả thực quá mỹ hảo!
Tuy trước kia chưa từng yêu, nhưng cũng may tiểu thuyết bát quái ở Ma giới quá nhiều, bởi vậy thống lĩnh các hạ vĩ đại mỗi khi nhàn rỗi, liền thường xuyên ôm một quyển sách xem cuồng nhiệt.
"Hắn đang đọc gì vậy?" Tây Mặc hiếu kỳ hỏi.
"《Dạy ngươi làm thế nào trở thành một bạn trai hoàn mỹ 》." Freddy cảm giác mình quả thực phải cúng bái chỉ số thông minh của Nặc Lôi, "Trừ cái đó, hắn còn mua 《Mỗi ngày một lời tâm tình 》《Bí mật nhỏ giữa tình nhân 》, thậm chí còn có một cuốn 《Ghi chép mối tình đầu của phấn hồng nam sinh 》, ta hoài nghi hắn đã biến thái rồi."
Lời còn chưa nói hết, Tây Mặc đã vịn tường nôn mửa.
Trong khoảng thời gian Nặc Lôi điên cuồng đọc yêu đương bí tịch, người bị hại nhiều nhất không thể nghi ngờ chính là Morris.
"Tiểu tâm can thân ái nhất của ta." Nặc Lôi nâng cằm Morris nhìn y.
"... Mắt ngươi bị cát bay vào ư?" Morris nghi hoặc.
"Ngươi có cảm thấy tim đập rộn lên hay không?" Nặc Lôi hỏi.
"Không có." Morris lắc đầu.
"... Vậy cảm giác hít thở không thông thì sao?" Nặc Lôi chưa từ bỏ ý định.
"Cũng không có." Morris tiếp tục lắc đầu.
"Làm sao có thể." Nặc Lôi chỉ vào cặp mắt mình, "Ngươi nhìn kỹ chút nữa xem!"
"Ngươi làm gì mà cứ chớp mắt hoài thế?" Morris dí sát mắt lại nhìn, "Khó chịu?"
"... Ta đang phóng điện a!" Nặc Lôi rất khẩn thiết, liều mạng chỉ vào mắt mình, "Tiểu sóng điện giữa tình nhân, sách mới của giáo sư Rehmann, có cảm giác được không?"
"Ngươi hôm nay lại đổi tài liệu giảng dạy nữa?" Morris dở khóc dở cười.
"Thật không có cảm giác sao?" Nặc Lôi rất uể oải.
"Những sách kia đều là viết bậy đó." Morris buồn cười, "Sau này đừng đọc nữa."
Nặc Lôi bĩu môi, sáp lại hôn nhẹ y một cái.
Quản gia vẫn liên tục thu thập sách mới cho Nặc Lôi, vì vậy Morris thường xuyên nhận được hoa hồng và chocolate, lại còn bữa tối trong ánh nến, thậm chí còn có vé xem hòa nhạc.
Morris trời sinh ngũ âm không được đầy đủ, đối với âm nhạc lực giám định và thưởng thức bằng không, nghe chưa được một phần ba đã bắt đầu ngáp.
Nặc Lôi càng khoa trương, khi nốt nhạc đầu tiên được tấu lên, đã vù vù ngủ.
Quần chúng xung quanh giận mà không dám nói gì, nguyên một đám mắt đau lòng bi phẫn, trong tiếng ngáy của Nặc Lôi nghe hết buổi hòa nhạc.
Tan cuộc, Nặc Lôi ngủ được cảm thấy mỹ mãn, đĩnh đạc ôm bả vai Morris, "Bảo bối chúng ta đi ăn cơm."
"Về sau đừng đến những nơi như vầy nữa." Morris đánh ngáp, "Buồn ngủ chết được."
"Ngươi không thích?" Nặc Lôi trừng to mắt.
"Nghe không hiểu." Morris thẳng thắn!
"Chúng ta quả thực quá xứng!" Nặc Lôi ôm khuôn mặt y hung hăng gặm, "Ta cũng hiểu được thú vui này là thứ phân chó! Nhưng tên chuyên gia ngu ngốc kia nói ngươi nhất định sẽ thích, nên ta mới mang ngươi đến!"
"Bọn họ đều giống như ngươi nói, lừa tiền đó." Morris lau lau nước miếng trên mặt, "Về sau không được tìm chuyên gia nữa!"
"Chúng ta đi sòng bạc đi?" Nặc Lôi cao hứng bừng bừng đề nghị.
"Ta muốn trở về ngủ." Morris bị âm nhạc thôi miên, mắt sắp mở hết lên nổi.
"Ngươi không thoải mái?" Nặc Lôi rất khẩn trương ôm y, "Có cần gọi bác sĩ không?"
"Ta hơi mệt mà thôi." Morris không biết nói gì, "Có cần khoa trương vậy không?"
"Nhưng trên sách nói tiểu tình nhân nhất định phải suy yếu, như vậy mới —— "
"Ngươi câm miệng cho ta!" Morris vừa nghe đến sách liền đau đầu.
"Bảo bối ngươi nạt ta." Nặc Lôi rất ủy khuất.
"..." Morris muốn đập đầu vào tường.
Buổi tối cơm nước xong xuôi, Nặc Lôi đem Morris lừa gạt đến văn phòng, rốt cục đạt thành nguyện vọng biến thái XXOO trên đống văn kiện cơ mật.
Nặc Lôi tinh lực tràn đầy thế tới ồ ạt, cơ hồ mỗi lần đều đem Morris thúc đến hôn mê, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Sau khi ăn no Nặc Lôi cảm thấy mỹ mãn, ôm Morris đặt nằm lên salon xong, mới ngồi lại trước bàn làm việc tiếp tục xem tư liệu.
Đêm hơi lạnh, Morris rụt rụt vào thảm, xoay người tiếp tục ngủ.
Bên ngoài có người gõ cửa, tiến vào là tổng lĩnh Ma tộc quân đoàn hai.
"Chuyện gì?" Nặc Lôi hỏi hắn.
"Gần đây chiến sự biên cảnh rất căng thẳng, quân đội Ma tộc phải đến tiền tuyến trong vòng ba ngày." Tổng lĩnh nhỏ giọng báo cáo, "Vì bổ sung trang bị quân sự, chúng ta cần lượng lớn lương thực, lúc này điều động đã không kịp, nên phải thu thập ngay tại địa phương."
"Kế đó có thành trấn nào?" Nặc Lôi xem địa đồ.
"Lưu Khắc trấn, Lạp Duy trấn, còn có thành phố Đô Tạp." Tổng lĩnh rất quen thuộc với biên cảnh.
"Ngoại trừ Lưu Khắc trấn, hai chỗ khác đều đi dán bố cáo, cư dân trừ thức ăn bản thân họ, còn lại toàn bộ nộp lên trên." Nặc Lôi phất phất tay, "Đi chuẩn bị văn bản tài liệu a."
"Vậy nếu có người không phục tùng mệnh lệnh —— "
"Làm thịt hết." Nặc Lôi rất lạnh lùng, "Thà giết sạch tất cả mọi người, cũng phải bảo đảm tiếp tế cho quân đội."
"Vâng." Tổng lĩnh đứng nghiêm hành lễ, xoay người ra khỏi văn phòng.
Morris cắn môi, thân thể hơi run rẩy.
Tuy không muốn khiến hắn phát hiện, nhưng sau lưng vẫn có người nhích lại gần.
"Đã nghe được?" Nặc Lôi hỏi y.
"Ừm." Morris không quay đầu lại.
"Không vui?" Nặc Lôi lại hỏi.
"Không có." Morris giọng mũi dày đặc.
Nặc Lôi đưa tay, mạnh mẽ kéo y dậy.
Morris cúi đầu, không chịu nhìn Nặc Lôi.
"Ta nói tất cả ngoại trừ Lưu Khắc trấn, sao còn giận?" Nặc Lôi nhíu mày.
"Ngươi có biết ta vì sao tham gia quân đội không?" Morris thanh âm rất thấp, "Ta vốn là một học đồ (người học việc) trong một tiệm bánh mì, nhưng có một ngày, trong tiệm đột nhiên có một đội binh sĩ đến, không phân trần gì liền cướp tất cả mọi thứ."
"Vô cớ nhiễu dân?" Nặc Lôi sắc mặt trầm xuống.
"Cũng là vì chuẩn bị quân trang, nội thành dán bố cáo, bên trên có chữ ký của ngươi."
"Vậy thì rất bình thường." Nặc Lôi không cho là đúng.
"Nhưng bọn họ căn bản không phải là trưng thu lương thực bình thường, hoàn toàn chính là cường đạo!" Morris có chút kích động, "Bọn họ cường bạo người nữ hầu trong tiệm, giết chủ tiệm, còn thiêu hủy luôn cả tiệm bánh mì!"
"Loại chuyện này không thể tránh được." Nặc Lôi nhún nhún vai, "Ta không có cách nào giám thị hành động của mỗi một sĩ binh."
"Đã không có cách nào giám thị, tại sao phải hạ loại mệnh lệnh đó?" Morris không khống chế được cảm xúc.
Vĩnh viễn cũng không quên được buổi chiều đó, bản thân bị một đám nam nhân đánh tới không đứng dậy được, trơ mắt nhìn họ luân phiên cưỡng gian một nữ hài trong tiệm.
Thật vất vả đợi đến lúc bọn họ đi, chẳng quan tâm gì khác, nhịn đau khập khiễng về đến nhà, lại phát hiện cũng một mảnh bừa bãi.
May là bà trốn dưới gầm giường, mới không bị thương tổn, nhưng trong nhà đã sớm một hạt gạo cũng tìm không thấy.
Vạn bất đắc dĩ, đành phải lựa chọn tham gia quân ngũ, chỉ là vì mười kim tệ tiền lương dự chi (trả trước).
"Sau đó ta cầm mười kim tệ đó, đến quân đội mua một bao gạo giá cao." Morris cười khổ, "Binh lính của ngươi mượn mệnh lệnh của ngươi, ban đầu là cướp sạch lương thực của dân chúng, sau đó bắt họ phải mua lại giá cao, ngươi có biết không?"
"Ta không biết chi tiết, nhưng ta biết chắc chắn sẽ có bất bình đẳng." Nặc Lôi vuốt tóc phủ trên trán y, "Thật xin lỗi, ta không có cách nào làm được hoàn mỹ."
"Ngươi căn bản là không hiểu." Morris đẩy tay hắn ra, vùi mặt vào gối.
Đói khát, rét lạnh, tuyệt vọng, phẫn nộ, thúc thủ vô sách, hắn đều chưa từng trải qua, làm sao có thể hiểu?
Tính mạng người thường và tôn nghiêm trong mắt hắn, căn bản là không đáng một đồng.
"Ngươi rất thiện lương." Nặc Lôi thở dài, vươn tay ôm lấy y, "Nhưng ở vị trí của ta, vĩnh viễn cũng không thể bận tâm đến tất cả mọi người."
Morris nhắm mắt lại, cảm thấy có chút mỏi mệt.
Phải, mặc kệ Nặc Lôi ở trước mặt mình có bao nhiêu ngây thơ, thủy chung vẫn là tổng thống lĩnh quân đoàn Ma tộc, mình sao có thể quên điểm này.
Quân đoàn đối với Ma giới mà nói trọng yếu biết bao, nếu không có năng lực xuất chúng, làm sao có thể ngồi vững vàng ở vị trí này.
Bạo lực ích kỷ, ôn nhu săn sóc, ngây thơ đơn thuần, lạnh lùng vô tình, cùng là một người, sao có thể có nhiều tính cách như vậy?
"Không tức giận nữa chứ?" Nặc Lôi nhẹ giọng hỏi y.
"Ta mệt." Morris cảm giác mình đau đầu.
Nặc Lôi không nói tiếp, giúp y mặc quần áo tử tế, liền ôm lấy y thuấn di về tòa thành.
"Ngươi có từng mất đi vật trân quý nhất chưa?" Trước khi ngủ, Morris hỏi Nặc Lôi.
"Không có." Nặc Lôi lắc đầu.
"Vậy ngươi có thứ gì ngươi quý trọng nhất không?" Morris lại hỏi.
Nặc Lôi vẫn lắc đầu.
"Đợi đến một ngày ngươi đều trải qua, ngươi sẽ hiểu." Thanh âm Morris rất thấp.
"Ngủ đi." Nặc Lôi nhíu mày, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Thiện lương là đúng, nhưng trên chiến trường, nào có nhiều thiện lương như vậy?
Sáng hôm sau, Morris tỉnh dậy rất trễ, quay đầu nhìn lại, bên người trống trơn.
Ngồi dậy định mang giày, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra.
"Bảo bối sáng sớm tốt lành." Nặc Lôi nhào lên chu môi, "Nhanh, hôn chào buổi sáng nào."
Morris bị khiến cho dở khóc dở cười.
"Ta hôm nay làm bữa sáng cho ngươi!" Nặc Lôi dương dương tự đắc.
"Cái gì?" Morris kinh ngạc, "Ngươi còn biết làm cơm?"
"Đương nhiên!" Nặc Lôi đứng lên, kiêu ngạo khoe ra tạp dề trắng trên người mình.
"..." Morris không biết mình nên có biểu tình gì.
Nặc Lôi nóng lòng triển lãm thành quả, trực tiếp khiêng y ra nhà ăn.
"Thế nào thế nào?" Nặc Lôi không thể chờ đợi.
"Đều là ngươi làm sao?" Morris mở to hai mắt, "Rất cao cấp đi?"
"Chút lòng thành." Nặc Lôi rất buồn nôn, "Bảo bối thích là tốt rồi."
Morris yên lặng rùng mình một cái.
Bất quá bữa sáng thực sự tinh xảo lại ăn ngon, Morris rất có khẩu vị, cúi đầu ăn nghiêm nghiêm túc túc.
"Kỳ thật ta còn có thể làm rất nhiều thứ." Nặc Lôi sờ cằm nhìn y, "Về sau làm cho ngươi."
"Tốt." Morris gật đầu, uống một hớp lớn súp đặc, "Nước súp bơ uống rất ngon, rất ngọt ngào, nấm cũng rất non."
"Đương nhiên." Nặc Lôi tự hào, "Rất đơn giản thôi!"
Bếp trưởng đứng một bên liều mạng ho khan, bất quá Nặc Lôi không chú ý tới.
"Bò beafsteak cũng ăn rất ngon nga." Morris liếm môi.
"Ừ." Nặc Lôi nhìn đầu lưỡi Morris mà nuốt nước miếng, mới sáng sớm đó, có cần câu dẫn người vậy không!
"Nhưng mà thịt bò của ngươi lại có vị cá." Morris rốt cục nhịn không được, nhìn hắn tựa tiếu phi tiếu (như cười mà không phải cười).
"Hả?" Nặc Lôi sửng sốt.
"Còn nữa, đây không phải là súp bơ nấm, mà là canh gà." Morris dùng ngón trỏ gõ gõ bàn ăn, "Ta gạt ngươi thôi."
Nặc Lôi ai oán nhìn về phía đầu bếp.
"Ta có ho, ngài không nghe thấy." Đầu bếp vội vàng giải thích.
Nhìn tạp dề trên người và mũ trong túi Nặc Lôi, Morris phá ra cười đến đau bụng.
Đồ ngốc, gạt người cũng không biết cách gạt nữa!
Thật vất vả mới dừng cười, Morris thẳng người, lại phát hiện Nặc Lôi đang sửng sốt nhìn mình.
"Làm sao vậy?" Morris mạc danh kỳ diệu.
"Bảo bối cười lên thật đẹp." Nặc Lôi ôm y, "Cười cái nữa đi."
Morris có chút xấu hổ.
"Ta thích nhìn ngươi cười." Nặc Lôi xoa gương mặt y, "Về sau cười nhiều hơn được không? Tốt nhất là cười từ sáng tới tối!"
Ngu ngốc mới cười suốt ngày! Morris muốn kháng nghị, nhưng bị Nặc Lôi đoạt trước một bước chặn miệng.
Ngoài cửa sổ, tiểu phóng viên chụp ảnh vỗ cánh, kích động rơi lệ đầy mặt.
Quả thực quá mỹ hảo!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz