ZingTruyen.Xyz

Repost Harry Potter The Next Generation

Sáng hôm sau, có lẽ tâm trạng của tôi không được tốt lắm. Tôi chỉ tự hỏi chiến tranh bao giờ sẽ xảy ra? Tôi không muốn nó xảy ra tí nào.

Tôi hy vọng tất cả những chuyện đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng thật đáng tiếc tôi không giống những phù thủy bình thường. Một giấc mơ của tôi đôi khi lại rất quan trọng. Thấy trước tương lai hoặc nhìn thấy hiện tại là một điều rất thú vị đúng không? Nhưng bây giờ thì dường như nó trở nên bớt thú vị hơn rồi. Tôi phải thấy những điều không muốn thấy.

Giờ này các học sinh ở Hogwart khá là....vô tư. Tất nhiên rồi! Vì tôi phải mang một sứ mệnh lớn và khả năng thành công cực kỳ thấp. Hay nói một cách bi quan thì hầu như không có khả năng nào để thắng. James đã là một đối thủ khó gờm rồi, nói gì đến Lucifer. Chưa kể là phe hắc ám còn những kẻ lợi hại khác còn chưa xuất hiện. Tôi nghĩ vậy!

Và tôi cũng tự hỏi rằng tại sao Lucifer lại tha cho anh Banka và Francoise. Hắn có dụng ý gì? Lucifer có vẻ là một tên kỳ quặc. Nhưng phải công nhận là mạnh khủng khiếp.

Tôi lúc này chỉ muốn đi dạo một mình ngoài sân trường để chìm vào những suy nghĩ đó. Lucy bảo tôi:
- Tôi biết cái gã Lucifer đó thật sự đáng gờm! Nhưng cuộc chiến chưa xảy ra thì chúng ta nên hy vọng đúng không nào?

Tất nhiên là tôi đã kể giấc mơ đêm qua cho Lucy. Cô ấy đã có vẻ lo lắng hơn. Thật sự tôi không muốn kể chuyện này cho ai. Tôi không muốn người khác cũng xuống tinh thần như tôi.

Bỗng nhiên một tiếng cười khanh khách quen thuộc vang lên. Đó là Peeves. Hắn nói:
- Potter thúi! Làm gì ở ngoài này thế?
Tôi bực mình:
- Đừng gọi tôi thế!

Peeves vắt chân xoắn quẩy và cứ bay vòng vòng tôi một cách khó chịu. Đập hắn một trận để giải tỏa tinh thần cũng tốt đấy nhỉ? Nhưng không hiểu sao tôi lại hỏi:
- Này Peeves! Nếu trường Hogwart thật sự lâm nguy, liệu ông có....sẵn sàng đánh đổi tính mạng của mình để bảo vệ nơi này tới cùng không?

Peeves ngạc nhiên trước câu hỏi nghiêm túc của tôi:
- Ta không biết! Mà ngươi đừng có hỏi ta mấy cái câu hỏi như thế! Ta không quan tâm!
- Tôi chỉ muốn biết ông nghĩ thế nào! Trường Hogwart là nhà ông đúng không nào! Ông thử tưởng tượng nếu nó bị.....phá hủy thì ông thấy sao?
- Phá hủy? Nực cười! Trường Hogwart là pháo đài kiên cố nhất! Chưa có ai đủ mạnh để phá hủy được nó cả!
- Một thế lực hắc ám đủ mạnh thì sao? Chắc ông cũng biết rồi đấy! Bọn chúng đáng sợ hơn nhiều so với thời Voldemort thống trị.

Tôi cũng hơi ngạc nhiên khi có thể làm một cuộc nói chuyện bình thường với Peeves. Nụ cười của gã hơi héo đi:
- Ta....ta đã bảo là không biết!
- Tôi chỉ muốn hỏi ông sẽ cùng chúng tôi bảo vệ Hogwart tới cùng chứ!
- Có lẽ là.....
- Sao?
- Ta không mạnh như ngươi! Đừng có lôi kéo ta vào chuyện nguy hiểm như thế!
- Nhưng Hogwart là nhà của chúng ta! Tôi coi nói như ngôi nhà thứ hai của mình!
- Nói chung là....đến lúc đó hẵng tính! Với lại...tại sao ta phải nói chuyện với ngươi nhỉ? Sở thích của ta là trêu chọc người khác mà!
- Ờ há! Peeves là vậy đúng không?
- Tất nhiên! Thôi ta không muốn nói chuyện tào lao với ngươi nữa đâu, Potter thúi!

Peeves bỏ đi. Có vẻ hắn không muốn trả lời. Peeves đã chiến đấu cùng chúng tôi vào hai năm trước. Hy vọng lần sau hắn cũng vậy.

Tôi giật mình khi Bella gọi:
- Albus! Bạn có tâm sự gì hả?
- À....không có gì......

Bella nhìn tôi bằng vẻ mặt khó hiểu trông ngộ nghĩnh hết sức:
- Nhưng dạo này trông bạn có vẻ....xuống sắc.
- Thật thế hả? Mình vẫn bình thường mà!

Tôi không nghĩ mình sẽ kể cho Bella về giấc mơ tối qua. Tôi không muốn cô ấy phải lo lắng.

Bella bỗng nhiên nhìn đăm đăm về một phía nào đó rồi nói:
- Cứ hy vọng thì ước mơ của mình sẽ thành hiện thực đúng không?
- Gì cơ?
- Khi mình ao ước một điều gì đó....rồi nó sẽ thành hiện thực đúng không? Bạn có tin vào điều đó không?
- À....có lẽ mình tin!
- Mình cũng vậy! Trước khi gặp bạn mình là một người rất nhút nhát. Mình đã ước sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

Bella nhìn tôi cùng với nụ cười rạng rỡ:
- Từ khi mình gặp bạn! Điều đó đã thành hiện thực! Bạn là thần hộ mệnh của mình!
Điều đó khiến tôi hơi ngượng:
- Mình đâu có vĩ đại như vậy! Năm ngoái nếu bạn không đến thì mình và Alessa sẽ mất mạng là cái chắc! Với lại....có thể bạn không tin! Nhưng mình cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn từ khi gặp bạn đấy!

Bella ngạc nhiên nhìn tôi:
- Thật sao?
- Thật mà! Mình đã muốn trở nên mạnh hơn để có thể bảo vệ bạn!
- Albus.......

Đột nhiên tôi ôm chầm lấy cô ấy. Tôi không hiểu sao mình muốn làm thế. Nhưng lúc này ở bên Bella khiến tôi thấy ấm áp. Tôi nói:
- Mình sẽ không để bạn gặp phải bất cứ chuyện gì! Cho dù có phải đánh đổi cả mạng sống!

Bella thốt lên:
- Không được! Nếu bạn có mệnh hệ gì thì mình biết làm sao đây! Mình biết nói sao với cha mẹ bạn và Lily đây!

Tôi nói dứt khoát:
- Đây là lời hứa của mình! Từ rất lâu rồi, mình đã tự nhủ sẽ bảo vệ bạn tới cùng! Mình.....yêu bạn, Bella!

Bella đỏ mặt trông đáng yêu hết sức. Câu này tôi đã muốn nói lâu lắm rồi. Bella mỉm cười:
- Mình cũng yêu bạn, Albus!

Và chúng ta đã trao nhau nụ hôn đầu tiên. Tôi nghe Lucy kêu lên:
- Ôi....lãng mạn quá.....

*
* *


Nụ hôn đầu đời với Bella khiến tôi thấy rất dễ chịu. Điều đó khiến tôi đỡ căng thẳng hơn. Nhưng tôi chưa tận hưởng điều đó được bao lâu thì có một chuyện xảy ra. Một chuyện mà tôi không ngờ tới nhất.

Tôi và Bella thấy Rose và Hugo đang cãi nhau ở Tiền Sảnh. Rose tức giận quát:
- Hugo! Em không được nói thế! Em là học sinh Nhà Griffindor! Tại sao em có thể hèn nhát như thế?
Hugo mặt đỏ tía tai cũng quát lại không kém:
- Em không hèn nhát! Nhưng em chợt nhận ra...chúng ta không thể thắng nổi đâu! Bọn chúng quá mạnh! Chị dựa vào đâu mà đảm bảo chúng ta có thể chiến thắng? Chị nói xem nào?

Rose cố gắng bình tĩnh lại rồi nói:
- Đúng! Phe Hắc Ám mạnh hơn chúng ta nhiều! Nhưng em cũng biết rồi đấy! Bọn chúng đã tập kích trường ta hai lần và đều thất bại.....
Hugo ngắt lời:
- Đó là chúng ta gặp may! Vận may không thể đến với chúng ta mãi được!

Câu nói đó khiến Rose trở nên buồn bã:
- Chị thật không ngờ em lại nói vậy....cho dù bọn chúng có mạnh hơn.....nhưng chúng ta không sợ bọn chúng.....chúng ta phải chống chọi tới cùng! Cho dù có phải chết! Sau mấy cuộc chiến vừa rồi, em phải hiểu điều đó chứ?
Hugo lạnh lùng nói:
- Những gì tụi Nhà Slytherin nói về Nhà chúng ta thật đúng! Cứ lao đầu vào chỗ chết thì có gì là khôn ngoan chứ!

Rose nói to:
- Nhưng sống là phải biết hy vọng chứ! Tại sao chưa đánh mà em đã định bỏ cuộc thế?
Hugo vẫn lạnh lùng:
- Hy vọng? Đó là ảo tưởng! Liệu chị có đảm bảo 100% là chúng ta sẽ thắng không? Em không được giỏi như chị! Đó là lý do chị luôn coi thường em đúng không?

Rose nổi giận:
- Chị không coi thường em!
Hugo nói to:
- Có mà! Chị luôn giỏi hơn em về mọi mặt! Chị chưa bao giờ quan tâm đến em cả! Lúc nào em thấy chị thì chị luôn cắm đầu vào sách vở! Chị đừng có giảng đạo với em!
Nirvana đứng bên cạnh Rose cũng tức giận:
- Hugo! Chuyện gì đã xảy ra với em thế? Tại sao em có thể ăn nói như thế?


Nhưng Hugo bỏ đi. Rose sững sờ. Cô ấy hỏi Nirvana:
- Mình là một người chị tồi....phải không, Nirvana?
Nirvana ôm cô ấy an ủi:
- Không! Mình không nghĩ vậy! Có lẽ Hugo quá lo lắng thôi! Hãy để em ấy bình tâm lại!

Tôi thật không thể ngờ Hugo lại nói năng như vậy. Không lẽ cậu ấy bắt đầu thấy sợ. Tôi vẫn nhớ khi Hugo mới gia nhập Century Force thì cậu bé ấy vui lắm mà. Không lẽ đó chỉ là cảm xúc nhất thời. Cuộc tập kích của phe Hắc Ám vào tổng hành dinh lần trước đã làm Hugo sợ hãi ư? Nhưng học sinh Nhà Griffindor là những người dũng cảm cơ mà? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra cho Hugo?

Lucy trầm ngâm:
- Xem ra không chỉ có mình cậu xuống tinh thần đâu, Albus!

Tôi xuống tinh thần thật ư? Không! Tôi chỉ lo lắng thôi! Tôi không nghĩ mình sẽ trở nên tệ hại như Hugo!

Và không chỉ mình tôi chứng kiến cuộc cãi nhau đó. Tôi nhận ra Lily cùng với Dennis cũng ở gần đó. Hai đứa nó đã hẹn hò với nhau. Tôi thấy Dennis là một cậu bé tốt. Mừng cho Lily!

Tôi nghe Lily nói bố của Dennis hồi trước rất hâm mộ bố tôi. Xem ra bố tôi hồi xưa có nhiều người hâm mộ thật. Mà nói đâu xa, mẹ tôi cũng là một trong số đó mà!

Anna Abbot đột ngột lên tiếng sau lưng tôi:
- Mình nghĩ là....Hugo nói đúng!
Tôi quay lại. Cô ấy trông có vẻ lo lắng.

Rose bước tới trước mặt Anna rồi nói một cách ngạc nhiên:
- Bạn cũng....nghĩ vậy?
Anna nói một cách dứt khoát:
- Đúng vậy!

Rose nói:
- Nhưng....không phải bạn đã từng nói rằng....bạn sẽ chiến đấu hết mình ư?
Anna nói một cách quyết liệt:
- Đúng là mình đã nói vậy! Nhưng mình không phải là Người Được Chọn!

Câu nói này khiến tất cả bọn tôi vô cùng sửng sốt. Anna nói đúng. Không phải ai trong Hội cũng là Người Được.

Tôi lên tiếng:
- Nhưng bạn cũng rất giỏi mà! Bạn đã cùng bọn mình chiến đấu, đúng không nào?
Anna nói:
- Đúng vậy! Nhưng mình không giỏi như bạn! Mình không có tài năng bẩm sinh như bạn! Mình chỉ là một học sinh bình thường thôi!

Nirvana có vẻ bực:
- Tại sao bạn lại tự ti như thế? Đâu phải ai cũng có tài năng bẩm sinh đâu! Mình cũng vậy!
Anna nói to:
- Cậu á? Cậu chỉ giỏi bám váy Rose thôi!

Nirvana đỏ bừng mặt vì tức giận. Rose quát:
- Im đi, Anna! Cậu không được phép nói vậy! Nirvana rất giỏi!

Anna quay sang nhìn tôi một cách độc địa:
- Cậu làm sao mà hiểu được chứ? Cậu bẩm sinh có đôi tay rất nhanh! Lại nhận được Sức Mạnh Ngàn Năm! Rồi có cả khả năng tiên tri nữa! Cho nên cậu mới có thể tự tin như vậy! Cậu cứ thử nghĩ xem, nếu không có những cái đó thì cậu cũng chỉ là một kẻ vô dụng thôi!

Lời nói của cô ta khiến tôi đau nhói. Thật sự tôi chỉ dựa vào tài năng bẩm sinh thôi ư?

Bella giận dữ:
- Đó không phải là lỗi của Albus! Đó là số phận của bạn ấy! Bạn ấy sinh ra là để làm những việc nguy hiểm đó! Anna! Sao bạn không nghĩ rằng Albus có thể sẽ chết vì điều đó? Phải gánh vác những sứ mệnh mà người bình thường không phải làm, cậu nghĩ là vui lắm sao? Tự hào lắm sao? Cũng vì những điều đó mà Albus đang chịu nhiều sức ép! Càng nhiều người kỳ vọng vào Albus càng khiến cậu ấy cảm thấy căng thẳng! Cậu ấy phải là người thấy mệt mỏi nhất!

Không ngờ Bella hiểu tôi đến thế. Tôi thấy thật cảm động.......

Anna quay ngoắt bỏ đi:
- Nói chung là tôi xin rút! Tôi không muốn dây dưa với các cậu nữa! Hugo chắc cũng vậy thôi! Chỉ có bọn ngu mới lao đầu vào một trận chiến mà tỷ lệ thắng quá thấp như vậy!

Trong khoảng khắc đó, tôi thấy thằng Jerry Boot theo dõi bọn tôi từ xa. Tôi thấy nó lấp ló sau một bộ giáp cùng với một nụ cười bí ẩn. Không hiểu sao tôi có cảm giác chẳng lành.......

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz