ZingTruyen.Xyz

Reishi Xmas



0001. I've got a little crush on you

0002. There's something between us

0003. All I want for Christmas is you







Cốc cốc. Tôi gõ cửa một cách lịch sự, và nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên qua cánh cửa. Vâng, mời vào. Tôi nắm lấy tay nắm cửa và từ từ mở cửa. Nội thất hiện đại và gọn gàng hơn nhiều so với tưởng tượng. Có một chiếc bàn dài cạnh cửa sổ, và một giá sách đầy những cuốn sách về nhiều chủ đề nằm sát tường. Đáng ngạc nhiên, ở trung tâm là một cái bàn và ghế sofa dành cho khách. Nghe nói cô ấy làm nghề tự do nên có vẻ có nhiều khách như thế này.

"Rất vui được gặp anh. Amuro Tooru."

"Tôi là Furuya Rei."

Tôi nói với cô ấy tên thật của tôi khi cô ấy yêu cầu bắt tay. Tooru Amuro là một cái tên mà tôi đã tạm thời sử dụng cho các cuộc điều tra bí mật và giờ đã không còn sử dụng nữa. Cô ấy từ từ đảo mắt như thể không biết phải phản ứng thế nào. Chẳng mấy chốc với một nụ cười, cô sửa lại.

"Rất vui được gặp anh, Furuya Rei. Tôi là Miyano Shiho."

Tôi đã biết tên cô ấy, Miyano Shiho. Từ rất, rất lâu trước đây. Tôi bắt tay và lắc nhẹ.

"Mời ngồi. Anh có muốn uống cà phê không? Tôi cũng có nước lọc."

"Không cần đâu. Tôi có mang nước riêng. Cảm ơn cô."

Đừng tùy tiện ăn đồ ăn do người khác cho. Đặc biệt là chất lỏng. Không biết tôi sẽ từ chối, cô ấy dừng lại khi quay sang máy lọc nước. Tôi lại được mời ngồi xuống. Cô ấy lục lọi và nhanh chóng mang những chiếc bánh quy ra. Tôi cũng không có ý định ăn bánh quy, nhưng vì phép lịch sự, tôi cúi đầu để bày tỏ lòng biết ơn của mình.

"Vậy. Anh muốn yêu cầu cái gì?"

Cô ngồi xuống chiếc ghế sofa đối  diện và bắt chéo chân. Cặp đùi của cô lộ ra dưới chiếc váy dệt kim cực ngắn. Vô tình, tôi dời tầm mắt xuống dưới rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nhìn thẳng về phía trước.

Dư âm của cặp đùi trắng  nõn vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi và tôi quên mất mình phải nói gì trong vài giây.

"Ah... Cũng không phải là khó khăn. Nhưng thời gian hơi eo hẹp. Chúng tôi phải hoàn thành trong tuần này, nhưng chúng tôi còn rất nhiều việc phía sau. Shinichi nói rằng nếu là cô Miyano, điều đó sẽ có thể xử lý trong vòng một hoặc hai ngày."

"Vậy chắc hẳn anh đã nghe điều kiện từ Kudo."

Nghe những lời đó, mắt tôi mở to.

Tất nhiên, tôi đã nghe về thù lao đắt đỏ đó. Tuy nhiên, dù thù lao có quan trọng đến đâu, trước tiên không phải là nghe xem công việc nói về cái gì sao? Thật khó chịu khi bị yêu cầu một số tiền lớn như vậy, nhưng muốn ăn thì phải lăn vào bếp. Tình hình bây giờ đã rất tuyệt vọng để có thể cân nhắc rồi.

"Ừm tôi có nghe. Khi mọi  chuyện đã ổn thỏa, tôi sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của cô Miyano nhiều nhất có thể."

"Tôi sẽ lo liệu mọi thứ, vì vậy đừng quá lo lắng."

Cô ấy từ từ đổi chân và tiếp tục bắt chéo chân. Nội y của cô ấy hầu như có thể nhìn thấy giữa cặp đùi đang di chuyển đó.

Cô ấy đang cố tình sao?

"Anh có thể đáp ứng nhu cầu của tôi nhiều nhất có thể phải không?"

Tôi ngập ngừng một chút, rồi đáp đúng vậy. Tại thời điểm này, tôi rất tò mò về việc cô ấy sẽ yêu cầu bao nhiêu cho công việc này.

"Cô muốn bao nhiêu?"

"Tôi sẽ nói cho anh nghe sau khi mọi chuyện hoàn thành."

Sau khi kết thúc? Lúc đó, tôi đã ở trong một tình huống mà tôi không thể thoát ra. Không có gì đảm bảo rằng sau đó cô ấy sẽ không yêu cầu một số tiền quá đáng. Tôi cố tình nói với vẻ nghi ngờ.

"Nếu cô cho tôi biết ước tính sơ bộ, tôi nghĩ mình có thể chuẩn bị trước."

Không trả lời, cô ấy khoanh tay và ngã phần thân trên của mình ra sau. Tư thế bắt chéo chân dựa vào sô pha rất thoải mái và kiêu ngạo. Cô nhếch khóe miệng cười. Đôi môi đỏ mọng, được thoa một lớp son rất hoàn hảo, sáng lấp lánh.

"Không cần phải chuẩn bị trước. Bởi vì anh có thể làm được."

Tôi sẽ làm được sao? Tôi không chắc cô ấy muốn gì, tôi hơi thất vọng rồi cô ấy thúc giục tôi giải thích công việc của mình. Tôi đưa ra một tài liệu tóm tắt ngắn gọn. Giải thích được nửa chừng, cô ấy gật đầu như thể đã hiểu hết. Ngay khi chúng tôi bắt đầu nói về công việc, bầu không khí trở nên nghiêm túc đến mức tôi hoàn toàn quên mất vấn đề thù lao.

Sau đó, tôi dự kiến cô ấy sẽ  mất ít nhất hai ngày để hoàn thành công việc, nhưng cô ấy đã vượt qua mong đợi của tôi một cách dễ dàng. Tôi đã yêu cầu vào chiều ngày hôm qua, nhưng tin nhắn mới đã đến chỉ sau 6 tiếng. Thậm chí còn không mất một ngày. Phải xem kết quả mới biết được, nhưng tôi có thể đoán được nhờ vào những lời khen ngợi đến khô cả mồm của Shinichi. Cô ấy cũng nổi tiếng là một nhà khoa học thiên tài trong tổ chức.

Tôi mở file đính kèm và kiểm tra báo cáo được viết theo đúng mẫu quy định. Một lần nữa, kết quả phân tích đúng như mong đợi. Tôi giao tập tin đính kèm cho Kazami và đưa ra hướng dẫn cho Kế hoạch A mà tôi đang có trong đầu. Ngay từ đầu, chuyện này không thành vấn đề với tôi chỉ là tôi bị chèn ép về mặt thời gian, vì vậy giống như việc dập được lửa, tôi thở dài khi nghĩ rằng điều này đã giúp tôi thoải mái hơn.

Được rồi, bây giờ thì.

Tôi soạn một đoạn tin nhắn dài trả lời cô ấy, nói rằng tôi đã xem kỹ bản báo cáo và vấn đề đã được giải quyết nhờ cô ấy. Ngay khi định nhấn nút gửi, tôi lập tức lắc đầu và xóa tất cả nội dung. Có lẽ sẽ nhanh hơn nêu gọi điện nói chuyện trực tiếp. Tôi bấm số điện thoại của cô ấy và kết nối cuộc gọi. Sau một tiếng  bíp ngắn, cô ấy trả lời điện thoại ngay lập tức.

[Vâng. Miyano xin nghe.]

"Tôi đã nhận được file đính kèm. Nhờ có cô, mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp."

[Ồ. Thật sao? Nhanh thật đấy.]

"Cảm ơn. Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy công việc được thực hiện nhanh chóng và gọn gàng như thế nào."

[Tôi kiếm sống bằng nghề này. Không cần bàn cãi đâu.]

Không phải là  lời  nói  suông,  đây chỉ là một lời khen đơn thuần, nhưng phản ứng của người kia quá tự tin khiến tôi khá bối rối. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng thái độ thẳng thắn đó là đặc trưng của cô ấy rồi, vì vậy tôi chỉ mỉm cười.

"Vậy thù lao mà cô nói đến."

[...]

"Hãy cho tôi biết cô muốn bao nhiêu và tôi sẽ chuẩn bị ngay."

Kể từ khi tôi nghe Shinichi nói, tôi đã rất tò mò về thù lao của cô ấy. Ngày hôm kia, tôi có dữ liệu video cần phân tích ngay, nhưng không có kỹ thuật viên để làm, và tôi tình cờ gặp Shinichi, đến văn phòng để nghe ngóng tình hình. Shinichi hỏi có chuyện gì không, và tôi đã thú nhận những rắc rối của  mình.  Sau đó Shinichi đưa cho tôi một số liên lạc và nói. Nếu đang vội, sao anh không hỏi Miyano?

À, tuy nhiên, sẽ tốt hơn nếu anh chuẩn bị một chút cho thù lao này.

Shinichi cười tinh nghịch. Tôi không thể hiểu thù lao là bao nhiêu, nhưng tôi sẵn sàng trả miễn là đó không phải là một số tiền quá lớn. Không ngần ngại, tôi liên lạc với cô ấy và hẹn gặp ngay. Nhưng khi tôi đưa ra vấn đề ngay sau khi đến văn phòng, thành thật mà nói, tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi nghĩ đó là một thái độ hơi nực cười.

[Không phải tiền.]

Một câu trả lời hoàn toàn  bất ngờ đến tai tôi.

[Anh có thời gian vào cuối tuần không?]

"Hả?"

Tôi thở dài trước câu hỏi kỳ quặc, và cô ấy nói tiếp với giọng bình tĩnh.

[Anh có muốn xem phim với tôi không?]







Đường nội thành vào những đêm cuối tuần tắc nghẽn như điên. Tôi lo lắng kiểm tra thời gian, chuyển làn đường. Sẽ mất rất nhiều thời gian để đến rạp chiếu phim và gửi xe xong. Đó là lý do hầu như tôi không xem được khúc đầu. Tôi cắn môi và mở bản đồ trong đầu ra. Tôi ước tính khoảng cách ngắn nhất từ vị trí hiện tại đến rạp chiếu phim. Bất cứ đoạn đường nào cũng sẽ bị kẹt vào lúc này, nhưng nếu có một con hẻm thì đó lại là một câu chuyện khác.

Tôi bẻ lái và đi vào một con hẻm như ma trận. May mắn thay, tôi đã có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian bằng cách ra khỏi mê cung và thoát khỏi đoạn tắc đường. Dù vậy, lời hứa gặp nhau 30 phút trước khi phim bắt đầu đã bị phá vỡ. Lòng tôi như lửa đốt và ôm vô lăng vì không liên lạc được với cô ấy, nói rằng tôi sẽ đến trễ. Tôi đạp ga hết sức, phải liên lạc được. Vẫn không liên lạc được, tôi phải đến trước khi bộ phim bắt đầu.

Kể cả sau khi chốt lịch hẹn với cô ấy và cúp điện thoại, tôi vẫn bàng hoàng.

Một bộ phim. Thù lao duy nhất mà tôi phải 'chuẩn bị' là xem phim cùng cô ấy. Thực ra, giờ tôi vẫn còn hoang mang. Lý do tôi trễ hẹn không phải vì điều gì khác mà vì tôi loay hoay rất lâu do không biết nên mặc gì. Tôi sẽ đi xem phim, nhưng tôi đang mặc đồ đi làm mà.  Đây còn không phải là một cuộc hẹn hò, như vậy thì sẽ trang trọng quá. Thử từng bộ từng bộ... Cuối cùng, không còn thời gian, tôi mặc đại một chiếc áo cardigan bên ngoài áo sơ mi và rời khỏi nhà.

Đây là lần đầu tiên tôi trễ hẹn vì chọn quần áo.

Sau khi đậu xe, tôi gọi cho cô ấy. Cuộc gọi vẫn không được kết nối cho đến khi tôi bước vào thang máy và lên đến tầng 8, nơi có rạp chiếu phim. Bốn cuộc rồi. Khi thử cuộc gọi thứ năm, tôi hơi lo lắng. Cô ấy có giận tôi vì đến muộn không? Có chuyện gì xảy ra không? Ngay khi cửa thang máy mở ra, tôi chen qua đám đông rồi nhảy ra ngoài.

Mùi bỏng ngô nồng nặc. Vì là buổi tối cuối tuần nên có rất nhiều người. Những chiếc bàn dài ngồi chờ đã kín người không còn chỗ ngồi. Tôi nắm chặt lấy chiếc điện thoại thông minh chỉ phát ra tiếng bíp và nhanh chóng quét khắp phòng để tìm người. Vì hầu hết họ đều tụ tập cùng người yêu, gia đình hoặc bạn bè nên trước hết, tôi quan sát kỹ những người phụ nữ đi một mình. Sau đó, từ xa, một người nào đó đã thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi hình như không phải là người duy nhất bị thu hút bởi cô ấy, có rất nhiều người xung quanh đang vô tình liếc nhìn cô ấy. Chủ yếu là nam giới. Bởi trang phục của cô ấy khá táo bạo. Một chiếc áo khoác bolero làm nổi bật vòng eo còn chiếc vây liền thân như chiếc bikini một mảnh đủ bó sát để lộ đường nét cơ thể. Như muốn ghẹt thở dù chỉ nhìn từ phía sau. Những bắp chân đầy đặn phô ra dưới chiếc váy liền thân ngắn cũn khiến đầu tôi rối bời.

Tôi lắc đầu và lấy lại tinh thần. Bây giờ không phải là lúc để bị mê hoặc. Tôi phải đi tìm cô ấy.

"Ồ, anh Furuya."

Tôi đang cố gọi cuộc thứ sáu thì nghe thấy ai đó gọi mình. Ngay khi tôi ngẩng đầu về phía âm thanh, tôi suýt đánh rơi chiếc điện thoại của mình. Cô ấy, tức là người phụ nữ lúc nãy, đang tiến về phía tôi với cả hai tay cầm bỏng ngô và nước.

"... Cô Miyano?"

"Xin lỗi. Tôi không thể trả lời điện thoại vì không có tay."

"Ah... Tôi hiểu rồi."

"Tôi nghĩ rằng anh đang định cho tôi leo cây và tôi đã lo lắng."

"Xin lỗi. Tôi bị kẹt xe."

Chúng tôi trao đổi lời xin lỗi và mỉm cười lúng túng với  nhau. Cô ấy mỉm cười và gật đầu khi tôi nói rằng sẽ đi lấy vé. Quay lại sau khi lấy vé ở quầy vé cách đó khá xa, tôi cảm thấy khó chịu vì có nhiều ánh mắt liếc nhìn cô ấy.

"Chúng ta vào nhé?"

"Vâng."

Chúng tôi đi dọc hành lang dài theo sự hướng dẫn của nhân viên ở rạp. Sau khi đưa hai ly Coca cho tôi, cô ấy một tay cầm hộp bỏng ngô, tay kia háo hức ăn bỏng ngô. Làm sao cô ấy có thể chịu đựng cho đến bây giờ vì cô ấy muốn ăn như vậy? Tôi tưởng tượng cảnh cô ấy phải cầm ly Coca trong khi đợi tôi và không dám động đến bỏng ngô, tôi đã bật cười vì sự đáng yêu của cô ấy.

"Ngon không?"

Tôi tò mò muốn biết nó có thực sự ngon hay không, tự nhiên tôi cũng muốn thử một miếng.

"Anh muốn thử một tí không?"

Cô ấy đưa một miếng bỏng ra trước mặt tôi và hỏi.

"Không. Không cần đâu."

Vì tôi không ăn thức ăn  bên ngoài nên đã từ chối ngay lập tức.

"Ah. Không thích vị tỏi sao? Lẽ ra tôi nên mua vị caramel."

Cô ấy nhét bỏng ngô trên tay vào miệng. Một lớp son bóng màu hồng thoa lên đôi môi nhỏ xinh đó. Màu sắc khiêm tốn hơn nhiều so với màu son đỏ mà tôi thấy lần trước.

Tôi chỉ nghe cô ấy đọc tựa phim và chọn thời điểm thích hợp để đặt vé, nên tôi không biết bộ phim sẽ xem hôm nay là gì và thuộc thể loại gì. Tôi chỉ nhớ phim dành cho lứa tuổi 15 trở lên, nhưng khi tôi được xem, có một vài cảnh khá đáng xấu hổ khiến tôi tự hỏi tiêu chí sàng lọc thay thế cắt bỏ là gì. Nó không quá thô bạo hay tàn nhẫn, nhưng đôi khi nó rất thô bạo một cách rất tinh tế.

Âm thanh ầm ĩ của rạp phim hòa lẫn với tiếng thở dốc của đàn ông và phụ nữ, và màn hình IMAX rộng tràn ngập màu da thịt. Tôi không chịu nổi sự bối rối và nhấp một ngụm Coca, phá vỡ quy tắc không ăn đồ ăn bên ngoài. Tôi không phải là một cậu bé vị thành niên nào đó, và tôi đã qua cái tuổi mà tôi phải xấu hổ với mọi cảnh giường chiếu, và tôi cũng không thực sự xấu hổ về điều đó. Nhưng ngay từ đầu nếu tôi xem bộ phim này một mình thì tôi đã không xấu hổ như vậy.

Tôi liếc sang người phụ nữ ngồi bên cạnh. Với một hộp bỏng ngô trên tay, cô ấy đang tập trung vào bộ phim, từ chối cả món bỏng ngô yêu thích của mình.

Cô ấy thích nó sao? Tôi cảm thấy như mình đã trở thành một người kỳ lạ mà không rõ lý do.

"Anh không thích Coca à?"

Cô ấy hỏi, vứt rác trên đường ra ngoài. Tôi không uống Coca, nhưng tôi cũng không ghét. Khi tôi lắc đầu nói không phải, cô ấy nói với vẻ mặt khó hiểu.

"Thật sao? Tôi không thích Coca. Mua mà không hỏi trước nên tôi cũng hơi lo là anh không thích. Nhưng tại sao anh không uống?"

Hình như cô ấy không nhìn thấy vì xấu hổ mà tôi đã nhấp một ngụm. Chà, cô ấy thực sự tập trung vào những cảnh phim đó. Tôi cố nén một tiếng cười hờ hững.

"Tôi có xu hướng hạn chế ăn uống bên ngoài. Vì bệnh nghề nghiệp, tôi đoán vậy."

Khi nghe câu trả lời của tôi, cô ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Vậy lát nữa anh không thể đi ăn với tôi sao?"

"Ăn tối?"

"Ừ. Tôi còn tưởng rằng sẽ được ăn tối với anh."

Xem phim vẫn chưa đủ, còn ăn nữa sao?

Trong đầu tôi, tôi đang nhận thấy những dấu hiệu không rõ ràng của tình hình hiện tại, nhưng mặc kệ, miệng tôi thốt ra những từ tiếp theo mà không được phép.

"Không phải là tôi không ăn. Cô muốn ăn gì?"

Tôi đưa cô ấy đến bãi đậu xe. Ngay cả trong khoảnh khắc ngắn ngủi đi đến bãi đậu xe, chính xác là cơ thể của cô ấy đã bị ánh mắt của  người khác xuyên thấu, và tôi cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng thú thực, có nhiều lúc tôi cảm thấy tự hào khi là một người đàn ông mà người phụ nữ đứng cạnh mình lại lọt vào mắt xanh của người khác.

Nhưng bây giờ thì tôi không thích, vì một số lý do.

"Cũng hơi muộn rồi, ăn gần nhà cô Miyano thì sao? Cô có biết nhà hàng nào ngon không?"

"Vậy thì hãy đến văn phòng của tôi. Cũng gần nhà tôi, và có một nhà hàng rất tốt gần đó."

"Được rồi. Vậy đi thôi."

Tôi khởi động xe bằng một động tác nhẹ nhàng. Tôi không say, nhưng tôi cảm thấy hơi say. Nó giống như nhớ lại điều gì đó của quá khứ xa xôi hay đắm mình trong công việc vài giờ trước. Lâu lắm rồi tôi mới xem một bộ phim thoải mái thế này. Nghĩ lại thì, đã nhiều năm rồi tôi không đến rạp chiếu phim. Đôi khi sự sai lệch này không phải là điều xấu. Sau khi suy nghĩ về nó, tôi nhận ra rằng việc xem phim ngày nay không phải là một sự lệch lạc, mà có khi là một sự mở rộng  trong công việc.

Đúng vậy. Với tư cách là khách hàng của Miyano Shiho lúc này, tôi chỉ biết cảm ơn vì mọi việc vẫn diễn ra tốt đẹp.

"Cô thích bộ phim này không?"

Điều quan trọng nhất đối với tôi là liệu cô ấy có hoàn toàn hài lòng với bộ phim mà cô ấy xem hôm nay hay  không.

"Một bộ phim lãng mạn. Dù sao thì tôi cũng không xem nó vì cốt truyện."

Tôi ngạc nhiên trước câu trả lời bất ngờ. Tôi đã quan sát cô ấy trong suốt thời gian đó. Tôi định nói, nhưng ngay sau đó lại thôi.  Vậy  giống như thừa nhận tôi đã lén nhìn trộm cô ấy khi đang xem phim.

"Thật sao? Cô quan tâm đến điều gì khác ngoài cốt truyện?"

"Tôi có hứng thú... Nhiều thứ lắm."

Cô ấy buột miệng, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Vì bộ phim dở hơn tưởng tượng sao? Nếu tôi biết nhiều về phim thì tôi đã nói gì rồi, nhưng tôi là người tránh xa việc phê bình phim. Ngoài ra, vì thể loại là lãng mạn nên không có gì để nói thêm. Nếu nó là một câu chuyện gián điệp hơn là một câu chuyện tình lãng mạn, thì sẽ có rất nhiều điều để nói.

"Anh không thể uống rượu vì phải lái xe đúng không?"

"Ừ, tôi không uống rượu."

Sự tỉnh táo là cơ bản của những điều cơ bản. Nếu là bắt buộc, thì uống một hoặc hai ly, nhưng nếu không thì tuyệt đối không uống một  giọt nào. Hình ảnh cô ấy gật đầu trước câu trả lời chắc chắn lọt vào tầm nhìn của tôi khi tôi đang lái xe.

"Sống như vậy vui lắm sao?"

Chúng tôi đã ngồi trong im lặng bao nhiêu phút? Khi tôi đang cân nhắc xem nên bật nhạc hay bật đài, cô ấy, người đã nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ từ nãy giờ, hỏi một câu hỏi.

"Làm thế nào mà anh sống như vậy được?"

"Anh còn không ăn uống bên ngoài."

"Haha. Không ăn thì làm sao mà tôi sống được. Tôi chỉ cẩn thận một chút về thức ăn mà người khác làm  hoặc đưa cho. Ngoài ra, nói một cách khách quan, những món tôi làm có vị  ngon hơn."

"Thật sao? Tôi cũng muốn thử đồ ăn mà anh Furuya làm."

"..."

Tôi có một ý tưởng rất, rất kỳ lạ rằng tôi có thể sẽ làm việc đó cho cô ấy.

"Nếu đi hướng này sẽ nhanh hơn đó."

Đang lúc tôi định chìm vào dòng suy nghĩ miên man thì cô ấy chỉ tay về phía con hẻm và tôi vội đạp phanh.

Chúng tôi đậu xe tại tòa nhà văn phòng quen thuộc của cô ấy và đi bộ xuống con hẻm. Đang là đầu mùa thu và gió đêm khá lạnh. Tôi lo lắng về làn da trần lộ ra dưới chiếc váy quá ngắn của cô ấy. Tôi không biết nó làm phiền tôi vì bị lạnh hay nó làm phiền tôi vì một lý do nào khác.

"Có một quán rượu đẹp trên đường ra đại lộ."

"A."

"Tôi sẽ không bắt anh uống đâu, nên đừng lo lắng."

Cô ấy cười tinh nghịch như thể đã đọc được suy nghĩ của tôi.

Quán rượu mà cô hướng dẫn khá ấm cúng và yên tĩnh bên trong. Chúng tôi ngồi vào quầy bar. Như thể đã đến đây nhiều lần, cô gọi nhiều món trong thực đơn và gọi một ly bia. Tôi cũng đưa ra những nhận xét khá khiêu khích để thách thức cô uống thêm.

"Nếu thấy thiếu gì anh có thể gọi thêm."

"Cảm ơn cô. Tôi sẽ trả tiền cho bữa ăn."

"Không, cứ coi như là phần thưởng cho việc xem phim với tôi."

Cảm ơn sao, ngay từ đầu, xem phim là những gì cô ấy yêu cầu cho thù lao đó. Đây không phải là một yêu cầu mà tôi có thể từ chối. Và nếu vậy, tôi sẽ phải trả tiền cho bữa tối này, và cô ấy cũng sẽ tìm cách để đáp lễ lại, và tôi cũng tiếp tục tìm cách đáp lễ lại cô ấy...

"Tôi biết anh Furuya là một người bận rộn. Nhưng cảm ơn vì đã dành thời gian cho tôi."

"... Cô Miyano đã yêu cầu nên tất nhiên tôi phải tuân theo."

"Vì tôi sống một mình nên có những lúc tôi muốn ở bên ai đó."

Cốc bia cô gọi sau đó đến trước. Xin lỗi vì uống một mình. Cô lại cười tinh nghịch và nhấp một ngụm bia. Toàn bộ khuôn mặt của cô ấy sáng bừng lên trong ánh đèn đỏ hắt ra từ bên trong cửa hàng. Mái tóc gợn sóng màu nâu đỏ nhận được ánh sáng và trở nên tối hơn và nhưng cũng rõ ràng hơn.

"Thời tiết đang trở nên se lạnh. Những ngày này, khi ở nhà một mình, tôi thường cảm thấy cô đơn."

Mặt cô ấy hơi cúi xuống. Dọc theo đường viền cổ áo bắt đầu từ phần cuối của mái tóc bồng bềnh, tôi nhìn cơ thể cô ấy mà không hề nhận ra. Tôi ngơ ngác nhìn cặp đùi của cô ấy,  nhưng chợt thấy cô ấy định quay đầu lại, nên tôi vội quay đi.

"Anh Furuya đã bao giờ như vậy chưa?"

"Hả, cái này... Tôi luôn bận mà."

"Ừm... Tôi có nên làm nhiều việc thêm một chút không ta..."

"..."

Cô mỉm cười cay đắng. Tôi nhìn thấy sự cô đơn trong ánh mắt đó.

"Tôi nghĩ cô đang sống với tiến sĩ Agasa."

"Tôi đã ra ở riêng rồi. Vì không muốn mắc nợ mãi."

Có nghĩa là cô ấy lại một mình nữa sao?

Cô ấy đã mất cả gia đình vì  tổ chức. Vậy nên, tôi muốn đưa cô ấy ra khỏi tổ chức. Trong lúc lang thang quanh cô ấy, cố gắng tìm nhiều cách, nhưng rồi chợt nhận ra rằng có nhiều đồng minh ở gần và bảo vệ cô ấy hơn tôi nghĩ.

Thám tử Kudo Shinichi, một tài năng được tất cả các sĩ quan cảnh sát thèm muốn, và Tiến  sĩ Agasa có thể dễ dàng tạo ra bất kỳ phát minh nào. Anh họ của cô, Akai Shuichi chết tiệt. Và hơn hết là những người bạn cùng tuổi khi đó sẽ là chỗ dựa ấm áp cho cô ấy. Sau khi biết được điều này, thay vì can thiệp trực tiếp vào cuộc sống của cô ấy, tôi quyết định hỗ trợ cô ấy từ xa bằng cách thỉnh thoảng nghe tin tức từ Shinichi.

Bây giờ đã vài năm trôi qua. Tôi chợt nhận ra rằng cô gái mà tôi nhìn thấy lúc đó chính là Haibara Ai. Người phụ nữ trông thật cô đơn trước mặt tôi bây giờ không phải là cô gái năm xưa. Miyano Shiho giờ đã trưởng thành. Hấp dẫn đến mức tâm trí tôi cứ mất cân bằng và làm loạn hết cả lên. Miyano Shiho không còn là một cô gái, mà là một người phụ nữ.

"Shiho."

"..."

"... Shiho, anh có thể gọi em như vậy được không?"

Cô ấy mở to mắt nhìn tôi. Tỏ vẻ ngạc nhiên. Tôi tự hỏi mình có thất lễ không, định nói ngay nhưng cô ấy lại nhếch khóe miệng cười.

"Bất cứ điều gì anh muốn."

Thức ăn cũng đã có. Hình ảnh nụ cười của cô ấy làm tôi choáng váng, và chìm đắm trong suy nghĩ khi thức ăn được đặt trước mặt tôi.

"Có chuyện gì vậy? Anh đang nghĩ rằng trong đó có độc đúng không?"

Cô ấy cười nói, như thể nghĩ rằng tôi không tin tưởng vào thức ăn. Tôi sẽ thử trước xem nó có độc hay không.  Cô ấy cầm một xiên nướng đúng điệu và bỏ vào miệng. Môi nhai thức ăn. Tôi sẽ cảm thấy thế nào nếu hôn lên đôi môi đó? Bất thình lình tôi nghĩ như vậy.

Bây giờ tôi cảm thấy như mình đang mất trí rồi.

"Tôi không nghĩ là có độc."

Cô ấy lại cười. Khóe mắt cong. Nụ cười như thể chỉ dành cho tôi. Hoặc có lẽ tôi muốn nghĩ thế.

"Ăn thử đi, thật sự rất ngon."

Cô ấy nói, đưa ra một xiên trước mặt tôi. Khi tôi chuẩn bị lấy xiên thịt từ tay cô ấy, cô ấy rút tay lại và nói: Ah, há miệng ra. Âm thanh của mẹ đút cho em bé ăn.

"Ah, làm đi."

"Ơ... Tôi cũng có tay."

"Ai mà không biết điều đó? Nhưng cứ thử đi."

"..."

"Nhanh lên."

Ha. Tôi miễn cưỡng há miệng và một miếng xiên thịt vào miệng. Khi tôi nhai và nuốt miếng thịt, cô ấy lại mỉm cười như hài lòng.

Cảm thấy bia hơi âm ấm và vô vị, cuối cùng cô ấy đứng dậy và bỏ lại nửa cốc bia. Tôi cố gắng giành thanh toán thật nhanh, nhưng cô ấy còn nhanh hơn nên cuối cùng tôi không thể làm gì được. Nhưng tôi rất vui vì đã xem phim cùng nhau.

Hai má cô ấy đỏ ửng dù chỉ có nửa cốc bia. Tôi nhanh chóng rời khỏi lối tắt và ngồi vào xe. Khi tôi đến và mở cửa hành khách để đón cô ấy, cô ấy như tạt một gáo nước lạnh vào mặt tôi.

"Tôi có thể tự đi một mình."

"Em say rồi, có thể đi lung tung đâu đó. Leo lên đi."

"Tôi tỉnh rồi. Với cũng gần nhà."

"Đừng làm vậy, lên đi, muộn rồi."

Cuộc chiến tiêu hao calo này thật vô ích và phiền phức. Tôi nói với cô ấy bằng một giọng như ra lệnh. Rồi cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi mà không nói lời nào.

"Shiho?"

Vẫn nhìn chằm chằm và không được trả lời. Tôi bị chìm đắm trong đôi mắt màu ngọc lam của cô ấy.

"Tôi sẽ không thể về nhà nếu anh đưa tôi đi."

"... Hả?"

"Tạm biệt. Hôm nay tôi rất vui."

Sau đó, cô ấy vẫy vẫy bàn tay phải của mình và đưa nó lên ngực để tôi có thể nhìn cái vẫy của cô ấy. Tạm biệt.  Kèm theo đó là nụ cười làm say đắm lòng người.

Cô ấy quay người bước đi, chiếc túi đung đưa trên tay. Tôi thậm chí không nghĩ đến việc níu kéo và bắt cô ấy giải thích cho những gì cô ấy vừa nói. Mãi cho đến khi cô ấy đi khuất hẳn, tôi mới có thể trở về thực tại.

Cô ấy nên nói rằng có thể về nhà chứ.

Nghĩ đến đó, tôi mỉm cười. Tôi lấy lòng bàn tay phải che mặt và vuốt xuống.

Ái chà. Một tiếng thở dài phát ra từ trong lòng.

Tôi đoán...

Ngay cả khi tôi hiểu được, tôi cũng không nghĩ nó chính xác lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz