[Record of Ragnarok x Fem!OC] Đừng Cản Tôi Về Nhà!
Chapter 1
5:00 sáng.
Khi kim phút vừa chạm đỉnh số 12, chiếc đồng hồ điện tử trên bàn phát ra một tiếng "bíp" ngắn gọn, dứt khoát. Không có tiếng chuông báo thức inh ỏi, cũng không có sự trì hoãn của nút "Snooze". Đôi mắt của Aurelia Sinclair mở trừng giữa bóng tối, tỉnh táo và sắc lạnh như thể cô chưa từng trải qua một giấc ngủ dài.
Căn phòng trọ của cô nằm trong một khu chung cư cũ nát với giá thuê rẻ mạt, nhưng bên trong lại là một thế giới hoàn toàn khác biệt. Sàn nhà gỗ cũ kỹ được lau sạch đến mức có thể soi gương, sách về Tài chính Định lượng (Quantitative Finance) và lập trình C++ được xếp thẳng tắp theo bảng chữ cái. Không có một chiếc tất thừa, không một hạt bụi bẩn. Đây không phải là nơi để ở, đây là một "trạm tiếp nhiên liệu" cho một cỗ máy đang vận hành hết công suất.
Aurelia ngồi dậy, mái tóc trắng bạch kim của cô xõa dài xuống tấm lưng gầy. Đám sinh viên trong trường thường mỉa mai gọi cô là "bà cụ non" hay "bóng ma già" sau lưng chỉ vì màu tóc kỳ lạ này, nhưng họ đâu biết rằng dưới ánh ban mai yếu ớt, những sợi tóc ấy lấp lánh như được dệt từ bạc ròng, toát lên vẻ sang trọng của một dòng tộc đã từng đứng trên đỉnh cao xã hội.
Cô tiến đến trước gương, bắt đầu nghi lễ quan trọng nhất mỗi sáng: Chải tóc. Đôi mắt pha lê trong suốt của cô nheo lại, quan sát từng đường nét trên gương mặt mình. Chúng không có màu sắc cố định, mà phản chiếu ánh sáng như những khối đa diện, lạnh lùng và không chút dao động.
Bàn tay thon dài của Aurelia khéo léo chải lớp tóc mái bằng dày dặn xuống, che phủ hoàn toàn vầng trán. Bên dưới lớp tóc ấy, vết bớt hình hoa tuyết sáu cánh mờ nhạt nằm im lìm. Với cô, nó là một "sai số" của tạo hóa, một dấu vết gợi nhắc về sự bất ổn mà cô luôn muốn chôn giấu để duy trì vẻ ngoài của một nữ sinh viên lý trí tuyệt đối.
Sau khi diện mạo đã hoàn hảo, Aurelia với lấy chiếc điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên ứng dụng To-do list.
5:15: Vệ sinh cá nhân + Cập nhật tin tức thị trường.
5:45: Kiểm tra lại dòng code thuật toán cho buổi thực tập.
7:15: Đến trường.
Vừa đánh răng, đôi mắt pha lê của cô vừa dán chặt vào màn hình máy tính bảng đang chạy dòng tin tức của Bloomberg. Những biến động của chỉ số S&P 500 hay lãi suất Fed mới là thứ khiến nhịp tim cô tăng tốc, chứ không phải bất kỳ trò tiêu khiển thanh xuân nào khác.
Cô là Aurelia Sinclair, và trong từ điển của cô, không có khái niệm "lãng phí". Cô phải mạnh mẽ, phải thành công, để cái tên Sinclair một lần nữa khiến thế giới phải cúi đầu — ngay cả khi cơ thể cô đang bắt đầu phát ra những tín hiệu cảnh báo đầy rợn người mà cô đang cố tình lờ đi.
Giảng đường đại học đối với Aurelia không phải là nơi để kết bạn hay tận hưởng thanh xuân, mà là một đấu trường.
Trong tiết học về Giải tích ngẫu nhiên, Aurelia ngồi ở dãy bàn đầu tiên, lưng thẳng tắp. Những đầu ngón tay thon dài lướt trên phím máy tính nhanh như chớp, đôi mắt pha lê không rời khỏi những phương trình phức tạp trên bảng đen. Xung quanh cô, những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên.
"Nhìn kìa, 'Nữ hoàng băng giá' lại đang 'nuốt' đống tích phân đó rồi." "Tóc trắng, mắt pha lê... trông đẹp thì có đẹp thật, nhưng sống như một cái xác không hồn vậy. Nghe nói hôm qua hotboy khóa trên vừa tỏ tình đã bị cô ta dội cho gáo nước lạnh là 'lãng phí 5 phút cuộc đời' đấy."
"Tôi nghe hết đó nhé." Aurelia nghe thấy hết, nhưng cô chẳng mảy may bận tâm. Đối với cô, những lời mời hẹn hò hay những buổi tiệc tùng chỉ là những "chi phí cơ hội" quá đắt đỏ. Cô không rảnh để đi xây dựng những mối quan hệ dựa trên cảm xúc nhất thời.
18:00 tối.
Thay vì về nhà nghỉ ngơi, Aurelia có mặt tại một quán cà phê cao cấp nằm giữa trung tâm tài chính của thành phố. Đây là công việc làm thêm thứ hai trong ngày của cô.
Trong bộ đồng phục sơ mi trắng giản đơn, mái tóc trắng bạch kim được búi gọn gàng sau gáy, Aurelia di chuyển giữa các bàn với sự chính xác của một lập trình viên. Cô không bao giờ nhầm order, không bao giờ trễ hẹn dù chỉ một giây.
"Tiền tip của bàn số 4 là 2 đô... cộng với lương cứng giờ này là..."
Aurelia lẩm bẩm trong đầu, chắt chiu từng đồng xu lẻ. Cô không mua cho mình một ly trà sữa hay một món đồ mỹ phẩm nào đắt tiền. Mọi khoản thu nhập đều được cô chia nhỏ vào các quỹ: tiền thuê nhà, tiền hạt cho Eos, và quan trọng nhất là quỹ "Tái thiết Sinclair". Cô đang tiết kiệm từng chút một để tìm kiếm một cơ hội thực tập không lương nhưng có danh tiếng tại các ngân hàng đầu tư lớn.
Trong một khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi phía sau quầy pha chế, đôi mắt pha lê của Aurelia bỗng thắt lại khi nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên đang cười đùa hạnh phúc ở góc quán.
Một đoạn ký ức đứt gãy hiện về như một vết dao cứa vào tâm trí.
Hình ảnh ngôi biệt thự cũ bị niêm phong bởi những dải băng đỏ rực. Cha cô, một học giả uyên bác, quỳ sụp dưới chân những gã chủ nợ với gương mặt đẫm nước mắt. Mẹ cô, người phụ nữ sống bằng những giấc mơ nghệ thuật, chỉ biết ôm lấy những bức tranh bị rạch nát mà gào khóc.
"Aurelia... đừng bao giờ tin vào tình cảm... nó sẽ khiến con mù quáng..." Tiếng gào thét của cha ngày đó vẫn còn văng vẳng. Họ đã mất tất cả vì quá tin người, vì sống quá cảm tính, vì coi trọng "giá trị tinh thần" hơn là những con số thực tế trên hợp đồng. Gia tộc Sinclair sụp đổ không phải vì họ thiếu thông minh, mà vì họ thiếu sự tàn nhẫn.
Aurelia siết chặt khay trà trong tay, đôi mắt pha lê lạnh lùng trở lại.
"Yêu thương là một hố đen tài chính. Chỉ có tiền bạc và địa vị mới là rào chắn vững chắc nhất để bảo vệ nhân phẩm của mình." Cô tự nhủ, rồi lại tiếp tục bước ra ngoài với vẻ mặt không cảm xúc. Cô không để phép mình yếu đuối. Cô phải leo lên đỉnh cao, nơi mà không ai có thể dùng đồng tiền để giẫm đạp lên cô thêm một lần nào nữa.
Nhưng khi cô cúi xuống lau vết nước đổ trên bàn, đôi bàn tay cô lại một lần nữa trở nên nhợt nhạt và mờ ảo dưới ánh đèn neon của quán. Aurelia rùng mình, vội vàng giấu đôi tay vào túi tạp dề.
Mày không được phép gục ngã vào lúc này, Aurelia. Mày còn quá nhiều việc phải làm.
23:15 đêm.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong dãy hành lang vắng lặng của khu chung cư cũ. Aurelia tựa lưng vào cánh cửa phòng trọ, thở hắt ra một hơi dài. Đôi vai cô mỏi nhừ vì chiếc ba lô chứa đầy sách giáo khoa và cái laptop nặng trịch. Đôi mắt pha lê thường ngày vốn sắc sảo, giờ đây phủ một lớp sương mờ của sự kiệt sức.
Vừa tra chìa khóa vào ổ, một bóng hình bạc lấp lánh đã đứng đợi sẵn phía sau cánh cửa.
"Meo."
Eos ngồi chễm chệ ngay giữa lối vào, cái đuôi dài mượt mà khẽ ngoáy. Dưới ánh sáng lờ mờ của bóng đèn hành lang, bộ lông của nó trông không giống lông mèo bình thường, mà như được dệt từ hàng triệu sợi tơ bạc lấp lánh. Đôi mắt xanh thẳm như đại dương của nó nhìn thẳng vào cô, bình thản và đầy thấu hiểu.
"Về rồi đây..." Aurelia lẩm bẩm, thanh âm đanh đá thường ngày dịu lại một chút.
Cô cúi xuống, nhấc bổng sinh vật nhỏ bé đã đồng hành cùng mình suốt mười năm qua. Eos là "người thân" duy nhất còn lại của cô. Từ khi gia đình sụp đổ, khi cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi gầy gò, Eos đã xuất hiện như một phép màu vào đêm đông giá rét.
Cô đặt Eos lên bàn, mở gói hạt loại thượng hạng nhất — thứ xa xỉ duy nhất mà cô không bao giờ tiếc tiền mua. Vừa đổ hạt vào bát, Aurelia vừa lẩm bẩm nói chuyện, một thói quen mà cô chỉ thực hiện khi có một mình với nó.
"Hôm nay tôi đã giải được thuật toán định giá phái sinh mà cả lớp phải bó tay đấy. Ông thấy tôi giỏi không? Chỉ cần một năm nữa thôi, tôi sẽ tích đủ tiền để chuyển khỏi cái ổ chuột này..."
Eos không đáp lại, nó chỉ thản nhiên cúi đầu ăn, thi thoảng phát ra những tiếng "meo meo" lười biếng như thể đang lắng nghe cho có lệ. Aurelia khẽ mỉm cười, đôi tay thon dài vuốt ve bộ lông bạc mát lạnh. Đối với một "girl sự nghiệp" luôn phải đeo mặt nạ cứng cỏi trước thế gian, Eos chính là chiếc van xả áp duy nhất, một góc trú ẩn an toàn không phán xét.
Đêm khuya hơn, Aurelia gục đầu xuống bàn học, những dòng code C++ chạy dở trên màn hình trở thành những vệt sáng nhảy múa. Cô lịm đi vì quá mệt.
Chính lúc này, không gian xung quanh dường như đông cứng lại.
Eos dừng việc liếm lông. Nó nhảy nhẹ nhàng lên bàn, bước từng bước êm ái đến sát gương mặt đang ngủ say của Aurelia. Nó không nằm xuống ngủ cùng cô như mọi khi. Thay vào đó, nó ngồi bất động, đôi mắt xanh thẳm xoáy chặt vào vầng trán của cô — nơi lớp tóc mái bạch kim đang khẽ lay động theo nhịp thở.
Trong bóng tối, đôi mắt của con mèo bạc bỗng rực lên một thứ ánh sáng xanh huyền bí, không phải là sự phản chiếu của đèn điện, mà là một thứ quyền năng cổ xưa. Nó nhìn chằm chằm vào vị trí của vết bớt hoa tuyết bạc ẩn sau lớp tóc mái. Như thể có sự cộng hưởng, vết bớt trên trán Aurelia khẽ tỏa ra một luồng nhiệt nhẹ, làm không khí xung quanh dao động.
Aurelia trong cơn mơ màng bỗng thấy trán mình nóng ran. Cô hé mở đôi mắt pha lê, nhìn thấy một bóng mờ màu xanh lấp lánh trước mặt. Nhưng ngay lập tức, Eos thu lại ánh sáng, nó lại trở về là một con mèo lười biếng, khẽ rúc đầu vào tay cô và kêu "meo" một tiếng nũng nịu.
"Lại... ảo giác sao?" Aurelia lẩm bẩm. "Ông cũng... phát sáng sao, Eos..."
2:50 sáng.
Không gian im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng quạt chip máy tính đang chạy vù vù. Aurelia thức dậy để miệt mài gõ bản tiểu luận về Mô hình hóa rủi ro. Đột nhiên, nhịp gõ của cô khựng lại.
Đôi bàn tay thon dài vốn đang lướt nhanh trên bàn phím bỗng nhiên run rẩy dữ dội. Aurelia nhíu mày, định vươn tay lấy cốc nước đã cạn khô, nhưng rồi cô chết trân tại chỗ. Dưới ánh đèn bàn vàng vọt, bàn tay phải của cô không chỉ đơn thuần là nhợt nhạt nữa.
Nó đang... tan ra.
Từ các đầu ngón tay, da thịt cô trở nên mờ đục như một làn sương khói xám nhạt. Aurelia kinh hoàng nhận ra cô có thể nhìn xuyên qua lòng bàn tay mình để thấy rõ từng dòng code C++ đen kịt trên màn hình laptop phía sau. Nó giống như một lỗi đồ họa trong một trò chơi điện tử bị hỏng, nơi vật chất bắt đầu mất đi sự đồng nhất.
"Không... không thể nào..." Cô lẩm bẩm, hơi thở trở nên dồn dập.
Ngay lúc đó, vết bớt hình hoa tuyết bạc ẩn sau lớp tóc mái bỗng dưng bùng phát một cơn đau dữ dội. Nó không chỉ nóng, mà là đốt cháy. Một cảm giác như có hàng ngàn mũi kim nung đỏ đâm thẳng vào đại não, nhói lên từng nhịp theo tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Một luồng điện cực mạnh từ đỉnh đầu chạy dọc theo sống lưng, khiến toàn thân Aurelia co quắp lại. Trong một tích tắc, đôi mắt pha lê của cô lóe lên một thứ ánh sáng bạc rực rỡ, át cả ánh sáng từ màn hình máy tính.
Tầm nhìn của cô bắt đầu hỗn loạn.
Xung quanh căn phòng trọ chật hẹp, những hạt sáng li ti màu bạc bắt đầu bay lơ lửng, dày đặc như những đom đóm của hư vô. Chúng không phải là bụi, chúng lấp lánh và mang theo một thứ năng lượng kỳ quái khiến không khí trở nên đặc quánh.
Và rồi, những tiếng thì thầm xuất hiện.
Không phải một, mà là hàng ngàn, hàng vạn giọng nói vang lên cùng một lúc. Chúng không đi qua màng nhĩ, mà vang vọng trực tiếp từ sâu trong linh hồn cô. Những âm thanh ấy vừa sùng kính, vừa khát khao, vừa điên cuồng, gọi lên một danh xưng mà Aurelia chưa từng nghe thấy trong đời:
"...Nguyên Bản Chi Quang..."
"...Hỡi khởi đầu của vạn vật..."
Aurelia ôm chặt lấy đầu, móng tay cắm sâu vào da đầu để ngăn mình không phát điên.
"Im đi! Im hết đi!" Cô hét lên trong tuyệt vọng. "Chỉ là ảo giác thôi! Mày chỉ đang quá mệt mỏi thôi Aurelia! Ngủ đi... mày cần phải ngủ..."
Cô loạng choạng đứng dậy, gạt phăng chồng tài liệu xuống sàn. Những hạt sáng bạc vẫn nhảy múa trước mắt như đang cười nhạo sự lý trí cuối cùng của cô. Trong bóng tối, Eos vẫn ngồi yên đó, đôi mắt xanh thẳm của nó phản chiếu sự sụp đổ của thực tại xung quanh Aurelia, lạnh lùng và im lặng một cách đáng sợ.
Aurelia thở gấp, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, làm bết bát những sợi tóc trắng bạch kim vào hai bên thái dương. Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay mình—giờ đây đã đặc lại thành thực thể, nhưng vẫn xanh xao phát khiếp.
Nỗi sợ hãi tột cùng bắt đầu xâm chiếm, nhưng thay vì bật khóc, bộ não của một thiên tài toán học trong cô lại bắt đầu vận hành để "phân tích" tình hình.
Lựa chọn A: Đến bệnh viện. "Không được," cô lập tức gạt đi. "Phí cấp cứu đêm khuya có thể ngốn sạch một tháng lương làm thêm. Hơn nữa, mình sẽ nói gì với bác sĩ? 'Chào ông, tay tôi vừa mới biến thành khói và tôi nghe thấy tiếng ma gọi mình là Nguyên Bản Chi Quang'? Họ sẽ tống mình vào khoa tâm thần trong vòng năm nốt nhạc. Hồ sơ bệnh án tâm thần đồng nghĩa với việc chấm dứt mọi cơ hội thực tập tại các quỹ đầu tư."
Lựa chọn B: Gọi cho người thân. Cô cười khổ. Cô chẳng có ai ngoài Eos, và con mèo thì chắc chắn không biết gọi 115.
Aurelia liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên bàn. Con số 03:00 đỏ rực nhảy múa như đang trêu ngươi cô. Trong giới sinh viên, 3 giờ sáng được gọi là "giờ của những kẻ điên", thời điểm mà bộ não bắt đầu thêu dệt nên những ảo giác kinh dị nhất do thiếu ngủ và áp lực doanh số.
"Đúng rồi..." Aurelia hít một hơi thật sâu, cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó. "Đúng là 3 giờ sáng có khác... Thức giờ này chi rồi giờ mình khùng cả rồi. Chắc chắn là do cái thuật toán C++ chết tiệt kia làm chập mạch thần kinh thôi."
Cô loạng choạng đứng dậy, gập màn hình laptop.
"Ngủ! Đúng rồi, mình chỉ cần ngủ thôi. Sáng mai tỉnh dậy, tay mình sẽ lại hồng hào, mình sẽ đi phỏng vấn và mọi thứ sẽ lại đi đúng quỹ đạo."
Cô vơ lấy con mèo bạc đang ngồi im lìm như tượng, ôm chặt nó vào lòng như tìm kiếm một điểm tựa thực tế cuối cùng.
"Nào, đi ngủ. Đừng có nhìn tôi bằng cái bộ mặt 'cô bị điên rồi' đó nữa. Meo một tiếng cho tôi yên tâm xem nào!"
Eos vẫn im lặng, đôi mắt xanh thẳm nhìn cô đầy ẩn ý, nhưng nó cũng không phản kháng khi bị cô lôi lên giường. Aurelia vùi mình vào lớp chăn mỏng, nhắm nghiền đôi mắt pha lê, cố gắng phớt lờ cơn nóng ran vẫn đang âm ỉ dưới lớp tóc mái.
3:33 sáng.
Con số trên chiếc đồng hồ điện tử nhấp nháy sắc đỏ rực như máu.
Aurelia giật mình tỉnh dậy, hơi thở đứt quãng. Cơn nóng từ vết bớt trên trán đã dịu đi, nhưng thay vào đó là một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy nửa thân dưới. Nó nhẹ bẫng. Nhẹ đến mức cô không còn cảm nhận được sức nặng của tấm chăn đang đắp trên người.
Cô run rẩy tung chăn ra. Tiếng hét tắc nghẹn ngay nơi cổ họng, đôi mắt pha lê mở trừng kinh hoàng.
Dưới ánh sáng mờ ảo của căn phòng, đôi chân của cô đã hoàn toàn biến mất. Từ vùng thắt lưng trở xuống, không còn da thịt, không còn xương máu. Thay vào đó là một khoảng không vô định, nơi những dải lụa ánh sáng bạc cuộn xoáy như một cơn bão nhỏ, tan biến dần vào không trung.
Cô không cảm thấy đau đớn. Sự thật đó còn đáng sợ hơn cả cái chết. Đó là một sự trống rỗng kinh hoàng, như thể sự tồn tại của cô đang bị một cục tẩy vô hình xóa nhòa khỏi thực tại.
"Không... không thể nào... Kế hoạch của mình... buổi thực tập..."
Nước mắt trào ra từ đôi mắt pha lê, lăn dài trên gò má trắng sứ. Ngay cả trong giây phút cận kề sự tan biến, bộ não của "girl sự nghiệp" vẫn cố bấu víu vào những dự định dở dang.
Bộp.
Một sức nặng đè lên lồng ngực cô. Eos không còn đứng ở cuối giường nữa. Nó ngồi chễm chệ ngay trên ngực Aurelia, ép cô phải đối diện với nó.
Trong bóng tối, đôi mắt xanh thẳm của con mèo bạc rực sáng rạng ngời, sâu thẳm và đầy uy quyền. Nó nhìn thẳng vào đôi mắt pha lê đang ngập tràn nước mắt và sự sợ hãi tột cùng của cô. Không còn những tiếng "meo meo" lười biếng, không còn sự nũng nịu giả tạo của mười năm qua.
"Kết thúc trò chơi trốn tìm ở đây được rồi, Aurelia Sinclair."
Một giọng nói trầm thấp, mang theo âm hưởng của ngàn năm lịch sử vang dội trực tiếp trong đại não cô. Aurelia bàng hoàng nín thở. Đây không phải ảo giác. Cô cảm nhận được rung động của từng từ ngữ thấm vào tận tủy xương.
Con mèo bạc khẽ nghiêng đầu, cái đuôi lấp lánh quấn lấy cổ tay đang dần trở nên trong suốt của cô. Nó nhếch môi, một nụ cười kỳ lạ không thuộc về loài vật hiện rõ trên gương mặt nó.
"Đã đến lúc rồi, Aurelia. Cô không thể trốn chạy định mệnh bằng đống giấy tờ đó nữa đâu."
Aurelia chết trân. Tiếng nói ấy không phát ra từ không khí, nó vang dội ngay trong xoang mũi, thấm qua từng tế bào não. Cô nhìn chằm chằm vào Eos, hơi thở dồn dập như người vừa chạy bộ mười cây số.
"Cái... cái gì vậy? Eos? Ông vừa... nói? Không, không thể nào." Aurelia lùi lại, đôi bàn tay trong suốt bấu chặt vào tấm nệm. "Ông là mèo. Mèo thì chỉ biết ăn hạt và ngủ thôi. Chắc chắn là mình bị đột quỵ rồi. Đúng rồi, xuất huyết não gây ảo giác thính giác và thị giác. Mình phải gọi cấp cứu... điện thoại đâu..."
Cô quờ quạng tìm chiếc điện thoại, nhưng bàn tay mờ ảo của cô xuyên tuột qua lớp vỏ nhựa của nó như một làn khói.
"Dừng cái suy luận khoa học ngớ ngẩn đó lại đi, Aurelia," Eos bước tới, đôi mắt xanh thẳm rực lên một thứ uy quyền khiến cô rùng mình. "Nhìn vào chân cô đi. Có loại bệnh lý hay ảo giác nào khiến vật chất sinh học phân rã thành ánh sáng như thế kia không? Cô là sinh viên ngành Tài chính Định lượng, hãy dùng logic mà phân tích xác suất đi: Xác suất để một ảo giác kéo dài mười năm và biết nói là bao nhiêu?"
"Im đi! Câm miệng lại!" Aurelia hét lên, đôi mắt pha lê ngập tràn sự bàng hoàng và giận dữ. "Tôi không quan tâm! Sáng mai tôi có buổi phỏng vấn thực tập! Đó là tương lai của tôi!"
Eos thở dài, một âm thanh nghe rất giống sự thương hại.
"Tương lai của cô sẽ kết thúc sau đúng 30 phút nữa nếu cô không nghe tôi nói. Nghe đây, Aurelia: Linh hồn cô bị 'lỗi'. Khi cô sinh ra, một sự cố thời không đã xé nát bản thể của cô. Cô chỉ là một cái vỏ rỗng đang rò rỉ năng lượng. Mười năm qua, tôi đã dùng chút tàn lực của mình để giữ cho cái vỏ đó không sụp đổ, nhưng giờ đã đến giới hạn."
Aurelia nhìn xuống đôi chân đã biến mất hoàn toàn, cảm giác trống rỗng bắt đầu lan lên đến hông. Sự thực tế nghiệt ngã bắt đầu đè bẹp sự phủ nhận của cô.
"Vậy... tôi phải làm gì? Đi bệnh viện truyền năng lượng sao?" Cô hỏi, giọng điệu vẫn đầy vẻ mỉa mai của một kẻ không muốn chấp nhận sự thật.
"Cô cần 9 'Tia Sáng'. Chúng là những mảnh vỡ linh hồn bị thất lạc của cô, đang được trấn giữ bởi 9 thực thể quyền năng nhất ở các thời không khác nhau. Chỉ khi thu thập đủ chúng, cô mới có thể vá lại sự tồn tại của mình. Nếu không..." Eos im lặng một giây, rồi gằn giọng, "Tên của cô, ký ức của cô, ngay cả cái bằng đại học và sự nghiệp mà cô tôn thờ đó... tất cả sẽ bị xóa sổ khỏi vũ trụ này như thể chúng chưa từng tồn tại."
Aurelia lặng người. Xóa sổ. Không phải cái chết, mà là sự hư vô. Mọi nỗ lực khôi phục lại họ Sinclair, mọi đêm thức trắng giải toán... tất cả sẽ trở thành con số 0 tròn trĩnh.
"Một bản hợp đồng sinh tồn sao?" Aurelia nheo đôi mắt pha lê, ánh lên sự sắc sảo vốn có của một 'girl sự nghiệp' khi đứng trước một thương vụ bắt buộc. "Nghĩa là tôi phải đi 'ăn trộm' sức mạnh của những kẻ đó để đổi lấy mạng sống?"
"Cô có thể hiểu theo cách đó. Nhưng vì cô là kẻ tôn sùng số liệu..." Eos khẽ búng nhẹ cái vuốt bạc vào không trung.
Xoẹt.
Một màn hình thực tế ảo (hologram) hiện ra ngay trước mắt Aurelia. Nhưng nó không phải là bảng trạng thái xanh đỏ của các trò chơi nhập vai tầm thường. Nó có giao diện y hệt một Terminal của Bloomberg kết hợp với trình soạn thảo C++ mà cô vẫn dùng hàng đêm.
"Cái này là..." Aurelia sững sờ, những ngón tay trong suốt của cô vô thức đưa lên chạm vào các dòng dữ liệu đang nhảy múa.
[BẢN TIN ĐỊNH GIÁ THỰC THỂ: AURELIA SINCLAIR]
Trạng thái tồn tại (Liquidity): 12% (Cảnh báo: Sắp vỡ nợ hiện hữu).
Chỉ số ổn định linh hồn (Stability): 0.08 (Biến động cực cao).
Tài sản mục tiêu (Target Assets): 0/9 Tia Sáng.
Thời gian thực tế (Server Time): 03:05:12 (Đã tạm dừng).
Nhiệm vụ hiện tại: Thu thập 'Tia Sáng Sáng Thế' từ thực thể [ADAM] tại Thời không 01.
"Tôi đã thiết lập nó dựa trên tư duy của cô," Eos ngồi điềm nhiên trên ngực cô, cái đuôi gõ nhịp xuống tấm nệm. "Mỗi khi cô thu thập được một Tia Sáng, 'Chỉ số tồn tại' của cô sẽ tăng lên. Khi đạt 100%, cô sẽ được tất toán hợp đồng và trở về đây với một linh hồn hoàn chỉnh. Cô thấy đấy, đây là một vụ đầu tư có lãi suất cực cao, tiểu thư Sinclair."
Aurelia nhìn chằm chằm vào dòng chữ "12% (Sắp vỡ nợ hiện hữu)". Một cảm giác ớn lạnh sống lưng. Trong tài chính, vỡ nợ nghĩa là phá sản, còn ở đây, nó nghĩa là tan biến hoàn toàn.
"Được thôi..." Aurelia nghiến răng, vẻ đanh đá và quyết đoán tột cùng trở lại. "Tôi chấp nhận dự án này. Chỉ số 12% là một khởi đầu tồi tệ, nhưng tôi đã từng vực dậy những bài toán rủi ro còn tệ hơn thế nhiều."
Cô vén nhẹ mái tóc trắng, để lộ vết bớt hoa tuyết đang bắt đầu đập theo nhịp của các dòng code trên bảng hệ thống.
"Rất tốt. Nhưng trước khi xuất phát, tôi có một bản 'Công bố rủi ro' quan trọng mà cô cần nghe," Eos bỗng nhiên thu lại vẻ mặt đùa cợt, giọng nói của nó trở nên trầm đục và đầy đe dọa.
Aurelia nhíu mày, đôi mắt pha lê sắc sảo nheo lại như đang đọc một bản hợp đồng có quá nhiều biệt ngữ tài chính lắt léo: "Lại còn điều khoản ẩn gì nữa sao? Ông nên nhớ tôi là dân chuyên phân tích rủi ro, đừng có hòng 'lùa gà' tôi bằng mấy cái bánh vẽ năng lượng này.".
"Cô nghĩ 9 'Tia Sáng' đó là những viên pin năng lượng sạch sao? Không đâu," Eos gằn giọng, đôi mắt xanh thẳm của nó xoáy sâu vào tâm trí cô, mang theo một sự nghiêm trọng chưa từng có. "Chúng đã nằm trong tim của 9 thực thể quyền năng nhất các thời không suốt hàng vạn năm. Chúng đã bị vấy bẩn bởi sự tham lam, dục vọng, và sự điên cuồng của những kẻ nắm giữ. Chúng không còn là năng lượng thuần túy, chúng là chất độc. Và để 'thanh khoản' được đống nợ máu này, cô phải tuân thủ hai điều kiện sống còn."
Con mèo bạc xù lông, đuôi nó quất mạnh vào không khí tạo ra những tia điện bạc nhỏ xíu:
Thứ nhất: Định vị mục tiêu. Cô không thể tự mình nhìn thấy chúng. Tia Sáng có thể ẩn náu trong lồng ngực, trong vũ khí, hay thậm chí là trong từng tế bào của thực thể cô cần tiếp cận. Tôi là "radar" duy nhất có khả năng nhận biết vị trí chính xác của chúng. Nếu không có sự chỉ dẫn của tôi, cô sẽ chẳng khác nào mò kim đáy bể trong đống hào quang chết người kia.
Thứ hai: Chỉ số Yêu thích 100%. Đây là điều kiện kích hoạt bắt buộc. Cô không thể lấy Tia Sáng từ một người chỉ 'hơi thích' mình. Cô phải đẩy mức độ chiếm hữu, sự ám ảnh của kẻ nắm giữ lên đến mức cực đoan – tức là 100% Yandere. Khi trái tim họ mục nát vì khao khát có được cô, khi họ sẵn sàng từ bỏ mọi lý trí để giam cầm cô vĩnh viễn, thì Tia Sáng mới 'chín muồi' để thoát ra ngoài qua một nụ hôn ly biệt hoặc một lời thề nguyền đẫm máu.
Eos nói tiếp: "Và chỉ khi cô đạt điều kiện đẩy chỉ số Yêu Thích lên 100%, cô mới có thể biết được vị trí Tia sáng nằm đó và lấy nó."
Eos bước lại gần, cái vuốt sắc lạnh chạm nhẹ vào vị trí trái tim của Aurelia.
"Khi cô thu thập một Tia Sáng, cô không chỉ vá lại linh hồn mình. Cô đang mời gọi sự ám ảnh của những thực thể đó vào máu thịt. Cô sẽ trở thành 'con mồi' duy nhất khiến các thực thể điên dại. Họ sẽ không để cô lấy đồ rồi chạy đâu, Aurelia. Họ sẽ muốn xích cô lại, giam cầm cô, biến cô thành báu vật riêng của họ mãi mãi."
Aurelia cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Ý của con mèo này là... cô sẽ bị săn đuổi bởi 9 thực thể điên cuồng nhất lịch sử?
"Sự chiếm hữu của họ là cái giá phải trả cho mạng sống của cô," Eos nhếch môi. "Cô có đủ bản lĩnh để 'thanh khoản' món nợ tình cảm đó mà vẫn giữ được cái đầu lạnh không, tiểu thư Sinclair?"
Aurelia im lặng trong một giây, rồi cô hất hàm, đôi mắt pha lê lóe lên sự đanh đá thường lệ:
"Trong kinh doanh, rủi ro càng cao thì lợi nhuận càng lớn. Nếu họ muốn chơi trò chiếm hữu, tôi sẽ dạy cho họ biết thế nào là 'thâu tóm thù nghịch'. Cứ để họ đến, tôi sẽ biến sự điên cuồng của họ thành quân cờ của mình. Với lại tôi chỉ đến hoàn thành nhiệm vụ xong rồi cũng về, sợ gì."
Eos khẽ mỉm cười. "Đó mới chính là Aurelia mà tôi biết."
"Nhưng trước khi đi," Aurelia bỗng hốt hoảng, "Khoan đã! Nếu tôi đi... 'công tác' ở các thời không khác, thì công việc ở đây tính thế nào? Tôi không thể đi mười năm rồi quay về thấy mình đã thành một bà già vô gia cư, mất sạch cơ hội việc làm được!"
"Yên tâm đi," Eos thở dài. "Sự lệch pha thời gian rất lớn. Cô có thể ở các thời không khác cả một thập kỷ, nhưng ở đây thời gian sẽ trôi chậm lại đến mức gần như đóng băng. Khi quay về, kim phút trên cái đồng hồ kia chắc còn chưa nhích hết một vòng đâu."
Aurelia thở phào, nhưng rồi cô bỗng hốt hoảng nhìn quanh căn phòng, đoạn vồ lấy cái ba lô cũ.
"Đợi chút! Lâu dữ thế?" Aurelia bắt đầu vơ vét mọi thứ trên bàn. "Để tôi đi gói mấy gói mì tôm với mấy chai nước khoáng đã! Đi xuyên thời không mà không có lương thực thì tôi chết đói trước khi kịp thu thập tia sáng mất! Ở thời cổ đại chắc gì đã có đồ ăn hợp vệ sinh, lỡ đau bụng thì sao?"
Nói là làm, cô gái trẻ bắt đầu nhét lấy nhét để mấy gói mì Hảo Hảo còn sót lại vào túi, thậm chí còn định vác theo cả cái ấm đun nước điện.
Eos đứng hình mất ba giây, rồi nó đưa cái chân trước lên che mặt, phát ra một tiếng thở dài thườn thượt đầy bất lực: "Thôi bớt đi tiểu thư Sinclair! Cô đi bằng thể linh hồn, đến đó năng lượng sẽ tự nuôi sống cô. Cô sẽ không thấy đói theo cách của nhân loại đâu."
"Không đói cũng phải mang theo!" Aurelia đanh đá cãi lại, tay vẫn khư khư ôm gói mì. "Đây là vật phẩm bảo mệnh đấy! Lỡ đến đó tôi cần hối lộ ai đó bằng tinh hoa ẩm thực hiện đại thì sao?"
"Không. Cần. Thiết!"
Eos gầm gừ, đôi mắt xanh thẳm rực sáng. Một luồng lực hút vô hình giật phăng gói mì khỏi tay Aurelia.
"Năng lượng xuyên không sẽ nghiền nát đống bột mì đó thành bụi cám thôi. Đi mau!"
"Này! Mì tôm của tôi—!"
Tiếng hét của Aurelia chưa kịp dứt thì vòng xoáy ánh sáng bạc đã bùng lên dữ dội, nuốt chửng cả cô gái tóc trắng và con mèo bạc vào hư không. Gói mì rơi bịch xuống sàn nhà trống rỗng, còn chiếc đồng hồ trên bàn bỗng nhiên nhích đi cực kỳ, cực kỳ chậm chạp... như thể cả thế giới đang nín thở chờ đợi cuộc hành trình điên rồ này bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz