ZingTruyen.Xyz

[RC /AD ] ; Tuyệt đối không quay lại.

Những Khoản Khác Ngọt Ngào.

hpnth_

Dưới ánh nắng sáng sớm, căn hộ mới của Đức Duy và Quang Anh tỏa ra một vẻ ấm cúng và đầy sức sống. Cánh cửa mở ra, họ bắt đầu một ngày mới với sự hào hứng và niềm vui.

Đức Duy đứng bên bếp, khuôn mặt tươi cười khi thấy Quang Anh chăm chú dọn dẹp bàn ăn, ánh mắt đầy yêu thương. Tiếng cười và trò chuyện vui vẻ của họ hòa quyện với những mùi hương thơm ngát của món ăn đang được chuẩn bị, tạo nên một không khí đầy sự sống.

Họ đã cùng nhau vượt qua bao thử thách, và giờ đây, khi mọi thứ đã yên ổn, đây chính là thời điểm để tận hưởng những khoảnh khắc hạnh phúc và bắt đầu chương mới trong cuộc đời.

__

Minh Hiếu và Thành An ngồi trên ghế sofa, ánh sáng từ đèn bàn tạo ra một không gian ấm cúng quanh họ. Thành An dựa đầu vào vai Minh Hiếu, đôi mắt lấp lánh với niềm hạnh phúc. Minh Hiếu vuốt ve tóc Thành An, tay anh khẽ xoa lưng cậu, cảm nhận từng nhịp thở nhẹ nhàng của bạn.

- Em biết không, đôi khi anh tự hỏi làm sao mình lại may mắn đến vậy.

Minh Hiếu thì thầm, giọng anh nhẹ nhàng và đầy trìu mến.

- Anh không thể tưởng tượng được cuộc sống này không có em bên cạnh. Em làm cho mọi thứ trở nên ý nghĩa hơn.

Thành An ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập tràn tình cảm.

- Cảm ơn anh.

Cậu nói, giọng đầy cảm xúc.

- Em cũng vậy. Anh là người duy nhất khiến em cảm thấy mình thật sự được yêu thương. Em không cần gì hơn ngoài việc được ở bên anh, chia sẻ từng khoảnh khắc, từng niềm vui.

Minh Hiếu kéo cậu vào vòng tay ấm áp của mình, hôn nhẹ lên trán Thành An.

- Chúng ta đã cùng nhau vượt qua nhiều thử thách.

anh nói, giọng anh đầy tự hào.

- Anh chỉ muốn em biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở đây, bên em, từng bước, từng ngày.

Thành An mỉm cười, tay cậu nắm chặt tay Minh Hiếu, cảm nhận sự ấm áp và tình yêu chân thành.

- An cũng vậy. Chúng ta sẽ luôn bên nhau, và không gì có thể thay đổi điều đó.

Cả hai ngồi đó, lặng lẽ và hạnh phúc, tận hưởng khoảnh khắc đơn giản nhưng đầy ý nghĩa của tình yêu và sự gắn bó.

__

Đăng Dương bước vào lớp học nhảy của Hoàng Hùng, tâm trạng không được vui vẻ. Cậu đã nghe nhiều về Hải Đăng, người em thân thiết trong lớp học nhảy của Hoàng Hùng, và mặc dù Hải Đăng luôn tỏ ra là một học viên chăm chỉ và tận tâm, Đăng Dương vẫn không khỏi cảm thấy sự bứt rứt trong lòng.

Khi bước vào phòng, Đăng Dương thấy Hải Đăng đang trò chuyện vui vẻ với Hoàng Hùng. Hải Đăng mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và quan tâm. Đăng Dương không thể không để ý đến cách Hải Đăng gần gũi và thân thiết với Hoàng Hùng, điều này càng làm cho sự ghen tị trong lòng cậu trở nên rõ rệt hơn.

Đăng Dương tiếp cận Hoàng Hùng, cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh.

- Chào anh bé.

Anh nói, ánh mắt lướt qua Hải Đăng.

-Anh có vẻ bận rộn với lớp học này.

Hoàng Hùng quay lại, nở một nụ cười tươi.

- Đăng Dương! Thật tốt khi gặp em ở đây. Đây là Hải Đăng, một trong những học viên xuất sắc của anh.

Hải Đăng cúi đầu chào Đăng Dương, ánh mắt vẫn sáng rực với sự chân thành.

- Chào anh, Đăng Dương. Em rất vui được gặp anh.

Đăng Dương gật đầu, nhưng ánh mắt của cậu không rời khỏi Hải Đăng.

- Cảm ơn. Anh cũng rất vui khi gặp em.

Khi Hải Đăng quay lại với lớp học, Đăng Dương kéo Hoàng Hùng ra một góc, giọng nói có phần căng thẳng.

- Anh bé, em có cảm giác như Hải Đăng luôn cố tiếp cận anh. Em không biết có phải do sự ghen tị hay không, nhưng em cảm thấy không thoải mái với sự thân mật của cậu ấy.

Hoàng Hùng nhìn Đăng Dương, ánh mắt có phần nghiêm túc.

- Đăng Dương, Hải Đăng là một học viên rất nghiêm túc và tôn trọng em. Cậu ấy luôn giữ khoảng cách và không có ý định gì ngoài việc học nhảy. Nếu em có điều gì lo lắng, hãy nói rõ cho anh biết.

Đăng Dương thở dài, cảm giác ghen tị lắng xuống một chút.

- Em chỉ muốn chắc chắn rằng anh không cảm thấy bị quấy rầy. Em không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến chúng ta.

Hoàng Hùng đặt tay lên vai Đăng Dương, ánh mắt ấm áp.

- Anh hiểu. Nhưng em nên biết rằng tình cảm của anh dành cho em là chân thành và không có gì thay đổi cả. Hải Đăng là một phần của lớp học, nhưng không có gì quan trọng hơn chúng ta.

Đăng Dương mỉm cười yếu ớt, cảm giác lo lắng dần tan biến.

- Cảm ơn anh. Em chỉ cần biết rằng anh hiểu cảm giác của em.

Hoàng Hùng ôm Đăng Dương một cách an ủi, nhắc nhở cậu rằng tình yêu và sự tin tưởng giữa họ vẫn vững bầu.

Khi Đăng Dương cảm thấy ổn định trở lại, anh kéo Hoàng Hùng vào một cái ôm ấm áp, cảm giác ghen tị dần lắng xuống. Anh nhẹ nhàng cúi xuống và đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi Hoàng Hùng. Đăng Dương, với lợi thế chiều cao của mình, dễ dàng thực hiện những cử chỉ âu yếm mà anh thích, mang lại cảm giác thân mật và yêu thương cho Hoàng Hùng.

Hoàng Hùng cảm nhận được sự chân thành và tình cảm từ nụ hôn của Đăng Dương, đôi mắt cậu sáng lên với sự hạnh phúc và biết ơn. Sau nụ hôn, Đăng Dương nhìn vào mắt Hoàng Hùng, mỉm cười với sự nhẹ nhõm và yêu thương.

- Em chỉ muốn chắc chắn rằng anh biết em luôn ở đây bên anh và không có gì có thể làm thay đổi điều đó.

Anh thì thầm, tay vẫn vòng quanh eo Hoàng Hùng.

Đăng Dương kéo Hoàng Hùng ra xa một chút, nhìn sâu vào mắt cậu với sự trìu mến. Cậu nhẹ nhàng vuốt tóc Hoàng Hùng ra sau tai, để lộ gương mặt thanh tú và ánh mắt sáng rực. Sau đó, cậu rút từ trong túi ra một chiếc vòng tay nhỏ xinh, lấp lánh dưới ánh đèn.

- Đây là món quà em đã chọn cho anh.

Đăng Dương nói, giọng đầy tình cảm.Hoàng Hùng nhận lấy chiếc vòng, ánh mắt lấp lánh niềm vui và bất ngờ. Cậu cảm nhận được tình yêu và sự chăm sóc trong từng chi tiết của món quà. Đăng Dương từ từ đeo vòng tay cho Hoàng Hùng, tay cậu không rời khỏi cổ tay cậu ấy, mỗi động tác đều nhẹ nhàng và đầy yêu thương.

- Em biết anh không cần gì thêm từ em ngoài tình yêu của em, nhưng em muốn anh biết rằng mỗi khoảnh khắc bên anh đều quan trọng với em.

Đăng Dương nói, cúi xuống và hôn lên trán Hoàng Hùng.

- Anh có biết không, mỗi lần nhìn thấy anh cười là trái tim em lại tan chảy. Em chỉ muốn anh mãi mãi hạnh phúc và cảm nhận được tình yêu của em mọi lúc.

Hoàng Hùng cảm thấy lòng mình tràn ngập hạnh phúc. Cậu ôm chặt Đăng Dương, hai người đứng gần nhau trong một khoảnh khắc ngọt ngào và ấm áp. Đăng Dương thì thầm vào tai Hoàng Hùng.

- Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên em. Em yêu anh rất nhiều.

Hai người đứng đó, tận hưởng sự gần gũi và tình yêu chân thành, cho phép cảm xúc tràn ngập không gian xung quanh họ. Mỗi hành động và lời nói đều thể hiện sự gắn bó sâu sắc và tình cảm không thể đong đếm được giữa họ.

Endchap.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz