(R18) [Edit/MobJing/FengJing] Quả cầu sinh thái nhân tạo
Chương 2
≽^- ˕ -^≼ Chương 2 ≽^- ˕ -^≼
Gã đàn ông muốn kiểm tra hàng kỹ một chút, gã nhấc đứa trẻ vẫn hãng còn lơ mơ lên, để hai tay y vòng qua cổ mình, đi ra khỏi góc khuất cất tiếng chào với đồng đội rồi mang y về phòng mình, những người lính Vân Kỵ khác trông thấy Cảnh Nguyên vùi mặt trong ngực gã có hơi khó hiểu nhưng cũng không nói gì.
Tiến vào phòng, gã để Cảnh Nguyên ngồi quỳ trên giường, bản thân thì kéo một chiếc ghế vắt chéo chân ngồi lên nhìn y, cậu bé rụt cổ một cái, hé môi nói gì đó, cổ họng đau đớn khiến y không thể mở miệng được, đành phải dùng con mắt đáng thương hỏi thăm gã tiếp theo phải làm gì. Gã châm chọc giật khóe miệng, chỉ phần vải màu trắng nhạt giữa hai chân y, nơi đó đã bị dâm dịch làm ướt thành một mảng nhỏ màu xám, cảm giác ẩm ướt dính dán lên chỗ đó của y: "Ngây ra làm cái gì, cởi quần ra, chắc ngươi không muốn cứ như này ra ngoài huấn luyện đâu nhỉ?"
"Ưm...cái này..." Cảnh Nguyên khó khăn nói ra hai chữ, tay của y đã đặt trên eo, vừa muốn cởi lại không muốn cởi. Y luôn cảm thấy như này là không đúng, y không thể tùy tiện để người khác nhìn thấy bộ phận nhạy cảm của mình, nhưng trong đầu luôn có một âm thanh không ngừng nói với y, làm vậy là bình thường, đây là phương pháp giao lưu bày tỏ tình cảm thường thấy giữa bạn bè với nhau.
Thật sao? Nhất định có chỗ nào không đúng, vì sao y lại nghĩ như vậy, vì sao cổ họng của y lại bị đau? Nhìn dáng vẻ Cảnh Nguyên đấu tranh giãy dụa trong đau đớn, gã nhanh chóng hiểu ra. Mặc dù y còn nhỏ tuổi nhưng tâm trí lại kiên định hơn so với người thường, sức ảnh hưởng của thôi miên bình thường cũng không quá lớn, xem ra phải tăng liều lượng lên, nhanh chóng tẩy não y mới không còn rắc rối nữa.
Mặt gã trầm xuống, vô cùng không vui, lại chỉ có thể nhịn xuống dỗ dành Cảnh Nguyên: "Em trai Cảnh Nguyên, ngươi nhìn ngươi bị ướt như vậy chắc cũng không dễ chịu gì đâu nhỉ, chúng ta cởi quần ra xem thử nguyên nhân vì sao lại chảy nhiều nước như vậy, giải quyết xong chúng ta mới đi tập luyện tiếp được."
Thấy Cảnh Nguyên vẫn nhăn nhó rất không tình nguyện, gã tăng âm lượng, nhíu mày mắng y: "Không làm việc chăm chỉ, ngươi muốn khiến kiếm thủ Kính Lưu thất vọng sao? Ngài ấy đã dặn ngươi phải huấn luyện cho tốt, ngươi lại để cho hai chân toàn là nước, phóng túng như thế còn không chịu suy ngẫm, ngươi còn mặt mũi nào mà tiếp tục gọi ngài ấy là sư phụ đây?"
Cảnh Nguyên lập tức bật khóc, y mới chỉ mười mấy tuổi, bị một người anh trai bình thường mắng thẳng vào mặt không xứng đáng với chức vụ, thân thể lại vừa nóng vừa ngứa, còn chưa kể đến cổ họng đau xót như bị kim chích. Y cúi đầu lấy tay che mặt tủi thân khóc thút thít, một cái tay khác cuối cùng chủ động cởi đai lưng, chân cọ mãi ở mép giường nửa ngày mới tháo được giày ra, tay y run rẩy lột quần xuống, nhưng hai bên đùi lại không chịu lộ ra nơi riêng tư.
Gã nhìn y bởi vì khó chịu mà không ngừng vặn vẹo cơ thể, hai mắt đỏ bừng đáng thương, đè xuống chút yêu thương còn sót lại, ngậm miệng tự mình động thủ tách hai chân y sang hai bên, lộ ra quần lót bị dâm dịch thấm ướt. Cảnh Nguyên đỏ mặt lắc đầu, vô cùng kháng cự che lại hai mảnh thịt thừa không muốn bị gã nhìn thấy.
"Không sao, đây là chuyện rất bình thường. Ngươi xem, người bình thường ở đây sẽ không chảy nước." Gã dùng lòng bàn tay dày rộng cọ vào mu bàn tay đang che lấy âm hộ của Cảnh Nguyên, mập mờ nắm chặt cổ tay y: "Đây là do bị bệnh, cần có người trị bệnh cho ngươi, nếu không mỗi lần vung kiếm phía dưới của ngươi sẽ chảy nước, kiếm thủ Kính Lưu sẽ cảm thấy ngươi rất vô dụng, ngươi nỡ để ngài ấy thất vọng sao?"
Giọng nói của gã giống như có ma lực, lượn lờ trong đầu Cảnh Nguyên, cậu bé do dự một chút, vậy mà cũng cảm thấy gã nói rất đúng, là do bản thân không hiểu còn xấu hổ, ảnh hưởng đến gã chăm sóc mình, hơn nữa như vậy thật sự khó chịu, y không muốn bởi vì bệnh vặt trên người ảnh hưởng đến khả năng luyện kiếm. Cảnh Nguyên nhanh chóng thuyết phục mình, bắp đùi cứng rắn chậm rãi thả lỏng, tay nhỏ cũng không còn che âm hộ, lộ ra phần vải nho nhỏ kia.
Gã ngoài miệng khích lệ y là một đứa trẻ ngoan, ngón tay lại không an phận lột bỏ phần vải dính ướt, lộ ra phần trắng mịn bên trong, thịt mềm nũng nịu, không có lông tơ, môi âm hộ tinh tế nhỏ nhắn vô cùng đầy đặn, khe hẹp ở giữa cái miệng nhỏ có một dòng chất lỏng chảy xuống.
Gã nuốt nước bọt, cảm thấy cuống họng mình cũng khô rồi, không nhịn được tiến tới ngậm lấy chỗ thịt mềm non nớt kia, đầu lưỡi liếm qua hột le cùng hai bên thịt môi, mềm mại như nước trôi, mang theo mùi vị ngọt ngào xen lẫn tanh nồng. Cửa huyệt bị liếm mút mang theo tiếng nước sì sụp xen lẫn tiếng thét nhỏ bé của Cảnh Nguyên. Giọng nói nức nở như mèo con khiến cho động tác gã càng thêm thô bạo, gã dùng răng nhai cắn mấy chỗ thịt, răng gã sắc nhọn khiến cho tiếng rên rỉ của Cảnh Nguyên cũng thay đổi, y cong lưng lên dùng ngón tay nắm chặt lấy tóc của gã, muốn ngăn gã, nhưng lại bị một bàn tay đánh vào trên âm hộ, thủy dịch vốn trong suốt bởi vì động tình đã trộn lẫn dịch nhờn trắng đục, phun đầy vào mặt gã. Cảnh Nguyên không chịu nổi kích thích như vậy, cơ thể không ngừng co lại, khe nhỏ phía dưới phun ra như suối, cửa huyệt khép mở dữ dội, vách thịt bị đánh co lại ép chặt vào nhau, trên sàn nhà nhanh chóng xuất hiện một bãi nước đọng.
Gã đàn ông dùng tay lau chất lỏng bắn tung toé đến tận mũi, nhanh chóng ngậm vào miệng rồi cúi người đi hôn lên bờ môi đỏ mọng của Cảnh Nguyên, mang chất lỏng của chính y trả cho y. Cảnh Nguyên bị hôn ngây ra, đầu óc bởi vì cao trào mà trở nên hỗn độn lúc này càng thêm mơ hồ. Y chủ động thè lưỡi liếm láp nước bọt trên đầu lưỡi đối phương, nếu như gã cố tình lùi lại, y sẽ như một con mèo nhỏ đói bụng mà chủ động nhào tới hôn môi. Một màn này khiến cho gã cười phá lên, gã cũng không có thôi miên Cảnh Nguyên trở nên buông thả như vậy, phản ứng của đứa trẻ còn vượt xa so với gã tưởng tượng, thậm chí thích ứng còn nhanh hơn.
"Xem ra là trời sinh dâm đãng." Gã đè Cảnh Nguyên đang động loạn trước mặt lại, đẩy y lên trên giường, nắm một bên chăn che mặt y rồi trực tiếp để cậu bé úp vào trong chăn. Hai bắp đùi trần trụi của y bị gã nâng lên, bờ mông đặt dưới dương vật căng cứng, còn khe nhỏ ẩm ướt thì dán lên trên cơ bụng của gã. Gã dùng ngón tay đẩy hai bên môi âm hộ bị hút đến sưng đỏ vừa nóng lại vừa đau ra, khiến cái miệng nhỏ chặt hẹp bên dưới bại lộ, từ góc độ này thậm chí có thể nhìn rõ lớp màng bên trong. Gã đẩy một ngón tay vào thăm dò đụng phải phần nối giữa màng thịt, từ giữa cái lỗ nhỏ đó xuyên qua màng trinh luồn sâu vào bên trong sờ thử xem có tử cung hay không —— dĩ nhiên là có. Một cái vòng tròn nho nhỏ, mềm mại, dễ nát, run lên khe khẽ, lỗ nhỏ khép kín hiện tại không thể xuyên vào bất cứ thứ gì. Gã liếm môi, nghĩ thử về sau dãy dỗ Cảnh Nguyên bất cứ lúc nào cũng có thể giao tử cung cho mình như một con chó cái, hô hấp đều nặng thêm mấy phần.
Lưu màng trinh Nguyên Nguyên lại coi như kỉ niệm đi. Gã móc Bàn tính ngọc trong túi quần ra, nhắm thẳng bên trong vách thịt chụp mấy cái, lưu cái lỗ nhỏ ngây ngô dâm đãng này lại. Cảnh Nguyên bị chăn che khuất mặt không nhìn thấy hành vi của gã, y buông bỏ kháng cự để mặc gã tùy ý quan sát âm đạo của mình, chỉ là thỉnh thoảng y sẽ không nhịn được mà khép chân lại, sau đó lại bị gã tách ra.
Xong rồi, có hơi muốn bắn. Gã suy nghĩ, cảm thấy Cảnh Nguyên còn chưa có kinh nguyệt, bắn vào trong cũng không sao, thế là cởi dây lưng, móc ra dương vật vẫn còn dính nước bọt của Cảnh Nguyên, chống lên cái khe nhỏ màu hồng nhạt cọ vài lần.
Cảnh Nguyên dường như nhận ra gì đó, sợ hãi nắm chặt chăn, nhích mông muốn cách xa hung khí một chút, bị gã giữ chặt eo không cho trốn. Gã giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Cảnh Nguyên từ trong chăn lộ ra khuôn mặt ửng hồng, hai con mắt ướt át bao hàm tình dục, nửa là khát vọng và thẹn thùng, nửa là sợ hãi và cầu xin. Bị con mắt màu vàng rực rỡ xinh đẹp nhìn chăm chú, cho dù con mắt kia là thống khổ hay là sung sướng, là tràn ngập yêu thương hay là căm hận trào phúng, đều khiến cho lòng tự trọng xưa nay chưa từng có của gã biến lớn, thế nào cũng được.
Nghĩ như vậy, nửa quy đầu của gã xâm nhập dâm huyệt ướt át chật hẹp của Cảnh Nguyên, nhắm ngay lỗ nhỏ ở màng trinh bắn toàn bộ tinh dịch vào trong, một lượng lớn dịch thể dơ bẩn bắn vào sâu trong âm đạo, có muốn chen vào cũng không được. Bị dương vật của bạn thân bắn vào trong, nước mắt Cảnh Nguyên lại rớt xuống, đầu của y phát ra tín hiệu cảnh cáo màu đỏ, báo động đây là loại hành vi bại hoại dơ bẩn phi đạo đức, y đang ngã xuống một cái hố sâu tối tăm không thấy đáy.
Thế nhưng sau khi gã bắn vào bên trong liền ôm lấy cơ thể trần truồng của Cảnh Nguyên khích lệ y. Kính Lưu, Đan Phong, Ứng Tinh còn có Bạch Hành nhất định sẽ vì sự ưu tú của y mà kiêu ngạo, tướng quân Đằng Kiêu và những trưởng bối khác đều sẽ cảm thấy y là một đứa trẻ ngoan.
Nghe thấy những tiền bối mà mình kính trọng, còi báo động trong đầu Cảnh Nguyên bắt đầu trở nên chậm lại, cảm giác quái dị mất tự nhiên bị y cưỡng ép đè xuống, gã nắm lấy vai y nói y có thể chịu được đau đớn và vất vả, tương lai nhất định có thể đem lại hạnh phúc cho La Phù, tư mệnh đế cung sẽ quan tâm y. Gã còn nói Cảnh Nguyên rất có tài năng, cái gì cũng học được, chỉ là chút chuyện ân ái cỏn con, cơ thể kỳ lạ của y có thể giúp Vân Kỵ quân giảm bớt gánh nặng thì sao không tự nguyện làm.
Cảnh Nguyên nghe ra ẩn ý trong lời nói của gã, trái tim như bị một bàn tay to lớn bóp lấy mơ hồ mà đau đớn, không muốn, không tình nguyện, không vui vẻ. Gã liền vươn tay bóp lấy núm vú nhỏ nhắn cùng hột le phía dưới của Cảnh Nguyên, thấy đứa trẻ đỏ mặt run rẩy bèn nghĩ mọi cách tẩy não y. Gã lại mắng Cảnh Nguyên là cái thứ song tính dâm đãng lại nhiều nước vốn không có ai yêu, tận tụy cống hiến cho mọi người mới là cách tốt nhất để y chứng minh giá trị của bản thân, sau lại khen y là một con chó cái nhỏ, chưa từng thấy có ai thích hợp học tập kĩ thuật làm tình như y, cùng với thời gian trước đó gã phát hiện vật thể lạ có khả năng thôi miên khiến Cảnh Nguyên nhăn lông mày thả lỏng vài phần.
Gã biết không nên gấp gáp, đành phải vừa đấm vừa xoa, dùng ngôn từ hạ nhục cơ thể bẩm sinh của y cùng với sự ích kỉ không muốn chia sẻ nó, rồi lại tán linh hồn y thơm ngon hấp dẫn lại kiên cường như một chiến binh, gã rất am hiểu làm sao để nắm bắt được Cảnh Nguyên. Dù sao, gã cũng là một người bạn rất thân với Cảnh Nguyên, biết y nặng tình cảm, không thể bỏ rơi đồng đội từng sát cánh bên mình. Chỉ cần lợi dụng bản tính nhẹ dạ của y để lừa y, hợp lý hóa những hành vi tình dục này thì lập tức có thể khống chế được Cảnh Nguyên.
Đứa nhỏ yên lặng một lúc lâu cuối cùng gật đầu, kẻ xấu không ngừng quấy phá trong đầu cuối cùng đã phân định thắng thua, Cảnh Nguyên nắm chặt chăn, muốn che đậy cơ thể của mình, chần chờ một chút lại nhịn xuống. Y lấy can đảm dùng tay nhỏ vịn lên bờ vai gã, chủ động hôn cằm cùng mặt gã.
Gã đàn ông không khống chế nổi nụ cười, ra vẻ bất mãn mắng hai câu 'Cảnh Nguyên tự mình phát tình, chìm đắm trong trụy lạc', thấy đứa nhỏ bị đả kích đến hơi nhụt chí mới cúi đầu hôn lên miệng y. Lần này Cảnh Nguyên không phản kháng chút nào, ngược lại thuận theo vòng tay ôm lấy cổ gã, chủ động quấn lên.
Tính cách không ổn định lo được lo mất không ngừng mài mòn ý chí của Cảnh Nguyên, nhưng dáng vẻ sa sút tinh thần như vậy chính là thứ mà gã muốn thấy. Gã thao túng Cảnh Nguyên khiến y hoài nghi bản thân, tự mình giãy dụa, cuối cùng sụp đổ tiếp nhận bản thân thật sự là một thằng điếm, chỉ có thông qua việc thỏa mãn người khác để khiến cơ thể ướt át của mình trở nên dễ chịu. Đợi đến khi y bị chơi nát hoàn toàn, từ một đứa trẻ sạch sẽ biến thành thằng điếm lẳng lơ, sau đó mang trả lại cho những kẻ kia. Khi đó là lúc trò chơi này kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz