ZingTruyen.Xyz

R N N L B N U




Mùa xuân năm 2023 dường như dài hơn những năm trước. Trên thực tế, mùa xuân này của BLG, ngay từ đầu không ai nghĩ đến kịch bản họ sẽ lọt vào trận chung kết playoffs. Trước khi trận đấu diễn ra, bọn họ đứng đợi trên sân và nhìn màn hình lớn bắt đầu phát đi phát lại những đoạn clip trashtalk

Khán giả đã vào ổn định, nhân viên đã vào chỗ, mọi thứ đều diễn ra như thường lệ. Nhưng lưng của Triệu Gia Hào có chút đổ mồ hôi. Âm thanh của những câu trashtalk quá lớn. Anh nhớ đến hôm quay clip phỏng vấn cho trong trận chung kết, sau khi nghe phổ biến lời thoại trong kịch bản, lưng cũng cảm thấy nóng lên, anh lưỡng lự và muốn từ chối. Tuy nhiên, đối phương lại rất nghiêm túc giải thích, dưới mắt có hai quầng thâm, rõ ràng một người từ nhỏ đã không có thói quen làm khó nhân viên như Triệu Gia Hào chỉ đành thuận theo lời đối phương nói.

Anh chỉ mặc niệm trong đầu: Đừng cắt ghép vô lý. Vậy mà thành quả hiện tại vẫn thấy rất quá đáng! Khi "Cựu Mộng yêu dấu" được phát, toàn bộ khán giả không kìm được ồ lên. Triệu Gia Hào há hốc mồm, trong lòng mắng Lâu Vận Phong tại sao lại đọc cái kiểu sến súa như vậy. Mà Lạc Văn Tuấn bên cạnh vẻ mặt dường như rất bình thản, chỉ lẳng lặng đứng đó như không nghe thấy gì.

Triệu Gia Hào cảm thấy có chút áy náy, anh cẩn thận kéo góc quần áo Lạc Văn Tuấn. "Là giả đó." Anh thì thầm: "Sau trận đấu anh sẽ giải thích cho em..." Lạc Văn Tuấn không nói gì, khuôn mặt cậu ẩn trong bóng tối, lông mi khẽ động, không mặn không nhạt ồ một tiếng.

Triệu Gia Hào vỗ vai cậu. "Chơi cho tốt," anh nói, "Chung kết rồi." Lạc Văn Tuấn ngước mắt lên. "Em biết rồi." Cậu nói: "Đánh xong trận rồi nói."

Chỉ là họ đã không thắng được trận đấu này. Ở hậu trường, bọn họ thậm chí còn chưa kịp nói lời nào với nhau thì đã bị bắt phải thay quần áo cho lễ khởi tranh MSI. Lạc Văn Tuấn cứ vậy cúi đầu không nói gì.

Bị máy quay theo sát nên Triệu Gia Hào không nói được gì, mãi đến khi trở về sau buổi lễ không còn máy quay đi theo, anh mới bắt lấy Lạc Văn Tuấn. Bọn họ đứng lại đây, trong khi các ký giả và nhiếp ảnh gia đều lao về phía nhà đương kim vô địch. Rõ ràng cùng là một dãy hành lang, bên kia thì muôn hoa đua nở, bên này một cõi hoang vu.

"Đang không vui sao?"Triệu Gia Hào nhẹ giọng nói. "Không có," Âm thanh của Lạc Văn Tuấn cũng rất nhẹ nhàng, "Em... còn cần phải luyện thêm tướng nữa"

Đôi tay của Triệu Gia Hào nhẹ nhàng vuốt thẳng bộ đồng phục khởi tranh màu đen cho cậu. "Thật tốt khi có thể đi MSI." Đầu ngón tay của anh vững vàng đặt ở một bên mặt Lạc Văn Tuấn. "Tụi mình cùng nhau cố gắng có được không?" Lạc Văn Tuấn quay lại, dùng một bên mặt để cảm nhận xúc cảm trong lòng bàn tay của Triệu Gia Hào. Cậu đột nhiên đưa tay ra ôm lấy eo của Triệu Gia Hào.

"Ôm một lát," cậu nhẹ nhàng nói, "Cựu Mộng, thua cuộc, em vẫn rất không vui". Triệu Gia Hào không đẩy cậu ra mà dùng tay nhẹ nhàng ấn đầu Lạc Văn Tuấn lên vai mình. Hành động này thực ra có chút mạo hiểm , camera ở phía bên kia, bọn họ có thể bị chụp ảnh bất cứ lúc nào nhưng vẫn xem như chốn không người mà ôm nhau.

Vì Triệu Gia Hào biết người yêu của mình lúc này rất cần một cái ôm. Một lúc lâu sau, giọng nói của Lạc Văn Tuấn mới nghèn nghẹt: "Đều là người xấu." Triệu Gia Hào giật mình: "Hả?".

"Cái gì mà 'Cựu Mộng yêu dấu'?" Lạc Văn Tuấn nói, "Mắc ói."

Triệu Gia Hào cười nhẹ: "Anh cũng không ngờ là lại bị cắt thành như vậy." Anh an ủi Lạc Văn Tuấn và vỗ lưng cậu. "Lời thoại thần kinh thật," anh xuất phát từ nội tâm nói, "Đọc xong có cảm giác có thể xây một biệt thự".

Lạc Văn Tuấn vẫn chưa buông tha: "Vậy mà anh vẫn quay đó thôi ." Triệu Gia Hào nói: "Là nhiệm vụ mà." Lạc Văn Tuấn khịt mũi và dụi đầu hừ một tiếng thật mạnh vào vòng tay anh. Giọng nói của Triệu Gia Hào rất ôn hoà, "Anh đã suy nghĩ rất lâu, và anh nghĩ là nên nói cho em biết."

Những ngón tay của anh đan vào tóc Lạc Văn Tuấn. "Lâu Vận Phong và anh trước giờ thật sự không có quan hệ gì với nhau." "Tụi anh chưa bao giờ có bất cứ chuyện gì," anh chậm rãi giải thích, ngữ khí điềm tĩnh và nhẹ nhàng, "Có thể em đã nghe nhiều lời đồn thổi, nhưng hy vọng em có thể nghe anh nói - cậu ấy và anh chưa bao giờ ở bên nhau."

Lạc Văn Tuấn ngẩng đầu, Triệu Gia Hào thấy được một tia kinh ngạc trong ánh mắt cậu "Những chuyện này có lẽ phải mất rất lâu mới kể hết được,"Triệu Gia Hào mỉm cười với cậu, "Âu Ân, anh muốn từ từ nói tất cả cho em nghe."

Lạc Văn Tuấn mím chặt môi. Cậu nghĩ có lẽ mình đã nghe nhầm điều gì đó. "Cựu Mộng," cậu hỏi lại "Em không hiểu, anh, nói lại lần nữa đi."

Triệu Gia Hào cười: "Anh chưa từng ở bên Lâu Vận Phong." Anh rất kiên nhẫn giải thích "Nhưng thời gian qua có rất nhiều chuyện, anh sẽ từ từ kể cho em nghe".

Tay Lạc Văn Tuấn có chút run rẩy. Cậu ôm Triệu Gia Hào như muốn nhốt chặt anh trong vòng tay của chính mình

"Được."

_____

Sau khi kết thúc nghi lễ, cả đội BLG cùng nhau ra ngoài dùng bữa. Trận chung kết như đắp một núi đất, bầu không khí không thể nói là náo nhiệt, thậm chí còn có chút trầm lắng. Người quản lý sợ không khí tẻ nhạt nên tìm một quán nướng tự thân vận động, những xiên thịt đã chất đầy trên đĩa nhưng mọi người vẫn không có chút tinh thần ăn uống nào.

Triệu Gia Hào nhìn nhóm người này, anh đứng dậy trước và giúp mọi người đặt xiên thịt lên vỉ. Lúc này một đôi càng mực bay tới, anh vừa cầm lấy, mùi tanh của biển ập vào lỗ mũi, xuyên thẳng vào đại não khiến anh lập tức có cảm giác buồn nôn. Triệu Gia Hào quay đầu lại bịt mũi.

Anh thường ăn rất nhiều hải sản nhưng chưa từng thấy buồn nôn, may mắn là sau khi đưa xiên mực ra xa, cơn buồn nôn đã biến mất. Triệu Gia Hào đặt hết phần thịt nướng còn sót lại lên và ngồi sang một bên. Cuối cùng, Bành Lập Huân là người phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo. Hắn gãi đầu rồi cầm lon bia trước mặt lên. "Cái kia, thua có một lần thôi, không sao", hắn nói. "Các huynh đệ, vẫn còn MSI mà đúng không? Bọn mình được đi London rồi, tới London lại chiến tiếp!"

Vừa nói, hắn vừa rót cho mình một ly: "Em một ly, mọi người tuỳ ý." Anh ngẩng đầu lên và những người khác cũng làm theo, cảm thấy hơi ngột ngạt sau khi thua trận dường như dễ chịu hơn sau khi nhấp một ngụm bia lạnh. Triệu Gia Hào cũng không uống nhiều, anh biết mình rõ tửu lượng của mình nên chỉ uống một ngụm. Tăng Kỳ châm một điếu thuốc rồi từ từ thổi khói ra. "Chuyện này thì có gì " anh vỗ vỗ đùi, "Huynh đệ chúng ta đã trải qua mấy trăm trận chiến rồi, cái này cũng không phải chuyện gì lớn."

Mà lúc này, Trần Trạch Bân cuối cùng cũng buông điện thoại di động xuống, cậu xắn tay áo nhìn mọi người. Mọi người đều nhìn cậu, chờ đợi cậu phát biểu. Trần Trạch Bân cau mày nhìn lại mọi người xung quanh.

"Em đói rồi ," cậu nói, "Mọi người nói nhiều quá đi, có ăn không đây?"

Lúc này, thịt bắt đầu chín một nửa và nước thịt nóng hổi bắt đầu chảy ra từ phần mỡ xèo xèo. Mùi thơm cũng bắt đầu lan tỏa cùng với gia vị. Người quản lý chịu trách nhiệm đảo xiên thịt, Tăng Kỳ chịu trách nhiệm chia phần, Trần Trạch Bân và Bành Lập Huân chịu trách nhiệm ăn và uống. Lạc Văn Tuấn cuối cùng cũng lấy được vài xiên thịt thăn đưa cho Triệu Gia Hào, Triệu Gia Hào bỏ vào miệng cắn một miếng, nhưng lại cảm thấy có chút không muốn ăn.

Thực ra anh cũng rất đói, từ chiều đến giờ bọn họ chưa ăn gì nên bụng đã cồn cào. Nhưng lúc này, trong bụng tựa hồ có thứ gì đó đang sôi lên vì không thích mùi vị này. Anh miễn cưỡng nuốt thêm vài ngụm nhưng lại cảm thấy hơi buồn nôn, thậm chí cổ họng bắt đầu đau rát và thắt lại khiến anh muốn ói.

"Anh Kỳ," anh chọc Tăng Kỳ đang ngồi bên cạnh, "cho em một chai nước để hòa tan C." Tăng Kỳ kêu lên: "Em không uống Đông Phương yêu thích à?" Triệu Gia Hào lắc đầu, cầm chai C rót vào cốc, anh ngẩng đầu uống một ngụm, vị chua ngọt cuối cùng cũng đánh bại cơn buồn nôn giúp anh dễ chịu hơn.

Lạc Văn Tuấn nhìn qua: "Thịt chưa chín sao?"

"Không sao," Triệu Gia Hào nói, "Anh khát nước." Anh nói nhưng một tay đang che bụng dưới gầm bàn.

Người quản lý rất có kinh nghiệm trong việc phán đoán cho bữa tiệc tối, vì phải tự tay nướng thịt nên người chơi đường trên, rừng và hỗ trợ đã bắt đầu bô lô ba la, bầu không khí có phần u ám vừa rồi đã tan biến, cảm giác ngột ngạt khi thua trận chung kết cũng trôi vào quên lãng.

Triệu Gia Hào không muốn phá hỏng cuộc vui ngay lúc này nên đã lén uống một ít C hòa tan để kìm nén cảm giác khó chịu. Người đi đường giữa đang hút thuốc, Uenosuke đang tranh giành mấy xiên thịt, thời khắc dường như náo nhiệt và ít phiền não nhất. Triệu Gia Hào rất trân trọng nó.

Anh cho rằng không phải ai cũng có thể bình tĩnh đối mặt với thất bại, anh đã trải qua quá nhiều thất bại, cũng từng trải qua sự miễn cưỡng và đổ lỗi lẫn nhau, nhưng năm người bây giờ đã khác. Anh không muốn vì mình mà phá hỏng bầu không khí. Trong lúc náo loạn, Lạc Văn Tuấn cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội, dùng tay trái đẩy Bành Lập Huân ra, tay phải vòng qua Trần Trạch Bân, chộp lấy mấy xiên tủy xương bò trắng đưa cho Triệu Gia Hào.

"Ăn nhanh đi," Lạc Văn Tuấn nói, "Cựu Mộng, hai tên phế vật này hay giành lắm, cẩn thận bọn họ giành đồ trong miệng anh đó!". Triệu Gia Hào cười lớn nhưng vẫn ngoan ngoãn cắn một miếng.

Tủy xương mềm, mịn và béo ngậy vốn là món ăn ưa thích của Triệu Gia Hào vào ngày thường nên anh ăn liền hai xiên không chút do dự. Ngay lập tức, dạ dày lại bắt đầu đưa ra lời cảnh báo, anh nhanh chóng uống một ngụm C hoà tan, nhưng lần này dường như nó không còn hữu dụng nữa. Triệu Gia Hào đè nén sự khó chịu, ra hiệu đi vệ sinh, anh lặng lẽ đứng dậy và rời khỏi phòng riêng.

Vừa đứng dậy vẫn còn khống chế được bước đi của mình, nhưng vừa ra khỏi phòng, anh đã nhanh chóng chạy vào phòng tắm. Cũng may lúc này quán thịt nướng không có nhiều người, phòng vệ sinh cũng trống không. Triệu Gia Hào đẩy cửa chạy tới, bắt đầu nôn mửa không kiềm chế được.

Anh gần như cả ngày không ăn gì, dạ dày cũng rỗng không sau khi nôn, thậm chí không còn dịch axit mà chỉ còn từng đợt nôn khan. Một lúc sau, Triệu Gia Hào từ từ bình phục, thở hổn hển và ngẩng đầu lên. Trong gương trước mặt lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt sinh lý lăn dài trên má, trông vừa xấu hổ vừa đáng thương.

Triệu Gia Hào lau nước mắt và nhấn nút xả nước. Anh bám vào tường, chậm rãi bước ra ngoài và dùng trái tay khóa cửa phòng tắm. Dựa vào cửa thở hổn hển một lúc, anh vươn tay vặn vòi, nước ấm chảy ra nhưng đôi tay run rẩy, anh đóng van nước nóng lại. Nhiệt độ của nước lạnh dần, Triệu Gia Hào dùng tay vốc một dòng nước lạnh tát thật mạnh vào mặt. Anh không bị bệnh và không có tiền sử dị ứng với những thực phẩm kia, vậy thì còn khả năng nào khác có thể khiến anh ra nông nổi này?

Nước vẫn chảy, tay Triệu Gia Hào càng ngày càng run. Anh đã có câu trả lời trong đầu.

"...Thời hiệu là 24 giờ, tối hôm qua phát sinh quan hệ thì giờ chắc là vẫn kịp, nhưng trong hướng dẫn nói thuốc này không nhất định 100% phòng được..", Giọng nói của Trần Thần vang lên trong ký ức của anh về thuốc tránh thai khẩn cấp: "Người ta nói tỷ lệ ngừa thành công gần như là 100, bất quá dính thì cũng là trường hợp cực kỳ hiếm"

Bàn tay ướt đẫm của Triệu Gia Hào bao phủ phần bụng. Nếu đây thực sự là một "trường hợp cực kỳ hiếm"...

Biểu cảm trên mặt Triệu Gia Hào chuyển từ không cảm xúc thành kinh ngạc, khuôn mặt biến sắc  tái nhợt trong gương, muốn cười cũng không được, muốn khóc cũng không xong..

______

CHÚC MỪNG ĐƯƠNG KIM VÔ ĐỊCH LPL MÙA XUÂN 2024 - BLG

----20/4/2024------



Hic tui đã viết bản nháp bao gồm dòng chúc mừng cách đây 2 hôm, và còn cảm xúc nào tuyệt vời hơn là nó đã thành sự thật. OTP đầu tiên ở esport, OTP đầu tiên làm tui phải  dấn thân vào con đường transfic, OTP mà tui đã chứng kiến cả một hành trình chinh phục đỉnh cao đầu tiên. Tương lai không chỉ dừng ở LPL mùa xuân 2024, tương lai là vô tận và nó thuộc về Onelk và BLG. Vậy nên hãy cùng đi thật lâu, hãy cùng leo thật cao nhé. Show me your supporttttttt <3

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz