ZingTruyen.Xyz

Quyen 2 Cuong Tham Khoang Hai Vong Ho

"A..."

Triệu Ngọc đột nhiên ngồi dậy rồi kêu to.

"A..."

Triệu Ngọc vừa kêu xong thì bên cạnh cũng chợt có tiếng một cô gái kêu lên.

Triệu Ngọc mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang nằm trên băng ca của xe cứu thương, gần đó có hai cô y tá mặc đồng phục cứu hộ, họ bị việc ngồi dậy đột ngột của hắn dọa sợ tới mức trốn vào một góc.

Ong ong ong...

Tin tin tin...

U u u...

Bên ngoài vang lên tiếng kêu của còi cảnh sát, tiếng còi tin tin của xe cứu thương và tiếng báo động của xe cứu hỏa, cộng thêm tiếng người ồn ào nghe vào tai vô cùng náo nhiệt.

Ôi trời...

Triệu Ngọc sờ sờ cái gáy của mình, hắn cảm thấy phần lưng và phần gáy của mình đều đang nóng rực lên, khớp xương toàn thân như bị người ta gỡ ra vậy.

"Tổ trưởng, tổ trưởng!" Ngô Tú Mẫn lúc này nghe thấy tiếng động bên này nên đi đến gần, cô vừa thấy Triệu Ngọc tỉnh liền yên tâm: "Anh... tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?"

Đây...

Chuyện gì đang xảy ra?

Triệu Ngọc trải qua một cơn mê man choáng váng ngắn mới rốt cuộc nhớ tới chuyện đã xảy ra, chiếc xe chở hàng đột nhiên nổ tung, hắn bị dư chấn đập ngã ra đất, chắc lúc đó hắn đã hôn mê.

"Tổ trưởng, tổ trưởng..."

Tăng Khả và Nhiễm Đào nghe tin chạy đến, Ngô Tú Mẫn giành trước một bước, cô đi tới bên cạnh Triệu Ngọc đỡ hắn dậy.

Không... Không thể nào?

Triệu Ngọc đột nhiên nhớ lại tình huống lúc đó, máy thăm dò tàng hình trong đầu hắn vẫn còn mở khi hắn phát hiện ra xe chở hàng có vấn đề, nếu như trong xe có bom thì hắn phải dò ra được rồi mới đúng chứ?

Thế nhưng... Tại sao lại nổ?

Lẽ nào... là do hắn chặn ống bô lại?

Không đúng, việc chặn ống bô chỉ làm cho xe không khởi động được mà thôi, không thể nào gây ra vụ nổ như thế này được.

Hơn nữa, nếu không có thuốc nổ thì sao vụ nổ này lại mạnh như thế được...

À...

Triệu Ngọc bỗng nhiên hiểu ra một chuyện, nếu lúc đó thật sự có thuốc nổ thì nó chắc chắn là đang nằm trên người của gã đàn ông mặc áo gió kia!

Không sai!

Chỉ có duy nhất một khả năng này thôi!

Bởi vì gã đàn ông mặc áo gió đó xuất hiện đúng lúc máy thăm dò tàng hình của hắn vừa hết hiệu lực, cho nên nếu gã đàn ông mặc áo gió đó thật sự giấu thuốc nổ trong người thì hắn không dò ra được cũng đúng thôi.

Thế nhưng...

Nếu như gã đàn ông mặc áo gió đó thật sự mang thuốc nổ theo trong người thì... gã ta chẳng lẽ là... đánh bom cảm tử?

Vậy... Có phải là chơi hơi lớn trong chuyện này rồi không?

"Tổ trưởng... Anh mau nói cho chúng tôi biết đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thế?" Nhiễm Đào lo lắng hỏi: "Tại sao lại có vụ nổ đó? Có thương vong hay không?"

"Đúng vậy, tôi đang muốn chạy tới đó báo cho anh nghe về chuyện máy nghe trộm mà anh hỏi đó! Sao lại xảy ra chuyện lớn thế này?" Tăng Khả như "chạm không đến suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng" (1).

"Này, hai người các cậu gấp muốn đi đầu thai à?" Ngô Tú Mẫn không vui, cô đỡ Triệu Ngọc dậy rồi mở một chai nước khoáng ra giúp cho hắn, sau đó cô mới nói tiếp: "Tổ trưởng vừa bị trúng dư chấn từ vụ nổ đó, để cho cậu ấy bình tĩnh lại trước được không? Tổ trưởng à..." Cô thoải mái nói với Triệu Ngọc: "Tôi vừa kiểm tra sơ qua cho anh rồi, ngoại trừ vết dao trên cánh tay trái của anh ra thì trên người anh không có vết thương nào rõ rệt cả! Nhưng mà... xem bộ dạng của anh thì như bị chấn động não vậy, tôi thấy hay là anh về bệnh viện kiểm tra kĩ lại đi!"

Triệu Ngọc ngửa cổ uống vài ngụm nước khoáng rồi đổ cả chai nước thẳng lên mặt mình.

Nhờ vào cảm giác lạnh lẽo từ nước mà hắn đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Triệu Ngọc cố chấp bỏ tay của Ngô Tú Mẫn ra, hắn nhanh chóng đi xuống xe cứu thương rồi nhìn ra bên ngoài.

Xe cứu thương đang dừng ở một góc trong hẻm, đứng từ nơi này nhìn ra xa có thể trông thấy xác xe hàng còn đang bốc khói, tuy rằng đã dập lửa rồi nhưng nhân viên phòng cháy chữa cháy vẫn tiếp tục phun nước lên xe.

Cảnh tượng này... hình như khá là quen!

Thuốc nổ!

Lại là thuốc nổ!

Từ biệt thự của Lưu Vũ, ô tô GS4 bên hồ cho đến chiếc xe chở hàng trong hẻm như hiện tại. Hắn lại liên tưởng đến sát chiêu hung ác thâm độc như sát thủ nhà nghề của gã đàn ông mặc áo gió đó, cộng thêm máy nghe trộm tiên tiến này...

Trời ạ!

Chẳng lẽ hung thủ thật sự trong vụ án giết người thần tốc và gã đàn ông mặc áo gió đó đều là cùng một người? Vụ án giết người thần tốc đó có liên quan đến gã đàn ông mặc áo gió này sao?

Có phải là do Thôi Lệ Châu trộm đồ của Lưu Vũ nên bọn họ mới tới đây theo dõi nhà của Thôi Lệ Châu không?

Triệu Ngọc nghĩ đến đây liền vội vàng đè vai của Tăng Khả lại, nhỏ giọng dặn dò cậu ta: "Tăng Khả, bây giờ cậu và Nhiễm Đào nhanh chân đến nhà Thôi Lệ Châu lấy cái máy nghe trộm mà tôi đã nói với cậu đó, nhanh!"

Triệu Ngọc dứt lời liền chỉ cho cậu ta vị trí tầng hai của căn nhà đó, Tăng Khả vội vàng kéo Nhiễm Đào hành động.

"Ủa? Tổ trưởng Triệu, anh tỉnh rồi à?" Lý Lạc Vân đột nhiên xuyên qua đám người xông đến trước mặt hắn: "Anh... anh không sao chứ? Cậu Tiêu bên phòng cháy chữa cháy nói là trong xe đó có thi thể, anh... anh có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?"

"Đại ca à! Anh cảnh sát ơi! Này..." Ai ngờ, Lý Lạc Vân vừa dứt lời thì Mã Lão Đán cũng giãy giụa chạy tới, gã ta giơ còng tay trên tay lên thật cao rồi hô to với Triệu Ngọc: "Đại ca à, anh mau mau giải thích cho bọn họ nghe đi, chuyện này không liên quan gì với tôi mà! Tại sao lại bắt tôi đeo còng tay?"

Triệu Ngọc mệt mỏi nhấn nhấn sau cổ, hắn gật đầu với Lý Lạc Vân: "Đừng quan tâm chuyện của cậu ta, thả cậu ta ra trước đi!"

"Đúng, đúng thế!" Mã Lão Đán vội vã chắp tay: "Ban nãy nếu không phải nhờ tôi kêu anh ta một tiếng để anh ta quay đầu lại thì phiền lớn rồi! Tôi đã gián tiếp cứu anh ta một mạng đó! Tôi là người tốt..."

Lý Lạc Vân ra hiệu với cấp dưới, Mã Lão Đán lập tức được tháo còng tay ra.

Triệu Ngọc vẫy vẫy Lý Lạc Vân, hai người đi qua một góc yên lặng rồi hắn mới nói ra tình huống đại khái cho anh ta nghe.

Lý Lạc Vân nghe Triệu Ngọc kể xong liền sửng sốt, phản ứng đầu tiên của anh ta cũng y như Triệu Ngọc vậy, anh ta cũng cho rằng khả năng gã đàn ông mặc áo gió đó và vụ án giết người thần tốc này liên quan với nhau là rất cao!

"Tôi biết ngay chuyện này không hề đơn giản như vậy mà!" Lý Lạc Vân quan sát xung quanh, thấy không có người mới nhỏ giọng nói cho Triệu Ngọc nghe: "Tổ trưởng Triệu, chúng tôi đã điều tra ra chiếc xe ô tô GS4 kia rồi, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi tìm được tim đèn khống chế ở trong xe, chúng tôi nghi ngờ rằng Lưu Vũ và Hàn Chấn Hải bị một loại bom có khả năng điều khiển từ xa nổ chết! Thế nhưng chúng tôi lại không tìm được thiết bị điều khiển từ xa đó!"

"À... Nói như vậy thì Lưu Vũ vốn không tính tự sát à?" Triệu Ngọc gật đầu, kết quả này không nằm ngoài dự đoán của hắn.

"Chuyên gia kỹ thuật bên tôi còn nói rằng loại tim đèn khống chế này được điều khiển thông qua bluetooth, khó khống chế từ xa lắm, thế nên..." Lý Lạc Vân nhíu chặt mày, hạ giọng thật thấp: "Lúc đó hung thủ nổ chết Lưu Vũ chắc đang ở gần đó! Chỉ tiếc là... chúng tôi không tìm được hắn ta!"

"Bây giờ còn có hai chuyện mà chúng ta vẫn chưa rõ!" Triệu Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói: "Thứ nhất, cuối cùng là vì sao hung thủ lại lợi dụng nỗi thù hận của Lưu Vũ để giết nhiều người như thế? Hắn ta được lợi gì từ việc này? Thứ hai, Thôi Lệ Châu đã trộm thứ gì từ Lưu Vũ?"

"Đúng! Nếu như chúng ta tìm ra được Thôi Lệ Châu thì có thể hiểu được rồi! Hơn nữa, nói không chừng còn có thể dẫn hung thủ đến nữa!" Lý Lạc Vân nhìn xác chiếc xe chở hàng rồi than thở: "Nếu chuyện này thật sự giống như lời tổ trưởng Triệu nói thì e rằng thủ phạm thật sự đứng sau lưng chuyện này có lai lịch không nhỏ đâu! Chỉ tiếc là cấp trên đã quyết định nhanh chóng kết thúc vụ án giết người thần tốc này để bảo vệ danh dự cho nhà máy sản xuất thuốc, hiện tại ai cũng vui lòng chấp nhận chuyện Lưu Vũ là hung thủ của vụ án này!"

"Chậc chậc... Đội trưởng Lý, anh còn chưa nhìn ra được à?" Triệu Ngọc hỏi: "Những tên hung thủ này cố ý nhằm vào nhà máy sản xuất thuốc, dù cho bên cảnh sát muốn Lưu Vũ gánh tội thì cũng không giải quyết được gốc rễ của vấn đề đâu!"

"Hả? Ý của anh là..." Lý Lạc Vân ngạc nhiên: "Thủ phạm thật sự đứng sau lưng chuyện này còn ra tay nữa à? Lẽ nào... Vụ án giết người thần tốc còn tiếp tục nữa?"

"Không biết, ngay cả bom đều dùng thì chắc chắn là không đơn giản như thế đâu! Tôi có một dự cảm chẳng lành..." Triệu Ngọc híp mắt nói rằng: "Nếu để cho những tên hung thủ này đạt được mục đích thì hậu quả có thể sẽ còn ghê gớm hơn cả vụ án giết người thần tốc nữa!"

"Hả!? Thế..." Lý Lạc Vân chợt thấy không còn biện pháp nào nữa: "Thế... chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ buông tay bỏ mặc như thế à!"

Tinh tinh...

Triệu Ngọc đang muốn mở miệng thì điện thoại di động đột nhiên reo lên, hắn mở ra nhìn, hóa ra là Tăng Khả gửi tin nhắn tới cho hắn nói rằng cậu ta và Nhiễm Đào đã tìm khắp nhà cũng không thấy thiết bị nghe trộm gì cả.

Không thể nào?

Lẽ nào... bọn họ có thể hủy diệt chứng cứ nhanh như vậy sao? Những người này... rốt cuộc có lai lịch gì thế?

Không xong rồi!

Chiếc xe chở hàng nổ bay rồi, máy nghe trộm cũng bị người ta lấy đi, còn biện pháp gì để tìm ra những người này nữa hay không?

Khoan?

Chờ một chút...

Triệu Ngọc đột nhiên nhớ đến một việc, từ lúc hắn tìm đồ trong nhà Thôi Lệ Châu thì hắn đã cảm thấy bản thân bỏ quên đầu mối then chốt gì đó rồi, bây giờ nghĩ lại thì hình như hắn thật sự đã quên một việc vô cùng quan trọng!

Vì vụ án giết người thần tốc, sau khi hệ thống thăng cấp lần thứ hai, Triệu Ngọc vẫn chưa cẩn thận nghiêm túc kiểm tra chức năng mới.

Hóa ra, ngoài những đặc tính dễ dàng nhìn thấy ra, ở một vài chi tiết cũng tiên tiến hơn trước rất nhiều. Ví dụ như máy tìm lại ký ức hắn mới dùng cách đây không lâu. Triệu Ngọc dùng máy tìm lại ký ức này xem lại cảnh ban đầu Thôi Lệ Châu về nhà, lúc này mới xác định máy nghe lén trên tủ lạnh không phải do Thôi Lệ Châu tự bỏ vào.

Nếu là trước kia, những hình ảnh được máy tìm lại ký ức phát lại, qua không lâu sau liền biến mất không tăm hơi trong não, không tìm được ở nơi nào nữa.
Nhưng mà hiện tại, sau khi đã thăng cấp, đoạn video đó lại trở thành tập tin trong điện thoại, chỉ cần Triệu Ngọc nghĩ một chút, nó liền có thể được chiếu lặp đi lặp lại.

Lúc này, để khẳng định ý nghĩ của mình chính xác hay không, Triệu Ngọc tiến vào hệ thống, mở đoạn hình ảnh đó ra lần nữa. Trong đoạn hình ảnh, ngoài cảnh Thôi Lệ Châu gặp phải kẻ chung ổ trộm cắp Bàng Dũng, còn có một số hình ảnh lúc cô ta mới về đến nhà, bị Triệu Ngọc theo dõi qua máy quay tàng hình.

Đợi sau khi xem xong đoạn hình ảnh này, Triệu Ngọc lúc này mới rốt cuộc khẳng định suy nghĩ của mình, đúng rồi! Thôi Lệ Châu không phải còn có chiếc xe hơi sao?

Ngày hôm đó, sau khi từ bệnh viện tâm thần về bị Triệu Ngọc bôi nước hoa mùi heo, Thôi Lệ Châu đã lái một chiếc xe hơi nhỏ về chỗ ở. Về sau, cô ta gặp phải sự tập kích của Bàng Dũng, sau đó nữa thì bị Triệu Ngọc đưa đi khách sạn, trong thời gian đó vốn không kịp động vào chiếc xe hơi.

Hơn nữa, Triệu Ngọc có thể khẳng định, coi như sau khi Thôi Lệ Châu bỏ trốn, cô ta cũng tuyệt đối không dám trở về lái xe. Bây giờ hai bên hắc bạch đều đang tìm cô ta, cô ta vốn không dám trở về căn nhà hai tầng này nữa. Nếu như cô ta thực sự trở về, gã đàn ông mặc áo gió cũng sẽ không theo dõi mãi đến hôm nay.

Nếu đã như vậy, thế thì xe hơi của cô ta hẳn là còn ở chỗ này mới đúng! Thế thì... nếu như có thể tìm được xe hơi của cô ta, có phải là sẽ tìm được manh mối gì không?

Thế là, Triệu Ngọc bắt đầu tìm kiếm thông qua video của máy tìm lại ký ức.

Tuy ban đầu máy quay bị đặt ở khuỷ tay của Thôi Lệ Châu, hình ảnh cực kì lay động, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được vị trí cơ bản ban đầu Thôi Lệ Châu xuống xe.

Kết quả, khi hắn lởn vởn đến trước căn nhà hai tầng, lập tức đưa tầm mắt tập trung trên một chiếc xe Bắc Đẩu Tinh màu xanh lam.

Đúng vậy!

Triệu Ngọc vẫn còn nhớ rõ, chiếc xe ban đầu xuất hiện trong video theo dõi, chính là màu xanh lam này, cho nên, chiếc Bắc Đẩu Tinh này chắc chắn là xe của Thôi Lệ Châu.

Hắn bước lên kéo cửa xe, cửa xe đương nhiên là đã khóa. Vốn dĩ, hắn muốn một đấm đánh vỡ kính, nhưng trong lúc quay đầu lại, liếc nhìn thấy thiếu gia trộm cắp Mã Lão Đán.

Kỹ thuật của Mã Lão Đán cũng không phải là nói khoác, thuần thục nhanh chóng, liền mở được khóa xe Bắc Đẩu Tinh.

Lúc này, Lý Lạc Vân và Ngô Tú Mẫn đều ở cạnh Triệu Ngọc, Triệu Ngọc liền gật đầu thoáng ra hiệu với hai người, ý là bảo bọn họ cùng nhau lên xe lục soát một chút.

"Ối..." Ai ngờ, Ngô Tú Mẫn vừa mới chui vào xe, bỗng ngửi thấy một mùi lạ, vội vàng bịt mũi lại nói: "Đây là mùi gì vậy? Trong xe có phải từng chứa heo chết không?"

Triệu Ngọc thò đầu vào ngửi, quả nhiên ngửi thấy mùi tanh của heo. Không ngờ, nước hoa mùi heo đó có sức mạnh lớn như vậy? Đã lâu như thế rồi, mùi hương lại có thể vẫn nồng đến vậy!

Dĩ nhiên, Triệu Ngọc không thể nào giải thích với cô ấy, đành phải là người xung phong đi đầu chui vào trong xe lục soát.

Ai ngờ, hắn vừa mới chui vào khoang điều khiển, hệ thống trong đầu lại nhanh chóng sáng lập lòe. Mở ra xem, hóa ra là kỳ ngộ hôm qua đã kết thúc rồi!

Lần này, Triệu Ngọc đạt được độ hoàn thành cao 136%, hơn nữa còn lấy được ba món dụng cụ là nước hoa tàng hình, thuốc cầm máu tàng hình và máy xóa ký ức.

Ừm...

Để có thể nhìn cẩn thận, Triệu Ngọc dứt khoát ngồi xuống ghế ngồi của Bắc Đẩu Tinh.

Hắn nhìn đồng hồ, bây giờ đã là một ngày mới nữa, hắn lại có thể mở một quẻ mới.

Bây giờ đang vào thời điểm mấu chốt nhất, Triệu Ngọc bất chấp sự mệt mỏi rã rời của mình, nhấn thẳng vào chữ "Mở" ở chính giữa giao diện, mở ra một quẻ mới nữa.

Trời ơi...

Sau khi quẻ văn được mở ra, Triệu Ngọc vừa phấn khởi vừa không biết làm sao, vừa vui vẻ vừa thấp thỏm, chỉ thấy chính giữa giao diện đột nhiên viết hai chữ lớn: Càn Cấn!

Trời ơi, quẻ văn này đúng là lần đầu tiên Triệu Ngọc mở ra được!

Quẻ "Cấn" đối với Triệu Ngọc mà nói, chính là một dấu hiệu tốt nhất. Quẻ Cấn vừa xuất hiện, liền tượng trưng cho việc hắn có hy vọng thu được manh mối phá án mới!

Nhưng... quẻ Càn thì sao?

Sau khi trải qua mấy lần tự mình thử nghiệm, Triệu Ngọc đã ý thức được, quẻ Càn này hoàn toàn không tượng trưng cho chuyện lớn thiên tai nhân họa*, mà là nhóm quẻ có tầm quan trọng nào đó! Trong đó bao gồm Khôn, Cấn, Ly, Khảm...

* Thiên tai nhân họa: Tai nạn do tự nhiên tạo ra và tai nạn do con người tạo ra.

Một khi mở trúng quẻ Càn, chứng tỏ hắn sẽ gặp phải hàng loạt kỳ ngộ, đủ để có thể gọi là kỳ ngộ vô hạn...

Nhưng mà, thú vị nhất là, quẻ mở ra hiện tại, vậy mà lại là quẻ Càn Cấn, chữ Cấn mở ra phía trước chữ Càn, vậy thì... điều này lại chứng tỏ gì đây?

Nhớ lúc đầu ở Tướng Quân Lĩnh, quẻ hắn mở chỉ là một quẻ Cấn Càn, liền phá được án lớn tượng Phật vàng! Vậy... bây giờ mở được quẻ Càn Cấn, đây có phải là chứng tỏ, hắn hôm nay, sẽ phá được một vụ án cực kì lớn không?

Triệu Ngọc càng nghĩ càng hưng phấn, đã sớm ném sự tức giận mới nãy ra sau đầu, để chuẩn bị tốt hết mức, hắn liền xem xét một chút phó bản Kỳ Ngộ. Phát hiện thời gian chỉ thị của phó bản Kỳ Ngộ vẫn là 10 giờ 30 phút sáng, cách bây giờ còn vài giờ nữa.

Sự hưng phấn của Triệu Ngọc không phải không có lý do, từ việc mấy ngày nay hắn liên tục mở được quẻ Cấn cho thấy, hướng điều tra bây giờ của hắn, chắc chắn là chính xác!

Cho nên, trong chiếc Bắc Đẩu Tinh màu xanh lam này, nói không chừng thực sự có thể tìm thấy vài thứ gì đó...

Chờ chút...

Vừa nghĩ đến xe hơi, suy nghĩ của Triệu Ngọc liền bay về video theo dõi ban đầu, lúc đó, do máy quay bị đặt ở khuỷ tay của Thôi Lệ Châu, cho nên, hắn nhìn thấy được rất rõ hình ảnh trong xe.

Hắn nhớ lúc đó... ở trên ghế phó lái, hình như có đặt một thứ gì đó...

Thứ gì vậy nhỉ?

Vừa nhớ lại, Triệu Ngọc vừa nằm sấp lên vị trí phó lái cẩn thận tìm kiếm, kết quả, hắn rất nhanh tìm được một tờ biên nhận dài nhỏ ở dưới ghế.

Nhìn kỹ tờ giấy nhặt được trong tay, hóa ra đây là một tờ biên nhận mua sắm POS*, là bằng chứng sau khi sử dụng thẻ ngân hàng để chi trả.

* POS: Tiếng Anh là Point of Sale, là máy chấp nhận thanh toán bằng thẻ.

Theo lý mà nói, một tờ biên nhận mua sắm bình thường hoàn toàn không có gì hiếm lạ, nhưng, Triệu Ngọc chỉ nhìn thoáng qua, hai mắt liền sáng lên.

Chỉ nhìn thấy phía trên phần tên nơi bán hàng của tờ biên nhận, viết dòng chữ "Viện dưỡng lão Hạnh Phúc Thành phố Tấn Bình"

Hả?

Viện dưỡng lão?

Kỳ lạ, trên xe của Thôi Lệ Châu, sao lại có một tờ biên nhận mua sắm của Viện dưỡng lão Tấn Bình được?

Ôm nỗi tò mò mãnh liệt, Triệu Ngọc cẩn thận xem từ trên xuống, chỉ nhìn thấy ngày tháng của tấm biên nhận mua sắm này cách đây không lâu, không vượt quá một tuần.

Mà sau khi hắn nhìn thấy số tiền giao dịch phía sau, càng kinh ngạc không khép miệng lại được, số tiền giao dịch trên tờ biên nhận vậy mà đến hơn 170.000 tệ!

* 170.000 CNY= 570.990.900 VND (Theo tỷ giá lúc Rùa edit)

Không thể nào?

Viện dưỡng lão gì có thể thanh toán 170.000 tệ chứ?

Trong... trong này nhất định có chuyện mờ ám rồi?

Không lẽ... là Thôi Lệ Châu lợi dụng viện dưỡng lão để rửa tiền bất chính? Hoặc là, cùng Viện dưỡng lão có thủ đoạn gì đó?

Cô Thôi này thực sự là một phi tặc kỳ lạ, hoặc là bệnh viện tâm thần, hoặc là viện dưỡng lão, con đường của cô ta thật là hoang dại đến mức không thể hoang dại hơn nữa rồi!

Triệu Ngọc lại nhìn xuống dưới, ở mục ký tên không hề có nét chữ nào, ngoài một số hiệu nơi bán hàng và số đơn đặt hàng ra, cũng không nhìn ra được thêm thứ gì khác.

Tuy hắn không thể khẳng định tờ biên nhận mua sắm này chắc chắn thuộc về Thôi Lệ Châu.

Nhưng mà, cứ dựa vào đặc điểm của tên nơi bán hàng, cùng khoản tiền lớn 170.000 tệ, hắn cũng cảm thấy mình nên điều tra xem.

Thế là, sau khi cùng Lý Lạc Vân và Ngô Tú Mẫn trao đổi xong, Triệu Ngọc quyết định bây giờ đến Viện dưỡng lão Hạnh Phúc một chuyến.

Lý Lạc Vân đồng ý với ý kiến của Triệu Ngọc, ngay lập tức bày tỏ sẵn lòng cử ra một đội nghe theo điều động sắp xếp của Triệu Ngọc.

"Đừng!" Triệu Ngọc vội lắc tay, sau đó giữ lấy bả vai Lý Lạc Vân, nói nhỏ với anh ta: "Người thì tôi không cần đâu! Nếu như anh thực sự muốn giúp tôi, vậy thì đưa cho tôi một khẩu súng đi!"

..**__**.. Một số chú thích ..**__**..

(1) Chạm không đến suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng: Câu nói này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ.

Truyền thuyết kể về việc Trượng Nhị hòa thượng xây dựng La Hán Đường nhưng không đưa ra bản vẽ cụ thể mà nghĩ tới đâu thì bảo công nhân xây tới đó, những công nhân được tuyển vào xây dựng đều không biết tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, thế nên sau khi La Hán Đường xây xong thì kiến trúc vô cùng kỳ ảo, khiến người xem choáng váng. Từ đó câu nói "chạm không đến suy nghĩ của Trương3Nhị hòa thượng" được lưu truyền ra ngoài, mang ý nghĩa mù mờ, không thể hiểu rõ về một sự việc nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz