Quyen 1 Full Trong Sinh Mat The Nu Vuong Nam Than Sung Vo Sieu Manh Me
Edit: Nại Nại(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)___内内__Khâu Sơ Hạ phân công ai ở lại xong, cũng không lãng phí thời gian nữa, sợ kéo dài đến trời tối thì càng phiền phức hơn.Phương án giải quyết tốt nhất là trước khi trời tối đến có thể xem xét kiểm tra toàn bộ trung tâm thương mại cho xong, có thể giải quyết sạch sẽ thì có thể ở đây qua đêm.Cô ôm Hà Ưu Ưu xuống xe, chỉ về phía trung tâm thương mại: "Chúng ta phải đi vào xem một chút, Ưu Ưu em cần phải đi sát theo tôi nhé."Hà Ưu Ưu không có trả lời cô, mà từ từ giơ tay ra nắm lấy góc áo của cô, khóe miệng hơi cong lên như thể đang đáp lại, khiến Khâu Sơ Hạ đau lòng.Cho dù Hà Ưu Ưu cần phải mạnh mẽ trưởng thành, phải học được cách tự bảo vệ bản thân thì Khâu Sơ Hạ vẫn hy vọng rằng cô ấy không cần lại trải qua thêm nhiều bất hạnh nào nữa, làm gia tăng vết thương nào nữa."Tôi ở trên nóc xe canh chừng, nếu có bất cứ vấn đề gì thì ra tín hiệu cho tôi. Ở cửa sổ vươn tay ra, ngón tay cái like là tôi có thể đi vào, còn ngón tay cái dislike thì yêu cầu cần tiếp viện, tôi sẽ nhanh chóng đuổi tới.""Nếu bên trong thật sự là bẫy rập, nói không chừng bọn tôi sẽ bị người ta ném ra ngoài đó, tới lúc đó các anh cứ trực tiếp chạy đi là được." Khâu Sơ Hạ nửa nghiêm túc nửa nói giỡn nói xong thì hất đầu với Diệp Trạch Thu tay cầm dùi cui kia, ý bảo đi thôi."Khoảng cách không gần lắm, đi bộ qua đó sẽ tốn không ít thời gian đâu, anh nắm tay hai người kéo qua đó nhé?" Vốn dĩ Diệp Trạch Thu định ôm kiểu công chúa, ôm Khâu Sơ Hạ nhanh chóng dùng dị năng tốc độ chạy đến trung tâm mua sắm.Nhưng giờ nhiều thêm một Hà Ưu Ưu, với lại một tay ôm một người cũng không được, anh không có đủ sức mạnh như vậy, huống chi anh cũng không muốn ôm người con gái nào khác ngoài Khâu Sơ Hạ."Anh nắm tay bọn tôi kéo đi, nhưng mà bọn tôi có đi theo kịp không?" Khâu Sơ Hạ nhận ra mấy ngày nay cơ thể của cô có sự thay đổi, giống như sau khi có dị năng thì tố chất của cơ thể càng ngày càng tốt lên vậy.Tốc độ, sức mạnh và cảm quan cùng với nhiều phương diện khác cũng tăng hơn trước rất nhiều, nhưng so với tốc độ của Diệp Trạch Thu thì cô vẫn còn kém xa lắm."Nếu không em ôm Hà Ưu Ưu đi, anh ôm em, cứ làm vậy thử xem?" Diệp Trạch Thu thư giãn cánh tay, bày ra tư thế bản thân có thể làm được.Khâu Sơ Hạ biết chắc chắn sức mạnh của anh cũng tăng hơn trước kia nhiều, nhìn Hà Ưu Ưu nhỏ con mảnh mai bên cạnh, hình như cũng không nặng lắm, ôm lấy cô ấy từ sau lưng, cười nói: "Thử xem."Diệp Trạch Thu hít sâu một hơi, dồn sức lại bế ngang Khâu Sơ Hạ đang ôm cả Hà Ưu Ưu lên, cũng may là anh cao, Hà Ưu Ưu lại nhỏ xinh cho nên bế cùng lúc hai người lên vẫn có thể nhìn thấy phía trước."Đù má, đang làm trò gì thế?" Đổng Hạnh đứng ở trên nóc xe, nhìn Diệp Trạch Thu đỉnh của chóp ôm hai cô gái như thế mà một bước đi xa tận mấy mét, nghẹn họng nhìn trân trối.Ban đầu Diệp Trạch Thu vẫn còn ổn, càng đi thì tiếng thở dốc càng lớn hơn, mắt thấy gần đến trung tâm thương mại rồi Khâu Sơ Hạ không khỏi buồn cười: "Thả bọn tôi xuống đi.""Cũng được, miễn cho anh đi vào làm liên lụy đến em." Diệp Trạch Thu thả hai người xuống đất, cúi người chống tay lên đầu gối điều chỉnh hô hấp, có hơi buồn bực nhắm mắt, rồi từ từ mở mắt ra: "Đánh giá cao bản thân rồi.""Anh đỉnh lắm rồi." Khâu Sơ Hạ khen ngợi anh, nhìn sang trung tâm thương mại, thật đúng là không nhìn thấy một bóng người nào cả.Nếu thật sự bị người ta chiếm lĩnh thì ít nhất cũng nên có canh gác chứ? Trên cửa sổ rộng mở kia không nhìn thấy một bóng người nào.Toàn bộ siêu thị ngoại trừ tiếng zombie gào rống thì không còn âm thanh dư thừa nào khác nữa.Nếu không tính đến bối cảnh thường xuyên nhìn thấy ở mạt thế là tiếng gào rống của zombie từ khi mạt thế đến thì cái trung tâm thương mại này vô cùng yên lặng.Khâu Sơ Hạ chờ Diệp Trạch Thu ổn định lại hơi thở xong thì nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa sử dụng dị năng kiểm tra xung quanh trái phải, tia sáng ở trước mắt chỉ có ánh sáng màu xám của zombie cùng với ánh sáng màu trắng của các vật phẩm được trưng bày trong đó."Hình như thật sự không có người, chờ anh nghỉ ngơi đủ rồi thì chúng ta vào."Diệp Trạch Thu đứng thẳng người, hít sâu một hơi rồi thở ra thật mạnh, ổn định hơi thở dồn dập lại, trầm ổn gật đầu: "Vào thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz