ZingTruyen.Xyz

Quyen 1 Full Trong Sinh Mat The Nu Vuong Nam Than Sung Vo Sieu Manh Me

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)

___内内___

Trong mắt Đổng Hạnh lộ rõ vẻ kinh ngạc nhìn Khâu Sơ Hạ, cho đến khi cô mở cửa xe ra cho hắn thấy vật tư ở ghế sau thì cằm hắn đã muốn rớt xuống đất luôn rồi.

"Cuối cùng cũng không cần lo lắng hôm nay phải đói bụng nữa rồi. Tôi không thích ăn táo đâu, càng không muốn ăn chay uống vạn!" Đổng Hạnh đi theo cô vào trong xe, nhìn tới nhìn lui vật tư trong xe.

"Lấy chút đồ đem vào cho mọi người đi. Ngày mai chúng ta tìm chiếc xe khác to hơn, chiếc xe này để đầy đồ thế này không đủ chỗ cho sáu người chúng ta." Khâu Sơ Hạ vừa nói chuyện vừa lấy sáu chai nước ở ghế sau.

"Quả nhiên đi theo cậu không sai tí nào, ánh mắt của tôi thật tốt." Trông Đổng Hạnh vô cùng đắc ý, lấy mấy cái bánh quy cùng với một túi giăm bông cộng thêm hai hộp trái cây đóng hộp.

Khâu Sơ Hạ lấy chìa khóa xe vẫn đang cắm trong xe xuống, cũng may là bản thân không có đem chìa khóa của chiếc xe này theo.

Chỉ đáng tiếc là thuốc trong tiệm thuốc vừa tìm được kia không còn nữa thôi, trong chiếc xe lúc trước cũng có chút đồ ăn nước uống, tất cả đều bị đám người trong siêu thị kia lục soát đem đi hết rồi.

Đổng Hạnh ôm đống đồ, vẻ mặt hưng phấn đi bên cạnh cô, lẩm bẩm tính toán: "Đúng là chúng ta cần phải tìm một chiếc xe lớn hơn, tốt nhất là rắn chắc một chút, không hao xăng nữa, loại xe việt dã này hao xăng quá rồi."

Khâu Sơ Hạ còn chưa trả lời lại, thì hắn đã bắt đầu tự tiếp tục quyết định: "Nhưng mà vật tư trong xe cũng không đủ cho chúng ta được bao nhiêu thời gian nữa, còn phải đi tìm vật tư mới được."

"Đúng rồi, tốt nhất là tìm lều trại dã ngoại, rồi vũ khí nữa, còn rất nhiều đồ chúng ta cần phải chuẩn bị!" Đây là lần đầu tiên Đổng Hạnh thể hiện tính cách đặc biệt y như một người quản gia: "Cậu đã nghĩ kỹ sau khi đến Đông Hà thì phải làm sao chưa? Ở đó có phải là một nơi an toàn không? Đáng giá cho cậu chạy quãng đường xa đến đó đến thế không?"

Vốn dĩ Khâu Sơ Hạ đang nghe hắn nói chuyện, yên lặng gật đầu đồng ý, đúng là cần phải chuẩn bị rất nhiều vật phẩm, nếu bọn họ liên tục di chuyển thì có lẽ cần phải cắm trại.

Nhìn tình hình giao thông hiện tại, đường cao tốc không chắc là đường thẳng nữa, có lẽ phải đi đường vòng đến thành phố Đông Hà, giờ cũng không phải trước mạt thế chỉ cần mười mấy tiếng đồng hồ là đến,

Nói không chừng sẽ mất đến mấy ngày hoặc hơn mười ngày, nếu gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì có lẽ càng lâu hơn.

Huống chi bây giờ không còn tiện lợi như trước, vật phẩm trên toàn bộ thế giới đều miễn phí hết rồi, nhưng người trông đồ miễn phí đó lại là bọn zombie lợi hại, zombie mênh mông.

Nghe thấy Đổng Hạnh dò hỏi, cô hơi cứng người lại một chút rồi bước nhanh chân hơn đi trước hắn.

Mục tiêu của cô là đến thành phố Đông Hà tìm bố mẹ, xác nhận bọn họ an toàn, nhưng mà sau khi tìm được thì cô sẽ làm gì?

Cơ thể này không phải là của bản thân, cơ thể của mình là người khác, cô cũng chưa từng nghĩ đến sau khi tìm được bố mẹ rồi sau đó nên làm cái gì.

"Đi đâu tìm xe vừa lớn vừa rắn chắc đây? Chắc chắn toàn bộ thành phố đã bị zombie vây quanh rồi, có chút khó khăn đó." Khâu Sơ Hạ lảng tránh vấn đề, quay đầu lại nhìn Đổng Hạnh.

Trong lòng Đổng Hạnh đang tính toán đủ thứ nên không nhận ra sự dị thường của cô, ngược lại gật đầu phụ họa theo lời nói của cô: "Đúng là có chút khó khăn,nhưng mà có dị năng của tôi thì có thể giảm bớt chút khó khăn đó."

"Anh dùng dị năng miết vậy không thấy mệt sao?" Khâu Sơ Hạ cảm thấy rất tò mò, Tôn Cẩm Nhu và Hạ Thần Đông, cả Diệp Trạch Thu khi sử dụng dị năng đều rất bình thường.

Vì sao chỉ có một mình cô khi dùng dị năng là cảm thấy đầu váng mắt hoa vậy? Đây là dị năng mang tác dụng phụ sao? Hay là do cơ thể này không phải là cơ thể của cô nên bị bài xích?

Đổng Hạnh nhớ tới dáng vẻ sau khi sử dụng dị năng của cô, trông vô cùng suy yếu, đánh giá cô: "Tôi dùng dị năng không có cảm giác gì khác lạ."

Khâu Sơ Hạ không nghĩ ra tại sao bản thân mình lại như vậy.

Nhưng mà dị năng thật sự xuất hiện đã là điều không thể nào tưởng tượng được rồi, giờ suy nghĩ về thứ mình không hiểu cũng vô dụng, không bằng cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz