Quyen 01 Tieu Tuc Bao Dang Gom Manh Han Tu
🌵Chương 43:Kỷ Trường cười lạnh, nghẹn họng hỏi: "Con ở đấy chờ thật hả?" Túc Bảo gật đầu: "Dạ." Cô bé đứng yên trên nền gạch vuông, rất ngoan ngoãn, không hề chạy nhảy lung tung. Nhưng cuối cùng ba vẫn quên mất cô bé.Nói tới đây, gương mặt nhỏ của Túc Bảo vơi bớt ý cười, nhỏ giọng hỏi: "Ba con muốn bỏ con đi phải không?" Thực ra cô bé biết, giây phút ba bước đi mà chẳng thèm ngoảnh đầu lại ấy, cô bé đã biết mình bị bỏ rơi rồi. Ba không cần cô bé nữa. Túc Bảo đứng yên tại chỗ rất lâu, xung quanh bao người qua lại mà bé chẳng biết đi đâu. Kỷ Trường nhất thời câm nín. Hừ.... thật là một đứa trẻ ngốc. "Sau này người khác không cần con thì con cũng khỏi cần họ luôn, biết chưa? Nhớ rõ nhé cặp sách nhỏ, người bỏ rơi con không bao giờ đáng để con tha thứ, anh ta cũng không đáng để con đau lòng." Túc Bảo nửa hiểu nửa không, khẽ gật đầu rồi nở nụ cười. Gương mặt trẻ con hệt như bầu trời tháng sáu, nói đổi sắc là đổi liền. Hoặc là, bây giờ Túc Bảo đã kiên cường hơn trước, có ông bà ngoại và tám người cậu thương yêu, nên không bận tâm tới nỗi đau khi trước nữa. "Sư phụ, người dạy con trung y nha! Con biết học trung y sẽ không bị bắt, còn có thể lên tivi!" Kỷ Trường không khỏi che mặt, có thể đừng mở miệng ra lại nhắc tới việc bị bắt được không hả? "Lên ti vi gì?" Hắn hỏi vu vơ. Túc Bảo lập tức bắt chước quảng cáo trên TV và nói lại: "Sau khi cân nhắc cẩn thận, tôi đã đưa ra quyết định đi ngược với lời dặn của tổ tiên mình, tặng miễn phí phương thuốc bí mật do tổ tiên truyền lại..." "Tôi là hậu bối, tức cháu chắt của một thần y nổi tiếng, tôi có một phương thuốc bí mật được tổ tiên truyền lại, có thể chữa khỏi mọi bệnh tật. " "Thuốc của tôi chữa được nhức đầu, đau răng, đau thắt lưng, đau chân, trẻ em ăn không tiêu, tiêu chảy, bỏ ăn, người già ho đờm, ho khò khè, người trẻ thận hư, bệnh gì cũng dùng được. " Kỷ Trường: "..." Túc Bảo hỏi: "Lợi hại lắm phải không? Trên ti vi đều quảng cáo vậy đó! À đúng rồi sư phụ, 'không cương' là sao ạ?" Khóe môi Kỷ Trường khẽ giật, trả lời lấp liếm: "Tức là trong lúc cần nâng lên lại không nâng được." Túc Bảo bừng tỉnh ngộ. Cô bé hiểu rồi, chính là nhắc tới các vận động viên không thể nhấc khối sắt lớn trong thế vận hội Olympic từng phát trên TV! "Vậy thuốc đó lợi hại ghê!" Mặt Túc Bảo đầy vẻ mong chờ Lúc này không chỉ có khóe môi giật, mí mắt Kỷ Trường cũng giật lia lịa. Con có hiểu cái gì đâu mà mong với chờ.Hắn nghẹn họng nói: "Lợi hại cái quỷ gì, con có biết đám người đó đều bị bắt rồi không?" Túc Bảo sửng sốt. Ôi? Học cái này cũng bị bắt ư? Sao thứ gì sư phụ dạy cũng không đàng hoàng thế, học gì bắt nấy. Nhưng vì bà ngoại.... bất cứ giá nào cô bé cũng phải học. Nhìn biểu cảm trên gương mặt non nớt của Túc Bảo, không cần suy đoán Kỷ Trường cũng biết Túc Bảo đang nghĩ gì. Hắn từ bỏ việc giải thích. "Y học Trung Quốc là y học cổ truyền của Vương quốc rồng chúng ta..." Kỷ Trường tiếp tục dạy. Thấy Túc Bảo nghiêm túc nghe, Kỷ Trường say sưa giảng giải hồi lâu. Kết quả vừa ngoảnh đầu lại thì Túc Bảo đã ngủ rồi. "Khò khò..." Kỷ Trường: "..." Nãy giờ hắn dạy cho cô học trò tên là cô quạnh. Tô lão phu nhân ngồi cách Túc Bảo một đoạn không xa, vui vẻ ngắm cảnh, thi thoảng lại nhìn Túc Bảo. Chỉ thấy cục bột nhỏ thì thầm với Tiểu Ngũ nửa ngày trời, sau đó ngủ thiếp đi rồi. Trái tim bà mềm nhũn, kêu người qua ôm Túc Bảo về lều trại. Tô Ý Thâm rón rén tới gần, không tin được hỏi: "Ngủ rồi sao?" Cô nhóc này cũng thú vị ghê, hồi nãy còn hót líu lo mà chớp mắt đã ngủ rồi. Tô lão phu nhân cười nói: "Chắc ban nãy chạy tới chạy lui mệt quá!" ...Ở một bên khác. Tô Hạnh Hân đang cùng ba Tô Tử Lâm nướng thịt. Cô bé nhìn đăm đăm vào đồ ăn ngon hồi lâu, Tô Tử Hi vừa chơi game xong ngẩng đầu nhìn, cười nhạo: "Vẫn ăn, anh chơi được năm ván rồi mà em vẫn còn ăn." Tô Hạnh Hân hừ một tiếng: "Kệ em!" Đồ nướng vừa chín, Tô Hạnh Hân lập tức lấy về phía cô bé. Tô Tử Lâm chau mày: "Đừng ăn nhiều quá con." Tô Hạnh Hân nghiêng đầu: "Không chịu đâu!"Vừa nghiêng đầu đã liếc thấy Tô Ý Thâm đang ôm Túc Bảo đi tới. Tô Hạnh Hân chợt thấy không vui, chẳng nói chẳng rằng mà nhìn đồ nướng. Mỗi loại đồ nướng, cô bé đều phải lấy hai xiên trước tiên. Túc Bảo không rõ mình đã ngủ bao lâu. Lúc mơ màng tỉnh dậy, mặt trời đã lặn đằng tây. Chợt một xiên thịt hiện ra trước mặt. Tô Hạnh Hân nói: "Cho em!" Túc Bảo ngạc nhiên ngẩng đầu rồi vui vẻ nhận. "Cảm ơn chị Hân Hân." Cô bé nói không rõ tiếng. Tô Hạnh Hân chau mày: "Chị không cố ý lấy riêng cho em đâu, chỉ vì ăn không hết được nhiều như vậy thôi, hiểu chưa!" Túc Bảo gật đầu: "Ưm." Tô Hạnh Hân nói xong chạy đi luôn, nếu nhìn kỹ sẽ thấy vẻ mặt không vui của cô bé khi trước đã chuyển thành vui vẻ. ...Phía xa bãi cỏ. Lam Tuyết Nhi đang cầm một bảng vẽ và vẽ tranh. Cô bé đã vẽ gần một ngày rồi. Lam Tuyết Nhi ghen ghét nhìn Tô Hạnh Hân và Túc Bảo đang ăn thịt xiên đằng xa. Cùng là trẻ con, sao tụi nó có thể chơi đùa vui vẻ đến vậy. Chẳng có chút cầu tiến gì. Mẹ Tuyết Nhi bưng một cái khay, trên khay là một cái nồi đã nguội. Cô ta nói: "Tuyết Nhi, theo mẹ đi tặng đồ." Lam Tuyết Nhi lập tức đặt bút xuống, trưng ra bản mặt ngoan ngoãn: "Được ạ!" Thấy sắp đến gần nơi nhà họ Tô đang chơi, Tuyết Nhi vờ hồn nhiên hỏi: "Mẹ ơi đây là gì ạ?" Mẹ Tuyết Nhi nói: "Chè sâm bổ lượng." Lam Tuyết Nhi trợn tròn đôi mắt, khó hiểu hỏi: "Là thứ ăn một chút đã thấy rất mát phải không?" Mẹ Tuyết Nhi cười, chỉ cảm thấy con gái mình thật hồn nhiên đáng yêu. Tô Tử Hi chẳng thèm ngẩng đầu, phì cười một tiếng: "Làm bộ cái gì chứ, mắc ói!" Giọng không lớn nhưng Lam Tuyết Nhi nghe thấy rồi. Cô bé chợt thấy hơi khó coi.... Cô bé.... còn lâu mới phải vờ vịt.... "Mẹ ơi...." Mẹ Tuyết Nhi không để ý tới cô bé mà niềm nở nói với nhà họ Tô: "Chào ông cụ Tô! Tôi vừa làm xong món chè sâm bổ lượng, nồi nấu chè được ngâm nước mát hồi lâu, nhiệt độ vừa phải, mời mọi người ăn một chút!" Tô lão gia nói giọng nhàn nhạt: "Cảm ơn, nhưng chúng tôi đều không thích ngọt!" Mẹ Tuyết Nhi cười nói: "Tôi vừa thấy bọn trẻ ăn rất nhiều đồ nướng, buổi tối có thể sẽ ho, nên ăn chút chè." Nói rồi nhìn Lam Tuyết Nhi: "Tuyết Nhi, lấy cho em Hạnh Hân và Túc Bảo một chút đi." Lam Tuyết Nhi dứt khoát dạ một tiếng rồi dùng thìa và bát múc hai bát chè, nói như chị cả: "Nào, em gái Túc Bảo và Hạnh Hân, để chị lấy cho hai em." Muốn bao nhiêu hiểu chuyện liền có bấy nhiêu hiểu chuyện. Tô lão phu nhân nhìn mà không khỏi trợn trắng mắt. Đúng là mẹ mưu hèn kế bẩn sinh ra con tâm cơ. "Lam phu nhân, xin nhận lòng tốt của cô, lão tam nhà tôi cũng làm đồ tráng miệng và trà nên không phiền cô nữa." Lam phu nhân chẳng hề thấy ngượng, cười nói: "Không sao không sao, đồ cũng mang qua đây rồi, tôi cứ để đây, mọi người muốn ăn khi nào thì ăn!" Trong lúc người lớn nói chuyện, Lam Tuyết Nhi mang chè tới trước mặt Túc Bảo đang gặm thịt nướng. "Cho em nè Túc Bảo!" Lam Tuyết Nhi cười ngọt ngào.Túc Bảo dừng ăn, lắc đầu nói: "Em không cần!" Dứt lời, Túc Bảo lấy một tờ giấy ăn lau miệng, chuẩn bị chạy về phía Tô lão phu nhân. Kết quả Lam Tuyết Nhi lại ai ui một tiếng rồi ngã xuống đất, bát chè trong tay cô bé đổ hết lên người. Túc Bảo tức thì ngẩn người. Mọi người nghe thấy tiếng động chạy tới.Hốc mắt Lam Tuyết Nhi đỏ hoe, ấm ức nói: "Em gái Túc Bảo, sao em lại đẩy chị...." Túc Bảo: "...."..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🌵 Chương 44: Túc Bảo dạy cách làm người.Túc Bảo mím môi nhìn Lam Tuyết Nhi. Mặc dù Lam Tuyết Nhi và mẹ kế lớn lên không hề giống nhau nhưng vẻ mặt hiện tại của đối phương lại giống y như đúc gương mặt Túc Bảo không thể quen thuộc hơn... Mỗi lần mẹ kế bày ra dáng vẻ này, sau đó bố đều đi tới mắng cô bé. Rõ ràng cô bé chẳng làm gì hết! Túc Bảo nói thẳng: "Em không có đẩy chị, là chị tự té mà." Lam Tuyết Nhi cắn môi, đau lòng dụi mắt đến ửng đỏ, thút thít: "Dạ... dạ, Túc Bảo không cố ý, là lỗi của con..." Túc Bảo mím môi. Đổi lại đứa trẻ khác, rơi vào tình huống này sẽ ngơ ngác, không rõ chuyện gì đang xảy ra. Thế nhưng Túc Bảo đã quá quen rồi... Cô bé nhìn Tô lão phu nhân, nói: "Bà ngoại, Túc Bảo thật sự không có đẩy, vừa rồi con ăn thịt nướng xong thì đứng lên, sau đó chị Tuyết Nhi bỗng nhiên té ngã." Tô lão phu nhân ôm Túc Bảo vào lòng, nói chắc nịch: "Không sao, bà ngoại tin Túc Bảo không đẩy người khác, có thể là người ta không phân biệt được cố ý hay vô ý thôi!" Nói xong, bà cụ còn lơ đãng liếc Lam Tuyết Nhi. Túc Bảo chớp mắt, đăm chiêu như có điều suy nghĩ. Mẹ Tuyết Nhi lúng túng nói: "Trẻ con cãi nhau ầm ĩ ấy mà, do cháu sơ ý..." Cô ta cố ý vịn cớ trẻ con đùa giỡn để qua mặt nhưng người nhà họ Tô đâu có bị mù. Tô lão phu nhân lạnh lùng nói: "Vậy nên? Cô muốn bày tỏ cái gì? Muốn Túc Bảo nhà chúng tôi xin lỗi các người phỏng?" "Hay là muốn chúng tôi hiểu lầm Túc Bảo, cho rằng con bé xấu tính xấu nết, sau đó cảm thấy Tuyết Nhi rất tốt? Chỉ có kẻ ngu xuẩn mới tự cho mình là đúng thôi cô ạ!" Bọn họ bỏ mặc nhóc con nhà mình, đi che chở đứa trẻ khác rồi còn quay ngược lại chỉ trích Túc Bảo? Phải nói là Tô lão phu nhân không hề khách sáo một chút nào! Sắc mặt mẹ Tuyết Nhi lúc trắng lúc đỏ... Vậy còn chưa xong, những người nhà họ Tô khác bắt đầu lên tiếng. Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: "Người hại Túc Bảo lần trước vẫn còn trong tù đấy." Tô lão gia xụ mặt: "Nuôi con mà không dạy là lỗi của cha mẹ, bây giờ không lo uốn nắn con trẻ, sau lớn lên đừng có mà hối hận!" Tô Ý Thâm sâu kín nói: "Mấy người đang nghĩ gì thế? Chơi trò hề này không ngại mất mặt à?" Nhà họ Tô đông con, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết người rồi. Mẹ Tuyết Nhi nghe mà không nhịn nổi, sắc mặt đỏ thấu. Người nhà họ Tô này cũng cậy thế hiếp người quá rồi đấy? Cô ta thừa nhận Tuyết Nhi muốn biểu hiện, muốn được người khác thích nên mới làm vậy, kết quả không cẩn thận mắc lỗi mà thôi. Nhưng con bé còn nhỏ, điểm xuất phát cũng đâu có sai, bọn họ cắn mãi không chịu buông tha như vậy xem mà được à! Mẹ Tuyết Nhi nở nụ cười cứng nhắc: "Xin lỗi bà cụ Tô! Xin lỗi Tổng giám đốc Tô... Xin mọi người bớt giận, xin bớt giận..." Lam Tuyết Nhi bên cạnh cũng khóc òa lên, nước mắt rơi tí tách: "Hu hu hu, con sai rồi... Mặc kệ thế nào cũng là lỗi của Tuyết Nhi, bà ngoại Tô, bà đừng tức giận mà." Cô bé chỉ khóc thút thít không dám lớn tiếng, vẫn còn hiểu chuyện lên tiếng xin lỗi. Thoạt nhìn vô cùng đáng thương, khiến người khác nhìn mà không nỡ trách mắng nặng lời. Tuy nhiên trong lòng một nhà họ Tô lại không thoải mái! Mặc kệ thế nào là sao? Đã xin lỗi còn muốn nói kháy Túc Bảo mới chịu? Ngay lúc này, Túc Bảo bỗng bưng một bát chè sâm bổ lượng tới, cẩn thận đi về phía Lam Tuyết Nhi. Sắc mặt người nhà họ Tô vô cùng phức tạp, mọi người đều cho rằng Túc Bảo hiền lành tốt bụng, muốn hòa giải với Lam Tuyết Nhi. Mẹ Tuyết Nhi nghĩ tìm được bậc thang bước xuống, vội vàng nói: "Ai, Túc Bảo không cần..." Lam Tuyết Nhi cũng lau nước mắt, rộng lượng nói: "Không sao, em Túc Bảo..." Lời còn chưa dứt. Chén chè sâm bổ lượng trong tay Túc Bảo đã bay về phía Lam Tuyết Nhi. Sợi dây đỏ trên cổ tay bé lóe lên một tia sáng đỏ khó thấy, nước chè sâm văng tung tóe ra ngoài, tạt hết lên mặt Lam Tuyết Nhi... Lam Tuyết Nhi im bặt! Túc Bảo hiểu biết nói: "A, đây mới là cố ý nè! Vừa rồi của chị là không cẩn thận ó." "Bây giờ chị đã phân biệt được cố ý và không cẩn thận chưa ạ?" Hóa ra bé nghe hiểu những lời Tô lão phu nhân vừa nói nên mới tự mình giải thích. Sư phụ thường nói, lý thuyết phải đi kèm với thực hành mới khiến học trò nhớ kỹ! Mấy người nhà Lam Tuyết Nhi đều ngẩn tò te! Vừa rồi lúc cô bé tự đổ bát chè lên người chỉ hất lên tà váy nên không có cảm giác gì, bây giờ quần áo trước ngực đều ướt đẫm, chưa có ai đối xử với cô bé như vậy hết! Lam Tuyết Nhi mất khống chế hét lên: "Sao em lại làm thế!" Túc Bảo bưng bát, vô tội chớp mắt: "Em đang dạy cho chị mà!" Người nhà họ Tô đều ngơ ngác. Vẻ mặt bé cưng vô cùng thành thật, hai mắt to tròn trong suốt phản chiếu bóng dáng của mọi người, rõ ràng bé chỉ đang giải thích cho Lam Tuyết Nhi thế nào là "cố ý" với "không cố ý" mà thôi. Bọn họ trợn tròn mắt, mặc dù... Nhưng... Không thể không nói, làm tốt lắm! Tô lão phu nhân mỉm cười, đứa bé này thông minh lắm, muốn làm gì thì làm cái đó! Không bị ràng buộc! Thiên kim nhà họ Tô nên như vậy! Mẹ Tuyết Nhi vội vàng lau mặt và váy cho Lam Tuyết Nhi. Lam Tuyết Nhi ấm ức, òa khóc. Vừa khóc vừa chỉ trích: "Sao em lại làm như vậy chứ, cho dù em muốn dạy chị cũng không thể làm như thế được... Hu hu hu!" Túc Bảo thấy lần này cô bé khóc thật, còn khóc rất đau lòng, đành lên tiếng: "Em xin lỗi." Nhưng bé vẫn cảm thấy mình không hề sai. Tin rằng sau này chị Tuyết Nhi sẽ phân biệt được thế nào là cố ý, thế nào là không cẩn thận. Túc Bảo đã xin lỗi rồi. Ngược lại mẹ Tuyết Nhi nuốt xuống lời chỉ trích đã dâng đến tận họng. Cô ta nén giận trong lòng, bên ngoài vẫn tươi cười, vừa vỗ lưng Lam Tuyết Nhi vừa nói: "Không sao, không sao, trẻ con đùa giỡn ấy mà, hôm nay đánh nhau, ngày may vẫn là bạn tốt đúng không nè?" Túc Bảo do dự một lát: "Dạ không, ngày mai con vẫn không muốn làm bạn với chị ấy." Mẹ Tuyết Nhi: "..." Cô ta ấp úng: "Xin lỗi, thật xin lỗi, cháu xin phép dẫn Tuyết Nhi đi thay quần áo trước nhé ạ." Nói rồi vội vã dẫn Lam Tuyết Nhi rời đi, lúc đến xinh đẹp tao nhã cỡ nào thì bây giờ nhếch nhác thảm hại bấy nhiêu. Lam Tuyết Nhi siết chặt nắm tay, cô bé chưa hề thất bại lại liên tục mất mặt dưới tay Túc Bảo, chỉ thấy càng ngày càng chán ghét con nhóc kia... Túc Bảo dõi theo bóng lưng mẹ con Lam Tuyết Nhi một lúc rồi quay sang nhìn Tô lão phu nhân, nói: "Bà ngoại, con thật sự không muốn làm bạn với chị Tuyết Nhi." Cục bột nhỏ không rõ bé làm vậy tốt hay không tốt, có mang lại rắc rối cho bà ngoại hay không... Tô lão phu nhân kéo tay Túc Bảo khen ngợi: "Con không muốn kết bạn thì không kết, chúng ta không cần oan ức bản thân chiều theo ý của người khác, hôm nay Túc Bảo làm rất tốt!" Hai mắt Túc Bảo lập tức sáng bừng, bé vô cùng vui vẻ, ôm lấy Tô lão phu nhân hôn cái chóc. Giọng nói mềm mại của cục bột nhỏ vang lên: "Con cảm ơn bà ngoại ạ!" Trái tim Tô lão phu nhân mềm nhũn, nhìn cục bột nhỏ thế nào cũng thấy chưa thương bé con đủ. "Đi, bà ngoại dẫn con đi hái mâm xôi!" Cả bà cụ lẫn bé con đều vô cùng vui vẻ. Thấy cảnh này, người nhà họ Tô yên tâm.Sau khi Tô Cẩm Ngọc lạc đường, Tô lão phu nhân ăn không ngon ngủ không yên, rầu rĩ uất ức khiến sức khỏe sụt giảm nghiêm trọng. Từ khi Túc Bảo đến đây, sắc mặt bà cụ mới có một chút sức sống. Túc Bảo đi theo sau Tô lão phu nhân về phía rừng cây, tò mò hỏi: "Bà ngoại ơi, mâm xôi là gì ạ?" Tô lão phu nhân cười hớn hở: "Là một loại quả dại, bà ngoại thường ăn khi còn bé ở nông thôn, ngọt lắm." Túc Bảo vừa nghe ngọt lắm, ánh mắt lập tức sáng bừng. "Mau mau, bà ngoại ơi, mình đi mau!" Cục bột nhỏ kéo tay bà cụ, bỗng nhận ra làm vậy không đúng, thế là bé lon ton chạy ra sau, giúp bà ngoại đẩy xe lăn. Tô lão phu nhân không nhịn được bật cười. Đáng tiếc hai chân bà cụ không thể đứng dậy nổi, nếu không dẫn theo Túc Bảo chạy trên đồng cỏ vui vẻ biết bao... Túc Bảo nhanh chóng đẩy Tô lão phu nhân đến bìa rừng. "Bà ngoại ơi, mâm xôi ở đâu ạ?" Túc Bảo dáo dác ngó nghiêng xung quanh. Tô lão phu nhân chỉ lùm cây trước mặt: "Mâm xôi đang chơi trốn tìm trong lùm cây đó, chúng ta mau tìm xem!" Đột nhiên, Tiểu Ngũ đang bay phía trước bất ngờ quay đầu lao thẳng vào lồng ngực Túc Bảo! "Có quỷ nhỏ! Có quỷ nhỏ!" Nó kêu két két, hoảng loạn đập cánh. Mặt trời đã khuất bóng sau đỉnh núi, nhiệt độ bên hồ đã bắt đầu giảm xuống, trở nên hơi lạnh lẽo... Tô lão phu nhân không rõ tình hình, trong lòng không nhịn được lo lắng.
🌵 Chương 44: Túc Bảo dạy cách làm người.Túc Bảo mím môi nhìn Lam Tuyết Nhi. Mặc dù Lam Tuyết Nhi và mẹ kế lớn lên không hề giống nhau nhưng vẻ mặt hiện tại của đối phương lại giống y như đúc gương mặt Túc Bảo không thể quen thuộc hơn... Mỗi lần mẹ kế bày ra dáng vẻ này, sau đó bố đều đi tới mắng cô bé. Rõ ràng cô bé chẳng làm gì hết! Túc Bảo nói thẳng: "Em không có đẩy chị, là chị tự té mà." Lam Tuyết Nhi cắn môi, đau lòng dụi mắt đến ửng đỏ, thút thít: "Dạ... dạ, Túc Bảo không cố ý, là lỗi của con..." Túc Bảo mím môi. Đổi lại đứa trẻ khác, rơi vào tình huống này sẽ ngơ ngác, không rõ chuyện gì đang xảy ra. Thế nhưng Túc Bảo đã quá quen rồi... Cô bé nhìn Tô lão phu nhân, nói: "Bà ngoại, Túc Bảo thật sự không có đẩy, vừa rồi con ăn thịt nướng xong thì đứng lên, sau đó chị Tuyết Nhi bỗng nhiên té ngã." Tô lão phu nhân ôm Túc Bảo vào lòng, nói chắc nịch: "Không sao, bà ngoại tin Túc Bảo không đẩy người khác, có thể là người ta không phân biệt được cố ý hay vô ý thôi!" Nói xong, bà cụ còn lơ đãng liếc Lam Tuyết Nhi. Túc Bảo chớp mắt, đăm chiêu như có điều suy nghĩ. Mẹ Tuyết Nhi lúng túng nói: "Trẻ con cãi nhau ầm ĩ ấy mà, do cháu sơ ý..." Cô ta cố ý vịn cớ trẻ con đùa giỡn để qua mặt nhưng người nhà họ Tô đâu có bị mù. Tô lão phu nhân lạnh lùng nói: "Vậy nên? Cô muốn bày tỏ cái gì? Muốn Túc Bảo nhà chúng tôi xin lỗi các người phỏng?" "Hay là muốn chúng tôi hiểu lầm Túc Bảo, cho rằng con bé xấu tính xấu nết, sau đó cảm thấy Tuyết Nhi rất tốt? Chỉ có kẻ ngu xuẩn mới tự cho mình là đúng thôi cô ạ!" Bọn họ bỏ mặc nhóc con nhà mình, đi che chở đứa trẻ khác rồi còn quay ngược lại chỉ trích Túc Bảo? Phải nói là Tô lão phu nhân không hề khách sáo một chút nào! Sắc mặt mẹ Tuyết Nhi lúc trắng lúc đỏ... Vậy còn chưa xong, những người nhà họ Tô khác bắt đầu lên tiếng. Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: "Người hại Túc Bảo lần trước vẫn còn trong tù đấy." Tô lão gia xụ mặt: "Nuôi con mà không dạy là lỗi của cha mẹ, bây giờ không lo uốn nắn con trẻ, sau lớn lên đừng có mà hối hận!" Tô Ý Thâm sâu kín nói: "Mấy người đang nghĩ gì thế? Chơi trò hề này không ngại mất mặt à?" Nhà họ Tô đông con, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết người rồi. Mẹ Tuyết Nhi nghe mà không nhịn nổi, sắc mặt đỏ thấu. Người nhà họ Tô này cũng cậy thế hiếp người quá rồi đấy? Cô ta thừa nhận Tuyết Nhi muốn biểu hiện, muốn được người khác thích nên mới làm vậy, kết quả không cẩn thận mắc lỗi mà thôi. Nhưng con bé còn nhỏ, điểm xuất phát cũng đâu có sai, bọn họ cắn mãi không chịu buông tha như vậy xem mà được à! Mẹ Tuyết Nhi nở nụ cười cứng nhắc: "Xin lỗi bà cụ Tô! Xin lỗi Tổng giám đốc Tô... Xin mọi người bớt giận, xin bớt giận..." Lam Tuyết Nhi bên cạnh cũng khóc òa lên, nước mắt rơi tí tách: "Hu hu hu, con sai rồi... Mặc kệ thế nào cũng là lỗi của Tuyết Nhi, bà ngoại Tô, bà đừng tức giận mà." Cô bé chỉ khóc thút thít không dám lớn tiếng, vẫn còn hiểu chuyện lên tiếng xin lỗi. Thoạt nhìn vô cùng đáng thương, khiến người khác nhìn mà không nỡ trách mắng nặng lời. Tuy nhiên trong lòng một nhà họ Tô lại không thoải mái! Mặc kệ thế nào là sao? Đã xin lỗi còn muốn nói kháy Túc Bảo mới chịu? Ngay lúc này, Túc Bảo bỗng bưng một bát chè sâm bổ lượng tới, cẩn thận đi về phía Lam Tuyết Nhi. Sắc mặt người nhà họ Tô vô cùng phức tạp, mọi người đều cho rằng Túc Bảo hiền lành tốt bụng, muốn hòa giải với Lam Tuyết Nhi. Mẹ Tuyết Nhi nghĩ tìm được bậc thang bước xuống, vội vàng nói: "Ai, Túc Bảo không cần..." Lam Tuyết Nhi cũng lau nước mắt, rộng lượng nói: "Không sao, em Túc Bảo..." Lời còn chưa dứt. Chén chè sâm bổ lượng trong tay Túc Bảo đã bay về phía Lam Tuyết Nhi. Sợi dây đỏ trên cổ tay bé lóe lên một tia sáng đỏ khó thấy, nước chè sâm văng tung tóe ra ngoài, tạt hết lên mặt Lam Tuyết Nhi... Lam Tuyết Nhi im bặt! Túc Bảo hiểu biết nói: "A, đây mới là cố ý nè! Vừa rồi của chị là không cẩn thận ó." "Bây giờ chị đã phân biệt được cố ý và không cẩn thận chưa ạ?" Hóa ra bé nghe hiểu những lời Tô lão phu nhân vừa nói nên mới tự mình giải thích. Sư phụ thường nói, lý thuyết phải đi kèm với thực hành mới khiến học trò nhớ kỹ! Mấy người nhà Lam Tuyết Nhi đều ngẩn tò te! Vừa rồi lúc cô bé tự đổ bát chè lên người chỉ hất lên tà váy nên không có cảm giác gì, bây giờ quần áo trước ngực đều ướt đẫm, chưa có ai đối xử với cô bé như vậy hết! Lam Tuyết Nhi mất khống chế hét lên: "Sao em lại làm thế!" Túc Bảo bưng bát, vô tội chớp mắt: "Em đang dạy cho chị mà!" Người nhà họ Tô đều ngơ ngác. Vẻ mặt bé cưng vô cùng thành thật, hai mắt to tròn trong suốt phản chiếu bóng dáng của mọi người, rõ ràng bé chỉ đang giải thích cho Lam Tuyết Nhi thế nào là "cố ý" với "không cố ý" mà thôi. Bọn họ trợn tròn mắt, mặc dù... Nhưng... Không thể không nói, làm tốt lắm! Tô lão phu nhân mỉm cười, đứa bé này thông minh lắm, muốn làm gì thì làm cái đó! Không bị ràng buộc! Thiên kim nhà họ Tô nên như vậy! Mẹ Tuyết Nhi vội vàng lau mặt và váy cho Lam Tuyết Nhi. Lam Tuyết Nhi ấm ức, òa khóc. Vừa khóc vừa chỉ trích: "Sao em lại làm như vậy chứ, cho dù em muốn dạy chị cũng không thể làm như thế được... Hu hu hu!" Túc Bảo thấy lần này cô bé khóc thật, còn khóc rất đau lòng, đành lên tiếng: "Em xin lỗi." Nhưng bé vẫn cảm thấy mình không hề sai. Tin rằng sau này chị Tuyết Nhi sẽ phân biệt được thế nào là cố ý, thế nào là không cẩn thận. Túc Bảo đã xin lỗi rồi. Ngược lại mẹ Tuyết Nhi nuốt xuống lời chỉ trích đã dâng đến tận họng. Cô ta nén giận trong lòng, bên ngoài vẫn tươi cười, vừa vỗ lưng Lam Tuyết Nhi vừa nói: "Không sao, không sao, trẻ con đùa giỡn ấy mà, hôm nay đánh nhau, ngày may vẫn là bạn tốt đúng không nè?" Túc Bảo do dự một lát: "Dạ không, ngày mai con vẫn không muốn làm bạn với chị ấy." Mẹ Tuyết Nhi: "..." Cô ta ấp úng: "Xin lỗi, thật xin lỗi, cháu xin phép dẫn Tuyết Nhi đi thay quần áo trước nhé ạ." Nói rồi vội vã dẫn Lam Tuyết Nhi rời đi, lúc đến xinh đẹp tao nhã cỡ nào thì bây giờ nhếch nhác thảm hại bấy nhiêu. Lam Tuyết Nhi siết chặt nắm tay, cô bé chưa hề thất bại lại liên tục mất mặt dưới tay Túc Bảo, chỉ thấy càng ngày càng chán ghét con nhóc kia... Túc Bảo dõi theo bóng lưng mẹ con Lam Tuyết Nhi một lúc rồi quay sang nhìn Tô lão phu nhân, nói: "Bà ngoại, con thật sự không muốn làm bạn với chị Tuyết Nhi." Cục bột nhỏ không rõ bé làm vậy tốt hay không tốt, có mang lại rắc rối cho bà ngoại hay không... Tô lão phu nhân kéo tay Túc Bảo khen ngợi: "Con không muốn kết bạn thì không kết, chúng ta không cần oan ức bản thân chiều theo ý của người khác, hôm nay Túc Bảo làm rất tốt!" Hai mắt Túc Bảo lập tức sáng bừng, bé vô cùng vui vẻ, ôm lấy Tô lão phu nhân hôn cái chóc. Giọng nói mềm mại của cục bột nhỏ vang lên: "Con cảm ơn bà ngoại ạ!" Trái tim Tô lão phu nhân mềm nhũn, nhìn cục bột nhỏ thế nào cũng thấy chưa thương bé con đủ. "Đi, bà ngoại dẫn con đi hái mâm xôi!" Cả bà cụ lẫn bé con đều vô cùng vui vẻ. Thấy cảnh này, người nhà họ Tô yên tâm.Sau khi Tô Cẩm Ngọc lạc đường, Tô lão phu nhân ăn không ngon ngủ không yên, rầu rĩ uất ức khiến sức khỏe sụt giảm nghiêm trọng. Từ khi Túc Bảo đến đây, sắc mặt bà cụ mới có một chút sức sống. Túc Bảo đi theo sau Tô lão phu nhân về phía rừng cây, tò mò hỏi: "Bà ngoại ơi, mâm xôi là gì ạ?" Tô lão phu nhân cười hớn hở: "Là một loại quả dại, bà ngoại thường ăn khi còn bé ở nông thôn, ngọt lắm." Túc Bảo vừa nghe ngọt lắm, ánh mắt lập tức sáng bừng. "Mau mau, bà ngoại ơi, mình đi mau!" Cục bột nhỏ kéo tay bà cụ, bỗng nhận ra làm vậy không đúng, thế là bé lon ton chạy ra sau, giúp bà ngoại đẩy xe lăn. Tô lão phu nhân không nhịn được bật cười. Đáng tiếc hai chân bà cụ không thể đứng dậy nổi, nếu không dẫn theo Túc Bảo chạy trên đồng cỏ vui vẻ biết bao... Túc Bảo nhanh chóng đẩy Tô lão phu nhân đến bìa rừng. "Bà ngoại ơi, mâm xôi ở đâu ạ?" Túc Bảo dáo dác ngó nghiêng xung quanh. Tô lão phu nhân chỉ lùm cây trước mặt: "Mâm xôi đang chơi trốn tìm trong lùm cây đó, chúng ta mau tìm xem!" Đột nhiên, Tiểu Ngũ đang bay phía trước bất ngờ quay đầu lao thẳng vào lồng ngực Túc Bảo! "Có quỷ nhỏ! Có quỷ nhỏ!" Nó kêu két két, hoảng loạn đập cánh. Mặt trời đã khuất bóng sau đỉnh núi, nhiệt độ bên hồ đã bắt đầu giảm xuống, trở nên hơi lạnh lẽo... Tô lão phu nhân không rõ tình hình, trong lòng không nhịn được lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz