Quy Hon Phan 2
Có những câu mà tôi vốn dĩ không nên hỏi, nhưng vì tôi quá tò mò, Diệm Thiên Ngạo trầm lặng này không giống với Quỷ vương Dạ Quân bá đạo mà tôi từng biết. Nên cuối cùng, tôi không nhẫn nại được và hỏi anh: "Tại sao phải ngấm ngầm chịu đựng quyết định không công bằng này của Thiên Đế. " Diệm Thiên Ngạo nghiêm túc nhìn tôi nói và trả lời rằng: "Nếu như là trong quá khứ, ta sẽ chẳng kiêng nể gì cả mà đem người đi tiêu diệt Tạ Linh Côn và Tinh Hàn, diệt sạch sành sanh, nhưng bây giờ, ta không thể làm những việc không chắc chắn như này. Bởi vì bây giờ ta có em, còn có con trai của chúng ta, ta không thể để em và con trải qua nguy hiểm .Không có gì quan trọng hơn sự an toàn của em và con,em hiểu chứ?"Tôi nhìn vào gương mặt hết sức nghiêm túc của anh, sự căm hận và phẫn nộ đều tan biến. Đây là lời tâm tình cảm động nhất mà tôi từng nghe. Tôi mừng vì tôi đã không từ bỏ. Sự kiên trì của tôi đã được đánh đổi bằng những thứ mà tôi luôn mơ ước. Tôi rất mừng vì bản thân mình vẫn còn yêu người đàn ông này.Tuy nhiên, mọi thứ đã không diễn ra như mong đợi, cho dù chúng tôi không đi khiêu khích kẻ thù, Tạ Linh Côn và Tinh Hàn cũng không có ý định buông tha cho chúng tôi.Mượn tay tôi giết Trần dương, và sau bốn ngày biến mất thì hắn lại đột nhập vào Qủy giới. Tôi nghĩ rằng lần này hắn ta lại đánh đầu một mình, nhưng không ngờ rằng lần này hắn mang theo trợ thủ. Những ác quỷ đã trốn thoát khỏi địa ngục đều quay trở lại rồi,không phải là bị bắt về mà là đi theo Tinh Hàn đột nhập vào.Trong lúc Quỷ giới rơi vào hỗn loạn, những ác quỷ đó xông đến địa ngục, phá tan cổng, nới lỏng các ác quỷ bị giam giữ bên trong, Tinh Hàn xông thẳng vào điện âm phủ.Diệm Thiên Ngạo lần đầu tiên đối mặt với Tinh Hàn và đánh nhau trong hỗn loạn. Qủy tùy thân cũng ào ào nhặt vũ khí để đáp trả kẻ thù, trên dưới điện âm phủ chém giết lẫn nhau.Tôi giao Thiên Hựu cho Thất Dạ trông nom, thời gian của tôi không đủ cho tiểu tử thối này. Bây giờ Quỷ giới đang gặp rắc rối, tôi cũng phải góp chút sức lực.Vì lo lắng cho Diệm Thiên Ngạo, tôi đã bí mật đi sau Tinh Hàn, vốn dĩ muốn tìm cơ hội đồng tâm hiệp lực với Lão Đầu đoạt món đồ này. Nhưng tôi mới đứng vững xác định phương hướng thì bị Tinh Hàn phát hiện.Hắn ta nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt hắn lạnh lùng vô cùng. Tôi cảm thấy mình quá ngây thơ, Tinh Hàn không ra tay với tôi, lời cảnh báo trong ánh mắt hắn khiến tôi nhận ra rằng tôi không thể giúp gì cho Lão Đầu.Nhớ lại trước kia Tinh Hàn đã lợi dụng cơ thể tôi để giết Trần Dương, tôi không muốn chuyện này xảy ra lần nữa. Ngay sau đó tôi nghiến răng, để nguyên thần của bản thân rời khỏi cơ thể, không có cơ thể này, Tinh Hàn cũng không thể khống chế tôi.So với sự an nguy của Diệm Thiên Ngạo, tôi có cơ thể hay không đều không quan trọng, tốt hơn hết là lại bị lợi dụng mà không hề hay biết.Tôi thúc giục nguyên thần bay về phía Diệm Thiên Ngạo, anh lại hét lên với tôi: "Đừng lo lắng cho ta, hãy mang Thiên Hựu rời khỏi Qủy giới." Vì Tinh Hàn đột ngột tới, Diệm Thiên Ngạo căn bản không kịp đeo mặt nạ, nên tôi nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt của anh vào lúc này.Bất luận chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, anh đều sẽ không để tôi chạy trốn một mình. Lẽ nào anh đã dự cảm rằng Qủy giới sẽ thất thủ sao? Nét mặt vừa rồi của anh từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy. Anh muốn làm gì? Muốn lấy mạng đổi mạng sao?Tôi va vào anh và lắc lắc đầu, lúc này, tôi tuyệt đối sẽ không rời xa anh.Diệm Thiên Ngạo vừa ngăn chặn sự tấn công của Tinh Hàn, vừa nhìn chằm chằm vào sự an nguy của tôi. Gương mặt anh đầy sự lo lắng, trái tim tan vỡ nhìn tôi: "Phần Thất, nếu như em không rời đi, ta sẽ chấm dứt với em!" Anh lấy việc mà anh không muốn nhất để ép tôi, có thể thấy rằng tình hình bây giờ tồi tệ đến mức nào. Tôi rất tức giận, giờ là lúc nào rồi, tại sao Thiên Đế vẫn còn chưa đến giúp, lẽ nào thực sự muốn xem sự diệt vong của Qủy giới sao?"Đi mau!" Một cơn giận khác ập đến, tôi nghiến răng, không có tôi ở bên cạnh, Lão Đầu có lẽ sẽ toàn tâm toàn ý lăn xả vào đánh. Tôi liền quay người chạy, nhưng bị vài tên ác quỷ chặn đường, ngay khi tôi chuẩn bị ra tay đáp trả, mấy tên ác quỷ này bị chấn động và bay lên.Tôi quay đầu về phía Diệm Thiên Ngạo, là anh thay tôi dọn sạch chướng ngại vật trước mặt:"Nghe lời ta, em hãy mang con chạy trốn trước."Với sự bảo vệ của Diệm Thiên Ngạo, tôi dễ dàng thoát khỏi lớp lớp vòng vây. Vốn dĩ muốn đi tìm Thất Dạ, nhưng sau khi nhìn thấy điện Trừng Phạt, tôi tốt hơn hết là nên đến phủ đệ của Thanh Minh và Vĩnh Hiên, bỏ đi thân phận Phần Thất này và tôi vẫn là Mạc Thất trên đời này, tôi vẫn còn hai người thân ở đây.Cô út và Thư Nhiên đã được gả cho phán quan Thủy Hỏa. Người đàn ông của họ đang kề vai tác chiến với Diệm Thiên Ngạo, tôi không thể để họ một mình, càng không thể để họ xảy ra chuyện.So với hai cô gái không hiểu bất cứ điều gì, Thiên Hựu phải kiên cường hơn nhiều. Thứ nhất là Thiên Hựu có Thất Dạ trông coi dõi theo thứ hai là bản thân tiểu tử đó chính là khắc tinh mệnh cách, chảy trong mình dòng máu của Diệm Thiên Ngạo, thực lực phi phàm, vì vậy tôi không quá lo lắng về đứa trẻ đó.Khi đến phủ đệ của Thanh Minh, cánh cổng mở rộng, bên trong lại vô cùng yên tĩnh, khiến cho lòng tôi không thanh thản. Tôi buộc phải bình tĩnh lại, hy vọng Tiểu Cô không xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi tìm kiếm toàn bộ phủ đệ cũng không thấy bóng dáng của cô hai, tôi bắt đầu hoang mang. Không tìm thấy Tiểu Cô, vậy cô còn sống hay đã chết?Rời khỏi phủ đệ của Thanh Minh, tôi vội vàng đến nơi ở của Vĩnh Hiên, đây là niềm hy vọng cuối cùng của tôi, tôi cầu nguyện rằng Tiểu Cô và Thư Nhiên đang ở cùng nhau, nếu như hai người họ không xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đi tìm Ninh Nghi. Dương Mặc bị thương nặng trong cuộc chiến vừa qua, bây giờ cậu ta vẫn đang bị phong ấn, vì vậy Ninh Nghi có trách nhiệm với Qủy giới. Người đàn ông của cô vì Qủy giới nên mới rơi vào kết cục như thế, tôi tuyệt đối sẽ không để cô chết.Vội vã đến phủ đệ của Vĩnh Hiên với đầy sự hy vọng, kết quả vẫn là sự thất vọng. Không có lấy một bóng người, chỉ có hai chữ lưu lại trên cánh cửa.Tôi nhận ra nét chữ này, đó là nét chữ của Tạ Linh Côn, hắn ta đã đến đây và đã đưa hai người mà tôi muốn tìm đi rồi. Tôi nắm hai nắm đấm lại, cô Hai và Thư Nhiên rơi vào tay của Tạ Linh Côn, điều đó cho thấy rằng hai người họ vẫn còn sống. Tạ Linh Côn không phải là Tinh Hàn, hắn tạm thời sẽ không dùng thủ đoạn cứng rắn với con tin của mình. Vì vậy, tôi dự định xác nhận sự an toàn của Thiên Hựu trước khi đi tìm Tạ Linh Côn.Không biết lần này lão lại định giở trò quỷ gì, hẳn liên kết với Tinh Hàn phá tan Qủy giới, thật đáng căm ghét, lẽ nào hắn thực sự không đếm xỉa đến tình anh em nữa sao? Tôi bay như tên bắn đến tẩm cung, bỗng nhiên nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, giống như tiếng cười dung tục của một người đàn ông. Thật kỳ lạ! Toàn bộ Qủy giới bây giờ đều đang ở giữa sự sống và cái chết, chém giết lẫn nhau, tại sao vẫn có người có thể làm một việc như vậy, thật bất thường!Tôi dựa vào âm thanh để đi tìm hiểu, cho dù là gì thì cũng phải đi xem xem, nói không chừng tôi có thể cứu được một hai người. Khi tôi đến gần mục tiêu, tôi càng có thể nghe rõ giọng the thế của người phụ nữ, quả nhiên lúc này có người đang giở trò. Tôi lặng lẽ trốn, từng bước kề sát và che giấu hơi thở của mình.Ở một góc khuất, có hai người phụ nữa bị vài ác quỷ đè xuống đất, tôi không thể nhìn thấy gương mặt của hai người phụ nữ đó, chỉ có thể nhìn thấy một 1 người phụ nữ trần trụi, cẳng chân không ngừng đong đưa, người phụ nữ còn lại có vẻ như vẫn chưa bị cưỡng hiếp, nhưng quần áo trên người đã bị xé, chỉ còn lại vài mảnh vải.Người phụ nữ đang vùng vẫy đột nhiên hét lên: "Dạ Quân, cứu em!"Tiếng hét này đã tiết lộ danh tính của cô ta, đó là Phương Liên, người suýt nữa thì bị tên chết tiệt ăn thịt. Là lúc nào rồi mà cô ta vẫn còn trông chờ Diệm Thiên Ngạo đến cứu, làm sao có thể như vậy được? Sự kỳ vọng của cô ta đối với Lão Đầu thật cao. Tôi hiểu rất rõ rằng Diệm Thiên Ngạo không thể đến đây, tuy rằng không thích người phụ nữ này cho lắm, vẫn còn sự coi thường như thế, nhưng nói thế nào thì cô ta cũng là một trong những hậu cung của Lão Đầu, không thể bỏ mặc làm ngơ. Tôi liền nhảy ra ngoài và hét lên: "Dừng tay!"Những ác quỷ đó nghe thấy tiếng tôi thét lên, chúng dừng lại và quay lại nhìn tôi. Tôi thấy ánh mắt tham lam trong mắt chúng. Đây thực sự không phải là một việc nhanh nhẹn.Tôi không thích phiền phức, nhưng không thể nhìn Phương Liên bị những tên ác quỷ này giở trò, nếu thực sự xảy ra, vậy Diệm Thiên Ngạo có thể đội một chiếc mũ siêu xanh. Đương nhiên tôi không muốn người đàn ông của tôi bị người khác nói xấu sau lưng. Vì vậy, không còn cách nào khác, việc vớ vẩn này vẫn phải được quản.Tính toán một chút, chỉ có hai trong số bảy ác quỷ này có âm khí nặng, còn lại đều bình thường, vì vậy bảy người này đối với tôi mà nói, tôi vẫn có thể ứng phó. Phải nói rằng họ thắng thế vì người đông.Tôi quay lại nhìn người phụ nữ đang bị hãm hiếp, nhận ra rằng cô ta là nha đầu trong phòng Phương Liên. Bộ dạng không còn lưu luyến với cuộc sống của cô ta, tôi đoán rằng ngay cả khi cô ta được cứu thì cô ta cũng không muốn sống nữa.Phương Liên nhìn thấy tôi, sự kỳ vọng lóe lên trong mắt cô ta, tôi giống như cọng rơm cứu mạng cô ta trong tăm tối. Cô ta vội vã hỏi: "Dạ Quân đâu? Tại sao anh không tới?"Tôi nheo mắt nhìn cô ta và không khách khí nói: "Cô có thể gặp được tôi coi như là may mắn lắm rồi, còn chọn lựa gì nữa? Bây giờ anh không có thời gian quản cô, vì vậy cô tủi thân, được tôi cứu."Lúc này, hai ác quỷ với âm khí khá nặng tiến đến, một trong số đó nheo mắt dung tục nhìn tôi từ trên xuống dưới, cười dâm đãng nói: "Đồ tốt, cô bé, cô đến cứu người, hai người họ đương nhiên sẽ thoải mái hơn, có cô ở đây, mấy người chúng tôi sẽ yêu thương cô nhiều hơn, ha ha!"
Nghe những lời nói thô bỉ như thế, các dây thần kinh não của tôi co lại, từ trong tận đáy lòng giống như mười nghìn con ngựa cỏ bùn phi nhanh qua, tôi thực sự muốn mắng người, mẹ nó, buồn nôn quá!.Trong cuộc trò chuyện, mấy tên ác quỷ xong việc cũng tiến tới trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào tôi giống như xem một vở kịch hay.Thành thật mà nói, trong lòng tôi có một chút thiếu tự tin. Một đấu bảy, thêm vào đó là một Phương Liên yếu đuối và không biết gì cả, nếu như chỉ có một mình tôi, thì còn có thể liều một phen mà không thể đổ trách nhiệm cho người khác, nhưng còn có thêm cả Phương Liên, tôi không thể không suy nghĩ đến sự an toàn của cô ta.Tục ngữ có câu "Hai đánh một chẳng chột thì què", huống chi trước mặt tôi là bảy hung thần ác nghiệt làm chuyện hết sức xấu xa, tôi sợ rằng tôi không thể cứu được người, ngược lại còn liên lụy đến bản thân, vậy thì thật là lợi bất cập hại. Vì vậy, tình huống hiện tại khiến cho tôi rất chán nản. Vừa rồi nhất thời kích động phô trương nhảy ra mà quên rằng bản thân đang trong trạng thái hồn rời khỏi xác. Khi rời khỏi Diệm Thiên Ngạo, tôi không mang theo cơ thể của mình, cho nên pháp lực cũng sẽ suy yếu đi nhiều.Nhưng việc đã xảy ra rồi, hối hận cũng không có tác dụng, tôi giả vờ bình tĩnh hù dọa chúng: "Mấy người các ngươi xem ra rất nhàn nhã, bên ngoài đánh nhau túi bụi, các ngươi lại ở trong đây mua vui, xin hỏi ông chủ Tinh Hàn của các ngươi có biết không?"Mục đích của tôi chính là để cho chúng xua tan đi những suy nghĩ xấu xa, nhưng không hề ngờ rằng mấy tên ác quỷ này căn bản không nghe những lời tôi nói, ngược lại còn nói rằng: "Ai là ông chủ của bọn tôi? Ô hay, bọn tôi không quen người nào là Tinh Hàn, mấy anh mới ra khỏi đó, bị giam giữ nhiều năm như vậy, còn chưa nếm đủ mùi vị của phụ nữ, gì mà lấy ông chủ ra hù dọa bọn tôi."Vừa nghe xong, trong lòng tôi lập tức mất bình tĩnh, mấy tên này không phải là thuộc hạ của Tinh Hàn, chúng vừa trốn thoát ra ngoài, vì vậy chúng căn bản không chịu sự khống chế của Tinh Hàn và Tạ Linh Côn. Lý do thoái thác của tôi không thể làm chúng sợ. Nếu đã như vậy, đành phải dùng biện pháp mạnh. Bây giờ, tôi coi như đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, chẳng trách mấy tên này không phản ứng gì với tình hình chiến tranh bên ngoài và ở đây hưởng thụ mùi vị của phụ nữ, quả thực là bị kìm nén rất lâu rồi.Vì sự kích thích của tôi, tôi đã thu hút thành công sự chú ý của bảy tên ác quỷ, chúng từ bỏ Phương Liên và nha đầu của cô ta, chúng đến gần tôi.Phương Liên trợn tròn mắt nhìn tôi với ánh mắt kinh hoàng, cô ta ngồi ngẩn ngơ trên mặt đất, một lúc lâu sau cô ta mới đột nhiên nhảy khỏi mặt đất và quay người chạy, biến mất không một dấu vết..Tôi chớp mắt nhìn nơi cô ta biến mất, vừa rồi nhìn không sai, cô ta rõ ràng có thể di chuyển trong nháy mắt, vậy cô ta thực sự không phải việc gì cũng đều không biết và không yếu đuối như thế!Thủ thuật che mắt người khác này làm tôi buồn bực không vui.Người phụ nữ đó rõ ràng là một kẻ lão luyện, cô ta giả vờ yếu đuối, thấy tôi giúp cô ta ngăn chặn thảm họa, không những không giúp tôi một tay mà còn một mình bỏ trốn, đây là loại người gì vậy!Trong chớp mắt, toàn thân tôi cảm thấy không ổn. Nếu như người phụ nữ đó gì cũng không biết, chạy thì chạy. Nhưng giờ cô ta làm điều này, bảo tôi phải nghĩ như thế nào? Nhân phẩm của người này còn tệ hơn hai người trước.Đáng xấu hổ! Thật đáng xấu hổ! Đều là người phụ nữ của Diệm Thiên Ngạo, sao có thể có người hèn nhát như vậy! Mà thôi, là tôi tự mình muốn ra mặt cứu người, vì vậy tôi không thể hối hận vì làm một chuyện ngu ngốc như vậy, nhưng người phụ nữ đó thực sự khiến người ta phải nổi giận.Giữa những suy nghĩ, những tên ác quỷ đã ùa lên, tôi lách mình sang hai bên trốn tránh, đối mặt với bảy tên ác quỷ cùng một lúc, tôi không dám buông lơi, thả lỏng một chút nào, thần kinh căng cứng và giữ một trạng thái tốt nhất.Có một điều chắc chắn rằng mấy tên ác quỷ này chỉ muốn cơ thể tôi chứ không muốn giết tôi, vì vậy sự tấn công của chúng không dữ dội, chúng chỉ là muốn chế ngự tôi.Điều này rất có lợi cho tôi, tôi phát huy thân phận di chuyển giữa bảy tên ác quỷ này, tìm kiếm lối thoát. Một tên ác quỷ thấp bé trong số chúng phát hiện ra rằng Phương Liên đã biến mất, hắn chán nản nói: "Một người đã chạy thoát!" Một tên ác quỷ khác không lưu tâm nói: "Người phụ nữ này nhìn có hứng hơn."Mẹ kiếp! Tôi thực sự muốn chửi ầm lên như thế, nhưng tôi nhẫn nại được. Bảy tên ác quỷ liên kết lại, tôi bỗng nhiên không cảm thấy sức mạnh của mình một lần nữa. Nếu như lúc này tôi nói năng lỗ mãng, sợ rằng sẽ chọc giận chúng, đến lúc đó càng rắc rối hơn.Dần dần, tôi bị chúng dồn ép đến ngõ cụt, khi tôi chuẩn bị ra tay, hai tên ác quỷ đi phía sau đập đầu và ngã xuống, cơ thể chúng biến mất khi chạm đất, chết một cách rất kỳ lạ.Năm tên còn lại dừng lại trong nháy mắt, chúng phòng bị nhìn lại phía sau, có tên hét lên: "Ai? Cút ra cho ta." Với khoảng trống này, tôi dựa vào tường điều chỉnh hơi thở, trong mơ hồ tôi nhận ra hơi thở của Vệ Tử Hư, là sư phụ. Lần này, trái tim đang thấp thỏm của tôi ổn định trở lại.Hay lắm Phương Liên, đợi sau khi tôi trở về, món nợ này sẽ tính toán rành mạch với cô, người tham sống sợ chết sẽ không dễ sống như vậy.Ánh sáng trắng lóe lên, Vệ Tử Hư đáp xuống cách đó không xa, mặt mũi anh hăm hở, hiền lành và ấm áp như lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh. Anh hét vào mặt năm tên ác quỷ với hai tay sau lưng: "Nghiệt súc, mặc cho đày xuống địa ngục cũng không thể rửa sạch ác khí trên người của các người, vậy thì hãy tiếp nhận cái chết một lần nữa đi!"Vệ Tử Hư vừa xuất hiện, nụ cười dâm đãng của hai tên ác quỷ cấp bậc khá cao đó liền biến mất, thay vào đó là sự hận thù và sát hại: "Thì ra đến đây là một vị thần, chà, bọn tôi thích nhất là giết và ăn thần tiên. Chỉ cần các người chết, bọn tôi có thể được tự do mãi mãi! Các anh em, thà tận dụng cơ hội này thoải mái giết người, còn hơn khốn khổ trong địa ngục chờ chết."Một tên ác quỷ khác nói: "Không sai! Nếu người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì người phải cẩn thận, nếu như người chết rồi, ôi, vậy các cô gái có thể sẽ bị bọn tôi chơi đùa đến chết, ta đây đã thử qua rất nhiều phụ nữ rồi, vẫn chưa thử qua thần tiên bao giờ, ha ha ha!" Không ngờ rằng hai tên ác quỷ này sớm đã nhận ra thân phận của tôi, chẳng trách chúng không cần Phương Liên, thì ra là sớm đã nhắm vào tôi. Chúng hận thần tiên, vì vậy mới muốn trút hết căm phẫn lên người tôi.
Những lão này điên rồi, giảng đạo lý với chúng giống như đàn gây tai trâu, chúng không hiểu, cách tốt nhất là giết chúng đi! So với tôi, Vệ Tử Hư càng không thể nghe lọt tại những lời lẽ bẩn thỉu này, anh nổi giận: "Đồ cặn bã! Hôm nay giữ lại mạng sống của các ngươi, há có lẽ trời sao? Chấp nhận cái chết đi!"Hai tên ác quỷ cấp bậc cao xông lên, ba tên còn lại bao vậy tôi ở giữa, ba tên này cấp bậc không cao bằng hai tên kia nhưng thị thực cũng không nhỏ, nhưng chúng vẫn có chút chênh lệch so với tôi, vì vậy, tôi vẫn có thể ứng phó tương đối dễ dàng.Vệ Tử Hư đối mặt với hai tên ác quỷ vừa xông lên, ung dung lùi lại một bên, anh lấy ra một chiếc đàn tì bà, ôm vào trong lòng và ngồi khoanh chân trên mặt đất.Trước đây cũng thấy anh từng ôm chiếc đàn tì bà này đi khắp nơi, anh nói nhạc cụ là dùng để chơi những giai điệu đẹp, không thể được coi là vũ khí, nhưng khi cần, lợi dụng nó một chút cũng không phải là không thể. Tôi nghĩ giờ là lúc cần thiết, thanh kiếm Thanh Quang mà anh dùng trước đây đã bị bẻ gãy bởi Tạ Linh Côn, lúc này, anh thay thế bằng chiếc đàn tì bà này, liệu rằng nó cũng là một vũ khí thần kỳ tốt!Âm thanh vang lên, những ngón tay anh lướt nhẹ trên dây đàn, phát ra những âm thanh tuyệt đẹp, đồng thời, hai vệt ánh sáng trắng cũng giống như những gợn sóng từ trung tâm dây đàn lan ra tứ phía. Chỉ thấy hai tên ác quỷ kia ôm đầu, quằn quại hét lên đau đớn. Tốc độ của tăng vọt khiến ba tên ác quỷ còn lại sợ hãi, chúng lờ tôi đi và chạy trốn, nhưng không đợi cho đến khi chúng bước chân đi, giai điệu vang lên, ba tên ác quỷ này bịt kín tai và quỳ xuống đất. Tôi vội vàng bịt tai, tiếng đàn nghe rất hay nhưng nó nguy hiểm đến tính mạng.Vệ Tử Hư giờ đang nổi điên, anh có suy nghĩ giết người, tiếng đàn này là vũ khí của anh. Tôi hiểu anh, vì vậy lúc này, chỉ có thể ra sức bịt tai lại, ngăn chặn tiếng đàn, để tránh bị quấy nhiễu. Chỉ trong một thời gian ngắn,bảy tên ác quỷ đó hồn bay phách lạc trong tiếng đàn, ngay cả một mẩu vụn cũng không còn.Tôi buông tay, phát hiện rằng nha đầu của Phương Liên đã biến mất, trong lòng nghĩ cô ta yếu đuối như vậy, sẽ không bị giết bởi tiếng đàn của sự phụ chứ!Nghĩ về điều này, tôi nhìn chằm chằm Vệ Tử Hư đang thu lại chiếc đàn tì bà và hỏi: "Sư phụ, nha đầu vừa rồi nằm ở đó đâu rồi, không phải anh cũng thu phục cô ta rồi chứ?"Vệ Tử Hư nói: "Lo lắng cho cô ta, chi bằng cô lo lắng cho bản thân mình, nha đầu đó đã được người khác đưa đi, sống tốt hơn cô, tôi nói này tiểu nha đầu, tại sao cô vẫn ngốc nghếch như vậy? Rõ ràng biết rằng những chuyện không liên quan tới mình thì không phải làm, muốn cứu người là không sai, nhưng trước tiên hãy tự bảo vệ mình trước khi làm điều đó. Cô xem, vừa rồi rất nguy hiểm, nếu như sư phụ không đến kịp, chuyện tốt này mà cô làm có phải là lấy bản thân mình ra thế chỗ không?"Những giáo huấn của sự phụ đều đúng, tôi nào dám cãi lại, thêm nữa, những gì anh nói cũng không sai, vừa rồi tôi thực sự có chút kích động, nếu không phải vì bản thân phô trương, khoe tài thì đã không khiến anh phải lộ diện giúp tôi thu dọn mới hỗn loạn rồi. Vệ Tử Hư thấy tôi không nói gì, cũng không trách móc tôi nữa, anh đặt đàn tì bà sau lưng và nói: "Đừng lèo nhèo nữa, đi cùng tôi đến Minh điện xem xem."Vệ Tử Hư tiến lên vài bước, quay đầu lại thấy tôi đứng một chỗ không cử động, tò mò hỏi: "Nghĩ gì nữa? Sao còn không đi?" Tôi biết sự phụ không phải đặc biệt tới cứu tôi, anh ta nhất định là đến giúp Diệm Thiên Ngạo, lẽ ra tôi nên đi theo anh ta, nhưng nghĩ đến cô út và Thư Nhiên còn đang ở trong tay Tạ Linh Côn, liền không có cách nào đi cùng anh ta, tôi lắc đầu nói: "Sư phụ, anh đi giúp lão già đi, còn có người chờ tôi đi cứu. Anh đến Minh Điện, nhất định phải chú ý Thất Dạ và Thiên Hựu, bọn họ hẳn còn ở trong tầm điện"Nói xong, tôi không chờ Vệ Tử Hư đáp lời, xoay người rời đi. Tôi đi rất nhanh, sợ Vệ Tử Hư sẽ cản tôi. Tạ Linh Côn đã để lại lời nói cho tôi, hắn ta muốn tôi đi tìm hắn ta, tôi không thể lại kéo sư phụ xuống nước, vì vậy, tôi cảm thấy một mình đi gặp Tạ Linh Côn, làm rõ rốt cuộc hắn ta đang âm mưu cái gì.Vệ Tử Hư chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt tôi nói: "Được. Vạn sự tự mình cẩn thận đối phó." Giọng sư phụ vẫn hay như vậy, ấm áp như gió xuân lướt nhẹ qua lòng dạ phức tạp của tôi, anh ta không ngăn cản tôi, đây là lần đầu tiên từ trước tới nay, anh ta không nói đạo lí lớn với tôi, cũng không ngăn cản điều tôi muốn làm, trước đây anh ta chưa bao giờ thả tôi một mình đơn độc hành động như vậy. Tôi hít sâu một hơi, không có dũng khí quay đầu lại, tôi cảm kích anh ta tin tưởng tôi như vậy, cảm kích ơn nuôi dưỡng của anh ta đối với tôi, vì anh ta, tôi sẽ cố gắng tranh thủ kết quả tốt nhất, chỉ có như vậy mới có thể báo đáp tin tưởng anh ta dành cho tôi. Một đường lao nhanh, trong số những người bị Tạ Linh Côn mang đi, tôi không biết có Ninh Nghi không, vì vậy tôi vội vã hướng về phía Biển Chết, vì xác định rốt cuộc có còn ai rơi vào tay Tạ Linh Côn hay không.Quỷ Giới đâu đâu cũng có ác quỷ bị thả ra ngoài, tôi không muốn hiếu chiến, nhìn thấy ác quỷ không phải né tránh chính là một chiêu lấy mạng, thời gian đối với tôi mà nói rất quan trọng, tôi không muốn lãng phí thời gian quý giá trên những ác quỷ này.Cũng may, đường tới Biển Chết vẫn tương đối suôn sẻ, khi tôi chống đỡ đến bên cạnh Biển Chết, nơi này yên tĩnh hơn hướng đi tới Minh Điện, gần như có thể dùng từ "tịch mịch" để hình dung.Ngay lập tức, tôi không nghĩ gì cả nhảy vào Biển Chết, bơi về phía phủ đệ giữa Biển Chết. Trong biển, tầm nhìn rất ngắn, đối với sự việc xung quanh, tôi nhìn cũng không rõ lắm. Bơi qua lại rất lâu, có thứ gì đó quấn lên chân tôi, tôi thử duỗi chân ra, nhưng không thoát khỏi, liền cúi xuống đưa tay sờ mắt cá chân mình, nhưng lúc này, lòng đất bốc lên một luồng sức mạnh, lôi chân tôi, kéo tôi vào nơi sâu nhất Biển Chết.Tôi vùng hai tay ra sức giãy giụa, ở trong nước tôi có thể thi triển phép thuật rọi sáng bốn phía, nhưng ở trong Biển Chết, phép thuật không có chút tác dụng nào, đây là khu vực âm u vĩnh viễn không có ánh sáng, vì vậy tôi hoàn toàn không nhìn thấy rốt cuộc là thứ gì lôi tôi xuống dưới.Làm sao bây giờ? Dưới tình huống không biết gì cả, lòng tôi run rẩy. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến được Diệm Thiên Ngạo kể về Đại Chương Ngư, bời vì cơ thể Dương Mặc bị thương nặng còn đang phong ấn, Biển Chết cần có người trông coi, bởi vậy Đại Chương Ngư tạm thời đảm nhiệm Minh Hà sứ giả, vậy kẻ bắt tôi có lẽ là nó. Nghĩ tới đây, tôi vội vàng kêu lên: "Chương Ngư thối, có phải ngươi không? Mau xuất hiện đi, đừng làm ta sợ, ta biết là ngươi, mau xuất hiện cho ta."Mất một lát, tôi nghe được tiếng nói cực kì chậm rãi vang lên, mà cơ thể tôi không chìm xuống dưới nữa: "Ta,ta. Nguy hiểm." Đại Chương Ngư này nói chuyện vẫn khó khăn như vậy khiến người ta nghe hiểu, có điều nghe được tiếng của nó, không hiểu sao tôi cảm thấy an toàn không ít."Có chuyện gì vậy? Nơi này có rất nhiều ác quỷ sao?" Chính mình mở miệng hỏi ra, chính mình cũng muốn vả miệng mình hai cái, đây không phải chuyện rõ ràng sao? Biển Chết là con đường đi về thế gian phải đi qua, nhưng những ác quỷ trốn ra được kia đều muốn tới thế gian tiếp tục làm người, bọn họ sẽ kết bè kết đội hướng về phía này, tự nhiên dưới Biển Chết sẽ có rất nhiều ác quỷ.Đại Chương Ngư vù vù hai tiếng, dùng giọng điệu chậm rì rì thuộc về riêng nó nói: "Thật nhiều. Bọn họ đả thương ta. Mang bé gái đi." Bé gái trong miệng Đại Ngư Chương là Ninh Nghi sao? Hay là cô hai và Thư Nhiên? Tôi hoàn toàn không thể hiểu được người tên này nói là ai. Giữa lúc tôi muốn hỏi rõ, tôi cảm thấy một luồng âm khí tiến về phía chúng tôi, còn có người đang nói chuyện, lần này xong rồi, nhất định là những ác quỷ kia trốn tới đây rồi. Không trách Đại Chương Ngư muốn kéo tôi về nơi sâu nhất, nơi càng tối càng an toàn, ai cũng không nhìn thấy ai.
"Bên này có động tĩnh." Tiếng nói chuyện bên kia rõ ràng truyền tới lỗ tai tôi, tôi ra hiệu Đại Chương Ngư mang tôi vào đáy biển, bốn phía đột nhiên sáng sủa lên, tôi mở mắt nhìn, người tới đều là một vài vong hồn mặc khôi giáp, tay bọn họ giơ bó đuốc đặc biệt, vây quanh tôi và Đại Chương Ngư.Trên đuốc tản ra ngọn lửa quỷ xanh mượt, lại không ngừng không tắt trong Biển Chết. Tôi nhìn những hồn phách này, có vẻ như còn có chút nhìn quen mắt, chỉ chốc lát có người từ bên trong bơi ra, tôi giống như liền nhận ra hắn ta, hồn phách tới là Sở Hiên, phía sau hắn ta còn có người phụ nữ của hắn ta, Bạch Linh.Không thể nào, oan gia ngõ hẹp như vậy, lại đụng phải bọn họ ở đây. Sở Hiên là nhân vật dụng nào, tôi quả rõ, hắn ta ba lần đào ra ác quỷ trong bụng tôi, bây giờ Quỷ Giới đại loạn, bọn họ trốn ra được, không phải là muốn... Ai, sư phụ nói cái gì ấy nhỉ, khai ân với người ta là việc tốt, nhưng có lúc làm việc tốt sẽ biến mình thành liệt sĩ, vậy cũng không tốt. Quả nhiên, hôm nay rơi xuống đây, không biết Sở Hiên và thủ hạ của hắn ta có thể báo ân báo oán không. Tôi phải chết trong tay bọn họ, vậy thì thật sự trở thành điển hình cho câu "tự mình làm bậy không thể sống" rồi, thiệt thòi ban đầu tôi còn không cần mặt mũi như vậy muốn lão già chết tiệt buông tha bọn họ.Sở Hiên nhìn thấy tôi cũng hơi sững sờ, lập tức cau mày nói: "Sao cô một mình ở đây?" Nhanh chóng phân tích cực diện, bây giờ bọn họ người đông thế mạnh, mà tôi chỉ có một mình, còn mang theo tên Đại Chương Ngư, rõ ràng là đánh không lại trốn không thoát, vì vậy tôi thành thật trả lời: "Không chỉ có một mình tôi, còn có Đại Chương Ngư."Sau khi Sở Hiên cho tôi ánh mắt "cô thật là khôi hài", Bạch Linh ở bên cạnh nói: "Nơi này không an toàn, cô trước tiên đi cùng chúng tôi đi. Vừa rồi có một người tên Tống Nghị yêu cầu chúng tôi kiên nhẫn, bảo là muốn đến Minh Điện trợ giúp, cũng không biết có phải thật không, cô có gặp được không?" Tống Nghị? Tôi nghĩ thật lâu mới nhớ ra người này, anh ta là anh cả trong hai anh em nhà họ Tống, kiếp trước là một tướng quân cực kì lợi hại, anh ta nói muốn dẫn người đi giúp đỡ, nhất định sẽ không gạt người.Tôi gật đầu với Bạch Linh nói: "Không sao cả, Tống Nghị này đáng tin." Nói mấy câu ngắn ngủi, tôi khẳng định bọn họ không phải thừa dịp loạn chạy trốn, hơn nữa cũng không nhìn ra dáng vẻ bọn họ muốn giết tôi, không chỉ vậy, còn phái người cho Tống Nghị đến Minh Điện trợ giúp, hẳn là Sở Hiên không làm bạn với nhóm Tạ Linh Côn.Cho nên tôi sẽ tin tưởng Tống Nghị, bởi vì biết tình cảm của anh ta dành cho em mình, tin rằng anh ta sẽ không hại kiếp sau của Tống Lâm. Sở Hiên nhìn bốn phía, lãnh đạm nói với tôi: "Tôi và Bạch Linh qua dây chính là vì trấn thủ Biển Chết, phòng ngừa những ác quỷ kia chạy khỏi đây, bây giờ cô một mình ở ngoài rất nguy hiểm, không bằng đi theo chúng tôi, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau."Tôi biết Sở Hiên có ý tốt, nhưng tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm: "Tôi không thể ở lại đây. Nhưng vẫn muốn cảm ơn các người, nơi này là ranh giới cuối cùng đi về Nhân Giới, xin nhờ các người. Tôi có chuyện quan trọng hơn đi làm. A, đúng rồi, các người có nhìn thấy một cô gái cao cao gầy gò, vẻ ngoài trắng nõn không?"Sở Hiên mờ mịt nhìn tôi nói: "Nơi này đều là người chết, mặt ai không trắng nõn chứ? Cô muốn hỏi như vậy, tôi thực sự không trả lời được. Có điều trước khi chúng tôi tới đây, quả thực có một nhóm người đi qua đây, đều là ác quỷ trốn ra từ địa ngục, trên người có khắc chữ "tù", hình như trong những người này không thấy có cô gái nào."Cửa lớn địa ngục bị mở ra, quỷ hồn bên trong trốn ra nhiều vô số kể, tôi không dám nghĩ tới những thứ đó. Nhưng những quỷ hồn muốn từ Biển Chết chạy đến Nhân giới chỉ có một loại, đó chính là trong phạm trên người có khắc chữ "tù".Rốt cuộc tôi còn có chút không tin Sở Hiên, dù sao Biển Chết cũng là phòng tuyến cuối cùng đến Nhân Giới, giao nơi quan trọng như vậy vào tay hắn ta, có thể quá ngu xuẩn hay không, dù sao người này nham hiểm giả dối, lại thông minh tuyệt đỉnh, nếu hắn ta muốn gạt tôi, tôi còn thực sự không nhìn ra kẽ hở.Có điều sự việc đã đến nước này, tôi chỉ có thể đánh cược một lần, ngay lập tức Quỷ Giới thật sự không có nhiều người hơn có thể phái tới đóng giữ Biển Chết.Sở Hiên gật đầu đồng ý với tôi sẽ bảo vệ vùng biển này, tôi liền nhanh chóng rời khỏi Quỷ Giới, đi tìm Tạ Linh Côn.Tuy nói tôi không thông minh như vậy, nhưng tôi cũng không phải kẻ ngu si, để cho mình đi chịu chết. Nhưng dưới tình cảnh hỗn loạn như vậy, tôi không muốn liên lụy bất kì ai. Nếu như có thể thuyết phục Tạ Linh Côn buông tay, vậy thì không thể tốt hơn, nếu như không thể, tôi liền liều cái mạng của mình cùng hắn ta đồng quy vụ tận, ngược lại tôi cũng coi như là người đã chết vài lần, cái chết đối với tôi mà nói không đáng sợ như vậy.Bây giờ điều duy nhất khiến tôi nghĩ không thông chính là Quỷ Giới sắp thất thủ, vì sao Thiên đế cao cao tại thượng vẫn khoanh tay đứng nhìn như cũ, rốt cuộc ông ta muốn ầm ĩ tới mức nào? Lẽ nào ông ta cho rằng chỉ cần phải một mình sư phụ tôi tới trợ giúp là xong chuyện rồi sao?
Nghe những lời nói thô bỉ như thế, các dây thần kinh não của tôi co lại, từ trong tận đáy lòng giống như mười nghìn con ngựa cỏ bùn phi nhanh qua, tôi thực sự muốn mắng người, mẹ nó, buồn nôn quá!.Trong cuộc trò chuyện, mấy tên ác quỷ xong việc cũng tiến tới trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào tôi giống như xem một vở kịch hay.Thành thật mà nói, trong lòng tôi có một chút thiếu tự tin. Một đấu bảy, thêm vào đó là một Phương Liên yếu đuối và không biết gì cả, nếu như chỉ có một mình tôi, thì còn có thể liều một phen mà không thể đổ trách nhiệm cho người khác, nhưng còn có thêm cả Phương Liên, tôi không thể không suy nghĩ đến sự an toàn của cô ta.Tục ngữ có câu "Hai đánh một chẳng chột thì què", huống chi trước mặt tôi là bảy hung thần ác nghiệt làm chuyện hết sức xấu xa, tôi sợ rằng tôi không thể cứu được người, ngược lại còn liên lụy đến bản thân, vậy thì thật là lợi bất cập hại. Vì vậy, tình huống hiện tại khiến cho tôi rất chán nản. Vừa rồi nhất thời kích động phô trương nhảy ra mà quên rằng bản thân đang trong trạng thái hồn rời khỏi xác. Khi rời khỏi Diệm Thiên Ngạo, tôi không mang theo cơ thể của mình, cho nên pháp lực cũng sẽ suy yếu đi nhiều.Nhưng việc đã xảy ra rồi, hối hận cũng không có tác dụng, tôi giả vờ bình tĩnh hù dọa chúng: "Mấy người các ngươi xem ra rất nhàn nhã, bên ngoài đánh nhau túi bụi, các ngươi lại ở trong đây mua vui, xin hỏi ông chủ Tinh Hàn của các ngươi có biết không?"Mục đích của tôi chính là để cho chúng xua tan đi những suy nghĩ xấu xa, nhưng không hề ngờ rằng mấy tên ác quỷ này căn bản không nghe những lời tôi nói, ngược lại còn nói rằng: "Ai là ông chủ của bọn tôi? Ô hay, bọn tôi không quen người nào là Tinh Hàn, mấy anh mới ra khỏi đó, bị giam giữ nhiều năm như vậy, còn chưa nếm đủ mùi vị của phụ nữ, gì mà lấy ông chủ ra hù dọa bọn tôi."Vừa nghe xong, trong lòng tôi lập tức mất bình tĩnh, mấy tên này không phải là thuộc hạ của Tinh Hàn, chúng vừa trốn thoát ra ngoài, vì vậy chúng căn bản không chịu sự khống chế của Tinh Hàn và Tạ Linh Côn. Lý do thoái thác của tôi không thể làm chúng sợ. Nếu đã như vậy, đành phải dùng biện pháp mạnh. Bây giờ, tôi coi như đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, chẳng trách mấy tên này không phản ứng gì với tình hình chiến tranh bên ngoài và ở đây hưởng thụ mùi vị của phụ nữ, quả thực là bị kìm nén rất lâu rồi.Vì sự kích thích của tôi, tôi đã thu hút thành công sự chú ý của bảy tên ác quỷ, chúng từ bỏ Phương Liên và nha đầu của cô ta, chúng đến gần tôi.Phương Liên trợn tròn mắt nhìn tôi với ánh mắt kinh hoàng, cô ta ngồi ngẩn ngơ trên mặt đất, một lúc lâu sau cô ta mới đột nhiên nhảy khỏi mặt đất và quay người chạy, biến mất không một dấu vết..Tôi chớp mắt nhìn nơi cô ta biến mất, vừa rồi nhìn không sai, cô ta rõ ràng có thể di chuyển trong nháy mắt, vậy cô ta thực sự không phải việc gì cũng đều không biết và không yếu đuối như thế!Thủ thuật che mắt người khác này làm tôi buồn bực không vui.Người phụ nữ đó rõ ràng là một kẻ lão luyện, cô ta giả vờ yếu đuối, thấy tôi giúp cô ta ngăn chặn thảm họa, không những không giúp tôi một tay mà còn một mình bỏ trốn, đây là loại người gì vậy!Trong chớp mắt, toàn thân tôi cảm thấy không ổn. Nếu như người phụ nữ đó gì cũng không biết, chạy thì chạy. Nhưng giờ cô ta làm điều này, bảo tôi phải nghĩ như thế nào? Nhân phẩm của người này còn tệ hơn hai người trước.Đáng xấu hổ! Thật đáng xấu hổ! Đều là người phụ nữ của Diệm Thiên Ngạo, sao có thể có người hèn nhát như vậy! Mà thôi, là tôi tự mình muốn ra mặt cứu người, vì vậy tôi không thể hối hận vì làm một chuyện ngu ngốc như vậy, nhưng người phụ nữ đó thực sự khiến người ta phải nổi giận.Giữa những suy nghĩ, những tên ác quỷ đã ùa lên, tôi lách mình sang hai bên trốn tránh, đối mặt với bảy tên ác quỷ cùng một lúc, tôi không dám buông lơi, thả lỏng một chút nào, thần kinh căng cứng và giữ một trạng thái tốt nhất.Có một điều chắc chắn rằng mấy tên ác quỷ này chỉ muốn cơ thể tôi chứ không muốn giết tôi, vì vậy sự tấn công của chúng không dữ dội, chúng chỉ là muốn chế ngự tôi.Điều này rất có lợi cho tôi, tôi phát huy thân phận di chuyển giữa bảy tên ác quỷ này, tìm kiếm lối thoát. Một tên ác quỷ thấp bé trong số chúng phát hiện ra rằng Phương Liên đã biến mất, hắn chán nản nói: "Một người đã chạy thoát!" Một tên ác quỷ khác không lưu tâm nói: "Người phụ nữ này nhìn có hứng hơn."Mẹ kiếp! Tôi thực sự muốn chửi ầm lên như thế, nhưng tôi nhẫn nại được. Bảy tên ác quỷ liên kết lại, tôi bỗng nhiên không cảm thấy sức mạnh của mình một lần nữa. Nếu như lúc này tôi nói năng lỗ mãng, sợ rằng sẽ chọc giận chúng, đến lúc đó càng rắc rối hơn.Dần dần, tôi bị chúng dồn ép đến ngõ cụt, khi tôi chuẩn bị ra tay, hai tên ác quỷ đi phía sau đập đầu và ngã xuống, cơ thể chúng biến mất khi chạm đất, chết một cách rất kỳ lạ.Năm tên còn lại dừng lại trong nháy mắt, chúng phòng bị nhìn lại phía sau, có tên hét lên: "Ai? Cút ra cho ta." Với khoảng trống này, tôi dựa vào tường điều chỉnh hơi thở, trong mơ hồ tôi nhận ra hơi thở của Vệ Tử Hư, là sư phụ. Lần này, trái tim đang thấp thỏm của tôi ổn định trở lại.Hay lắm Phương Liên, đợi sau khi tôi trở về, món nợ này sẽ tính toán rành mạch với cô, người tham sống sợ chết sẽ không dễ sống như vậy.Ánh sáng trắng lóe lên, Vệ Tử Hư đáp xuống cách đó không xa, mặt mũi anh hăm hở, hiền lành và ấm áp như lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh. Anh hét vào mặt năm tên ác quỷ với hai tay sau lưng: "Nghiệt súc, mặc cho đày xuống địa ngục cũng không thể rửa sạch ác khí trên người của các người, vậy thì hãy tiếp nhận cái chết một lần nữa đi!"Vệ Tử Hư vừa xuất hiện, nụ cười dâm đãng của hai tên ác quỷ cấp bậc khá cao đó liền biến mất, thay vào đó là sự hận thù và sát hại: "Thì ra đến đây là một vị thần, chà, bọn tôi thích nhất là giết và ăn thần tiên. Chỉ cần các người chết, bọn tôi có thể được tự do mãi mãi! Các anh em, thà tận dụng cơ hội này thoải mái giết người, còn hơn khốn khổ trong địa ngục chờ chết."Một tên ác quỷ khác nói: "Không sai! Nếu người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì người phải cẩn thận, nếu như người chết rồi, ôi, vậy các cô gái có thể sẽ bị bọn tôi chơi đùa đến chết, ta đây đã thử qua rất nhiều phụ nữ rồi, vẫn chưa thử qua thần tiên bao giờ, ha ha ha!" Không ngờ rằng hai tên ác quỷ này sớm đã nhận ra thân phận của tôi, chẳng trách chúng không cần Phương Liên, thì ra là sớm đã nhắm vào tôi. Chúng hận thần tiên, vì vậy mới muốn trút hết căm phẫn lên người tôi.
Những lão này điên rồi, giảng đạo lý với chúng giống như đàn gây tai trâu, chúng không hiểu, cách tốt nhất là giết chúng đi! So với tôi, Vệ Tử Hư càng không thể nghe lọt tại những lời lẽ bẩn thỉu này, anh nổi giận: "Đồ cặn bã! Hôm nay giữ lại mạng sống của các ngươi, há có lẽ trời sao? Chấp nhận cái chết đi!"Hai tên ác quỷ cấp bậc cao xông lên, ba tên còn lại bao vậy tôi ở giữa, ba tên này cấp bậc không cao bằng hai tên kia nhưng thị thực cũng không nhỏ, nhưng chúng vẫn có chút chênh lệch so với tôi, vì vậy, tôi vẫn có thể ứng phó tương đối dễ dàng.Vệ Tử Hư đối mặt với hai tên ác quỷ vừa xông lên, ung dung lùi lại một bên, anh lấy ra một chiếc đàn tì bà, ôm vào trong lòng và ngồi khoanh chân trên mặt đất.Trước đây cũng thấy anh từng ôm chiếc đàn tì bà này đi khắp nơi, anh nói nhạc cụ là dùng để chơi những giai điệu đẹp, không thể được coi là vũ khí, nhưng khi cần, lợi dụng nó một chút cũng không phải là không thể. Tôi nghĩ giờ là lúc cần thiết, thanh kiếm Thanh Quang mà anh dùng trước đây đã bị bẻ gãy bởi Tạ Linh Côn, lúc này, anh thay thế bằng chiếc đàn tì bà này, liệu rằng nó cũng là một vũ khí thần kỳ tốt!Âm thanh vang lên, những ngón tay anh lướt nhẹ trên dây đàn, phát ra những âm thanh tuyệt đẹp, đồng thời, hai vệt ánh sáng trắng cũng giống như những gợn sóng từ trung tâm dây đàn lan ra tứ phía. Chỉ thấy hai tên ác quỷ kia ôm đầu, quằn quại hét lên đau đớn. Tốc độ của tăng vọt khiến ba tên ác quỷ còn lại sợ hãi, chúng lờ tôi đi và chạy trốn, nhưng không đợi cho đến khi chúng bước chân đi, giai điệu vang lên, ba tên ác quỷ này bịt kín tai và quỳ xuống đất. Tôi vội vàng bịt tai, tiếng đàn nghe rất hay nhưng nó nguy hiểm đến tính mạng.Vệ Tử Hư giờ đang nổi điên, anh có suy nghĩ giết người, tiếng đàn này là vũ khí của anh. Tôi hiểu anh, vì vậy lúc này, chỉ có thể ra sức bịt tai lại, ngăn chặn tiếng đàn, để tránh bị quấy nhiễu. Chỉ trong một thời gian ngắn,bảy tên ác quỷ đó hồn bay phách lạc trong tiếng đàn, ngay cả một mẩu vụn cũng không còn.Tôi buông tay, phát hiện rằng nha đầu của Phương Liên đã biến mất, trong lòng nghĩ cô ta yếu đuối như vậy, sẽ không bị giết bởi tiếng đàn của sự phụ chứ!Nghĩ về điều này, tôi nhìn chằm chằm Vệ Tử Hư đang thu lại chiếc đàn tì bà và hỏi: "Sư phụ, nha đầu vừa rồi nằm ở đó đâu rồi, không phải anh cũng thu phục cô ta rồi chứ?"Vệ Tử Hư nói: "Lo lắng cho cô ta, chi bằng cô lo lắng cho bản thân mình, nha đầu đó đã được người khác đưa đi, sống tốt hơn cô, tôi nói này tiểu nha đầu, tại sao cô vẫn ngốc nghếch như vậy? Rõ ràng biết rằng những chuyện không liên quan tới mình thì không phải làm, muốn cứu người là không sai, nhưng trước tiên hãy tự bảo vệ mình trước khi làm điều đó. Cô xem, vừa rồi rất nguy hiểm, nếu như sư phụ không đến kịp, chuyện tốt này mà cô làm có phải là lấy bản thân mình ra thế chỗ không?"Những giáo huấn của sự phụ đều đúng, tôi nào dám cãi lại, thêm nữa, những gì anh nói cũng không sai, vừa rồi tôi thực sự có chút kích động, nếu không phải vì bản thân phô trương, khoe tài thì đã không khiến anh phải lộ diện giúp tôi thu dọn mới hỗn loạn rồi. Vệ Tử Hư thấy tôi không nói gì, cũng không trách móc tôi nữa, anh đặt đàn tì bà sau lưng và nói: "Đừng lèo nhèo nữa, đi cùng tôi đến Minh điện xem xem."Vệ Tử Hư tiến lên vài bước, quay đầu lại thấy tôi đứng một chỗ không cử động, tò mò hỏi: "Nghĩ gì nữa? Sao còn không đi?" Tôi biết sự phụ không phải đặc biệt tới cứu tôi, anh ta nhất định là đến giúp Diệm Thiên Ngạo, lẽ ra tôi nên đi theo anh ta, nhưng nghĩ đến cô út và Thư Nhiên còn đang ở trong tay Tạ Linh Côn, liền không có cách nào đi cùng anh ta, tôi lắc đầu nói: "Sư phụ, anh đi giúp lão già đi, còn có người chờ tôi đi cứu. Anh đến Minh Điện, nhất định phải chú ý Thất Dạ và Thiên Hựu, bọn họ hẳn còn ở trong tầm điện"Nói xong, tôi không chờ Vệ Tử Hư đáp lời, xoay người rời đi. Tôi đi rất nhanh, sợ Vệ Tử Hư sẽ cản tôi. Tạ Linh Côn đã để lại lời nói cho tôi, hắn ta muốn tôi đi tìm hắn ta, tôi không thể lại kéo sư phụ xuống nước, vì vậy, tôi cảm thấy một mình đi gặp Tạ Linh Côn, làm rõ rốt cuộc hắn ta đang âm mưu cái gì.Vệ Tử Hư chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt tôi nói: "Được. Vạn sự tự mình cẩn thận đối phó." Giọng sư phụ vẫn hay như vậy, ấm áp như gió xuân lướt nhẹ qua lòng dạ phức tạp của tôi, anh ta không ngăn cản tôi, đây là lần đầu tiên từ trước tới nay, anh ta không nói đạo lí lớn với tôi, cũng không ngăn cản điều tôi muốn làm, trước đây anh ta chưa bao giờ thả tôi một mình đơn độc hành động như vậy. Tôi hít sâu một hơi, không có dũng khí quay đầu lại, tôi cảm kích anh ta tin tưởng tôi như vậy, cảm kích ơn nuôi dưỡng của anh ta đối với tôi, vì anh ta, tôi sẽ cố gắng tranh thủ kết quả tốt nhất, chỉ có như vậy mới có thể báo đáp tin tưởng anh ta dành cho tôi. Một đường lao nhanh, trong số những người bị Tạ Linh Côn mang đi, tôi không biết có Ninh Nghi không, vì vậy tôi vội vã hướng về phía Biển Chết, vì xác định rốt cuộc có còn ai rơi vào tay Tạ Linh Côn hay không.Quỷ Giới đâu đâu cũng có ác quỷ bị thả ra ngoài, tôi không muốn hiếu chiến, nhìn thấy ác quỷ không phải né tránh chính là một chiêu lấy mạng, thời gian đối với tôi mà nói rất quan trọng, tôi không muốn lãng phí thời gian quý giá trên những ác quỷ này.Cũng may, đường tới Biển Chết vẫn tương đối suôn sẻ, khi tôi chống đỡ đến bên cạnh Biển Chết, nơi này yên tĩnh hơn hướng đi tới Minh Điện, gần như có thể dùng từ "tịch mịch" để hình dung.Ngay lập tức, tôi không nghĩ gì cả nhảy vào Biển Chết, bơi về phía phủ đệ giữa Biển Chết. Trong biển, tầm nhìn rất ngắn, đối với sự việc xung quanh, tôi nhìn cũng không rõ lắm. Bơi qua lại rất lâu, có thứ gì đó quấn lên chân tôi, tôi thử duỗi chân ra, nhưng không thoát khỏi, liền cúi xuống đưa tay sờ mắt cá chân mình, nhưng lúc này, lòng đất bốc lên một luồng sức mạnh, lôi chân tôi, kéo tôi vào nơi sâu nhất Biển Chết.Tôi vùng hai tay ra sức giãy giụa, ở trong nước tôi có thể thi triển phép thuật rọi sáng bốn phía, nhưng ở trong Biển Chết, phép thuật không có chút tác dụng nào, đây là khu vực âm u vĩnh viễn không có ánh sáng, vì vậy tôi hoàn toàn không nhìn thấy rốt cuộc là thứ gì lôi tôi xuống dưới.Làm sao bây giờ? Dưới tình huống không biết gì cả, lòng tôi run rẩy. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến được Diệm Thiên Ngạo kể về Đại Chương Ngư, bời vì cơ thể Dương Mặc bị thương nặng còn đang phong ấn, Biển Chết cần có người trông coi, bởi vậy Đại Chương Ngư tạm thời đảm nhiệm Minh Hà sứ giả, vậy kẻ bắt tôi có lẽ là nó. Nghĩ tới đây, tôi vội vàng kêu lên: "Chương Ngư thối, có phải ngươi không? Mau xuất hiện đi, đừng làm ta sợ, ta biết là ngươi, mau xuất hiện cho ta."Mất một lát, tôi nghe được tiếng nói cực kì chậm rãi vang lên, mà cơ thể tôi không chìm xuống dưới nữa: "Ta,ta. Nguy hiểm." Đại Chương Ngư này nói chuyện vẫn khó khăn như vậy khiến người ta nghe hiểu, có điều nghe được tiếng của nó, không hiểu sao tôi cảm thấy an toàn không ít."Có chuyện gì vậy? Nơi này có rất nhiều ác quỷ sao?" Chính mình mở miệng hỏi ra, chính mình cũng muốn vả miệng mình hai cái, đây không phải chuyện rõ ràng sao? Biển Chết là con đường đi về thế gian phải đi qua, nhưng những ác quỷ trốn ra được kia đều muốn tới thế gian tiếp tục làm người, bọn họ sẽ kết bè kết đội hướng về phía này, tự nhiên dưới Biển Chết sẽ có rất nhiều ác quỷ.Đại Chương Ngư vù vù hai tiếng, dùng giọng điệu chậm rì rì thuộc về riêng nó nói: "Thật nhiều. Bọn họ đả thương ta. Mang bé gái đi." Bé gái trong miệng Đại Ngư Chương là Ninh Nghi sao? Hay là cô hai và Thư Nhiên? Tôi hoàn toàn không thể hiểu được người tên này nói là ai. Giữa lúc tôi muốn hỏi rõ, tôi cảm thấy một luồng âm khí tiến về phía chúng tôi, còn có người đang nói chuyện, lần này xong rồi, nhất định là những ác quỷ kia trốn tới đây rồi. Không trách Đại Chương Ngư muốn kéo tôi về nơi sâu nhất, nơi càng tối càng an toàn, ai cũng không nhìn thấy ai.
"Bên này có động tĩnh." Tiếng nói chuyện bên kia rõ ràng truyền tới lỗ tai tôi, tôi ra hiệu Đại Chương Ngư mang tôi vào đáy biển, bốn phía đột nhiên sáng sủa lên, tôi mở mắt nhìn, người tới đều là một vài vong hồn mặc khôi giáp, tay bọn họ giơ bó đuốc đặc biệt, vây quanh tôi và Đại Chương Ngư.Trên đuốc tản ra ngọn lửa quỷ xanh mượt, lại không ngừng không tắt trong Biển Chết. Tôi nhìn những hồn phách này, có vẻ như còn có chút nhìn quen mắt, chỉ chốc lát có người từ bên trong bơi ra, tôi giống như liền nhận ra hắn ta, hồn phách tới là Sở Hiên, phía sau hắn ta còn có người phụ nữ của hắn ta, Bạch Linh.Không thể nào, oan gia ngõ hẹp như vậy, lại đụng phải bọn họ ở đây. Sở Hiên là nhân vật dụng nào, tôi quả rõ, hắn ta ba lần đào ra ác quỷ trong bụng tôi, bây giờ Quỷ Giới đại loạn, bọn họ trốn ra được, không phải là muốn... Ai, sư phụ nói cái gì ấy nhỉ, khai ân với người ta là việc tốt, nhưng có lúc làm việc tốt sẽ biến mình thành liệt sĩ, vậy cũng không tốt. Quả nhiên, hôm nay rơi xuống đây, không biết Sở Hiên và thủ hạ của hắn ta có thể báo ân báo oán không. Tôi phải chết trong tay bọn họ, vậy thì thật sự trở thành điển hình cho câu "tự mình làm bậy không thể sống" rồi, thiệt thòi ban đầu tôi còn không cần mặt mũi như vậy muốn lão già chết tiệt buông tha bọn họ.Sở Hiên nhìn thấy tôi cũng hơi sững sờ, lập tức cau mày nói: "Sao cô một mình ở đây?" Nhanh chóng phân tích cực diện, bây giờ bọn họ người đông thế mạnh, mà tôi chỉ có một mình, còn mang theo tên Đại Chương Ngư, rõ ràng là đánh không lại trốn không thoát, vì vậy tôi thành thật trả lời: "Không chỉ có một mình tôi, còn có Đại Chương Ngư."Sau khi Sở Hiên cho tôi ánh mắt "cô thật là khôi hài", Bạch Linh ở bên cạnh nói: "Nơi này không an toàn, cô trước tiên đi cùng chúng tôi đi. Vừa rồi có một người tên Tống Nghị yêu cầu chúng tôi kiên nhẫn, bảo là muốn đến Minh Điện trợ giúp, cũng không biết có phải thật không, cô có gặp được không?" Tống Nghị? Tôi nghĩ thật lâu mới nhớ ra người này, anh ta là anh cả trong hai anh em nhà họ Tống, kiếp trước là một tướng quân cực kì lợi hại, anh ta nói muốn dẫn người đi giúp đỡ, nhất định sẽ không gạt người.Tôi gật đầu với Bạch Linh nói: "Không sao cả, Tống Nghị này đáng tin." Nói mấy câu ngắn ngủi, tôi khẳng định bọn họ không phải thừa dịp loạn chạy trốn, hơn nữa cũng không nhìn ra dáng vẻ bọn họ muốn giết tôi, không chỉ vậy, còn phái người cho Tống Nghị đến Minh Điện trợ giúp, hẳn là Sở Hiên không làm bạn với nhóm Tạ Linh Côn.Cho nên tôi sẽ tin tưởng Tống Nghị, bởi vì biết tình cảm của anh ta dành cho em mình, tin rằng anh ta sẽ không hại kiếp sau của Tống Lâm. Sở Hiên nhìn bốn phía, lãnh đạm nói với tôi: "Tôi và Bạch Linh qua dây chính là vì trấn thủ Biển Chết, phòng ngừa những ác quỷ kia chạy khỏi đây, bây giờ cô một mình ở ngoài rất nguy hiểm, không bằng đi theo chúng tôi, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau."Tôi biết Sở Hiên có ý tốt, nhưng tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm: "Tôi không thể ở lại đây. Nhưng vẫn muốn cảm ơn các người, nơi này là ranh giới cuối cùng đi về Nhân Giới, xin nhờ các người. Tôi có chuyện quan trọng hơn đi làm. A, đúng rồi, các người có nhìn thấy một cô gái cao cao gầy gò, vẻ ngoài trắng nõn không?"Sở Hiên mờ mịt nhìn tôi nói: "Nơi này đều là người chết, mặt ai không trắng nõn chứ? Cô muốn hỏi như vậy, tôi thực sự không trả lời được. Có điều trước khi chúng tôi tới đây, quả thực có một nhóm người đi qua đây, đều là ác quỷ trốn ra từ địa ngục, trên người có khắc chữ "tù", hình như trong những người này không thấy có cô gái nào."Cửa lớn địa ngục bị mở ra, quỷ hồn bên trong trốn ra nhiều vô số kể, tôi không dám nghĩ tới những thứ đó. Nhưng những quỷ hồn muốn từ Biển Chết chạy đến Nhân giới chỉ có một loại, đó chính là trong phạm trên người có khắc chữ "tù".Rốt cuộc tôi còn có chút không tin Sở Hiên, dù sao Biển Chết cũng là phòng tuyến cuối cùng đến Nhân Giới, giao nơi quan trọng như vậy vào tay hắn ta, có thể quá ngu xuẩn hay không, dù sao người này nham hiểm giả dối, lại thông minh tuyệt đỉnh, nếu hắn ta muốn gạt tôi, tôi còn thực sự không nhìn ra kẽ hở.Có điều sự việc đã đến nước này, tôi chỉ có thể đánh cược một lần, ngay lập tức Quỷ Giới thật sự không có nhiều người hơn có thể phái tới đóng giữ Biển Chết.Sở Hiên gật đầu đồng ý với tôi sẽ bảo vệ vùng biển này, tôi liền nhanh chóng rời khỏi Quỷ Giới, đi tìm Tạ Linh Côn.Tuy nói tôi không thông minh như vậy, nhưng tôi cũng không phải kẻ ngu si, để cho mình đi chịu chết. Nhưng dưới tình cảnh hỗn loạn như vậy, tôi không muốn liên lụy bất kì ai. Nếu như có thể thuyết phục Tạ Linh Côn buông tay, vậy thì không thể tốt hơn, nếu như không thể, tôi liền liều cái mạng của mình cùng hắn ta đồng quy vụ tận, ngược lại tôi cũng coi như là người đã chết vài lần, cái chết đối với tôi mà nói không đáng sợ như vậy.Bây giờ điều duy nhất khiến tôi nghĩ không thông chính là Quỷ Giới sắp thất thủ, vì sao Thiên đế cao cao tại thượng vẫn khoanh tay đứng nhìn như cũ, rốt cuộc ông ta muốn ầm ĩ tới mức nào? Lẽ nào ông ta cho rằng chỉ cần phải một mình sư phụ tôi tới trợ giúp là xong chuyện rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz