ZingTruyen.Xyz

Quy Hon Phan 2

Nghe lời này, trong lòng tôi rất là ấm áp, nhưng cũng không thể nói là bị Quỷ Vương mang đi được, nói lời này ra ngoài sẽ làm cho nhiều người khiếp sợ. Thế là bịa ra lý do mình không thoải mái, thừa dịp mọi người không chú ý rời đi, không thể giúp được cô ấy, ngược lại tôi rất là áy náy.

Không nghe thấy tiếng Tiêu Linh khóc nữa, tôi vội vàng cúp điện thoại, không biết vì sao bỗng nhiên lại buồn, trái tim cũng âm ỉ đau.

Gần đây nhìn thấy quá nhiều cái chết, Tiêu Chí Bình chết với tôi mà nói ít nhiều có chút liên tưởng tới cái chết của ba mẹ, tựa ở trong lòng tên chết tiệt, tôi thở dài, hi vọng kiếp sau, Tiêu Chí Bình sẽ có một kết quả tốt!

Tiêu Chí Bình chết rồi, đối phương đã gây ra án mạng nên cảnh sát đã lập án điều tra, những người liên quan một người cũng không trốn thoát, trường hợp tồi tệ sẽ còn bị xử nặng thêm. Đối phương cũng không còn dám đến gây sự, chuyện này cũng vì vậy xem như kết thúc.

Tôi không hỏi cụ thể chuyện phát sinh sau đó, chỉ là từ chỗ Tiêu Linh nghe nói nguyên nhân cái chết của Tiêu Chí Bình là do trong lúc vật lộn bị người ta dùng cây gậy đánh trúng não bộ mà chết, nguyên nhân cái chết này ngược lại có hơi vượt quá dự kiến của tôi, nhưng đây cũng là số mệnh đã định không cách nào thay đổi được.

Tôi biết bây giờ Tiêu Linh rất khó chịu, cũng muốn mau chóng qua đó gặp mặt an ủi cô ấy, nhưng có một chuyện khiến cho tôi rất bực bội. Bụng dưới trước đó bị va đập bây giờ hơi nhô ra một khối nhỏ, cảm giác giống như người sau khi béo lên trên bụng sẽ phình ra. Tuy rằng tôi hi vọng sớm đem thai nhi sinh ra, nhưng khi phát hiện nó lớn lên tôi lại lưỡng lự, sau này cũng không thể vác cái bụng lớn đi học được!

So với tôi rầu rĩ, thế nhưng tên chết tiệt lại vô cùng vui vẻ, sờ sờ bụng của tôi giống như sờ vào vật quý báu gì hiếm thấy, tôi cũng chưa từng thấy qua anh như hiện tại lúc nào cũng cười giống như ngớ ngẩn. Anh vui vẻ, nhưng tôi một chút vui vẻ cũng không có.

Nghỉ ngơi một đêm, bụng dưới không còn đau như vậy nữa. Sáng sớm hôm sau, tôi liền đi đến trường học. Bởi vì Tiêu Linh phải xử lý hậu sự của em trai cô ấy nên xin trường học nghỉ. Móc ra một Viên Huyền Hồn đan nhét vào trong miệng, phát hiện ra bây giờ một viên đã hoàn toàn không thể thỏa mãn tôi, từ lúc bụng dưới nhỏ lên, ít nhất phải ăn ba bốn viên mới có thể có cảm giác no bụng, chuyện này đối với tôi mà nói cũng không phải hiện tượng gì tốt.

Trần Tú Tài đưa Huyền Hồn đan tới tôi đã ăn gần đủ rồi, tên chết tiệt cũng sẽ bảo anh em Vô Thường lúc thu hồn đưa tới một chút. Phải biết rằng Huyền Hồn đan đều là dùng hồn phách luyện chế mà thành, mặc dù những hồn phách này đều nghiệp chướng nặng nề, không có cách nào đầu thai làm người, nhưng ăn vào trong bụng, ít nhiều vẫn có chút cảm giác tội lỗi.

Mặc dù, tôi đã tiếp nhận sự thật này, nhưng mỗi lần lúc nuốt vào Huyền Hồn đan, tôi vẫn không thể tin được sự thật là chính mình đang ăn hồn phách người khác. Nếu một con quỷ không có hồn phách vậy cũng như là không có kiếp sau, tôi ăn bao nhiêu viên chính là bóp chết bấy nhiêu cơ hội những hồn phách này đầu thai làm người, mỗi lần nhớ tới chuyện này, tôi liền cảm thấy mình là một người xấu.

Nhiều khi, tôi không muốn ăn, nhưng không ăn đứa bé trong bụng sẽ làm ầm ĩ, mà chính tôi cũng sẽ đói đến mức chết đi sống lại chịu rất nhiều tra tấn. Tên chết tiệt cũng sẽ không quan tâm trong lòng tôi có chướng ngại hay không, anh sẽ cưỡng ép đem hạt châu nhét vào trong miệng tôi, anh chính là người ngang ngược bá đạo như thế, với anh mà nói tôi không thể bị đói, đứa bé càng không thể bị đói, về phần trong lòng tôi suy nghĩ cái gì, không quan trọng.

Một viên Huyền Hồn đan, một câu thật xin lỗi, chính tôi cũng không biết đã cùng bao nhiêu hồn phách nói qua câu nói này.

Sờ sờ bụng dưới hơi nhỏ ra, trong lòng tôi thở dài một tiếng, con trai, sinh được Con ra mẹ già này đã tạo rất nhiều nghiệp chướng, khó khăn biết bao nhiêu! Hi vọng Con không phải quái vật gì ba đầu sáu tay là được rồi.

Hết ba ngày nghỉ tang, Tiêu Linh vẻ mặt u ám đi tới trường học. Sau khi tan học tôi chủ động đi đến cho cô ấy, không đợi tôi mở miệng Tiêu Linh đã ngẩng đầu lên yên lặng nhìn tôi chăm chú nói "Ngày ấy, nếu khăng khăng không mở cửa có phải em trai tớ sẽ không phải chết hay không?"

Lúc nói lời này, mắt Tiêu Linh đỏ lên giống như con thỏ, nhìn vào khiến cho người ta thương tiếc.

Lúc này, tôi mới nhận ra rằng cô ấy đang trách tôi, ngày đó nếu tôi không chủ trương mở cửa, những người kia sẽ không xông tới, Tiêu Chí Bình cũng sẽ không đánh nhau với bọn họ, cậu ta sẽ không phải chết!

Tôi rất rõ ràng, cho dù những người này có xuất hiện hay không, Tiêu Chí Bình đều không sống quá mười tám tuổi. Nhưng những điều này Tiêu Linh lại không biết, cho dù tôi có nói ra sự thật cho cô ấy, chưa chắc cô ấy có thể hiểu được.

Cửa là tôi bảo mọi người mở, Tiêu Chí Bình chết cần phải có người chịu trách nhiệm, không phải tôi trực tiếp giết cậu ta, nhưng đối với Tiêu Linh mà nói, tôi là nguyên nhân gây ra, là tội phạm gián tiếp giết người,

Không thể miêu tả cảm giác của tôi lúc này, tôi chỉ lẳng lặng nhìn Tiêu Linh, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Cậu đang trách tớ, hận tớ không nên đưa ra đề nghị mở cửa đúng không?"

Tiêu Linh khóc, cô ấy vừa khóc vừa lắc đầu nói: "Không phải! Em trai tớ đã chết, bây giờ trách ai cũng không có tác dụng. Từ nhỏ đến lớn nó chỉ làm cho gia đình thêm phiền phức, mẹ tớ luôn phải lo lắng sợ hãi, còn phải vất vả lo lắng cuộc sống của chúng tớ, bà ấy đã rất vất vả! Bây giờ em trai tớ chết rồi, mẹ tớ có thể sống dễ dàng một chút, không cần phải thay nó thu dọn cục diện rối rắm, không cần phải vất vả kiếm tiền đền cho người ta tiền thuốc men, cũng sẽ không phải vụng trộm khóc, thật, như thế này rất tốt!"

Ngoài miệng nói không trách tôi, nhưng tôi biết trong lòng cô ấy nhất định rất hối hận, ngày đó nếu không nghe tôi đi mở cửa, Tiêu Chí Bình còn có thể sống thêm vài ngày. Cô ấy nói cô ấy không trách tôi, nhưng trong lòng tôi lại càng thêm khó chịu, tôi không muốn mất đi một người bạn tốt không dễ tìm được như thế. Thế là, mặc kệ chuông vào học có vang lên hay không, tôi dắt cô ấy chạy ra khỏi phòng học!

Đi đến một chỗ không người, Tiêu Linh hất tay tôi ra nhíu mày hỏi "Mạc Mạc, cậu làm gì vậy?"

"Tớ biết, trong lòng cầu đang trách tớ. Bởi vì tớ đề nghị mở cửa, thì những người kia tiến vào, em trai cậu mới bị đánh chết, nếu như tớ không làm như vậy, cậu ấy có thể sẽ tránh thoát kiếp nạn này. Không phải tớ bao biện cho bản thân, nhưng nhất định cậu phải tin đây là số mệnh, cậu ấy khác với người bình thường, cậu ấy không sống quá mười tám tuổi."

Tiêu Linh cắn cánhmôi lùi lại một bước, cô ấy yếu ớt hỏi: "Làm sao cậu biết được nó không sống quá mười tám tuổi?"

Tôi hít sâu một hơi, đưa ra một quyết định, nắm tay của cô ấy nghiêm túc nói: "Lần trước trường học xảy ra chuyện nhảy lầu, vì sao Vương Quang Huy lại tìm tớ đầu tiên để tìm hiểu tình hình, mà không phải là điều tra hiện trường xảy ra vụ án? Bởi vì anh ta muốn tớ xác nhận đây có phải là chuyện liên quan tới tâm linh hay không. Tớ biết chuyện này đối với cậu mà nói có chút khó tin, nhưng trên đời này thực sự có tồn tại quỷ thần."

Tiêu Linh sửng sốt một lúc mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Nói như vậy, cậu đã sớm biết em trai tớ sẽ chết, đúng hay không? Thật ra là cậu hiếu những thứ Huyền Thuật kia."

Không biết vì sao, tôi nhận ra tôi càng giải thích nhiều, ngược lại càng khiến cô ấy cảm thấy tôi đang không giúp cô ấy, cô ấy chất vấn tội khiến cho tôi tổn thương rất nhiều: "Thực ra tớ biết cậu ấy không sống được lâu, đây là sự thật không có cách nào cứu vãn được, với lại giờ phút này hồn phách của cậu ấy đã đến Địa Phủ. Tớ hy vọng kiếp sau cậu ấy có thể có kết cục tốt, nếu như chính bản thân cậu ấy không muốn buông bỏ chấp niệm kiếp trước, như vậy..."

"Mạc Mạc, cậu đừng nói nữa! Tớ hiểu rõ việc này không thể trách bất cứ ai, chờ chính bản thân tớ nghĩ thông suốt, việc này sẽ qua. Cho nên, cậu cũng không cần thêu dệt và có những chuyện quỷ quái này an ủi tớ, trên đời này căn bản cũng không có quỷ, Tớ thật sự không trách cậu, cho nên cậu không cần nói dối lừa gạt tớ." Nói xong, Tiêu Linh cũng không quay đầu lại quay người đi.

Người nói láo không phải tôi! Là cô ấy.

Tôi ở trong lòng âm thầm bồi thêm một câu, rõ ràng cô ấy lưỡng lự, lại không nghĩ rằng cô ấy sẽ nói như vậy, tôi cho là bằng quan hệ của chúng tôi, cô ấy sẽ tin tưởng tôi, nhưng cuối cùng vẫn là tôi sai rồi. Căn bản cô ấy không tin tưởng tôi, cho là tôi là đang vì mình kiếm cớ lừa cô ấy.

Nói thật ra, tôi rất thất vọng, không nghĩ tới bạn tốt của mình sẽ đối với tôi như vậy, trong lòng tổn thương rất nặng, khổ sở không biết như thế nào cho vừa.

Bỗng nhiên, Quỷ Vương Dạ Quân từ trong ngọc bội màu trắng bay ra, anh lên đến trước mặt Tiêu Linh, chặn đường đi của cô ấy.

Tên chết tiệt xuất hiện như thế, đừng nói là Tiêu Linh, ngay cả tôi đều giật mình kêu lên. Anh là vua của Quỷ giới, cứ như vậy đột nhiên xuất hiện, không khỏi cũng quá đường đột!

Tiêu Linh che ngực bị dọa đến mức lùi lại mấy bước, hướng về phía Quỷ Vương Dạ Quân lắp bắp hỏi: "Anh, anh, anh là ai?"

Tôi theo bản năng nhìn quanh bốn phía, cũng may quanh đây không có vụ giết người nào, mặc dù có người đi qua, nhưng hình như không nhìn thấy dáng vẻ tên chết tiệt.

Giờ phút này, Quỷ Vương Dạ Quân từng bước một tới gần Tiêu Linh, anh lạnh lùng nói: "Cô ấy không lừa cô, trên đời này không chỉ có thần còn có quỷ. Tiêu Chí Bình chết không có liên quan gì tới cô ấy, đó là số mệnh của cậu ta, không cần cô ở đây oán trời trách đất, hiểu không?"

Hả!

Đây là lão già đang lấy lại công bằng cho tôi sao? Thế nhưng là một chút tôi cũng không nghĩ tới anh thế mà lại vì tôi làm chuyện như vậy, trong lòng không khỏi hơi mừng thầm. Nhưng lập tức nghĩ đến anh ra dọa người như thế, chỉ sợ quan hệ giữa tôi và Tiêu Linh sẽ tan vỡ, vốn đã là rạn nứt, lần này chỉ sợ khó mà hợp lại được!

Bước nhanh đi đến bên cạnh Quỷ Vương Dạ Quân, kéo ống tay áo của anh nói: "Tôi chỉ cần biết mình không thẹn với lương tâm là được, cô ấy không tin thì thôi! Anh ngoan nào, đừng ở đây náo loạn, để cô ấy trở về đi, tôi cũng nên trở về lên lớp rồi! Ngày đó nếu như tôi không bảo mọi người mở cửa, chỉ ít Tiêu Chí Bình còn có thể sống thêm được mấy ngày. Được rồi, tội này tôi nhận là do tôi, vào đi!".

Quỷ Vương Dạ Quân không nói thêm gì nữa, ngay trước mặt Tiêu Linh tiến vào trong ngọc bội màu trắng ở ngực tôi. Nhìn thấy dáng vẻ bị dọa sợ của Tiêu Linh, tỏi thở dài một tiếng quay người đi vào lớp học,

Dạng người giống như tôi này, đã định trước là không nên có bạn bè rồi! Ở trong mắt những người bình thường này, tôi chính là người quái dị, quái lạ, không coi tôi là quái vật tôi đã cảm tạ ba đời rồi.

Ngày tiếp theo, Tiêu Linh cũng không tới tìm tôi. Cho dù có cơ hội tiếp xúc bằng ánh mắt, cô ấy cũng vội vàng tránh đi, giả vờ như từ trước đến nay cũng chưa từng tiếp xúc qua. Cho dù đây chỉ là một động tác nhỏ nhưng đủ để tổn thương người khác.

Tôi chưa từng cảm thấy mình có gì khác với người bình thường, tôi cũng không nhiều hơn người khác một con mắt hay một cái miệng, sao tôi lại trở thành "không bình thường" trong mắt người khác được. Tôi chỉ muốn làm người bình thường, nhưng bây giờ xem ra rất khó. Nếu muốn trở thành bình thường thì dường như chỉ có làm công việc mà người bình thường không làm được, ví dụ làm một nhà ngoại cảm gì đó như ông Ba và Trần Tú Tài.

Thật phiền lòng!

Thông qua lần này, tôi xem như đã hiểu rõ một đạo lý. Người như tôi không thể có một người bạn thật lòng. Khi không biết thân phận thật sự của tôi còn có thể thực hiện được hy vọng xa vời này. Nhưng một khi đã biết thì tốt nhất là kính trọng mà xa cách, nếu không xui xẻo gì cũng có thể xảy ra.

Người giống như Vương Quang Huy, còn có thể hẹn tôi đi ăn cơm, gọi điện thoại gì đó, còn không vì tôi hiểu một chút đạo pháp mà nhờ giúp đỡ bọn họ, muốn người bạn thân thiết kiểu này thì tuyệt đối là không thể nào.

Tôi chấp nhận số mệnh rồi! Tôi không mong xa vời có người bạn tốt như vậy nữa. Nhân lúc tên chết tiệt vẫn còn để ý tới tôi, tôi lại cố gắng ở bên cạnh anh. Ai biết về sau còn có thể mất đi những gì nữa. Số mạng của tôi lại không phải là như vậy sao? Số mạng cuối cùng cũng phải xa cách với những người có liên quan, còn không bằng không có qua lại ngay từ đầu thì tốt hơn.

Vào cuối tháng 11, cái lạnh nói tới là tới, thậm chí còn không hề có dấu hiệu báo trước đã tới ngay trước mặt, mọi người đều bắt đầu mặc vào áo khoác dày, áo lông quấn quanh thân, trong túi sẽ luôn mang theo ô để đề phòng mưa lạnh sẽ đổ xuống bất kỳ lúc nào.

Trong lúc vô tình, thành phố này đã lặng lẽ đón mùa đông về. 

Thành phố tôi đang sống này lúc nóng thì rất nóng, khi lạnh cũng có thể lạnh buốt đến tận xương, cảm nhận gió lạnh thổi vào mặt, tôi nghĩ không bao lâu hẳn sẽ có trận tuyết đầu mùa!

Từ sau vụ của Tiêu Linh, tôi bắt đầu học cách tự tiêu khiển, nhất là trong mùa đông lạnh giá này, tôi càng thích ở nhà không muốn đi đâu cả.

Khi rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi tải từ trên mạng xuống một chương trình yoga, ở nhà tự mình luyện. Thứ này tốt, có thể giãn gân giãn cốt, chăm sóc hình thể, tốt cho cơ thể. Tôi cảm thấy so với ở một mình miên man suy nghĩ, cả ngày buồn bã không vui, còn không bằng tìm vài thứ tích cực để làm, ít nhất đối thể xác và tinh thần khỏe mạnh có lợi.

Nấu nước pha trà cũng là một việc gần đây tôi thích làm. Tên chết tiệt thích uống trà, khi anh không có việc gì làm sẽ ngồi ở đó uống trà tôi pha, sau đó xem tôi tập yoga. Anh vẫn luôn rất yên tĩnh, nhưng tôi luôn cảm thấy ánh mắt anh không đúng lắm, thỉnh thoảng hiện lên ánh vàng, dường như đang âm mưu điều gì đó.

Trong nhà có hệ thống sưởi hơi, cho nên tôi mặc áo ngắn tay quần soóc cũng không cảm thấy lạnh, tập yoga mặc quá nhiều cũng không thi triển được, nhưng bị tên chết tiệt nhìn chằm chằm như vậy, khi làm động tác ít nhiều sẽ cảm thấy không được tự nhiên, không thú vị.

Tôi thực hiện một loạt động tác cũng phải mất một giờ, sau khi làm xong toàn thân đổ mồ hôi, cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tôi tắm xong quay vào phòng, chui vào trong chăn làm ổ, muốn thoải mái nghịch điện thoại, tên chết tiệt lại dính vào, ôm tôi hỏi: "Vừa rồi, em làm gì vậy?"

Tôi không suy nghĩ nhiều. Mấy ngày nay, anh nhìn lâu như vậy tới bây giờ mới đến hỏi, chắc hẳn là tự mình không suy nghĩ ra! "Hóa ra cũng có thứ anh không biết à? Đây là yoga, một loại vật động làm mềm cơ thể mà sinh viên nam nữ đều có thể làm được, cũng tốt cho cơ thể, nghe nói người mang thai làm cái này, khi sinh cũng sẽ dễ dàng hơn."

Tên chết tiệt xoa cằm cân nhắc một lát, chợt vén chăn của tôi lên và nhào tới, anh nói nhìn rất gian: "Mấy ngày nay ta nghiên cứu, có mấy tư thế thật sự không tệ, chúng ta thử xem đi!"

Ơ!

Tên chết tiệt háo sắc này, tôi còn tưởng anh ta đã tốt hơn, hóa ra vẫn luôn âm thầm bày ra chuyện này! Tôi đúng là suýt nữa thì phun máu lên mặt anh rồi. Nếu anh làm, nếu chẳng may không phân biệt được nặng nhẹ thì đứa trẻ trong bụng phảilàm thế nào? Gần đây, phản ứng của cái bụng cũng càng lúc càng nhiều lần, tôi thật sự có chút lo lắng "Đừng làm bậy. Với loại hành vi dã thú của anh, không sợ tổn thương đến bảo bối của anh sao? Nếu chẳng may anh không cẩn thận làm nó chết thì cũng đừng oán tôi đấy!"

Tên chết tiệt nằm ở trên người tôi lại không buông tha. Anh cúi đầu tới gần nhìn tôi nói: "Ba nó có năng lực như vậy, nó dám gặp chuyện không may thử xem! Nó có thể có động tĩnh là tốt nhất, nếu không ta còn không biết nó muốn ở lại trong người em bao lâu nữa."

Làm gì có người làm ba nào lại rủa đứa con chưa sinh ra của mình như vậy chứ!

Nghe anh nói vậy, tôi cũng thấy choáng váng. Nhưng xem như nể tình anh cố chấp như thế, tôi cũng không đành lòng từ chối anh.

Gần đây hình như làm không nhiều, nếu bởi vì chuyện đứa bé mà đẩy anh cho những người phụ nữ khác, nói thật, trong lòng tôi cũng khó chịu. Nhưng nếu đáp ứng yêu cầu của anh, tôi cũng khó có thể chống đỡ. Người này nhìn trẻ tuổi nhưng những người xưng vương không phải đều có nghìn năm công lực mới có khả năng chấn áp những con quỷ nhỏ kia. Chẳng lẽ anh cũng già như vậy? Không đúng, người già đáng lẽ không có nhu cầu trên phương diện này mới đúng. Anh rốt cuộc bao nhiêu tuổi, sao vẫn có sức lực tràn đầy như vậy.

Trong sự ỡm ờ, tôi lại rối rắm theo, hơn nữa còn ở dưới năng lượng cao của anh, tìm hiểu rất nhiều tư thế mới. Các loại động tác với độ khó cao, phối hợp với yoga tôi mới học được, khiến tôi phát huy tính trạng sống về đêm đến mức vô cùng nhuần nhuyễn. Ở dưới sự hướng dẫn của anh, tôi thế mà còn có thể kêu lên không biết xấu hổ, kích động như vậy, quên hết tất cả, quá mất mặt rồi!

Kết quả sau khi quá mức phóng túng chính là toàn thân bủn rủn đến cảnh giới nhất định, giẫm lên trên mặt đất lại giống như giẫm trên đám mây đang bay. Nhìn vẻ mặt chưa thỏa mãn của tên chết tiệt, tôi tự nhủ, nếu như đời này tôi lại luyện yoga chó má gì đó, tôi lại để anh nuôi.

Cuối tuần qua đi, trong điện thoại báo có tin nhắn. Vụ án có liên quan đến chuyện nữ sinh viên trường chúng tôi nhảy lầu đã có kết luận, chân tường phía sau chuyệntự sát gần giống với lời Vương Quang Huy đã nói. Cô ta lén quan hệ với người thầy nào đó trong trường học của chúng tôi rồi mang thai, nhưng đối phương không giữ lời hứa, cô gái nhất thời suy nghĩ luẩn quẩn nên nhảy lầu.

Trong báo cáo không đưa ra tên của người thầy kia, chỉ báo cáo kết quả là người thầy đó đã bị trường học sa thải. Trường học lớn như vậy, thiếu một thầy giáo, không cần đoán cũng biết là ai. Tôi nghĩ tiếp theo sẽ có một thời gian dài sẽ bàn tán ầm ĩ nhưng tôi không có chút hứng thú nào.

Một tuần mới bắt đầu, buổi sáng tôi tới trường học. Bình thường, Tiểu Linh và tôi đều tới đúng giờ, nhưng hôm nay cô ấy tới rất muộn!

Khi Tiêu Linh đi vào phòng học, tôi rõ ràng thấy giữa mi tâm của cô ấy có khí đen tụ lại, rõ ràng cô ấy đã bị thứ gì đó không sạch sẽ quấn lên. Trước mặt, quan hệ giữa tôi và cô ấy có chút căng thẳng, thậm chí không thể xem là bạn bình thường được. Nếu tôi đi tới nói với cô ấy những chuyện này, sợ rằng tám phần sẽ lúng túc xấu mặt nên không thể làm gì khác hơn là để ở trong lòng, nghĩ xem có thể có cách gi gián tiếp nhắc nhở cô ấy không.

Tranh thủ trước khi giáo viên bước vào, tôi khẽ hỏi tên chết tiệt xem có manh mối gì về chuyện này không, nào ngờ anh lại không hề khách sáo mà trách mắng tôi.

Tôi biết tên chết tiệt đang bất bình thay cho tôi. Tiêu Linh đối xử với tôi như vậy mà tôi còn muốn giúp cô ấy, nhưng thật sự có vài chuyện đã nhìn thấy lại không thể không quan tâm. Cô ấy có thể không xem tôi là bạn, nhưng bản thân tôi không bước qua được ngưỡng cửa lòng này.

"Cho dù không thể làm bạn tốt cả đời, nhưng ít ra cô ấy đã từng rất tốt với tôi. Cô ấy thật sự sắp bị quỷ vật quấn lên, anh làm vua của Quỷ giới, lẽ nào cũng không quan tâm? Chúng ta cứ xem như là kiếp tu hành, có thể tích chút công đức thì cố mà làm thôi!"

Quỷ Vương Dạ Quân xem thường hừ vài tiếng nói: "Bản Vương còn cần phải tích đức Sao? Ta không kéo xuống chút âm đức của cô ta cũng không tệ rồi! Em bớt lấy bản vương ra làm lý do đi. Nói cho cùng chính là em lo lắng cho cô ta. muốn giúp cô ta thôi, còn tìm những lời khoa trương nói ở trước mặt ta làm gì. Em nghĩ cách tới gần cô ta, làm rõ xem có chuyện gì xảy ra đi!"

Tôi cười hì hì, đã biết người này sẽ không có ý chí cứng rắn như vậy mà. "Anh không phản đối tôi à?"

"Em là người phụ nữ sẽ ngoan ngoãn nghe lời bản vương nói sao? Không cho em để ý, em còn không phải vẫn để ý à. Nhưng ta nói trước, ta sẽ không dính vào chuyện này. Bây giờ ta còn đang bị phạt, không thể quản chuyện trong Nhân giới. Em có thể có bản lĩnh tới gần cô ta thì cứ qua là được rồi."

Quỷ Vương Dạ Quân đã nói như vậy, tôi cũng không định để anh giúp tôi nữa. Anh ở lại Nhân giới là do bị phạt, để anh theo tôi xen vào chuyện của người khác, cũng thật sự không tốt lắm. Nhưng tôi phải làm sao mới có thể giúp được Tiêu Linh chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz