ZingTruyen.Xyz

Quan Com Sinh Doi

Chương 16 – Đêm Song Rồng Thưởng Món

Trời vừa chập tối, ánh đèn phía sau quán cơm vàng hắt nhẹ lên tấm biển gỗ sờn cũ. Khách đã về hết, chỉ còn lại hai anh em Phúc – Lộc dọn dẹp bàn ghế như thường lệ. Không khí tưởng sẽ lặng lẽ trôi qua như mọi hôm thì chuông điện thoại của Phúc và Lộc đồng loạt vang lên.

"Món cũ, thêm món mới. 22h tao với thằng em tới. Đêm nay mỗi thằng chọn một đứa." – Long Rồng.
"Tao lấy thằng nhỏ hay cười. Bữa nay tao nằm trên, nó nằm dưới." – Dũng.

Phúc nhìn sang Lộc, ánh mắt cả hai giao nhau, không cần nói thành lời. Họ đã quen với những vị khách như thế. Nhưng đêm nay có chút đặc biệt: hai gã đại ca cùng ghé, cùng muốn món riêng, một người muốn được cưỡi, một người đè xuống thưởng thức.

Đúng 22h, cổng sau quán khẽ mở, hai thân hình đồ sộ lừng lững tiến vào. Long đi trước, ánh mắt liếc Phúc đầy khiêu khích; còn Dũng cười nửa miệng, khoác tay qua vai Lộc, giọng cộc cằn:

– Mày ngon đấy. Lát tao ăn mày kỹ vào, nghe chưa?

Phòng Phúc – Long Rồng nằm dưới

Long Rồng vừa vào phòng đã nằm dài ra giường, chống tay sau đầu, quần chưa kịp cởi mà ánh mắt đã quét lên Phúc như thách thức:

– Tới đi. Mày leo lên, tao nằm sẵn rồi.

Phúc không nói gì, lặng lẽ bước tới, kéo phăng quần gã xuống. Cây hàng thô ráp đầy gân máu của Long đã dựng ngổng, nhưng Phúc chỉ mỉm cười nhếch môi, không để gã dùng nó.

– Hôm nay tao cưỡi mày. Mày chỉ được nằm dưới.

– Mày mà dám... – Long chưa nói hết câu đã bị Phúc ấn mạnh xuống giường, tay giữ chặt hai bắp đùi to như trụ đá, tách ra rồi dí lỗ nhỏ ẩm ướt của gã xuống sát cây hàng của chính mình.

Phạch! Tiếng đầu tiên vang lên nặng nề khi Phúc đẩy sâu vào một cú mạnh, làm Long giật nảy người, miệng chửi khẽ:

– Mẹ nó... sâu vãi...

Phúc không để yên, tay giữ hông Long mà nhịp từng cú thật chắc, thật mạnh. Tiếng bạch bạch vang đều, lỗ nhỏ của Long bị căng giãn hết cỡ, mặt gã đỏ bừng, mồ hôi túa ra, đầu nghiêng sang rên rẩm:

– Mày... làm tao điên mẹ nó rồi...

Cứ thế, Phúc cày xới lỗ nhỏ ấy đến khi cơ thể Long co giật, lưng cong lên như muốn bắn ra, nhưng gã chỉ rên lên một tiếng, dòng dịch ấm nóng trào ra ướt hết bụng. Phúc rút ra từ từ, rồi nhìn Long bằng ánh mắt bình thản:

– Mày biết mình thích nằm dưới rồi ha?

Long không trả lời, chỉ thở dốc, nằm bất động, môi mấp máy cười nhạt.

Phòng Lộc – Dũng nằm trên

Dũng đè Lộc xuống ngay khi cậu còn đang cởi áo. Gã dùng thân hình to lớn ép chặt cậu xuống giường, giọng cười khàn:

– Nhìn mày là tao đã muốn đè rồi. Mày nằm yên, để tao ăn từng chút.

Cây hàng của Dũng cứng như thép, gã dí sát vào khe mông Lộc, cầm lấy kéo mạnh ra, rồi không cần báo trước, thúc thẳng vào.

– Á... anh... – Lộc rít khẽ, cả người co lại.

– Câm. Nằm im. Mày là món tối nay tao ăn. Nghe chưa?

Phạch. Phạch. Phạch. Tiếng cây hàng đập vào bên trong lỗ nhỏ vang rõ mồn một. Gã thúc sâu từng nhịp, tay ôm sát lấy bụng dưới Lộc, kéo ngược về mỗi cú thúc.

– Mày khít... tao sướng... đm...

Lộc không thể đáp, chỉ còn tiếng thở dồn dập, ánh mắt long lên vì khoái cảm bị động. Mỗi cú thúc như cào xé trong người cậu, nhưng lại khiến bụng dưới nóng rực, tay cào lên ga giường đến rách.

– Tao chưa no đâu... – Dũng rít lên, đổi tư thế, kéo Lộc ngồi lên, rồi đâm từ dưới lên từng cú thô bạo. Gã rên thành tiếng, bắn vào bên trong không chút kìm nén, rồi mới rút ra, ôm lấy Lộc từ phía sau/.....


Sau lần chạm ngõ mãnh liệt, tưởng đâu đêm đã khép lại thì bất ngờ Long Rồng ngồi bật dậy từ giường của Phúc, còn Dũng Rồng từ phòng bên cũng bước ra, nửa người còn ướt mồ hôi.

Long liếc sang em trai, giọng cộc lốc nhưng có vẻ phấn khích:

– Dũng, mày đổi phòng với tao đi. Tao muốn thử con thằng nhỏ. Nhìn nó nhỏ người mà ngon phết.

Dũng gật gù, ánh mắt liếc sang Phúc rồi nhếch mép:

– Còn tao muốn thằng Phúc đè tao thử. Nãy nhìn nó cày mày mà tao ngứa hết người.

Cả hai không hỏi ý ai. Gã nào cũng có quyền của riêng mình, nhất là trong cuộc chơi tối nay.

Phúc nhìn Lộc – cả hai hiểu ý – rồi lặng lẽ đổi phòng.

Phòng Lộc – Long Rồng làm công

Lộc đứng bên giường, còn chưa kịp nói gì thì Long đã bước tới, bàn tay to như chụp lấy eo cậu, kéo sát vào thân hình trần trụi phủ đầy mực xăm của gã.

– Mày nhìn tao như kiểu sợ đấy? Tao không đè mày chết được đâu, nhưng tao muốn đút thử cái của tao cho mày biết mùi.

– Tôi... ờ... – Lộc lắp bắp, chưa kịp phản ứng thì Long đã đè ngửa cậu xuống giường.

Gã hùng hục hôn lên cổ, vai, rồi liếm dọc sống lưng Lộc như đánh dấu lãnh thổ. Tay gã mò xuống, tách mông cậu ra, lưỡi phả hơi nóng hầm hập vào khe nhỏ rồi cười hềnh hệch:

– Nhìn cái lỗ này, tao cũng thấy thèm rồi.

Phạch! Cây hàng khủng bố của Long đâm vào không chút nương tay. Lộc ngửa đầu rít lên, hai tay bấu vào mép giường. Gã không cần dẫn dắt, chỉ cần lực và bản năng của kẻ từng nằm dưới, giờ muốn thử cảm giác làm công.

– Mày chịu được không? Còn lâu tao mới dừng!

Tiếng phạch phạch phạch dội lên vách, Long thúc liên tục, hông gã nảy lên dội xuống, ép Lộc vào từng góc giường. Cậu cố chịu, lỗ nhỏ run lên theo từng cú đâm đầy quyền uy của gã đại ca.

– Mày khít... khít hơn thằng em tao tưởng! – Long gầm lên, rồi bắn vào bên trong không chút kiềm chế.

Lộc nằm gục, môi bật ra từng hơi mỏng. Gã xoa mông cậu, liếm ngang sống lưng rồi vỗ nhẹ:

– Tao mà nằm dưới mãi uổng nhỉ?

Phòng Phúc – Dũng Rồng làm thụ

Dũng bước vào, đóng cửa lại, rồi tự động trèo lên giường nằm ngửa, dang hai chân ra, chống tay sau đầu.

– Mày muốn tao nằm thế nào?

Phúc không đáp. Chỉ lặng lẽ tiến đến, tay vuốt dọc đùi gã, cảm nhận được rõ sự run rẩy trong da thịt kẻ đang tự trao thân.

– Lần đầu mày nằm dưới à?

– Phải. Nhưng tao coi mày làm được gì với tao. Đừng khiến tao chán.

Phúc cúi xuống, dùng tay mở rộng khe mông của gã, lưỡi lướt nhẹ một vòng khiến Dũng rùng mình.

– Ưm... mẹ... – Dũng khẽ chửi, rồi lại bất giác thở gấp vì cảm giác lạ.

Phúc không vội, anh vuốt ve từng lớp da rắn chắc, rồi nhẹ nhàng đẩy đầu khấc vào, từng chút từng chút.

Phạch. Phạch. Tiếng xâm nhập vang dội trong không gian yên tĩnh. Phúc nhấn từng cú sâu, vừa chậm vừa dứt khoát, để gã đại ca nằm dưới cảm nhận hết từng phân.

– Mày... chậm... không, mạnh... mạnh hơn... – Dũng bắt đầu rên, tay ôm chặt lấy chăn nệm, miệng bật ra từng tiếng "a... á..." như mất kiểm soát.

Phúc kéo hông gã lên cao, thúc dồn dập vào điểm sâu nhất, đến khi cơ thể Dũng cong lại, chân co giật, toàn thân bắn mạnh vì cao trào. Còn Phúc vẫn đẩy thêm vài nhịp rồi mới rút ra, lau qua rồi ngồi bên cạnh nhìn gã đàn ông vạm vỡ đang nằm bất lực.

– Lần đầu nằm dưới, nhưng mày cũng sướng đấy chứ.

Dũng liếc Phúc, môi nhếch:

– Mẹ... có khi tao nghiện thật...

Kết thúc đêm – đổi người nhưng vẫn là món quen

Hai anh em Rồng ngồi dựa vào nhau ngoài phòng khách nhỏ sau khi rửa ráy, mỗi người quấn khăn, thuốc cháy đỏ trên môi.

– Món nào cũng ngon... – Long khẽ nhếch môi, ánh mắt liếc sang Phúc.

– Nhưng chắc tao vẫn khoái được mày đè hơn – gã nói thêm, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối.

Dũng cười cộc:

– Còn tao... chắc lại mò về đè thằng nhỏ – rồi hất đầu về phía Lộc đang nằm gục bên cửa.

Phong bì lại được đặt xuống bàn, nhưng lần này kèm theo hai lon bia và một câu ngắn gọn:

– Món này, tao với em tao sẽ còn gọi dài dài.

Chương 17 – Món Đặc Biệt Cho Hai Đại Ca

Gần nửa đêm, khi Lộc đã ngủ say ở phòng trong, Phúc còn ngồi lại ngoài bàn gỗ nhỏ quen thuộc, tay vuốt nhẹ màn hình điện thoại. Tin nhắn mới hiện lên không báo âm, nhưng ánh sáng vẫn đủ để gợi nhắc đến một đêm khác thường:

"Đêm nay 0h. 2 anh em tao qua. Món ăn lần này, chỉ 1 mình mày nấu. Đừng để tao với em tao đói."
– Long Rồng.

Phúc nhìn con số trên màn hình: 23:46. Tim đập lặng lẽ nhưng đều đặn, không gấp gáp cũng chẳng sợ sệt. Đã quen rồi. Với Phúc, mỗi "món ăn" là một trải nghiệm, mà đêm nay... là đơn hàng đặc biệt nhất từ trước đến nay: một công – hai thụ – chỉ mình anh phục vụ.

Anh đứng dậy, tắt đèn phòng khách, mở hé cửa chính. Gió đêm lùa vào mát lạnh.

0h00, tiếng xe máy tắt máy trước cửa.

Cạch.

Hai bóng đàn ông vạm vỡ bước vào, áo thun bó sát phô từng mảng cơ bắp đầy hình xăm. Dũng vẫn đội mũ lưỡi trai ngược, còn Long Rồng như thường lệ – cởi trần, chỉ quấn áo khoác mỏng vắt hờ vai.

– Mày sẵn sàng chưa? – Long nhếch mép, vứt đôi dép xẹp vào góc tường.

– Bọn tao đói lắm rồi đấy, Phúc ạ. – Dũng cười nham hiểm, khoá cửa lại từ bên trong.

Phòng ngủ – món ăn chỉ một mình Phúc chế biến

Phúc bước vào trước, quăng chiếc áo thun xuống ghế, để lộ lưng trần săn chắc đầy vết cào. Anh không nói lời nào, chỉ vẫy nhẹ ngón tay ra hiệu. Hai gã đại ca nhìn nhau, rồi ngoan ngoãn trèo lên giường như hai con thú đang chờ được huấn luyện.

– Nằm sấp. Cả hai. Sát nhau vào. – Phúc ra lệnh bằng giọng trầm đều.

Long liếc Dũng, nhún vai rồi làm theo. Gã nằm nghiêng, đưa lưng trần ra, cặp mông rắn chắc nhô lên mời gọi. Dũng cũng nằm cạnh, gần đến mức hai cặp mông khít lại thành một dãy gợi cảm chờ được khai thác.

Phúc đứng giữa giường, tay vuốt nhẹ hai mông tròn trịa, mỗi bên một đại ca, rồi cúi xuống liếm nhẹ dọc khe.

– Mày bắt đầu từ đứa nào? – Long cười, giọng khàn khàn.

– Cả hai. – Phúc trả lời, tay đã bắt đầu thoa dầu.

Anh đưa ngón vào khe Long trước, đẩy sâu, rồi xoay tròn, trong khi ngón tay bên kia cũng móc vào Dũng một cách điêu luyện. Cả hai gã đàn ông rên rỉ xen nhau, mồ hôi bắt đầu đọng lại trên gáy dù trời vẫn đêm lạnh.

– Mẹ... – Long nghiến răng. – Tay mày... mày có luyện phép à?

Phúc không đáp, chỉ cúi xuống, liếm dọc từng lỗ nhỏ một cách chậm rãi rồi dùng chính đầu khấc của mình ép vào khe của Long.

Phạch! Một cú đẩy thẳng vào bên trong khiến Long siết mạnh mép giường.

– A... mẹ nó! Mày chơi tao trước à? – Long rên lên, nhưng giọng lại đầy thỏa mãn.

Nhịp đưa bắt đầu đều đặn, rồi tăng dần lực, cho đến khi Long không còn gầm gừ nữa mà rên rỉ, nước miếng trào ra mép.

Khi Long vừa lên đỉnh, Phúc rút ra ngay, quay sang Dũng.

– Giờ tới lượt mày.

Dũng không nói gì, chỉ chống mông lên sẵn. Phúc không chần chừ, chọc thẳng vào, rồi bắt đầu màn cày xới không thương tiếc.

– Mẹ mày... – Dũng rít lên qua kẽ răng, nhưng mông vẫn dội lại theo từng cú nhấn sâu. Lưng gã cong lên, móng tay bấu rách cả ga giường.

Phúc luân phiên giữa hai đại ca, cắm vào người này, rồi rút ra sang người kia, như đầu bếp đang đổi tay giữa hai món thượng hạng.

Tiếng phạch phạch vang vọng trong đêm, tiếng rên "ưm... á... mẹ..." xen nhau từ hai gã đàn ông vạm vỡ.

Cuối cùng, Phúc dừng lại, ôm đầu cả hai ghé sát vào nhau, ép mặt Long và Dũng vào đùi anh, bắt họ cùng thưởng thức phần kết bằng miệng.

Chóp chép... ọc ọc... Hai đại ca ngậm cùng một lúc, mắt lim dim vì dư âm chưa nguôi.

Kết thúc đêm – một món, hai khách, một đầu bếp

Cả hai gã nằm lăn ra giường, thở không ra hơi. Mồ hôi ướt tóc, da thịt đỏ bừng. Phúc đứng dậy, rút tấm khăn lau tay, vẫn không nói gì.

Long nằm một bên, ngoái nhìn:

– Mẹ... mày đúng là... đầu bếp bậc thầy.

Dũng gật gù:

– Cái lưỡi với cây hàng của mày mà bán ở đâu, chắc đắt hơn vàng.

Chương 18 – Người khách mặc sắc phục

Sáng sớm, nắng vừa hửng nhẹ trên dãy mái tôn của khu chợ đầu mối, Phúc đã choàng vai Lộc đi giữa dòng người tất bật. Mùi rau củ tươi, tiếng rao hàng, tiếng dao chặt thịt hòa vào nhau như khúc dạo đầu quen thuộc của mỗi ngày.

– Lộc, hôm nay mình lấy thêm gà đi. Hôm qua có khách hỏi món gà chiên sả hoài. – Phúc vừa nói vừa xách bao thịt heo tươi nặng trịch trên vai.

– Ừm. Em cũng định nấu món đó. Với thêm canh chua cá bông lau nữa, khách ăn mấy món đó là sạch veo nồi liền.

Lộc mặc áo thun trắng bó sát, tay xách rổ rau mà mông cử động theo từng bước. Người đi chợ ngang qua cứ liếc trộm, có bà còn huých chồng cười khúc khích: "Hai cậu chủ quán cơm đó, trời ơi... nhìn một cái là muốn ăn cơm liền."

Trưa nắng đổ xuống, bếp núc bắt đầu đỏ lửa. Quán cơm của hai anh em chỉ nhỏ xíu nhưng luôn ấm cúng, thơm lừng mùi tiêu tỏi phi vàng. Lộc đứng đảo chảo gà, mồ hôi rịn ra hai bên thái dương, trượt xuống cổ, chạm đến hõm xương đòn. Phúc đứng sau chẻ củi, cánh tay nổi rõ đường gân, lưng ướt đẫm, vạt áo dính sát vào thân hình như bó chặt từng múi cơ ngực.

Đến chiều, khách bắt đầu tấp nập. Mọi người ngồi chen cả bàn ghế, chờ món ăn vừa nóng vừa ngon – vừa được dọn ra từ tay hai cậu chủ vừa khéo tay vừa hút mắt.

Bỗng...

Tiếng giày da đạp xuống nền xi măng vang lên rõ ràng giữa âm thanh lộn xộn.

Một người đàn ông mặc sắc phục công an, cao lớn, vai ngang rộng, gương mặt sạm nắng nhưng sắc lạnh, bước vào quán. Anh ta tầm 34 tuổi, dáng đi vững chãi như người đã quen với quyền lực.

Khách trong quán im bặt vài giây. Một cô gái thì thầm:
– Ủa, quán có chuyện gì hả? Sao công an ghé?

Người đàn ông không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn chậm rãi khắp không gian... rồi dừng lại thật lâu ở Phúc.

Ánh mắt đó không giống của người thi hành công vụ, mà là ánh nhìn âm thầm chiếm hữu, như thể đã định sẵn con mồi. Rồi, anh ta quay sang Lộc, đôi mắt chậm rãi quét qua từng đường cong mềm mại sau lớp áo vải mỏng.

Lộc hơi khựng lại khi bắt gặp ánh nhìn đó. Nhưng thay vì lảng tránh, cậu mỉm cười nhẹ, giọng lễ phép:
– Anh dùng cơm chiều à? Quán em vẫn còn đủ món.

Người công an gật đầu. Giọng trầm, hơi khàn:
– Lấy cho anh phần gà chiên sả, thêm canh chua... Và cho anh ngồi ở bàn góc kia, anh muốn ngồi gần bếp.

Phúc cau mày thoáng chốc nhưng không nói gì. Ánh mắt người kia vừa chạm vào cậu là tim cậu nóng lên một nhịp. Có gì đó không rõ ràng, nhưng nặng trĩu như điện chạy qua da.

Gần 19h, quán vẫn đông khách. Nhưng người đàn ông mặc sắc phục vẫn chưa đứng lên, cứ thong thả gắp từng miếng gà, mắt vẫn liếc đều hai anh em mỗi khi họ bước qua. Nhất là Phúc – ánh mắt ấy như đang bóc từng lớp vải trên người cậu ra trong tưởng tượng.

20h sắp tới, khách bắt đầu lục tục rời đi, chỉ còn vài người nán lại. Trên tấm bảng gỗ, dòng chữ quen thuộc "Món đặc biệt chỉ bán vào 20h" khiến không ít ánh mắt trông mong – cả tò mò lẫn thèm khát.

Người công an lúc này mới nhếch mép cười, lặng lẽ rút ví, để lại tiền thừa rồi đứng dậy. Anh ta không về ngay, mà tiến đến quầy, nơi Lộc đang lau mặt bàn.

– Món đặc biệt... tối nay còn không? – Anh ta hỏi, giọng vừa đủ nghe.

Phúc từ trong bước ra, đứng chắn giữa anh ta và em trai mình, ánh mắt cương trực nhưng không né tránh.

– Tối nay... chỉ bán cho ai biết cách gọi món.

Người công an không đáp. Anh ta chỉ rút từ trong túi một tấm danh thiếp, kẹp giữa hai ngón tay, rồi đặt nhẹ lên mặt quầy gỗ:
– Tên anh là Hoàng Trực. Anh muốn đặt trước... cho tối mai.

Rồi anh ta quay bước rời đi. Chiếc lưng rộng, sắc phục màu xanh cứng cáp giữa ánh đèn vàng, để lại một dư vị là lạ trong lòng cả hai anh em.

Lộc cầm tấm danh thiếp, mắt hơi mở to:
– Công an mà đặt "món đặc biệt" luôn hả anh?

Phúc không đáp, chỉ nhìn ra con hẻm trước quán, nơi bóng người kia vừa khuất. Tay siết nhẹ thành nắm đấm, rồi lại thả ra. Trong mắt, ánh lửa gì đó đang từ từ bén lên...

Chương 19 – Đặt Món Lúc 20h

Đúng 19 giờ 45 phút.

Chiếc xe máy hiệu Sirius trờ tới chậm rãi, tấp vào lề. Người đàn ông mặc áo thun ôm sát, quần jeans đen bó gọn cặp đùi cơ bắp bước xuống. Hoàng Trực, hôm nay không còn khoác sắc phục, nhưng thân hình to lớn cùng ánh mắt lạnh vẫn khiến người ta cảm thấy... phải dè chừng.

Anh vào quán, không nói không rằng, chỉ gật đầu nhẹ với Lộc – người đang bày mâm cơm cuối cùng cho khách vãng lai.

Phúc từ trong bếp đi ra, áo thun đen mỏng đẫm mồ hôi, dính sát vào từng múi cơ, dáng người cao ráo khiến cả quán như nhỏ lại. Hai ánh mắt chạm nhau – Trực không giấu giếm sự khao khát trong cái nhìn. Phúc thì bình thản, nhưng không hề né tránh.

Lúc 20h đúng, khách đã về hết, cửa kéo khép hờ. Lộc thu dọn phía ngoài, để lại khoảng riêng phía sau quầy bếp – nơi treo chiếc rèm màu xám bạc.

Phúc nói khẽ:
– Anh vào đi. Hôm nay... món đặc biệt đã sẵn sàng.

Trực đi theo, bước chân chắc nịch. Sau tấm rèm, là căn phòng nhỏ, có giường nệm thấp, mùi gừng sả và tinh dầu thoảng nhẹ trong không khí. Trên bàn, một ly nước ấm đã chuẩn bị sẵn.

Phúc cởi phăng áo thun, ném lên ghế. Từng múi cơ rắn chắc, làn da ngăm sẫm dưới ánh đèn vàng, nổi bật như tượng tạc. Anh bước đến gần, áp sát Trực, cúi đầu nói sát tai:

– Anh chọn món nào?

Trực không trả lời. Anh đặt hai tay lên hông Phúc, kéo mạnh về phía mình. Môi anh chạm nhẹ lên cổ Phúc, rồi thì thầm:

– Tôi chọn... món chính.
– Cậu nằm trên. Tôi muốn... bị cậu xơi ngược lại.

Phúc khựng vài giây. Hiếm có ai yêu cầu thế này. Nhưng sự chủ động đó lại khơi lên lửa trong máu anh. Không nói thêm lời nào, Phúc đẩy Trực nằm xuống giường, cởi từng chiếc nút áo người đàn ông ấy, để lộ bờ ngực rộng, lớp lông mỏng nơi bụng dưới dẫn đến vùng hạ thể đã căng phồng sau lớp vải thô.

Phúc ngồi lên hông anh ta, đôi chân mở rộng, vững vàng như một kỵ sĩ cưỡi ngựa. "Cây hàng" cương lên trong quần lót, cong lên như một khúc cung mạnh mẽ, trườn dọc theo bụng Trực khiến anh rít nhẹ:

– Đẹp thật...

Phúc cúi người xuống, môi chạm ngực Trực, lưỡi anh liếm vòng tròn chậm rãi, chóp chép nơi đầu ti khiến người dưới thân phải nắm chặt ga giường.

Phúc rút chiếc bao sẵn trong ngăn kéo, mở nó ra và xoa trơn "cây hàng" – từng động tác đều chậm rãi, khiêu khích. Anh kéo chân Trực lên, nâng cao, để lộ "lỗ nhỏ" ẩn sâu giữa khe mông rắn chắc. Tay Phúc miết dọc theo khe ấy, rồi ấn nhẹ một ngón vào.

– Hừm... chặt đấy. – Anh nói, hơi cười.

Trực nhắm mắt, răng cắn nhẹ môi, thở gấp khi Phúc cúi xuống ngậm lấy nơi đó, đầu lưỡi lách sâu vào trong, tạo ra âm thanh "chóp chép... chóp..." đầy ướt át.

– Ưm... Phúc... đừng nhử nữa...

Phúc không đáp. Anh đứng thẳng người, một tay giữ eo Trực, tay kia cầm "cây hàng" đỏ hừng hực, tì sát vào miệng lỗ nhỏ, rồi đẩy mạnh một phát – phạch!

– Á... ưm...! – Trực giật cả người, mồ hôi rịn ra dọc sống lưng.

"Cây hàng" của Phúc to, dài và cong ngược – từng nhịp đưa ra đưa vào như đánh trúng điểm sâu nhất trong thân Trực. Tiếng bạch bạch bạch vang dội giữa căn phòng nhỏ.

Phúc dồn lực từ bắp đùi, từng cú thúc như dội sóng. Tay anh nắm chặt hông Trực, kéo ngược về mỗi lần dập mạnh.

– A... Phúc... Phúc... sâu quá...!

– Món đặc biệt... phải đậm mới đã. – Phúc ghì mạnh, đổi góc, thúc chéo lên. "Phạch...! Phạch...!"

Trực không còn giữ được vẻ bình tĩnh của một người công an, thân thể anh cong lên, lỗ nhỏ siết chặt lấy cây hàng mỗi lần vào sâu. Mồ hôi nhỏ giọt từ trán xuống cổ, ngực phập phồng dữ dội.

– Á...! Ư...! Trời ơi...!

Tay Phúc luồn xuống, nắm lấy "cậu nhỏ" của Trực đang ướt dính đầu, vuốt mạnh mấy lần thì người bên dưới co giật, bắn mạnh lên ngực và bụng.

Phúc vẫn chưa dừng, anh kéo chân Trực lên cao, dồn những cú chốt cuối cùng, bạch! bạch! bạch!, cho đến khi anh cũng gầm lên một tiếng khàn đặc, người siết chặt, rồi dội thẳng luồng nóng bỏng vào trong qua lớp bao căng phồng.

Hai cơ thể đẫm mồ hôi, va sát vào nhau. Căn phòng chỉ còn tiếng thở gấp gáp, lồng ngực dập vào nhau từng nhịp.

///

Phúc mặc lại quần lửng, ngồi trên ghế gỗ kê cạnh bàn, tay rót ly nước chanh, mồ hôi vẫn chưa ráo hết khỏi làn da ngăm đẫm lửa tình. Trực chưa rời đi. Trái lại, anh khóa cửa lại cẩn thận, rồi bước chầm chậm về phía Phúc, ánh mắt như dán chặt vào phần thân dưới đang lấp ló sau lớp vải mỏng.

– Gì nữa? – Phúc liếc nhìn, môi nhếch khẽ.

– Tôi vẫn... chưa ăn no. – Trực đáp, giọng trầm mà khàn.

Không đợi Phúc trả lời, anh đã quỳ gối trước mặt, hai bàn tay đặt lên đùi Phúc, tách nhẹ ra. Mắt nhìn chằm chằm vào khối lồi rõ rệt trong quần lót. Anh cúi xuống, môi chạm vào mép vải, thở nóng rực.

Phúc ngửa đầu ra sau, tay chống lên ghế, để yên. Không cần ra lệnh.

Trực kéo nhẹ lớp vải xuống, để "cây hàng" trồi bật ra, dài, to, cương cứng và vẫn còn chút dịch trắng nơi đầu. Anh thè lưỡi ra, liếm dọc từ gốc lên tới đầu, rồi mút nhẹ như nếm món tráng miệng.

– Chóp... chóp... chẹp...

Âm thanh ướt át vang lên mỗi lúc một rõ, đầu anh di chuyển, môi khép lại rồi mở ra, ngậm sâu cây hàng vào miệng, đến tận cuống họng.

– Ư... – Phúc rên khẽ, tay nắm chặt thành ghế.

Trực lúc này như hóa thành một con thú đói, đầu gật gù, miệng ngậm sâu, tạo ra tiếng ọc ọc, đôi khi còn dùng môi và lưỡi cuốn lấy thân thể to lớn ấy như trân quý từng tấc thịt. Phúc không giấu được cảm xúc, bụng siết lại, rên thành tiếng mỗi lần đầu lưỡi Trực miết vào mặt dưới nơi nhạy cảm nhất.

– Cậu giỏi đấy... hơ... làm thế này chắc... muốn tôi cho vào tiếp hả?

Trực ngẩng lên, lau môi, rồi đứng dậy, cởi phăng quần mình, trèo lên người Phúc.

– Lần này... tôi muốn tự cưỡi.

Anh đưa tay giữ lấy cây hàng, rồi hạ người từ từ. Phúc nhìn rõ nét mặt người đàn ông cứng rắn kia đang nhăn lại vì cảm giác "to và đầy" khi đầu khấc len vào trong. Phạch...!

– A... Ưm... trời ơi...!

Phúc nắm lấy eo Trực, nhưng anh ta tự giữ thăng bằng, hai tay đặt lên vai Phúc, ngồi lên – nhấc xuống – rồi lặp lại, nhịp đều đặn nhưng ngày một nhanh.

Bạch... bạch... bạch...

Tiếng da thịt vỗ vào nhau không ngớt. Trực dồn toàn lực vào phần đùi, mồ hôi lấm tấm, ngực căng phồng. Phúc thì ngửa đầu, cắn môi, mắt đỏ ngầu vì khoái cảm bị "cưỡi ngược".

– Phúc... sâu quá... trời ơi, trúng... đúng chỗ đó rồi...!

– Cứ nhún đi... xem ai chịu không nổi trước.

Trực không dừng. Ngồi thụp xuống từng cú, khiến cây hàng của Phúc đâm trọn vào điểm sâu nhất trong lỗ nhỏ. Hai người ướt đẫm mồ hôi, tiếng rên xen kẽ giữa từng cú "phạch, phạch, phạch!"

Đến khi Phúc đột ngột ghì Trực xuống, chủ động thúc lên từ dưới, cây hàng uốn cong như muốn cày xới cả trong ruột, thì Trực hét khẽ, thân thể co giật, bắn một lần nữa lên bụng Phúc.

Phúc cũng không chịu thua, giữ người kia chặt lại, thúc sâu thêm ba nhịp, rồi gầm nhẹ, xuất trọn trong bao.

...

Cả hai đều đổ người ra sau, thở gấp. Trực cúi xuống, hôn lên ngực Phúc, nhè nhẹ.

Một lúc sau, anh mặc lại đồ, chỉnh tề. Từ túi áo khoác, anh lấy ra một phong bì màu vàng, đặt lên bàn:

– Tiền công. Và... tiền thưởng vì "chất lượng phục vụ".

Phúc nhướn mày:

– Hào phóng ghê ha.

– Mai tôi rảnh... hy vọng còn món đặc biệt. – Trực cười, lùi lại, ánh mắt quét nhẹ về phía cửa bếp, nơi Lộc vừa thoáng bước ngang qua, khăn lau trên vai.

Anh mở cửa, gió đêm ùa vào. Trực quay lại, gật nhẹ với Phúc:

– Hẹn... lần sau.

Rồi rời đi, để lại trong căn phòng ánh đèn vàng và mùi xác thịt vẫn chưa tan.

Chương 20 – Đổi vị

Gần tám giờ tối, quán vẫn đông khách. Phúc đứng bếp, tay đảo chảo, mồ hôi lấm tấm trên trán. Lộc thì thoăn thoắt lau bàn, dọn dẹp đĩa bẩn, tay áo sơ mi xắn lên quá khuỷu, để lộ cánh tay rắn chắc và làn da trắng nổi bật dưới ánh đèn vàng ấm.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Không cần quay lại, Lộc cũng biết ai vừa đến. Mùi nước hoa quen thuộc, bước chân dứt khoát và ánh mắt chọc thẳng vào lưng cậu. Trực đã quay lại.

– Hôm nay... quán có còn món đặc biệt?

Giọng anh vang sau lưng, trầm và đầy ẩn ý. Phúc vừa ngẩng đầu thì đã thấy Trực không nhìn mình, mà nhìn chằm chằm vào Lộc. Cái nhìn khác hoàn toàn hôm qua – như dứt khoát đã chọn món khác.

Phúc nhướn mày, không nói gì, chỉ gật nhẹ.

Lộc thoáng khựng lại.

– Em... có cần hỏi lại?

– Hỏi làm gì. Hôm nay tôi muốn đổi khẩu vị. – Trực tiến lại gần, ghé sát tai Lộc, thì thầm – Anh cậu giỏi... nhưng em cậu ngọt.

Lộc đỏ mặt, nhưng không rút lui. Cậu chỉ liếc về phía bếp, nơi Phúc đang đứng tựa lưng vào kệ, im lặng nhìn cả hai người.

– Phòng kho vẫn trống. – Phúc nói khẽ. – Khóa cửa đi.

Lộc dắt Trực vào. Cửa đóng lại.

...

Không khí trong phòng mát lạnh nhưng lại nhanh chóng trở nên ngột ngạt bởi nhiệt cơ thể. Lộc quay lưng lại, toan cởi áo thì Trực đã áp sát từ phía sau, hai bàn tay to lớn đặt lên eo cậu, rồi lần xuống mông – cặp mông tròn, căng, mịn và trắng nổi bật giữa ánh sáng mờ nhạt.

– Đúng là món đặc biệt. – Trực thì thầm, bóp nhẹ từng bên. – Em đã sẵn sàng để anh ăn chưa?

Lộc quay lại, mắt dán vào ngực người đàn ông lớn tuổi. Cậu khẽ gật, không nói gì.

Trực đẩy nhẹ cậu xuống nệm, chính mình cởi áo, để lộ thân hình dày cơ, xương ngực nổi bật, bụng rắn và gân tay dày như thép. Anh kéo khóa quần, cây hàng to dài lộ ra, chưa hẳn cương mà đã rõ sự dày dạn kinh nghiệm.

– Cởi ra cho anh. Dùng miệng trước.

Lộc quỳ xuống, tay run nhẹ, kéo quần Trực xuống hẳn, rồi ngậm lấy phần đầu cây hàng đã bắt đầu phồng lên. Cậu dùng môi mút lấy, đầu lưỡi ve quanh rãnh khấc, chóp chép, tay xoa nhẹ phần gốc.

– Ưm... chẹp... ực... anh... bự quá...

– Đủ bự để "ăn" em.

Trực siết tóc Lộc, ấn nhẹ khiến cậu ngậm sâu thêm, ọc ọc... chẹp.... Cây hàng bắt đầu cứng như thép, gân guốc nổi rõ, Trực rên khẽ, rồi kéo cậu dậy, đè xuống nệm.

Lộc bị lật úp, mông đưa cao. Trực quỳ phía sau, tách hai bên mông ra, nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ hồng hào, ướt nước như đang tự mời gọi.

Anh cúi đầu, liếm một đường từ dưới lên.

– A...! Ư... trời...!

– Em sạch sẽ và thơm hơn anh tưởng.

Lưỡi Trực liếm sâu, thọc vào trong, khuấy đảo từng vòng. Tay bóp mông, rồi thè lưỡi mút mạnh, khiến Lộc run lên từng đợt, rên rỉ, cào tấm nệm dưới thân.

– A... a... ơ ơ... aa...!

– Giờ anh vào được chưa?

– Dạ... vào đi anh... vào sâu... mạnh...

Trực chống gối, đặt đầu khấc ngay cửa lỗ nhỏ, rồi ấn sâu một nhịp – phạch!

– Á á...!

Lộc ngửa đầu, mồ hôi tuôn như tắm. Cây hàng dài và to quá sức chịu đựng, đâm sâu một lần đã gần sát tận trong.

Trực cúi xuống, ghì vai Lộc, thúc từng cú mạnh bạo, nhịp sau mạnh hơn nhịp trước. Cặp mông trắng bị phạch phạch phạch đâm liên tục, in cả dấu tay đỏ ửng.

– Bạch... bạch... bạch...!

– Em khít thật... chặt quá, trời ơi...

– A... a... ưm... đừng dừng... vào nữa đi anh...!

Trực thúc tới tấp, tiếng rên và tiếng da thịt vang vọng cả căn phòng. Lộc thì quằn quại, hai tay bấu chặt vào thành nệm, cặp mông đỏ ửng vì bị "ăn" quá nhiều, nhưng vẫn rung lên mỗi lần Trực thúc mạnh.

– Sâu hơn... mạnh hơn... đừng ngưng... aa...!

Trực cúi sát, vừa thúc vừa thì thầm vào tai:

– Em ngon hơn anh em em tưởng. Lần sau... chắc anh nghiện luôn.

– Ưm... aa... anh... ra đi... em không chịu nổi nữa...

Trực siết chặt eo, thúc sâu đến tận gốc, gầm nhẹ và xuất thẳng bên trong, nóng rực tràn ra, khiến Lộc rung lên lần cuối, cả người run rẩy rồi đổ vật xuống nệm.

...

Cánh cửa phòng khẽ mở ra, ánh sáng vàng mờ từ ngoài chiếu vào thân thể cao lớn của Trực. Anh bước ra, cổ áo sơ mi còn hơi xộc xệch, vài cúc chưa cài, mùi da thịt đàn ông sau cuộc giao hoan vẫn còn vương theo từng bước chân.

Phúc đứng dựa vào bàn bếp, tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn Trực không biểu cảm. Nhưng Trực thì khác – ánh nhìn ấy giờ không còn dừng ở Lộc nữa, mà dán chặt lên người Phúc, như thể đói thêm lần nữa, nhưng lần này là một cơn đói khác hẳn.

– Cậu em em... ngon. – Trực nói, giọng trầm, hơi khàn. – Nhưng vị anh... vẫn nhớ.

Phúc nhếch môi, không đáp.

Trực bước gần lại, chỉ còn cách nửa bước. Anh ngẩng lên nhìn gương mặt góc cạnh, làn da ngăm rám nắng và ánh mắt lạnh như đá của Phúc.

– Lúc trong phòng... em cậu khít, ấm, mềm... nhưng lại khiến anh nhớ cảm giác bị đâm tới tận cùng hơn.

Một khoảng lặng mơ hồ trôi qua giữa hai người.

Trực đưa tay lên, chạm nhẹ vào thắt lưng Phúc, giọng khẽ khàng nhưng rõ ràng:

– Anh đi rồi... mà dưới này vẫn thèm bị em "ăn" một bữa nữa. Làm nhanh... cho anh mang vị em về đêm nay.

Phúc nhìn thẳng vào mắt Trực, rồi cởi tạp dề, giọng trầm:

– Theo tôi. Chỗ rửa tay phía sau.

Không chờ thêm lời, Phúc quay người, bước thẳng ra phía sau quầy, nơi có một gian nhỏ hẹp lót gạch lạnh, thường dùng để rửa rau và để vật dụng. Nhưng giờ đã khuya, mọi thứ đã sạch sẽ, chỉ còn lại mặt bàn đá lạnh và mùi xà phòng thoang thoảng.

Trực đi theo, tựa như một con thú đang dâng mình cho thợ săn.

Phúc đẩy anh tựa vào bồn đá, quay người anh lại, hai tay siết lấy hông Trực. Không nói nhiều, Phúc cúi xuống, kéo quần anh xuống hông, rồi áp sát.

– Đã muốn bị "ăn", thì ngậm miệng.

"Phạch" – đầu khấc nóng hổi của Phúc ấn mạnh vào khe mông to, rắn chắc của Trực.

– Ư... ưm... mẹ kiếp... vào luôn à...

– Món "đặc biệt"... không cần khai vị.

Phúc đẩy một nhịp mạnh, cây hàng cong lên như gân thép chọc thẳng vào lỗ nhỏ đã khẽ co bóp đón sẵn, khiến Trực không kịp rên thành tiếng, chỉ siết chặt hai tay vào mép bồn rửa, cả người khựng lại.

Bạch... bạch... bạch...!

Tiếng da thịt va chạm vang dội trong không gian hẹp. Phúc thúc từng cú thô bạo, dứt khoát, không cần dịu dàng, không vờn vã – như một kẻ đang chiếm hữu đúng con mồi quen thuộc.

– A... á...! Chậm... chút... aa...!

– Không có chậm. Lúc nãy chơi em tôi rồi. Giờ đừng có than.

Phạch... bạch bạch bạch!

Phúc siết lấy hông Trực, ghì mạnh, thọc vào từng đợt sâu đến tận gốc, cây hàng cong khiến lỗ nhỏ bên trong bị móc lên đầy đê mê.

Trực gào thầm, mặt úp vào mặt đá lạnh, mồ hôi đổ ra như tắm, mắt mở trừng trừng.

– Ưm... aa... a...! Phúc... trời ơi... em móc ruột anh thật rồi...!

– Món tối nay phải đậm... nhớ chưa?

Phúc tăng tốc, thân hình cao lớn cử động dứt khoát, lực đạo không ngơi nghỉ, khiến cặp mông săn chắc của Trực rung lên từng hồi, bị đập cho đỏ ửng, bắp đùi co giật vì kích thích quá mức.

Bạch... bạch... bạch bạch...!

– Anh sắp... a... sắp... aa!

– Ra đi. Cứ ra.

Phúc thúc thêm vài nhịp rồi gầm khẽ, đè chặt Trực xuống mặt bàn, xả trọn bên trong, dòng nóng tràn ra trong tiếng rên khản đặc của người đàn ông 34 tuổi.

...

Một lúc sau, Trực đứng thở dốc, quay lại nhìn Phúc – kẻ vẫn không nói một lời dư, chỉ chỉnh lại thắt lưng, rồi ném cho anh một cái khăn.

Trực cười, dù gương mặt còn đỏ bừng.

– Em cậu ngon... nhưng cậu thì khiến người ta nhớ.

Anh rút thêm một phong bì khác từ ví, đặt xuống mặt bàn, rồi ghé sát tai Phúc:

– Hẹn tối khác... món ba vị nhé.

Rồi anh quay đi, bước ra khỏi gian bếp sau, bỏ lại mùi da thịt và sự tàn nhẫn chưa dứt trong mắt Phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz