ZingTruyen.Xyz

[QT] Tổng Hợp Đồng Nhân TBHX (2)

[All] Trở thành anh hùng

Cielo_Nightmare

https://archiveofourown.org/works/74839211

-

Trở Thành Người Hùng (Being a Hero)

Tóm tắt:

X và Nice là anh em ruột.

Nice luôn mong muốn trở thành một anh hùng giống như thần tượng của cậu. X chỉ khao khát một cuộc sống đơn giản và yên bình.

Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra trên thế giới này, họ vẫn có nhau—để yêu thương và bảo vệ.

----

Cuộc đời của X chẳng có gì đặc biệt.

Bình thường. Rất, rất bình thường.

Ngoài chuyện cả cha lẫn mẹ đều qua đời ngay sau khi anh tốt nghiệp cấp ba và việc anh phải một mình nuôi nấng em trai, cuộc sống của X vẫn có xu hướng ổn định và bình thường, nhờ công cha làm lụng vất vả và mẹ giỏi quản lý tài chính gia đình trong vai trò nội trợ, hai anh em có đủ tiền tiết kiệm để sống qua ngày cho đến khi mỗi người có được công việc riêng. Em trai anh cũng không phải là đứa trẻ khó nuôi; nó ngoan ngoãn và dễ cười.

Nhưng có một vấn đề đã trở thành "bữa ăn hằng ngày" của X.

"Anh hai!! Hôm nay Anh hùng Smile đánh cướp đó!!" Giọng nói lanh lảnh, ríu rít, đầy phấn khích vang lên không ngớt từ bữa sáng. "Anh ấy ngầu ghê cơ!"

Nice, cậu em trai ngọt ngào của anh, sẽ không bao giờ chịu im lặng nếu đề tài là về thần tượng của cậu: Anh hùng Smile. Cái miệng nhỏ đó có thể luyên thuyên không ngừng cho đến khi X đành phải cho phép cậu dùng điện thoại thêm chỉ để có được một chút yên tĩnh, khuôn mặt tươi tắn, vui vẻ của cậu lúc nào cũng kè kè với con thú nhồi bông Anh hùng Smile mà cậu mua ngay khi thần tượng mới ra mắt. Nice cũng cực kỳ hiếu động, đặc biệt là khi cậu bắt chước các tư thế chiến đấu của Anh hùng Smile.

Tất nhiên, X đã rất, rất, rất quen với điều đó.

"Anh hai, anh phải xem trận đấu của Anh hùng Smile đó!!"

"Nếu em trở thành anh hùng, em có thể bay lượn như Anh hùng Smile!!"

"Anh hai, nụ cười của em cũng giống vậy đúng không... Anh haiii... nhìn nụ cười của em đi..."

...và cứ thế tiếp diễn.

Thành thật mà nói, X có thể ngăn Nice nói bằng cách đóng vai một người anh trai nghiêm khắc hoặc đơn giản là phớt lờ cậu, nhưng anh đã chọn không làm vậy, anh thích lắng nghe cậu hay cùng cậu xem đi xem lại các đoạn ghi hình cũ của Anh hùng Smile trong khi anh chơi điện thoại.

Lý do cũng đủ đơn giản.

Chỉ có nụ cười và tiếng cười của Nice mới có thể khiến ngôi nhà này sống động trở lại, sau khi hai anh em trở thành trẻ mồ côi.

---

Là một người thực dụng và quá lười biếng để vận động, X chỉ muốn một cuộc sống đơn giản: một công việc ổn định sau khi tốt nghiệp đại học và một căn hộ khiêm tốn. Xa rời đám đông làm cạn kiệt năng lượng xã hội của anh.

Anh chẳng có hứng thú làm bất cứ điều gì to tát hơn.

Thật không may, em trai anh lại không như thế.

"Anh haiii! Nhanh lên... em sẽ không có được ghế đầu mất!!" Bàn tay nhỏ bé của Nice kéo mạnh cánh tay X trong khi cậu bĩu môi. "Anh haiii, đừng lười nữa... đây không phải nhà của chúng ta!!"

"....."

Có lẽ vì bị một biển người nuốt chửng từng chút năng lượng xã hội cuối cùng, X thậm chí không thể than phiền. Anh chỉ để cậu em trai 10 tuổi của mình kéo đi khắp nơi.

Hôm nay là lễ hội anh hùng được tổ chức ngay trước Cuộc Thi Anh Hùng. X không biết Nice kiếm đâu ra, nhưng bằng cách nào đó họ đã có được hai tấm vé giới hạn để gặp Anh hùng Smile trực tiếp tại lễ hội, may mắn thay sự kiện này chỉ dành cho trẻ em nên X không cần phải lo lắng quá nhiều về việc Nice bị lạc.

Sự thật là X chẳng hề có ý định đi đâu hôm nay, anh chỉ muốn ở nhà sau một tuần vật lộn với bài tập đại học. Nhưng rồi Nice xông vào, đòi đi lễ hội anh hùng với hai tấm vé giới hạn trên tay, thằng nhóc thậm chí còn chuẩn bị bữa trưa và chọn sẵn bộ quần áo đẹp nhất cho dịp này.

Nếu X cứ khăng khăng nằm ườn ra, Nice có lẽ sẽ một mình đi đến lễ hội anh hùng mất.

Và thế là X, người không có chút hứng thú nào với thế giới anh hùng, lại kết thúc ở giữa một đám đông đang vỡ òa vì phấn khích khi được gặp những anh hùng yêu quý của họ.

Tất nhiên, biết anh trai sẽ không bao giờ chen được vào hàng ghế đầu, Nice đã bỏ lại X—một người độc lập và không làm phiền—ở khu vực chờ dành cho người giám hộ, một khu vực đặc biệt cách xa đám đông, chỉ có những bậc phụ huynh mệt mỏi đang đối phó với những đứa con quá năng động của mình.

Thật là chu đáo.

Không lâu sau khi X đổ người xuống ghế và Nice ngồi ở phía trước với sự phấn khích không thể ngăn cản, Anh hùng Smile xuất hiện, chào đón những đứa trẻ ngay lập tức bùng nổ trong niềm hạnh phúc.

Và tất nhiên, anh ấy không quên tư thế đặc trưng của mình—cái mà X đã quá rõ.

"SMILEEE~!"

"....."

X tự hỏi làm thế nào mà cậu em trai thông minh của anh lại có thể thần tượng một người với nụ cười ngu ngốc đó.

Nhưng tất nhiên anh sẽ không bình luận về điều đó. Anh đã nghe đủ những bài diễn văn bất tận của Nice để bảo vệ Anh hùng Smile rồi. Và chẳng phải có câu nói: Không có ích gì khi khuyên bảo một người đang yêu—đặc biệt là fan hâm mộ.

Vì vậy, X chỉ đơn giản là giữ mắt nhìn Nice đảm bảo cậu không bị lạc, thỉnh thoảng anh chụp ảnh, đặc biệt là khi Anh hùng Smile nói chuyện với Nice rồi bế cậu lên.

Ngay cả khi không thể hiểu tại sao Nice lại ngưỡng mộ nụ cười ngu ngốc đó, X vẫn muốn ghi lại tất cả như một phần ký ức tuổi thơ của Nice.

---

Thành thật mà nói, X không hiểu tại sao mọi người lại ám ảnh với việc trở thành anh hùng.

Thay vì củng cố lực lượng cảnh sát và quân đội để cải thiện an toàn công cộng, bằng cách nào đó đất nước này lại kết thúc bằng việc dựa vào anh hùng cho an ninh quốc gia. Một trách nhiệm lẽ ra thuộc về nhà nước và công dân lại trở thành gánh nặng của một số ít cá nhân dưới cái cớ của hệ thống giá trị tín nhiệm.

Đó chẳng phải là sự ngu xuẩn của công chúng sao?

Làm thế nào mà một nhóm nhỏ người—những người thậm chí không được tổ chức—có thể chịu trách nhiệm về an toàn trong khi cảnh sát và binh lính đã tồn tại... vậy thì còn ý nghĩa gì khi có cảnh sát và binh lính?

Và phần châm biếm nhất: khi một anh hùng không còn có thể làm việc—dù là do giảm hiệu suất hay tai nạn nghề nghiệp—an sinh xã hội của họ vẫn được đối xử giống như nhân viên bình thường.

Hoàn toàn vô lý.

Họ mạo hiểm mạng sống vì an toàn công cộng, chỉ để được đền đáp bằng an sinh xã hội không thỏa đáng và rồi bị lãng quên.

Cũng vì lẽ đó việc trở thành anh hùng đã bị đưa vào danh sách đen trong kế hoạch tương lai của X ngay khoảnh khắc anh hiểu được thực tế của xã hội: tối thiểu, cuộc sống đòi hỏi an sinh xã hội.

Thật không may, em trai anh lại không bao giờ đồng ý.

"Lớn lên em sẽ trở thành anh hùng như Anh hùng Smile!"

Với sự tự tin trọn vẹn và bức tượng hành động của Anh hùng Smile trong tay, Nice viết và giải thích một cách tự hào ước mơ tương lai của mình là trở thành anh hùng cho bài tập ở trường.

Thật trẻ con.

X không biết phải nói gì.

Nếu anh nhận xét rằng làm anh hùng gần như vô dụng ở một đất nước an toàn và cuộc sống thực ra khá đơn giản, giáo viên tiểu học chắc chắn sẽ gọi anh lên: đừng bao giờ dập tắt tinh thần của một đứa trẻ.

Vì vậy X chỉ đơn giản là vỗ nhẹ đầu Nice và nói, "Vậy thì học hành chăm chỉ vào. Không có công ty nào nhận anh hùng ngu ngốc đâu."

Cứ để Nice học hành chăm chỉ và tự đối mặt với thực tế, tham vọng thời thơ ấu thường thay đổi một khi cuộc sống thực tế ập đến—đặc biệt là với bài vở cấp ba và áp lực thi đại học.

---

Nhưng X không ngờ điều này: Nice là một người đầy quyết tâm và kiên trì.

"Em sẽ trở thành anh hùng!"

Cậu nói rất kiên quyết, cầm trên tay một tài liệu tư vấn nghề nghiệp cho kế hoạch giáo dục tương lai của mình. Thậm chí không một chút do dự, Nice yêu cầu X ký vào đơn cho phép cậu theo đuổi nghiên cứu anh hùng.

"....."

Thật lòng, X luôn tự hỏi Nice lấy đâu ra sự tận tâm và lý tưởng này.

Anh biết trở thành anh hùng bắt đầu từ ước mơ thời thơ ấu của Nice nhưng hầu hết những ước mơ thời thơ ấu như vậy đều thay đổi khi tiếp xúc với cuộc sống thực tế—đặc biệt là cuộc sống cấp ba. Ngay cả những người từng mơ ước trở thành ngôi sao hạng A cũng kết thúc bằng việc muốn làm công chức vì sự ổn định và an yên.

Gia đình họ không phải kiểu bị thúc đẩy bởi chủ nghĩa lý tưởng và lòng tận tụy anh hùng, cha họ thích làm một công chức bình thường hơn là leo lên các chức vụ công. Mẹ họ, dù có kỹ năng đầu tư sắc bén có thể nhân bội tiền, lại chọn làm nội trợ và xem đầu tư như một sở thích nhỏ, X cũng chỉ muốn làm một nhân viên bình thường trong ngành sáng tạo.

Và rồi có sự bất thường này: Nice, người mơ ước trở thành anh hùng kể từ lần đầu tiên biết đến Anh hùng Smile, giờ đây nghiêm túc chọn "anh hùng" làm nghề nghiệp tương lai của mình.

Tất cả là vì nụ cười ngốc nghếch của Anh hùng Smile sao?

X hít một hơi và nhìn em trai mình nghiêm túc. "Lý do em muốn trở thành anh hùng là gì?"

"Em muốn khiến mọi người cười."

Tất nhiên rồi, tất cả là vì Anh hùng Smile. X không biết nên cảm thấy tự hào vì Nice không từ bỏ ước mơ, hay buồn vì Nice bị lây nhiễm cái nụ cười ngu ngốc của Anh hùng Smile.

"Trở thành anh hùng là khó khăn, đặc biệt với hệ thống giá trị tín nhiệm và tất cả những anh hùng gục ngã vì vấn đề danh tiếng." X quan sát Nice, người vẫn cố gắng đứng vững trong ước mơ của mình. "Cạnh tranh rất khốc liệt. Mức lương không tương xứng với nỗ lực. Em sẽ kiệt sức ngay từ đầu sự nghiệp. Em sẽ đối mặt với tất cả những điều đó như thế nào?"

"Em sẽ làm việc thật chăm chỉ!"

Một câu trả lời quá kinh điển.

Nếu X là một nhân viên nhân sự, anh chắc chắn sẽ không tuyển Nice với câu trả lời như vậy.

Nhưng với tư cách là người nuôi nấng cậu, anh hiểu Nice hơn bất cứ ai.

Đôi mắt xanh đầy tự tin đó, cơ thể mà cậu đã rèn luyện qua vô số hoạt động—kịch nghệ, karate, thậm chí cả câu lạc bộ tranh biện. Những giờ học như thể mạng sống phụ thuộc vào nó, mà không hề tỏ ra mệt mỏi, là người giám hộ kiểm tra học bạ của cậu, X biết Nice là một học sinh gương mẫu định sẵn sẽ trở thành một người xuất chúng bằng nỗ lực và nghị lực.

Ngay cả với sự cạnh tranh tàn khốc trong thế giới anh hùng, X biết: Nice có thể xử lý được. Em trai anh đã trưởng thành thành một thanh niên tài năng được định hình bởi kỷ luật và kiên cường.

"Vì em không đi con đường đại học bình thường, hãy đảm bảo em có kế hoạch dự phòng trong trường hợp em không thành công làm anh hùng." Không chút do dự, X ký vào tài liệu nghề nghiệp của Nice. "Và đừng quên gọi điện thường xuyên khi đã vào được một công ty anh hùng."

"Tất nhiên rồi!" Nice rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh tự tin. "Em sẽ trở thành anh hùng giỏi nhất!"

X biết cậu sẽ làm được.

---

Chỉ hai năm sau khi Nice được nhận làm thực tập sinh dưới trướng Treeman, cậu đã là một anh hùng chính thức, một sự thăng tiến cực kỳ nhanh chóng đối với một người không có bối cảnh gia đình anh hùng hay được đào tạo anh hùng chính quy.

Mặc dù em trai anh không thể phủ nhận là tài năng, X chưa bao giờ ngờ Nice lại ra mắt nhanh đến vậy.

Và thế là, thời khắc đã đến.

Nice phải rời xa căn nhà của họ—ngôi nhà cậu lớn lên để theo đuổi ước mơ, bỏ lại X một mình trong căn nhà này.

Thay vì X là người xúc động, thì Nice lại là người đỏ mặt khi cố gắng kìm nén nước mắt.

"Em là người đi mà. Sao em lại là người khóc?"

"Anh hai không buồn khi em đi sao?!" Nice hít một hơi run rẩy, cố gắng hết sức để ngăn nước mắt rơi. Nhưng chúng vẫn cứ rơi. "Em buồn vì em phải rời xa anh hai, nhưng anh hai..."

Và rồi Nice khóc thật luôn.

"....."

Trời ạ.

Chuyện này thực sự phiền phức.

Nhưng thành thật mà nói, dù X không rơi lệ hay tỏ ra buồn bã, anh cảm thấy điều đó, anh chỉ chọn không thể hiện ra để giữ bình tĩnh—vì em trai anh sắp ra đi để chiến đấu vì ước mơ của mình.

Đây là tương lai của Nice. Ước mơ mà cậu đã nỗ lực cả đời.

"Chúng ta vẫn sẽ gặp nhau, và ký túc xá của em chỉ cách đây ba tiếng đi tàu thôi."

X liếc nhìn cậu. Nice vẫn đang khóc, nhưng cậu hiểu những lời đó có nghĩa là gì.

"Ngôi nhà này sẽ luôn là nhà của em. Đừng quên điều đó."

---

Khi X tốt nghiệp đại học, anh thường thấy các bậc phụ huynh khóc khi con cái họ rời thành phố vì tương lai.

Anh không hiểu; họ vẫn có thể gặp nhau... vậy tại sao lại khóc như thế?

Nhưng khi Nice chuyển đi và chỉ có thể gọi điện cho X mỗi tối, anh cuối cùng đã hiểu.

Ngôi nhà cảm thấy khác biệt.

Yên tĩnh và tĩnh lặng hơn nhiều... một điều chưa từng tồn tại khi Nice ở quanh, luyên thuyên không ngừng về Anh hùng Smile. Mặc dù X trân trọng sự yên bình này, đôi khi anh nhớ tiếng ríu rít không dứt của Nice.

Chà, anh có thể làm gì được.

Chỉ vì ngôi nhà giờ đây yên bình không có nghĩa là X nên ngăn Nice trở thành anh hùng. Anh vẫn còn nhiều thứ có thể làm—bắt đầu sở thích mới, tham gia cộng đồng, Nice vẫn gọi anh vào bữa tối mà.

Hơn nữa, nghĩa vụ của X với tư cách là người anh trai nuôi nấng cậu trưởng thành đã hoàn thành. Giờ đây tất cả những gì còn lại là chăm sóc ngôi nhà này—mái ấm mà Nice sẽ luôn trở về sau khi khám phá thế giới để theo đuổi ước mơ của mình.

---

Trở thành anh hùng chắc chắn không nằm trong danh sách việc cần làm của X. Anh đã đưa anh hùng vào danh sách đen khỏi mọi con đường tương lai có thể—trừ khi nó liên quan đến em trai anh. X chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường.

Nhưng vì một đồng xu duy nhất dành cho một cô bé không may mắn, X đột nhiên có được giá trị tín nhiệm và trở thành anh hùng.

"....."

Lẽ ra anh phải cảm thấy hạnh phúc sao?

Không. Trải nghiệm đầu tiên của anh với sức mạnh giá trị tín nhiệm—sức mạnh gắn liền với thực tại—hoàn toàn khó chịu. Anh đã nôn mửa và bị sốt năm ngày.

"Chuyện này phiền phức đây..."

X chỉ muốn làm một nhân viên bình thường, không phải là anh hùng như em trai anh.

Mặc dù thành thật mà nói... sức mạnh của anh thú vị thật.

Anh có thể biến các vật thể và môi trường xung quanh thành thực tại hai chiều và ba chiều. Thật kỳ lạ; anh có thể đối xử với môi trường và thậm chí cả bản thân mình như các lớp trong một ứng dụng thiết kế. Anh thậm chí có thể chỉnh sửa bản thân như một thiết kế nhân vật.

Anh có nên thử không?

Chà, anh không cần phải trở thành anh hùng. Anh chỉ cần thử nghiệm sức mạnh này và chiến đấu với vài tên tội phạm. Anh sẽ không làm bất cứ điều gì phiền phức như cứu thế giới hay đại loại thế. Chỉ là một thử nghiệm nhỏ, hoàn toàn được thúc đẩy bởi sự tò mò.

---

Thử nghiệm đầu tiên: tất nhiên, là kẻ thù không đội trời chung của Nice—Vua Hủy Diệt, được biết đến nhiều hơn với cái tên Wreck.

X luôn tự hỏi làm thế nào mà cậu em trai anh (người hiếm khi gây rắc rối và có xu hướng làm hài lòng mọi người) lại có kẻ thù không đội trời chung được.

Chắc chắn, có những người không thích cậu em trai tài năng của anh, những người ghen tị và chỉ dám nói sau lưng. Nhưng họ không bao giờ dám tấn công Nice. Nhờ Anh hùng Smile đã truyền cảm hứng cho Nice tham gia đủ loại câu lạc bộ võ thuật—dù dịu dàng như một diễn viên múa ba lê, thằng nhóc lại là nhà vô địch quyền anh từ năm lớp 10 cho đến khi tốt nghiệp.

Nhưng giờ đây có một kẻ thực sự dám trở thành kẻ thù không đội trời chung của Nice. Ngay cả khi Nice luôn thắng hắn, điều đó không có nghĩa là X tha thứ cho kẻ liên tục gây rắc rối cho em trai mình. Hơn nữa, X cần một đối tượng thử nghiệm để thử sức mạnh của mình.

Wreck là mục tiêu hoàn hảo.

Vì vậy, không chút do dự, X tấn công Vua Hủy Diệt ngay lập tức, không hề cảnh báo.

"Này—!!"

Nhưng thật bất ngờ, trong con hẻm hẹp nơi Wreck lẽ ra không có chỗ để di chuyển nhanh, hắn lại né tránh thực tại bị bóp méo của X một cách hoàn hảo ngay khi nghe thấy X búng ngón tay.

Ngay cả khi đeo mặt nạ, X vẫn cảm nhận được cái nhìn sắc bén của Wreck.

"Ngươi..." Wreck chĩa vũ khí về phía X. "...ngươi có vấn đề gì?"

"Tôi chỉ là một người bình thường..." X cười toe toét và đánh giá sức mạnh của Wreck; thảo nào Nice lại thích thú khi chiến đấu với hắn đến vậy. "...mà sự yên bình của ngươi đã làm xáo trộn."

TÁCH!

Một thực tại bị bóp méo cố gắng nhốt Wreck. Nhưng một lần nữa, Wreck di chuyển quá nhanh và tạo ra vật chất thấm nhuần giá trị sợ hãi để đánh vào X.

Vì vậy, Wreck không ngần ngại nữa. Hắn vung lưỡi kiếm thẳng vào X. Tất nhiên, X né tránh và ngay lập tức triệu hồi thanh kiếm của riêng mình để chặn những cú đánh tới.

Và thành thật mà nói, điều này thực sự thú vị.

Nếu X có thể thao túng thực tại giữa hai và ba chiều, thì Wreck có thể thao túng vật chất, bao gồm cả vật chất bên trong thực tại của X. Hơn thế nữa, khả năng chiến đấu cận chiến của hắn chết người; Wreck không ngần ngại nhắm vào đầu của một người.

Đúng như mong đợi từ một kẻ phản diện. Nhưng có điều gì đó kỳ lạ.

Wreck mà anh biết là một kẻ điên cuồng cuồng loạn tấn công thành phố ngẫu nhiên cho đến khi Nice đến ngăn chặn hắn. Nhưng bây giờ, Wreck lại cảm thấy giống một kẻ giết người máu lạnh hơn... vô cảm, bình tĩnh, hiệu quả trong việc giết chóc.

Đây có phải là tính cách thật của hắn không?

Nếu vậy, thì X không thể để Wreck tiếp tục là kẻ thù không đội trời chung của Nice. Cậu em trai mềm lòng của anh không thể tự mình giết bất cứ ai. Nhưng Wreck rõ ràng là một kẻ sẽ giết người không chút do dự.

Vì vậy, đối với thử nghiệm đầu tiên này... X phải kết liễu Wreck.

Tuy nhiên, cuộc chiến khó khăn hơn nhiều so với X mong đợi.

Không giống như những trận đấu đã được ghi lại mà X đã xem của Nice, Wreck không hề nói một lời nào. Hắn rất tập trung, tấn công với một cái đầu hoàn toàn lạnh lùng. Sự thao túng vật chất của hắn tấn công từ mọi góc độ. Tệ hơn nữa, hắn khéo léo thao túng vật chất trong các dịch chuyển chiều không gian của X.

Thậm chí còn tệ hơn thế, Wreck liên tục nhắm vào các cơ quan quan trọng của X và những điểm anh dùng để chuyển đổi thực tại.

Chỉ giữa trận chiến, X mới nhận ra một điều: Wreck mạnh hơn, nhanh hơn và thông minh hơn Nice... và gây chết người hơn.

Làm quái nào mà em luôn đánh bại được một kẻ như thế này, Nice???!!!

"Trời ạ..."

X hít một hơi. Anh không biết liệu mình yếu hơn Nice, hay Wreck đơn giản là mạnh hơn so với anh.

"Tôi không thể để anh..." Mắt X trở nên lạnh lùng. Với sát ý này, Wreck quá nguy hiểm để tiếp tục là kẻ thù không đội trời chung của Nice. "...em trai tôi có thể bị thương."

Wreck khịt mũi lạnh lùng. "Ngươi đột nhiên tấn công ta... trong khi ta thậm chí không biết ngươi?"

"Anh không cần biết danh tính của tôi." X không thể mạo hiểm sự an toàn của Nice. "Hơn nữa, anh sẽ kết thúc tại đây."

Nhưng trước khi X và Wreck có thể tiếp tục cuộc chiến chết người của họ, một người hoàn toàn không nên có mặt ở đây đột nhiên xông vào giữa họ.

"Dừng lại!!"

Nice hạ cánh ngay giữa họ — và cả X lẫn Wreck đều ngay lập tức thu hồi sức mạnh của mình.

Tại sao Wreck lại thu hồi sức mạnh?!

Nice, người luôn cứu dân thường trước khi chiến đấu với Wreck, tất nhiên ngay lập tức kiểm tra X và rồi quay sang đối mặt với Wreck. Nice, người luôn ưu tiên an toàn của dân thường—

"Wreck, cậu có sao không?"

"......"

Xin lỗi???

Wreck là kẻ thù của em, tôi là dân thường ở đây cơ mà????

Nhưng thay vì tấn công Nice như thường lệ, Wreck lại trả lời bằng một giọng nhẹ nhàng, gần như dịu dàng sau lớp mặt nạ: "Tớ ổn mà, Nice. Tớ không sao."

"......"

X chắc chắn Wreck hoàn toàn đang cố giết anh trước đó... tại sao hắn đột nhiên lại dịu dàng trước mặt Nice?!

Cái tính cách điên cuồng phá hủy thành phố mà suýt giết tôi đâu rồi?!

Nhưng trước khi X kịp bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa cặp đôi anh hùng–kẻ thù không đội trời chung này, Nice bước tới và nhìn chằm chằm X gay gắt.

"Tại sao anh lại đột nhiên tấn công Wreck?!"

"....."

Đó có phải là câu nói bình thường của một anh hùng khi kẻ thù không đội trời chung của mình bị tấn công không?

Và tại sao Wreck lại trông hài lòng khi Nice đang bảo vệ hắn?

Hai người không phải là anh hùng và kẻ thù không đội trời chung sao???

Nhưng nhìn Nice chuẩn bị tư thế để tấn công X, và Wreck hành động phòng thủ như một nữ chính được giải cứu, rõ ràng là Nice sẽ không ngần ngại chiến đấu với anh. Cậu em trai ngoan ngoãn của anh đã sẵn sàng chiến đấu với chính anh trai mình để bảo vệ kẻ thù không đội trời chung của cậu.

"....."

Chuyện này hoàn toàn không vui chút nào nếu hai người đó kết thúc bằng việc chiến đấu với nhau.

Nhưng nhìn Nice và Wreck chuẩn bị hợp sức chống lại anh... ừ, X quyết định giơ tay lên thì tốt hơn.

"Tôi đi đây."

Sau đó, chỉ với một cái búng tay, X dịch chuyển bản thân đi mất, bỏ lại hai người họ với hàng tá câu hỏi chưa được giải đáp.

---

Mặc dù Nice nổi tiếng với cả con gái và con trai, cậu chưa bao giờ dẫn đối tượng hẹn hò nào về nhà.

Nhờ Anh hùng Smile và cái nụ cười ngu ngốc đó dạy cậu tầm quan trọng của làm việc chăm chỉ, Nice không bao giờ hẹn hò. Đối với một người nổi tiếng và liên tục đóng vai trò nam chính lãng mạn, X ấn tượng vì Nice vẫn duy trì được tình trạng độc thân.

Nhưng bây giờ...

["Wreck không tệ đến vậy đâu, hơn nữa không ai bị thương hồi nãy mà."]

Nice nói vui vẻ trong cuộc gọi video khi đang ăn tối, sau khi chiến đấu với Wreck—kẻ đã phá hủy hai tòa chung cư của Treeman.

"....."

Đây có phải là điều người ta gọi là kẻ thù thành người yêu không?

Không, đây giống như:

Chúng ta là kẻ thù ban ngày, và chúng ta ngủ cùng nhau ban đêm.

Loại quan hệ gì thế này?!

Mặc dù X không hẹn hò, anh chắc chắn biết có điều gì đó không ổn với bất cứ chuyện gì đang diễn ra giữa Nice và Wreck. Là một người anh trai, anh phải đảm bảo Nice không rơi vào một mối quan hệ đáng ngờ nào—đặc biệt là một mô típ kẻ thù thành người yêu đầy rẫy cờ đỏ.

Anh biết Nice không hoàn toàn tinh ý về những chuyện như thế này. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể tùy tiện qua lại với kẻ thù không đội trời chung của mình. Đặc biệt là với Wreck, kẻ đã không ngần ngại cố giết anh?!

X cần tính toán bước đi tiếp theo của mình.

Nhưng thật không may, anh không có thời gian cho điều đó...

"X—!!"

Nine, người bạn cấp ba và là một trong hai người biết danh tính của X, đột nhiên xông vào nhà anh—trong tình trạng bị thương. Người bạn luôn ríu rít vui vẻ trong khi bám chặt lấy X mỗi khi họ gặp nhau giờ đây nhìn anh với vẻ tuyệt vọng và cầu xin trong mắt.

"X, làm ơn..."

Sau đó, ngay cả từ xa, X cũng cảm nhận được điều gì đó không nên xảy ra.

Người bạn thân nhất của họ—người luôn dùng bài tarot để dự đoán vận may lãng mạn của họ—giờ đây đang dùng giá trị sợ hãi để kiểm soát những lá bài tarot đó.

---

Thành thật mà nói, X chưa bao giờ ghét thế giới anh hùng hay bất cứ điều gì liên quan đến nó. Đặc biệt là với Nice, người ám ảnh với việc trở thành anh hùng giống như thần tượng của mình.

Nhưng điều đó không có nghĩa là X quên đi ký ức cũ của mình: cái chết của cha mẹ họ.

Khi cha mẹ họ qua đời trong một vụ tai nạn do một anh hùng hóa điên vì ô nhiễm giá trị sợ hãi gây ra.

Khi Nice tám tuổi phải chịu đựng chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương (PTSD) vì cậu đã chứng kiến cái chết của họ ngay trước mắt.

Khi Công ty Anh Hùng chọn nhắm mắt làm ngơ thay vì chịu trách nhiệm, sau khi loại bỏ anh hùng đó và gây ra sự ô nhiễm giá trị sợ hãi ngay từ đầu.

Khi Ủy Ban Anh Hùng trao cho họ một khoản tiền như thể cái chết của cha mẹ họ và chấn thương của em trai anh có thể được giải quyết bằng việc đó.

X khinh bỉ điều đó.

Nhưng anh không ghét anh hùng. Đặc biệt là sau một tập mà Anh hùng Smile cứu một kẻ phản diện—một tập cuối cùng đã khiến Nice phản ứng trở lại với liệu pháp tâm lý. X không thể hoàn toàn ghét thế giới anh hùng đã từ từ mang lại nụ cười cho Nice và cho phép cậu sống như một đứa trẻ bình thường.

X chỉ ghét hệ thống anh hùng đã quá dễ dàng đùa giỡn với mạng sống con người. Kẻ loại bỏ người ta ngay khi họ bị coi là vô dụng, và quay lưng đi khi một kẻ có tội được tự do. X khinh bỉ tất cả những điều đó.

Nhưng sâu thẳm, X biết: tất cả những điều này là trò chơi của số phận.

Một trò chơi số phận được chơi trên một bàn cờ, với con người là các quân cờ.

Bao gồm cả chính anh.

Ngay cả với sức mạnh thao túng thực tại hai chiều và ba chiều, X thất bại trong việc cứu người bạn đã bị ô nhiễm giá trị sợ hãi.

---

Sau khi thất bại trong trận chiến cuối cùng với bạn của họ, X thực sự muốn ngừng thử nghiệm sức mạnh anh hùng của mình.

Anh muốn tập trung cứu bạn.

Và nếu thế giới anh hùng thực sự coi anh hùng như đồ chơi—chơi với họ cho đến khi họ hỏng—thì X sẽ tìm cách giữ Nice không bị vướng vào trò chơi này.

"Cậu không thể dừng lại. Cậu phải mạnh mẽ hơn... vì cậu là người duy nhất có thể giải thoát cô ấy."

Nine, vẫn bị thương từ trận chiến trước, lần đầu tiên cầu xin X. Người bạn luôn cười lớn như một con vẹt vui vẻ giờ đây không thể kìm được nước mắt... đặc biệt là sau khi họ thất bại trong việc ngăn bạn mình sử dụng giá trị sợ hãi.

"Hơn nữa, cược của chúng ta chưa kết thúc." Nine cố gắng mỉm cười dũng cảm ngay cả khi nước mắt vẫn rơi. "Cậu hứa với cô ấy là sẽ tham gia Cuộc Thi Anh Hùng!!"

Trước khi Nine sụp đổ như một đứa trẻ, X nhẹ nhàng vỗ đầu cậu. Giống như cách anh làm mỗi khi Nice khóc. Nhưng không giống như Nice, người bình tĩnh ngay lập tức, Nine chỉ khóc dữ dội hơn, bám chặt lấy X trong cơn cuồng loạn.

Vậy nên chỉ vì điều đó, X chọn thử nghiệm sức mạnh của mình trong Cuộc Thi Anh Hùng lần cuối cùng—vì lợi ích của hai người bạn anh.

Bất kể kết quả ra sao, sau Cuộc Thi Anh Hùng này, họ phải cứu bạn của mình.

---

X thực sự không bao giờ biết mình mạnh đến mức nào.

Nhưng vì anh đã thua một lần cược thật hay thách, anh phải ngắt quãng Cuộc Thi Anh Hùng và chiến đấu với một trong những người tham gia.

Và rồi X trở thành anh hùng hàng đầu số một, lặp đi lặp lại, tất cả chỉ vì một lần cược đó.

"......"

Anh chỉ muốn trả nợ lần cược, chứ không phải trở thành anh hùng hàng đầu số một.

Nhưng anh không thể phủ nhận: sức mạnh của anh vô cùng thú vị. Khả năng của anh không hề dựa vào hệ thống giá trị tín nhiệm—nó hoàn toàn là trí tưởng tượng của anh. Không một đối thủ nào của anh có thể nắm bắt được sức mạnh của anh là gì. Chẳng phải đây về cơ bản là ngón tay vàng  của nhân vật chính được ban phước với áo giáp cốt truyện sao?

Tuy nhiên, X không hề có mong muốn trở thành anh hùng. Xem những gì Nice phải đối phó hằng ngày đã đủ mệt mỏi rồi.

Hay... anh nên nói với Nice về thử nghiệm này không?

Có lẽ Nice sẽ bĩu môi như cậu từng làm khi không thể đánh bại X. Khuôn mặt cậu đủ dễ thương để X luôn muốn trêu chọc. Rồi họ lại cười cùng nhau.

Hơn nữa, Nice là người duy nhất X thực sự tin tưởng đủ để nói về những chuyện như thế này. Người duy nhất luôn tự hào về anh, ngay cả khi thành tựu của X chỉ là tầm thường một cách đau đớn.

Nhưng thật không may, không có điều gì xảy ra.

Trước khi X có thể tiết lộ bí mật của mình trong cuộc gọi video hằng đêm, biểu cảm của Nice thay đổi ngay khi X nhắc đến Cuộc Thi Anh Hùng. Nice vẫn giữ nụ cười, đôi mắt xanh vẫn nhìn thẳng vào X—đó là nụ cười cậu dùng trên sân khấu. Nhưng với tư cách là anh trai cậu, X biết có điều gì đó không ổn.

Điều gì đó đủ bất ổn để Nice chọn mỉm cười thay vì nói chuyện với anh trai mình như thường lệ.

["Thật không may, em không đủ mạnh để tham gia Cuộc Thi Anh Hùng lần này."]

Giọng cậu nghe bình tĩnh, giống như một người chấp nhận thất bại.

Nhưng... thất bại từ cái gì? Trở thành top 15 trong một thời gian ngắn như vậy mà không có nền tảng anh hùng chẳng phải là đáng kinh ngạc sao?

["Nhưng em chắc chắn sẽ tham gia cuộc thi anh hùng sớm thôi."]

Sao em lại vội vã thế...

X muốn hỏi. Nhưng anh nuốt câu hỏi xuống. Đặc biệt là khi anh thấy Nice tinh tế quay đầu đi—rõ ràng là không muốn nói thêm về điều đó.

["Anh hai, hôm nay em thực sự mệt rồi. Chúng ta nói chuyện tiếp vào ngày mai nhé?"]

Rồi cuộc gọi kết thúc.

---

Có lẽ kể từ khi mất đi người bạn và thấy Nice thay đổi một chút, X lại trở nên nhạy cảm với thế giới anh hùng.

Anh biết có điều gì đó không ổn với sự nghiệp anh hùng của Nice. Một kẻ thù không đội trời chung không hành động như kẻ thù không đội trời chung. Đột nhiên có bạn gái, nhưng Nice cứ trì hoãn giới thiệu với chính anh trai mình. Một lịch trình quá tải đến mức trở nên không tự nhiên, và sự ám ảnh của Nice với việc tham gia Cuộc Thi Anh Hùng—điều mà cậu chưa bao giờ làm trước đây.

Nhưng mỗi khi X cố gắng nói về điều đó, Nice lại né tránh.

["Em ổn. Công việc của em chỉ thực sự nặng lúc này thôi."]

Rõ ràng, Nice không ổn.

Nhưng X không thể ép cậu nói. Anh biết tính cách của em trai mình—nếu anh thúc ép quá, Nice sẽ chỉ chạy trốn và giữ im lặng cho đến khi mọi người quên đi vấn đề.

Tuy nhiên, dù Nice có cố gắng trấn an anh đến đâu, và dù X có cố gắng cho cậu không gian đến mức nào, cảm giác vẫn còn đó—một áp lực bất an, khó chịu mách bảo X rằng anh cần phải làm gì đó trước khi quá muộn.

Và mọi thứ chỉ trở nên tồi tệ hơn khi X thấy tin tức: một vụ bê bối buộc tội Nice lừa đảo đầu tư căn hộ.

Một điều hoàn toàn không thể xảy ra với em trai anh.

Nhưng vụ bê bối không dừng lại. Mặc dù bộ phận PR của Treeman vẫn cố gắng trung hòa nó, X vẫn tiếp tục tìm thấy ngày càng nhiều vụ bê bối gắn liền với Nice... và tin tức ngày càng tăm tối hơn.

Với tình trạng của em trai mình, X không thể chỉ đến gặp cậu và yêu cầu cậu giải thích chuyện gì đang xảy ra.

"Tôi nên làm gì đây....."

X muốn điều tra vụ bê bối này, để tìm ra kẻ nào dám bôi nhọ danh tiếng của em trai anh. Nhưng kể từ khi X liên tục thắng Cuộc Thi Anh Hùng, Ủy Ban Anh Hùng dường như đã triển khai các đơn vị đặc biệt để điều tra ngược lại anh.

Tất nhiên X biết tại sao Ủy Ban lại hành động như thế; họ luôn ghét khi một anh hùng trong bảng xếp hạng của họ trở nên không thể kiểm soát.

Thật nực cười.

Thay vì khắc phục hệ thống bị đổ vỡ sâu sắc của họ, họ lại nhắm vào những anh hùng vô danh không có công ty như anh.

Mặc kệ họ và bảng xếp hạng của họ—X không quan tâm. Nếu sức mạnh thao túng thực tại này có một mục đích, thì đó chỉ là hai điều này: cứu bạn và bảo vệ em trai anh. Không hơn.

Còn về danh hiệu anh hùng hàng đầu số một... X dự định sẽ vứt bỏ nó vào năm sau.

Anh không cần một thứ chỉ khiến anh khó di chuyển tự do hơn trong khi cố gắng cứu bạn và bảo vệ em trai mình.

---

Nếu có một người X có thể tin tưởng trong thế giới anh hùng ngoài em trai và bạn mình, đó chắc chắn là Anh hùng Smile.

"Hahaha, tôi không ngờ X chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường đấy!"

"....."

X có thể tống cổ người đàn ông ồn ào này ra khỏi nhà không?

X đã biết Anh hùng Smile sẽ ồn ào như thế này—ồn hơn Nine, và cười toe toét, cười ngu ngốc còn nhiều hơn Nice. Anh hùng Smile về cơ bản là sự kết hợp của Nine và Nice: cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ hướng ngoại. Một người lẽ ra hoàn toàn không hợp với X, người hướng nội nhất trên đời.

"Cậu không thể dùng dạng anh hùng của mình sao?" "Cậu chắc chắn không muốn gia nhập công ty của tôi? Chỉ dành riêng cho cậu—không cần kiểm tra, lương trả trước!"

"Cậu có thể cho tôi xem sức mạnh của cậu thêm một lần nữa không?"

...điều này cảm thấy rất déjà vu.

Bây giờ X đã hiểu: cha mẹ thực sự cần giám sát những gì con cái họ xem. Từ mọi góc độ, rõ ràng Nice đang bắt chước Anh hùng Smile.

"Nhưng tôi không ngờ cậu lại chấp nhận tôi," Anh hùng Smile vẫn cười hạnh phúc. "Tôi cứ nghĩ cậu là kiểu người bí ẩn—lạnh lùng, sắc sảo, cực kỳ khó tiếp cận!"

"Anh không cần biết về điều đó."

Với tất cả hàng hóa Anh hùng Smile trong phòng Nice và tất cả những lời luyên thuyên không dứt của Nice mà anh đã buộc phải ghi nhớ, X hoàn toàn từ chối thừa nhận rằng anh biết rất rõ về Anh hùng Smile.

Nhưng thực ra có một lý do khiến X chấp nhận tình bạn của Anh hùng Smile trong dạng dân thường của anh—chứ không phải dạng anh hùng.

Ngoài việc anh biết quá rõ về anh ta, anh cần sự giúp đỡ của Anh hùng Smile.

X cần Anh hùng Smile tiếp cận Nice.

Thời gian trôi qua, Nice càng ngày càng kỳ lạ. Cậu vẫn gọi cho X mỗi tối, đúng như lời đã hứa khi lần đầu được phép trở thành anh hùng. Nhưng có điều gì đó khiến X bất an—đặc biệt là nụ cười của Nice ngày càng giả tạo hơn sau mỗi cuộc gọi.

X cũng không thể dùng danh tính anh hùng của mình để tiếp cận Nice. Nice cực kỳ nhạy cảm về Cuộc Thi Anh Hùng, và danh tính này chỉ được dành riêng để điều tra tung tích người bạn mất tích cùng với Nine.

Nice có lẽ đang trải qua khủng hoảng tuổi đôi mươi.

Và nó còn bị làm trầm trọng thêm bởi cuộc sống anh hùng tàn khốc, khối lượng công việc quá mức—X vẫn không hiểu tại sao công việc của Nice lại trông giống như của một diễn viên—và tất cả những vấn đề khác mà Nice từ chối nói đến. Chưa kể đến sự ám ảnh bất chợt với việc tham gia Cuộc Thi Anh Hùng vì những lý do X không thể hiểu được.

Hồi đó, trong cuộc khủng hoảng tuổi đôi mươi của chính mình, X hầu như không để ý. Anh quá bận rộn nuôi Nice. Anh không hoàn toàn hiểu trạng thái tâm lý đó. Nhưng nhìn Nice bây giờ, rõ ràng cậu cần một ai đó ở gần.

Nếu Nice từ chối nói vì sợ làm anh trai lo lắng, hoặc từ chối tiếp cận X khi anh đang dùng danh tính anh hùng...

Vậy thì người duy nhất có thể tiếp cận là Anh hùng Smile.

Vì vậy, mặc dù Anh hùng Smile ồn ào như một con vẹt khao khát bạn tình, X chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi thời điểm thích hợp để nhờ anh giúp đỡ. 

---

Nhưng thời điểm đó không bao giờ đến.

Tình bạn của họ kết thúc bằng cái chết; Anh hùng Smile chết sau khi bị giá trị sợ hãi tấn công.

Và nếu X đến chậm hơn, em trai anh có lẽ cũng đã chết—bị tấn công bởi Dragon Boy. 

---

Là một người bạn thân, cái chết của Anh hùng Smile đã lay động X sâu sắc.

Nhưng nỗi đau buồn của anh không là gì so với Nice.

Đối với Nice, Anh hùng Smile là một hình tượng không thể thay thế. Anh hùng Smile là cơ chế đối phó của cậu sau khi mất cha mẹ, là ước mơ thời thơ ấu, là hình mẫu định hình cậu thành một thanh niên tài năng, và là lý do cậu tiếp tục chiến đấu với tư cách là anh hùng.

Mất đi Anh hùng Smile ngay trước mắt đã làm tan vỡ một phần lớn cuộc đời Nice.

Đặc biệt là khi Nice suýt chết vì cuộc tấn công của Dragon Boy trong tình trạng đó.

X biết; Nice đã suy sụp.

Tuy nhiên,

[Số máy quý khách vừa gọi không thể liên lạc được—]

...Nice cắt đứt mọi liên lạc.

Hàng chục cuộc gọi không được trả lời. Tin nhắn sau mỗi vài giờ không nhận được phản hồi. Ngay cả quản lý của Nice cũng nói rằng cậu từ chối gặp bất cứ ai.

Ngoài cái chương trình truyền hình thực tế hẹn hò khốn kiếp đang chiếu nụ cười giả tạo của Nice với bạn gái, X không có cách nào để biết trực tiếp tình trạng của Nice.

Tất nhiên, X có thể dùng sức mạnh của mình và xông thẳng vào chỗ Nice.

Anh cần đảm bảo em trai mình thực sự ổn trong nỗi đau buồn như thế này... để đảm bảo Nice vẫn có thể cười, ngay cả sau khi mất đi một người quan trọng đến vậy.

Nhưng X chọn chờ đợi.

Anh biết mọi thứ về em trai mình.

Nice bé bỏng, người im lặng không cảm xúc khi cha mẹ họ qua đời thay vì khóc lóc như bất kỳ đứa trẻ nào khác. Nice tuổi teen, người tự nhốt mình trong phòng sau khi buổi biểu diễn kịch của cậu thất bại. Em trai anh luôn thích tự cô lập mình khi bị tổn thương hoặc đau buồn.

Vai trò của một người anh trai đơn giản là chờ đợi, trong khi bảo vệ một nơi an toàn cho cậu.

Vì vậy, cũng như trước đây, X chọn chờ đợi cho đến khi Nice cần... cho đến khoảnh khắc Nice cuối cùng sẵn lòng chấp nhận cái ôm của anh và khóc nức nở như cậu đã từng.

---

"Em trai anh... không nên trở thành anh hùng."

Đó là lời tiên tri cuối cùng trước khi người bạn của anh bị giá trị sợ hãi nuốt chửng hoàn toàn. Một ký ức X không bao giờ muốn nhớ—đặc biệt là sau cái chết của anh hùng Smile và việc Nice vẫn từ chối liên lạc với anh.

"Em trai anh đang bị số phận đùa giỡn. Hủy diệt và cái chết sẽ là kết cục duy nhất cho cậu ấy nếu cậu ấy vẫn là anh hùng."

X vẫn nhớ rõ: lá bài Kẻ Khờ (The Fool) và lá bài Cái Chết (Death) xuất hiện cạnh nhau, như thể chúng là số phận của em trai anh, bất kể họ xáo trộn bộ bài bao nhiêu lần.

"Anh phải làm gì đó trước khi mọi thứ trở nên quá muộn."

Nhưng X đã không làm gì cả.

Anh là người thực dụng, và anh không tin vào những trò chơi xác suất như thế.

Đặc biệt là không nếu nó đòi hỏi anh phản bội ước mơ mà Nice đã chiến đấu cả đời...

---

Bất cứ điều gì Nice chọn, X đều chấp nhận bằng tất cả tình yêu thương của mình.

Anh có thể không phải là người anh trai lý tưởng cho một người tài giỏi như Nice. Nhưng vì em trai mình—người thân duy nhất còn lại của anh—X sẵn lòng bẻ cong nguyên tắc và ủng hộ cậu.

Nhưng lần này, X từ chối.

X thấy rõ: Nice đang làm việc với Tổ Chức Black Chad, kẻ thù truyền kiếp của chính cậu. Nice, anh hùng muốn khiến mọi người cười, đang cố gắng lấy hợp đồng đất đai để lừa đảo những người vô tội. Nice, người em trai anh nuôi nấng bằng biết bao tình yêu thương, lại cho phép tổn hại xảy đến với một cô bé và một chú chó vô tội.

Chuyện gì... đang xảy ra vậy?

Tại sao Nice lại làm những điều mà kẻ phản diện làm?!

Nhưng trước khi X có thể ngăn chặn bất cứ điều gì, Nice bị giá trị sợ hãi của Phobiaclone tấn công. Em trai anh ngay lập tức run rẩy... vì sợ cái chết ư? (Bình tĩnh lại! Giá trị sợ hãi không được phép giết người... đúng không?)

Sau đó Nice tuyệt vọng chạy đến một nhà kho bỏ hoang để gặp ai đó... Shang De, sếp của Nice.

Cậu cầu xin thuốc giải độc giá trị tín nhiệm (tại sao cậu lại cầu xin người đàn ông đó.... chuyện gì đã xảy ra?).

Nhưng Shang De từ chối, để giá trị sợ hãi bên trong Nice bắt đầu ô nhiễm cơ thể cậu (Cậu ấy là anh hùng dưới công ty của ông—làm sao ông có thể bỏ mặc cậu ấy!).

"....mình sợ cái gì vậy?!"

Nice vật lộn, chiến đấu với giá trị sợ hãi đang tiêu thụ cậu.

"...mình sợ trở thành anh hùng sao...?"

Cậu không tấn công Thượng Đức ngay cả sau khi bị hạ thấp như một con chó. Cậu chọn lùi lại, cố gắng ghìm giá trị sợ hãi bên trong bằng tất cả sức lực.

"...tại sao mình lại trở thành anh hùng?!!"

Và mọi thứ xảy ra quá nhanh.

Giá trị sợ hãi nuốt chửng cơ thể Nice một cách tàn nhẫn.

Nó cố gắng vượt qua một ranh giới bất khả thi nào đó... cố gắng thay đổi chính thực tại bên trong Nice mà không có bất kỳ giới hạn nào.

Đây không phải là giá trị sợ hãi bình thường.

Nó không giống với giá trị sợ hãi đã tiêu thụ người bạn của họ và điều khiển cơ thể cậu ấy.

Nó không phải là giá trị sợ hãi đã giết chết anh hùng Smile.

Nó là thứ thậm chí còn kinh hoàng hơn cả cái chết.

Vậy nó là gì...?

Nhưng X không thể đứng yên. Không.

Điều này quá nguy hiểm cho Nice.

X ngay lập tức di chuyển Nice đến nơi an toàn nhất có thể khỏi vụ bùng nổ giá trị sợ hãi bên trong cậu. Anh sử dụng mọi khả năng có thể nghĩ ra để ngăn chặn giá trị sợ hãi xé Nice ra từng mảnh. Anh từ chối để cái giá trị sợ hãi đáng nguyền rủa đó cướp đi người anh yêu thương một lần nữa.

Sau đó mọi thứ dịu lại chỉ bằng một tiếng tách duy nhất.

Nice trở nên yên lặng trở lại, không hề hay biết về sự hiện diện của anh trai mình.

"Mình... đang ở đâu...?"

Giọng cậu quá bình tĩnh đối với một người bị nhiễm giá trị sợ hãi.

Nhưng X nhận thấy có điều gì đó không ổn.

"...mình là ai?"

Nice đột nhiên trở nên mất phương hướng sau khi X trấn áp giá trị sợ hãi. Sự mất phương hướng tương tự mà cậu thể hiện khi mất cha mẹ. Giá trị sợ hãi được cho là khai mở sức mạnh dựa trên nỗi sợ hãi của một người.

Nhưng đây không phải là nỗi sợ hãi của Nice...

Nice không phải là người có nỗi sợ hãi nên kích hoạt những triệu chứng chấn thương tâm lý như thế này.

Vậy tại sao...?

Tại sao giá trị sợ hãi lại đánh thức chấn thương cũ của cậu... ngay cả khi X đã tìm cách trung hòa nó?

Chính xác thì điều gì đang xảy ra lúc này?

Nhưng trước khi X kịp xử lý bất cứ điều gì và bảo vệ em trai mình khỏi làm điều gì đó liều lĩnh, mọi thứ xảy ra không hề báo trước.

Nice... trở nên quá bình tĩnh, như thể không còn giá trị sợ hãi nào bên trong cậu.

Đôi mắt xanh trong veo của cậu nhìn chằm chằm vào mặt trời lặn. Nụ cười ngọt ngào, tự tin đó—chính nụ cười cậu tự hào mang với tư cách là một anh hùng.

Sau đó Nice bước tới và nhảy xuống... để kết thúc cuộc đời mình.






Một ký ức chợt lóe lên trong tâm trí X.

Một ký ức nhỏ bé, đơn giản: khi Nice lén lút giấu đôi giày múa ba lê bị hỏng, quá chật của mình. Cậu vẫn mang chúng mặc dù có nguy cơ bị thương. Một lý do đơn giản: giày múa ba lê chuyên nghiệp đắt tiền—gần bằng ngân sách thực phẩm hằng tháng của họ.

"Là nghỉ hè, lịch học của em không nhiều mà. Anh có thể làm thêm." X nhặt đôi giày múa ba lê của Nice; chúng rõ ràng không thể mang được nữa. "Em nên nói với anh là chúng bị hỏng thay vì mang chúng cho đến khi chân em đau như thế này."

"N-nhưng mà..."

"Em nghĩ anh trai em là gì?" X thở phì phò. Sau cặp kính, mắt anh nhìn thẳng vào Nice. "Em nghĩ anh không thể đi làm để mua đôi giày này sao?"

"Không phải vậy...!" Thay vì phản đối, Nice cúi đầu và giấu đi đôi mắt mình. "Em đã có quá nhiều lớp học, và tất cả chỉ là sở thích. Tiền của chúng ta có hạn. Nên em nghĩ em nên nghỉ..."

"Em không thích những lớp học đó sao?"

Nice không trả lời. Nhưng X biết câu trả lời—Nice chắc chắn không muốn nghỉ.

Nice tham gia lớp múa ba lê vì một bài phỏng vấn nhỏ của anh hùng Smile nói rằng tập múa ba lê cải thiện độ dẻo dai. X để cậu tham gia để Nice hiểu thực tế: trở thành anh hùng không dễ dàng. Ít nhất nó có thể ngăn chặn những lời luyên thuyên không ngớt về việc trở thành anh hùng như anh hùng Smile.

Nhưng X hoàn toàn sai.

Nice thực sự làm việc chăm chỉ với múa ba lê, ngay cả khi là cậu bé duy nhất trong số hai mươi cô gái. Cậu thành thạo những động tác khó mà ngay cả phụ nữ cũng phải vật lộn. Và với khuôn mặt đẹp trai của mình, cậu quyến rũ được nhiều người. Nhờ sự giới thiệu của giáo viên, Nice thử sức với kịch nghệ và trượt băng nghệ thuật. Các giáo viên khen ngợi cậu, thậm chí hy vọng cậu sẽ không trở thành anh hùng; tiềm năng của cậu quá quý giá đối với một thế giới khắc nghiệt như vậy.

Lúc đầu, X không hiểu. Nhưng sau khi xem Nice biểu diễn trên sân khấu với tư cách là một diễn viên kết hợp múa ba lê, và sau khi thấy cậu thi đấu trượt băng nghệ thuật khu vực, X cuối cùng đã hiểu.

Đây có phải là cảm giác của cha mẹ; sẵn lòng chi tiêu mọi thứ chỉ để giúp con mình trưởng thành?

Chỉ vì điều đó, X sẽ không bao giờ để bất cứ ai ngăn cản Nice theo đuổi ước mơ của mình. Chắc chắn không phải vì một đôi giày múa ba lê quá rẻ mạt đối với một người có tương lai tươi sáng đến thế.

"Vậy thì đừng nghỉ. Anh sẽ ủng hộ mọi thứ em cần." X hít một hơi và xoa mái tóc mềm của Nice. "Hơn nữa, em đang làm tất cả những điều này vì ước mơ trở thành anh hùng của mình, đúng không?"

Nice quay mặt đi, không thể phủ nhận điều đó. Nhưng X thấy được: cách Nice cố gắng giấu đi nụ cười, chỉ để má cậu ửng hồng.

Và có lẽ chỉ từ nụ cười nhỏ bé đó, X nhận ra anh sẽ không bao giờ ngừng ủng hộ em trai mình, bất kể điều gì xảy ra.

Nice có thể trở thành bất cứ điều gì trong tương lai: một anh hùng, một nghệ sĩ sân khấu, một vận động viên trượt băng nghệ thuật... bất cứ điều gì. Với tư cách là người anh trai, X sẽ không bao giờ để một thứ tầm thường như tiền bạc ngăn cản Nice theo đuổi ước mơ.

X sẽ đi bên cạnh Nice trong mỗi bước đi, bất kể xa xôi hay khó khăn đến mức nào.

Ngay cả khi Nice thất bại trong việc trở thành anh hùng, cậu vẫn là em trai anh—người X yêu thương hơn bất cứ điều gì.




Vậy thì... tại sao?

Tại sao em lại quên rằng anh luôn ở ngay bên cạnh em?




X không phải là người dễ khóc, ngay cả khi cha mẹ họ qua đời.

Anh chỉ giữ im lặng, vô cảm.

Nhưng nỗi đau đớn, sự mất mát, sự trống rỗng gói gọn trong nỗi đau buồn xuyên thấu toàn bộ cơ thể anh.

Có lẽ có quá nhiều cảm xúc bên trong anh, nhiều đến mức anh không thể rơi lệ—chỉ để lại Nice khóc thay cho anh, vì Nice có thể cảm nhận mọi thứ mà X không thể bày tỏ sau cặp kính của mình.

Nhưng lần này, không có Nice bé bỏng khóc thay anh, không có ai lên tiếng cho những giọt nước mắt mà X vẫn không thể giải thoát.

"Nếu anh biết mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này..."

X ôm lấy cơ thể Nice.

Anh không quan tâm rằng giá trị sợ hãi đang tiêu thụ toàn bộ cơ thể Nice có thể lây nhiễm sang anh.

Anh chỉ muốn nghe những nhịp đập cuối cùng của trái tim Nice khi anh chiến đấu tuyệt vọng, sử dụng mọi khả năng có thể, để giữ Nice ở bên cạnh mình.

Nhưng cơ thể Nice ngày càng lạnh đi. Máu tuôn ra từ vết thương nghiêm trọng trên đầu cậu không ngừng lại. Nếu không phải vì sức mạnh của X tuyệt vọng giữ nó lại, Nice đã đi theo cha mẹ họ rồi... bỏ lại X một mình lần nữa.

Không.

X không thể mất mát lần nữa.

Nice là người duy nhất còn lại... lý do duy nhất để anh tiếp tục sống.

Không điều gì trong số này lẽ ra nên xảy ra.

Nice lẽ ra phải sống như một anh hùng bình thường, không phải trải qua bất cứ điều gì trong số này.

Cậu ấy lẽ ra phải—

"...Anh lẽ ra không bao giờ nên cho phép em trở thành anh hùng."

X lẽ ra phải ghét những anh hùng đã cướp đi mọi thứ trong cuộc đời anh.

Giá trị sợ hãi bên trong cơ thể Nice phá vỡ ý nghĩa của sự hoàn hảo bên trong cậu.

Bằng cách nào đó, thông qua bất cứ điều gì X đã làm, giá trị sợ hãi lao thẳng về phía trái tim Nice... tự biến đổi thành một nguồn sống thay thế cho những nhịp đập mờ nhạt sắp biến mất.

Sau đó, Nice mở mắt.

Nhưng cậu không còn là chàng trai tốt bụng luôn mỉm cười và cười rạng rỡ, chàng trai tốt bụng luôn kể cho anh trai mình nghe về ước mơ trở thành anh hùng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz