ZingTruyen.Xyz

PROJECT Z DAY: THERE IS NO HOPE

Chương 10: Cuộc gặp gỡ bất ngờ (2)

Necro-kun

Để có thể thu thập thêm được nhiều ý kiến trong việc cùng nhau sống sót, Hishiya giả vờ hỏi thử, để tìm hiểu kỹ hơn về khả năng phân tích của Miku.

"Nhưng nếu không làm vậy... Chúng ta thoát ra khỏi đây bằng cách nào?"

Nghe cậu nói vậy, Miku từ từ bình tĩnh và phân tích phương án khác.

"Theo như những gì mình quan sát được kể từ lúc chạy thục mạng cho đến giờ, thì có vẻ như bọn chúng không thể nhìn thấy chúng ta!"

Hishiya chưa kịp nói gì thì Shizuka đã giành lời trước, giọng ngạc nhiên.

"Hả? Cậu đang nói gì vậy, Miku? Chẳng phải chúng ta bị bọn chúng dí sao? Nếu như lũ xác sống này không thể nhìn thấy chúng ta, thì tại sao bọn chúng lại đuổi theo như thế?"

"Thì đúng là như cậu nói, Shizuka... Bọn xác sống có đuổi theo chúng ta. Nhưng chẳng phải khi đó chúng ta đã tạo ra tiếng ồn lớn nên mới thu hút bọn chúng sao?"

"Ra là vậy... Hừm... Cậu nói cũng có lý."

Shizuka dường như đã được giải đáp mọi thắc mắc. Còn về phía Miku, mọi phán đoán của cô cũng trùng khớp với những gì mà cậu đã phân tích từ cử chỉ, hoạt động, biểu hiện, và hành vi của bọn chúng.

Mặc dù đây chỉ là giả thuyết mà Hishiya và Miku cùng đưa ra, nhưng nó đáng để thử nghiệm. Biết đâu, nó sẽ trở thành nguồn thông tin quan trọng và quý giá trong tương lai.

"Vậy thì... Để mình tiếp tục làm mồi nhử thử nghiệm cho."

"Không được!" Shizuka cắt ngang.

"Nếu cậu đi một mình xuống dưới đó, chẳng phải quá nguy hiểm sao? Hãy để mình đi cùng cậu!"

Nghe Shizuka nói vậy, Hishiya cảm thấy sự lo lắng chân thành từ cô. Có vẻ đây là lần thứ hai trong đời cậu thấy có người thật sự lo lắng cho mình. Người đầu tiên chính là ba cậu, người ba đáng kính đã mất.

"Cậu đi theo mình để làm gì? Hãy ở lại với Miku và chờ tin của mình đi."

"Nhưng mà..."

Hishiya nhìn Shizuka, nụ cười trấn an khẽ nở trên môi. Sự lương thiện, trái tim biết quan tâm của cô đã làm cậu thay đổi. Có lẽ, đâu đó bên ngoài thế giới này vẫn còn những con người tốt bụng và lương thiện, bất kể sự tàn khốc đang bao trùm.

"Không sao đâu, mình ổn mà, Shizuka. Nếu có gì bất ổn, mình sẽ ưu tiên tính mạng mà chạy ngay lập tức."

"Nhưng..."

"Mình ổn thật mà. Đừng lo cho mình."

"Ừm... Nếu vậy thì... Cậu nhớ cẩn thận đấy nhé!"

"Mình biết rồi. Hứa với cậu đó. Thôi, mình đi đây."

Hishiya chuẩn bị bước thật chậm xuống phía dưới thì bỗng dưng Miku nắm lấy áo cậu, giữ cậu ở lại.

"Đợi đã!"

"Sao vậy, Miku? Cậu có chuyện gì muốn nói với mình à?"

"Cậu hãy nhìn xuống dưới, chỗ cầu thang mà chúng ta đang đứng đi."

Nghe vậy, sự tò mò trỗi dậy. Hishiya làm theo lời Miku, cúi đầu quan sát.

"Hừm... Để xem nào..."

Quả nhiên, sau khi nhìn kỹ, Hishiya nhận ra phía dưới cầu thang đã bị một đống bàn ghế chắn lại.

"Không thể nào! Lối đi bị chặn rồi!"

Cậu thốt lên bất ngờ. Kế hoạch ban đầu, vốn tưởng là lối thoát, giờ hoàn toàn vô dụng.

"Hả? Cậu không đùa chứ, Hishiya? Để tớ xem!" Shizuka không tin, cô liền tự mình nhìn xuống.

"Trời đất... Thật không thể tin nổi! Ai lại ác đến mức chặn lối đi xuống thế này!"

Cả nhóm cạn lời trước tình huống oái oăm. Không khí trầm mặc bao trùm, nhưng Miku dường như đang trầm tư suy nghĩ.

"Sao vậy, Miku?" Cậu hỏi, phá vỡ sự im lặng.

"Tớ đang nghĩ... À phải rồi! Vẫn còn một lối đi khác nữa!"

Quả nhiên là Miku. Sự bình tĩnh và trí tuệ của cô chưa bao giờ làm Hishiya thất vọng. Miku không chỉ là một thành viên quan trọng; cô còn là chiến lược gia tài ba nhất mà cậu từng biết.

"Cậu nói còn một lối đi khác à, Miku?" Hishiya hỏi, trong lòng dâng lên một tia hy vọng nhỏ nhoi.

"Đúng vậy," Miku đáp, ánh mắt lóe lên sự chắc chắn.

"Nhưng mà... Lối đi đó sẽ nguy hiểm hơn nhiều so với lối này."

"Gì cơ? Nguy hiểm hơn á?" Shizuka tròn mắt, rõ ràng không tin vào những gì mình vừa nghe.

"Miku, đừng nói là..."

"Phải," Miku ngắt lời, giọng trầm xuống.

"Chúng ta sẽ phải đi qua khu vực hành lang phía Tây, nơi mà mình thấy có rất nhiều xác sống tụ tập lúc nãy."

Sự im lặng lại bao trùm lấy của cả ba người xung quanh. Ý nghĩ phải đối mặt với một số lượng lớn xác sống như vậy khiến không khí trở nên ngột ngạt.

"Nhưng... đó là cách duy nhất," Miku tiếp lời, ánh mắt dứt khoát.

"Nếu chúng ta muốn sống sót, chúng ta phải mạo hiểm."

Shizuka nhìn Hishiya, đôi mắt chứa đầy lo lắng.

"Hishiya... Cậu nghĩ sao? Cậu là người dẫn dắt chúng ta, quyết định của cậu sẽ là quyết định cuối cùng."

Hishiya hít một hơi thật sâu, nhìn vào ánh mắt của cả hai. Đây không chỉ là về sự sống còn của riêng cậu, mà còn là trách nhiệm mà cậu phải gánh vác để bảo vệ những người đồng hành này.

"Được rồi," Hishiya nói, giọng chắc nịch.

"Chúng ta sẽ đi qua hành lang phía Tây. Nhưng trước khi đi, chúng ta cần lên kế hoạch thật kỹ lưỡng. Không được để bất kỳ sai lầm nào xảy ra."

Miku gật đầu. "Mình đã nghĩ đến một vài phương án. Nếu mọi người nghe theo, khả năng sống sót của chúng ta sẽ cao hơn."

"Cậu có kế hoạch gì, nói đi!" Shizuka khẩn trương.

"Đầu tiên, chúng ta cần chia ra làm hai nhóm nhỏ. Một nhóm sẽ tạo tiếng ồn ở hướng ngược lại để thu hút đám xác sống rời khỏi hành lang. Nhóm còn lại sẽ di chuyển qua lối hành lang phía tây và đi đến khu vực xuống phía dưới tầng hai. Khi nhóm đầu tiên hoàn thành việc gây nhiễu, người đó sẽ quay lại hội tụ với nhóm chính ở điểm tập trung."

Hishiya nhíu mày.

"Kế hoạch nghe có vẻ ổn, nhưng vấn đề là... ai sẽ làm mồi nhử?"

Không ai trả lời ngay. Sự im lặng kéo dài như thể câu hỏi của cậu đang lơ lửng giữa không trung. Rồi, bất ngờ, Miku lên tiếng.

"Để mình làm."

"Cái gì?!" Hishiya và Shizuka cùng đồng thanh hét lên.

"Miku, cậu không thể làm thế được! Cậu là người giỏi quan sát và phân tích nhất trong nhóm, chúng ta không thể mạo hiểm mất cậu!" Shizuka phản đối kịch liệt.

"Mình biết," Miku nhẹ nhàng đáp.

"Nhưng cũng chính vì vậy mà mình là người phù hợp nhất cho nhiệm vụ này. Mình biết cách thu hút sự chú ý mà vẫn đảm bảo bản thân không bị bắt."

Hishiya đặt tay lên vai Miku, ánh mắt nghiêm túc. "Nghe này, Miku. Cậu có vai trò rất quan trọng trong nhóm chúng ta. Nếu cậu làm mồi nhử, đó sẽ là rủi ro lớn. Hãy để mình đảm nhận nhiệm vụ này."

"Không được, Hishiya!" Shizuka chen vào.

"Nếu có ai phải làm mồi nhử, thì đó sẽ là mình. Mình không thông minh như Miku, và cũng không giỏi chiến đấu như cậu, nhưng ít nhất mình có thể giúp hai người an toàn."

"Cậu điên à, Shizuka?!" Hishiya quay lại, giọng gắt lên.

"Tớ đã nói rồi, nhiệm vụ nguy hiểm này không phải để cậu làm!"

Cả nhóm lại rơi vào một cuộc tranh cãi gay gắt. Nhưng điều đó chỉ càng khiến cậu nhận ra rằng, trong thế giới tàn khốc này, lòng tốt và sự hy sinh vẫn còn hiện diện.

Cuối cùng, cậu giơ tay lên, ra hiệu cho cả hai im lặng. "Được rồi, đủ rồi! Chúng ta không có thời gian cãi nhau. Kế hoạch là của Miku, nhưng người thực hiện nhiệm vụ mồi nhử... sẽ là tớ!"

"Nhưng, Hishiya...!" Miku và Shizuka đồng thanh, ánh mắt phản đối.

"Tớ đã quyết định rồi. Tớ là người dẫn dắt cả nhóm, và tớ sẽ không để ai khác mạo hiểm thay mình. Đây là trách nhiệm của tớ!"

Cả hai im lặng, không ai nói thêm lời nào. Hishiya biết họ không đồng ý, nhưng đây là cách duy nhất mà cậu có thể làm để không ai trong nhóm phải chết trước mặt cậu.

"Tin ở tớ." Hishiya nói, nở một nụ cười khích lệ.

"Chúng ta sẽ cùng sống sót, tất cả mọi người!"

Sau khi quyết định được đưa ra, sự im lặng lại tiếp tục bao trùm cả ba người trong nhóm. Không gian như nghẹn lại bởi cảm giác lo lắng và bất an. Shizuka cúi đầu, không nói gì, còn Miku chỉ siết chặt bàn tay, ánh mắt của cô chứa đầy những điều muốn nói nhưng không thể thốt ra.

"Tớ cần một ít thời gian để chuẩn bị," Hishiya nói, phá vỡ không khí căng thẳng.

"Miku, cậu vẽ sơ đồ khu vực hành lang và các vị trí phòng học cho tớ. Còn Shizuka, hãy kiểm tra lại số vũ khí và vật dụng mà chúng ta đang có."

Shizuka ngẩng lên nhìn Hishiya, đôi mắt đỏ hoe. "Hishiya... Cậu không cần làm điều này. Chúng ta có thể nghĩ ra một cách khác mà."

"Không còn thời gian đâu, Shizuka." Hishiya cố giữ giọng mình bình tĩnh nhưng chắc nịch.

"Nếu chúng ta không hành động ngay, sẽ không ai trong nhóm chúng ta sống sót. Đây là cách duy nhất mà tớ có thể làm để giữ an toàn cho hai cậu!"

Cô mím môi, như thể muốn phản đối, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu. Hishiya biết trong lòng Shizuka không muốn chấp nhận điều này, nhưng cả ba người đều hiểu rằng sự lựa chọn đã được định đoạt và không thể tránh khỏi.

Chỉ vài phút sau, cả nhóm Hishiya đứng trước hành lang phía Tây. Không khí lạnh lẽo thấm vào từng hơi thở, và mùi hôi thối của xác sống lởn vởn trong không gian. Bóng tối bao trùm, chỉ có vài tia sáng yếu ớt lọt qua những khe cửa sổ vỡ nát.

"Hishiya..." Miku cất lời, giọng cô run rẩy nhưng ánh mắt lại kiên định.

"Cậu nhất định phải trở lại. Nếu không, mình sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!"

Hishiya quay sang nhìn Miku, nở một nụ cười nhẹ. "Cậu biết mà, tớ không phải kiểu người dễ dàng từ bỏ đâu."

Miku nắm lấy tay cậu siết chặt.

"Đừng quên, chúng ta là một đội. Nếu cậu bỏ cuộc, thì đội này cũng không còn nữa."

Hishiya gật đầu, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Miku. Xong quay sang nhìn Shizuka, cậu thấy cô đang cúi đầu, hai tay bấu chặt vào nhau.

"Shizuka..." Hishiya đặt tay lên vai cô.

"Cậu là người mạnh mẽ hơn cậu nghĩ. Đừng để bất kỳ điều gì hạ gục tinh thần của cậu, kể cả khi tớ không quay lại."

"Cậu im đi!" Shizuka bất ngờ hét lên, nước mắt chảy dài trên gương mặt.

"Tớ không muốn nghe mấy lời đó! Tớ muốn cậu sống, Hishiya! Cậu nghe rõ chưa?!"

Hishiya nhìn Shizuka, không nói gì. Trong giây phút ấy, cậu nhận ra rằng, dù trong hoàn cảnh nào, chúng ta vẫn luôn có nhau. Dù phải đối mặt với cái chết, tình cảm bạn bè của cả hai vẫn sáng rực như ngọn lửa cháy giữa màn đêm.

Hishiya bắt đầu bước đi, bỏ lại ánh mắt của hai người họ phía sau. Tiếng thở gấp gáp của chính mình vang vọng trong không gian yên lặng, hòa lẫn với tiếng gầm gừ của những xác sống ở phía cách đó không xa.

Cậu vung chuôi kiếm, gõ mạnh bên cạnh cửa sổ phòng học đến mức vỡ tung ra. Tiếng động vang dội khắp hành lang, kéo theo tiếng rên rỉ và di chuyển nặng nề từ những bóng đen lờ mờ bị thu hút âm thanh ở phía trước.

"Được rồi... Nào, đến đây đi..." Hishiya thì thầm, cố giữ cho giọng mình không run.

Hàng trăm xác sống bắt đầu lết, bò và chạy thật nhanh về phía Hishiya, từng bước một, như thể bị thôi thúc bởi tiếng động và mùi của sự sống. Cậu chạy ngược lại, cố ý tạo thêm tiếng ồn để dẫn dụ chúng càng xa hành lang phía Tây càng tốt. Tim câu đập loạn nhịp, nhưng từng bước chân vẫn phải vững vàng. Đây là cơ hội duy nhất để cả nhóm có thể sống sót.

Trong khi đó, Shizuka và Miku chớp lấy thời cơ bọn zombie đã rời đi hết mà nhanh chóng đi đến điểm hẹn mà cả ba đã bàn nhau trước đó.

Tiếng gầm của lũ xác sống ngày càng lớn, khoảng cách giữa chúng và Hishiya càng lúc càng gần. Một con bất ngờ lao lên, đôi tay xám xịt của nó vươn ra, cố chộp lấy cậu. Hishiya nghiến răng, vung thanh kim loại đập mạnh vào đầu nó. Cái xác ngã xuống, nhưng ngay lập tức, hai con khác đã lao đến.

Không kịp suy nghĩ, cậu quay người bỏ chạy, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán.

"Mình không thể dừng lại... không thể dừng lại!" Hishiya tự nhủ, cố gắng giữ bình tĩnh giữa dòng cảm xúc hỗn loạn.

Đột nhiên, phía trước Hishiya là một bức tường cụt. Cậu khựng lại, hoảng loạn nhìn quanh. Không còn đường thoát. Những xác sống đang ùa đến, bao quanh lấy cậu như những con thú khát máu.

"Không... Không thể kết thúc như thế này..." Hishiya thầm nghĩ, bàn tay siết chặt thanh katana.

Trong khoảnh khắc đó, Hishiya nghĩ về Miku, Shizuka, về những lời hứa cậu đã thốt ra. "Không... mình không thể để mọi thứ kết thúc ở đây!"

Một ý chí mạnh mẽ trỗi dậy trong Hishiya. Cậu hét lên, vung thanh kiếm lao vào lũ xác sống, như một ngọn lửa bùng cháy dữ dội giữa bóng tối.

Hishiya lao vào bầy xác sống như một con thú bị dồn đến đường cùng. Mỗi cú chém là một tiếng gầm vang vọng, mỗi bước tiến là một cơn đau dội khắp cơ thể. Cậu không còn cảm nhận được mồ hôi hay máu đang chảy trên da mình, chỉ biết rằng cậu phải chiến đấu, phải sống sót để giữ lời hứa với Miku và Shizuka.

Một con xác sống nhào đến, đôi tay xương xẩu của nó vươn ra định tóm lấy Hishiya. Cậu xoay người, vung lưỡi kiếm chém mạnh vào hàm nó. Tiếng xương gãy nứt vang lên làm cho máu chảy ồ ạt, nhưng cậu không dừng lại. Phía sau, hai con khác đang tiến tới. Hishiya nghiến răng, lùi lại một bước, dùng toàn bộ sức lực chém chết từng tên một. Một chém trúng đầu, một cú khác xé toạc phần ngực trơ xương.

Nhưng bọn chúng, lũ thây ma khát máu và vô cùng tàn bạo vẫn không chịu ngừng lại.

Hơi thở cậu nặng nề, chân như muốn khuỵu xuống. Hishiya nhìn quanh, cảm giác tuyệt vọng bủa vây khi thấy bầy xác sống vẫn tiếp tục tràn đến, không có dấu hiệu dừng lại.

"Không được bỏ cuộc!" Cậu tự nhủ, ánh mắt bừng lên một tia hy vọng khi phát hiện ra cánh cửa nhỏ phía bên trái, nửa khuất trong bóng tối.

Hishiya lách người, né tránh một cú vồ từ xác sống gần nhất, rồi lao về phía cánh cửa. Tay cậu run rẩy, nhưng vẫn cố gắng vặn nắm cửa. Cánh cửa kêu cọt kẹt mở ra, để lộ một căn phòng nhỏ tối tăm. Cậu nhanh chóng chui vào và dùng tất cả sức lực đẩy một cái tủ nặng chắn trước cửa.

Tiếng rên rỉ của lũ xác sống vang lên bên ngoài, chúng đập mạnh vào cánh cửa, khiến nó rung lên từng hồi. Hishiya ngã phịch xuống nền nhà, hơi thở dồn dập như muốn nổ tung lồng ngực. Trong bóng tối, cậu gục đầu, hai tay bấu chặt vào nhau, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

"Không... Mình vẫn chưa xong." Hishiya tự nhủ, ép bản thân phải đứng dậy.

Tự nhốt mình tại nhà vệ sinh ở ngõ hành lang cụt. Cậu biết rõ rằng, con đường duy nhất để có thể tới dãy hành lang phía tây chính là con đường ngược lại mà ban nãy mình vừa đi. Và cũng chính là con đường duy nhất mà cậu có thể đi để có thể gặp lại hai người bọn họ.

Để có thể thoát khỏi chốn địa ngục này, Hishiya đã nghĩ ra một kế hoạch vô cùng nguy hiểm đến tính mạng của mình, tỷ lệ tử vong là vô cùng cao. Không chần chừ suy nghĩ gì nhiều, cậu cầm lấy cây lau sàn bên cạnh và đạp mạnh cửa chạy thật nhanh để húc lũ thây tha ngã lăn xuống đất.

Kế hoạch của cậu có vẻ thuận lợi thành công, Hishiya nhanh chóng đập mạnh cửa sổ vỡ tung toé bên cạnh và nhảy ra khỏi dãy hành lang này để bám vào thành tường lầu ba.

Hishiya vẫn cứ tiếp tục ở đó đợi cho đến lúc bọn chúng chán vồ lấy cậu và tiếp tục thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch có phần hơi liều lĩnh. Đó chính là di chuyển tiếp tục trong tư thế tay đang bám vào tường thành lầu ba cho đến khi đến điểm cuối của dãy hành lang phía tây.

• Còn tiếp •

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz