Primsix Ong Chu Toi Muon Tan Lam Dung Gio Hoan
Trên đường đến căn cứ nhảy dù, Vương Nhất Bác có dỗ như thế nào Tiêu Chiến cũng mím chặt miệng, không muốn để ý tới hắn.Chỉ cần nhớ đến hình ảnh tối hôm qua, Tiêu Chiến liền hận không thể tìm một cái hang để chui vào, ở đó lau sạch ký ức, mở ra cuộc sống mới.Ý nghĩ này hiển nhiên rất kỳ lạ.Xe đưa đón đồng nghiệp tới, cả đám người đi theo nhân viên tại cơ sở ký giấy miễn trách nhiệm.Hai người Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhàn nhã đứng cuối cùng, đồng nghiệp cảm thấy không khí giữa bọn họ rất kỳ quái, nhưng cũng không nói gì, chỉ là khi đi gửi đồ, người quản lý ở đó hỏi Tiêu Chiến có phải đêm trước nghỉ ngơi không tốt không.Tiêu Chiến xấu hổ mím môi cười một chút.Quả thật là không ngủ ngon, mi mắt dưới vẫn đỏ, đúng là bộ dạng túng dục quá độ, giơ tay nhấc chân đều khiến cho người ta cảm thấy lười biếng lại xinh đẹp.Xinh đẹp đến mức vô lý.Tiêu Chiến xác nhận thể trạng của mình rất tốt, chỉ là nhìn không được vui vẻ, giống như đứa trẻ vừa vào nhà trẻ, vừa nhút nhát vừa sợ sệt, chờ mong hoản cảnh mới nhưng lại theo bản năng mà ỷ lại vào người thân bên cạnh.Cho dù đang đơn phương tức giận Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vẫn ngồi cách Vương Nhất Bác rất gần, ở ngay cạnh Vương Nhất Bác, nửa người trên cứ vậy nghiêng về phía Vương Nhất Bác một cách vi diệu."Em đi lấy chút đồ ăn cho anh nhé?""A... Không muốn ăn." Giọng Tiêu Chiến rất nhẹ, giống như làm nũng."Cũng đúng, chờ nhảy dù xong lại đưa anh đi ăn."Đồng nghiệp đang ngồi trong phòng chờ vẫn trò chuyện ríu rít, TV trên tường liên tục phát những video nhảy dù.Tiêu Chiến ngồi ngay ngắn lại, liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái, "Ai muốn nói chuyện với em."Anh giống như trì độn, ý thức được mình đang đơn phương tức giận với Vương Nhất Bác, buổi sáng trước khi ra ngoài còn xụ mặt giống như mèo con bị chủ nhân hắt hủi nhiều ngày, chậm rì rì chỉ vào mặt mình, muốn Vương Nhất Bác hôn một cái mới ra ngoài.Anh không lên tiếng yêu cầu, giống như sự khó chịu này không thể tiêu tan trong một chốc một nhát, chẳng qua là anh không thích xung đột lần nữa với Vương Nhất Bác.Đến lượt bọn họ, huấn luyện viên hỗ trợ mặc trang bị, cẩn thận dặn dò những điểm cần lưu ý, sau đó dẫn bọn họ ngồi vào chiếc xe con nằm ở giữa sân cất cánh.Tiêu Chiến đối với hoạt động nhảy dù này thì mức độ tiếp thu còn tốt hơn trong tưởng tượng, trong chiếc trực thăng nhỏ chỉ có hai người và hai huấn luyện viên. Khi tới gần cửa khoang bên trái, Vương Nhất Bác nắm tay hỏi anh có sợ không."Vẫn ổn...." Tiêu Chiến cũng không rút tay về, ở độ cao 13000 thước Anh, những người khác dường như trở nên không quan trọng. Anh lật bàn tay, cào nhẹ vào lòng bàn tay Vương Nhất Bác vài cái, làm ra mấy động tác nhỏ vô cùng tuỳ ý.Quá trình nhảy dù cũng không có kinh tâm động phách đến vậy, chỉ duy trì cảm giác không trọng lượng vài giây. Tiêu Chiến không rõ toàn bộ thời gian rơi xuống dưới mất bao lâu, nhưng ở trên không trung, anh có nhìn thấy Vương Nhất Bác ở cách mình rất xa.Có lẽ vẫn bị ảnh hưởng một phần bởi các bộ phim điện ảnh, Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ đến, anh và Vương Nhất Bác hiện tại cũng coi như cùng nhau trải qua quá trình sinh tử, không chỉ nhảy dù, sau này bọn họ sẽ còn đi tới nhiều nơi khác nữa, thấy càng nhiều phong cảnh, chơi càng nhiều trò thú vị.Khi Vương Nhất Bác còn đi học rất thích chơi các trò vận động cực hạn, nhảy dù với hắn mà nói không có quá nhiều tính khiêu chiến, sau khi rơi xuống đất còn tìm tòi thân ảnh Tiêu Chiến ở cách đó rất xa. Tiêu Chiến thoạt nhìn có vẻ choáng váng, bộ dạng cũng không còn thông minh như trước nữa.Sự thiếu thông minh này càng thể hiện rõ ràng khi trở về khu vực ký gửi để lấy đồ.Lấy đồ còn có mấy đồng nghiệp nữa, đang hoa chân múa tay tỏ vẻ lần nhảy dù vừa rồi thật kích thích, nói đợi lát nữa xem ảnh chụp sẽ thấy mình xấu đến mức nào.Vương Nhất Bác đi trước tới quầy gửi đồ lấy điện thoại.Tiêu Chiến không ngờ mình sẽ choáng váng, còn có chút buồn nôn, cũng may vừa rồi anh không ăn cái gì trước khi nhảy dù, đại não dường như vẫn vứt trên chín tầng trời, còn chưa thu hồi lại.Anh quên mất vừa rồi mình đã đem điện thoại của mình và Vương Nhất Bác đặt vào cùng một tủ chứa đồ.Vì thế lúc không nhớ ra số tủ đựng đồ của mình thì hoảng hốt, trước ánh mắt chăm chú của đồng nghiệp mà ngây ngốc quay đầu tìm Vương Nhất Bác, dùng ngữ khí mơ hồ khi vừa tỉnh ngủ hỏi, "Bảo bảo, điện thoại của anh đâu?"Bảo bảo, điện thoại của anh đâu?Vương Nhất Bác nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, cửa tủ đã mở, trên tay hắn cầm hai chiếc điện thoại, giọng điệu không biết tại sao lại trở nên có chút buồn cười."Ở... Ở chỗ em?"Câu hỏi không chắc chắn này khiến Tiêu Chiến nhanh chóng lấy lại tinh thần. Anh không phải cố tình giấu giếm quan hệ của hai người trước mặt đồng nghiệp, chỉ là không ngờ mình lại bại lộ trong trường hợp như vậy.Vừa không chính thức, còn khiến anh có vẻ hơi ngốc."Tôi .... Mẹ kiếp...."Không biết đồng nghiệp nào phá vỡ cục diện im lặng quỷ dị này trước, mấy cặp mắt đồng thời nhìn qua nhìn lại trên người Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.Tin tức này khiến người ta khiếp sợ, cho dù xu hướng giới tính của ông chủ lớn cũng không phải là bí mật hiếm lạ gì, nhưng mà đối tượng lại là giám đốc thương hiệu xinh đẹp đến mức "cự người ngàn dặm" mới đến nhận chức vào nửa năm trước thì lại có chút kỳ quái.Giám đốc Tiêu "cự người ngàn dặm" cũng không định che giấu, nhưng anh không thành thạo cách xử lý cục diện xấu hổ như thế này.Sau khi cứng đờ bước vài bước, anh cầm lấy điện thoại của mình ở trên tay Vương Nhất Bác, ho nhẹ một tiếng, nói, "Thất thần cái gì? Không đi à? Hay là muốn nhảy thêm một lần nữa?"Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến cố tình đem sự xấu hổ này đẩy lên trên người hắn, thật vô lý, nhưng cũng rất buồn cười.Thật đáng yêu.Mãi cho đến khi rời khỏi căn cứ nhảy dù, các đồng nghiệp vẫn chưa thể bình tĩnh được, đặc biệt là Gia Hân, cô bây giờ vô cùng cảm tạ quyết định đi nhảy dù cùng với các đồng nghiệp khác của mình, nếu không cô sẽ vô cùng tiếc nuối vì bỏ lỡ cảnh tượng thú vị này.Có thể nói đây là một trường hợp lịch sử kể từ khi cô bắt đầu ra ngoài làm việc.Buổi tối khi bọn họ trở về đảo Phuket, ăn tối trong một quán ăn khuya sôi động, chút nhạc đệm buổi sáng không có ai nhắc lại, chỉ cam chịu nhường ra hai vị trí cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi.Người trước vẻ mặt vẫn rất bình đạm, không nhìn ra chút cảm xúc khác lạ nào, ví dụ như hưng phấn sau khi nhảy dù, hoặc là tiếc nuối vì cuộc hành trình sắp kết thúc.Chỉ có Vương Nhất Bác biết, đây là biểu hiện mệt mỏi của Tiêu Chiến.Thời điểm Tiêu Chiến mệt mỏi rã rời sẽ trở nên rất lười, giống như đối với bất cứ thứ gì đều không có hứng thú, cũng có vẻ không dễ gần lắm.Nếu lúc này có ai tới nói chuyện với anh, sẽ kinh ngạc phát hiện ra, Tiêu Chiến lúc này mới là dễ đối phó nhất.Tiêu Chiến uống một ngụm trà sữa lạnh, Vương Nhất Bác cũng không coi ai ra gì, thản nhiên lột tôm, gắp cà ri gà và xé đùi gà cho anh. Tiêu Chiến còn rất tự nhiên chỉ vào đĩa đồ ăn cách mình hơi xa, nhỏ giọng nói với Vương Nhất Bác, "Muốn ăn cái kia."Hai người hoàn toàn không có ý định che giấu, các đồng nghiệp sau khi nói vài câu vui đùa cũng ai ăn của người đó, trò chuyện về những trải nghiệm thu được sau mấy ngày du lịch này."Em không uống rượu chứ?" Tiêu Chiến nhắm chặt mắt, bởi vì quá mệt mỏi, dường như làm như vậy có thể lấy lại một chút tinh thần."Không có, anh no chưa? Còn muốn ăn cái gì không?""Anh mệt....""Vậy em đưa anh về ngủ trước nhé?""Đi bây giờ có phải mất lịch sự quá không?""Không sao đâu, không phải anh bảo nhân viên không thích vui chơi cùng lãnh đạo à?"Vương Nhất Bác khẽ cười, cầm điện thoại gửi Wechat cho Joey. Joey ngồi ở bàn khác trả lời hắn rất nhanh, nói rằng đêm nay mọi người đều ra ngoài mua chút đồ lưu niệm.Tiêu Chiến lên xe rồi liền dựa lưng vào ghế và cửa xe ngủ gật, trong lúc đó Vương Nhất Bác còn nhận được mấy tin nhắn Wechat. Khi trở về biệt thự, anh mơ mơ màng màng nghe thấy Vương Nhất Bác gửi đi mấy tin nhắn thoại, hẳn là trò chuyện với người nhà.Thái Lan nóng nực quanh năm, Tiêu Chiến lại rất sợ nóng, việc đầu tiên khi trở về biệt thự là bật điều hoà, chạy đi tắm rửa một cái, lúc ra nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi trước bàn máy tính gõ gõ đánh đánh.Tắm rửa xong mới lấy lại tinh thần, Tiêu Chiến nhẹ nhàng đi qua, nhìn thấy trên máy tính đều là các dòng chữ tiếng Anh, Vương Nhất Bác đang cùng người phụ trách xuất khẩu bàn bạc về công việc trọng tâm của quý sau.Lúc làm việc hắn rất nghiêm túc, nói đến chuyện quan trọng còn hơi nhíu mày, nói ra ý nghĩ của chính mình, lại hỏi ý kiến của nhân viên, cuối cùng mới cân nhắc trả lời phương án của đối phương.Vương Nhất Bác dường như vẫn luôn là một người như vậy, chân thành, tận tâm, đồng thời cũng rất trực tiếp."Còn muốn nói bao lâu nữa?""Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác ngừng động tay lại, sau đó xoay ghế dựa, bàn tay hắn dày rộng ấm áp, ấn vào sau eo Tiêu Chiến, nhẹ nhàng xoa nắn, kéo Tiêu Chiến ngồi lên đùi hắn."Em đi tắm đã đi....""Anh chê em?"Tiêu Chiến vừa tắm xong, trên người toả ra mùi hương tươi mát, Vương Nhất Bác vùi mặt vào hõm vai Tiêu Chiến, hít mạnh một chút, lúc ngẩng đầu còn phát ra tiếng cười khe khẽ, "Em giống lưu manh thật nhỉ.""Có một chút." Tiêu Chiến sợ ngứa, ngửa người ra sau để trốn.Vương Nhất Bác còn muốn hôn anh, nhưng Tiêu Chiến đã nhanh chóng dùng mu bàn tay che kín miệng mình, lại dùng ngữ khí hờn dỗi theo thói quen nói với Vương Nhất Bác, "Hôn cái gì mà hôn, anh còn đang tức giận.""Tiêu Chiến, đúng là quỷ hẹp hòi."Tiêu Chiến giả vờ trợn trắng mắt, hừ một tiếng, nói Vương Nhất Bác là quỷ ấu trĩ."Nhưng tối hôm qua rõ ràng anh rất sướng mà."Tiêu Chiến lập tức đỏ mặt. Anh ngượng ngùng thừa nhận, tối hôm qua Vương Nhất Bác thật sự làm quá mức, nhưng xong việc, anh vẫn cảm thấy dư vị, còn thấy mình đã sa đà vào đó, thậm chí trong tiềm thức còn biến thái nghĩ Vương Nhất Bác còn có thể điên như vậy lần nữa không."Em đừng làm phiền anh nữa, anh muốn đi ngủ." Tiêu Chiến đẩy mặt Vương Nhất Bác ra, giả vờ nghiêm túc, từ trên người Vương Nhất Bác đứng dậy, tiến lên hai bước, lại xoay người hôn mạnh lên miệng Vương Nhất Bác một cái."Được rồi, em ngoan ngoãn làm việc đi."Tiêu Chiến xuống lầu rót một cốc nước ấm, đặt trên tủ đầu giường cạnh chỗ nằm của Vương Nhất Bác, thấy Vương Nhất Bác vẫn còn bận liền tự mình nghịch điện thoại một chút, mệt quá mới đi ngủ.Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiêu Chiến, nhớ tới lời mẹ hắn đã gửi riêng cho hắn lúc vừa rồi.[Ngày đó mẹ cũng có chút thất lễ, thay mẹ xin lỗi bạn trai con nhé.][Tiện thể nói rõ một chút, thằng bé đúng là đứa nhỏ xinh đẹp nhất mà mẹ từng nhìn thấy.][Thật ra khi con nói lại lần nữa với cả nhà rằng con thích đàn ông, mẹ cũng đã nói chuyện với bà nội, chỉ cần con vui vẻ là được rồi, nhưng mẹ vẫn có chút ích kỷ, hi vọng con chỉ là ham vui nhất thời, mẹ vẫn có thể ôm cháu nội.][Nhưng mấy ngày nay mẹ lại suy nghĩ rất nhiều, con nói xem, nhà chúng ta cái gì cũng không thiếu. Đến cả ông nội con cũng nói, từ nhỏ con đã khiến cả nhà không phải lo lắng, nếu quyết định nói với chúng ta thì chắc chắn đã suy nghĩ cẩn thận rồi.][Mẹ cũng đã hỏi ý của ba con, ông ấy thậm chí còn tiếp thu chuyện này sớm hơn cả mẹ, nói rằng chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi. Ôi chao, tiểu Vương tổng nhà chúng ta, bây giờ có người yêu thì chính là người có gia đình rồi đấy.][Tốt quá, sau khi từ Thái Lan trở về thì tìm thời gian rảnh đưa tiểu xinh đẹp về nhà ăn cơm, bà nội nói muốn gặp thằng bé.][Con nói xem trí nhớ của mẹ tệ như thế nào chứ. Ngày đó bị con đánh úp bất ngờ, mẹ còn không nhớ nổi tên của tiểu xinh đẹp đó là gì?]Vương Nhất Bác lúc ấy mới gửi tên của Tiêu Chiến sang cho mẹ hắn, sau đó còn gửi thêm một tin nhắn thoại."Mẹ, cảm ơn mẹ.""Sau khi trở về con sẽ nói chuyện với anh ấy, rảnh rỗi sẽ về nhà.""Mẹ, không cần phải nói những lời khách sáo như vậy."Vương Nhất Bác vẫn luôn cho rằng mình là người may mắn, nhưng cũng không phải cực kỳ may mắn.Sự hiểu biết mà hắn có được từ gia đình, việc học của hắn, công việc của hắn, đều không phải thứ có thể đạt được trong một sớm một chiều, tất cả đều đòi hỏi hắn phải nỗ lực và trả giá.Đương nhiên, mỗi người bình thường để đạt được điều đó đều cần phải nỗ lực. Trước kia Trần Dương không hiểu đã cười nhạo hắn, rõ ràng là phú nhị đại sinh ra đã ngậm thìa vàng, là tư bản ngồi mát ăn bát vàng, lại cố tình muốn đi nhiều đường vòng như vậy.Sau này Trần Dương lại hâm mộ Vương Nhất Bác, có bản lĩnh để đi đường vòng, có thể tự tin nói với người nhà xu hướng giới tính của chính mình, có được cuộc sống thật thoải mái.Nhưng cũng không phải may mắn như vậy, Vương Nhất Bác nghĩ, nếu trên thế giới này có một việc hắn không muốn đi đường vòng, khiến hắn cam tâm tình nguyện ngồi mát ăn bát vàng, vậy thì nhất định là gặp được Tiêu Chiến sớm một chút.Sớm hơn rất nhiều so với thời gian mà bọn họ gặp gỡ, sớm đến mức có thể trở thành Doraemon lớn lên bên cạnh Tiêu Chiến, sớm đến mức có thể che chắn cho Tiêu Chiến, không để anh phải đối mặt với những chuyện không vui trước kia.Sau khi về nước, cả hai người đều bận rộn. Kế hoạch công tác Q4 được đặt lên bàn họp hàng tháng, sản phẩm mới cho lễ Thất Tịch được phản hồi rất tốt, người phát ngôn đã thu hút rất nhiều khách hàng mới cho 1ST, hai ba ngày đầu còn nhìn thấy một số minh tinh xem gian hàng của 1ST trên Weibo."Một điểm rất đáng tham khảo và ghi nhận là chiến lược tăng trưởng của chúng ta trong quý vừa qua rất tốt, từ công đến tư, lại từ tư mà đưa ra các sản phẩm bùng nổ, mọi người đều có thể cảm nhận được rõ ràng rằng chúng ta đã đạt được mục tiêu của quý trước. Sự liên kết giữa nhóm người tiêu dùng và mức độ phổ biến của sản phẩm là ưu thế của chúng ta."Khi Tiêu Chiến nói chuyện, tầm mắt vẫn luôn đặt trên PPT, mặc dù anh xấu hổ vì phải thừa nhận, nhưng sau khi "vô tình" làm bại lộ quan hệ của anh và Vương Nhất Bác trước mặt đồng nghiệp, anh vẫn luôn hơi xấu hổ khi phải nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác."Đúng vậy, tôi tán thành những điểm mà giám đốc Tiêu vừa nhắc tới. Từ giờ tôi sẽ tiến hành chỉnh sửa lại các kế hoạch hàng tháng mà mọi người đưa ra, mọi người có thể nghe qua một chút, có ý kiến gì thì chút nữa cũng có thể nói thẳng."Vương Nhất Bác nhướng mày ra hiệu cho Tiêu Chiến chuyển hình ảnh sang máy tính của hắn."Quý này, chúng ta tiếp tục mở rộng thị trường, sau đó sẽ lên kế hoạch cho các sản phẩm tiếp theo, ví dụ như chiếm lĩnh ma trận truyền thông lớn hàng đầu, thông qua PGC để khuếch trương âm lượng, một chuyện quan trọng khác cũng không được bỏ qua, 1ST là thiết kế trang sức, phải làm sao để thiết kế có thể tự mang lưu lượng. Công việc tiếp theo, vẫn là cần mọi người toàn lực phối hợp, công ty cũng sẽ phối hợp với nhu cầu của mọi người, cho dù là tài chính hay vấn đề gì khác, được không?""OK.""Được, Vương tổng."Cuộc họp tiến hành đến buổi trưa, thời gian làm việc của Q4 được xác định, khi Tiêu Chiến từ trong phòng họp đi ra còn cảm thấy mình sắp ngạt thở.Anh vừa trở lại văn phòng của mình, ngồi xuống không được bao lâu, Vương Nhất Bác đã gửi tin nhắn tới, nói chuyện công việc, hỏi anh xem số liệu khảo sát về động cơ mua hàng của người tiêu dùng.Tiêu Chiến liếc nhìn thời gian còn không đến nửa tiếng nữa là đến giờ tan làm, hôm nay lại là thứ Sáu, tối qua anh đã đồng ý cùng Vương Nhất Bác trở về nhà ông bà nội hắn.Dữ liệu khảo sát không thể thu thập trong nửa tiếng đồng hồ, Tiêu Chiến đem yêu cầu này gửi đi cho trưởng bộ phận điều hành, bảo anh ta trước thứ tư tuần sau gửi cho anh là được.Giờ tan làm vừa đến, Vương Nhất Bác đã gọi điện thoại tới.Tiêu Chiến còn tưởng rằng Vương Nhất Bác gọi tới để hỏi số liệu báo cáo, vừa bấm nút nhận thì câu đầu tiên nói chính là, "Tôi không thể có dữ liệu của nền tảng sau nửa tiếng đồng hồ, ông chủ, hôm nay tôi muốn tan làm đúng giờ."Trong giọng nói có anh có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng mang theo cả ý cười.Người đầu bên kia điện thoại khựng lại vài giây, nở nụ cười, dường như đang vô cùng vui vẻ, "Vợ ông chủ muốn tan làm đúng giờ, tôi làm sao dám có ý kiến.""Em phiền thật đó." Tiêu Chiến tắt điện thoại, mau chóng thu dọn mặt bàn.Vương Nhất Bác đã đứng trước quầy lễ tân công ty chờ anh. Lục tục có mấy đồng nghiệp tan làm đúng giờ, khi đi qua Vương Nhất Bác còn tươi cười hỏi, "Vương tổng, tan làm muốn đi hẹn hò sao?""Đúng vậy, cuối tuần vui vẻ, đi đường nhớ chú ý an toàn nhé." Vương Nhất Bác lúc không làm việc là người khiến người khác cảm thấy rất thoải mái, không có khí tràng lãnh đạo, thỉnh thoảng còn trêu đùa đồng nghiệp.Tiêu Chiến vừa đi ra đã nghe thấy câu này, cảm thấy tai mình chắc chắn bây giờ rất đỏ.Không thể tưởng tượng được. Đến cả tiểu Lê khi đi du lịch đã nghe nói đến chuyện tình cảm riêng tư của ông chủ cũng không tránh khỏi tò mò, kéo tay cầm ghế của Gia Hân, lộ ra vẻ mặt vừa thích thú vừa hâm mộ, "Thật sự không thể tưởng tượng được. Giám đốc Tiêu thật sự quá xinh đẹp, hai người bọn họ đúng là quá xứng đôi."Tiêu Chiến gần đây có chút lười biếng, nếu không cần phải tự lái xe thì không lái xe. Anh thật sự không thích tìm chỗ đậu xe vào giờ cao điểm buổi sáng, mà Vương Nhất Bác thì vừa vặn có đóng phí đậu xe cao cấp hàng năm.Giờ cao điểm sau khi tan làm vào thứ Sáu, dòng xe cộ càng khủng khiếp, đèn xanh đèn đỏ phía trước đã thay hai đợt, nhưng tốc độ di chuyển của bọn họ vẫn rất chậm.Vương Nhất Bác không biết có thói quen nghe tin tức quảng cáo trên xe từ khi nào, chuyện này đặt lên người hắn có vẻ hơi kỳ quái.Bây giờ đang tự động phát kênh thể thao, hình như là phỏng vấn, người chủ trì nói, "Có rất nhiều tiền bối, cả fans của anh cũng nói anh có năng khiếu làm vận động viên bóng rổ, cực kỳ tài năng, anh cảm thấy thế nào?"Vận động viên chịu phỏng vấn hình như hơi cười một chút, nói, "Rất nhiều chuyện không phải chỉ cần có năng khiếu là có thể thành công."Sau đó còn nói cái gì nữa thì Tiêu Chiến không chú ý lắng nghe, ánh mắt của anh đều bị không gian bên ngoài cửa sổ xe thu hút.Vào mùa thu, ban ngày ở thành phố có vẻ ngắn lại, hơn 6 giờ chiều, trời đã bắt đầu có dấu hiệu tối đi. Hôm nay thật may mắn, còn có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn từ từ hạ xuống, đồng thời ánh trăng cũng lấp ló xuất hiện trên bầu trời.Tiêu Chiến vui vẻ quay đầu nói với Vương Nhất Bác, "Lão công bảo bảo! Em nhìn xem, hôm nay trời đẹp quá!""Ừm, tiểu xinh đẹp." Vương Nhất Bác cũng không nhìn xem ánh hoàng hôn và ánh trăng cùng tồn tại trong không trung.Hắn chỉ nhìn Tiêu Chiến.Tiêu Chiến khó hiểu, "Hả?" một tiếng.Vương Nhất Bác quay đầu đi, cười cười nhưng không trả lời. Đề tài đã chuyển lên người ông nội hắn.Hắn bắt đầu nói một ít chuyện thú vị của mọi người trong nhà, ví dụ như ông nội hắn là một lão ngoan đồng, ba hắn rõ ràng chơi golf rất tệ nhưng lại rất thích chơi, còn bà nội gần đây đang học múa quảng trường, nhưng Vương Nhất Bác cũng không rõ cái này với cái nhảy trước kia có gì khác nhau, mẹ hắn sau khi nhìn thấy ảnh bọn họ chụp ở Thái Lan cũng muốn đi, hơn nữa còn nhanh chóng đặt vé máy bay rồi.Tiêu Chiến nghe rất nghiêm túc.Dòng xe cộ chen chúc đứng bất động nãy giờ rốt cuộc cũng chậm rãi di chuyển, con đường nhanh chóng trở nên thông thoáng. Điện thoại của Vương Nhất Bác đúng lúc này lại vang lên, hắn đang lái xe, cho nên ra hiệu cho Tiêu Chiến nhận giúp.Trên màn hình hiển thị người gọi là mẹ.Đầu lưỡi của Tiêu Chiến thè ra một chút, dường như có chút thẹn thùng, hít sâu một hơi mới ấn nút nghe."Dì...."Người bên kia điện thoại vừa mới mở miệng gọi hai chữ "Con trai", vội vàng ngừng lại, có vẻ rất chờ mong, lại hơi có chút khách khí nói, "Ôi chao, tiểu xinh đẹp, con và Vương Nhất Bác đi đến đâu rồi? Hôm nay là thứ sáu, có phải trung tâm thành phố tắc đường rất dài không?"Tiêu Chiến chớp chớp mắt, bởi vì cái xưng hô khiến người ta tự hào này sẽ khiến anh cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Anh nói chuyện với mẹ Vương mấy câu, nói bọn họ sắp tới rồi, đối phương vui vẻ cười nói lát nữa gặp."Cái gì vậy...." Tiêu Chiến nắm chặt điện thoại của Vương Nhất Bác, lại nâng mu bàn tay lên chạm vào gò má của mình, nóng quá.Vừa rồi anh đã nói rõ ràng, cả hoàng hôn mà mặt trăng đều rất xinh đẹp.Rất nhanh bọn họ đã đến nhà ông nội Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác đỗ xe xong, cởi đai an toàn, nửa người nghiêng về phía Tiêu Chiến, đột nhiên thả một cái hôn lên chóp mũi anh.Hành động này quá đột ngột, không kịp đề phòng, Tiêu Chiến khẽ rụt bả vai lại, nhưng rất nhanh đã giãn ra, dùng đôi mắt xinh đẹp mà Vương Nhất Bác rất yêu thích nhìn sang, lộ ra nụ cười hạnh phúc đến mức không tả được.Hôm nay tan làm đúng giờ, bởi vì tan làm đúng vào giờ cao điểm nên tắc đường, thành ra bọn họ định đến sớm nhưng lại muộn hơn nửa tiếng.Tiêu Chiến sẽ không cảm thấy nửa tiếng này nửa tiếng này là lãng phí.Anh nghĩ, sau này mỗi ngày anh đều có thể cùng Vương Nhất Bác tan làm đúng giờ, vào lúc cao điểm mà oán hận thành phố bây giờ quá nhiều xe cộ, tắc đường quá lâu; hoặc là thỉnh thoảng cùng Vương Nhất Bác ngồi trong văn phòng tăng ca, thảo luận xem kì nghỉ tới muốn đi đâu du lịch.Nếu là tăng ca, trên đường về nhà, Vương Nhất Bác có thể cùng anh ăn một nửa cốc kem, như vậy cũng rất tốt.Chỉ là chuyện này cũng không cần quá lo lắng, bởi vì Vương Nhất Bác có bản lĩnh thực hiện được bất kì nguyện vọng nào của Tiêu Chiến.Bọn họ đều có tự tin được yêu, cũng có bản lĩnh đi yêu.
---- Hoàn chính văn ----
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz