Pov Jimin - Thương em
Tin nhắn đến vào lúc anh đang họp.
Một dòng ngắn ngủn từ trợ lý của em:
“Cô ấy ngất. Đang đưa vào viện.”
Tim anh rơi thẳng xuống đáy.
Không cần suy nghĩ, không cần xin phép, Jimin đứng bật dậy rời phòng họp trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người.
---
Anh chạy vào hành lang bệnh viện, thở dốc, tim đập như muốn xé ngực.
Cửa phòng cấp cứu khép lại, chỉ thấy bác sĩ bước ra.
“Cậu là người nhà bệnh nhân sao?”
“Vâng. Cô ấy… cô ấy sao rồi?”
Giọng anh khàn đặc, gần như run.
Và khi nghe câu nói ấy—
“Cô ấy mang thai.”
Jimin chết lặng.
Mừng.
Lo.
Run rẩy.
Mọi cảm xúc đập thẳng vào anh như sóng tràn.
Cậu bé trong anh bật khóc còn trước cả người đàn ông trưởng thành kịp phản ứng.
“Còn… còn em ấy? Em ấy ổn không?”
“Bị tụt huyết áp. Chúng tôi truyền dịch, theo dõi là ổn.”
Anh thở phào, nhưng chân vẫn mềm nhũn như không đứng nổi.
---
Khi em tỉnh lại, đôi mắt mệt mỏi hé mở, anh ngồi ngay bên, nắm tay em chặt đến mức sợ làm đau.
“Em làm anh sợ muốn chết.”
Giọng Jimin khẽ nhưng nghèn nghẹn.
Em còn chưa hiểu chuyện gì, anh đã cúi xuống áp trán kề trán, lòng bàn tay run run đặt lên bụng em.
“…Ở đây có con của chúng ta.”
Giọng anh nhỏ mà ấm đến mức muốn khóc.
Khoảnh khắc ấy, anh chưa bao giờ mong manh đến vậy.
---
Nhưng niềm vui chưa kịp thấm thì cơn nghén ập đến.
Và nó kéo dài… như muốn giết cả hai.
Em nôn từ sáng đến tối.
Không ăn được gì.
Ngửi mùi cơm cũng xanh mặt.
Thậm chí uống nước cũng khó.
Anh nhìn em ngồi trên giường, người gầy rọc đi, mắt trũng sâu, tóc rối, môi khô nứt.
Tim anh đau như ai bóp.
Đêm nào em nôn đến mức không đứng nổi, Jimin cũng quỳ xuống cạnh giường, xoa lưng em từng chút một.
“Ổn rồi, ổn rồi… anh ở đây.”
Giọng anh mềm như khăn ấm áp lên trán em.
Anh đổi thực đơn mỗi ngày, thử hàng chục cách để em ăn được vài miếng.
Nấu cháo rồi lại đổ, nấu canh rồi lại vứt—
vì em không thể nuốt nổi bất cứ thứ gì.
Jimin nhìn từng cân nặng em tụt đi, từng cái áo rộng dần trên vai em…
anh sợ đến mức nhiều hôm chỉ ngồi lặng bên em, mắt đỏ hoe.
Bác sĩ bảo thai vẫn khỏe.
Chỉ có em là kiệt quệ.
Và anh—
anh chẳng dám cho ai thấy mình cũng mệt đến mức không ngủ nổi.
Sợ nhỡ đâu chỉ cần anh lơ là một chút…
em lại ngã quỵ như hôm đó.
---
Có những đêm em nằm trên giường, mệt đến mức không mở nổi mắt.
Anh lau mặt cho em bằng khăn ấm, buộc tóc em gọn lại, đỡ em nằm nghiêng để dễ thở.
Rồi anh nằm xuống cạnh, ôm em nhẹ từ phía sau, tay đặt lên bụng em—
không mạnh, không siết, chỉ chạm đủ để cả hai biết rằng họ vẫn còn ở đây.
“Em giỏi lắm.”
Anh thì thầm vào mái tóc rối của em.
“Để anh lo phần còn lại.”
Và trong bóng đêm, chỉ có hai người biết—
Jimin đã yêu em đến mức nào.
Và anh sẽ bảo vệ hai mẹ con,
dù có phải đánh đổi cả linh hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz