ZingTruyen.Xyz

POV BTS - SERIES ONESHOT BTS

Pov Jimin - Lời hứa bình minh

purpleink1306

"Anh từng nói, vào kỷ niệm 5 năm yêu nhau, anh sẽ dẫn em đi xem bình minh ở Busan. Hôm nay đã 10 năm rồi… tại sao em vẫn chưa thấy anh đến?"

                         -------

“Em mua bánh kem rồi đến chỗ hẹn trước rồi đó. Jimin, anh mau tới nha.”

Gửi xong tin nhắn thoại, Eun Mi ôm túi quà đã chuẩn bị từ tối hôm qua, bước ra khỏi nhà với trái tim rộn ràng như thiếu nữ mới biết yêu.
Điểm đến đầu tiên là tiệm bánh kem quen thuộc.

“Cô bé, sinh nhật người yêu à?” Giọng bà chủ quán cười hiền, đôi mắt hằn nếp nhăn nhưng ấm đến lạ.

“Dạ vâng ạ!” Eun Mi cười tít cả mắt, hạnh phúc như ánh nắng mùa hè khẽ xẹt qua.

“Tuổi trẻ đẹp thật…” Bà đặt thêm hộp bánh nhỏ vào túi cô.
“Cái này tặng hai đứa. Chúc tụi con luôn vui.”

Eun Mi khẽ cúi đầu cảm ơn, lòng rộn ràng như vừa cất giấu thêm một niềm vui nhỏ.

Quán cà phê nơi họ gặp nhau lần đầu — cũng là nơi hẹn nhau ngày kỷ niệm — vẫn yên bình, mùi cà phê rang thơm phức.
Eun Mi sắp bánh kem, quà tặng thật gọn rồi ngồi chờ.

15 phút.
“Em tới rồi nè, anh mau đến nha.”

45 phút.
“Anh bị kẹt xe hả?”

1 tiếng.
“Jimin… trả lời em đi được không?”

Không tin nhắn. Không cuộc gọi.
Chỉ có tiếng cà phê nhỏ giọt và trái tim cô đập ngày càng hỗn loạn.

Hoàng hôn lịm dần, chỉ còn vệt cam mỏng như sợi chỉ rách cuối trời.
Bánh kem bắt đầu chảy.
Nhưng Eun Mi vẫn nhìn chằm chằm cánh cửa như bị thôi miên.

Một bóng người đứng bên cạnh từ bao giờ mà cô cũng không biết.

“Mi…”

“Hae Ra…” Eun Mi ngẩng lên. Mắt bạn cô đỏ hoe như vừa chạy cả quãng đường dài.

“Sao cậu còn ngồi đây?”

“Tớ chờ Jimin.”

“Cậu còn muốn chờ đến bao giờ nữa?” Hae Ra nắm tay cô, nhưng Eun Mi lập tức giật ra.

“Cậu về đi… anh ấy sắp đến rồi.”

“Bọn mình hẹn nhau hôm nay mà! Jimin chưa từng trễ hẹn. Để tớ nhắn anh—”

“ĐỦ RỒI, KIM EUN MI!!”
Hae Ra gào lên, giật phắt điện thoại khỏi tay bạn mình.

“Jimin…anh ấy chết rồi…”

Câu nói như mũi dao lạnh cắm thẳng vào tim Eun Mi.

Cô chết lặng.
Đôi mắt mở to, môi run run như không biết phải thở thế nào.
Và rồi một giây sau — tất cả ký ức, mọi lần né tránh sự thật, tất cả hy vọng mong manh cô cố dựng lên… vỡ vụn.

À… đúng rồi.
Jimin… đã chết rồi.

Nước mắt rơi xuống không hề xin phép.
Rơi hoài như suối, như thể cơ thể cô đã chờ giây phút này để bật tung tất cả đau đớn bị chôn vùi suốt bao tháng ngày.

Hae Ra ôm lấy cô, vừa là bạn thân, vừa là em họ của Jimin — người đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện tình đẹp như mơ rồi tan nát đến tàn nhẫn của hai người.

Năm ấy, lần đầu gặp nhau, Eun Mi chỉ là cô gái ướt sũng nước mắt sau khi bị gã bạn trai tồi tệ làm nhục giữa quán cà phê.
Jimin — chàng trai tóc nâu với nụ cười dịu như nắng sớm — bước đến phủ áo khoác lên vai cô:

“Đừng khóc nữa. Anh đưa em về.”

Chỉ một câu. Nhưng kể từ khoảnh khắc ấy, định mệnh giữa hai người đã lặng lẽ nối vào nhau.

Anh để ý cô từ trước rồi — từ ngày thấy cô giúp một bà cụ đẩy xe hàng giữa trời mưa như trút nước.
Anh chờ cô mỗi sáng.
Anh nhìn cô lớn dần, mạnh mẽ dần, rồi đau lòng dần khi biết cô yêu người khác.

Nhưng Jimin vẫn chọn chờ.

Cho đến một ngày anh có được cô. Và từ đó, cả thế giới của anh đều xoay quanh cái tên Eun Mi.

Trong căn phòng im lặng, Eun Mi mở thư mục có tên “Tình yêu nhỏ”.

Video cuối cùng hiện lên.
Jimin trong áo bệnh nhân sọc xanh trắng.
Mặt anh gầy, môi nhợt, nhưng mắt vẫn cố cong cong như trước.

“Eun Mi à…
Anh phải lấy hết can đảm để nói những lời này.
Đến giờ anh vẫn không tin đây là những điều cuối cùng anh có thể nói với em.”

Giọng anh nghẹn, nhưng vẫn cố mỉm cười.

“Anh xin lỗi… vì sẽ thất hứa.
Anh không thể mang đồ ăn sáng cho em mỗi ngày, không thể nhắc em ăn đúng bữa, không thể đợi em tan làm.”

Eun Mi bịt miệng để không bật tiếng khóc.
Nhưng nước mắt cố chấp trào ra, làm nhòe cả màn hình.

“Anh xin lỗi… anh không thể đưa em đi Busan nữa.
Eun Mi à… làm ơn hãy sống thật tốt.
Cười thật nhiều.
Và… quên anh đi.”

Jimin gục đầu một chút, rồi ngước lên, cười thật dịu:

“Anh yêu em.
Rất yêu.
Anh chỉ tiếc… không thể dành hết cả đời để yêu em thêm nữa.”

Video tắt.
Tiếng nức nở bật ra như tiếng vỡ của một trái tim đã kìm nén quá lâu.

Hôm nay — kỷ niệm 10 năm yêu nhau.

4 giờ 30 sáng.
Biển Busan lạnh đến run người.

Eun Mi ôm ảnh anh, khẽ hát bài hát năm xưa — bài anh dùng để dỗ cô mỗi khi cô buồn.

Tiếng hát mềm như sương, mỏng như tơ, rồi đứt đoạn bởi tiếng nức nghẹn.
Cô vuốt nhẹ lên gương mặt anh trong bức hình, khẽ thì thầm:

“Jimin à… em nghĩ cả đời này, để quên anh chắc khó lắm.
Nhưng mỗi năm, vào ngày này… em sẽ đến đây.
Hát cho anh nghe.
Ngắm bình minh thay anh.
Và chờ… đến khi có thể gặp lại anh lần nữa.”

Bình minh lên — đẹp đến nao lòng.

Nhưng với Eun Mi, hôm nay và suốt những năm sau…
nó sẽ luôn là một bình minh thiếu mất một người.

Tình yêu, đôi khi chỉ đến một lần như ánh mặt trời vừa ló rạng.
Chậm một giây thôi… là cả đời lạc mất nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz