Oneshot7:Mùa hạ
Rất rất rất xin lỗi mọi người vì hơn 1 tháng nay hông cập nhật hếtt 🥲
Oneshot này đc mình ủ hơi lâu..tuy chưa thi xong nhưn vẫn ráng viết xong để đang phần 1 nàaa.
______________
"Anh dọn lại mấy cuốn sổ của anh đi này"
"Đợi anh tíi"
Phuwin bất lực nói với tôi rồi sắp sách vở, truyện mà tôi để lung tung thành từng chồng lại. Hôm nay rõ ràng là em còn có tiết vậy mà vẫn phải lo cho tôi, cũng vì chúng quá chiếm diện tích.
Lúc đấy, tay em chợt khựng lại ở một cuốn sổ với tiêu đề được ghi bên ngoài là "About Phuwin<3".
Tôi cũng từ ngoài đi vào, nhìn thấy cuốn sổ em cầm trên tay mà mặt đỏ bừng, vội vội vàng vàng giựt lại rồi lấp ba lấp bấp nói.
"E-em đọc được g-gì chưa đó??"
"Em đã mở ra đâu"
Cậu bất lực mà nói
"sao vậy? Nó là gì mà giấu em như thế?"
"Anh..ngại thôi.."
"Hm..bao năm yêu nhau, CHUYỆN GÌ CẦN LÀM cũng 'làm' rồi, mấy cái này anh cũng ngại à?"
Tôi đơ ra vài giây, miệng cứng đờ, phải một lúc sau mới nói được.
"Anh không phải vật vô tri vô giác đâuu mà không biết ngạiii"
Em ấy thở dài một lượt, bất lực với một người yêu đã lớn nhưng lại trẻ con như tôi rồi đi đến chỉ vào chồng sách rồi nói
"Anh nhớ dọn nhé, đừng quên đấy"
Khi Phuwin rời đi, chỉ còn một mình thì tôi mới thở dài nhẹ nhõm. Cuốn sổ này tôi viết về Phuwin, cảm nghĩ về em, tình cảm tôi dành cho em, vì mối tình đẹp tựa như mấy câu chuyện về định mệnh của 2 người.
Tôi lặng lẽ lật từng trang, đọc lại từng dòng của cậu nhóc Pond, tương tư nhóc gần nhà ngày xưa, ngày ngày nhìn ngắm, ghi từng hành động của nhóc ấy lại vào quyển sổ này, nụ cười chợt xuất hiện trên khóe môi.
Năm ấy anh đã gặp em..vào một chiều hè oi bức, cái ngày định mệnh đưa ta gặp nhau, rồi từ bạn, từ anh em, và bây giờ thành người yêu.
______________________
Khi đấy, tôi là cậu nhóc lớp 5, tính tình thì hướng ngoại, học lực cũng không chê vào đâu được.
Nhưng khổ nhất là hồi đó tôi nghịch lắm, nhìn người ta nói tôi quậy thế nào ba mẹ tôi cũng chỉ nhìn nhau lắc đầu, vì dù có nói tôi cũng chỉ ngoan mấy ngày đầu, sau đó lại tái phạm.
Trong mắt ba mẹ lúc đó, tôi chỉ được mỗi cái lanh lợi..
Thời gian cái ngày định mệnh đấy xảy ra là vào mùa hè, mỗi khi hè đến tôi lại hay hẹn mấy đứa bạn ra ngoài chơi, và hôm đấy cũng không ngoại lệ.
Tôi cầm theo trái banh đứng trước cửa thì phát hiện nhà kế bên hình như có người chuyển đến, đèn trong hà bật cùng với chiếc ô tô được đậu đằng trước.
Ngôi nhà đó chủ cũ đã đi nước ngoài từ khi tôi lên 5 nên từ lâu đã bỏ không ai ở rồi.
Với sự thắc mắc của một đứa trẻ 10 tuổi, tôi chạy vào nhà và hỏi mẹ.
"Mẹ ơi, nhà kế bên mới có người chuyển đến ạ?"
"Ừ, là một cặp vợ chồng cùng đứa con của họ, chắc cũng trạc tuổi con đó, nhưng có vẻ giỏi và ngoan hơn con nhiều, nhìn vào biết chắc gia đình họ rất hạnh phúc"
Nghe đến cách mẹ khen em như thế lòng tôi vừa có chút ghen tị mà bĩu môi, vừa muốn lén chạy sang nhìn.
Như đọc được tâm tư của tôi, mẹ đã quay sang hỏi.
"Dù sao cũng là hàng xóm mới, sang chào hỏi với mẹ tí không?"
"Được ạ"
Rồi mẹ cầm ít trái cây rồi dắt tay tôi sang nhà em.
Khoảng khắc tếng chuông cửa vang lên, cánh cửa mở ra và người bên trong là mẹ em. Cô nhìn mẹ con tôi rồi cười dịu dàng.
"Chào chị, chị là.."
"Tôi là hàng xóm của chị đây, thấy chị mới chuyển đến nên tôi đến chào hỏi làm quen"
Sau đó cô và mẹ nói chuyện làm quen, giới thiệu với nhau, sau đó là làm thân. Cả mẹ và cô vừa mới quen biết nên đã có nhiều chuyện để nói từ đời sống, gia đình, đến xã hội hay những sở thích, trông rất vui vẻ và dần quên đi sự hiện diện của tôi.
Lúc đó, Phuwin từ trên lầu bước xuống.
Năm ấy em lớp 3 nên nhỏ con hơn tôi nhiều, nhìn đáng yêu lắm. Như mẹ tôi nói, em toát lên vẻ tri thức, ngoan ngoãn khác hẳn sự nghịch ngợm của tôi.
Mẹ và cô khi thấy em xuống mới ngừng một chút, chất giọng dịu dàng của cô gọi em.
"Phuwin, lại đây nào con"
Em thoạt đầu có vẻ ngơ ngác và hoang mang, sau đó cũng lặng lẽ đến gần phía chúng tôi hơn. Nhìn gần khuôn mặt em càng trông cưng hơn.
"Phuwin, chào cô đi con"
Em không nói gì, chỉ dùng đôi mắt tròn tròn, xinh xinh nhìn mẹ tôi rồi lễ phép cúi đầu. Mẹ tôi cười rồi đưa tay chạm lên mái tóc mềm của em mà nói.
"Cháu nó ngoan thế này,chẳng bù cho Pond nhà tôi, thằng nhóc quậy lắm"
"Nhìn cháu cũng lanh mà, cháu lớp mấy rồi chị"
Chẳng kịp để mẹ trả lời, tôi đã nhanh nhảu lên tiếng.
"Cháu lớp 5 ạ"
Cô phì cười rồi vuốt tóc Phuwin.
"Thế lớn hơn Phuwin nhà cô 2 tuổi đấy, sau này ở cạnh nhà nên có gì chăm sóc em giúp cô nhé?"
"À dạ-"
"Tất nhiên rồi! Thằng bé nhà tôi thân thiện mà, chị và chồng hay đi làm xa đúng không? sau này đi đâu lâu ngày cứ kêu tôi, tôi và Pond giúp chăm Phuwin tận tình chu đáo luôn!"
Tôi chưa kịp trả lời, mẹ tôi đã nói thay rồi. Cô chỉ dịu dàng cười rồi nhìn sự nhiệt tình của mẹ tôi.
"Sau này ba mẹ đi xa để anh và cô chăm con nhé?" - mẹ tôi hỏi em
Em chỉ ngại ngùng, đáp lại bằng âm thanh nhỏ.
"Dạ vâng ạ"
Giọng em chứa đầy sự ngây ngô của một đứa con nít, mang theo sự đáng yêu lạ kì, khuôn mặt cúi xuống.
Và mọi chuyện bắt đầu từ đấy.
Cô và chú đều rất hay đi công tác xa cùng nhau, nếu là lúc trước sẽ có người làm cho gia đình ông bà của Phuwin đến chăm sóc. Nhưng bây giờ, mỗi khi cô chú đi xa, em đều sẽ đến nhà tôi ở.
Những ngày thường thì cô và mẹ hay gặp nhau nói chuyện, dắt chúng tôi theo cũng để 2 đứa chơi riêng.
Và rồi dần dần, nhìn nhau hàng tuần khiến chúng tôi thân hơn. Từ một cậu bé mỗi khi gặp tôi là ngồi im lặng, không nói chẳng rằng, thành cậu bé bám lấy tôi rồi luôn miệng kêu "P'Pond" "Anh" và 7749 từ ngữ khác dùng để gọi anh trai [=)))))))))].
Lúc ấy tôi cũng chẳng mấy để tâm cách gọi của em, vì tôi đơn thuần cũng chỉ coi Phuwin là em trai.
Nhưng từng ngày, từng ngày trôi qua, chàng trai nhỏ nhút nhát ngày nào chạy lon ton sau lưng tôi bây giờ đã lớn. Chiều cao, tính cách đã trưởng thành hơn, không còn nhõng nhẽo với tôi nhiều như hồi bé nhưng 2 má bánh bao, sự đáng yêu ấy vẫn còn
Và thời gian trôi qua, tôi bên cạnh em, nhìn em trưởng thành hơn. Phuwin vẫn rất tài giỏi, lễ phép, ngoan ngoãn, hiểu chuyện và vẫn rất dễ thương khiến bao người xiêu lòng.
Từ bao giờ, mọi hành động của em đều thu hút tôi đến lạ. Từng nụ cười, từng ánh mắt mỗi khi em đọc sách, từng bước chân và thậm chí là lúc em ngủ say, mỗi thứ cứ thế mà đều rời vào tầm mắt của tôi.
Và rồi tôi lại thói quen quan sát em nhiều hơn, lâu lâu lại ghi 1 ngày của Phuwin đã làm gì vào cuốn sổ
"Chết tiệt.."
Nhiều lúc nhận ra bản thân đang làm gì, tôi lại vò đầu bứt tóc, còn tự hỏi bản thân. Và cuối cùng, tôi phải tìm đến người bạn thân của mình - Dunk Natachai để tư vấn
"Rốt cuộc tao bị sao vậy mày?"
"Hmm..theo kinh nghiệm tình trường của tao nhá, tao nghĩ mày va phải condi tình yêu rồi đó"
"??"
"Ý tao là...mày thích người ta rồi đó"
"Sao mà được, Phuwin là em trai tao mà"
"Nè, tao với mày là bạn thân, còn thân hơn em trai mày, vậy bây giờ mày thử nhìn tao cả ngày rồi ghi lại xem?"
"Điên à? Mày đi mà kêu Joong làm ấy, tao đâu rảnh"
"Thế đấy! Rõ là tao thân với mày như vậy nhưng mày lại không làm được, còn với 'em trai' thì mày ghi đầy 1 trang giấy vẫn chưa hết"
Đáp lại thằng bạn chí cốt là một bầu không khí im lặng từ tôi.
Tôi suy nghĩ kĩ hơn, đúng là từ nhỏ tôi đã luôn bên cạnh, chiều chuộng và chăm sóc em, không muốn em thân với ai hơn tôi, và tôi muốn nhìn vẻ mặt đáng yêu đấy.
"Mà nè" - Dunk lên tiếng
"Sao??"
"Sau này thành đôi một phần là nhờ tao đó nha, nhớ bao ăn để cảm ơn"
Lúc ấy, tôi chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nó rồi rời đi.
Đêm ấy, em qua nhà tôi ngủ. Ba mẹ em lại đi công tác xa nên nhờ gia đình tôi chăm em như mọi lần. Ba mẹ tôi quen thuộc với em đến mức cứ ngỡ như con cưng, con ruột trong nhà, lo lắng, chăm sóc cho em từng chút một.
Và rồi cũng như mọi hôm 2 bác đi công tác và em qua nhà tôi, Phuwin sẽ lại ngủ chung một giường với tôi. Tuy đã quen với điều này từ lâu nhưng sau khi nhận ra tình cảm của bản thân, tôi cảm giác rất...ngại.
Nhìn đôi mắt nhắm lại khuôn mặt đáng yêu khiến trái tim tôi lại đập loạn xạ lên, nhanh như tốc độ của The Flash
Tôi chỉ nằm nhìn chằm chằm vào con người đã ngủ say từ đời nào, cùng với sự tỉnh táo không nên có vào cái lúc tờ mờ sáng này, tôi vẫn chưa thiếp đi được. Cũng nằm với em như bao lần, nhưng lần này nó lạ lắm luôn.
Thôi thì đêm nay thức trắng vậy.
__________
Tôi thiếp đi khi nào không hay, đến khi tỉnh dậy thì đã không thấy em bên cạnh. Bước xuống từng bậc cầu thang, dáng người quen thuộc ấy vẫn ở đó trò chuyện với ba mẹ tôi.
Có lẽ nghe thấy tiếng động từ bậc thang, em quay sang nhìn về phía tôi rồi nói.
"Anh dậy rồi à, em định gọi anh nhưng nhìn anh ngủ ngon quá nên thôi"
Dù chỉ là cử chỉ nhỏ của em lại cuốn hút và khiến tôi vui vẻ đến lạ kì. Cứ thế, tôi lại bên em thêm một ngày nữa, lại thêm một ngày hạnh phúc.
Và rồi 1 năm, 2 năm, mọi thứ cứ theo dòng thời gian mà thay đổi, chỉ một thứ là không, thậm chí còn lớn dần qua mỗi ngày, mỗi giờ...là thứ tình cảm mà bản thân tôi đã giấu em bấy lâu.
Dù không thể nói ra, nhưng chỉ nhìn em cười thật tươi, thật hạnh phúc là đủ với tôi rồi, tình cảm tôi dành cho em tôi định sẽ đem nó xuống mồ cùng với bản thân.
Nếu em biết, em sẽ xa cách tôi chứ? Tôi không đủ can đảm để nhìn em dần rời khỏi cuộc sống tôi từng ngày, hay em không dành nụ cười ấy cho tôi nữa...
Tôi đã định sẽ làm anh trai của em đến cuối cuộc đời này, từ nay về sau, ngày ngày nhìn em trưởng thành nhưng...
"Chị sẽ rời đi sao?" - Mẹ tôi hỏi lại mẹ em.
"Vâng, chúng tôi chuyển lên đó cho công việc được tiến triển thuận lợi hơn, không rõ chúng tôi sẽ quay về hay không nữa"
"À...được, nhưng thế thì từ nay không có ai hằng ngày nói chuyện cùng tôi rồi"
"Không sau đâu, nếu muốn chị cứ gọi cho tôi" - Cô cười
Tôi ngỡ ngàng nhìn Phuwin, em chỉ cúi đầu không nói gì. Mọi khi có chuyện tôi sẽ là người được nghe đầu tiên, nhưng lần này em chưa từng nói việc này với tôi. Tâm trí tôi lúc ấy rối bời, tim cứ như bị bóp nghẹn lại.
Phải làm sao đây, nếu em đi rồi sẽ chỉ còn tôi nơi đây mang theo tình cảm ấy tương tư em, nhớ nhung nhưng không thể gặp. Tương lai đâu biết sẽ gặp lại em hay không..
Mấy ngày sau, từng thùng xốp được sắp trước cổng nhà em. Cứ như cái ngày em chuyển đến, cũng là những thùng xốp và chiếc ô tô ấy.
Và còn có cả cậu bé bên tôi bao năm, chỉ khác rằng..đó là thời điểm bắt đầu, nhưng bây giờ lại là kết thúc. Đây chính là hiện thực phũ phàng mà tôi phải chấp nhận.
"Chúng tôi đi nhé"
Sau khi chất đồ đạc của cả nhà, cô chú chào tạm biệt với gia đình tôi rồi lên xe chuẩn bị rời đi.
Còn em, mấy ngày nay em không nói chuyện với tôi như trước, làm tôi có chút buồn. Em sắp rời đi nên tôi muốn bên em nhiều hơn, nhưng mỗi khi tôi sang tìm đều không có Phuwin ở nhà.
Em đang ở trước mặt tôi, và vẫn đôi mắt xinh đẹp và khuôn mặt đáng iu ngày nào. Em mỉm cười và nói với tôi
"Chờ em nhé! Ngày em gặp lại anh thì sẽ là ngày em trưởng thành hơn nhiều, đến lúc đó em sẽ khiến anh ngạc nhiên cho mà xem, hãy vẫn ở đây đợi em nhé..!"
Lời từ biệt của em chẳng hiểu tại sao khiến tim tôi đau thắt lại.
"Được, đến lúc đó nhớ quay lại gặp anh đó!"
Em bước lên, và chiếc xe từ từ lăn bánh rời đi. Cuối cùng..tôi lại chẳng thể nói ra tâm tư của mình dành cho em.
_____________
Đến nay cũng đã 3 năm, từ cậu nhóc lớp 12 yêu thầm đứa em thân thiết thì bây giờ tôi đã là sinh viên năm 3 khoa Kỹ thuật. Năm ấy, tôi may mắn đậu vào 1 trường ở thủ đô Bangkok, phải rời nhà và bắt đầu cuộc sống ở nơi xa lạ này.
Đến nay, tôi vẫn còn nhớ đến em, nhớ đến lời hứa năm nào và bóng lưng em xa dần năm ấy. Suốt 3 năm, tôi vẫn chưa thể gặp lại em
Ngoài việc đi học, tôi làm thêm ở một quán cafe đối diện trường. Mỗi ngày quán đều đông kịt, đa phần đều là sinh viên từ trường tôi, người thì học, người thì nói chuyện.
Hôm nay cũng như mọi ngày, sau khi học xong, tôi liền chạy sang quán để làm thêm.
Quán dần dần cũng đông hơn nhiều, công việc lại trở nên bận rộn hơn. Chạy ra đưa đồ cho bàn này rồi đến bàn kia dọn dẹp, đôi khi tôi còn chạy vào phụ mấy anh chị pha chế, nhưng ngày nào cũng vậy nên tôi cũng quen rồi
"Pond oi, đem cái này ra cho bàn số 12 giùm chị" - Chị nhân viên làm chung với tôi nói.
"Vâng"
Tôi cầm lấy cái khay đựng ly capuchino và ít bánh macaron để trên quầy rồi vội đi đến bàn số 12 nằm trong góc. Sau khi tôi vừa đặt khay xuống rồi quay đi, người khách kia liền nói.
"P'..Pond?"
Tôi chợt ngơ ra vài giây, khoan, đúng là do quán đông nên tôi khá vội, nhưng nếu là người quen thì nhìn dáng người từ đằng sau chắc hẳn tôi cũng sẽ nhận ra, nhưng lần này thì tôi không hay biết thật. Theo phản xạ cộng thêm tính tò mò, tôi quay ra đằng sau nhìn người ấy.
Khuôn mặt đáng yêu, má phúng phính, đôi mắt có phần trong trẻo, tuy đã trưởng thành hơn nhiều nhưng thật sự nét mặt này không lẫn vào đâu được.
"Phuwin?! Em..làm gì ở đây vậy?"
"Em..học ở trường xong thì tiện đường ghé quán ngồi làm bài, trường em phía đối diện ấy" em vừa chỉ về phía trường tôi vừa nói.
"Em cũng học ở đấy à? Thế chung trường với anh rồii"
Em nghe xong chỉ cười với tôi, đúng là 3 năm gặp lại bầu không khi có phần gượng gạo đôi chút. Nhiều lần tôi nghĩ đến viễn cảnh gặp lại em, chúng tôi sẽ lại trò chuyện như hồi đấy, kể đủ thứ trên trời dưới biển cho nhau nghe, nhưng thực tế thì lời đến cổ họng vẫn không thể thốt ra.
"Thôi em học đi nhé, quán đông nên anh làm việc đây" - Nói rồi tôi quay đi tiếp tục công việc của mình.
Đến tối, khi giờ quán đóng cửa, sau khi dọn dẹp và thay đồ xong, tôi định sẽ về nhà, ngủ một giấc thì đột nhiên lại thấy em xuất hiện trước mặt.
Em đứng trước cửa quán của tôi, vừa đứng vừa nghịch chiếc điện thoại trên tay. Tôi vừa đi ra, em đã quay sang nhìn cùng sự ngại ngùng mà nói.
"Lâu rồi không gặp, em với anh đi đâu đó tí được không"
"Được chứ" - tôi vừa cười vừa nói.
Hôm đấy chúng tôi đi trong công viên, nói về chuyện suốt 3 năm qua, về cả chuyện hồi bé, mỗi lần như thế em đều bịch miệng và đe dọa tôi không được nói thêm lần nữa, em tức giận như thế vẫn rất dễ thương.
Sau hôm ấy, chúng tôi ngày nào cũng gặp nhau, ở trường thì ăn chung, tôi làm thêm xong thì đi chơi, lâu lâu ngủ lại nhà nhau, cứ thế dính nhau 24/7 như hồi đó.
"P'Pond, em định về nhà cũ, thăm 2 bác luôn, anh về chung không?" - em nằm trên giường, vừa chơi game vừa nói.
"Có chứ, lâu rồi anh không về nhà"
Thế là chúng tôi lên kế hoạch kĩ càng, cũng như giấu ba mẹ tôi để họ bất ngờ. Trước ngày về nhà, em và tôi cũng như bao ngày, đi chơi đi ăn uống sau giờ học. Nhìn em đi phía trước, lòng tôi mấy lần đã muốn nói ra với em nhưng thấy vẫn chưa thích hợp để nói ra.
__________________
"Ôiii Phuwinn, con lớn thế này rồi đấy àa"
Mẹ tôi gặp em sau thời gian dài liền vui mừng mà quên đứa con trai đằng sau đang đau vai vì đồ đạc. Đúng như tôi và em nghĩ, ba mẹ đã rất vui mừng và ngạc nhiên, cũng đã hỏi rất nhiều về ba mẹ của Phuwin khỏe không, hay cả hai gặp lại khi nào, họ đều chỉ để ý đến em, quên luôn đứa con xa nhà này.
Đến tối tôi và em mới được ở riêng, nằm trên chiếc giường hồi bé, vì cả 2 cũng lớn hơn phần nào nên cảm giác chật hơn so với trước đây.
Có lẽ ngày nay em đi đường xa nên khá mệt, nằm xuống không lâu thì chẳng thấy động tĩnh gì nữa rồi.
"Phuwin?"
Tôi cũng thử kêu em..không một hồi đáp. Lúc ấy, tôi không suy nghĩ gì, lời nói về em cứ thế tuôn ra, bao gồm cả tình cảm ấy.
"Phuwin, có cái này anh phải nói..anh thích em, từ hồi 3,4 năm trước rồi ấy, bây giờ vẫn vậy, anh định sẽ giấu kín, nhưng biết sao được, anh thích em lắm ấy.."
"Thích em sao không nói?"
Tôi hoang mang nhìn sang chỗ em, Phuwin vẫn quay lưng lại với tôi, nhưng giọng nói ấy rõ ràng là của em.
"Em còn..thức à??"
"Nghe anh nói nên mới dậy đấy"
Thôi xong rồi...tôi lúc đấy muốn tìm chỗ nào chui vào ấy, hay xuống dưới gầm giường núp, nói với em những điều ấy thật sự ngượng chết được.
Tôi đang suy nghĩ nên làm gì để sự xấu hổ này biến mất thì cảm nhận được bàn tay em chạm vào mặt tôi, rồi trên môi truyền đến hơi ấm, mềm. Lúc đấy tôi mới nhận ra chuyện gì đang diễn ra, Phuwin...hôn tôi!
Đang chưa kịp phản ứng gì thì em liền tách ra và xoay lưng về phía tôi rồi nói.
"Câu trả lời của em.." - Tai của em đỏ lên.
Từ hôm đấy, tôi và em hẹn hò. Gia đình 2 bên cũng biết, tất nhiên họ đều ủng hộ. Đến nay là 5 năm, tôi và em bắt chung sống chung và làm việc, không cần ngọt ngào nhưng cũng chẳng mấy khi cãi nhau, chúng tôi luôn như vậy suốt 5 năm qua.
Nếu bây giờ có thể thay đổi quá khứ, tôi vẫn sẽ chọn gặp em, có tình cảm với em, và bên em như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz