Pondphuwin Drop Chac Chan Muon Yeu Em
Sau khi Pond đồng ý, gương mặt Phuwin bừng sáng. Cậu không còn vẻ mệt mỏi hay xấu hổ ban nãy, thay vào đó là sự háo hức, như một đứa trẻ tìm thấy niềm vui. Cậu vui vẻ bước đi trước, vừa đi vừa quay lại nói."Tôi biết một nhà hàng châu Âu ở gần đây. Món ăn ở đó trông ngon lắm, chúng ta đến đó thử đi!"
Pond bước đi chầm chậm phía sau, nhưng những sải chân dài của hắn lại khiến khoảng cách giữa hai người không hề bị nới rộng. Một người khác có lẽ đã phải chạy mới theo kịp tốc độ đó. Hắn nhìn tấm lưng áo của Phuwin đang lắc lư phía trước, khóe miệng bất giác cong lên thành một nụ cười ấm áp, rồi chợt bật cười thành tiếng.Phuwin dẫn Pond đến một con phố đắt giá nằm ngay trung tâm thành phố, dừng lại trước một nhà hàng châu Âu sang trọng, nơi tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng và một mùi hương nước hoa Pháp thoang thoảng. Bước vào bên trong, không gian lộng lẫy và tinh xảo đến choáng ngợp. Bàn ghế được sắp xếp tinh tế, những chùm đèn pha lê lấp lánh trên trần nhà, cùng những bức tranh nghệ thuật đắt giá treo trên tường.Khi Phuwin bước vào, những nhân viên lịch sự cúi chào. Nhưng ánh mắt họ, khi lướt qua Pond lại lộ rõ vẻ không vui gì cho cam. Họ nhìn bộ đồ của hắn: một chiếc áo phông đơn giản mặc cùng quần jeans, khoác ngoài bằng một chiếc áo khoác da. Tổng thể vẫn rất đẹp nhưng lại có chút không phù hợp với khung cảnh sang trọng, lãng mạn này.Điều này khiến Pond hơi ngượng. Hắn khép nép đi đôi phần, im lặng lẽo đẽo theo sau Phuwin. Phuwin, vẫn còn đang hí hửng, không để ý đến những ánh mắt soi xét đó, vô tư dẫn đường đến một bàn ăn nhỏ cạnh cửa sổ. Phuwin cầm lấy quyển menu bọc da từ tay người bồi bàn, lướt mắt qua một lượt và chọn món một cách thuần thục. Cậu không mất quá nhiều thời gian để đưa ra quyết định, tất cả đều diễn ra một cách tự nhiên như hơi thở.Ở đối diện, Pond lại hoàn toàn trái ngược. Hắn lật từng trang menu một cách lúng túng, đôi mắt lướt qua những cái tên món ăn dài dằng dặc và xa lạ. Hắn chưa từng ăn những món ăn đắt tiền thế này, nên chỉ có thể gọi đại duy nhất một món mà hắn cảm thấy an toàn nhất.Phuwin chọn món xong thì đưa lại cuốn menu cho người bồi bàn. Khi người phục vụ rời đi, cậu ngẩng đầu lên, lén nhìn Pond khi hắn vẫn còn đang loay hoay với lựa chọn của mình. Tấm lưng áo da của hắn, mái tóc nâu được vuốt gọn gàng, cùng với ánh mắt tập trung vào cuốn menu, tất cả đều tạo nên một vẻ đẹp thu hút. Khuôn mặt hắn mang những đường nét sắc sảo, nam tính. Sống mũi cao, đôi môi mỏng. Đặc biệt là đôi mắt, tuy giờ đây có chút bối rối nhưng vẫn toát lên một vẻ quyến rũ chết người. Gương mặt hoàn hảo của hắn như được khắc tạc một cách tỉ mỉ, khiến Phuwin không thể rời mắt.Phuwin giật mình, chợt nhận ra bản thân như một kẻ không đứng đắn, đang lén nhìn người khác. Cậu lập tức thu lại ánh mắt đó, vờ như đang ngắm nghía khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Nhưng chỉ được một lát, cậu lại không kiềm chế được, lén nhìn sang Pond vài lần.
Pond nhìn thấy ánh mắt lén lút của Phuwin, khóe môi bất giác cong lên một nụ cười tinh quái. Anh khẽ hắng giọng, khiến Phuwin giật mình, vội vàng quay đi."Có gì dính trên mặt tôi à?" Pond trêu chọc, giọng nói trầm ấm đầy vẻ hài hước.Mặt Phuwin đỏ bừng, cậu lúng túng lắc đầu, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. "Không... không có gì." Cậu lắp bắp.Đúng lúc đó, người phục vụ mang đồ ăn ra, đặt hai đĩa thức ăn nóng hổi lên bàn. Phuwin nhìn món bít tết được trang trí đẹp mắt, đôi mắt cậu sáng lên, nhưng khi cầm dao và dĩa lên, cậu lại ngập ngừng. Vết thương ở tay khiến cậu không thể cầm dĩa chắc chắn, việc cắt miếng bít tết trở nên vô cùng khó khăn.Pond thấy vậy, nụ cười trên môi hắn tắt hẳn, nhẹ nhàng đặt dĩa của mình xuống, cầm lấy dĩa của Phuwin. Không nói một lời, Pond cầm dao và dĩa, cẩn thận cắt từng miếng bít tết nhỏ vừa ăn cho cậu.Hành động của Pond khiến Phuwin sững sờ. Cậu nhìn miếng bít tết đã được cắt gọn gàng trong đĩa, rồi lại ngước lên nhìn Pond. Phuwin khẽ gật đầu, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng: "Cảm ơn."Pond chỉ mỉm cười nhẹ. Anh không hỏi thêm về chuyện của Phuwin, chỉ im lặng để cậu có thời gian lấy lại bình tĩnh. Khi Phuwin bắt đầu ăn, Pond cũng từ tốn dùng bữa. Cả hai chìm vào một khoảng lặng thoải mái, khác hẳn với sự căng thẳng ban nãy.Sau một lúc, Phuwin khẽ hắng giọng: "Chắc anh thấy tôi phiền lắm, chưa đền đáp anh được bao nhiêu đã làm phiền thêm rồi.""Không đâu." Pond đáp ngay lập tức."Tôi lại thấy cậu rất dũng cảm."Lời khen bất ngờ của Pond khiến Phuwin ngỡ ngàng. Cậu chưa bao giờ được nghe những lời như vậy từ người khác. "Dũng cảm?" Cậu lặp lại, ánh mắt khó hiểu."Lúc băng vết thương, tôi thấy cậu đau đến nhăn cả mặt, nhưng không than một tiếng. Cậu chịu đựng rất giỏi. Tôi khá ấn tượng đấy." Hắn nhìn thẳng vào Phuwin, ánh mắt ấy như an ủi phần nào trong cậu, làm Phuwin khẽ mỉm cười. "Gia đình tôi không nghĩ vậy." Cậu buông một câu nói đầy ẩn ý, nhưng ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ, muốn tránh né cái nhìn của Pond khi đang kể chuyện xấu. "Họ chỉ thấy tôi yếu đuối, không đủ khả năng để làm việc lớn.""Những người thân của tôi cũng từng nghĩ tôi không thể làm được gì." Pond nói, giọng anh nhẹ nhàng và đầy cảm thông. "Nhưng sau đó, tôi đã chứng minh cho họ thấy, mình có thể làm được."Phuwin quay sang nhìn Pond, ánh mắt cậu lấp lánh sự tò mò. "Anh đã làm thế nào vậy?"Pond nhún vai. "Tôi chỉ làm những gì mình muốn, và cố gắng hết sức mình. Họ không tin, thì tôi tự tin vào bản thân, đơn giản vậy thôi."Những lời nói của Pond như một luồng gió mát lành, xua tan đi những đám mây u ám trong lòng Phuwin. Cậu chợt nhận ra, cậu không hề cô đơn. Cậu và Pond là hai con người xa lạ nhưng lại có chung một nỗi lòng, cùng mang trong mình một khao khát được công nhận và được sống là chính mình. Bữa trưa hôm đó không chỉ lấp đầy cái bụng đói của cậu, mà còn lấp đầy cả khoảng trống trong trái tim đang tan vỡ của cậu.Bữa trưa trôi qua trong không khí dễ chịu. Cả hai rời khỏi nhà hàng. Ra đến trước cửa, Phuwin nhìn Pond, ánh mắt không còn vẻ tinh nghịch."Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi và...hẹn không gặp lại!" Phuwin nói xong, quay lưng bước đi.Pond chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào.Hắn đứng đó nhìn theo bóng lưng Phuwin, rồi cũng quay lưng đi về hướng ngược lại.Phuwin không còn tức giận. Cậu quyết định sẽ trở về condo của mình để nghỉ ngơi. Vừa về nước chưa được bao lâu đã gặp đủ thứ chuyện trên trời rơi xuống. Cậu thở dài, vẫy một chiếc taxi.Chiếc xe vừa lăn bánh, cậu không hề hay biết, từ con hẻm tối phía bên kia đường, một bóng người bí ẩn lặng lẽ bước ra, ánh mắt găm chặt vào chiếc taxi đang khuất dần. Bóng người đó âm thầm đi theo hướng chiếc xe vừa rời đi.Phuwin dựa người vào ghế sau của chiếc taxi, nhìn dòng người hối hả qua ô cửa kính. Sự tức giận đã vơi đi, nhường chỗ cho một cảm giác bình yên đến lạ lùng. Cậu khẽ chạm vào miếng băng gạc gọn gàng trên mu bàn tay, rồi lại bất giác nghĩ đến Pond. Sau một ngày dài mệt mỏi, sự xuất hiện của Pond giống như một luồng gió mát lành, xoa dịu đi những vết thương lòng của cậu.
Trong khi đó, ở phía sau, chiếc taxi của Phuwin đang được một chiếc xe máy phân khối lớn bám theo. Người điều khiển mặc một chiếc áo khoác đen, đội mũ bảo hiểm kín mít, ánh mắt sắc lạnh đang chăm chú nhìn vào chiếc xe phía trước. Gã ta không vội vã, chỉ đi với một tốc độ vừa phải, cố gắng giữ khoảng cách an toàn. Mục tiêu đã rất gần, chỉ cần một chút sơ hở nữa thôi.Chiếc taxi dừng lại trước sảnh một khu căn hộ cao cấp. Phuwin bước xuống, hít một hơi thật sâu. Trả tiền xe xong, cậu thong thả bước vào sảnh, hoàn toàn không hề hay biết rằng nguy hiểm đã ở ngay trước mắt.
Người bí ẩn kia đỗ xe lại trong một con hẻm nhỏ đối diện. Tên đó nhìn theo bóng dáng Phuwin cho đến khi cậu vào hẳn bên trong. Một nụ cười nửa miệng hiện lên dưới lớp mũ bảo hiểm. "Mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi." Tên đó lẩm bẩm, rồi nhanh chóng bám theo cậu vào trong tòa nhà.Phuwin bước vào trong tòa nhà, thong thả đi về phía thang máy, định bấm số tầng thì bỗng thấy một bà lão đang khó khăn với một chiếc xe đẩy chất đầy đồ đạc. Bà loay hoay mãi mà vẫn không thể cho chiếc xe vào bên trong. Phuwin vốn là một người tốt bụng, thấy vậy liền lại gần giúp đỡ."Để con giúp bà." Cậu nói, khẽ cúi người.Phuwin nhanh chóng hiểu ra vấn đề, chiếc xe đẩy quá cồng kềnh, bị mắc kẹt ở khung cửa. Phuwin phải loay hoay tìm cách xoay nó lại để có thể đưa vào.Trong lúc Phuwin đang dồn sức mày mò, bà lão đứng cạnh giả bộ xem xét tình hình. Đôi mắt bà ta liếc nhanh sang túi áo khoác của cậu, đôi bàn tay nhăn nheo khéo léo luồn vào. Chỉ trong chớp mắt, bà đã lấy đi chiếc thẻ từ căn hộ của cậu, hành động nhanh đến mức không hề tạo ra chút mảy may nghi ngờ.Sau khi chiếc thẻ đã nằm gọn trong tay mình, bà ta mỉm cười hiền hậu, nhưng giọng nói lại có chút gấp gáp. "Thôi thôi, phiền con quá rồi. Con trông có vẻ vội, cứ đi đi."Phuwin vẫn cố làm cho chuyện rồi mới rời đi, cậu đứng ở cửa thang máy, trong lòng có chút cảm giác kỳ lạ về bà lão vừa rồi, nhưng cậu không rõ đó là gì. Cậu quyết định bỏ nó ra sau, chỉ muốn mau chóng lên căn hộ để được nghỉ ngơi.Bước vào thang máy, một cảm giác bất an đột ngột ập đến. Dù chỉ có một mình, cậu vẫn cảm thấy như có một ánh mắt đang dõi theo mình. Cả cơ thể cậu căng lên, từng sợi lông gáy dựng đứng. Khi thang máy mở ra ở tầng của cậu, cảm giác này càng trở nên rõ ràng và mãnh liệt hơn bao giờ hết. Có chút nghi ngờ nhưng Phuwin vẫn cố đi thật nhanh về phía căn hộ. Cậu muốn được ở trong không gian an toàn của riêng mình.Vội vàng bấm mật khẩu nhà mà trong đầu chỉ mơ mộng về chiếc giường êm ái. Cậu lấy tay mở cửa, nhưng chưa kịp bước vào trong, một lực mạnh mẽ từ bên trong đã kéo cậu vào. Cánh cửa đóng sập lại, Phuwin hốt hoảng, sợ hãi tột cùng.Cậu chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, những cú đấm và cú đá mạnh mẽ đã liên tục giáng xuống bụng cậu. Cậu gục xuống sàn, cơn đau buốt lan truyền khắp cơ thể khiến cậu không còn chút sức lực nào để kêu cứu. Bản năng mách bảo, cậu vô thức đưa hai tay lên che đầu, gập gối lại, cố gắng bảo vệ phần bụng đang bị tấn công dữ dội.Cậu chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, những cú đấm và cú đá mạnh mẽ đã liên tục giáng xuống bụng cậu. Cậu gục xuống sàn, cơn đau buốt lan truyền khắp cơ thể khiến cậu không còn chút sức lực nào để kêu cứu. Bản năng mách bảo, cậu vô thức đưa hai tay lên che đầu, gập gối lại, cố gắng bảo vệ phần bụng đang bị tấn công dữ dội.Nhưng đối phương vẫn không tha, những cú đấm đá vẫn tiếp tục giáng xuống, không chút nương tay. Cậu chỉ biết co ro lại, cắn chặt răng để không bật ra một tiếng rên đau đớn nào, trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng tột cùng.Cơn đau buốt từ những cú đấm, đá giáng xuống khiến Phuwin không thể phản kháng. Cậu chỉ có thể cố gắng co mình lại, bảo vệ những phần cơ thể yếu ớt. Nước mắt không tự chủ được mà lăn dài trên gò má. Cậu không thể hiểu nổi, tại sao lại có kẻ muốn hành hung cậu một cách tàn bạo như vậy? Tại sao lại là cậu? Cậu chỉ vừa mới về nước, muốn tìm một chút bình yên cho bản thân sau những mệt mỏi với gia đình, nhưng dường như ngay cả điều đó cũng là một thứ xa xỉ.
Bất ngờ một bóng người khác lao vào căn hộ, cánh cửa bật tung rồi sập lại sau lưng Pond.Hắn nhìn thấy Phuwin đang co ro trên sàn, và một cơn giận dữ bùng lên trong lòng. Hắn kéo mạnh tên côn đồ ra khỏi người cậu, tung một cú đấm thẳng, mạnh như búa bổ vào mặt tên đó. Gã lảo đảo, máu từ khóe môi rỉ ra, nhưng đã lập tức phản đòn.Trận ẩu đả diễn ra dữ dội. Pond mỗi cú đấm, cú đá đều mang theo sức mạnh muốn kết thúc trận đấu. Hắn liên tục tung ra những cú đấm thẳng vào mặt, kết hợp với những cú đá thấp vào ống đồng để khiến đối phương mất thăng bằng. Tên côn đồ lại hoàn toàn trái ngược, tên đó dùng những chiêu thức mưu mô, hiểm ác. Không đối đầu trực diện mà liên tục lẩn tránh, dùng tay gạt đòn của Pond rồi nhanh chóng tung cú đá hiểm vào bụng hắn.Phuwin nằm dưới sàn, ôm chặt lấy bụng, tầm mắt mờ đi vì nước mắt và cơn đau. Vết bỏng ở tay cũng nhói lên, như muốn xé toạc lớp băng gạc. Những cú đấm đá dồn dập ban nãy giờ đây khiến toàn thân cậu đau nhức, cảm giác như những cú đấm vẫn còn ở đó, gặm nhấm từng tấc da thịt.Sau một hồi xô xát, Pond áp chế được tên đó, đẩy gã vào chiếc bàn ăn. Nhưng ngay lúc đó, một cú đấm bất ngờ vào mặt Pond khiến hắn choáng váng. Tên đó đấm thêm một cú nữa, Pond lảo đảo ngã nhào ra sau. Đôi chân hắn không lùi đúng cách nên bị đau nhẹ, nhưng Pond vẫn cố gắng chống tay xuống sàn, không để mình gục hẳn. Tên côn đồ nhân lúc đó, nhanh chóng chạy trốn.Phuwin vẫn nằm rên rỉ trên sàn nhà, ý thức dần trở nên mơ hồ. Trước khi hoàn toàn chìm vào hôn mê, cậu vô tình nhìn thấy một hình xăm kỳ lạ trên cổ chân của gã đàn ông đó.Sau khi để tên côn đồ trốn thoát, Pond nghiến răng, khẽ rủa một tiếng. "Chết tiệt!"Gắng gượng đứng dậy, bỏ mặc cơn đau từ chân truyền lên, hắn lập tức chạy lại chỗ Phuwin. Cậu đã bất tỉnh từ lúc nào.Pond quỳ xuống, sợ hãi lay nhẹ vai cậu, liên tục gọi tên nhưng vô ích. Nhìn những vết bầm tím, những vệt máu rỉ ra trên khóe môi, trên áo sơ mi trắng của Phuwin, tim Pond như bị ai đó bóp nghẹt. Một cảm giác hối lỗi dâng lên trong lòng, ngày một lớn.Hắn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay bị bỏng giờ đã thêm nặng vì những vết thương mới, và cảm giác tội lỗi ấy càng dằn vặt hắn hơn. Pond run rẩy lấy điện thoại từ trong túi áo ra, vội vã bấm gọi cấp cứu.....Pond đứng ngồi không yên trong sảnh bệnh viện. Hắn cứ đi đi lại lại, hoàn toàn quên mất cơn đau từ chân truyền đến. Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, từng phút từng giây như dài vô tận. Mọi suy nghĩ của anh đều hướng về một người đang nằm trong phòng cấp cứu.Đèn cấp cứu chợt tắt. Pond như bị một cú sốc điện, hắn lập tức chạy lại phía cửa. Chiếc cửa bật mở, y tá đẩy một chiếc giường bệnh ra ngoài, trên đó là Phuwin đang nằm bất động, gương mặt bầm dập, trắng bệch. Pond vội vàng nán lại, khẽ hỏi thăm vị bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu."Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, nhưng bị chấn thương nặng ở vùng bụng. Vết bỏng ở tay cũng bị ảnh hưởng, có dấu hiệu bục ra." vị bác sĩ nói. "Chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy đến phòng hồi sức để theo dõi thêm."Pond nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cảm giác tội lỗi và lo lắng trong hắn vơi đi đôi phần. Hắn đi theo chiếc giường bệnh, ánh mắt không rời khỏi Phuwin.Pond ngồi ở ghế, lặng lẽ quan sát từng vết bầm tím trên cổ và cánh tay cậu, lộ ra khỏi ống tay áo bệnh viện. Trái tim Pond nhói lên từng hồi. Hắn nhìn vết thương mới trên tay Phuwin, rồi lại nhớ đến vết bỏng cũ. Cảm giác tội lỗi như một lưỡi dao cứa vào lòng, rằng bản thân đã không thể bảo vệ cậu một cách trọn vẹn.Pond đứng dậy, bước lại gần giường. Cơn đau ở chân bị lãng quên. Pond nhẹ nhàng luồn tay Phuwin vào trong chăn, rồi cẩn thận kéo chiếc chăn lên cao hơn, che đi những vết thương không nên nhìn thấy.Hắn đi ra ban công, rút điện thoại, giọng nói trở nên trầm hẳn: "Tôi không quan tâm ông đang bận việc gì, đến đây ngay đi.Chúng ta có chút chuyện cần nói."Đầu dây bên kia không có bất kỳ lời đáp lại nào, chỉ là tiếng cúp máy dứt khoát.Hắn tắt thông báo từ điện thoại rồi trở vào trong, đưa mắt nhìn cậu con trai kia thêm một lần cuối rồi rời đi.--------amb: Chap này đọc thấy chưa mượt lắm, thôi kệ đi ( ̄︶ ̄)↗
Pond bước đi chầm chậm phía sau, nhưng những sải chân dài của hắn lại khiến khoảng cách giữa hai người không hề bị nới rộng. Một người khác có lẽ đã phải chạy mới theo kịp tốc độ đó. Hắn nhìn tấm lưng áo của Phuwin đang lắc lư phía trước, khóe miệng bất giác cong lên thành một nụ cười ấm áp, rồi chợt bật cười thành tiếng.Phuwin dẫn Pond đến một con phố đắt giá nằm ngay trung tâm thành phố, dừng lại trước một nhà hàng châu Âu sang trọng, nơi tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng và một mùi hương nước hoa Pháp thoang thoảng. Bước vào bên trong, không gian lộng lẫy và tinh xảo đến choáng ngợp. Bàn ghế được sắp xếp tinh tế, những chùm đèn pha lê lấp lánh trên trần nhà, cùng những bức tranh nghệ thuật đắt giá treo trên tường.Khi Phuwin bước vào, những nhân viên lịch sự cúi chào. Nhưng ánh mắt họ, khi lướt qua Pond lại lộ rõ vẻ không vui gì cho cam. Họ nhìn bộ đồ của hắn: một chiếc áo phông đơn giản mặc cùng quần jeans, khoác ngoài bằng một chiếc áo khoác da. Tổng thể vẫn rất đẹp nhưng lại có chút không phù hợp với khung cảnh sang trọng, lãng mạn này.Điều này khiến Pond hơi ngượng. Hắn khép nép đi đôi phần, im lặng lẽo đẽo theo sau Phuwin. Phuwin, vẫn còn đang hí hửng, không để ý đến những ánh mắt soi xét đó, vô tư dẫn đường đến một bàn ăn nhỏ cạnh cửa sổ. Phuwin cầm lấy quyển menu bọc da từ tay người bồi bàn, lướt mắt qua một lượt và chọn món một cách thuần thục. Cậu không mất quá nhiều thời gian để đưa ra quyết định, tất cả đều diễn ra một cách tự nhiên như hơi thở.Ở đối diện, Pond lại hoàn toàn trái ngược. Hắn lật từng trang menu một cách lúng túng, đôi mắt lướt qua những cái tên món ăn dài dằng dặc và xa lạ. Hắn chưa từng ăn những món ăn đắt tiền thế này, nên chỉ có thể gọi đại duy nhất một món mà hắn cảm thấy an toàn nhất.Phuwin chọn món xong thì đưa lại cuốn menu cho người bồi bàn. Khi người phục vụ rời đi, cậu ngẩng đầu lên, lén nhìn Pond khi hắn vẫn còn đang loay hoay với lựa chọn của mình. Tấm lưng áo da của hắn, mái tóc nâu được vuốt gọn gàng, cùng với ánh mắt tập trung vào cuốn menu, tất cả đều tạo nên một vẻ đẹp thu hút. Khuôn mặt hắn mang những đường nét sắc sảo, nam tính. Sống mũi cao, đôi môi mỏng. Đặc biệt là đôi mắt, tuy giờ đây có chút bối rối nhưng vẫn toát lên một vẻ quyến rũ chết người. Gương mặt hoàn hảo của hắn như được khắc tạc một cách tỉ mỉ, khiến Phuwin không thể rời mắt.Phuwin giật mình, chợt nhận ra bản thân như một kẻ không đứng đắn, đang lén nhìn người khác. Cậu lập tức thu lại ánh mắt đó, vờ như đang ngắm nghía khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Nhưng chỉ được một lát, cậu lại không kiềm chế được, lén nhìn sang Pond vài lần.
Pond nhìn thấy ánh mắt lén lút của Phuwin, khóe môi bất giác cong lên một nụ cười tinh quái. Anh khẽ hắng giọng, khiến Phuwin giật mình, vội vàng quay đi."Có gì dính trên mặt tôi à?" Pond trêu chọc, giọng nói trầm ấm đầy vẻ hài hước.Mặt Phuwin đỏ bừng, cậu lúng túng lắc đầu, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. "Không... không có gì." Cậu lắp bắp.Đúng lúc đó, người phục vụ mang đồ ăn ra, đặt hai đĩa thức ăn nóng hổi lên bàn. Phuwin nhìn món bít tết được trang trí đẹp mắt, đôi mắt cậu sáng lên, nhưng khi cầm dao và dĩa lên, cậu lại ngập ngừng. Vết thương ở tay khiến cậu không thể cầm dĩa chắc chắn, việc cắt miếng bít tết trở nên vô cùng khó khăn.Pond thấy vậy, nụ cười trên môi hắn tắt hẳn, nhẹ nhàng đặt dĩa của mình xuống, cầm lấy dĩa của Phuwin. Không nói một lời, Pond cầm dao và dĩa, cẩn thận cắt từng miếng bít tết nhỏ vừa ăn cho cậu.Hành động của Pond khiến Phuwin sững sờ. Cậu nhìn miếng bít tết đã được cắt gọn gàng trong đĩa, rồi lại ngước lên nhìn Pond. Phuwin khẽ gật đầu, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng: "Cảm ơn."Pond chỉ mỉm cười nhẹ. Anh không hỏi thêm về chuyện của Phuwin, chỉ im lặng để cậu có thời gian lấy lại bình tĩnh. Khi Phuwin bắt đầu ăn, Pond cũng từ tốn dùng bữa. Cả hai chìm vào một khoảng lặng thoải mái, khác hẳn với sự căng thẳng ban nãy.Sau một lúc, Phuwin khẽ hắng giọng: "Chắc anh thấy tôi phiền lắm, chưa đền đáp anh được bao nhiêu đã làm phiền thêm rồi.""Không đâu." Pond đáp ngay lập tức."Tôi lại thấy cậu rất dũng cảm."Lời khen bất ngờ của Pond khiến Phuwin ngỡ ngàng. Cậu chưa bao giờ được nghe những lời như vậy từ người khác. "Dũng cảm?" Cậu lặp lại, ánh mắt khó hiểu."Lúc băng vết thương, tôi thấy cậu đau đến nhăn cả mặt, nhưng không than một tiếng. Cậu chịu đựng rất giỏi. Tôi khá ấn tượng đấy." Hắn nhìn thẳng vào Phuwin, ánh mắt ấy như an ủi phần nào trong cậu, làm Phuwin khẽ mỉm cười. "Gia đình tôi không nghĩ vậy." Cậu buông một câu nói đầy ẩn ý, nhưng ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ, muốn tránh né cái nhìn của Pond khi đang kể chuyện xấu. "Họ chỉ thấy tôi yếu đuối, không đủ khả năng để làm việc lớn.""Những người thân của tôi cũng từng nghĩ tôi không thể làm được gì." Pond nói, giọng anh nhẹ nhàng và đầy cảm thông. "Nhưng sau đó, tôi đã chứng minh cho họ thấy, mình có thể làm được."Phuwin quay sang nhìn Pond, ánh mắt cậu lấp lánh sự tò mò. "Anh đã làm thế nào vậy?"Pond nhún vai. "Tôi chỉ làm những gì mình muốn, và cố gắng hết sức mình. Họ không tin, thì tôi tự tin vào bản thân, đơn giản vậy thôi."Những lời nói của Pond như một luồng gió mát lành, xua tan đi những đám mây u ám trong lòng Phuwin. Cậu chợt nhận ra, cậu không hề cô đơn. Cậu và Pond là hai con người xa lạ nhưng lại có chung một nỗi lòng, cùng mang trong mình một khao khát được công nhận và được sống là chính mình. Bữa trưa hôm đó không chỉ lấp đầy cái bụng đói của cậu, mà còn lấp đầy cả khoảng trống trong trái tim đang tan vỡ của cậu.Bữa trưa trôi qua trong không khí dễ chịu. Cả hai rời khỏi nhà hàng. Ra đến trước cửa, Phuwin nhìn Pond, ánh mắt không còn vẻ tinh nghịch."Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi và...hẹn không gặp lại!" Phuwin nói xong, quay lưng bước đi.Pond chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào.Hắn đứng đó nhìn theo bóng lưng Phuwin, rồi cũng quay lưng đi về hướng ngược lại.Phuwin không còn tức giận. Cậu quyết định sẽ trở về condo của mình để nghỉ ngơi. Vừa về nước chưa được bao lâu đã gặp đủ thứ chuyện trên trời rơi xuống. Cậu thở dài, vẫy một chiếc taxi.Chiếc xe vừa lăn bánh, cậu không hề hay biết, từ con hẻm tối phía bên kia đường, một bóng người bí ẩn lặng lẽ bước ra, ánh mắt găm chặt vào chiếc taxi đang khuất dần. Bóng người đó âm thầm đi theo hướng chiếc xe vừa rời đi.Phuwin dựa người vào ghế sau của chiếc taxi, nhìn dòng người hối hả qua ô cửa kính. Sự tức giận đã vơi đi, nhường chỗ cho một cảm giác bình yên đến lạ lùng. Cậu khẽ chạm vào miếng băng gạc gọn gàng trên mu bàn tay, rồi lại bất giác nghĩ đến Pond. Sau một ngày dài mệt mỏi, sự xuất hiện của Pond giống như một luồng gió mát lành, xoa dịu đi những vết thương lòng của cậu.
Trong khi đó, ở phía sau, chiếc taxi của Phuwin đang được một chiếc xe máy phân khối lớn bám theo. Người điều khiển mặc một chiếc áo khoác đen, đội mũ bảo hiểm kín mít, ánh mắt sắc lạnh đang chăm chú nhìn vào chiếc xe phía trước. Gã ta không vội vã, chỉ đi với một tốc độ vừa phải, cố gắng giữ khoảng cách an toàn. Mục tiêu đã rất gần, chỉ cần một chút sơ hở nữa thôi.Chiếc taxi dừng lại trước sảnh một khu căn hộ cao cấp. Phuwin bước xuống, hít một hơi thật sâu. Trả tiền xe xong, cậu thong thả bước vào sảnh, hoàn toàn không hề hay biết rằng nguy hiểm đã ở ngay trước mắt.
Người bí ẩn kia đỗ xe lại trong một con hẻm nhỏ đối diện. Tên đó nhìn theo bóng dáng Phuwin cho đến khi cậu vào hẳn bên trong. Một nụ cười nửa miệng hiện lên dưới lớp mũ bảo hiểm. "Mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi." Tên đó lẩm bẩm, rồi nhanh chóng bám theo cậu vào trong tòa nhà.Phuwin bước vào trong tòa nhà, thong thả đi về phía thang máy, định bấm số tầng thì bỗng thấy một bà lão đang khó khăn với một chiếc xe đẩy chất đầy đồ đạc. Bà loay hoay mãi mà vẫn không thể cho chiếc xe vào bên trong. Phuwin vốn là một người tốt bụng, thấy vậy liền lại gần giúp đỡ."Để con giúp bà." Cậu nói, khẽ cúi người.Phuwin nhanh chóng hiểu ra vấn đề, chiếc xe đẩy quá cồng kềnh, bị mắc kẹt ở khung cửa. Phuwin phải loay hoay tìm cách xoay nó lại để có thể đưa vào.Trong lúc Phuwin đang dồn sức mày mò, bà lão đứng cạnh giả bộ xem xét tình hình. Đôi mắt bà ta liếc nhanh sang túi áo khoác của cậu, đôi bàn tay nhăn nheo khéo léo luồn vào. Chỉ trong chớp mắt, bà đã lấy đi chiếc thẻ từ căn hộ của cậu, hành động nhanh đến mức không hề tạo ra chút mảy may nghi ngờ.Sau khi chiếc thẻ đã nằm gọn trong tay mình, bà ta mỉm cười hiền hậu, nhưng giọng nói lại có chút gấp gáp. "Thôi thôi, phiền con quá rồi. Con trông có vẻ vội, cứ đi đi."Phuwin vẫn cố làm cho chuyện rồi mới rời đi, cậu đứng ở cửa thang máy, trong lòng có chút cảm giác kỳ lạ về bà lão vừa rồi, nhưng cậu không rõ đó là gì. Cậu quyết định bỏ nó ra sau, chỉ muốn mau chóng lên căn hộ để được nghỉ ngơi.Bước vào thang máy, một cảm giác bất an đột ngột ập đến. Dù chỉ có một mình, cậu vẫn cảm thấy như có một ánh mắt đang dõi theo mình. Cả cơ thể cậu căng lên, từng sợi lông gáy dựng đứng. Khi thang máy mở ra ở tầng của cậu, cảm giác này càng trở nên rõ ràng và mãnh liệt hơn bao giờ hết. Có chút nghi ngờ nhưng Phuwin vẫn cố đi thật nhanh về phía căn hộ. Cậu muốn được ở trong không gian an toàn của riêng mình.Vội vàng bấm mật khẩu nhà mà trong đầu chỉ mơ mộng về chiếc giường êm ái. Cậu lấy tay mở cửa, nhưng chưa kịp bước vào trong, một lực mạnh mẽ từ bên trong đã kéo cậu vào. Cánh cửa đóng sập lại, Phuwin hốt hoảng, sợ hãi tột cùng.Cậu chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, những cú đấm và cú đá mạnh mẽ đã liên tục giáng xuống bụng cậu. Cậu gục xuống sàn, cơn đau buốt lan truyền khắp cơ thể khiến cậu không còn chút sức lực nào để kêu cứu. Bản năng mách bảo, cậu vô thức đưa hai tay lên che đầu, gập gối lại, cố gắng bảo vệ phần bụng đang bị tấn công dữ dội.Cậu chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, những cú đấm và cú đá mạnh mẽ đã liên tục giáng xuống bụng cậu. Cậu gục xuống sàn, cơn đau buốt lan truyền khắp cơ thể khiến cậu không còn chút sức lực nào để kêu cứu. Bản năng mách bảo, cậu vô thức đưa hai tay lên che đầu, gập gối lại, cố gắng bảo vệ phần bụng đang bị tấn công dữ dội.Nhưng đối phương vẫn không tha, những cú đấm đá vẫn tiếp tục giáng xuống, không chút nương tay. Cậu chỉ biết co ro lại, cắn chặt răng để không bật ra một tiếng rên đau đớn nào, trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng tột cùng.Cơn đau buốt từ những cú đấm, đá giáng xuống khiến Phuwin không thể phản kháng. Cậu chỉ có thể cố gắng co mình lại, bảo vệ những phần cơ thể yếu ớt. Nước mắt không tự chủ được mà lăn dài trên gò má. Cậu không thể hiểu nổi, tại sao lại có kẻ muốn hành hung cậu một cách tàn bạo như vậy? Tại sao lại là cậu? Cậu chỉ vừa mới về nước, muốn tìm một chút bình yên cho bản thân sau những mệt mỏi với gia đình, nhưng dường như ngay cả điều đó cũng là một thứ xa xỉ.
Bất ngờ một bóng người khác lao vào căn hộ, cánh cửa bật tung rồi sập lại sau lưng Pond.Hắn nhìn thấy Phuwin đang co ro trên sàn, và một cơn giận dữ bùng lên trong lòng. Hắn kéo mạnh tên côn đồ ra khỏi người cậu, tung một cú đấm thẳng, mạnh như búa bổ vào mặt tên đó. Gã lảo đảo, máu từ khóe môi rỉ ra, nhưng đã lập tức phản đòn.Trận ẩu đả diễn ra dữ dội. Pond mỗi cú đấm, cú đá đều mang theo sức mạnh muốn kết thúc trận đấu. Hắn liên tục tung ra những cú đấm thẳng vào mặt, kết hợp với những cú đá thấp vào ống đồng để khiến đối phương mất thăng bằng. Tên côn đồ lại hoàn toàn trái ngược, tên đó dùng những chiêu thức mưu mô, hiểm ác. Không đối đầu trực diện mà liên tục lẩn tránh, dùng tay gạt đòn của Pond rồi nhanh chóng tung cú đá hiểm vào bụng hắn.Phuwin nằm dưới sàn, ôm chặt lấy bụng, tầm mắt mờ đi vì nước mắt và cơn đau. Vết bỏng ở tay cũng nhói lên, như muốn xé toạc lớp băng gạc. Những cú đấm đá dồn dập ban nãy giờ đây khiến toàn thân cậu đau nhức, cảm giác như những cú đấm vẫn còn ở đó, gặm nhấm từng tấc da thịt.Sau một hồi xô xát, Pond áp chế được tên đó, đẩy gã vào chiếc bàn ăn. Nhưng ngay lúc đó, một cú đấm bất ngờ vào mặt Pond khiến hắn choáng váng. Tên đó đấm thêm một cú nữa, Pond lảo đảo ngã nhào ra sau. Đôi chân hắn không lùi đúng cách nên bị đau nhẹ, nhưng Pond vẫn cố gắng chống tay xuống sàn, không để mình gục hẳn. Tên côn đồ nhân lúc đó, nhanh chóng chạy trốn.Phuwin vẫn nằm rên rỉ trên sàn nhà, ý thức dần trở nên mơ hồ. Trước khi hoàn toàn chìm vào hôn mê, cậu vô tình nhìn thấy một hình xăm kỳ lạ trên cổ chân của gã đàn ông đó.Sau khi để tên côn đồ trốn thoát, Pond nghiến răng, khẽ rủa một tiếng. "Chết tiệt!"Gắng gượng đứng dậy, bỏ mặc cơn đau từ chân truyền lên, hắn lập tức chạy lại chỗ Phuwin. Cậu đã bất tỉnh từ lúc nào.Pond quỳ xuống, sợ hãi lay nhẹ vai cậu, liên tục gọi tên nhưng vô ích. Nhìn những vết bầm tím, những vệt máu rỉ ra trên khóe môi, trên áo sơ mi trắng của Phuwin, tim Pond như bị ai đó bóp nghẹt. Một cảm giác hối lỗi dâng lên trong lòng, ngày một lớn.Hắn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay bị bỏng giờ đã thêm nặng vì những vết thương mới, và cảm giác tội lỗi ấy càng dằn vặt hắn hơn. Pond run rẩy lấy điện thoại từ trong túi áo ra, vội vã bấm gọi cấp cứu.....Pond đứng ngồi không yên trong sảnh bệnh viện. Hắn cứ đi đi lại lại, hoàn toàn quên mất cơn đau từ chân truyền đến. Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, từng phút từng giây như dài vô tận. Mọi suy nghĩ của anh đều hướng về một người đang nằm trong phòng cấp cứu.Đèn cấp cứu chợt tắt. Pond như bị một cú sốc điện, hắn lập tức chạy lại phía cửa. Chiếc cửa bật mở, y tá đẩy một chiếc giường bệnh ra ngoài, trên đó là Phuwin đang nằm bất động, gương mặt bầm dập, trắng bệch. Pond vội vàng nán lại, khẽ hỏi thăm vị bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu."Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, nhưng bị chấn thương nặng ở vùng bụng. Vết bỏng ở tay cũng bị ảnh hưởng, có dấu hiệu bục ra." vị bác sĩ nói. "Chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy đến phòng hồi sức để theo dõi thêm."Pond nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cảm giác tội lỗi và lo lắng trong hắn vơi đi đôi phần. Hắn đi theo chiếc giường bệnh, ánh mắt không rời khỏi Phuwin.Pond ngồi ở ghế, lặng lẽ quan sát từng vết bầm tím trên cổ và cánh tay cậu, lộ ra khỏi ống tay áo bệnh viện. Trái tim Pond nhói lên từng hồi. Hắn nhìn vết thương mới trên tay Phuwin, rồi lại nhớ đến vết bỏng cũ. Cảm giác tội lỗi như một lưỡi dao cứa vào lòng, rằng bản thân đã không thể bảo vệ cậu một cách trọn vẹn.Pond đứng dậy, bước lại gần giường. Cơn đau ở chân bị lãng quên. Pond nhẹ nhàng luồn tay Phuwin vào trong chăn, rồi cẩn thận kéo chiếc chăn lên cao hơn, che đi những vết thương không nên nhìn thấy.Hắn đi ra ban công, rút điện thoại, giọng nói trở nên trầm hẳn: "Tôi không quan tâm ông đang bận việc gì, đến đây ngay đi.Chúng ta có chút chuyện cần nói."Đầu dây bên kia không có bất kỳ lời đáp lại nào, chỉ là tiếng cúp máy dứt khoát.Hắn tắt thông báo từ điện thoại rồi trở vào trong, đưa mắt nhìn cậu con trai kia thêm một lần cuối rồi rời đi.--------amb: Chap này đọc thấy chưa mượt lắm, thôi kệ đi ( ̄︶ ̄)↗
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz