Pondphuwin Anh Duong Nhat Mau
Ngồi trong quán ăn bên lề đường, Phuwin ăn ngon lành một dĩa cơm sườn, thật hoài niệm mà đã lâu lắm rồi cậu mới ghé lại đây lần nữa đấy, ở kiếp trước công việc khiến cậu dính liền với nó và hầu như không còn thời gian cho bản thân nữa, mẹ Dao ngồi đối diện với cậu, bà nhìn xuống dĩa cơm vẫn còn nguyên vẹn phía dưới sau đó ngẩn mặt lên nhìn đứa con trai duy nhất của bà, mẹ Dao e dè hỏi cậu."Phuwin à, hay chúng ta điều trị bằng thuốc tây như lời bác sĩ nói thôi được không con?" Chiếc muỗng Phuwin vừa múc lên chưa kịp đưa lên miệng bởi vì lời nói của bà mà khựng lại, cậu để muỗng lên bàn chống tay lại nhìn bà, mẹ cậu chọn cách thứ hai mà bác sĩ đề ra và lý do đằng sau đó không phải cậu không biết, mẹ cậu lo ngại nếu bà phẫu thuật sẽ cần phải dùng đến một số tiền khá lớn, mà mẹ cậu chỉ muốn dùng số tiền đó của bà để cho cậu tiếp tục học, lập gia đình chứ không hề muốn dùng số tiền ấy cho bản thân mình, Phuwin thở dài cậu lắc lắc đầu bất lực, kéo lại đôi tay đã nuôi dưỡng cậu từ bé đến lớn lại rồi áp vào lòng bàn tay mình, cậu nhẹ nhàng giải thích cho bà hiểu."Mẹ à, thật ra cách thứ hai của bác sĩ cũng rất được, nhưng con không dám mẹ có hiểu không? Lỡ trong thời gian đó, thuốc tây không còn hiệu quả nữa, bệnh của mẹ ngày càng nặng rồi làm sao đây? Mẹ của con ơi, giải quyết một lần và triệt để luôn không tốt sao?"Mẹ Dao khẽ liếc xuống nơi hai bàn tay to lớn của cậu đã bao bọc gọn lỏn lấy đôi tay của bà, Phuwin đã thật sự trưởng thành rồi, đã biết suy nghĩ đến rất nhiều vấn đề rồi, nhưng trong lòng bà vẫn còn điểm chưa thỏa đáng, gương mặt mẹ Dao lo lắng ái ngại nhìn cậu muốn nói rồi lại thôi, Phuwin vừa nhìn đã biết cậu còn lấn cấn vấn đề gì rồi, cậu nhoẻn miệng cười vỗ vỗ tay trấn an bà."Mẹ à, vấn đề tiền bạc không cần phải lo đâu, con trai của mẹ giỏi lắm đấy nhé, còn chuyện khác mẹ không cần phải lo đâu, con xử lý được."Mẹ Dao giương mắt lên nhìn Phuwin, nhìn vào đôi mắt đầy sự kiên định của cậu, bà thở mạnh một hơi sau đó miễn cưỡng gật gật đầu đồng ý, Phuwin cười cười. Về đến nhà, mẹ cậu đã lên phòng nghĩ ngơi trước rồi, Phuwin mang dép vào sau đó phóng lên ghế sofa ngã nhào người xuống, cả một ngày trong bệnh viện còn phải ngồi liên tục, xương sống, vai, cổ của cậu đã sắp đến tuổi lão hoá luôn rồi này, thật dễ chịu mà.Ngày mai mẹ cậu đã phải nhập viện rồi, rất nhiều việc cậu dự định làm chắc phải dừng lại một chút sau khi phẫu thuật của mẹ cậu thành công, Phuwin mò mẫm trong túi áo tìm kiếm điện thoại sau đó loi ra, cậu mở màn hình lên một loạt tin nhắn, cuộc gọi nhỡ đồng loạt xuất hiện nó khiến điện thoại cậu phải đổ ra vài giây mới trở lại bình thường, Phuwin cau mày khó chịu lướt lướt màn hình đã đơ cứng của mình, suy nghĩ thầm trong lòng, ai mà rảnh dữ vậy nhỉ?Te quiero.Nhìn vào tên người nhắn, nó khiến Phuwin khẽ cau mày, là Pond, hắn gọi cậu nhiều như vậy làm gì nhỉ? Pond gọi cho cậu từ khoảng trưa, gọi rất nhiều cuộc gọi nhỡ, không biết có chuyện gì quan trọng không thế là cậu bấm gọi lại, chỉ vừa reo chuông thôi là bên kia đã lặp tức bắt máy, gương mặt đẹp trai của Pond lặp tức xuất hiện trên điện thoại của cậu, Phuwin còn chưa kịp nói gì thì Pond đã nói một tràng dài, Phuwin câm lặng trước sự mất bình tĩnh của hắn."Mày đi đâu sáng giờ vậy hả Phuwin? Gọi bao nhiêu cuộc cũng không được, nhắn tin còn không trả lời, mày có thể thôi làm người khác bớt lo lắng không hả?"Nhìn gương mặt giận dỗi của Pond phía bên kia, Phuwin nghi hoặc trong lòng, cả ngày hôm nay cậu có làm gì hắn đâu nhỉ? Không đúng không? Cả ngày hôm nay cậu ở bệnh viện với mẹ mà? Nhưng khi nghe Pond nói, Phuwin liền hơi ngẩn ra sau đó bật cười lên thích thú, con người này đang là lo cho cậu có chuyện gì hả? Phuwin cười giải thích cho hắn."Hôm nay tao vào viện, không bật thông báo."Pond ngây người ra, cậu vào viện á? Hắn bỗng im lặng suy nghĩ, Phuwin nhìn gương mặt đẹp trai đang ngây ra như phỗng không nói một lời nào, cậu hơi nghi hoặc trong lòng không phải tên này giận dỗi gì cậu rồi đó chứ? Nhưng cậu có làm gì động chạm đến hắn đâu? Cậu vừa muốn lên tiếng giải thích, thì Pond lại ngước mắt lên nhìn cậu lo lắng mở miệng hỏi."Sao lại không nói với tao? Mày không sao chứ? Không có vấn đề gì nghiêm trọng đó chứ?""Không có vấn đề gì đâu, là đi khám sức khỏe với mẹ tao thôi."Pond gật gật đầu, nhìn cậu nói."Mẹ không có vấn đề gì thật tốt, nguyên ngày nay chắc mày cũng mệt rồi, nghĩ ngơi đi."Phuwin gật gật đầu, cậu dập máy sau đó quăng điện thoại sang một bên, cậu chợp mắt nằm ngủ luôn trên ghế sofa, cậu thật sự rất cần nghĩ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi, không khí bệnh viện nó khiến cậu rất không thoải mái và ngột ngạt, chẳng mấy chốc mà Phuwin đã chìm vào giấc ngủ li bì. Tối đến, mẹ Dao ra khỏi phòng và xuống nhà bếp uống nước, đi ngang qua phòng khách bà dừng lại quay sang nhìn về phía sofa, nơi con trai nhỏ bé của bà đang nằm ngủ sõng soài, bà đi lại lay lay vào vai cậu, Phuwin rên lên một tiếng nhỏ trong miệng, cậu từ từ mở mắt ra nhìn."Có việc gì không mẹ?" Mẹ Dao nhìn cậu, lắc lắc đầu, đứa nhỏ này đã phải ở với bà nguyên một ngày dài trong bệnh viện, mệt mỏi là điều rất dễ hiểu nhưng bà không nghĩ cậu lại mệt mỏi đến nỗi ngủ quên luôn trên ghế sofa, lại là với một người mắc căn bệnh khó ngủ như Phuwin, bà chỉ chỉ tay lên phòng cậu, nói."Không có gì, con mau lên phòng ngủ đi, ngủ ở đây sẽ rất đau lưng còn có hại cho cột sống nữa."Phuwin vâng vâng dạ dạ mấy tiếng sau đó cậu vươn vai ngồi dậy, cậu đưa tay lên bóp bóp sau gáy, đúng là ngủ trên ghế sofa có hơi khó chịu thật, cổ cậu đau hết cả ra rồi đây, như nhớ ra điều gì đó cậu quay sang nhìn về hướng phòng bếp, nơi bóng lưng mẹ cậu đang lấp ló bên trong, Phuwin lớn tiếng nói."Mà mẹ, mẹ đã chuẩn bị gì chưa? Hoặc mai con giúp mẹ cũng được nhé."Mai mẹ cậu nhập viện rồi, cậu cũng đã liên hệ được với bác sĩ chuyên khoa để bàn bạc lịch phẫu thuật cho mẹ cậu, bây giờ điều mẹ cậu cần làm là nhập viện để quan sát sức khỏe cho mẹ cậu thôi, nghĩ đến những ngày đi đi về về giữa bệnh viện, trường và nhà Phuwin âm thầm thở dài, lịch trình sắp tới của cậu chắc bận rộn lắm đây, mà cũng chẳng có vấn đề gì lớn nếu việc đó đổi lại là sức khỏe của mẹ, bên trong phòng bếp mẹ cậu cũng nói vọng ra."Mẹ đã chuẩn bị hết rồi, con đó còn không mau lên phòng nghĩ ngơi đi.""Vâng ạ."Phuwin mỉm cười sau khi nghe câu trả lời của mẹ, cậu giơ tay ra lấy điện thoại trên bàn sau đó đứng lên rồi trở về phòng mình, giờ trên điện thoại đã điểm hơn hai giờ sáng, cậu nằm uỵch xuống giường rồi ngã người ra sau, nhìn điện thoại cậu có cảm giác rằng cậu đã quên điều gì đấy, hy vọng rằng nó không quá quan trọng, để điện thoại ra xa cậu tranh thủ ngủ một giấc nữa. Bảy giờ sáng, đồng hồ báo thức cậu đã cài từ hôm qua đúng giờ lại vang lên, Phuwin nhíu nhíu mắt vài lần sau đó mở mắt ra nhìn, ánh sáng gay gắt từ bầu trời khiến cậu nhắm tịt mắt lại đầy sự khó chịu hiện rõ lên mặt, cậu chửi thầm vài tiếng trong miệng, mẹ nó sao hôm qua quên mất kéo rèm cửa lại chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz