Phuong Ca Liem Diem
Chương 92: Dự tính cắt đứt sinh mạng của y, đau đớn có xá gìNàng lặng yên không một tiếng động cho Tiểu Quế Tử truyền tin ra ngoài, y suýt nữa đã bị nàng qua mặt. Cho đến khi phong thư kia đến được đất Sở, bị Bùi Thúc Dạ chặn lại.Tiểu Quế tử là một nô tài thông minh, không mượn tay bất kỳ kẻ nào, tự mình đi đưa thư. Có lẽ chính hắn cũng không ngờ, Giang Tùy Lưu và Bùi Thúc Dạ buổi tối ngủ chung một gian phòng, cũng không ngờ mình vừa vặn bị Bùi Thúc Dạ tóm được, lôi về Lạc Dương. Phong thư đó Hàn Sóc đã xem qua, mặt trên thư viết giống hệt giọng điệu của y, gửi cho Bùi Thúc Dạ, lệnh cho hắn giết Tư Mã Viêm, khiến đất Sở như rắn mất đầu, rồi nhân cơ hội chiếm cứ đất phong này.Bùi Thúc Dạ là người thông minh, chắc chắn sẽ thông suốt nhận ra trong này có trá. Y chắc chắn sẽ không hạ mệnh lệnh này, bởi vì thủ vệ đất Sở nghiêm ngặt, Sở vương Tư Mã Viêm lại là hạng người trời sinh đa nghi, Bùi Thúc Dạ tất nhiên không có cơ hội ám sát.Sở Liễm Diễm đại khái chỉ muốn Giang Tùy Lưu tìm cơ hội đem phong thư này dâng lên cho Tư Mã Viêm xem, như vậy Tư Mã Viêm tất nhiên sinh lòng nghi kỵ mà giết Bùi Thúc Dạ, sau đó quan hệ giữa hắn ta và y sẽ không thể hoà giải.Nàng là người thông minh biết bao, y chỉ sơ sẩy một chút đã bị nàng qua mặt! Ngón tay siết chặt hơn, y vừa lòng khi thấy gương mặt đau đớn của nàng. Hàn Sóc khẽ cười, mang theo chút thở gấp: "Vậy mà thần vẫn luôn cho rằng, nương nương đâu có hận thần đến vậy, cũng sẽ không bỏ được thần. Vì thế từ trước tới nay, thần đối xử với nương nương rất dịu dàng, chưa từng có ý định làm hại người."Liễm Diễm hít hà một hơi, nắm lấy ngón tay Hàn Sóc, muốn gỡ ra nhưng không thể nào gỡ được.“Hiện giờ xem ra, là thần ngu ngốc. Thần không nỡ làm hại nương nương, nhưng nương nương lại sẵn sàng bỏ thần.”Câu cuối vừa dứt, Hàn Sóc há miệng cắn lên môi Liễm Diễm, lực đạo cực kỳ tàn nhẫn, mạnh đến mức làm rách môi nàng, một dòng máu đỏ tươi men theo khoé miệng chảy xuống.Liễm Diễm kêu lên một tiếng, giơ tay muốn đánh y, lại bị y ấn chặt tay lên sập, không thể động đậy.“Hàn Sóc!”"Ơi.” Y cười dịu dàng, vươn đầu lưỡi liếm sạch sẽ máu trên bên khoé miệng Liễm Diễm, đầu lưỡi dính máu rê một đường trên môi y, hết sức yêu dã. Ánh mắt y nhìn nàng như thể nhìn một người xa lạ.“Nương nương thật quá ngang ngược rồi, dám gọi tên của thần lớn như vậy, không sợ ai đó nghe thấy thì chẳng phải sẽ phá hỏng danh tiếng của chúng ta ư?”Liễm Diễm gắng gượng để bản thân bình tĩnh một chút, nhưng không ngăn được cơ thể phát run. Nàng muốn giãy giụa, lại không động đậy được, muốn kêu cứu, nhưng biết rằng Hàm Tiếu và Hưu Ngữ có vào cũng không giúp được gì, Hàn Sóc mà phát điên, thì cái gì y cũng có thể làm được."Ngài buông ta ra trước đã.” Tâm tư suy nghĩ vài giây, Liễm Diễm mềm giọng, đôi mắt phượng trở nên lúng liếng mị hoặc, hơi có chút đáng thương: “Ép tay ta đau.”Vẻ mặt Hàn Sóc vẫn bình tĩnh, nới lỏng cổ tay nàng ra một chút, tuy vậy nàng vẫn bị bao phủ bởi cái bóng của y, y nhẹ giọng nói: “Thần hôm nay tới, cũng không có chuyện khác, chỉ muốn nói với nương nương một tiếng, đừng hy vọng giở trò gì dưới mí mắt của thần. Dù sao đi nữa, nương nương chỉ là một món đồ chơi của ta thôi.”Trên mặt Liễm Diễm cứng đờ, ánh mắt đột nhiên sắc bén. Ngón tay vừa lậ liền muốn bắt lấy cánh tay y. Đồ chơi, đúng là thứ đồ chơi. Y vui vẻ thì cười dịu dàng với nàng, không vui thì lời nói như lưỡi dao, bén nhọn khiến nàng tổn thương. Ngần ấy năm Liễm Diễm nàng chẳng phải vẫn luôn là thứ đồ chơi trong tay Hàn Tử Hồ sao? Là khi nào nàng đã quên mất bổn phận của mình, cho rằng người trước mặt ít nhiều cũng giữ cho nàng chút ít tình cảm?Nực cười! Nực cười vô cùng!Hàn Tử Hồ cười lạnh một tiếng, nhìn người dưới thân như con mèo bị giẫm phải đuôi, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn. Tay siết chặt cánh tay nàng, không chút thương tiếc mà dùng sức vặn mạnh.“A!” Liễm diễm không nhịn được, đau đớn kêu lên một tiếng. Cổ tay phải của nàng đã bị y vặn gãy, cơn đau thấu tận xương tủy khiến nàng toát mồ hôi lạnh. Cây ngân châm trong tay cũng thuận thế rơi xuống ghế, ánh lên ánh sáng bạc."Ngày đó nàng đã dùng cái này để giết Tôn Lương đúng không?" Hàn Sóc cười mỉm, ánh mắt càng thêm phần lạnh lẽo, ve vê cây ngân châm kia trước mặt Liễm Diễm: "Lúc đó ta còn ngây thơ tưởng nàng đã bỏ mạng trong đám cháy, còn sai người đi kiểm tra thi thể." Thi thể của Tôn Lương, chết vì một loại độc tố lạ, sau lưng hắn ta có một chiếc châm bạc nhỏ. Lúc ấy y nghe xong, trong lòng còn cảm thấy may mắn, may mà nàng thông minh, biết giở thủ đoạn, bằng không y không biết mình sẽ nổi khùng thành bộ dạng gì nữa.Nhưng giờ đây, vậy mà nàng cũng muốn lấy cây châm này ra đối phó y. Trong lòng không khỏi lạnh lẽo, bên ngoài có người đẩy cửa tiến vào y cũng không quay đầu lại, cánh tay tiếp tục siết chặt cổ tay bị gãy của Liễm Diễm, không ngừng tăng thêm sức lực.“Đau không?” Y cười hỏi.Liễm Diễm gần như ngất đi, mồ hôi trên mặt chảy vào mắt, làm cho hai mắt nàng cay xè không mở lên được.“Nương nương! Nương nương!” Hàm Tiếu hoảng hốt hô lên, Hưu Ngữ còn trực tiếp nhào tới cắn vào tay Hàn Sóc.Có lẽ là bị cắn đau, y vung tay một cái, hất văng Hưu Ngữ qua một bên, đập vào tường. Rốt cuộc cũng chỉ là một nữ tử, Hưu Ngữ nặng nề mà rớt xuống đất, phun ra một búng máu.“Hưu…á!” Liễm Diễm muốn gọi nàng ấy, muốn bảo các nàng đi ra ngoài đi. Nhưng Hàn Sóc dường như cực kỳ hận nàng, lực đạo trên tay mạnh đến mức nàng không thốt lên được lời nào."Ta tính được rất nhiều thứ." Trông thấy bộ dạng chật vật thê thảm của nàng, y ghé bên tai nàng nhẹ nhàng thủ thỉ: "Tính được tâm tư của chư vương, tính được động thái của triều thần. Nhưng thứ duy nhất ta không thể tính được, đó chính là nàng muốn giết ta!" Y cho rằng tốt xấu gì trong tim nàng còn chừa cho y một vị trí nhỏ. Nhưng giờ thì sao, chỉ mình y tưởng bở thôi.Liễm Diễm cau mày cười, há miệng thở dốc, không nói nên lời, nơi khóe mắt đã rơi xuống một giọt lệ.“Nương nương đã nhẫn tâm như thế, thần cũng đâu cần thủ hạ lưu tình nữa, phải không?” Y lầm bầm lầu bầu, bế nàng lên.“Thái phó! Ngài đừng đối xử với nương nương như vậy!” Hàm Tiếu khóc đến hai mắt đỏ bừng, quỳ xuống chặn trước mặt Hàn Sóc, dập đầu nói: “Nương nương lúc nào cũng nhớ đến ngài, bao nhiêu lần nô tỳ gác đêm, nghe thấy trong mơ nương nương đều gọi tên ngài, trong lòng nương nương có ngài mà!”Bước chân Hàn Sóc khựng lại. Người trong lòng y đã ngất đi, như không thể kiên trì tiếp nữa, tay và đầu đều buông thõng, không còn sức lực. Nhưng dù cho có ngất xỉu, tay và đầu nàng cũng không rơi vào ngực y, mà rũ ra bên ngoài, như muốn trốn thoát, dù có ngã xuống mặt đất cũng chẳng màng.Trong lòng nàng có y? Hàn Tử Hồ cười lạnh một tiếng, đá văng Hàm Tiếu ra rồi bước ra ngoài.“Thái phó!” Hàm Tiếu quỳ bò theo vài bước nhưng chung quy cũng không đuổi kịp y, chỉ có thể nhìn Hàn Sóc ôm nương nương ra khỏi Trầm Hương cung.“Hưu Ngữ!” Nàng luống cuống, xoay người nâng Hưu Ngữ đang nằm trên đất dậy. Hưu Ngữ ôm lấy ngực, ho ra hai ngụm máu, vội kéo tay áo nàng, dặn: “Mau đi tìm Hoàng Thượng, chỉ có… Chỉ có Hoàng Thượng mới có thể cứu mạng nương nương!" Ánh mắt Hàm Tiếu loé lên, do dự một hồi, vẫn đỡ Hưu Ngữ vào phòng trong nằm trước, thở dài nói: "Ta đi thỉnh y nữ cho ngươi trước, rồi cho người bẩm báo với Hoàng thượng sau."Hưu Ngữ cường chống thân mình trừng nàng: “Còn gọi y nữ làm cái gì nữa? Nương nương bị Thái phó mang đi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, phải cứu nương nương trước!”Mỉm cười cắn chặt tay lắc đầu: “Không… Hoàng Thượng mà biết chuyện nương nương và Thái phó, thì phải làm sao đây?"Hưu Ngữ sửng sốt rồi im lặng.Không ai có thể cứu nương nương ư? Cẩn thận suy nghĩ một vòng, Hưu Ngữ tuyệt vọng nhận ra, thật sự không có ai cứu được nương nương. Nương nương cứu tánh mạng của các nàng, cũng cứu sống muôn vàn nạn dân, nhưng giờ đây khi người gặp nạn, lại không cầu cứu được một ai. Hàn Sóc một thân sát khí đi thẳng ra ngoài, cung nhân trên đường thấy y đều cúi mặt không dám nhìn thẳng, không ai dám nói nhiều một câu. Tống Du đã chuẩn bị xe ngựa tại cửa cung, khi nhìn thấy Liễm Diễm bị bế ra trong tình trạng này, cũng không khỏi kinh ngạc.Thái phó, sao lại nỡ xuống tay nặng như vậy?Hàn Sóc một câu cũng chưa nói, lên xe ngựa, xa phu liền giục roi ra khỏi cung, về lại Hàn phủ. Trong xe ngựa xóc nảy, nữ nhân nằm trong lồng ngực vẫn chưa tỉnh, y nhìn chằm chằm cây ngân châm trong tay với vẻ mỉa mai, vài lần muốn châm vào người nàng, nhưng vẫn cố kìm lại Sở Liễm Diễm, tâm tư của nàng trở nên tàn nhẫn từ khi nào vậy? Y thì không nỡ xuống tay, nàng lại không chút do dự, một phải phải châm kim vào thân thể y? Nếu y chết đi, giữa thế gian bao la này chỉ còn mình nàng, nàng không cảm thấy tịch mịch sao?Đến lúc nên dạy dỗ nàng một chút, mới khiến nàng thấy rõ, chơi thủ đoạn với y, sẽ không có kết cục tốt.Xe ngựa ngừng ở cổng lớn Hàn phủ, y ôm người đi xuống, nhìn Huyền Nô đứng cung kính một bên, nói: "Gọi Thích thanh sư* đó đến gặp ta."*Thợ xăm"Vâng ạ.”Liễm Diễm choàng tỉnh trong cơn đau thấu tận tim. Muốn kêu lên, nhưng cổ họng lại khô rát. Nàng cố giãy giụa thân mình, lại phát hiện bản thân bị trói chặt trên giường, có người đang dịu dàng hôn lên đôi môi nàng.“Nương nương tỉnh nhanh thật đấy, thần rất hài lòng.” Hàn Sóc nỉ non bên môi nàng: “Nếu đã tỉnh, cũng không cần đợi lâu. Nương nương, người biết gì không? Vị Thích thanh sư đây là bậc thầy về xăm nổi tiếng ở Lạc Dương, tay nghề của hắn rất tốt, muốn xăm chữ gì cũng có thể xăm thật đẹp.” Nơi cổ tay đau đớn khiến đầu óc nàng trống rỗng, Liễm Diễm phải phí sức lực rất lớn mới nghe hiểu Hàn Sóc nói gì. Nàng muốn cười, nhưng khoé miệng nâng lên không nổi, chỉ có thể mấp máy môi, từng chữ từng chữ mà thốt ra.Ngươi... sẽ... hối... hận.Hàn Sóc cười đến run cả lồng ngực, ngón tay xẹt qua xương quai xanh của nàng, nhẹ giọng nói: "Thần chưa từng làm chuyện khiến mình hối hận, nếu có làm, dù cho làm sai, thần cũng không cảm thấy hối hận."Phải không? Liễm Diễm cười thầm trong lòng, chỉ mong sau này sẽ như lời y nói, không hối hận, khiến cho nàng hoàn toàn chết tâm đi, đừng ôm hy vọng xa vời gì ở con người này nữa."Xăm chữ gì bây giờ?” Hàn Sóc nhìn vào xương quai xanh của nàng, hơi hơi híp mắt."Xăm hai chữ 'Tử Hồ' đi!"Thân mình Liễm Diễm run lên, cắn môi để bản thân tỉnh táo một chút, run giọng nói: “Ngươi vô sỉ!” Xăm tên y lên người nàng, chẳng khác nào biến nàng thành một món đồ vật có ấn ký của y! Nàng không muốn thuộc về tên cầm thú này!“Thần vô liêm sỉ quen rồi.” Hàn Sóc ngoài cười nhưng trong không cười ra hiệu cho Thích thanh sư bên cạnh, người phía sau cung kính tự bịt mắt mình lại, cầm châm bạc đi đến bên cạnh Liễm Diễm.Không ——Liễm Diễm muốn giãy giụa, nhưng chỉ đổi lại cơn đau tê tâm liệt phế nơi cổ tay, đau đến mức nàng choáng váng, sau đó cơn đau như một mũi tên bén nhọn lan tràn lên bờ vai nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz