ZingTruyen.Xyz

Phu Dung Se Khong Tan


  Hắn cứ ngồi đó đợi mãi, một giờ, hai giờ, ba giờ, bốn giờ. Và cuối cùng cô cũng trở ra. Nhưng mà, khuông mặt lại cười tươi như hoa nở. Cả chàng trai đi bên cạnh cô cũng thế. Hai người hình như rất thỏa mãn chuyện vừa trải qua. Hắn lại một lần nữa cảm thấy như trời đất quay cuồng, không gian sụp đổ.

  - Thế là hết! Hết thật rồi!

  Hắn ngồi trong phòng ôm thân mình mà đau buồn, chẳng buồn thiết ăn uống.

  Ngày hôm sau, hắn vẫn cứ lặng lẽ đi theo sau bóng dáng của cô đến trường. Rồi ra về lại nhìn thấy cô cùng chàng trai ấy bên nhau, lại đi đến nhà nghỉ. Rồi lại chờ đợi cho đến khi cô cùng người ta trở ra. Rồi nhìn người ta đưa cô trở về. Hắn cũng không biết tại sao hắn lại phải làm như vậy. Là hắn luyến tiếc sao? Người ta đã thuộc về người khác rồi vì sao hắn còn luyến tiếc làm chi nữa?

  Cơn mưa chiều mùa thu bổng nhiên ập đến, người trên đường hối hả vội chạy đi trú mưa. Kẻ đang chạy xe thì dừng lại mặc áo mưa vào hoặc tìm nơi nào đó trú tạm. Chỉ có mình hắn là lặng lẽ đứng dưới mưa, mặc cho làn nước lạnh buốt xối vào da thịt. Nghe đâu đây văng vẳng tiếng nhạc phát ra từ quán nước bên đường.

Mưa buồn ơi thôi ngừng tiếng
Mưa cho phố nhỏ càng buồn thêm
Mưa rơi gác xưa thêm lạnh vắng
Phòng côi lắng tiêu điều
Đường khuya vắng dìu hiu

Đêm sầu đi trong tủi nhớ
Bao thương nhớ chỉ là mộng mơ
Đêm nay tiếng mưa rơi buồn quá
Mưa đêm sầu riêng ai
Buồn ơi đến bao giờ

Mưa ơi! mưa ơi!
mưa gieo sầu nhân thế
Mưa nhớ ai
biết người thương có còn nhớ hay quên
Riêng ta vẫn u hoài
Đêm đêm tiếp đêm nhớ mong người
đã cách xa.

Mưa buồn rơi rơi ngoài phố
Nghe như tiếng nhạc buồn triền miên
Đêm nao chốn đây ta dìu nhau
Trao muôn ngàn lời thơ
Chờ mong đến kiếp nào.
(Lạnh trọn đêm mưa. Sáng tác : Huỳnh Anh, trình bày:danh ca Chế Linh)

  Ai chơi ác? Đang buồn mà còn bắt bài đó nữa. Bộ muốn người ta tự giận sao? Cũng may bây giờ là buổi chiều, chứ không phải buổi tối. Chứ nếu không.... có khi nào hắn tự giận thật không ta? Cũng không biết được.

  Chỉ thấy hắn đứng dưới màn mưa rất lâu, rất lâu. Cho đến khi cả người lạnh cống đến không còn cảm giác nữa. Mới lặng lẽ lê bước trở về. Cũng không ai thèm để ý đến hắn. Chỉ nghĩ là hắn muốn tắm mưa thôi.

  Qua hôm sau thì hắn đã bị sốt cao không thể dậy nổi. Một tuần sau đó mới thuyên giảm và hắn cũng nghỉ học một tuần. Trong khi Phù Dung thì vẫn không hề quan tâm đến hắn. Hắn bệnh hay khỏe đều không liên quan đến cô. Cô chỉ lo việc đi tập tuồng với anh Thành Luân thôi. Chỉ có Minh Nguyễn là đến thăm hắn.

  Nhưng khi nghe Minh Nguyễn kể về một tuần qua Phù Dung vẫn cứ cùng tên đó đến nhà nghỉ, thì hắn lại đau đến xé tim. Minh Nguyễn ngồi kể hùng hồn cho hắn nghe, chợt để ý thấy mặt hắn tái nhợt, cảm giác có gì đó không đúng. Bèn hỏi.

  - Mày có sao không Phúc?

  Kim Phúc lắc đầu.

  - Tao không sao? Chỉ hơi mệt thôi...

  Rồi hắn lại nằm xuống giường mà ôm gối, mặt mày buồn thiu. Minh Nguyễn tuy hơi nhiều chuyện thật, nhưng cũng là một người rất tinh tế. Hắn chợt nghĩ ra điều gì, liền hỏi.

  - Phúc! Mày... mày đừng nói với tao là mày thích...thích con nhỏ Dung nha?

  Kim Phúc không nói, mà chỉ lặng lẽ gật nhẹ đầu. Hắn biết hắn cũng không thể nào dấu thằng bạn này được. Sớm hay muộn thì nó cũng biết thôi. Minh Nguyễn vỗ vào trán mình cái "bộp" rồi ngồi phệch xuống ghế thở dài. Nó cũng không biết dùng lời gì để khuyên thằng bạn ngu ngốc của mình. Ai đời... thích người ta mà lại không chịu nói để giờ tiếc ngẩn ngơ.

  - Vậy mày thích nó tự bao giờ? Sao không nói ra sớm?

  Kim Phúc khàn khàn đáp.

  - Tao cũng mới biết là tao thích Dung như vậy! Thích từ rất lâu rồi! Nếu như tao có thể phát hiện ra sớm là tao thích cô ấy thì đâu đến nỗi như bây giờ chứ?

  - Tức là khi mày phát hiện nó đi với thằng khác rồi mày mới biết là mày thích nó phải không?

  Kim Phúc gật đầu. Minh Nguyễn thì trợn trắng mắt.

  - Ôi dào! Chạy mày luôn! Sao cái gì mày cũng thông minh nhanh nhạy mà sao tình cảm mày lại chậm tiêu dữ vậy mạy?

  Kim Phúc cũng chỉ có thể cười khổ. Hắn cũng là rất giận bản thân mình vì sao lại không nhận ra sớm tình cảm của mình như vậy. Để giờ đây, một người đi với một người, một người đi với nụ cười hắc hiu. Hai người vui biết bao nhiêu, một người nằm đấy sốt cả một tuần.

  Minh Nguyễn cũng chịu thua luôn chứ sao giờ, hắn không có kinh nghiệm an ủi người đang thất tình đâu nha. Chỉ có thể khuyên Kim Phúc đừng quá đau lòng. Cỏ dại nơi nào mà không có. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm được người khác thôi. Việc còn lại phải tự dựa vào bản thân Kim Phúc rồi.

...............

  Ngày mừng tuổi và kỷ niệm ngày cưới của ông bà ngoại cũng đến. Phù Dung và anh Thành Luân cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi. Điều bất ngờ là ngày đó Kim Phúc và Minh Nguyễn cũng đến. Cha Kim Phúc là bạn thân của cậu ba Phù Dung, dĩ nhiên không thể vắng mặt được. Muốn dẫn theo Kim Phúc để cho hắn tập làm quen với đám tiệc dần, mặt khác thấy hắn bị bệnh cả tuần nay, cũng nên ra ngoài đổi không khí một chút.

  Còn mẹ Minh Nguyễn là em ruột của mợ ba Phù Dung, đến phụ một tay với chị mình cũng là chuyện bình thường. Dắt theo Minh Nguyễn cũng để hắn tập làm quen vậy thôi. Với lại Minh Nguyễn và con của cậu mợ ba Phù Dung cũng chơi rất thân. Chỉ là Minh Nguyễn và Kim Phúc không hề biết Phù Dung lại có quan hệ ruột thịt với ông bà Hai (ông bà ngoại Phù Dung) và mấy anh em nhà này.

  Mà Phù Dung ngoài thân với anh Thành Luân ra, thì bốn người anh con của cậu ba cô cũng không thân thiết gì mấy. Thì là do chuyện lúc trước cô hiểu lầm ông bà ngoại, cho cha mẹ ruộng đất ít đấy. Lại nghĩ do cậu ba con đông nên cũng không muốn chia. Nhưng kiếp này Phù Dung đã hiểu mọi chuyện, cho nên đây chính là dịp cô làm thân lại với mấy người anh trai này thôi.

  Cả nhà Phù Dung đã đến đây từ tồi hôm qua. Nên Phù Dung đã làm quen gần hết được các anh. Cũng có thể nói đây là lần đầu tiên cô gặp mặt các anh. Anh Hai đã 25 tuổi rồi, hiện vẫn chưa có vợ, còn đang ở nhà phụ giúp công việc cho cậu mợ. Anh Ba thì đã 22 tuổi, hiện là giáo viên dạy toán cấp ba đấy. Nhưng không có dạy ở lớp Phù Dung nên vô trường cô cũng không biết. Anh Tư thì đã 19 tuổi, đang học đại học, hiện đang trên đường về nên cô chưa biết mặt. Anh Năm thì bằng tuổi cô đây, nhưng anh ấy đã học lớp 11 rồi. Vâng! Mợ Ba sinh rất khéo, bốn đứa toàn con trai không! Mà đều là cách ba năm.

  À há... phải nói là cả dòng họ bên ngoại có mình cô là con gái duy nhất. Tuyệt chưa nào? Thế cho nên dù cô không xinh đẹp bằng ai thì vẫn được cưng như trứng ngỗng. Thế mà kiếp trước sao cô ngu thế không biết. Mà cũng phải thôi! Tối ngày chỉ biết chui rút trong nhà sao không ngu cho được. Kiếp này cô nhất định sẽ nhõng nhẽo cho mấy anh chiều cô hết mực cho coi.

  Và chỉ trong một đêm cô đã lấy lòng được hết mấy anh có mặt ở nhà rồi. Anh Hai nói.

  - Ra đường ai ăn hiếp em thì về nói cho anh Hai biết. Anh Hai xử đẹp nó.

  Anh Ba thì.

  - Ở lớp có bài nào không hiểu thì cứ đến hỏi anh. Anh tuy dạy toán nhưng những môn khác cũng đều xử lý được hết đấy.

  Anh Năm.

  - Trong lớp ai bắt nạt em thì chạy sang anh. Anh không đánh nó má nhìn không ra tên anh sẽ viết ngược.

  Vậy là công cuộc lấy lòng đã thành công. Chỉ còn anh Tư thôi. Hi vọng anh Tư cũng sẽ dễ thương như mấy anh này.

  À mà sở dĩ con cậu ba lại lớn tuổi hơn anh Thành Luân con cậu hai, là vì cậu hai đến 40 tuổi mới cưới mợ hai nhé! Nên dù anh Thành Luân có nhỏ tuổi thì theo vai vế mấy anh con cậu ba vẫn gọi là anh Hai Luân thôi. Anh Thành Luân thật sướng quá đúng không nào?

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz