Phong Ba
Ông Vương lạnh lùng nhìn hai người đối diện:- Mấy người nằng nặc đòi gặp tôi. Vậy muốn gì? Một trong hai người mặt đầy vết phỏng, mắt láo liên nói:- Tụi tôi là phóng viên báo Nhật Nguyệt...- Mặt trời mặt trăng gì ở đây? Tôi không ưa phỏng vấn! Người kia có bộ râu quai nón mặt cô hồn lớn tiếng:- Ai thèm phỏng vấn ông? Tụi này không ưa nhiều lời. Chỉ có thể khẳng định với ông rằng chỉ cần một cú phone của tụi này, năm phút sau ông sẽ được mời vô khám Chí Hòa ngồi xé lịch! Ông Vương cười khẩy:- Mấy người muốn hù tôi? Người kia cũng không tỏ ra nhún nhường chút nào:- Ông chưa nghe danh phóng viên Bảy Lụi này hả? Tôi với thằng Ba Đá theo dõi ông mấy hôm nay rồi, ông muốn chối cũng không được đâu. Chỉ cần ông biết điều là tụi này để ông được yên thân liền! Mặt ông Vương tối xầm lại:- Tống tiền hả? Ba Đá cười hăng hắc:- Ông sáng dạ đó! Mà ông cũng đừng hy vọng giết tụi này đi để bịt miệng nghe. Tụi này đã để sẵn thư tố cáo ở nhà, hễ quá mười hai giờ đêm nay mà không về thì nội trong đêm nay ông sẽ vào nhà đá! Bảy Lụi vân vê râu mép nhìn ông Vương đầy ngạo mạn. Sắc diện ông Vương vẫn âm u. Hai bên gườm gườm nhìn nhau trong chốc lát. Ông Vương ngồi thẳng dậy, thở hắt ra một hơi:- Bao nhiêu? Bảy Lụi cười khoan khoái:- Phải vậy chớ! Tụi này chỉ có một giá thôi, ông đừng cò kè mắc công. Mỗi đứa trăm cây, chồng tiền tại chỗ! Hắn nhìn ông Vương căng thẳng chờ đợi. Ông Vương thản nhiên:- Được thôi! Bảy Lụi bỗng cảm thấy tiếc hùi hụi:" Sao mình không hét giá cao hơn! Bao nhiêu hắn cũng chịu mà!" Ông Vương đứng dậy cho tay vào túi. Hai gã tống tiền theo phản xạ lùi lại thủ thế. Ông Vương nhếch mép:- Muốn giết mấy người tôi đâu cần tới dao, súng. Thiệt khéo lo xa! Hai gã thấy có lý, tẽn tò nhìn nhau rồi cười chữa ngượng. Ông Vương lấy trong túi ra xâu chìa khóa, nói như ra lệnh:- Theo tôi! Ông đi trước dẫn đường. Bảy Lụi, Ba Đá hí hửng theo sau. Họ qua ba lần cửa mới đến một phòng gần như bít bùng. Ba Đá tắc lưỡi:- Nhà rộng dễ sợ! Xây bằng của gian có khác! Bảy Lụi thụi nhẹ vào hông hắn:- Đừng nói tào lao. Nhìn cái tủ kia, chắc vàng ở trong đó! Chiếc tủ bằng sắt rất lớn và kiên cố. Ông Vương liếc nhìn đồng hồ tay rồi thong thả nắm từng tay vặn trên cửa tủ xoay mạnh. Bảy Lụi hăm hở nhẩm đếm số vòng xoay. Cánh cửa bật khóa êm ru. Ông Vương kéo nhẹ. Bảy Lụi trố mắt nhìn vào. Tủ trống không. Ba Đá la lên:- Ông giỡn mặt tụi này hả? Ông Vương lườm hắn, không nói không rằng dùng chân bấm nhẹ lên sàn, đáy tủ bật lên, lộ ra một miệng hầm chừng một thước vuông. Ba Đá lại la:- Cha mẹ ôi! Bảy Lụi gật gù:- Vậy ra ông giấu vàng dưới hầm, ông nội tụi này cũng mò không ra! Ông Vương bảo:- Mấy người xuống trước đi! Ba Đá giãy nãy:- Đâu có được! Tụi này xuống trước rủi gặp rắn rít thì sao?- Rủi ông nhốt luôn thì sao? Ông Vương quắc mắt:- Tôi xuống trước lấy ai đóng nắp hầm? Dân anh chị mà sợ rắn rít thì cứ ở nhà giặt quần cho vợ! Hai gã xẻn lẻn bước xuống. Ông Vương theo sau, bấm nút đậy nắp hầm lại. Hầm sáng leo lét nhờ có ánh đèn nhỏ nhưng không khí lạnh lẽo ghê người. Ba Đá thấy ớn xương sống, bảo Bảy Lụi:- Sao tao teo quá mày!- Tao...tao cũng vậy! – Bảy Lụi rùng mình. Lúc này Ba Đá mới thấy hắn cũng đang run cầm cập. Tiếng ông Vương rành rọt:- Vàng kìa! Hai gã bật kêu lên. Trên chiếc bàn dài, vàng thoi xếp thành từng hàng và vô số vòng ngọc, đồ trang sức vương vãi. Ba Đá reo lên:- Cha mẹ ôi, ông giàu quá! Cho tụi này bớt đi! Ông Vương nói vui mà không cười:- Muốn lấy bao nhiêu cũng được! Hai gã hối hả vơ lấy vàng vòng nhét vào chiếc bao vốn đeo bên thắt lưng, miệng cười toe toét. Ông Vương thản nhiên khoanh tay nhìn. Ních đầy bao rồi hai gã vác lên vai, đi xiểng niểng. Ông Vương như không để ý, dẫn chúng trở ra. Đến gần một hồ nhỏ, tự nhiên ông đi chậm lại. Ba Đá làm bộ khen lấy lòng:- Hồ trong dễ sợ ta!- Ờ phải! – Bảy Lụi hưởng ứng - Ủa, mà sao không có con cá nào hết vậy? Ông Vương điềm nhiên:- Cá làm sao sống được ở đây?- Sao vậy? – Cả hai đứa gần như hỏi một lượt.- Vì ở dưới hồ toàn là... - Ông Vương lấy trong túi ra một tờ giấy bạc ném xuống hồ, quay lại nhìn chúng – là...a xít! Cả hai cùng "á" lên một tiếng kinh hãi. Ông Vương ung dung nhìn tờ giấy bạc tan nhanh trong nước hồ, thong thả nói:- Tôi đã có một lời nguyền: "Kẻ nào không thuộc họ Vương mà trông thấy hầm vàng, sẽ phải tắm hồ a xít"! Ba Đá, Bảy Lụi rú lên hãi hùng. Ông Vương cười khanh khách. Giọng cười nghe thật quái đản. Ba Đá vội vàng móc súng. "Rốp" - Ông Vương bằng một thế võ điêu luyện, bẻ gãy tay gã trước khi khẩu súng rời khỏi thắt lưng. Bảy Lụi hết hồn toan chạy thì bị ông Vương tóm lấy gáy, gã giãy giụa kêu gào thảm thiết:- Ới ông ơi, ông tha cho con! Ba Đá bị ông Vương giẫm chân lên ngực, còn cố nhổm dậy la:- Ông mà giết tụi này, thư tố cáo sẽ tới tay cảnh sát! Ông Vương cười gằn, thò tay vào túi chúng lấy giấy tờ tùy thân. Hai gã trợn mắt nhìn nhau. Phen này chết chắc rồi! Ông Vương vung mạnh tay. Bảy Lụi thét lên rùng rợn, bay người xuống hồ. Mặt hồ sôi lên sùng sục. Ba Đá mặt mày tái mét. Ông Vương buông gã đứng lên. Chưa để gã kịp chạy, một cú đá tung ra. Ba Đá không kịp kêu tiếng nào, lao xuống hồ chung số phận với Bảy Lụi. Ông Vương khẽ phủi tay thong thả trở lên, bấm chuông ba tiếng. Gã tài xế cao lớn lực lưỡng lập tức có mặt. Ông Vương nói sát tai gã, nghe câu được câu không:- Địa chỉ đây...làm sạch sẽ nghe chưa!... Gã tài xế đi khuất. Ông Vương đang cúi đầu trầm tư thì có tiếng reo lớn, một bóng trắng tha thướt chạy đến bên ông:- Cha! Ông Vương ngẩng đầu lên nở một nụ cười héo hắt:- Con đã về! Diễm Hương không nhận ra nét mặt băn khoăn của cha, ríu rít:- Cũng may chú Tư cho ngựa chạy nhanh, không thôi con đã mắc mưa rồi... Ông Vương nhìn ra ngoài. Cả bầu trời tối sầm, sấm chớp loang loáng. Bất giác ông thở dài:- Trời đất nổi phong ba rồi đây! Gã đánh xe buộc xong ngựa vào chuồng, xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Ông Vương hỏi:- Nãy giờ đi chơi có xa không, chú Ân? Chú Tư Ân đáp, giọng bình thường vẫn nghe rắn rỏi:- Dạ không xa lắm, ở ngoài cánh đồng lau cô Hai vẫn thường chơi đùa, thưa ông! Ông Vương nhìn con âu yếm:- Tội nghiệp con gái của cha, mồ côi mẹ từ bé. Nay con đã lớn, chắc cũng sắp tới lúc tìm cho con một tấm chồng... Mọi khi nghe câu này, Diễm Hương thường giãy nãy lên. Hôm nay nàng chỉ liếc nhìn chú Ân, bắt gặp gã đánh xe cũng đang nhìn lại, vẻ không hài lòng. Cử chỉ khác thường của hai người không qua được cặp mắt ông Vương. Ông trầm giọng hỏi:- Có chuyện gì? Diễm Hương vội lắc đầu thanh minh:- Không có gì đâu, thưa cha! Nàng nhìn mặt cha không vui tự nhiên thấy mủi lòng, liền rưng rưng muốn khóc. Ông Vương thấy lòng thương con vô hạn, khẽ hôn lên trán nàng rồi dịu dàng bảo:- Thôi, con đi nghỉ đi! Diễm Hương ngần ngừ. Ông Vương phải giục lần nữa nàng mới dời gót. Nàng vừa đi khỏi, chú Ân liền kể lại mọi việc. Ông Vương chăm chú nghe, mặt không hề động đậy. Cuối cùng, vừa thong thả nhả khói thuốc, ông vừa nói đều đều:- Tôi biết sẽ có ngày con Hương quen và yêu thương một chàng trai nào đó. Rất tiếc đó không phải là người tôi quen. Nếu quả thật đó là con La Hùng Vạn, sự việc đối với chúng ta khó chịu hơn nhiều... Ông đứng lên đi đi lại lại trong phòng, một thói quen ông chỉ mới có sau nhiều năm sống ẩn dật:- Tôi vì lời trối trăn của mẹ nó, xa lánh nghề chém giết, giấu tên tuổi, trốn tránh bạn bè, chỉ mang theo chú là người tâm phúc suốt gần hai mươi năm. Tôi không muốn sau này con Hương phải khổ, mà nguyên do cái khổ là vì cái quá khứ của tôi, người cha đã gây ra nhiều tội lỗi của nó... Chú Ân im lặng tôn trọng phút giây tự bạch của một người cha. Ông Vương chợt lắc mạnh đầu như muốn rũ đi mọi lo nghĩ phiền toái. Lấy lại được vẻ phong trần điềm tĩnh vốn có, ông cất giọng lạnh lùng:- Tôi sẽ không cấm con Hương quan hệ với thằng Vỹ. Có điều chú phải theo sát đề phòng mọi bất trắc có thể xảy ra..._____________ HẾT CHƯƠNG 3_________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz