PHÓ SƠN HẢI. ( lý trầm chu x liễu tùy phong )
7
Cảm giác máu trong cơ thể bị rút đi từng dòng một khiến Liễu Tùy Phong toàn thân run rẩy. Hơi lạnh dâng lên từ tứ chi, mặt mũi dần tái nhợt.Mỗi ngụm máu bang chủ nuốt xuống, hắn đều cảm nhận rõ rệt sinh lực trong người mình đang vơi cạn. Cơn choáng váng từng đợt ập đến, nhưng hắn vẫn ngồi vững, không hề lùi bước.Răng nghiến chặt, môi bị cắn đến bật máu, vị tanh mằn mặn lan đầy khoang miệng. Máu của chính mình hòa cùng vị máu nơi khóe môi, thế nhưng Liễu Tùy Phong vẫn chịu đựng, không một tiếng rên.Trong khoảnh khắc, hắn khẽ cúi mắt, nhìn gương mặt người trước mặt — Lý Trầm Chu vẫn mê man, vô thức uống lấy dòng máu cứu mạng.Khóe môi Liễu Tùy Phong nhếch lên một nụ cười mờ nhạt, chua xót đến tột cùng:— Chỉ cần người còn sống… chút đau đớn này có đáng gì.Hắn siết chặt quạt ngọc trong tay như điểm tựa duy nhất để không gục xuống ngay tại chỗ, để mặc cho máu mình chảy, để mặc thân thể yếu dần đi.Sau khi uống xong, Liễu Tùy Phong mệt mỏi đến run cả người, máu trong cơ thể như bị rút cạn, môi lại bật máu lần nữa. Hắn vốn nghĩ bang chủ sẽ như hôm qua mà thiếp đi… nhưng không.Hơi thở của Lý Trầm Chu dần mạnh lên, sắc mặt cũng đã có chút huyết sắc. Dù vậy, đôi mắt hắn vẫn mờ đục, ý thức chưa thực sự tỉnh táo.Đột nhiên, cánh tay vốn yếu ớt ấy lại theo bản năng vươn ra, nắm chặt lấy cổ tay Liễu Tùy Phong. Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, Lý Trầm Chu kéo mạnh một cái, cả người Liễu Tùy Phong mất đà ngã xuống.Cơ thể gầy gò của bang chủ đè lên hắn, như một cử động vô thức, không lời nói, không một ánh nhìn rõ ràng.Liễu Tùy Phong ngẩn ra, tim đập loạn nhịp. Hắn nhận ra Lý Trầm Chu chưa hoàn toàn tỉnh dậy — chỉ theo bản năng mà ôm, mà kéo người gần hơn.Hơi thở nóng hổi phả lên cổ, tiếng tim đập dồn dập lẫn trong mùi máu còn vương nơi khóe môi.Lý Trầm Chu hơi cử động, bàn tay vẫn siết chặt không buông. Trong cơn mờ ảo, hắn chậm rãi ngước mắt lên.Ánh nến trong phòng lay lắt, bóng sáng nhập nhòe khiến tầm mắt vốn đã mơ hồ của hắn càng thêm lẫn lộn. Người dưới thân, dáng vẻ gầy yếu, môi khẽ hé, lại vương vết đỏ mờ như máu…Trong đôi mắt nửa tỉnh nửa mê, tất cả hình ảnh nhập thành một — hắn chỉ thấy đó là Triệu Sư Dung.Không chần chừ, lý trí chẳng còn rõ ràng, Lý Trầm Chu cúi xuống, đôi môi lạnh nhạt phủ lên môi người kia.Một nụ hôn vừa dịu dàng vừa tuyệt vọng, như thể đang bấu víu vào chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại trong cõi đời này.Liễu Tùy Phong mở to mắt, toàn thân cứng đờ. Trong khoảnh khắc ấy, hắn vừa hoảng loạn vừa đau đớn đến nghẹt thở, muốn tránh đi nhưng lại bị cánh tay kia giữ chặt, không tài nào thoát nổiLiễu Tùy Phong khẽ cựa mình, muốn thoát ra khỏi vòng kiềm tỏa ấy. Nhưng sức lực hắn yếu ớt, còn người trên lại dồn xuống bằng tất cả bản năng giữ chặt.Sự chống cự ấy chẳng những vô dụng, mà còn khiến Lý Trầm Chu trong cơn mê man càng thêm khó chịu. Nụ hôn ban đầu vốn chỉ là chạm khẽ, giờ bỗng trở nên thô bạo, mạnh mẽ hơn, như muốn nuốt trọn hơi thở của người dưới thân.Liễu Tùy Phong bị ép đến nghẹt thở, môi bị cắn siết đến đau rát. Hắn cố gắng nghiêng đầu, nhưng lại bị bàn tay kia giữ chặt gáy, khiến hắn không còn đường tránh.Một cơn đau nhói lan ra, hắn khẽ hé môi, thiếu chút nữa bật thành tiếng kêu. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, máu trong miệng hắn lại lẫn sang, hòa với nụ hôn kia, khiến vị tanh mặn tràn ngập cả hơi thở.Vị tanh ngọt nơi đầu môi vừa chạm đến, Lý Trầm Chu như kẻ khát nước lâu ngày gặp dòng suối mát, trong cơn mê loạn càng thêm tham lam.Hắn không chịu dừng lại, cúi xuống chiếm đoạt nhiều hơn. Đầu lưỡi mạnh mẽ tách mở kháng cự yếu ớt kia, cuốn sâu vào trong, vừa mút lấy vừa liếm nuốt từng giọt máu hòa lẫn nước bọt.Liễu Tùy Phong toàn thân căng cứng, cổ tay vẫn rỉ máu chưa khép, giờ lại bị mút đến đầu môi bật máu thêm lần nữa. Hơi thở hắn gấp gáp, trong ngực dồn dập, vừa đau vừa tủi nhục.Mà người phía trên hoàn toàn không hề biết, cứ siết chặt hắn, như sợ mất đi nguồn cứu mạng duy nhất. Mùi máu quện với hơi thở nóng hổi khiến đầu óc Liễu Tùy Phong choáng váng, thân thể run rẩy như không còn chút lực nào để chống cự.Không biết đã qua bao lâu.
Hơi thở bị cướp đoạt đến tận cùng, ngực như có tảng đá đè nặng, Liễu Tùy Phong tưởng chừng bản thân sẽ chết đi vì không thể thở nổi nữa.Ngay khi đầu óc hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, thân thể run rẩy như sắp tê liệt, thì Lý Trầm Chu bất chợt dừng lại.Hắn khựng người, rồi cả thân thể nặng nề đổ xuống, gục vào hõm cổ trắng ngần của Liễu Tùy Phong. Hơi thở nóng rát phả vào làn da nơi cổ, nặng nề, rối loạn, như thú hoang vừa được cho uống thuốc an thần.Liễu Tùy Phong cứng người, hai tay bị giữ chặt đến mức tê dại. Hắn nghe tiếng tim mình đập loạn trong lồng ngực, vừa thoát chết, vừa nghẹn ngào đến mức khó nói thành lời.Một giọt máu nơi môi bị mút đến đỏ tươi, chảy xuống cằm, thấm vào y phục mỏng.Trong khoảnh khắc đó, hắn mới nhận ra — ngay cả khi bản thân đang bị dày vò đến mức sống dở chết dở, hắn vẫn không thể nào đẩy người kia ra.Liễu tùy phong không biết bản thân bây giờ thế nào. Chỉ cảm thấy bản thân thật khó coi
Nhưng Đôi mắt hắn đỏ thẫm ấy, đáy mắt long lanh ánh nước, còn ẩn ẩn run rẩy vì vừa bị hôn đến nghẹt thở. Lông mi dài khẽ rung, nơi khóe mắt dường như có chút ươn ướt, như thể chỉ cần lay động thêm một chút nữa sẽ rơi thành lệ.Cậu không hề biết bản thân đẹp đến nhường nào.
Cậu cắn chặt môi, nhưng dấu máu vừa rồi đã làm bờ môi sưng đỏ thêm, càng khiến vẻ mặt thêm phần chật vật, lại lộ ra một loại mị hoặc khó nói nên lời.Trong thoáng chốc, Liễu Tùy Phong chỉ cảm thấy ngực mình thắt lại. Bị đè nặng đến mức không động đậy nổi, nhưng càng đau đớn hơn chính là… cơn xót xa tràn lên tận tim gan.Hắn khẽ nhắm mắt, mặc cho vai áo dính máu và mùi thuốc đắng vẫn quẩn quanh trong miệng, chỉ để người kia gục xuống trên cổ mìnhLiễu Tùy Phong gắng gượng, dồn chút sức lực cuối cùng từ cánh tay vẫn còn run rẩy để đẩy người trên thân ra. Hắn nghiến răng chịu đựng, hô hấp hỗn loạn, lồng ngực phập phồng dữ dội.Thấy Lý Trầm Chu đang mê man, hắn lập tức đưa tay chỉnh lại tư thế, đặt người ngay ngắn xuống giường. Nhưng vừa lúc ấy, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, càng lúc càng gần.Trái tim Liễu Tùy Phong giật thót. Hắn không hề do dự, vội vã xoay người, kéo lại vạt áo dính máu, lảo đảo lao ra ngoài lối cửa sau. Ánh nến lay động phản chiếu bóng dáng mỏng manh, dáng vẻ vừa chật vật vừa vội vàng, như thể chỉ cần chậm một nhịp nữa thôi sẽ bị nhìn thấu hết thảy.Cánh cửa khẽ khép lại. Trong phòng chỉ còn lại Lý Trầm Chu vẫn ngất lịm, hơi thở dần ổn định hơn, không hề hay biết vừa rồi ai là người đã liều mạng cứu mình.Chỉ một lát sau, cửa phòng bị đẩy nhẹ. Người bước vào đúng là Triệu Sư Dung.Nàng mang theo chén thuốc vừa sắc, định quay lại vì lo lắng cho phu quân.Vừa đẩy cửa bước vào, Triệu Sư Dung lập tức cau mày. Trong không khí lẩn khuất một mùi tanh ngọt quen thuộc — mùi máu.Nàng vội vàng chạy đến bên giường, cúi xuống kiểm tra. Quả nhiên, trên y phục trắng của Lý Trầm Chu vương vài vệt máu đỏ sẫm, ngay nơi khóe môi hắn cũng còn một dấu đỏ mơ hồ.— Trầm Chu!Triệu Sư Dung hoảng hốt, run rẩy vén áo phu quân, kiểm tra khắp người. Nhưng sau hồi lâu dò xét, nàng không phát hiện vết thương nào cả. Làn da hắn tuy nhợt nhạt, nhưng ngoài độc chứng phát tác thì hoàn toàn không có dấu tích bị đả thương.Nàng ngồi lặng một lúc, ánh mắt từ lo lắng chuyển sang nghi ngờ.— Nếu máu không phải của chàng… vậy là của ai?Bàn tay mảnh khảnh khẽ siết lại. Một ý nghĩ bất an lóe qua trong lòng Triệu Sư Dung, khiến nàng bất giác ngẩng nhìn về phía cửa, nơi gió đêm vẫn khẽ rít qua khe hở, như thể có ai vừa rời đi trong vội vã.
Hơi thở bị cướp đoạt đến tận cùng, ngực như có tảng đá đè nặng, Liễu Tùy Phong tưởng chừng bản thân sẽ chết đi vì không thể thở nổi nữa.Ngay khi đầu óc hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, thân thể run rẩy như sắp tê liệt, thì Lý Trầm Chu bất chợt dừng lại.Hắn khựng người, rồi cả thân thể nặng nề đổ xuống, gục vào hõm cổ trắng ngần của Liễu Tùy Phong. Hơi thở nóng rát phả vào làn da nơi cổ, nặng nề, rối loạn, như thú hoang vừa được cho uống thuốc an thần.Liễu Tùy Phong cứng người, hai tay bị giữ chặt đến mức tê dại. Hắn nghe tiếng tim mình đập loạn trong lồng ngực, vừa thoát chết, vừa nghẹn ngào đến mức khó nói thành lời.Một giọt máu nơi môi bị mút đến đỏ tươi, chảy xuống cằm, thấm vào y phục mỏng.Trong khoảnh khắc đó, hắn mới nhận ra — ngay cả khi bản thân đang bị dày vò đến mức sống dở chết dở, hắn vẫn không thể nào đẩy người kia ra.Liễu tùy phong không biết bản thân bây giờ thế nào. Chỉ cảm thấy bản thân thật khó coi
Nhưng Đôi mắt hắn đỏ thẫm ấy, đáy mắt long lanh ánh nước, còn ẩn ẩn run rẩy vì vừa bị hôn đến nghẹt thở. Lông mi dài khẽ rung, nơi khóe mắt dường như có chút ươn ướt, như thể chỉ cần lay động thêm một chút nữa sẽ rơi thành lệ.Cậu không hề biết bản thân đẹp đến nhường nào.
Cậu cắn chặt môi, nhưng dấu máu vừa rồi đã làm bờ môi sưng đỏ thêm, càng khiến vẻ mặt thêm phần chật vật, lại lộ ra một loại mị hoặc khó nói nên lời.Trong thoáng chốc, Liễu Tùy Phong chỉ cảm thấy ngực mình thắt lại. Bị đè nặng đến mức không động đậy nổi, nhưng càng đau đớn hơn chính là… cơn xót xa tràn lên tận tim gan.Hắn khẽ nhắm mắt, mặc cho vai áo dính máu và mùi thuốc đắng vẫn quẩn quanh trong miệng, chỉ để người kia gục xuống trên cổ mìnhLiễu Tùy Phong gắng gượng, dồn chút sức lực cuối cùng từ cánh tay vẫn còn run rẩy để đẩy người trên thân ra. Hắn nghiến răng chịu đựng, hô hấp hỗn loạn, lồng ngực phập phồng dữ dội.Thấy Lý Trầm Chu đang mê man, hắn lập tức đưa tay chỉnh lại tư thế, đặt người ngay ngắn xuống giường. Nhưng vừa lúc ấy, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, càng lúc càng gần.Trái tim Liễu Tùy Phong giật thót. Hắn không hề do dự, vội vã xoay người, kéo lại vạt áo dính máu, lảo đảo lao ra ngoài lối cửa sau. Ánh nến lay động phản chiếu bóng dáng mỏng manh, dáng vẻ vừa chật vật vừa vội vàng, như thể chỉ cần chậm một nhịp nữa thôi sẽ bị nhìn thấu hết thảy.Cánh cửa khẽ khép lại. Trong phòng chỉ còn lại Lý Trầm Chu vẫn ngất lịm, hơi thở dần ổn định hơn, không hề hay biết vừa rồi ai là người đã liều mạng cứu mình.Chỉ một lát sau, cửa phòng bị đẩy nhẹ. Người bước vào đúng là Triệu Sư Dung.Nàng mang theo chén thuốc vừa sắc, định quay lại vì lo lắng cho phu quân.Vừa đẩy cửa bước vào, Triệu Sư Dung lập tức cau mày. Trong không khí lẩn khuất một mùi tanh ngọt quen thuộc — mùi máu.Nàng vội vàng chạy đến bên giường, cúi xuống kiểm tra. Quả nhiên, trên y phục trắng của Lý Trầm Chu vương vài vệt máu đỏ sẫm, ngay nơi khóe môi hắn cũng còn một dấu đỏ mơ hồ.— Trầm Chu!Triệu Sư Dung hoảng hốt, run rẩy vén áo phu quân, kiểm tra khắp người. Nhưng sau hồi lâu dò xét, nàng không phát hiện vết thương nào cả. Làn da hắn tuy nhợt nhạt, nhưng ngoài độc chứng phát tác thì hoàn toàn không có dấu tích bị đả thương.Nàng ngồi lặng một lúc, ánh mắt từ lo lắng chuyển sang nghi ngờ.— Nếu máu không phải của chàng… vậy là của ai?Bàn tay mảnh khảnh khẽ siết lại. Một ý nghĩ bất an lóe qua trong lòng Triệu Sư Dung, khiến nàng bất giác ngẩng nhìn về phía cửa, nơi gió đêm vẫn khẽ rít qua khe hở, như thể có ai vừa rời đi trong vội vã.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz