PHÓ SƠN HẢI. ( lý trầm chu x liễu tùy phong )
19
---Lý Trầm Chu bước từng bước chậm rãi về phía người kia.
Tiếng bước chân gần như tan vào trong gió, nhẹ đến mức chẳng ai có thể nhận ra, tựa như hắn sợ chỉ một âm thanh nhỏ cũng sẽ phá tan cảnh tĩnh mịch này.Khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn.
Khi chỉ còn cách Liễu Tùy Phong vài bước, hắn dừng lại.
Ánh trăng rọi xuống, phủ một tầng sáng nhạt trên gương mặt cậu — gương mặt mà hắn đã nhìn cả đêm qua, giờ đây vẫn khiến hắn không cách nào dời mắt.Liễu Tùy Phong khẽ nghiêng đầu, dường như nghe thấy tiếng gió động phía sau, nhưng lại không nói gì.
Cậu chỉ đứng yên, đôi mắt bị băng kín phản chiếu ánh trăng mờ, trông như một đoá hoa trắng vừa nở giữa đêm lạnh.Lý Trầm Chu nhìn bóng dáng ấy rất lâu.
Không một lời.
Không một động tác thừa.
Chỉ là, trong đôi mắt vốn lạnh lùng ấy, ánh lên một tia dịu dàng đến khó tin — dịu dàng đến mức chính hắn cũng không nhận ra mình đang thở khẽ hơn, sợ hãi hơn, và… đau hơn.Ánh trăng vẫn phủ khắp nơi, chỉ riêng góc sân này, như chìm trong một màu u tịch,
chỉ có hắn và người ấy — im lặng mà đối diện,
giữa đêm dài không tiếng động.
Gió đêm lùa qua, lay động vài sợi tóc rũ trên trán Liễu Tùy Phong.
Tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng vẫn lọt vào tai cậu — dù đôi mắt chẳng thể thấy gì, thính giác của cậu lại nhạy đến lạ thường.Khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một gần hơn.
Đến khi hơi thở ấm nóng phả lên bên cổ, Liễu Tùy Phong mới khẽ run.
Cậu mím môi, không biết người phía sau là ai, chỉ cảm nhận được khí tức quen thuộc — vừa trầm ổn, vừa lạnh, lại có chút khiến người ta không dám kháng cự.Ngay lúc ấy, Lý Trầm Chu dừng lại, chỉ còn cách cậu nửa bước.
Khoảng cách gần đến mức, nếu nghiêng người thêm chút nữa, vai họ sẽ chạm vào nhau.
Hắn đứng yên, không nói, không động — chỉ để ánh trăng chiếu lên cả hai thân ảnh, nhập làm một trong bóng đêm mờ ảo.Liễu Tùy Phong khẽ nhíu mày, tim đập nhanh một nhịp.
Rồi cậu lên tiếng, giọng khàn mà nhẹ như sương:> “Ai… ở đó?”
Giọng nói ấy, giữa đêm vắng, như sợi dây mảnh khảnh kéo cả bầu không khí căng lên đến cực điểm.Lý Trầm Chu hơi cúi đầu, đôi mắt tối lại.
Một thoáng, hắn định im lặng như mọi khi — nhưng khi thấy cậu quay về phía mình, vẻ mặt mơ hồ, đôi môi khẽ run, hắn lại bất giác đáp khẽ, giọng trầm thấp như vọng từ đáy lòng:> “Là taGiọng nói ấy, dù chỉ hau chữ ngắn ngủi, lại khiến thân thể Liễu Tùy Phong khẽ run.
Cậu lập tức nhận ra — là hắn. Người mà cả đêm nay vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí mình, người khiến cậu không thể yên giấc.“Bang...chủ?” Cậu thốt lên, hơi thở khựng lại.
Trong vô thức, Liễu Tùy Phong lùi một bước, như thể bản năng muốn tránh xa, nhưng cổ tay đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy.Lực đạo không lớn, song đủ để ngăn lại mọi động tác của cậu.
Ngón tay hắn lạnh, nhưng nhiệt độ từ lòng bàn tay lại nóng đến lạ — nóng như đang áp cả một ngọn lửa vào da thịt.“Đừng sợ.” Lý Trầm Chu nói khẽ, giọng trầm thấp nhưng không hề có ý áp chế,
“Chỉ là thấy ngươi đứng ở đây… ta không muốn ngươi ngã.”Gió lùa qua hành lang, mang theo mùi gỗ thông ẩm và hương thuốc thoang thoảng trên người hắn.
Ánh trăng lấp lóa phản chiếu qua lớp vải trắng ngà che trước mắt Liễu Tùy Phong, cậu không nhìn thấy, chỉ cảm nhận được hơi thở của người trước mặt — gần đến mức tim đập dồn dập.> “Người… không cần phải…”
Cậu định nói gì đó, nhưng đầu ngón tay hắn lại siết nhẹ hơn, khiến lời nói nghẹn lại trong cổ.
“Đêm lạnh, gió mạnh. Ta chỉ muốn ở đây cùng ngươi một lát.”
Hắn nói, giọng bình thản đến khó đoán, nhưng trong đó ẩn chứa thứ gì đó vừa kiềm chế, vừa dịu dàng đến mức khiến người nghe không biết nên trốn đi đâu.Liễu Tùy Phong im lặng.
Chẳng biết là do hơi ấm từ bàn tay kia hay do lòng mình đang loạn, cậu không hề giãy ra nữa.
Chỉ khẽ cúi đầu, để mặc cho hai bóng người đứng dưới trăng — một trắng, một đen — đan xen lặng lẽ giữa màn đêm tĩnh mịch.
Một cơn gió đêm thổi qua, vạt áo dài của Liễu Tùy Phong khẽ lay động.
Cậu định quay người bước đi, nhưng vừa chuyển động thì chân đột nhiên trượt nhẹ trên nền đá ẩm, thân thể mất thăng bằng.Trong thoáng chốc, một cánh tay mạnh mẽ đã siết chặt lấy eo cậu.Hơi thở nóng bỏng phả lên bên tai, nhịp tim của cả hai như hòa làm một.
Khoảng cách giữa họ gần đến mức… chỉ cần Lý Trầm Chu hơi cúi xuống, môi hắn có thể chạm vào gò má lạnh của cậu.Liễu Tùy Phong sững lại, cả người căng cứng.
Cậu nghe thấy nhịp thở trầm ổn của hắn, nghe cả mùi hương nhàn nhạt pha chút cay nồng quen thuộc trên người — mùi của thuốc và gỗ đàn hương.Một lát sau, hắn chậm rãi buông tay.
“Xin lỗi,” giọng hắn trầm xuống, “ta không cố ý.”“Không… không sao.” Cậu đáp nhỏ, né người sang bên, cố trấn định lại.Lý Trầm Chu nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc. Một lúc lâu, hắn mới cất giọng, nhẹ mà dứt khoát:
“Ngươi… có bao giờ hối hận không?”Liễu Tùy Phong khẽ khựng lại.
“Hối hận?”“Vì đã chọn ở lại cạnh ta.”Câu hỏi ấy vang lên, vừa như một lời thăm dò, vừa như ẩn chứa điều gì khác sâu xa hơn.
Gió đêm lại thổi qua, mang theo tiếng trúc va nhau khẽ rung trên mái hiên.Liễu Tùy Phong không đáp ngay.
Một lúc lâu sau, cậu chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười phảng phất sự bình tĩnh, lại ẩn chút gì đó không thể gọi tên.
“Nếu ta nói… chưa từng, ngươi có tin không?”Lý Trầm Chu lặng người.
Ánh trăng hắt qua, rọi lên nửa khuôn mặt hắn — lạnh nhạt mà dịu dàng, như đang đấu tranh với điều gì đó trong lòng.“Tin.”
Hắn đáp rất khẽ, gần như chỉ đủ để người trước mặt nghe thấy.Rồi, hắn khẽ xoay người, đứng sát bên cậu, cùng hướng ánh nhìn (dù đôi mắt cậu giờ không còn thấy gì) ra bầu trời đêm.
Hai người cứ thế đứng im lặng thật lâu — cho đến khi ánh trăng như cũng ngại ngần, len lỏi sau mấy tầng mây mỏng.
Sau khi im lặng đứng cạnh nhau hồi lâu, Lý Trầm Chu khẽ xoay người rời đi
bước chân hắn rất khẽ, nhưng từng tiếng lại rơi vào lòng Liễu Tùy Phong như mũi kim lạnh.Cậu vẫn đứng đó, không gọi hắn lại, cũng không dám bước tới. Chỉ lặng lẽ nghe âm thanh ấy xa dần, như nghe chính bản thân mình bị bỏ lại giữa một khoảng trời rỗng.Trăng trên cao sáng đến chói, nhưng trong mắt cậu chỉ còn lại một mảnh tối. Mọi thứ xung quanh đều mờ đi — chỉ còn hình bóng người kia vẫn in trong đáy mắt, rõ ràng đến đau đớn.“Ta… chưa từng hối hận…”
Giọng cậu khàn, yếu đến mức như bị gió cuốn đi.Từ khoảnh khắc năm ấy — khi hắn chìa tay giữa vực sâu, cứu lấy cậu từ ranh giới sống chết — Liễu Tùy Phong đã có một ánh sáng duy nhất trong đời.
Một ánh sáng ấm áp mà cậu không dám chạm, không dám gọi tên.Vì chỉ cần gọi ra, chỉ cần thừa nhận, ánh sáng ấy có lẽ sẽ vụt tắt.Với người khác, Lý Trầm Chu là bang chủ cao cao tại thượng.
Nhưng với Liễu Tùy Phong, hắn là sinh mệnh mà cậu muốn giữ lại, dù phải đổi bằng tất cả những gì còn sót lại trong đời mình.Đêm ấy, gió vẫn thổi.
Nhưng trong lòng Liễu Tùy Phong, chỉ còn lại một sự tĩnh lặng cô độc —
một thứ tình cảm sâu như vực, lặng như trăng,
vĩnh viễn chẳng ai nghe được ngoài chính cậu.
Sáng sớm, sương phủ trắng cả con đường nhỏ dẫn ra ngoài trấn.
Liễu Tùy Phong được Tống Minh Châu dìu ra xe, vẫn giữ băng vải trắng trước mắt, dáng người mảnh khảnh dưới nắng sớm trông càng thêm tĩnh lặng.Lý Trầm Chu đã đứng đợi từ trước, áo choàng đen phủ kín vai, gương mặt điềm tĩnh không chút biểu cảm.
Hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy cậu khi cậu bước lên xe, tay khẽ chạm vào tay Liễu Tùy Phong — một thoáng ngắn ngủi nhưng khiến tim cả hai cùng khựng lại.Bánh xe ngựa bắt đầu lăn.
Tiếng vó ngựa vang đều trên con đường đất ẩm, hòa cùng tiếng gió sáng sớm thổi qua cánh rừng.Bên trong xe, Liễu Tùy Phong ngồi yên, nghe mọi thứ xung quanh bằng cả thính giác. Cậu biết, ở phía đối diện, người kia vẫn đang nhìn mình. Ánh nhìn ấy không còn lạnh như trước, nhưng vẫn đủ khiến lòng cậu xao động.Tống Minh Châu cưỡi ngựa theo bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn vào trong xe, ánh mắt chứa đầy những điều khó nói.Trở về bang…
Ba chữ ấy vang trong đầu Liễu Tùy Phong, nhưng cậu chẳng thấy bình yên chút nào.Từ nay, mỗi một ngày đi cùng Lý Trầm Chu — sẽ là một ngày mà cậu phải giấu đi đôi mắt mù, và cả trái tim mình.
Suốt dọc đường, trong xe chỉ có tiếng bánh xe nghiến trên đất và tiếng vó ngựa đều đặn vọng lên.
Không ai nói lời nào.
Lý Trầm Chu vẫn lặng lẽ nhìn người đối diện, còn Liễu Tùy Phong ngồi im, đôi mắt bịt vải trắng khẽ hướng về khoảng không vô định.Bỗng xe ngựa xóc mạnh.
Phu xe hốt hoảng kéo cương — bánh xe đột ngột dằn lên một viên đá lớn.“Cẩn thận!”
Lý Trầm Chu vừa kịp thốt lên thì Liễu Tùy Phong đã nghiêng người về phía trước, mất thăng bằng.Trong khoảnh khắc ấy, hắn theo phản xạ đưa tay ra đỡ lấy cậu, nhưng đà nghiêng quá mạnh khiến cả hai cùng ngã xuống sàn xe.
Âm thanh “thịch” vang lên khẽ khàng — Lý Trầm Chu ở bên dưới, còn Liễu Tùy Phong ngã gọn trong vòng tay hắn.Khoảng cách gần đến mức hơi thở của cả hai hòa làm một.
Cánh tay Lý Trầm Chu vẫn siết chặt theo bản năng, như sợ chỉ cần buông ra, người kia sẽ tan biến.Một mùi hương nhè nhẹ từ người Liễu Tùy Phong thoáng qua — dịu mát, sạch sẽ, khiến tim hắn chao nghiêng.
Còn cậu, dường như cũng cảm nhận được hơi ấm mạnh mẽ đang vây quanh mình, liền khẽ khựng lại, tay vô thức chạm lên ngực người kia.Bên ngoài, gió sớm thổi qua tấm rèm xe, lùa ánh nắng nhạt vào giữa hai người.
Thời gian, như cũng vì giây phút đó mà khựng lại.
Tiếng động mạnh trong xe khiến Tống Minh Châu giật mình.
Nàng vội kéo dây cương, nhảy xuống khỏi ngựa, trong lòng lo sợ chuyện chẳng lành.“Công tử!” — nàng gọi khẽ, rồi không đợi đáp, đã lao đến bên xe, một tay vén rèm lên.Ngay giây khắc đó, ánh sáng ban mai lọt vào trong xe.
Trước mắt nàng là một cảnh tượng khiến người ta không khỏi chết lặng.Liễu Tùy Phong ngã nghiêng trong vòng tay Lý Trầm Chu, cả hai gần như chồng lên nhau, hơi thở giao hòa trong không gian chật hẹp.
Rèm xe lay nhẹ theo gió, khiến bóng hình họ đan vào nhau thành một khoảng mơ hồ khó phân biệt.Cả ba đều khựng lại.Lý Trầm Chu sững người trong thoáng chốc, rồi chậm rãi buông tay ra.
Liễu Tùy Phong cũng nhanh chóng chống tay, lảo đảo ngồi dậy, gò má khẽ ửng đỏ.Tống Minh Châu đứng ngoài, há hốc miệng nhìn, không biết nên lên tiếng hay lùi lại, chỉ thấy má mình cũng nóng ran.
Không khí trong xe lúc ấy như bị đông cứng, chỉ còn nghe thấy tiếng vó ngựa nện đều trên đường xa.Một hồi lâu, Lý Trầm Chu khẽ hắng giọng, cố lấy lại vẻ nghiêm nghị thường ngày:
“Phu xe, tiếp tục đi.”
Tống Minh Châu khẽ ho một tiếng, rồi vội vàng buông rèm xuống, mặt đỏ bừng như lửa đốt.
Nàng không dám nhìn thêm, chỉ cúi đầu lắp bắp:
“Thuộc hạ… xin thứ lỗi, ta chỉ… tưởng trong xe có chuyện…”Tiếng nói của nàng càng lúc càng nhỏ, gió ngoài đường cuốn đi gần hết.
Khi nàng trở lại chỗ ngồi trước xe, tay vẫn còn run nhẹ, trong lòng không khỏi xấu hổ — chỉ là một cơn chấn động nhỏ, sao lại khiến nàng hồ đồ đến thế.Trong xe, Liễu Tùy Phong vẫn im lặng, không dám cất lời.
Hơi thở hắn dường như còn vương lại nơi cổ áo của Lý Trầm Chu, gần đến mức chỉ cần nghiêng thêm một chút thôi là có thể cảm nhận được mùi hương thanh trầm đặc trưng của người kia.Lý Trầm Chu cũng không nói gì, chỉ khẽ quay mặt đi, giọng trầm thấp cất lên như thể chẳng có chuyện gì xảy ra:
“Ngồi cho vững. Đường còn dài.”Câu nói ngắn ngủi, bình thường đến tĩnh lặng —
nhưng trong lòng Liễu Tùy Phong lại nổi lên một cơn sóng khó tả.
Hắn mím môi, bàn tay vô thức siết chặt góc áo của mình, chỉ sợ người đối diện nghe thấy nhịp tim đang đập quá nhanh trong lồng ngực.Xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh trên con đường trải dài trong ánh nắng xế chiều.
Tống Minh Châu ngồi trước, vẫn còn âm ỉ ngượng ngùng;
trong xe, hai người im lặng — nhưng giữa khoảng trống đó, dường như có một thứ cảm xúc mơ hồ đang lớn dần, len lỏi theo từng nhịp bánh xe lăn.
Trời sụp tối.
Xe ngựa dừng lại bên một quán trọ nhỏ nằm ven rừng. Quán không lớn, nhưng sạch sẽ và yên tĩnh, chỉ có ánh đèn lồng lay động trong gió đêm.Tống Minh Châu bước xuống trước, sắp xếp phòng rồi quay lại đỡ Liễu Tùy Phong xuống xe.
“Công tử, phía trước có phòng trống, ta đã thuê rồi.”
Nàng nói nhẹ nhàng, vẫn giữ vẻ cung kính, nhưng ánh mắt lướt qua Lý Trầm Chu thoáng có chút dè dặt.Lý Trầm Chu chỉ khẽ gật đầu, giọng lạnh nhạt nhưng trầm ổn:
“Ngươi đi nghỉ trước đi. Ta vào sau.”Khi Minh Châu đã lui đi, trong sân trọ chỉ còn hai người.
Gió đêm hơi lạnh, Liễu Tùy Phong mù, chỉ biết dựa vào âm thanh mà cảm nhận khoảng cách.
Nghe tiếng bước chân chậm rãi của người kia lại gần, hắn khẽ nói:
“Bang chủ… ta có làm phiền ngài không?”Lý Trầm Chu dừng lại. Một khoảng im lặng dài.
“Phiền?” – hắn lặp lại, giọng khẽ, gần như có ý cười – “Nếu ngươi thật sự phiền, ta đã chẳng đích thân đi đường này cùng ngươi.”Liễu Tùy Phong ngẩn ra.
Câu nói đơn giản ấy, nhưng trong lòng lại như có gì đó bị chạm vào.
Một lúc lâu, hắn mới nhẹ giọng đáp:
“Thuộc hạ… chỉ sợ mình khiến ngài mệt mỏi.”Lý Trầm Chu tiến thêm một bước, đứng ngay trước mặt hắn.
Hắn nhìn người thiếu niên với đôi mắt bị băng trắng che phủ, gương mặt tái nhợt nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Một thoáng xúc động mơ hồ thoáng qua đáy mắt.“Ngươi mệt rồi. Nghỉ đi.”
Giọng hắn dịu xuống, hiếm hoi có sự ôn hòa đến lạ.Liễu Tùy Phong khẽ cúi đầu, bước vào trong phòng. Nhưng khi vừa tới ngưỡng cửa, hắn lại dừng lại, như muốn nói điều gì đó… rồi lại thôi.
Chỉ có tiếng cửa phòng khép lại nhẹ nhàng, và Lý Trầm Chu đứng bên ngoài thật lâu, nhìn ánh đèn bên trong lay động — như đang cố kìm lại thứ gì đang dâng lên trong ngực.Đêm ấy trôi qua yên tĩnh như mặt hồ không gợn sóng. Không ai nói thêm lời nào, chỉ có tiếng gió lùa qua song cửa, khẽ chạm vào ngọn đèn dầu đã sắp tàn.Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu ngày len qua tấm rèm mỏng, Lý Trầm Chu đã dậy từ sớm. Hắn đứng ngoài hiên, áo khoác mỏng phất nhẹ trong gió, ánh mắt trầm tĩnh như cơn sương sớm trên núi. Một lát sau, Liễu Tùy Phong cũng bước ra, đôi mắt vẫn còn băng vải trắng, sắc mặt tái nhợt nhưng đã bình tĩnh hơn nhiều.Không ai nói với ai điều gì. Chỉ một cái gật đầu nhẹ — đủ để hiểu ý.Xe ngựa sớm đã chuẩn bị sẵn ngoài cổng trấn nhỏ. Khi cả hai cùng bước lên, Tống Minh Châu khẽ cúi đầu chào rồi đánh xe lăn bánh. Tiếng vó ngựa vang đều trên con đường đất ẩm, mang theo hơi lạnh buổi sớm mai.Trong xe, không khí tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng bánh xe nghiền trên sỏi. Lý Trầm Chu ngồi tựa lưng vào thành, đôi mắt khẽ nhắm, như đang suy nghĩ điều gì. Còn Liễu Tùy Phong thì chỉ im lặng, hai tay đặt trên đầu gối, lặng lẽ cảm nhận nhịp rung của xe ngựa — vừa xa xăm, vừa gần gũi đến lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz