PHÓ SƠN HẢI. ( lý trầm chu x liễu tùy phong )
17
Cả đêm trôi qua trong im lặng, Lý Trầm Chu vẫn ngồi bên cạnh Liễu Tùy Phong. Không nói lời nào, không cử động quá mức, chỉ quan sát và chăm sóc từng hơi thở, từng biểu hiện nhỏ của cậu.Ánh nến le lói chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị nhưng tràn đầy quan tâm của bang chủ, trong khi Liễu Tùy Phong say giấc, không hề nhận ra sự hiện diện sát bên. Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn lại nhịp thở hòa nhịp giữa người và người, như một bảo vệ âm thầm, không lời, mà rất đỗi ấm áp.Sáng hôm sau, ánh nắng len qua khe cửa, hắt nhẹ lên gương mặt Liễu Tùy Phong vẫn đang say giấc. Hắn mở mắt chậm rãi, cơ thể còn hơi mỏi nhưng vết thương đã bớt đau hơn.Bên cạnh, Lý Trầm Chu vẫn ngồi yên, lặng lẽ quan sát cậu. Đôi mắt nghiêm nghị nhưng ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc, như muốn chắc chắn rằng cậu thật sự bình an sau một đêm dài. Không gian im ắng, chỉ có tiếng thở nhẹ của cả hai, và cảm giác yên bình hiếm hoi len lỏi giữa những sóng gió vừa qua.
Lý Trầm Chu khẽ cúi xuống, đặt tay lên trán Liễu Tùy Phong, cảm nhận từng nhịp hơi ấm. Hắn nhíu mày, so sánh với nhiệt độ cơ thể mình, cảm giác chưa thật chắc chắn khiến Lý Trầm Chu lại cúi người xuống, áp trán mình lên trán Liễu Tùy Phong, lắng nghe từng nhịp hơi ấm. Khi cảm nhận được nhiệt độ đã dịu hơn, không còn bỏng rát như trước, hắn mới thật sự thở phào, lòng phần nào yên tâm.Được một lúc, Liễu Tùy Phong bắt đầu nói mớ, lắp bắp những từ không rõ ràng… nhưng đôi mắt vẫn khép chặt, không hé mở. Hơi thở nặng nề, run rẩy khiến Lý Trầm Chu không khỏi lo lắng, liền cúi sát xuống nghe, nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu để cảm nhận, đồng thời khẽ khẽ an ủi: “Bình tĩnh, ta ở đây…”Nghe thấy Liễu Tùy Phong nói “nước”, Lý Trầm Chu liền hiểu cậu đang khát do cơn sốt đêm qua. Hắn nhanh chóng đi rót một cốc nước đầy, cẩn thận mang lại cho cậu, chuẩn bị cho cậu uống.Nhìn Liễu Tùy Phong vẫn mơ màng, Lý Trầm Chu không chần chừ nữa. Hắn cúi xuống, ngậm một ngụm nước to trong miệng rồi áp sát môi cậu, truyền từng giọt qua. Ban đầu Liễu Tùy Phong chỉ mơ màng uống vài ngụm, nhưng khi cảm nhận được vị nước mát lành trôi xuống cổ họng, cậu bỗng háo hức hơn. Cậu vòng tay ôm lấy Lý Trầm Chu, cơ thể run run, mắt vẫn nhắm tịt nhưng khuôn mặt lại lóe lên một chút hứng khởi.Những lần bón nước tiếp theo, Liễu Tùy Phong không còn giữ được sự tỉnh táo, tựa như cơn khát suốt đêm được giải tỏa. Cậu mút lấy môi Lý Trầm Chu, cắn nhẹ, cố gắng lấy thật nhiều nước trong miệng hắn, nuốt trôi từng giọt, cả nước bọt theo. Hơi thở cậu dần gấp gáp, tay ôm chặt lấy hắn như sợ nếu buông ra sẽ mất đi phần nước quý giá ấy.Lý Trầm Chu vừa chăm chú bón nước vừa nhìn khuôn mặt cậu đỏ ửng, hơi thở nặng nhọc. Hắn thấy Liễu Tùy Phong uống một cách đầy háo hức, đôi tay và cơ thể run rẩy vì khát, mà trong lòng vừa lo lắng vừa có một cảm giác khó tả: vừa muốn bảo vệ vừa muốn giữ cậu thật gần. Hắn điều chỉnh tốc độ, từng chút một, để nước trôi xuống nhẹ nhàng, vừa đủ để cậu không bị sặc nhưng vẫn thỏa được cơn khát.Khi cảm giác mệt mỏi và khát dần dịu xuống, Liễu Tùy Phong vẫn còn ôm chặt Lý Trầm Chu, đầu dựa vào ngực hắn, hơi thở nặng nhọc nhưng đã mềm mại hơn. Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên tóc cậu, áp trán vào trán cậu, cảm nhận nhịp tim đang hồi phục dần. Cả hai cứ thế im lặng, chỉ còn tiếng thở đều, tiếng nước chảy nhẹ, và cảm giác gần gũi, ấm áp lan tỏa trong căn phòng nhỏ.
Lý Trầm Chu nhìn xuống người đang nằm dưới mình, ánh mắt chậm rãi nhưng sâu thẳm. Trước kia, trong lòng hắn chỉ là một mớ cảm xúc mơ hồ, vừa muốn bảo vệ vừa tò mò, nhưng giờ đây, mọi thứ rõ ràng đến mức làm hắn hơi choáng váng — hắn đã yêu Liễu Tùy Phong.Hắn cảm nhận từng nhịp thở yếu ớt, từng chuyển động nhỏ của cậu, thấy rõ sự mỏng manh, dễ tổn thương, và đồng thời thấy cả sự tin tưởng tuyệt đối mà cậu đặt vào hắn. Trái tim Lý Trầm Chu như bị gương chiếu thẳng vào, không còn chỗ cho sự mơ hồ hay do dự. Mỗi cử chỉ, mỗi hơi thở của Liễu Tùy Phong đều khiến lòng hắn trở nên dạt dào một cảm giác vừa muốn bảo vệ, vừa muốn giữ chặt.Hắn khẽ hạ trán xuống chạm nhẹ vào trán cậu, nhắm mắt lại một chút, như muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào tim. Hắn biết, từ giây phút này, tình cảm ấy không thể nào nguôi đi, không còn là mơ hồ hay nghi hoặc nữa — hắn đã thực sự yêu Liễu Tùy Phong.
Chiều xuống, Liễu Tùy Phong chậm rãi mở mắt, nhưng trước mắt cậu vẫn chỉ là một màn đen sẫm, tuyệt nhiên không một tia sáng. Cậu liếc qua xung quanh, cố nhận biết môi trường, nhưng mọi thứ đều mờ mịt, khiến nhịp tim cậu vừa hồi hộp vừa lo lắng.Cảm giác mất thị lực tạm thời khiến cậu khẽ rên một tiếng, run rẩy đặt tay lên trán, cơ thể còn yếu sau cơn sốt, rồi bỗng nhớ đến Tống Minh Châu.“Minh Châu…” cậu gọi khẽ, giọng còn mơ màng nhưng đủ để vang lên trong phòng.Bên cạnh, Lý Trầm Chu vẫn im lặng ngồi yên một chỗ, mắt chăm chú quan sát từng cử động của cậu. Hắn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn, theo dõi mọi hành động của Liễu Tùy Phong một cách tỉ mỉ, như thể muốn chắc chắn rằng cậu vẫn an toàn.Không gian tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh khẽ vang của tiếng gọi Tống Minh Châu, và sự hiện diện yên lặng của Lý Trầm Chu làm khoảnh khắc thêm phần căng thẳng nhưng cũng ấm áp.
Thường ngày, chỉ cần cậu gọi một tiếng “Minh Châu”, nàng sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh. Nhưng lúc này, chẳng có bất kỳ âm thanh nào vang lên. Mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng đến mức kỳ lạ, im ắng một cách khiến tim người cảm thấy nặng trĩu và hơi thở cũng dường như bị bóp nghẹt trong không gian. Liễu Tùy Phong ngồi đó, khẽ run rẩy, đôi tay siết chặt, mắt nhìn mờ mịt trước màn đen, cảm giác cô độc bao trùm cả căn phòng.Liễu Tùy Phong ngồi lặng trong bóng tối, cảm nhận được sự im lặng nặng nề như một bức màn vô hình che phủ khắp phòng. Cậu muốn kêu tên Tống Minh Châu thêm lần nữa, nhưng cổ họng như bị nghẹn, chẳng phát ra được âm thanh. Mỗi nhịp thở đều trở nên khó nhọc, và trong đầu cậu hiện lên vô số hình ảnh mơ hồ: cảnh tượng cũ, tiếng cười, ánh mắt lo lắng… tất cả đều biến mất, chỉ còn lại bóng tối bao trùm.Đôi tay mảnh khảnh run rẩy, cậu rúc sát vào người, cố gắng định thần nhưng cảm giác trống rỗng và hoảng sợ vẫn len lỏi khắp cơ thể. Liễu Tùy Phong nhận ra, lần này không chỉ là mù tạm thời nữa, mà như thể cả thế giới quanh cậu đều biến mất, chỉ còn cậu với nỗi sợ hãi vô hình.Trong khoảnh khắc ấy, cậu khẽ nhắm mắt lại, môi run run, lòng tự hỏi: “Sao… sao mọi thứ lại trở nên im lặng và tĩnh mịch đến thế này…?”Không gian vẫn tĩnh lặng. Chỉ có tim cậu đập thình thịch trong bóng tối, nhắc nhở rằng Liễu Tùy Phong vẫn còn sống, vẫn còn cảm nhận được, và… vẫn cần một bàn tay dẫn lối.Liễu Tùy Phong cố gắng nuốt nước bọt, môi run run, cổ họng khàn khàn như muốn phá vỡ màn im lặng. Cậu cố gắng cắn chặt môi, dồn hết sức lực để phát ra một tiếng gọi, một âm thanh nhỏ yếu ớt, “Minh… Châu…”Âm thanh ấy như lạc giữa không gian tĩnh lặng, nhưng cũng đủ để cậu cảm nhận sự hiện diện xa xăm của Tống Minh Châu trong tâm trí. Cậu lại hít sâu, cố gắng gọi thêm lần nữa, mạnh mẽ hơn, nhưng tiếng gọi vẫn yếu ớt và rung rinh.Mồ hôi lấm tấm trên trán, tay nắm chặt áo, Liễu Tùy Phong cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nỗi hoảng loạn xen lẫn hy vọng dâng trào. Cậu biết, chỉ cần có ai đó nghe thấy, mọi thứ sẽ bớt tăm tối, bớt đáng sợ…Cổ họng Liễu Tùy Phong khàn đặc, cố gắng phát ra từng tiếng gọi nhưng mãi chẳng thấy Tống Minh Châu đáp lại. Cảm giác hoang mang len lỏi, cậu quyết định không thể chờ thêm nữa.Cậu run rẩy lần mò về phía bàn trà trong phòng, tay chạm vào mặt bàn lạnh, tìm cốc nước. Một lần hít sâu, Liễu Tùy Phong đưa cốc lên môi, uống từng ngụm nhỏ, để nước mát trôi xuống cổ họng đang khô rát. Mỗi ngụm nước như tiếp thêm chút sức sống, giúp cậu bình tĩnh hơn giữa căn phòng tĩnh lặng đầy bóng tối.Dù vẫn chưa nhìn thấy gì, nhưng ít nhất giờ đây cậu cảm nhận được hơi nước mát và âm thanh tí tách khi nước chạm vào cốc, khiến cậu yên tâm hơn một chút.Bên cạnh Liễu Tùy Phong, Lý Trầm Chu vẫn ngồi yên, không nói một lời. Hắn chỉ lặng lẽ quan sát mọi động tác của cậu: từng cử chỉ run rẩy, từng cái đưa cốc lên môi, từng nhịp thở khẽ khàng… Ánh mắt hắn trầm lặng, sâu thẳm, dõi theo mà không can thiệp, như muốn ghi nhớ mọi khoảnh khắc trước mắt.Liễu Tùy Phong hoàn toàn không hay biết. Trong đầu cậu vẫn hỗn độn với mơ màng, bối rối và chút sợ hãi. Cậu lúng túng lần mò đến bàn trà để uống một cốc nước, hoàn toàn không nhận ra rằng Lý Trầm Chu đang âm thầm quan sát, bảo vệ cậu trong từng cử chỉ, từng khoảnh khắc im lặng.Ngay khi tống minh châu nghe thấy tiếng động phát ra từ trong phòng, nàng vội vàng quay trở lại. Cánh cửa vừa mở ra, hình ảnh liễu tùy phong đang ngồi trên ghế, hai tay khẽ siết lại, đôi mắt vẫn là một mảng tối đen khiến nàng thoáng nghẹn lại trong lòng.Ngay sau nàng, đại phu cũng bước vào. Ông khẽ cau mày, tiến lại gần bên giường kiểm tra hòm thuốc rồi nhìn thoáng qua sắc mặt của liễu tùy phong, giọng trầm ổn mà nghiêm nghị:“Công tử, người đã tỉnh lại là tốt rồi. Nhưng đôi mắt này… cần phải điều dưỡng thêm, không thể nóng vội.”Tống minh châu lập tức bước đến, nhẹ giọng:
“Đại phu, người xem có thể dùng thêm dược liệu gì để giúp công tử hồi phục nhanh hơn không? Ngài ấy… vẫn chưa nhìn thấy gì cả.”Liễu tùy phong khẽ nghiêng đầu, mỉm cười yếu ớt, giọng trầm mà điềm tĩnh:
“Không sao đâu, chỉ là tạm thời thôi. Ta vẫn nghe rõ mà.”Lý trầm chu ngồi bên cạnh im lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, trong lòng như có thứ gì đó đang dâng lên mà hắn không thể nói thành lời.Tống Minh Châu khẽ liếc sang phía Lý Trầm Chu, như muốn xin ý chỉ hoặc chờ hắn lên tiếng. Nhưng hắn vẫn ngồi đó, ánh mắt sâu như vực thẳm, nhìn chằm chằm vào Liễu Tùy Phong không rời.Một lúc sau, không nói một lời, Lý Trầm Chu bỗng đứng dậy. Tiếng bước chân trầm ổn vang lên trên sàn gỗ khiến cả Tống Minh Châu lẫn Đại phu đều thoáng khựng lại. Hắn đi thẳng đến trước mặt Liễu Tùy Phong, rồi chậm rãi cúi người xuống, bàn tay lạnh hơn thường ngày nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu.Liễu Tùy Phong hơi giật mình, đầu khẽ nghiêng về phía bàn tay đang cầm mình. Cảm nhận được hơi ấm ấy, cậu tưởng rằng đó là đại phu đang bắt mạch, nên cũng không tránh né, để mặc người kia cầm lấy tay mình.Bàn tay Lý Trầm Chu siết nhẹ, ngón tay cái khẽ vuốt qua cổ tay mảnh khảnh, nơi mạch đập yếu ớt nhưng đều đặn. Trong thoáng chốc, trong mắt hắn ánh lên một tia phức tạp — nửa dịu dàng, nửa đau xót, lại xen lẫn chút chiếm hữu khó diễn tả thành lời.Tống Minh Châu đứng bên cạnh, tim như bị bóp nghẹt, chỉ có thể cúi đầu im lặng. Nàng hiểu — bang chủ không đơn thuần chỉ “quan tâm” đến công tử nữa rồi.
Lý Trầm Chu khẽ cúi xuống, đặt tay lên trán Liễu Tùy Phong, cảm nhận từng nhịp hơi ấm. Hắn nhíu mày, so sánh với nhiệt độ cơ thể mình, cảm giác chưa thật chắc chắn khiến Lý Trầm Chu lại cúi người xuống, áp trán mình lên trán Liễu Tùy Phong, lắng nghe từng nhịp hơi ấm. Khi cảm nhận được nhiệt độ đã dịu hơn, không còn bỏng rát như trước, hắn mới thật sự thở phào, lòng phần nào yên tâm.Được một lúc, Liễu Tùy Phong bắt đầu nói mớ, lắp bắp những từ không rõ ràng… nhưng đôi mắt vẫn khép chặt, không hé mở. Hơi thở nặng nề, run rẩy khiến Lý Trầm Chu không khỏi lo lắng, liền cúi sát xuống nghe, nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu để cảm nhận, đồng thời khẽ khẽ an ủi: “Bình tĩnh, ta ở đây…”Nghe thấy Liễu Tùy Phong nói “nước”, Lý Trầm Chu liền hiểu cậu đang khát do cơn sốt đêm qua. Hắn nhanh chóng đi rót một cốc nước đầy, cẩn thận mang lại cho cậu, chuẩn bị cho cậu uống.Nhìn Liễu Tùy Phong vẫn mơ màng, Lý Trầm Chu không chần chừ nữa. Hắn cúi xuống, ngậm một ngụm nước to trong miệng rồi áp sát môi cậu, truyền từng giọt qua. Ban đầu Liễu Tùy Phong chỉ mơ màng uống vài ngụm, nhưng khi cảm nhận được vị nước mát lành trôi xuống cổ họng, cậu bỗng háo hức hơn. Cậu vòng tay ôm lấy Lý Trầm Chu, cơ thể run run, mắt vẫn nhắm tịt nhưng khuôn mặt lại lóe lên một chút hứng khởi.Những lần bón nước tiếp theo, Liễu Tùy Phong không còn giữ được sự tỉnh táo, tựa như cơn khát suốt đêm được giải tỏa. Cậu mút lấy môi Lý Trầm Chu, cắn nhẹ, cố gắng lấy thật nhiều nước trong miệng hắn, nuốt trôi từng giọt, cả nước bọt theo. Hơi thở cậu dần gấp gáp, tay ôm chặt lấy hắn như sợ nếu buông ra sẽ mất đi phần nước quý giá ấy.Lý Trầm Chu vừa chăm chú bón nước vừa nhìn khuôn mặt cậu đỏ ửng, hơi thở nặng nhọc. Hắn thấy Liễu Tùy Phong uống một cách đầy háo hức, đôi tay và cơ thể run rẩy vì khát, mà trong lòng vừa lo lắng vừa có một cảm giác khó tả: vừa muốn bảo vệ vừa muốn giữ cậu thật gần. Hắn điều chỉnh tốc độ, từng chút một, để nước trôi xuống nhẹ nhàng, vừa đủ để cậu không bị sặc nhưng vẫn thỏa được cơn khát.Khi cảm giác mệt mỏi và khát dần dịu xuống, Liễu Tùy Phong vẫn còn ôm chặt Lý Trầm Chu, đầu dựa vào ngực hắn, hơi thở nặng nhọc nhưng đã mềm mại hơn. Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên tóc cậu, áp trán vào trán cậu, cảm nhận nhịp tim đang hồi phục dần. Cả hai cứ thế im lặng, chỉ còn tiếng thở đều, tiếng nước chảy nhẹ, và cảm giác gần gũi, ấm áp lan tỏa trong căn phòng nhỏ.
Lý Trầm Chu nhìn xuống người đang nằm dưới mình, ánh mắt chậm rãi nhưng sâu thẳm. Trước kia, trong lòng hắn chỉ là một mớ cảm xúc mơ hồ, vừa muốn bảo vệ vừa tò mò, nhưng giờ đây, mọi thứ rõ ràng đến mức làm hắn hơi choáng váng — hắn đã yêu Liễu Tùy Phong.Hắn cảm nhận từng nhịp thở yếu ớt, từng chuyển động nhỏ của cậu, thấy rõ sự mỏng manh, dễ tổn thương, và đồng thời thấy cả sự tin tưởng tuyệt đối mà cậu đặt vào hắn. Trái tim Lý Trầm Chu như bị gương chiếu thẳng vào, không còn chỗ cho sự mơ hồ hay do dự. Mỗi cử chỉ, mỗi hơi thở của Liễu Tùy Phong đều khiến lòng hắn trở nên dạt dào một cảm giác vừa muốn bảo vệ, vừa muốn giữ chặt.Hắn khẽ hạ trán xuống chạm nhẹ vào trán cậu, nhắm mắt lại một chút, như muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào tim. Hắn biết, từ giây phút này, tình cảm ấy không thể nào nguôi đi, không còn là mơ hồ hay nghi hoặc nữa — hắn đã thực sự yêu Liễu Tùy Phong.
Chiều xuống, Liễu Tùy Phong chậm rãi mở mắt, nhưng trước mắt cậu vẫn chỉ là một màn đen sẫm, tuyệt nhiên không một tia sáng. Cậu liếc qua xung quanh, cố nhận biết môi trường, nhưng mọi thứ đều mờ mịt, khiến nhịp tim cậu vừa hồi hộp vừa lo lắng.Cảm giác mất thị lực tạm thời khiến cậu khẽ rên một tiếng, run rẩy đặt tay lên trán, cơ thể còn yếu sau cơn sốt, rồi bỗng nhớ đến Tống Minh Châu.“Minh Châu…” cậu gọi khẽ, giọng còn mơ màng nhưng đủ để vang lên trong phòng.Bên cạnh, Lý Trầm Chu vẫn im lặng ngồi yên một chỗ, mắt chăm chú quan sát từng cử động của cậu. Hắn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn, theo dõi mọi hành động của Liễu Tùy Phong một cách tỉ mỉ, như thể muốn chắc chắn rằng cậu vẫn an toàn.Không gian tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh khẽ vang của tiếng gọi Tống Minh Châu, và sự hiện diện yên lặng của Lý Trầm Chu làm khoảnh khắc thêm phần căng thẳng nhưng cũng ấm áp.
Thường ngày, chỉ cần cậu gọi một tiếng “Minh Châu”, nàng sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh. Nhưng lúc này, chẳng có bất kỳ âm thanh nào vang lên. Mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng đến mức kỳ lạ, im ắng một cách khiến tim người cảm thấy nặng trĩu và hơi thở cũng dường như bị bóp nghẹt trong không gian. Liễu Tùy Phong ngồi đó, khẽ run rẩy, đôi tay siết chặt, mắt nhìn mờ mịt trước màn đen, cảm giác cô độc bao trùm cả căn phòng.Liễu Tùy Phong ngồi lặng trong bóng tối, cảm nhận được sự im lặng nặng nề như một bức màn vô hình che phủ khắp phòng. Cậu muốn kêu tên Tống Minh Châu thêm lần nữa, nhưng cổ họng như bị nghẹn, chẳng phát ra được âm thanh. Mỗi nhịp thở đều trở nên khó nhọc, và trong đầu cậu hiện lên vô số hình ảnh mơ hồ: cảnh tượng cũ, tiếng cười, ánh mắt lo lắng… tất cả đều biến mất, chỉ còn lại bóng tối bao trùm.Đôi tay mảnh khảnh run rẩy, cậu rúc sát vào người, cố gắng định thần nhưng cảm giác trống rỗng và hoảng sợ vẫn len lỏi khắp cơ thể. Liễu Tùy Phong nhận ra, lần này không chỉ là mù tạm thời nữa, mà như thể cả thế giới quanh cậu đều biến mất, chỉ còn cậu với nỗi sợ hãi vô hình.Trong khoảnh khắc ấy, cậu khẽ nhắm mắt lại, môi run run, lòng tự hỏi: “Sao… sao mọi thứ lại trở nên im lặng và tĩnh mịch đến thế này…?”Không gian vẫn tĩnh lặng. Chỉ có tim cậu đập thình thịch trong bóng tối, nhắc nhở rằng Liễu Tùy Phong vẫn còn sống, vẫn còn cảm nhận được, và… vẫn cần một bàn tay dẫn lối.Liễu Tùy Phong cố gắng nuốt nước bọt, môi run run, cổ họng khàn khàn như muốn phá vỡ màn im lặng. Cậu cố gắng cắn chặt môi, dồn hết sức lực để phát ra một tiếng gọi, một âm thanh nhỏ yếu ớt, “Minh… Châu…”Âm thanh ấy như lạc giữa không gian tĩnh lặng, nhưng cũng đủ để cậu cảm nhận sự hiện diện xa xăm của Tống Minh Châu trong tâm trí. Cậu lại hít sâu, cố gắng gọi thêm lần nữa, mạnh mẽ hơn, nhưng tiếng gọi vẫn yếu ớt và rung rinh.Mồ hôi lấm tấm trên trán, tay nắm chặt áo, Liễu Tùy Phong cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nỗi hoảng loạn xen lẫn hy vọng dâng trào. Cậu biết, chỉ cần có ai đó nghe thấy, mọi thứ sẽ bớt tăm tối, bớt đáng sợ…Cổ họng Liễu Tùy Phong khàn đặc, cố gắng phát ra từng tiếng gọi nhưng mãi chẳng thấy Tống Minh Châu đáp lại. Cảm giác hoang mang len lỏi, cậu quyết định không thể chờ thêm nữa.Cậu run rẩy lần mò về phía bàn trà trong phòng, tay chạm vào mặt bàn lạnh, tìm cốc nước. Một lần hít sâu, Liễu Tùy Phong đưa cốc lên môi, uống từng ngụm nhỏ, để nước mát trôi xuống cổ họng đang khô rát. Mỗi ngụm nước như tiếp thêm chút sức sống, giúp cậu bình tĩnh hơn giữa căn phòng tĩnh lặng đầy bóng tối.Dù vẫn chưa nhìn thấy gì, nhưng ít nhất giờ đây cậu cảm nhận được hơi nước mát và âm thanh tí tách khi nước chạm vào cốc, khiến cậu yên tâm hơn một chút.Bên cạnh Liễu Tùy Phong, Lý Trầm Chu vẫn ngồi yên, không nói một lời. Hắn chỉ lặng lẽ quan sát mọi động tác của cậu: từng cử chỉ run rẩy, từng cái đưa cốc lên môi, từng nhịp thở khẽ khàng… Ánh mắt hắn trầm lặng, sâu thẳm, dõi theo mà không can thiệp, như muốn ghi nhớ mọi khoảnh khắc trước mắt.Liễu Tùy Phong hoàn toàn không hay biết. Trong đầu cậu vẫn hỗn độn với mơ màng, bối rối và chút sợ hãi. Cậu lúng túng lần mò đến bàn trà để uống một cốc nước, hoàn toàn không nhận ra rằng Lý Trầm Chu đang âm thầm quan sát, bảo vệ cậu trong từng cử chỉ, từng khoảnh khắc im lặng.Ngay khi tống minh châu nghe thấy tiếng động phát ra từ trong phòng, nàng vội vàng quay trở lại. Cánh cửa vừa mở ra, hình ảnh liễu tùy phong đang ngồi trên ghế, hai tay khẽ siết lại, đôi mắt vẫn là một mảng tối đen khiến nàng thoáng nghẹn lại trong lòng.Ngay sau nàng, đại phu cũng bước vào. Ông khẽ cau mày, tiến lại gần bên giường kiểm tra hòm thuốc rồi nhìn thoáng qua sắc mặt của liễu tùy phong, giọng trầm ổn mà nghiêm nghị:“Công tử, người đã tỉnh lại là tốt rồi. Nhưng đôi mắt này… cần phải điều dưỡng thêm, không thể nóng vội.”Tống minh châu lập tức bước đến, nhẹ giọng:
“Đại phu, người xem có thể dùng thêm dược liệu gì để giúp công tử hồi phục nhanh hơn không? Ngài ấy… vẫn chưa nhìn thấy gì cả.”Liễu tùy phong khẽ nghiêng đầu, mỉm cười yếu ớt, giọng trầm mà điềm tĩnh:
“Không sao đâu, chỉ là tạm thời thôi. Ta vẫn nghe rõ mà.”Lý trầm chu ngồi bên cạnh im lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, trong lòng như có thứ gì đó đang dâng lên mà hắn không thể nói thành lời.Tống Minh Châu khẽ liếc sang phía Lý Trầm Chu, như muốn xin ý chỉ hoặc chờ hắn lên tiếng. Nhưng hắn vẫn ngồi đó, ánh mắt sâu như vực thẳm, nhìn chằm chằm vào Liễu Tùy Phong không rời.Một lúc sau, không nói một lời, Lý Trầm Chu bỗng đứng dậy. Tiếng bước chân trầm ổn vang lên trên sàn gỗ khiến cả Tống Minh Châu lẫn Đại phu đều thoáng khựng lại. Hắn đi thẳng đến trước mặt Liễu Tùy Phong, rồi chậm rãi cúi người xuống, bàn tay lạnh hơn thường ngày nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu.Liễu Tùy Phong hơi giật mình, đầu khẽ nghiêng về phía bàn tay đang cầm mình. Cảm nhận được hơi ấm ấy, cậu tưởng rằng đó là đại phu đang bắt mạch, nên cũng không tránh né, để mặc người kia cầm lấy tay mình.Bàn tay Lý Trầm Chu siết nhẹ, ngón tay cái khẽ vuốt qua cổ tay mảnh khảnh, nơi mạch đập yếu ớt nhưng đều đặn. Trong thoáng chốc, trong mắt hắn ánh lên một tia phức tạp — nửa dịu dàng, nửa đau xót, lại xen lẫn chút chiếm hữu khó diễn tả thành lời.Tống Minh Châu đứng bên cạnh, tim như bị bóp nghẹt, chỉ có thể cúi đầu im lặng. Nàng hiểu — bang chủ không đơn thuần chỉ “quan tâm” đến công tử nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz