ZingTruyen.Xyz

Phien Ngoai Edit Vuong Bat Kien Vuong Ngoai Truyen Thich Duyen

Lúc còn ở Thượng Hải, Tô Duy đã có thói quen cùng với Thẩm Ngọc Thư sinh hoạt hằng ngày. Cậu hi vọng cuộc sống cứ tiếp tục như vậy mãi, bất kể là dùng cách nào đi nữa.

Nhưng cậu không dám đâm thủng mối quan hệ này. Tô Duy sợ biến đổi quá lớn sẽ dẫn đến nhiều chuyện khác, cho nên mấy ngày nay tâm tình mới chập trùng, bất định. Một việc nhỏ không đáng kể cũng khiến cậu nổi nóng được.

May là cộng sự là loại người dám nói dám làm, hoàn toàn không cho cậu do dự hoặc cơ hội trốn tránh.

“Tôi đã quyết định không bao giờ tin vào tình bạn nữa.” Tô Duy tự giễu nói.

Tô Duy đem cái đĩa đặt xuống. Thẩm Ngọc Thư đi tới trước mặt cậu, trả lời câu nói kia: “Cậu có thể tin tưởng tình yêu.”

“Tình yêu? Cùng với ai?”

“Tối hôm qua cậu cùng ai làm?”

Đương nhiên là hai người bọn họ. Nhưng từ cộng sự nhảy lên tình nhân rồi lập tức thăng cấp thành tình yêu, tốc độ này quá nhanh làm cho cậu có điểm không theo kịp.

“Thẩm Ngọc Thư, cậu có cảm thấy chúng ta phát triển như vậy có hơi nhanh…..” Châm chước tìm từ, Tô Duy hỏi.

Quá nhanh sẽ làm cho lòng người cảm thấy bất an. Bởi vì cậu không biết có phải do Thẩm Ngọc Thư mới tới xã hội hiện đại nên xuất phát từ tâm lý ỷ lại, tiềm thức sẽ dựa vào cậu để bản thân an tâm.

Là con người đều có tâm lý tự vệ. Này không có gì không đúng, Tô Duy chỉ là không muốn bản thân là vỏ xe phòng hờ mà thôi.

Thẩm Ngọc Thư nhìn chăm chú Tô Duy, hắn không trả lời vấn đề của cậu, mà hỏi ngược lại: “Chim diều hâu Lâm Phi là ai?”

Cái tên sớm bị lãng quên đột nhiên được nói ra, Tô Duy một chút chuẩn bị cũng không có. Bỗng có một cơn ho sặc sụa. Cậu lớn tiếng ho lên, may mắn là hiện tại cậu không uống nước, nếu không sẽ phun đầy người Thẩm Ngọc Thư.

Nhìn phản ứng lúng túng của Tô Duy, Thẩm Ngọc Thư bình tĩnh tiếp tục nói: “Lúc cậu và tôi đang làm không nên kêu tên hắn ta.”

“Không thể nào! Tôi không có thích hắn!”

Thẩm Ngọc Thư không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm cậu.

Tô Duy chột dạ, tim bắt đầu đập khinh hoàng ‘Thùng, thùng, thùng’

Tối hôm qua uống rượu, nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ, không chú ý có thể gọi tên ai đó. Giả như lại kêu tên tại thời điểm kia, thật sự có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

“Cậu, cậu nhìn chằm chằm tôi như vậy là sao? Muốn nhìn ra điều gì à?” Cậu cười khan hỏi.

“Đôi mắt và lời nói con người giống nhau, không cần tra, từ trong đôi mắt và lời nói liền nhìn
rõ cả thế giới. Lời này không phải tôi nói, nhưng cảm thấy người kia nói đúng vô cùng.”

“Cho nên cậu xác định tôi không nói dối?”

“Xác định. Bởi vì người nói dối chính là tôi, tôi đang lừa cậu.”

Tô Duy trợn trắng mắt, nếu không phải mới vừa thức dậy không có khí lực cậu đã sớm vung tới một đấm.

“Thẩm Ngọc Thư, cậu cảm thấy làm như vậy rất vui sao? Nếu như cậu không tin tôi, vậy thì đừng cùng tôi làm a!”

“Tôi không phải không tin cậu. Chỉ là có chút không thoải mái thôi. Lúc tôi bên cậu, cậu lại nghĩ đến người khác, tuy rằng không phải lúc làm tình nhưng như vậy cũng không được.”

Biểu tình Thẩm Ngọc Thư nhìn như vẫn bình tĩnh như mọi khi nhưng mà lại không khó nhìn ra bộ dáng đang tức giận của hắn. Tô Duy có chút dở khóc dở cười, cậu xưa nay không biết cộng sự lại có lòng ghen dữ như vậy.

Bất quá cảm giác này khá tốt. Đố kị cũng là thứ chứng minh tầm quan trọng của Tô Duy.

Vậy đi, vậy đi. Nếu đều đã nói ra hết thì cậu cũng chẳng giấu giấu diếm diếm gì nữa.

Tô Duy nói: “Chim diều hâu Lâm Phi là tiền bối đồng hành cùng tôi, là người tôi từng rất ngưỡng mộ. Mà lần thi đấu kia, hắn thiết kế bẫy để lừa tôi, làm tôi không thể đến kịp vòng thi cuối cùng, vì thế tôi mới xếp vào hạng thứ mười sáu. Danh tự Tô thập lục là từ nguyên nhân đó mà ra.”

“Nhưng bây giờ người trên cả thế giới đều biết đến Tô thập lục, còn chim diều hâu Lâm Phi kia có ai biết đâu?”

“Nơi này vẫn có rất nhiều người biết đến chim điêu hâu Lâm Phi, chỉ có cái lão già cậu là không biết mà thôi.”

Bất quá là nói như thế nào cũng là tán thưởng cậu. Thật làm Tô Duy vui vẻ, cậu nói tiếp: “Đầu tiên tôi muốn nói rõ, tôi và hắn không giao du quá nhiều, cũng không có yêu thích hắn, chỉ là ngưỡng mộ mà thôi.”

“Có yêu thích hay không yêu thích tôi không quan tâm. Tôi chỉ biết cậu thích tôi không giống loại yêu thích dành cho hắn.”

“Thẩm Ngọc Thư, cậu cũng quá tự đại đi.”

“Tôi chỉ dùng khoa học để phân tích vấn đề. Nếu như cậu thật sự để ý hắn như vậy thì tối hôm qua nhất định sẽ không trở lại nơi chúng ta cãi nhau.”

“Không phải cãi nhau, chỉ có một mình tôi nổi nóng thôi.”

"Thật đáng yêu."

"Cái gì?"

“Tôi nói….. Thời điểm mà cậu nổi nóng nhìn rất đáng yêu.”

“Từ đáng yêu không phải dùng như thế “

Tô Duy uể oải giải thích.

Người này chắc là M đi, có người nào bị mắng mà cảm thấy vui vẻ được như vậy không?

Bất quá nhìn vẻ mặt Thẩm Ngọc Thư cực kỳ nghiêm túc, thời khắc này Tô Duy quyết định, cậu muốn cùng người trước mặt này tiến thêm một bước.

Kỳ thực tình yêu cũng là một hồi đánh bạc. Nếu đã muốn cược thì không thể tùy tùy tiện tiện mà cược. Xuất hết toàn bộ tiền ra cược nhất định sẽ vô cùng mạo hiểm, với lại sẽ rất khó mà dừng lại!

Tô Duy nở nụ cười, nắm lấy vạt áo Thẩm Ngọc Thư kéo hắn tới trước mặt mình. Đang muốn hôn thì không ngờ rằng chuông cửa lại không đúng lúc vang lên.

“Tiểu ca chuyển phát nhanh đến, tôi đi ra nhận hàng.”

Thẩm Ngọc Thư chạy ra cửa, lưu lại một mình Tô Duy ở trong phòng bếp.

Mới vừa chuẩn bị tốt bầu không khí thì đã bị cắt đứt. Tô Duy dở khóc dở cười, rất muốn nói một câu là không cần vội như thế. Người này có phải còn là thám tử không đây, thế nào mà lại không nắm bắt được trọng điểm?

Chờ Tô Duy rửa mặt xong xuôi, mặc quần áo tử tế trở lại phòng khách thì đã thấy Thẩm Ngọc Thư ngồi đó. Trước mặt hắn là một valy màu hồng phấn, thể tích có chút lớn, hơn nữa được đóng gói rất hoa lệ.

"Đây là cái gì?" Tô Duy kỳ quái hỏi.

Cậu và Thẩm Ngọc Thư vừa mới về nhớ là đâu có mua thứ gì…. Đừng nói là kẻ thù gửi vật phẩm nguy hiểm nha?

Nghĩ đến đây Tô Duy đột nhiên khẩn trương, một cái liền bay nhào qua ôm chạt lấy valy kia. Ngăn chặn lại động tác mở đóng gói của Thẩm Ngọc Thư.

Thẩm Ngọc Thư thu tay về, kỳ quái nhìn hắn.

“Không ngờ cậu lại yêu thích nó như thế.”

“Tôi yêu thích? Cậu biết trong đây là cái gì à?”

“Tất nhiên là biết, cái này là do tôi mua.”

“Cậu khi nào học được cách mua sắm trực tuyến?”

“Không phải là mua sắm trực tuyến mà là ngày hôm qua tôi nhờ tiểu thư cửa hàng bán mạng che mặt gửi tới.”

Cửa hàng mạng che mặt gửi tới?

Tô Duy triệt để mơ hồ, buông valy rồi trưng mắt mà nhìn Thẩm Ngọc Thư mở nó ra. Đem quần áo từ bên trong lấy ra, dĩ nhiên….. dĩ nhiên là một bộ mạng che mặt màu trắng.

“Đây là cái gì!?”

“Tôi thấy cậu rất thích nó nên liền mua cho cậu. Đương nhiên, thẻ quẹt chính là là thẻ của cậu. Và vật này có chút lớn nên tôi cầm chờ cậu không tiện, vì thế liền nhờ cô gái kia gửi qua bưu điện.”

“Tôi không hỏi trình tự mua hàng, tôi hỏi CÁI- NÀY- LÀ- GÌ?”

“Thì là mạng che mặt a.”

Thẩm Ngọc Thư nhìn cậu, vẻ mạt kia như muốn nói ‘Cậu xuyên qua đến nỗi thông minh cũng giảm xuống ư? Đến cả mạng che mặt cũng không nhận ra?’

Tô Duy té nhào, cậu giận quá mà cười, “Tôi là một đại nam nhân sao lại muốn mặt váy cưới?”

“Bởi vì nếu như tôi nói cậu không thích hợp mặc cái này, cậu sẽ nổi giận với tôi a. Cho nên tôi liền mua cho cậu để bày tỏ sự tôn trọng cậu.”

“Cậu lúc đó là chỉ cái này?”

“Thì trong tủ kính chỉ có cái này.”

Bên trong tủ kính còn có nam trang a! Cậu chỉ là lúc nhìn âu phục mà nhớ lại chuyện cũ thôi…. Vả lại đương nhiên là cậu không thích hợp mặc váy cưới, trong đầu Thẩm Ngọc Thư không biết nghĩ cái quái gì nữa!?

“Không ngờ cậu lại có sở thích mặc trang phục nữ. Bất quá đây cũng không phải vấn đề khó nói gì, hiện tại chúng ta đã là tình nhân rồi, chia sẽ bí mật cũng là điều đương nhiên. Với lại ngày hôm qua là tôi bất cẩn, xin lỗi cậu. Cậu yên tâm, tôi không phải loại người vì chuyện này mà xem nhẹ cậu. Ngược lại tôi cảm thấy con người có cá tính mới thú vị, đáng để nghiên cứu.”

Tô Duy không biết nên làm cái gì để phản bác.

Tô Duy đã không biết nên làm gì đi phản bác.

“Cậu không được suy nghĩ lung tung, tôi căn bản không có đam mê mặc trang phục nữ, với lại ai sợ cậu xem nhẹ hả, bệnh thần kinh! Còn có, cậu muốn nghiên cứu tôi ư? Cậu coi tôi là chuột bạch nhỏ?”

Người nào đó lập tức gật đầu.

“Ha?"

“Không, không có. Tôi nói là đối với việc này cảm thấy hiếu kỳ, cậu biết mà, tình yêu đều xây dựng từ cơ sở hiếu kỳ mà tiến tới.”

“Vậy bây giờ cậu biết tôi không có sở thích mặc trang phục nữ có phải liền không hiếu kỳ nữa?”

“Thật sự không có. Tôi cảm thấy cậu đam mê những cái khác cũng rất đáng để nghiên cứu.”

Đi tìm ông nội hắn mà nghiên cứu! Thật sự coi cậu là chuột bạch nhỏ rồi!

“Bớt nói nhảm, nhanh trả mạng che mặt về đi.”

“Trả hàng rất phiền phức. Đều đã mua chi bằng đâm ao phải theo lao mà dùng đi.”

“Làm sao để dùng? Đó là mạng che mặt, không phải song sa. Không cần nhiều lời tôi sẽ không nghe nữa. Tôi tuyệt đối sẽ không mặc, muốn mặc thì cậu tự mình mà mặc, hoặc là mai này đám cưới để lão bà của cậu mặc.”

Thẩm Ngọc Thư nở nụ cười.

Nụ cười quá ám muội, tiếng chuông cảnh báo reo liên hồi trong lòng Tô Duy.

“Tại sao cười? Có phải cậu đang suy nghĩ bậy bạ? Tôi nói với cậu, coi như nhân vật chính của hôn lễ là tôi đi nữa, tôi nhất định không mặc…..”

Câu nói kế tiếp bị chôn vùi bởi nụ hôn, tiếng khẽ dường như phát ra: “Vậy chúng ta lên giường nghiên cứu một chút những chuyện khác ha.”

Về vấn đề mạng che mặt có lẽ phải tạm gác lại, sau này sẽ thảo luận lại. Dù sao sau này thời gian vẫn còn dài.

( xong )

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz