Chap 28
- Ba! Mẹ! Sao hai người lại ở đây? Cả Jihyun nữa?Jimin ngạc nhiên khi nhìn thấy sự xuất hiện của Ba mẹ Park và em trai Jihyun của mình.Ba người đột ngột xuất hiện mà chẳng hề báo trước, anh đang hì hụi ở phòng tập mà phải vội vã chạy về ký túc xá.- Chúng ta cần nói chuyện, Jiminssi!Giọng ba Park vô cùng nghiêm túc.- Dạ! Vậy chúng ta vào phòng riêng của con được không ạ?Jimin dù chưa hiểu chuyện gì song vẫn cảm nhận được sự căng thẳng khiến anh lo lắng.- ...Ba mẹ anh không đáp lời mà chỉ lẳng lặng đi theo anh về phòng.Trên hành lang, họ chạm mặt Jungkook. Lễ phép chào hỏi ba mẹ Jimin, anh không khỏi ngạc nhiên khi cậu vội vã cúi đầu, thân thể như co lại.Chạm nhẹ lên bàn tay cậu ý như bảo "đừng lo lắng" không có chuyện gì nhưng ngay lập tức đập vào mắt anh là một bên má của Jungkook sưng đỏ, khóe miệng bầm dập còn vương ít máu đã khô.- Jungkookie?Anh vội vã đứng lại, đôi mắt nhìn cậu lộ rõ vẻ lo lắng và sợ hãi.- Em không sao!Cậu cắn cắn môi, cố tỏ ra hết sức bình thường nói để trấn an anh.- Là...???Anh bỏ dở câu hỏi nhưng trong lòng vốn đã lờ mờ hiểu chuyện gì đã xảy ra.- Xin lỗi em!Anh xót xa vuốt ve khuôn mặt cậu, đôi mắt đong đầy áy náy.- PARK JIMIN!!!Tất cả những hành động của hai người không thoát khỏi ánh mắt ba mẹ anh, ba Park gằn giọng gọi tên anh. Hai thằng nhỏ này, còn dám thể hiện tình cảm trước mặt ba mẹ sao?Ngay lập tức sống lưng anh cứng lại, nhẹ nhàng buông cậu ra và đi theo ba mẹ vào phòng.- Jiminssi, ba mẹ muốn nghe một lời giải thích từ con?Mẹ Park vẫn đủ bình tĩnh, nhìn anh rồi từ tốn hỏi.- Ba, mẹ! Con...Jimin ngập ngừng.- Con thấy mình không có gì để nói hay sao?Đôi mắt bà ửng đỏ.- Con...Anh thật không biết phải nói gì vào lúc này, khi mà tất cả mọi người đều đang trong trạng thái căng thẳng.- Ba! Mẹ! Con nghĩ là...Jihyun nhỏ nhẹ nói.- Không đến lượt con lên tiếng ở đây! Con biết chuyện này từ bao giờ mà con dám dấu chúng ta hả?Ba Park nghiêm nghị nhìn Jihyun.- Con xin lỗi, nhưng...Jihyun vẫn muốn nói đỡ cho cả hai anh em.- Con có biết ba mẹ yêu quý Jungkook đến nhường nào không? Chúng ta rất quý trọng tình cảm giữa mấy đứa, nhưng là tình cảm bạn bè, anh em, đồng nghiệp chứ không phải là thứ tình cảm mà thuần phong mỹ tục và xã hội không thể chấp nhận, con hiểu chứ?Mẹ Park đau lòng nói.- Mẹ, tình cảm giữa chúng con không phải là sai trái. Con thích em ấy chỉ bởi vì em ấy là Jeon Jungkook, chứ nếu không phải là em ấy thì con chắc chắn mình đã không có thứ tình cảm như vậy.Jimin cố gắng nói ra điều mình muốn nói.- Con... con...Mẹ Park tức giận đến không thốt ra lời."Phịch"Jimin đột nhiên quỳ xuống trước mặt ba mẹ mình.- Ba mẹ, con biết chuyện này đối với hai người thật khó để tiếp nhận... nhưng xin hay chúc phúc cho chúng con.Anh nhỏ giọng nói.- Anh còn nói nữa? Chúng tôi vất vả nuôi anh khôn lớn, dạy dỗ anh lên người để anh làm những điều đi ngược với luân thường đạo lý, đi ngược với đạo đức xã hội sao?Ba anh tức giận.- Ba, con xin lỗi! Nhưng con thương em ấy!Đôi mắt Jimin ngấn nước, ánh mắt nhìn cha mẹ mình cầu xin.- Anh còn dám nói? Tôi không thể ngờ, một ngày đứa trẻ ngoan ngoãn luôn khiến chúng tôi tự hào làm cho tôi đau đớn đến vậy.Giọng nói của ba Park trở lên run rẩy, đủ để Jimin nhận thấy ông đau lòng thế nào.- Ba, con xin lỗi!Nước mắt chẳng thể kìm lại, Jimin thật ước muốn mình có đủ dũng khí để nhào vào vòng tay ba mẹ lúc này.- Anh biết sai rồi sao? Anh xem anh đã làm ba mẹ anh đau lòng đến thế nào?Mẹ Park vừa khóc vừa lấy tay đấm ngực thùm thụp.- Mẹ, mẹ đừng làm vậy! Là con sai, nhưng thật lòng... con yêu em ấy.Tiếng Jimin trở lên nhỏ dần, anh thấy bản thân mình trở lên hèn nhát khi không dám lớn tiếng đấu tranh vì tình yêu của mình. Nhưng anh đủ chín chắn để hiểu rằng lúc này không phải là lúc có thể lấy cứng đối cứng với ba mẹ mình, không phải là lúc bất chấp tất cả để nói rằng anh chỉ yêu mình cậu.Anh không muốn từ bỏ tình yêu với cậu, cũng không thể để ba mẹ vì mình mà đau lòng.Anh cần suy nghĩ lại, anh cần thời gian để chứng minh cho ba mẹ thấy lựa chọn của mình là đúng đắn, anh cần thời gian để ba mẹ có thể chấp nhận tình cảm của hai đứa. Và hiện tại chống đối không phải là biện pháp.Cũng chẳng thể làm ầm ĩ mọi chuyện, lại càng chẳng thể tách chúng nó ra hoặc mang Jimin về nhà và nhốt lại cho nên ba mẹ Park đành nuốt ngược nước mắt trở về nhà.Ông bà cũng rất ngại ngùng khi mà mình đường đột tới và thể hiện sự tức giận trước mặt bọn trẻ, nhưng ông bà phải làm sao chứ? Phải làm sao khi mà con trai mình lại có thứ tình cảm lệch lạc như vậy?Mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, có ai là không thương xót khúc ruột mình đẻ ra. Càng thương xót càng phải giúp chúng đi đúng hướng, tránh nhưng việc phải hối hận sau này.Khi cả đám đi theo tiễn ba mẹ Park về Busan, nhìn lại Jungkook ba Park mới thấy mình cũng lỗ mãng như một tên du côn. Ông nhìn cậu áy náy.- Ta xin lỗi, khi đó đã quá nóng giận.- Dạ? Jungkook mở to mắt kinh ngạc xen chút ngơ ngác trước lời xin lỗi đường đột của ba Park.- Con biết bác rất tức giận, là lỗi của con!Cậu cúi đầu nói.- Chúng ta yêu quý con, yêu quý anh em các con như con cháu trong nhà. Bởi vậy nên càng hy vọng mấy đứa sẽ không đi sai đường, càng không hy vọng các con sẽ phải hối hận sau này...Ông trầm giọng nói như thủ thỉ.- Vâng ạ, chúng con thật lòng xin lỗi!Jungkook cúi đầu, lần nữa nước mắt vòng quanh. Cảm giác chua xót tràn ngập trong lòng..
.
.- Là ba đã đánh em sao?Jimin xót xa vuốt ve khuôn mặt Jungkook.- Không có gì đâu hyung, là bác quá tức giận thôi.Jungkook cười cười nhìn anh an ủi.- Anh xin lỗi, Jungkookie! Anh không muốn ai làm tổn thương em cả.Jimin áy náy.- Chỉ cần được ở bên nhau, em chẳng sợ gì cả! Nhưng... anh sẽ không vì những khó khăn này mà rời xa em chứ?Cậu nhìn anh lo lắng.- Đồ ngốc này, có biết anh thương em nhiều thế nào không hả? Có biết anh đã thương em bao nhiêu năm, mất bao nhiêu tâm huyết mới rung động được em không hả? Làm sao anh có thể dễ dàng buông tha cho em được chứ, cứ ngồi đó mà mơ đi cưng!Nhéo nhéo chóp mũi cậu, anh bật cười.- Được rồi, được rồi! Chỉ cần đừng nghĩ tới chuyện rời xa em là được.Ôm chặt lấy vòng eo nhỏ, dụi mặt vào lồng ngực anh, cậu nũng nịu.Nhóc con này, chỉ khi thực sự vô cùng khó chịu mới nũng nịu với anh thế này. Bộ cứ lớn là phải ra dáng đàn ông, là đòi làm chỗ dựa của người ta ấy hả? Cậu cũng có thể luôn dựa dẫm vào anh như trước đây cơ mà, anh có bao giờ từ chối cậu đâu.- Mọi thời điểm khó khăn của em luôn có các hyung bên cạnh, em còn chẳng dám tưởng tượng khi không có mọi người em sẽ đối diện những điều đó như thế nào nữa! Hyung phải biết rằng hyung vô cùng, vô cùng quan trong đối với em!Ôm lấy khuôn mặt anh kéo sát lại, Jungkook thủ thì với tông giọng vô cùng ngọt ngào.- Oa...Lần nữa cảm thán bởi khuôn mặt ngại ngùng dễ thương kinh khủng của Jimin, ngay lập tức đặt một nụ hôn lên môi anh.- Ngọt...Cậu thì thào, kéo anh vào sát người mình, ấn nụ hôn thêm sâu. Nhiệt tình môi lưỡi quấn quýt không muốn rời ra.- Ya... ya... ya... hai cái người này...Taehyung, với cái tội mở cứ quen cửa phòng mà không chịu gõ trước đã chứng kiến toàn bộ màn tình tứ ngọt ngào của đôi trẻ.- Hoseokie... Hoseokie của em đâu, hai cái người này buồn nôn quá!Để tránh cảm thấy ngại ngùng, cậu vội vã xoay người chạy ra ngoài tìm kiếm Hoseok.- Haha...Jimin và Jungkook vượt qua phút ngại ngùng vì bị bắt quả tang đang tình tứ, vịn vào nhau mà cười khinh bỉ bạn Taehyung giả vờ trong sáng. Bạn ấy không phải vẫn luôn lừa đảo Jung Hoseok ngây ngô mà sàm sỡ người ta sao.- Chuyện của chúng ta lần này...Jungkook đột nhiên trầm lại suy tư.- Anh nghĩ chúng ta cần cho ba mẹ thời gian để họ có thể từ từ chấp nhận, chúng ta cũng cần phải chứng minh cho họ thấy sự lựa chọn của mình là đúng đắn, em có nghĩ vậy không?Anh nói lên suy nghĩ của mình với cậu.- Vâng! Để chấp nhận chuyện đó với ba mẹ không hề dễ dàng, họ cần thời gian để chấp nhận còn hai chúng ta cần thời gian để thuyết phục họ.Jungkook gật gù.- Em hiểu là tốt rồi!Jimin mỉm cười ngọt ngào, theo thói quen đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt cậu.- Uhm...Ngay lập tức Jungkook nắm lấy bàn tay anh, đưa đến bên miệng nở nụ cười ranh mãnh rồi khẽ thè lưỡi liếm vào lòng bàn tay anh, khiến Jimin thoáng một trận run rẩy.- Yah, Jungkook ah! Không phải là...???Jimin ấp úng.- Là gì chứ? Anh đang nghĩ tới cái gì vậy???Cậu bật cười nhìn khuôn mặt đỏ ửng, cúi ngằm của anh. Jimin rất dễ ngại ngùng, từ khi thực sự thuộc về cậu anh càng trở nên dễ thương hơn rất nhiều, nhất là trước mặt cậu.- Không... không...Anh lắc đầu nguẩy nguậy.- Anh biết mà... biết em đang muốn gì đúng không?Ánh mắt Jungkook hơi híp lại, nụ cười nửa miệng mang hướng trêu đùa.- Yah, em thật tệ!Jimin cắn môi thốt lên, không nghĩ bản thân mình lại dễ bị cậu trêu chọc đến như vậy.- Hừ... thật xấu xa!Anh chun chun mũi, chồm người dậy đẩy cậu ngã về phía sau. Jungkook nhanh nhẹn chống hai tay để ổn định lại thân mình.Cơ thể Jimin mềm mại áp sát, trườn trên người cậu, hơi thở ấm áp phả vào vành tai nhột nhạt.- Bé con, em thật hư hỏng!Để lại trên vành tai cậu dấu răng mờ nhạt, anh cúi thấp đầu đặt lại trên cần cổ cao một dấu hôn ẩn ẩn đỏ.- A~Jungkook khẽ rên lên, cậu biết chắc chắn Jimin không phải là người dễ chọc mà. Ngược lại anh còn rất biết cách khiêu khích cậu ấy chứ.- Uwm~ thật không công bằng!Hai cánh tay rắn chắc siết chặt vòng eo nhỏ, kéo mông anh ngồi vững trên đùi mình. Một cánh tay luồn lên giữ chặt lấy gáy anh, kéo anh vào một nụ hôn sâu bất tận.- Uhm... Jungkook... Jungkook ah~...Jimin không ngăn nổi tiếng rên rỉ khi nụ hôn của cậu kéo dài xuống phía dưới, rải rác giữa những nụ hôn là những cái cắn mút trên làn da mịn màng nơi hõm cổ. Bàn tay hư hỏng chui vào trong áo, nhiệt tình chăm sóc hai điểm hồng trước ngực.- A~Anh không thể kiềm chế tiếng rên rỉ của mình, cơ thể cứ liên tục ngọ nguậy trên người cậu.- Oa~ lên rồi!!!Jimin mở lớn hai mắt, dùng chất giọng vừa ngây thơ vừa ngọt ngào kêu lên.- Tại anh, tại anh đấy!!!Jungkook xấu hổ dụi mặt sâu vào hõm cổ Jimin, toàn thân thể cậu cứng lại, hai tay ép chặt người anh không cho ngọ nguậy nữa.- Có cần anh giúp em không, Jungkookie?Nhấc toàn bộ cơ thể mình ra khỏi người cậu, đặt bàn tay lên chỗ nhạy cảm đang phồng lớn nơi đũng quần Jungkook, anh hỏi nhỏ.- Uhm... nếu anh không phiền...Khuôn mặt cậu ửng đỏ, đôi mắt ẩn chứa hơi nước.- Tất nhiên là không phiền!Jimin dịu dàng nở nụ cười, bàn tay mạnh rạn giúp cậu kéo quần xuống để bộc lộ Kook nhỏ. Jimin thích thú bật cười trước khi hôn lên đỉnh đầu của nó, cảm nhận cái giật nhẹ của Jungkook khi môi anh chạm vào nó.Dần dần đưa sâu hơn Kook nhỏ vào trong miệng, anh khiến cậu hưởng thụ cảm giác được nâng niu, chiều chuộng.- A~... Jimin... Jiminssi...Cậu trầm giọng gọi tên anh, trong đầu cậu lúc này chỉ xuất hiện duy nhất hình bóng anh."Bùm!"Cơ thể Jungkook như nổ tung khi hình ảnh anh ngước lên nhìn mình với Kook nhỏ đang ngậm sâu trong miệng. Gương mặt ửng đỏ, ánh mắt đong đầy nước nhưng gợi tình khủng khiếp.- Á!Jimin luống cuống khi đột nhiên bị Jungkook dùng sức kéo mạnh lên, áp môi cậu lên môi anh gặm mút cuồng nhiệt còn bàn tay cậu lại đưa xuống vuốt mạnh, khiến cho Kook nhỏ lên đỉnh.Cao trào qua đi, Jungkook có chút thở hổn hển. Hoàn toàn để cơ thể mình dựa trên người anh.- Tại sao không để anh giúp em?Jimin không hài lòng, giọng anh có phần trách móc.- Uhm... em không thể kiềm chế được, khi hyung ở tư thế đó và nhìn em!Jungkook thành thật đáp lại.- Đồ xấu tính, em tự về phòng và làm sạch bản thân đi!Anh bĩu môi chẳng thương tiếc đẩy cậu ra khỏi phòng.- Au... Jiminie... nghe em... nghe em đã...Jungkook thậm chí còn chẳng có cơ hội giải thích đã bị cánh cửa đóng sập trước mặt, biết chẳng thể lay chuyển anh lúc này cậu đành lủi thủi về phòng.- Ủa, vừa nãy còn tình thương mến thương mà! Sao giờ bị đuổi ra dzợ?Taehyung chắc tiếc sức cười vào mặt cậu em đang như bánh đa nhúng nước.- Chả thèm nói chuyện với hyung!Jungkook đỏng đảnh bước về phòng và đóng sập cửa lại trước con mắt ngạc nhiên của Taehyung.- Ủa... ủa... ủa...Anh lắp bắp.- Hyung... hyung... sao Jungkookie nó đỏng đảnh vậy chớ?!?Taehyung bĩu bĩu môi, ra sức lay lay tay Hoseok hỏi.- Uh, ai bảo thằng bé là người yêu của Jiminie làm gì! Đều do Jiminie dạy hư đó!Hoseok tỉnh queo đáp.Sau khi giận lẫy đuổi Jungkook ra khỏi phòng, Jimin vội chạy vào nhà tắm và dở khóc dở cười với bạn Min nhỏ đang ngẩng cao đầu của mình.- Yah, phải tự giải quyết sao? Thật là khó chịu mà...Mặt Jimin méo xệch, miệng làu bàu.Sau này phải thật hạn chế tiếp xúc với Jungkook mới được, để tránh việc tế nhị này xảy ra trước mặt mọi người.- Tệ thật!Jimin tiếp tục không ngừng lẩm bẩm.
.
.- Là ba đã đánh em sao?Jimin xót xa vuốt ve khuôn mặt Jungkook.- Không có gì đâu hyung, là bác quá tức giận thôi.Jungkook cười cười nhìn anh an ủi.- Anh xin lỗi, Jungkookie! Anh không muốn ai làm tổn thương em cả.Jimin áy náy.- Chỉ cần được ở bên nhau, em chẳng sợ gì cả! Nhưng... anh sẽ không vì những khó khăn này mà rời xa em chứ?Cậu nhìn anh lo lắng.- Đồ ngốc này, có biết anh thương em nhiều thế nào không hả? Có biết anh đã thương em bao nhiêu năm, mất bao nhiêu tâm huyết mới rung động được em không hả? Làm sao anh có thể dễ dàng buông tha cho em được chứ, cứ ngồi đó mà mơ đi cưng!Nhéo nhéo chóp mũi cậu, anh bật cười.- Được rồi, được rồi! Chỉ cần đừng nghĩ tới chuyện rời xa em là được.Ôm chặt lấy vòng eo nhỏ, dụi mặt vào lồng ngực anh, cậu nũng nịu.Nhóc con này, chỉ khi thực sự vô cùng khó chịu mới nũng nịu với anh thế này. Bộ cứ lớn là phải ra dáng đàn ông, là đòi làm chỗ dựa của người ta ấy hả? Cậu cũng có thể luôn dựa dẫm vào anh như trước đây cơ mà, anh có bao giờ từ chối cậu đâu.- Mọi thời điểm khó khăn của em luôn có các hyung bên cạnh, em còn chẳng dám tưởng tượng khi không có mọi người em sẽ đối diện những điều đó như thế nào nữa! Hyung phải biết rằng hyung vô cùng, vô cùng quan trong đối với em!Ôm lấy khuôn mặt anh kéo sát lại, Jungkook thủ thì với tông giọng vô cùng ngọt ngào.- Oa...Lần nữa cảm thán bởi khuôn mặt ngại ngùng dễ thương kinh khủng của Jimin, ngay lập tức đặt một nụ hôn lên môi anh.- Ngọt...Cậu thì thào, kéo anh vào sát người mình, ấn nụ hôn thêm sâu. Nhiệt tình môi lưỡi quấn quýt không muốn rời ra.- Ya... ya... ya... hai cái người này...Taehyung, với cái tội mở cứ quen cửa phòng mà không chịu gõ trước đã chứng kiến toàn bộ màn tình tứ ngọt ngào của đôi trẻ.- Hoseokie... Hoseokie của em đâu, hai cái người này buồn nôn quá!Để tránh cảm thấy ngại ngùng, cậu vội vã xoay người chạy ra ngoài tìm kiếm Hoseok.- Haha...Jimin và Jungkook vượt qua phút ngại ngùng vì bị bắt quả tang đang tình tứ, vịn vào nhau mà cười khinh bỉ bạn Taehyung giả vờ trong sáng. Bạn ấy không phải vẫn luôn lừa đảo Jung Hoseok ngây ngô mà sàm sỡ người ta sao.- Chuyện của chúng ta lần này...Jungkook đột nhiên trầm lại suy tư.- Anh nghĩ chúng ta cần cho ba mẹ thời gian để họ có thể từ từ chấp nhận, chúng ta cũng cần phải chứng minh cho họ thấy sự lựa chọn của mình là đúng đắn, em có nghĩ vậy không?Anh nói lên suy nghĩ của mình với cậu.- Vâng! Để chấp nhận chuyện đó với ba mẹ không hề dễ dàng, họ cần thời gian để chấp nhận còn hai chúng ta cần thời gian để thuyết phục họ.Jungkook gật gù.- Em hiểu là tốt rồi!Jimin mỉm cười ngọt ngào, theo thói quen đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt cậu.- Uhm...Ngay lập tức Jungkook nắm lấy bàn tay anh, đưa đến bên miệng nở nụ cười ranh mãnh rồi khẽ thè lưỡi liếm vào lòng bàn tay anh, khiến Jimin thoáng một trận run rẩy.- Yah, Jungkook ah! Không phải là...???Jimin ấp úng.- Là gì chứ? Anh đang nghĩ tới cái gì vậy???Cậu bật cười nhìn khuôn mặt đỏ ửng, cúi ngằm của anh. Jimin rất dễ ngại ngùng, từ khi thực sự thuộc về cậu anh càng trở nên dễ thương hơn rất nhiều, nhất là trước mặt cậu.- Không... không...Anh lắc đầu nguẩy nguậy.- Anh biết mà... biết em đang muốn gì đúng không?Ánh mắt Jungkook hơi híp lại, nụ cười nửa miệng mang hướng trêu đùa.- Yah, em thật tệ!Jimin cắn môi thốt lên, không nghĩ bản thân mình lại dễ bị cậu trêu chọc đến như vậy.- Hừ... thật xấu xa!Anh chun chun mũi, chồm người dậy đẩy cậu ngã về phía sau. Jungkook nhanh nhẹn chống hai tay để ổn định lại thân mình.Cơ thể Jimin mềm mại áp sát, trườn trên người cậu, hơi thở ấm áp phả vào vành tai nhột nhạt.- Bé con, em thật hư hỏng!Để lại trên vành tai cậu dấu răng mờ nhạt, anh cúi thấp đầu đặt lại trên cần cổ cao một dấu hôn ẩn ẩn đỏ.- A~Jungkook khẽ rên lên, cậu biết chắc chắn Jimin không phải là người dễ chọc mà. Ngược lại anh còn rất biết cách khiêu khích cậu ấy chứ.- Uwm~ thật không công bằng!Hai cánh tay rắn chắc siết chặt vòng eo nhỏ, kéo mông anh ngồi vững trên đùi mình. Một cánh tay luồn lên giữ chặt lấy gáy anh, kéo anh vào một nụ hôn sâu bất tận.- Uhm... Jungkook... Jungkook ah~...Jimin không ngăn nổi tiếng rên rỉ khi nụ hôn của cậu kéo dài xuống phía dưới, rải rác giữa những nụ hôn là những cái cắn mút trên làn da mịn màng nơi hõm cổ. Bàn tay hư hỏng chui vào trong áo, nhiệt tình chăm sóc hai điểm hồng trước ngực.- A~Anh không thể kiềm chế tiếng rên rỉ của mình, cơ thể cứ liên tục ngọ nguậy trên người cậu.- Oa~ lên rồi!!!Jimin mở lớn hai mắt, dùng chất giọng vừa ngây thơ vừa ngọt ngào kêu lên.- Tại anh, tại anh đấy!!!Jungkook xấu hổ dụi mặt sâu vào hõm cổ Jimin, toàn thân thể cậu cứng lại, hai tay ép chặt người anh không cho ngọ nguậy nữa.- Có cần anh giúp em không, Jungkookie?Nhấc toàn bộ cơ thể mình ra khỏi người cậu, đặt bàn tay lên chỗ nhạy cảm đang phồng lớn nơi đũng quần Jungkook, anh hỏi nhỏ.- Uhm... nếu anh không phiền...Khuôn mặt cậu ửng đỏ, đôi mắt ẩn chứa hơi nước.- Tất nhiên là không phiền!Jimin dịu dàng nở nụ cười, bàn tay mạnh rạn giúp cậu kéo quần xuống để bộc lộ Kook nhỏ. Jimin thích thú bật cười trước khi hôn lên đỉnh đầu của nó, cảm nhận cái giật nhẹ của Jungkook khi môi anh chạm vào nó.Dần dần đưa sâu hơn Kook nhỏ vào trong miệng, anh khiến cậu hưởng thụ cảm giác được nâng niu, chiều chuộng.- A~... Jimin... Jiminssi...Cậu trầm giọng gọi tên anh, trong đầu cậu lúc này chỉ xuất hiện duy nhất hình bóng anh."Bùm!"Cơ thể Jungkook như nổ tung khi hình ảnh anh ngước lên nhìn mình với Kook nhỏ đang ngậm sâu trong miệng. Gương mặt ửng đỏ, ánh mắt đong đầy nước nhưng gợi tình khủng khiếp.- Á!Jimin luống cuống khi đột nhiên bị Jungkook dùng sức kéo mạnh lên, áp môi cậu lên môi anh gặm mút cuồng nhiệt còn bàn tay cậu lại đưa xuống vuốt mạnh, khiến cho Kook nhỏ lên đỉnh.Cao trào qua đi, Jungkook có chút thở hổn hển. Hoàn toàn để cơ thể mình dựa trên người anh.- Tại sao không để anh giúp em?Jimin không hài lòng, giọng anh có phần trách móc.- Uhm... em không thể kiềm chế được, khi hyung ở tư thế đó và nhìn em!Jungkook thành thật đáp lại.- Đồ xấu tính, em tự về phòng và làm sạch bản thân đi!Anh bĩu môi chẳng thương tiếc đẩy cậu ra khỏi phòng.- Au... Jiminie... nghe em... nghe em đã...Jungkook thậm chí còn chẳng có cơ hội giải thích đã bị cánh cửa đóng sập trước mặt, biết chẳng thể lay chuyển anh lúc này cậu đành lủi thủi về phòng.- Ủa, vừa nãy còn tình thương mến thương mà! Sao giờ bị đuổi ra dzợ?Taehyung chắc tiếc sức cười vào mặt cậu em đang như bánh đa nhúng nước.- Chả thèm nói chuyện với hyung!Jungkook đỏng đảnh bước về phòng và đóng sập cửa lại trước con mắt ngạc nhiên của Taehyung.- Ủa... ủa... ủa...Anh lắp bắp.- Hyung... hyung... sao Jungkookie nó đỏng đảnh vậy chớ?!?Taehyung bĩu bĩu môi, ra sức lay lay tay Hoseok hỏi.- Uh, ai bảo thằng bé là người yêu của Jiminie làm gì! Đều do Jiminie dạy hư đó!Hoseok tỉnh queo đáp.Sau khi giận lẫy đuổi Jungkook ra khỏi phòng, Jimin vội chạy vào nhà tắm và dở khóc dở cười với bạn Min nhỏ đang ngẩng cao đầu của mình.- Yah, phải tự giải quyết sao? Thật là khó chịu mà...Mặt Jimin méo xệch, miệng làu bàu.Sau này phải thật hạn chế tiếp xúc với Jungkook mới được, để tránh việc tế nhị này xảy ra trước mặt mọi người.- Tệ thật!Jimin tiếp tục không ngừng lẩm bẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz