ZingTruyen.Xyz

Phap Su Can Chien Q1 Q4 Ho Diep Lam

Chương 03: Thử nghiệm thân thủ.

Thế Giới Song Song! Ngày đó, sau khi nghe đám học sinh nói về việc Game Online thực tế ảo sắp được ra mắt, ngọn lửa hy vọng của Cố Phi lại được thắp sáng.

Hắn biết rõ ba chữ "thực tế ảo" có ý nghĩa như thế nào đối với mình. Trong hiện thực hắn không thể sử dụng công phu, nhưng khi vào trong game thì khác, ở nơi này, hắn sẽ không cần phải cố kị gì nữa. Nghĩ như vậy, Cố Phi vội vàng chạy đi mua một bộ thiết bị mô phỏng, cũng chốt sẵn chức nghiệp mà mình sẽ chơi: cách đấu gia. "Một chiến sĩ có thể vận dụng linh hoạt từng bộ phận trên cơ thể mình để chiến đấu." – Chỉ cần một câu giới thiệu này, Cố Phi đã xác định được đây chính là nghề nghiệp thích hợp nhất với mình.

Chỉ tiếc, bởi vì tên nhóc A Phát ngốc nghếch kia, hắn lại trở thành một tên pháp sư – chức nghiệp giáp mỏng máu thấp, cực kì không thích hợp cho việc cận chiến.

Cố Phi vốn đã mất hết hy vọng, nhưng sau một màn vừa rồi, hắn ý thức được một chuyện: thuộc tính của từng chức nghiệp thật ra chỉ là một con số tương đối dựa trên kĩ năng của từng nghề mà thôi. Còn hắn, công phu của hắn chính là một dạng kĩ năng, hắn chỉ cần dựa theo nó mà nâng điểm là được, chức nghiệp nào đối với hắn cũng không còn quan trọng nữa.

Đương nhiên, điểm thuộc tính của chức nghiệp cách đấu gia sẽ thích hợp để hắn phát huy công phu hơn, nhưng không sao, nếu bây giờ đã là pháp sư, hắn sẽ trở thành một tên pháp sư sử dụng công phu!

Một tiếng rên rỉ chợt vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Cố Phi. Hắn thoáng nhìn lại, phát hiện tiếng rên là do cái tên vốn co rúm trong góc tường đang cố gắng đứng dậy gây ra.

"Thầy!" A Phát không dám tiến lên, chỉ đứng từ xa ngẩng đầu nhìn Cố Phi.

Cố Phi vội chạy qua đỡ tên kia dậy: "Cậu có sao không?"

"Không sao, tôi ổn." Người nọ lồm cồm bò dậy, sau đó hít một hơi thật sâu. Gương mặt người này sáng sủa, tuy vẫn còn vài vết bầm nhưng vẫn lộ ra dáng vẻ thư sinh nho nhã. Một người hào hoa phong nhã như thế đương nhiên sẽ trở thành đối tượng ưu tiên cho mấy tên "giang hồ" rồi. Cố Phi và A Phát cẩn thận đỡ người này lại chỗ đài phun nước trong quảng trường, vừa đặt mông xuống, hắn đã dùng tay khoát nước lên rửa mặt, tinh thần thoạt nhìn cũng tốt hơn lúc nãy nhiều. Sau khi chỉnh trang lại y phục, hắn xoay người cười cười với Cố Phi: "Chào cậu, tôi tên là Hồng Trần Nhất Tiếu."

Vừa nghe cái tên này, Cố Phi đã biết đây là ID trong game, bởi vậy hắn cũng đáp lời: "Thiên Lý Nhất Túy." Cái tên này là do A Phát đặt, điều nay cũng khiến cho Cố Phi buồn bực không thôi, đặt gì không đặt lại đặt cái tên này, nghe qua cứ như một tên tửu quỷ ấy. Hắn và Cố Phi bắt tay nhau, về phần A Phát, Hồng Trần Nhất Tiếu thấy hắn vẫn còn nhỏ nên đã trực tiếp lơ hắn luôn rồi.

"Đây là lần đầu tiên bọn tôi vận dụng kỹ thuật mô phỏng thực tế vào Game Online, tuy biết sẽ xuất hiện một vài sự cố ngoài ý muốn nhưng không ngờ lại xảy ra sự tình như vậy." Hồng Trần Nhất Tiếu ngửa cổ nhìn trời nói.

"A! Cậu nói như vậy, chẳng lẽ cậu là Game Master à?" Cố Phi hỏi.

A Phát chấn động, hắn cũng là một người chơi game lâu năm, đương nhiên hiểu hai chữ "Game Master" có nghĩa là gì. Game Master, tên cũng như nghĩa, nếu gặp được bọn họ, người keo kiệt thì đưa ra một vài tư liệu nội tình trong game, người rộng rãi thì sẽ tặng người chơi vài kiện trang bị cực phẩm. Nếu không gặp được loại Game Master có đạo đức nghề nghiệp siêu thấp này, người chơi sẽ vô cùng khinh bỉ hành vi của bọn họ, nhưng một khi đã gặp được rồi, những người chơi đó sẽ cung phụng họ như cha mình, chỉ hận không thể gom hết mấy hành vi "thiếu đạo đức" kia vào người.

Hồng Trần Nhất Tiếu nhìn trời, gật đầu nói: "Hôm nay vừa mở cửa Open Beta không được bao lâu, bọn tôi chợt nghe có một lượng lớn người chơi phản ánh, bảo rằng có một nhóm người dựa vào ưu thế chức nghiệp để ra tay với các chức nghiệp khác, điển hình là pháp sư. Tôi vội vàng lên kiểm tra thử, nào ngờ cũng trúng đạn, bị bọn họ đánh hội đồng cho một trận."

"Bên mấy cậu định xử lý việc này thế nào?" Cố Phi hỏi.

"Vẫn chưa biết được." Hồng Trần Nhất Tiếu nói: "Cái này phải xem tổ kỹ thuật xử lý như thế nào đã. Trò chơi vẫn còn nhiều BUG, xem ra phải một thời gian nữa mới chính thức mở cửa cho mọi người chơi."

Cố Phi cùng A Phát thấy Hồng Trần Nhất Tiếu cứ ngẩng đầu nhìn trời nên cũng bắt chước làm theo, thế nhưng rơi vào mắt họ chỉ có bầu trời xám xịt. Mưa phùn vẫn rả rích không ngớt, thoáng chốc đã làm khuôn mặt họ ướt sũng. Tên này còn muốn rửa mặt nữa sao, Cố Phi cúi đầu, âm thầm thắc mắc.

"Hai người nhìn cái gì vậy?" Không ngờ người mở miệng hỏi đầu tiên lại là Hồng Trần Nhất Tiếu.

"Vậy anh đang nhìn cái gì?" A Phát hỏi ngược lại.

"Anh có nhìn gì đâu, tại máu mũi không chịu ngừng nên anh mới ngẩng đầu đó chứ." Hồng Trần Nhất Tiếu thành thật nói.

Hai người triệt để câm nín. Hồng Trần Nhất Tiếu cứ đứng đó một lúc lâu, sau đó mới cúi đầu, dùng tay vuốt vuốt mũi: "Được rồi, tôi còn phải sang nơi khác kiểm tra, mọi người ở lại vui vẻ."

"Thầy cũng đi luyện cấp đây!" Cố Phi nói, hắn không thể chờ đợi được nữa. Hắn muốn biết sau khi cộng thêm điểm thuộc tính, thân thể yếu đuối của Pháp sư có thể phát huy ra tuyệt kĩ công phu của hắn hay không.

A Phát có chút do dự, sau đó kiên quyết nhìn Hồng Trần Nhất Tiếu nói: "Em muốn đi dạo với anh."

Hồng Trần Nhất Tiếu nghe vậy thì cười cười: "Nhóc à, anh chỉ là một Game Master tự hạn chế quyền hạn mà thôi, nhóc đi theo anh cũng không có chỗ tốt nào đâu."

Thấy ý đồ của mình bị nhìn thấu, gương mặt của A Phát đỏ bừng như bị lửa thiêu: "Em không... không có ý đó, em chỉ muốn làm quen với anh trong game thôi."

"Nếu vậy thì chúng ta cùng đi!" Hồng Trần Nhất Tiếu thản nhiên nói, sau đó quay sang hỏi Cố Phi: "Cậu có muốn đi làm.quen với tôi luôn không?" Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "làm quen", việc này làm gương mặt của A Phát càng đỏ hơn.

"Không cần không cần, mấy người tự làm quen với nhau đi!" Cố Phi phất phất tay với hai người.

Sau khi chia tay với hai người xong, Cố Phi đi ra khỏi thành Vân Đoan, vội vàng chạy tới khu vực luyện cấp.

Khu vực luyện cấp xung quanh thành thị lúc nào cũng là những khu vực có quái với level siêu thấp, Thế Giới Song Song cũng không ngoại lệ. Quái ở đây cũng chỉ là một ít mèo, chó, thỏ các loại, nếu nói có điểm gì đặc biệt thì bọn chúng rất... ngoan ngoãn và nhu thuận. Bởi vì mô phỏng theo thực tế, tạo hình của bọn chúng vô cùng sống động, vô cùng đáng yêu, hơn nữa bọn chúng còn không biết đánh trả, một chú cún con bị đánh bay xong cũng chỉ đứng đó ra vẻ đáng thương, kêu ư ử vài tiếng.

Cố Phi đạp con cún hai phát xong cũng không nỡ ra tay lần nữa, lại nhìn xung quanh, chỉ thấy mọi người đều lộ ra dáng vẻ do dự, một ít người khác dùng tâm địa sắt đá giết chúng xong thì lại phải hứng chịu ánh mắt xem thường của mọi người, bởi vậy cũng đành dừng tay. Thế là trong khu vực luyện cấp xuất hiện một cảnh tượng kì lạ: người chơi không đánh cũng chẳng đấm, chỉ ngây người đứng đó như tượng gỗ, còn đám "quái vật" thì lon ton chạy nhảy xung quanh, có con còn chạy lại cọ cọ vào ống quần người chơi, bày ra dáng vẻ thân mật.

"Cứ như vậy thì chúng ta luyện cấp bằng niềm tin à?" Một người chơi nam vung tay hất cún nhỏ trên tay xuống, thở dài nói.

"Đúng vậy, cứ như vậy làm sao chúng ta luyện cấp đây! Đám tiểu quỷ này thật sự là quá đáng yêu rồi." Một người chơi nữ buông vũ khí xuống, dùng tay bế con thỏ mềm mại bên chân lên, áp vào má cọ cọ, sau đó phẫn nộ nói: "Công ty này làm ăn gì kì vậy! Sao lại lập trình khu vực luyện cấp trở nên đáng yêu như vậy chứ!"

Mọi người mồm năm miệng mười sôi nổi thảo luận, ai nấy đều tỏ vẻ bất mãn đối với trò chơi. Cố Phi cũng hùa theo vài câu, sau đó tự mình rời đi. Nếu ở đây không thể luyện cấp được, vậy chỉ cần sang nơi khác là được, không phải sao? Cố Phi thầm nghĩ như vậy.

Nói thật, hắn cũng không có hứng thú ra tay đối với động vật. Hắn học công phu từ nhỏ, mục tiêu đều là con người, bởi vậy hắn cũng chẳng biết điểm yếu của con chó nằm ở đâu. Thế nhưng như vậy không có nghĩa là hắn không bằng một con chó, đây là do Cố Phi cảm thấy nếu mình dùng công phu đã khổ luyện bao nhiêu năm để đối phó với một con chó thì rất là mất mặt.

Tiếp tục đi dọc theo con đường lớn, thành thị tấp nập đã dần lùi về phía sau, thay vào đó là vô số dãy núi trùng trùng điệp điệp. Những quái vật nhỏ như cún con mèo con đã không còn bóng dáng, Cố Phi nương theo đỉnh núi nhìn xuống, chỉ thấy trong thung lũng trước mắt có vài tên "giang hồ" đang ngồi chợp mắt trước đống lửa rừng rực.

Cố Phi vừa nhìn liền biết mấy tên này chắc chắn là NPC, vì cho dù là huynh đệ lục bào cũng không thể có chiều cao và cách ăn mặc giống nhau như vậy được.

[Huynh đệ lục bào: giống như song sinh nhưng cái này là sáu]

NPC hình người, đây chính là thứ mà Cố Phi mong đợi.

Đi giết quái luyện cấp thôi! Cố Phi vừa nghĩ vừa chậm rãi đi về phía đám người, à không, đám NPC này.

Sáu người này ngồi vây quanh đống lửa, bởi vậy tầm mắt của họ có thể quan sát sáu hướng, thật ra khi Cố Phi đứng trên sườn núi, bọn chúng đã sớm phát hiện ra, thế nhưng bọn chúng vẫn chờ, chờ Cố Phi tiếp cận đến một khoảng cách nhất định rồi mới phát động công kích với hắn. Ngay khi Cố Phi tiến đến phạm vi được định sẵn, bọn chúng lập tức đứng bật dậy, chỉ vào Cố Phi gào thét.

Cố Phi rõ ràng nghe được lời nói của bọn chúng: "A ha ha, một con dê béo tự dẫn xác tới này, các anh em, mau xông lên bắt hắn lại!"

Nếu là loại Game Online thế hệ cũ, lời thoại này của NPC sẽ thể hiện dưới dạng một dòng chữ trôi nổi trên đầu, thế nhưng bây giờ khi có kĩ thuật mô phỏng thực tế, lời thoại chỉ cần dùng âm thanh phát ra là được.

Sáu người đồng loạt xông lên, động tác cực kỳ chỉnh tề, tốc độ cũng hoàn toàn trùng khớp, cho nên khi vọt tới trước người Cố Phi, đội hình của bọn chúng vẫn giữ nguyên như cũ.

NPC đương nhiên sẽ không nhiều lời vô ích, tên xông lên trước nhất cầm một thanh đao thái thịt đâm về phía Cố Phi nhưng lại bị hắn lách người né tránh, sau đó hắn vung quyền, nắm đấm lập tức đánh trúng tên dẫn đầu.

Lần đánh này có điểm khác biệt so với lần đánh nhau với người chơi trong thành lúc nãy. Bởi vì được hệ thống bảo hộ PK cho nên người chơi bị đánh chỉ cảm thấy đau đớn do kỹ thuật mô phỏng thực tế gây ra chứ hoàn toàn không mất máu. Nhưng bây giờ thì khác, đối thủ của Cố Phi lần này là quái, cho nên dù là một đấm của chức nghiệp pháp sư vốn nổi tiếng yếu ớt về công kích vật lý vẫn có thể gây ra sát thương.

Bị Cố Phi đấm cho một quyền, thân thể tên này cũng chỉ hơi lung lay, sau đó tiếp tục vung thanh đao thái thịt lên bổ về phía Cố Phi nhưng lại bị hắn tránh thoát.

Sáu tên cùng tiến lên, Cố Phi vẫn thoải mái né tránh, quyền cước của hắn thỉnh thoảng vẫn nện lên người của bọn chúng. Cố Phi không rõ bọn này là quái cấp mấy, thế nhưng đánh nhau với bọn chúng rõ ràng là thoải mái hơn so với khi đánh nhau với đàm người chơi lúc nãy nhiều, nhưng đương nhiên như thế lại không đủ thỏa mãn hắn.

Hiện tại Cố Phi đã có chút thất vọng đối với cái gọi là kỹ thuật mô phỏng thực tế rồi. Cái "thực tế" của nó chỉ là không gian và xúc cảm mà thôi, còn đám quái này... Bọn chúng không khác gì đám quái trong những Game Online bình thường, chiêu thức dễ nhận biết, trí tuệ lại thấp, chỉ biết lặp lại những phương thức công kích đơn giản, thứ này trong mắt Cố Phi quả thực chỉ là mấy động tác vung tay múa chân mà thôi. Hơn nữa bọn chúng còn không biết tránh né công kích của người chơi mà chỉ dựa vào tỷ lệ chính xác và thuộc tính né tránh của mục tiêu để tính toán.

Đánh bại bọn chúng chỉ là vấn đề thời gian, Cố Phi thong thả chia đều quyền cước lên người sáu tên, lại giày vò bọn chúng thêm vài phút đồng hồ, tên đầu tiên mới phát ra tiếng gào thét không cam lòng, sau đó ngã xuống. Năm tên tiếp theo cũng lần lượt đi đời nhà ma, trên người Cố Phi liên tục xuất hiện những quầng sáng bao quanh, thì ra số điểm kinh nghiệm mà đám quái không biết cấp bao nhiêu này tuôn ra đã giúp hắn tăng tận 6 cấp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz