Phan Ung Hoa Hoc Giua Hai Chung Ta
Mặc dù buổi tiết thể dục hôm ấy kết thúc trong sự náo nhiệt của các bạn trong lớp, Charnita vẫn cảm thấy một thứ gì đó kỳ lạ đang len lỏi trong lòng. Dù cô đã cố gắng gạt đi, cảm giác về Damian vẫn không thể dễ dàng xóa nhòa. Thực sự, cô không biết mình đang cảm thấy gì. Cậu ta luôn trêu chọc, luôn gây sự với cô, nhưng sao lúc nào cũng có một chút gì đó mà cô không thể hiểu nổi, như thể sự chú ý của cậu ta không chỉ dành cho việc "chọc ngoáy" cô đơn thuần nữa. Vài ngày sau, lớp học trở lại nhịp độ bình thường. Mặc dù cô vẫn phải ngồi cạnh Damian, mỗi giờ học trôi qua đều dễ dàng hơn khi cô không còn để tâm đến cậu ta như trước. Cả hai gần như chỉ trao đổi với nhau những câu nói ngắn gọn, nhưng có một điều mà Charnita không thể không nhận ra—Damian luôn biết cách khiến cô phải chú ý, dù cô có muốn hay không. Lần này là giờ học Toán. Giáo viên đang giải thích một bài tập khá khó, nhưng không hiểu sao Charnita lại cảm thấy mọi thứ như mờ nhạt đi. Ánh mắt cô vô tình lướt sang Damian, đang ngồi bên cạnh, chiếc bút trong tay thoăn thoắt ghi những công thức toán học phức tạp. Cậu ta không chỉ giỏi, mà còn làm mọi thứ trông như thể rất dễ dàng. Đột nhiên, cậu ta quay sang nhìn cô, ánh mắt như thể đã biết trước cô đang nhìn mình. Charnita vội vàng quay đi, cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng cậu ta lại tiếp tục, như thể không thể ngừng trêu chọc cô. "Đang làm gì vậy, Koch? Nghe giảng mà trông như mơ mộng, sao không thử làm bài này?" Damian nháy mắt với cô, giọng cậu ta đầy hứng thú. Charnita không trả lời, nhưng trong lòng, một phần cô cảm thấy khó chịu, phần khác lại không thể phủ nhận rằng một phần trong cô cũng đang tò mò. Cô không thể để cậu ta thấy rằng mình bối rối, vì vậy cô đáp lại bằng một câu đơn giản. "Đừng tưởng tôi không làm được bài này." Cô nói, mắt nhìn thẳng lên bảng. Damian nhướng mày, nở một nụ cười gian xảo. "Tôi không nghĩ là cậu sẽ dễ dàng hoàn thành nó đâu, Koch." Giọng cậu ta có vẻ thách thức, khiến Charnita cảm thấy khó chịu, nhưng cũng đồng thời khơi dậy trong cô sự quyết tâm. "Chúng ta sẽ xem ai hoàn thành bài trước nhé," Charnita đáp lại, không thể chịu nổi sự nhục nhã mà Damian đang muốn mang đến cho mình. Cô không thể để cậu ta nghĩ rằng cô thua cuộc dễ dàng. Cả hai bắt đầu làm bài tập, và trong khi các bạn khác đang chăm chú giải quyết, thì Charnita và Damian lại có cuộc "đua tranh" im lặng. Thỉnh thoảng, Damian lại liếc nhìn cô với ánh mắt đầy châm biếm, nhưng Charnita không thèm để ý. Cô tập trung hết sức để giải quyết bài toán, không muốn bị cậu ta làm phân tâm thêm nữa. Vài phút sau, Damian lên tiếng phá vỡ sự im lặng. "Koch, cậu có nhận ra là cậu đang ngồi rất gần tôi không?" Cậu ta nói, nhưng không phải với giọng điệu lo lắng, mà là đầy thách thức. Charnita không dám nhìn sang, chỉ tiếp tục viết trên giấy. "Cậu lại định làm gì nữa?" Cô trả lời với vẻ lạnh lùng, cố gắng tỏ ra không quan tâm. Damian cười lớn. "Cậu luôn dễ dàng nổi cáu như vậy, Koch. Đến lúc nào đó, tôi chắc chắn sẽ làm cho cậu cười." Cậu ta không quên thêm một câu nữa, như thể muốn kích thích cô. "Nhưng chỉ khi nào tôi không thấy cậu cố gắng làm mặt lạnh nữa." Charnita nhíu mày. "Đừng có đùa nữa. Chúng ta đang học mà." "Ừ, đúng, nhưng học cũng phải có chút vui vẻ chứ, đúng không?" Damian tiếp tục, nụ cười đầy ẩn ý. "Cậu không phải là kiểu người không thích đùa giỡn đâu nhỉ?" Cô không muốn tiếp tục nói chuyện với cậu ta nữa, nên chỉ đơn giản đáp lại một cách thẳng thắn. "Không phải lúc nào cũng thích đùa như cậu." Charnita cố gắng tỏ ra không quan tâm, nhưng sâu trong lòng cô cảm nhận được sự không thoải mái mà Damian mang lại. Dù gì đi nữa, sự xuất hiện của cậu ta trong lớp học luôn khiến cô phải để tâm hơn mức cần thiết. Cả hai tiếp tục làm bài, nhưng sự "căng thẳng" giữa họ lại chẳng hề giảm bớt. Và mặc dù Charnita cố gắng không để ý đến Damian, cô không thể phủ nhận rằng cái cách cậu ta nhìn cô, cách mà cậu ta luôn biết cách gây chú ý với những lời trêu chọc, vẫn khiến cô không thể thoát ra khỏi vòng xoáy này. Cuối cùng, Charnita giải quyết xong bài tập của mình trước, và để dành một chút thời gian nhìn sang Damian. Cậu ta đã hoàn thành, nhưng rõ ràng, khuôn mặt cậu ta không phải là vẻ chiến thắng mà là nụ cười hài hước, như thể luôn có một điều gì đó đang chờ đợi cô. "Thấy chưa?" Damian nói, giọng điệu vẫn không thay đổi. "Tôi đã thắng, nhưng lần này là vì cậu quá giỏi." Charnita không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta. Dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng cô vẫn có một chút cảm giác kỳ lạ mà cô không thể dễ dàng giải thích được. Cậu ta vẫn không thay đổi, và cô cũng không thể tránh được cảm giác rằng, dù cả hai không thừa nhận, nhưng trò chơi này có vẻ như chỉ mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz