Phan Ung Hoa Hoc Giua Hai Chung Ta
Tiếng chuông nhà thờ vang lên ngân nga, hòa quyện cùng tiếng cười rộn ràng của những người thân yêu. Charnita đứng trong phòng chờ, đôi tay run nhẹ khi chỉnh lại chiếc váy cưới trắng tinh khôi. Đôi mắt cô long lanh dưới ánh sáng, như chứa cả niềm hạnh phúc và hồi hộp trong ngày trọng đại của mình. Damian, trong bộ vest đen lịch lãm, đứng ở vị trí trung tâm trước bệ thánh. Anh nhìn về phía lối đi với ánh mắt mong chờ, đôi môi mỉm cười không ngớt. Những khoảnh khắc này, anh đã hình dung nhiều lần trong đầu, nhưng vẫn không thể tin rằng nó thật sự đang diễn ra. Cánh cửa lớn của nhà thờ từ từ mở ra. Từng bước chân của Charnita tiến vào trong không gian thánh đường khiến mọi người không khỏi trầm trồ. Cô đẹp như một thiên thần, bước đi giữa hai hàng ghế dài nơi gia đình và bạn bè đang ngồi. Damian nín thở khi nhìn thấy cô, trái tim anh như đập mạnh hơn mỗi bước cô tiến lại gần. Khi đứng đối diện nhau, Damian khẽ thì thầm: "Em đẹp lắm, Charnita."
Cô mỉm cười, giọng nhẹ nhàng đáp lại:"Anh cũng không tệ đâu, Damian." Linh mục bắt đầu phần lễ, lời tuyên thệ vang lên trong không khí trang nghiêm nhưng ấm áp. Khi đến khoảnh khắc trao nhẫn, Damian cầm lấy tay Charnita, đôi mắt anh không rời khỏi cô: "Anh hứa sẽ luôn ở bên em, yêu thương và bảo vệ em, dù là hôm nay, ngày mai hay mãi mãi về sau." Charnita nhìn Damian, trong lòng cô dâng trào một cảm xúc khó tả. Cô mỉm cười dịu dàng và đáp lại: "Em cũng hứa sẽ luôn đồng hành cùng anh, chia sẻ niềm vui và vượt qua mọi thử thách. Anh là người em chọn, hôm nay và mãi mãi." Tiếng vỗ tay vang lên khi linh mục tuyên bố họ là vợ chồng. Damian nắm chặt tay Charnita, cả hai cùng trao nhau nụ hôn đầu tiên dưới tư cách là một đôi vợ chồng. Buổi tiệc sau lễ cưới diễn ra tại một khu vườn rộng lớn với ánh đèn lung linh và không gian trang trí đơn giản nhưng tinh tế. Charnita và Damian đứng ở vị trí trung tâm, liên tục nhận những lời chúc phúc từ mọi người. Lynn, bạn thân của Charnita, bước tới cùng Andrew, đưa cho cô một món quà nhỏ. Lynn cười trêu: "Cẩn thận đấy, Damian, cô ấy giỏi hóa học, lỡ mai mốt có cãi nhau thì anh nhớ tránh xa phòng thí nghiệm." Damian cười lớn, đáp lại: "Anh sẽ để cô ấy thắng, yên tâm." Charnita nhướng mày nhìn Damian nhưng không giấu được nụ cười: "Anh thì lúc nào cũng nhây được, đúng không?" Buổi tiệc tiếp tục với những điệu nhảy lãng mạn. Damian dẫn Charnita ra sân khấu khi bản nhạc chậm vang lên. Tay anh đặt nhẹ lên eo cô, dẫn dắt từng bước nhảy. "Anh đã chờ giây phút này từ lâu rồi, Charnita."
Cô tựa đầu lên vai anh, giọng nói khẽ vang lên:"Em cũng vậy. Cảm ơn anh đã luôn ở bên em." Đêm hôm đó, Damian nhẹ nhàng đặt Charnita nằm xuống giường. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, nhuộm lên cơ thể họ một màu bạc huyền ảo. Anh cúi xuống, hôn lên môi cô một nụ hôn sâu, lưỡi quấn quýt lấy lưỡi cô. Charnita đáp lại nồng nhiệt, đôi tay ôm chặt lấy cổ anh.Cả hai hòa mình vào nhau, từng nhịp đập của trái tim như muốn vỡ tung. Damian di chuyển chậm rãi, mỗi cú thúc đều mang đến cho Charnita một cảm giác sung sướng tột đỉnh. Cô rên rỉ nhẹ nhàng, tên anh vang vọng trong căn phòng. Ánh mắt họ giao nhau, chứa đựng cả tình yêu và dục vọng.Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Chỉ còn lại hai người họ, hòa quyện vào nhau trong một vũ điệu tình yêu. Khi đạt đến đỉnh điểm, cả hai cùng rên rỉ, cơ thể co rút lại.Damian nhẹ nhàng ôm Charnita vào lòng, cả hai thở hổn hển sau khoảnh khắc thăng hoa. Anh hôn lên mái tóc mềm mại của cô, thì thầm: "Em thật tuyệt vời."Charnita tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh. Cô mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt nhắm nghiền. Cả hai nằm yên lặng, tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào này.
Cô mỉm cười, giọng nhẹ nhàng đáp lại:"Anh cũng không tệ đâu, Damian." Linh mục bắt đầu phần lễ, lời tuyên thệ vang lên trong không khí trang nghiêm nhưng ấm áp. Khi đến khoảnh khắc trao nhẫn, Damian cầm lấy tay Charnita, đôi mắt anh không rời khỏi cô: "Anh hứa sẽ luôn ở bên em, yêu thương và bảo vệ em, dù là hôm nay, ngày mai hay mãi mãi về sau." Charnita nhìn Damian, trong lòng cô dâng trào một cảm xúc khó tả. Cô mỉm cười dịu dàng và đáp lại: "Em cũng hứa sẽ luôn đồng hành cùng anh, chia sẻ niềm vui và vượt qua mọi thử thách. Anh là người em chọn, hôm nay và mãi mãi." Tiếng vỗ tay vang lên khi linh mục tuyên bố họ là vợ chồng. Damian nắm chặt tay Charnita, cả hai cùng trao nhau nụ hôn đầu tiên dưới tư cách là một đôi vợ chồng. Buổi tiệc sau lễ cưới diễn ra tại một khu vườn rộng lớn với ánh đèn lung linh và không gian trang trí đơn giản nhưng tinh tế. Charnita và Damian đứng ở vị trí trung tâm, liên tục nhận những lời chúc phúc từ mọi người. Lynn, bạn thân của Charnita, bước tới cùng Andrew, đưa cho cô một món quà nhỏ. Lynn cười trêu: "Cẩn thận đấy, Damian, cô ấy giỏi hóa học, lỡ mai mốt có cãi nhau thì anh nhớ tránh xa phòng thí nghiệm." Damian cười lớn, đáp lại: "Anh sẽ để cô ấy thắng, yên tâm." Charnita nhướng mày nhìn Damian nhưng không giấu được nụ cười: "Anh thì lúc nào cũng nhây được, đúng không?" Buổi tiệc tiếp tục với những điệu nhảy lãng mạn. Damian dẫn Charnita ra sân khấu khi bản nhạc chậm vang lên. Tay anh đặt nhẹ lên eo cô, dẫn dắt từng bước nhảy. "Anh đã chờ giây phút này từ lâu rồi, Charnita."
Cô tựa đầu lên vai anh, giọng nói khẽ vang lên:"Em cũng vậy. Cảm ơn anh đã luôn ở bên em." Đêm hôm đó, Damian nhẹ nhàng đặt Charnita nằm xuống giường. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, nhuộm lên cơ thể họ một màu bạc huyền ảo. Anh cúi xuống, hôn lên môi cô một nụ hôn sâu, lưỡi quấn quýt lấy lưỡi cô. Charnita đáp lại nồng nhiệt, đôi tay ôm chặt lấy cổ anh.Cả hai hòa mình vào nhau, từng nhịp đập của trái tim như muốn vỡ tung. Damian di chuyển chậm rãi, mỗi cú thúc đều mang đến cho Charnita một cảm giác sung sướng tột đỉnh. Cô rên rỉ nhẹ nhàng, tên anh vang vọng trong căn phòng. Ánh mắt họ giao nhau, chứa đựng cả tình yêu và dục vọng.Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Chỉ còn lại hai người họ, hòa quyện vào nhau trong một vũ điệu tình yêu. Khi đạt đến đỉnh điểm, cả hai cùng rên rỉ, cơ thể co rút lại.Damian nhẹ nhàng ôm Charnita vào lòng, cả hai thở hổn hển sau khoảnh khắc thăng hoa. Anh hôn lên mái tóc mềm mại của cô, thì thầm: "Em thật tuyệt vời."Charnita tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh. Cô mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt nhắm nghiền. Cả hai nằm yên lặng, tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào này.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz