Phan Ung Hoa Hoc Giua Hai Chung Ta
Những ngày cuối cùng của chuyến đi đến gần, và dù là Charnita hay Damian, cả hai đều cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong mối quan hệ của mình. Những ngày trước, họ còn tranh cãi, cười đùa, và đôi khi giận hờn vu vơ, nhưng bây giờ, không khí xung quanh họ trở nên yên bình hơn. Họ không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần ở bên nhau, đó là tất cả những gì họ cần. Mọi chuyện đã thay đổi rất nhiều, nhưng Charnita vẫn chưa sẵn sàng để đối diện với những cảm xúc lạ lẫm này. Sáng hôm nay, họ thức dậy khá muộn, vì hôm qua đã có một chuyến tham quan dài và khá mệt. Đặt chân xuống giường, Charnita nhìn ra cửa sổ. Ánh sáng ấm áp từ mặt trời chiếu vào phòng, tạo nên một không gian yên tĩnh và đầy thư giãn. Cô không vội vàng, chỉ hít thở không khí trong lành, cảm nhận mọi thứ thật chậm rãi. Damian đã tỉnh dậy trước cô và đang ngồi ở bàn ăn sáng. Anh nhìn cô, mỉm cười khi thấy cô bước ra khỏi phòng. "Chào buổi sáng, Charnita. Cậu có ngủ ngon không?" Charnita chỉ cười nhẹ, ngồi xuống bàn bên cạnh anh. "Chào buổi sáng, Damian. Ngủ cũng được thôi." Cô cảm thấy thoải mái với sự gần gũi giữa hai người, nhưng đôi khi vẫn có chút ngại ngùng. Cái cách mà Damian cứ nhìn vào cô, dù không nói gì nhiều, lại khiến tim cô đập nhanh hơn. Họ bắt đầu bữa sáng cùng nhau. Mọi thứ thật đơn giản: bánh mì nướng, trái cây, và một ít cà phê. Không có nhiều lời nói, chỉ những cử chỉ nhẹ nhàng như thể họ đang chia sẻ không gian của nhau. Charnita nhận ra, sự im lặng này không hề khó chịu như trước đây. Mỗi giây trôi qua lại cảm thấy dễ chịu hơn, như thể họ đã hòa vào nhau một cách tự nhiên. Một lúc sau, Damian phá vỡ sự im lặng. "Cậu nghĩ sao về chuyến đi này? Cũng sắp hết rồi." Anh hỏi, nhưng giọng nói có chút buồn, như thể anh đang ngầm thừa nhận rằng chuyến đi này sắp kết thúc, và khi trở về, họ sẽ phải đối diện với nhiều điều phức tạp hơn. Charnita hít một hơi thật sâu, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Chuyến đi này... thật sự rất tuyệt. Mặc dù lúc đầu tôi không nghĩ nó sẽ như vậy, nhưng giờ thì tôi thấy như mình đã khám phá được nhiều điều về bản thân và về cậu." Damian ngước lên nhìn cô, ánh mắt anh đầy sự tò mò. "Cậu đã khám phá được điều gì về tôi?" anh hỏi lại. Charnita cười nhẹ, đôi mắt cô ánh lên một chút tinh nghịch. "Chắc là tôi phát hiện ra cậu cũng không phải lúc nào cũng làm tôi bực mình đâu. Thật ra, cậu cũng có những lúc rất dễ thương." Damian bật cười, một nụ cười tựa như ánh sáng chiếu sáng căn phòng. "Thế mà tôi cứ tưởng cậu chỉ ghét tôi thôi chứ." Anh nói với vẻ bỡn cợt, nhưng trong đó lại có một chút chân thành mà Charnita có thể cảm nhận được. Charnita lắc đầu, "Không, tôi không ghét cậu. Chỉ là đôi khi tôi thấy cậu quá nhây thôi. Nhưng... cũng có lúc tôi thấy vui khi có cậu bên cạnh." Cô không nói hết ra những suy nghĩ trong lòng, chỉ mỉm cười và đẩy chén cà phê về phía Damian. Damian nhìn cô một cách chăm chú, đôi mắt anh sáng lên một tia dịu dàng mà Charnita chưa từng thấy. "Vậy... tôi có thể tiếp tục làm cậu vui chứ?" Anh hỏi, giọng anh không còn nghịch ngợm như trước mà thay vào đó là sự nghiêm túc. Charnita không thể kìm lại được một nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu. "Nếu cậu không làm tôi giận thì tôi sẽ vui hơn đấy." Cô trêu đùa, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng lời nói của Damian khiến cô cảm thấy có chút ấm lòng. Bữa sáng diễn ra trong không khí nhẹ nhàng, những câu chuyện nhỏ, những lời đùa giỡn giữa hai người làm cho không gian trở nên thật ấm cúng. Dường như mối quan hệ của họ đã không còn giống như trước đây. Không còn những cái nhìn lúng túng, không còn những cuộc tranh cãi vô nghĩa, chỉ còn lại một cảm giác nhẹ nhàng và thoải mái mỗi khi ở gần nhau. Sau khi ăn xong, họ quyết định đi dạo quanh thị trấn một lần nữa, để cảm nhận sự bình yên trước khi chuyến đi này kết thúc. Họ bước đi bên nhau, im lặng nhưng không có cảm giác cô đơn. Charnita không biết tại sao nhưng dường như mỗi bước đi cùng Damian lại khiến trái tim cô đập mạnh hơn, nhịp đập không còn theo sự khống chế mà bắt đầu là một điều gì đó khó lý giải. "Charnita..." Damian bỗng nhiên lên tiếng khi cả hai đang đi trên con đường vắng, ánh chiều tà làm không gian trở nên thơ mộng. "Ừ?" Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt đầy sự tò mò. "Chuyến đi này... chúng ta sẽ làm gì khi quay lại trường?" Damian hỏi, giọng anh thật nhẹ nhàng nhưng cũng lấp lửng như đang tìm kiếm một câu trả lời. Charnita ngừng lại, đứng nhìn anh một lúc. Cô cảm thấy bối rối, nhưng rồi cô gật đầu. "Tôi không biết nữa. Nhưng tôi nghĩ... chúng ta có thể tiếp tục như những gì chúng ta đã làm ở đây." Damian nhìn cô, đôi mắt anh sáng lên. "Vậy thì, chúng ta sẽ tiếp tục." Anh mỉm cười, ánh mắt anh ẩn chứa một sự quyết tâm mạnh mẽ. Charnita không biết nói gì, chỉ im lặng bước tiếp. Cảm giác ấm áp trong lòng làm cô cảm thấy mọi thứ sẽ ổn. Dù cho họ quay lại trường và đối mặt với những thử thách, nhưng có một điều chắc chắn rằng, giữa họ đã có một sự thay đổi, một sự kết nối mà họ không thể chối bỏ. Khi hoàng hôn buông xuống, Charnita và Damian tiếp tục đi cùng nhau, bước đi vào một tương lai đầy hứa hẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz