ZingTruyen.Xyz

Phan Ung Hoa Hoc Giua Hai Chung Ta

Ngày hôm sau, không khí trong lớp học lại có chút thay đổi. Dù không có ai nói ra, nhưng cả Charnita và Damian đều cảm nhận được một sự căng thẳng lạ lùng giữa họ. Charnita cố gắng tập trung vào bài học, nhưng những suy nghĩ về những hành động của Damian vẫn không ngừng quay lại trong đầu cô. Tại sao cậu lại đối xử với cô như thế? Tại sao cậu lại không ngừng tạo ra những tình huống khiến cô cảm thấy bối rối? Những câu hỏi này cứ quanh quẩn trong tâm trí cô, nhưng lại không có câu trả lời rõ ràng.

Nhưng trong những lúc đó, có một điều rất rõ ràng là Damian không còn như trước. Cậu không chỉ đơn giản là cậu bạn học ngồi cạnh, không chỉ là người bạn cùng lớp mà giờ đây có cảm giác như cậu đang ở một vị trí khác, một vị trí mà Charnita không thể dễ dàng làm ngơ.

Lớp học môn Toán bắt đầu, và lần này Damian không ngồi ở chỗ cũ. Cậu di chuyển tới gần Charnita, chỗ ngồi mà từ trước đến giờ cô luôn chiếm giữ. Charnita không nói gì, nhưng cảm giác nóng bừng trong lòng cô khiến cô không thể không chú ý đến Damian.

"Này, Koch," Damian gọi nhỏ, khi cả lớp đang chăm chú vào bài giảng. "Lần này chúng ta làm cùng nhóm nhé."

Câu nói ấy như một cú giật mình trong sự im lặng của lớp học. Cả lớp, vốn dĩ quen với những trò đùa của Damian, bỗng trở nên im lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người. Charnita liếc qua phía cậu, cảm giác hơi bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.

"Ừ, thôi thì làm vậy đi," Charnita đáp, không tỏ ra quá bối rối, nhưng trong lòng lại có cảm giác khó tả. Cô không biết có phải do bầu không khí căng thẳng từ trước hay không, nhưng khi Damian ngồi sát gần cô, cô có thể cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong cách cậu tiếp cận.

Charnita dồn sự chú ý vào bài học, nhưng ánh mắt Damian vẫn không rời khỏi cô. Cậu không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ theo dõi cô, như thể đang chờ đợi một điều gì đó. Cô cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cũng không thể không cảm nhận sự thay đổi trong cái cách cậu nhìn mình.

Và rồi, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi Charnita ngẩng đầu lên nhìn, cô bắt gặp ánh mắt của Damian. Cái nhìn ấy không còn đùa cợt như trước. Nó đầy sự nghiêm túc và... không thể hiểu được.

"Chắc cậu không định làm việc này một mình đâu, đúng không?" Damian nói, giọng điềm tĩnh nhưng vẫn không thiếu phần châm chọc.

Charnita nhìn cậu một lúc, không trả lời ngay, nhưng trong lòng có một sự cảm nhận khác lạ. Cô không thể không nhận ra rằng những điều trước đây, những sự đùa cợt và trò nghịch ngợm của Damian, giờ đây không còn tồn tại nữa. Có cái gì đó trong ánh mắt cậu khiến cô không thể dễ dàng né tránh.

"Chắc chắn rồi," cô đáp, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự bất an trong lòng lại không thể che giấu được.

Tiết học trôi qua, nhưng tâm trí của Charnita không thể tập trung. Mỗi lần nhìn về phía Damian, cô lại thấy cái nhìn ấy, cái ánh mắt như đang tìm kiếm điều gì đó. Cảm giác đó càng làm cô thêm khó chịu. Lúc này, cô không còn chắc chắn về mối quan hệ giữa họ. Chẳng lẽ mọi thứ đã thay đổi rồi sao? Dường như không chỉ có cô, mà cả Damian cũng đang không biết phải đối diện với cảm xúc của chính mình như thế nào.

Khi chuông tan học reo lên, Charnita vội vã đứng dậy, thu dọn sách vở. Cô không muốn tiếp tục ngồi trong sự im lặng ấy. Cô muốn một chút không gian, một chút thời gian để hiểu rõ hơn về chính mình, về những gì đang xảy ra.

Nhưng chưa kịp bước ra khỏi lớp, Damian đã chặn lại, khiến cô không thể tránh khỏi việc đối diện với cậu.

"Charnita," Damian lên tiếng, lần này không còn là một câu đùa, mà là một giọng điệu nghiêm túc. "Có chuyện gì vậy?"

Cái cách cậu gọi tên cô khiến Charnita không thể không dừng lại. Cô nhìn vào đôi mắt của Damian, và nhận ra rằng cậu không chỉ đang hỏi về bài tập hay việc học. Cậu đang tìm kiếm điều gì đó trong cô. Điều gì đó mà cô không thể dễ dàng trả lời.

"Chẳng có gì cả," cô đáp nhanh, cố gắng tránh né ánh mắt ấy. "Chỉ là... tôi cần đi một chút thôi."

Damian không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn cô khi cô bước đi. Charnita cảm thấy ánh mắt đó dường như xuyên thấu vào lòng mình, khiến mọi thứ trở nên khó chịu và rối ren hơn bao giờ hết.

Vậy là, cô lại tiếp tục bước đi trong im lặng, không biết rằng mình đã để lại một dấu vết không thể xóa nhòa trong lòng Damian. Cảm giác ấy, dù cố gắng tránh, vẫn cứ ở lại, dằn vặt trong tâm trí cô, giống như một nỗi niềm chưa thể giải tỏa. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz