ZingTruyen.Xyz

Phan Ung Hoa Hoc Giua Hai Chung Ta

Đã nhiều tuần trôi qua từ khi Damian và Charnita bắt đầu đối mặt với những cảm xúc mà họ không thể dễ dàng giải thích. Thế nhưng, điều kỳ lạ là, cho dù những cảm giác ấy cứ dâng trào trong họ, cả hai lại chưa bao giờ thẳng thắn đối diện với chúng. Họ vẫn tiếp tục học, vẫn giao tiếp, nhưng mọi thứ cứ như thể bị vây quanh bởi một lớp không khí nặng nề không thể phá vỡ.

Hôm nay, sau giờ học, như thói quen, Damian và Charnita lại đi cùng nhau. Nhưng lần này, có điều gì đó khác biệt. Không phải vì có một cuộc cãi vã hay một câu nói đùa không vui như mọi khi, mà là bởi cả hai dường như đang đi qua một ngưỡng cửa vô hình mà không ai dám bước qua. Họ bước đi cạnh nhau, nhưng giữa họ có một khoảng cách không thể chạm tới. Damian có thể cảm nhận được điều đó, nhưng cậu không biết phải làm sao để thay đổi.

"Cậu nghĩ sao về việc chúng ta ra ngoài chơi?" Damian đột nhiên phá vỡ sự im lặng, cố gắng lôi kéo Charnita ra khỏi vũng lầy suy nghĩ.

Charnita nhìn cậu, rồi lại nhìn về phía trước, không đáp ngay. Một chút im lặng trôi qua trước khi cô lên tiếng. "Ra ngoài chơi? Cậu thật sự muốn vậy à?"

Damian gật đầu, cười nhẹ. "Chắc là sẽ vui. Dù sao chúng ta cũng cần thư giãn chứ?"

"Ừ, tôi không có ý phản đối," Charnita đáp lại với giọng điệu bình thản, nhưng lại không thể giấu đi chút bối rối. Cô không rõ lý do tại sao, nhưng những cuộc trò chuyện với Damian gần đây cứ khiến cô có cảm giác lạ lẫm. Dường như mỗi lần nói chuyện với cậu, cô lại cảm thấy như mình đang đối diện với một điều gì đó chưa được hiểu hết. Và đó là điều khiến cô không thể dễ dàng buông lỏng.

"Vậy thì tốt," Damian nói và tiếp tục mỉm cười, cố gắng làm không khí bớt căng thẳng. Nhưng ngay sau đó, cậu lại cảm thấy có điều gì đó chưa đúng. Cảm giác này đã tồn tại suốt thời gian qua, như một bóng ma chưa thể giải thích. Cậu tự hỏi liệu có phải mình đã đánh mất một cái gì đó quan trọng, điều gì đó mà cậu không thể lấy lại.

Khi họ ra khỏi tòa nhà học, cả hai đi về phía khu vực có những quán cà phê ngoài trời. Những hàng cây xanh, những âm thanh ồn ào của học sinh đang vui đùa, tạo nên một không gian thư giãn, nhưng không khí giữa Damian và Charnita vẫn không thể thoải mái. Cảm giác ấy cứ quẩn quanh, làm cả hai không thể thật sự tận hưởng những khoảnh khắc đơn giản này.

"Cậu đã từng nghĩ, liệu chúng ta có thể cứ như vậy mãi không?" Charnita đột nhiên lên tiếng, không nhìn Damian mà chỉ chăm chú vào một cây hoa phía xa.

Damian ngạc nhiên vì câu hỏi này, nhưng cũng không ngần ngại trả lời. "Cậu muốn nói gì?"

"Chỉ là... nếu cứ mãi im lặng như thế này, liệu có ổn không?" Charnita lặp lại, nhưng lần này, giọng cô có chút gì đó khó hiểu, vừa nhẹ nhàng lại vừa đầy ẩn ý.

Damian không trả lời ngay, chỉ nhìn về phía cô. Cậu không biết phải nói gì vào lúc này. Cảm giác ấy cứ dâng lên trong lòng, nhưng lời nói lại không thể tuôn ra. Họ đã không nói về điều này, không đối diện với sự thật giữa họ, và có lẽ đó chính là lý do khiến cả hai cảm thấy bối rối.

"Cậu biết không, đôi khi tôi cảm thấy như chúng ta chỉ đang đợi điều gì đó sẽ xảy ra, nhưng lại không dám bước qua," Damian thừa nhận, đôi mắt cậu ánh lên một tia suy tư.

Charnita im lặng một lúc lâu, rồi khẽ đáp lại. "Có lẽ là vậy."

Damian nhìn cô, không thể giấu được sự tò mò trong lòng. "Cậu nghĩ gì về tôi?"

Charnita không trả lời ngay. Cô chỉ nhìn vào ánh mắt của cậu, như thể đang tìm kiếm một sự thật nào đó trong đó. Cuối cùng, cô khẽ nhún vai. "Tôi không nghĩ nhiều về chuyện đó. Chúng ta đều có cuộc sống riêng mà."

Một lời đáp mà có vẻ như là sự từ chối, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy. Charnita vẫn chưa sẵn sàng để đối diện với những cảm xúc mà cô không thể dễ dàng lý giải. Cô không muốn nói ra tất cả, không muốn mở lòng ra với một điều mà cô chưa chắc chắn.

Damian cảm nhận được sự im lặng này, nhưng cậu cũng biết rằng một ngày nào đó, họ sẽ phải đối mặt với nó. Dù không ai nói ra, cả hai đều biết rằng giữa họ có một điều gì đó chưa được giải thích, và có thể chỉ có thời gian mới có thể trả lời.

"Chúng ta có thể không cần phải làm mọi thứ phức tạp thế này, đúng không?" Damian nói, đôi mắt cậu không rời khỏi Charnita.

Cô ngước lên nhìn cậu, và lần này, ánh mắt cô không còn vẻ bối rối hay tránh né. Cô chỉ nhìn vào cậu, rồi khẽ mỉm cười. "Có lẽ không cần."

Vậy là, họ tiếp tục bước đi, với sự im lặng vẫn hiện diện giữa hai người. Nhưng có lẽ, sau tất cả những gì đã xảy ra, sự im lặng không còn là điều gì đó khó chịu nữa. Nó trở thành một phần trong mối quan hệ này, một phần mà cả hai không cần phải giải thích thêm. Dù sao đi nữa, họ vẫn tiếp tục bên nhau, dù là trong sự im lặng hay trong những cuộc trò chuyện ngắn ngủi. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz