Phan Ung Hoa Hoc Giua Hai Chung Ta
Mới chỉ hai ngày trôi qua, nhưng Charnita đã cảm nhận được sự bất an kỳ lạ khi mỗi sáng bước vào lớp học. Bên cạnh cô, Damian vẫn cứ là Damian - luôn khiến cô cảm thấy như một con cá trong làn sóng ngược, không ngừng bị đẩy ra ngoài tầm kiểm soát. Cả hai tiếp tục không ngừng tranh cãi, không phải vì một lý do cụ thể, mà chỉ vì sự bướng bỉnh của mỗi người. Sáng nay, lớp học đã bắt đầu đông đúc. Charnita ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt dán vào cuốn sách Hóa học mà cô vừa lấy ra. Tuy nhiên, ngay khi cô mở sách, một giọng nói ngạo mạn vang lên từ bên phải: "Chuyện gì vậy, Koch? Sao cậu không tham gia vào cuộc chiến số học của tôi?" Damian ngồi dựa vào ghế, cười đầy ẩn ý. Charnita không thèm nhìn cậu, chỉ im lặng, tiếp tục đọc. Cô biết, bất cứ lúc nào, Damian cũng sẽ tìm cách quấy rối. Nhưng lần này, cô đã chuẩn bị tinh thần. Cô không muốn mất thêm thời gian vào những trò trẻ con ấy. Nhưng như thể cảm nhận được sự im lặng của cô là một thử thách, Damian kéo ghế lại gần hơn, khiến chân của cô vô tình chạm vào đùi cậu. "Xin lỗi," Damian bật cười, giọng đầy châm biếm. "Tôi không biết chân mình dài như vậy." Charnita ngay lập tức rút chân lại, nhíu mày, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản. "Cậu có chắc mình không muốn đi tìm một cái bàn riêng không? Cái kiểu này không phải là hành động của một người trưởng thành." Damian nhìn cô, nụ cười nở trên môi, nhưng ánh mắt lại đầy ẩn ý. "Tôi nghĩ tôi khá trưởng thành đấy chứ. Chỉ là tôi thấy cậu có vẻ thú vị. Và tôi chẳng thấy có gì tệ khi ngồi gần một người thông minh như cậu." Cô chỉ biết lắc đầu, không hiểu sao câu nói của Damian lại khiến mình có chút bối rối. "Thú vị? Cậu chỉ muốn làm phiền tôi thôi." Nhưng Damian không bỏ cuộc. Trong suốt tiết học, cậu ta không ngừng đưa ra những câu hỏi chọc ghẹo, khiến Charnita không thể tập trung vào bài giảng. Cậu cố tình làm rơi sách vở, làm hỏng bài làm của cô, và thậm chí lén lút vẽ nguệch ngoạc lên bề mặt bàn học. Charnita kiềm chế một cách tuyệt vời, không để cho Damian nhìn thấy cô bị chọc giận. Nhưng sự bực bội dần dâng lên. Đến khi tiếng chuông báo hết tiết học vang lên, cô đứng phắt dậy, không quên vội vàng lấy đồ đạc và rời khỏi lớp trước khi cậu kịp nói gì thêm. "Chạy trốn à?" Damian gọi theo, nhưng cô không đáp lời, chỉ bước đi nhanh hơn. Tối hôm đó, khi Charnita đang ngồi học ở thư viện, một cánh tay đột ngột vung ra trước mặt cô, khiến cô phải ngẩng lên. Đứng trước mặt cô là Damian, khuôn mặt không hề có chút vẻ đùa cợt nào, mà ngược lại, có vẻ như cậu đang thực sự muốn nói chuyện. "Đừng nghĩ tôi đã quên chuyện hôm nay." Damian nói, giọng nghiêm túc hơn mọi khi. "Cậu không thể tránh mãi đâu, Koch." Charnita đặt sách xuống, nhìn thẳng vào Damian. "Cậu vẫn không bỏ cuộc à? Tôi đã nói với cậu rồi, chúng ta không có gì chung." Damian cười nhẹ, nhưng lần này không phải cười vì thích thú, mà như thể có điều gì đó sâu xa hơn. "Không phải tất cả mối quan hệ đều bắt đầu bằng sự hòa hợp, Charnita. Đôi khi, chúng ta chỉ cần chút xung đột để thấy rõ nhau hơn." Charnita im lặng. Cô không biết trả lời thế nào. Thực ra, sâu thẳm trong lòng, cô cũng bắt đầu cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng lại không muốn thừa nhận. Cô không thể hiểu nổi tại sao mình lại bận tâm về cậu bạn này đến vậy. "Tôi không muốn cậu tránh mặt tôi mãi," Damian tiếp tục, giọng có chút mềm mỏng. "Ít nhất, chúng ta cũng có thể hòa thuận hơn một chút." Charnita khẽ nhướng mày. "Hòa thuận? Cậu nghĩ sao về việc không làm phiền nhau mỗi ngày?" Damian nhìn cô một lúc lâu, rồi cuối cùng chỉ cười nhạt. "Cậu thật là khó hiểu." Charnita không trả lời, chỉ quay lại với cuốn sách của mình, mong rằng Damian sẽ rời đi. Nhưng trước khi cậu ta đi, Damian nói thêm một câu: "Không phải tôi chỉ muốn gây sự, Koch. Tôi thực sự nghĩ rằng, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng có thể là bạn. Hoặc ít nhất... có thể tìm ra cách để không căng thẳng thế này nữa." Charnita ngồi im, không trả lời. Những lời nói của Damian không dễ để chấp nhận. Nhưng nó cũng khiến cô phải suy nghĩ. Cô không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ Damian đã đúng về một điều: đôi khi, những cuộc xung đột lại là khởi đầu của điều gì đó khác biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz