ZingTruyen.Xyz

Phan Ung Hoa Hoc Giua Hai Chung Ta

Trên con đường dài từ lớp học đến khu vực sân thể thao, Damian và Charnita lại vô tình bước cùng nhau. Cả hai không hẹn mà gặp, nhưng lần này lại không có sự ngại ngùng hay căng thẳng như những lần trước. Sự im lặng, thay vì là gánh nặng, giờ đây như một thói quen đã trở thành phần không thể thiếu trong mối quan hệ của họ. Tuy nhiên, điều khiến Damian cảm thấy bối rối là những suy nghĩ không thể diễn đạt thành lời mà cậu cứ mãi đeo bám.

Với Damian, cuộc sống đã luôn là những thử thách và những câu hỏi không có lời đáp. Nhưng có một điều cậu có thể chắc chắn: Charnita không phải là một người dễ dàng hiểu thấu. Cô có một thế giới riêng biệt mà cậu chưa bao giờ đủ can đảm để bước vào, dù đôi khi có cảm giác mình thật sự muốn khám phá. Nhưng cậu không thể, không biết làm sao để bước qua cái ngưỡng mơ hồ mà cô đang dựng lên.

Lúc này, cả hai đang đi cùng nhau, nhưng mỗi người lại có một thế giới riêng biệt trong đầu. Charnita bước đi với vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt cô thi thoảng lại dừng lại nhìn những cảnh vật xung quanh. Damian không biết tại sao, nhưng lần đầu tiên cậu nhận ra rằng Charnita không phải lúc nào cũng lạnh lùng và khó hiểu. Có những khoảnh khắc cô rất giống một người bình thường, chỉ đơn giản là muốn sống, muốn hít thở và cảm nhận những gì xung quanh.

"Cậu nghĩ sao về việc chúng ta sẽ làm khi ra ngoài này?" Damian đột nhiên cất lời, làm không gian giữa họ bớt đi phần nào sự im lặng căng thẳng.

Charnita liếc mắt về phía cậu, nhưng không trả lời ngay. Cô chỉ khẽ nhún vai. "Chắc là tiếp tục thôi. Cậu không nghĩ vậy sao?"

Damian nhìn cô, đôi mắt nheo lại như thể đang tìm kiếm một câu trả lời sâu xa hơn từ cô. Nhưng đáp lại chỉ là một sự lạnh lùng quen thuộc mà không phải lúc nào cũng dễ dàng tiếp nhận. Dường như mọi thứ của Charnita đều được giấu kín sau lớp vỏ bọc thông minh và mạnh mẽ ấy.

"Cậu không có những điều muốn thay đổi à? Những hoài bão gì đó?" Damian hỏi tiếp.

"Có, tất nhiên rồi," Charnita đáp, đôi mắt sáng lên khi cô nói đến những ước mơ. "Nhưng tất cả chỉ là những mục tiêu mà tôi cần phải thực hiện. Còn cậu?"

Damian chậm rãi nhìn cô, bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác lạ lẫm. Charnita không nói về việc thay đổi cả thế giới hay làm những điều vĩ đại, mà chỉ đơn giản là muốn hoàn thành những mục tiêu của riêng mình. Cậu tự hỏi, liệu mình có quá phức tạp trong cách suy nghĩ?

"Thực ra tôi chỉ muốn hiểu rõ hơn về những gì tôi đang làm. Nhưng nếu hỏi tôi về tương lai, tôi lại chẳng biết rõ lắm," Damian trả lời với giọng điệu chân thành mà không hề bị bối rối.

Cả hai lại rơi vào im lặng khi họ tiếp tục bước đi. Damian cảm nhận được một điều gì đó kỳ lạ trong không khí. Cậu không biết chính xác đó là gì, nhưng có một cảm giác nhẹ nhàng, như thể giữa họ có một sự kết nối mà chẳng cần phải nói ra.

Đến khi cả hai gần đến khu vực sân thể thao, Damian bỗng dưng lên tiếng một lần nữa. "Cậu biết không, tôi nghĩ chúng ta đã thay đổi rất nhiều rồi."

Charnita ngước lên nhìn cậu, ánh mắt cô lúc này không còn vẻ bực bội hay thách thức như trước nữa. Cô chỉ khẽ gật đầu. "Có lẽ vậy."

Damian dừng lại, nhìn vào mắt Charnita. Cậu không thể hiểu hết được về cô, nhưng có một điều chắc chắn: dù có hiểu hay không, họ vẫn là một phần trong cuộc sống của nhau. Và có lẽ, điều này là đủ.

"Cậu biết không," Damian cười nhẹ, "một ngày nào đó, tôi nghĩ chúng ta sẽ hiểu rõ tất cả những gì chúng ta chưa nói."

Charnita nhìn cậu với ánh mắt đầy suy tư, không nói gì thêm. Nhưng Damian cảm nhận được rằng trong ánh mắt ấy, có một sự thay đổi. Một sự thay đổi không lớn, nhưng đủ để tạo ra một sự kết nối kỳ lạ giữa họ.

"Chắc vậy," Charnita đáp lại, rồi quay đi trước khi Damian có thể nói thêm gì.

Damian đứng đó, nhìn bóng lưng của Charnita dần khuất xa, cảm giác khó hiểu lại ùa về. Cậu không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng có một điều mà cậu hiểu rõ: giữa họ, sẽ có một cái gì đó, dù không thể gọi tên, nhưng lại là điều khiến cả hai không thể dứt ra. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz