Phan Ung Hoa Hoc Giua Hai Chung Ta
Ngày hôm nay không có gì đặc biệt, ít nhất là với Damian. Cậu tỉnh dậy như mọi khi, đến lớp, và ngồi vào chỗ của mình mà không có một cảm giác lạ lẫm nào. Thực tế, mọi thứ vẫn diễn ra giống như những ngày trước, nhưng một điều gì đó đã thay đổi. Và điều đó chính là Charnita. Từ khi họ bắt đầu có những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, không còn cãi vã, Damian cảm thấy mình đã quen với sự hiện diện của cô hơn. Mặc dù vậy, cậu không thể nào phủ nhận rằng có một khoảng cách mơ hồ vẫn tồn tại giữa họ. Một khoảng cách không phải bằng thể lý mà là cảm xúc. Charnita không còn lạnh lùng và khó chịu với cậu, nhưng cô cũng không quá gần gũi. Đôi lúc, Damian nhận thấy mình đang tìm kiếm những dấu hiệu từ cô, những điều chưa nói ra, nhưng chẳng bao giờ nhận được câu trả lời rõ ràng. Hôm nay là một trong những ngày như thế. Sau giờ học, Damian vội vã bước ra ngoài, nhưng lại không tìm thấy Charnita đâu. Cậu hơi ngạc nhiên, vì mọi khi cô luôn đi cùng với nhóm bạn, đặc biệt là Lynn. Cậu nhìn quanh và chợt nhận ra cô đang đứng ở một góc xa sân trường, một mình. Damian đứng đó, nhìn cô từ xa. Charnita đang chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại của mình, đôi mắt hơi đăm chiêu. Damian không biết liệu có nên tiến lại gần hay không. Cậu vẫn nhớ cảm giác khi lần đầu tiên họ đối diện và cách mà cô luôn có thể khiến cậu cảm thấy bất an. Nhưng lần này, không giống những lần trước. Cậu không cảm thấy sự căng thẳng đó nữa, thay vào đó là sự tò mò muốn hiểu rõ hơn. Lúc này, cậu quyết định bước tới. Khi cậu gần đến, Charnita ngẩng lên, ánh mắt cô gặp ánh mắt Damian. Không có chút ngạc nhiên hay bất ngờ, chỉ là một cái nhìn bình thản. "Walton, cậu làm gì ở đây?" Charnita hỏi, giọng cô không có gì đặc biệt nhưng vẫn mang theo sự lạnh nhạt mà cậu đã quen thuộc. "Cậu cũng có một mình à?" Damian hỏi, cố gắng tránh trả lời câu hỏi của cô. Mặc dù trong lòng có chút lạ lẫm, nhưng cậu lại cảm thấy không cần phải giải thích gì quá nhiều. "Ừ," Charnita đáp, lại quay về với chiếc điện thoại trong tay. Damian không nói gì thêm. Cậu đứng đó, nhìn cô mà không biết phải làm gì. Có một sự im lặng kéo dài giữa hai người, nhưng nó không khiến cậu cảm thấy khó chịu. Thực tế, nó lại khiến cậu cảm thấy thoải mái một cách lạ thường. Đây là một điều mới mẻ. Lúc này, Charnita bất ngờ lên tiếng, ngước mắt lên nhìn cậu. "Walton, cậu có bao giờ cảm thấy như... mình luôn chạy theo một thứ gì đó mà chẳng biết rõ mình muốn gì không?" Damian hơi ngạc nhiên, vì câu hỏi của cô không phải là thứ mà cậu có thể dễ dàng trả lời. Cậu suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: "Có thể là tôi đã từng như thế. Nhưng tôi nghĩ... không phải ai cũng biết mình muốn gì ngay lập tức. Đôi khi, chỉ cần bước đi, rồi sẽ biết thôi." Charnita nhìn cậu một lúc lâu. Cô không nói gì, nhưng ánh mắt cô như đang suy ngẫm về lời nói của Damian. Chắc chắn, điều này không chỉ là về cậu và cô. Đó là về những điều mà cô đã giấu kín trong lòng mình. "Cậu đúng," cô cuối cùng nói, giọng nhẹ nhàng hơn trước. "Có lẽ tôi đã quá chú tâm vào những thứ không đáng, và bỏ qua những thứ thực sự quan trọng." Damian chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Cậu không biết làm sao để diễn đạt sự hiểu biết của mình, nhưng cậu cảm thấy, trong khoảnh khắc này, họ đang chia sẻ một sự đồng cảm im lặng. Dường như có một sự thay đổi nào đó, không phải qua lời nói, mà qua những điều không cần nói ra. Sau một lúc, Damian cảm thấy có một sự bối rối nhẹ khi nghĩ về việc phải tiếp tục cuộc trò chuyện này. Cậu không muốn làm mọi chuyện trở nên nặng nề hay phức tạp hơn. Vì vậy, cậu quyết định phá vỡ không khí im lặng. "Vậy cậu làm gì ngoài việc đứng một mình và suy nghĩ suốt cả ngày?" Damian hỏi, cố gắng làm dịu không khí bằng một câu hỏi đơn giản. Charnita nhìn cậu với ánh mắt thách thức. "Cậu hỏi nhiều quá đấy. Tôi chỉ đang... suy nghĩ một chút thôi." "Vậy mà tôi nghĩ cậu đang lên kế hoạch trả thù tôi vì những lần cãi nhau trước đây," Damian nói, vẻ mặt cười đùa. "Đừng mơ," Charnita đáp lại, ánh mắt cô đầy vẻ bất cần. "Nếu có kế hoạch trả thù, thì có lẽ tôi sẽ không đứng ở đây mà nói chuyện với cậu." Câu trả lời của Charnita khiến Damian cảm thấy như một tia sáng xuyên qua bóng tối. Cô ấy không còn giữ khoảng cách lạnh lùng nữa, nhưng vẫn có một sự mạnh mẽ mà cậu không thể đoán trước. Cả hai tiếp tục đứng đó, trong không gian nhẹ nhàng, không có những lời lẽ tranh cãi hay bất kỳ sự căng thẳng nào. Damian cảm thấy điều này thật kỳ lạ, nhưng cũng thật thoải mái. Có lẽ, mối quan hệ của họ đang dần thay đổi, dù cậu không thể đoán trước được nó sẽ đi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz