Phan 3 Boss La Nu Phu Reup Tu Chuong 1480
2000Tinh lịch năm 1578, hải tặc thiên hà cướp bóc hoành hành, Thời Mộ nhận lệnh đi trấn áp.
Vợ của Thời Mộ là Lục Tư Nguyệt đang mang thai sáu tháng, sắp sinh. Khi tiễn Thời Mộ đi, Lục Tư Nguyệt vẫn không nỡ để chồng đi. Cô kéo tay Thời Mộ nói: "Lúc nào thì anh về được?"
Thời Mộ thương xót vợ mình, "Trận đánh này ai có thể nói trước được lúc nào về chứ, em đừng lo, anh sẽ không sao đâu."
Hai tay Lục Tư Nguyệt xoa bụng, lo lắng không thôi, "Mộ, anh nhất định phải cẩn thận đó."
Thời Mộ cười đặt bàn tay lên bụng Lục Tư Nguyệt, "Anh sẽ cẩn thận, anh còn chưa được gặp con chúng ta mà. Em ở nhà cũng phải chú ý đấy nhé."
Lục Tư Nguyệt mắt nhòe lệ gật đầu, cô sẽ cẩn thận.
Cô nhất định sẽ bảo vệ đứa trẻ này bình an, để nó bình an ra đời.
"Sắp đến giờ rồi, anh phải đi đây. Em mau về đi, đi đường nhở cẩn thận đấy." Thời Mộ dặn dò.
Lục Tư Nguyệt kéo tay Thời Mộ, vội vàng nói: "Mộ, em sợ lúc em sắp sinh anh vẫn chưa về, anh đặt tên cho con chúng ta đi."
"Không sao đâu, em cứ đặt tên ở nhà cho con đi, đợi anh về rồi đặt tên chính sau được không?"
Lục Tư Nguyệt nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu, cũng được.
Thời Mộ cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi xoay người đi về hướng đại đội. Lục Tư Nguyệt đứng nguyên tại chỗ. Cho đến khi Thời Mộ lên chiến hạm, hạm đội lần lượt cất cánh, xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh, cô mới đỏ hoe mắt xoa bụng mình, "Con à, đợi ba về sẽ đặt tên cho con nhé."
Bầu trời mây mù không tan, gió mưa như thể sắp kéo đến.
Thời Sênh được sinh ra chính trong thời đại hỗn loạn đó.
Thời Sênh không đợi được ba cô trở về, tên của Thời Sênh là do gia chủ ban cho.
Nghe nói ngày Thời Sênh sinh ra, đã kinh động tất cả lãnh đạo cao tầng của Thời gia. Thời Sênh vừa ra đời đã bị đưa đi. Lục Tư Nguyệt khắp người toàn máu cầu xin họ, nhưng họ không hề thương xót dù chỉ là một chút.
Tuy không bao lâu sau Thời Sênh đã được trở về bên Lục Tư Nguyệt, nhưng bởi vì lần tranh chấp đó đã lưu lại mầm bệnh trong người Lục Tư Nguyệt.
Ngày đứa con trở về, Lục Tư Nguyệt ôm chặt lấy cô bé. Cảm giác đã mất đi lại có lại được khiến Lục Tư Nguyệt vui mừng đến ngất đi. Đến khi tỉnh lại cô vẫn nghĩ mình đang nằm mơ, nhưng nhìn thấy đứa trẻ đang líu lô bên cạnh, cô biết không phải mình đang mơ.
"Con à, con của mẹ." Lục Tư Nguyệt vui mừng rớt nước mắt, không dám giơ tay ra chạm vào Thời Sênh, dường như sợ chỉ khẽ chạm thôi đứa trẻ này sẽ không còn nữa vậy.
Bên ngoài phòng có người đẩy cửa bước vào, "Lục Tư Nguyệt."
Lục Tư Nguyệt nhìn người đến, liền ôm Thời Sênh vào lòng, cảnh giác nhìn ông ta.
Người đó cười xùy một tiếng, đặt tấm thẻ gỗ nhỏ nhắn trước mặt Lục Tư Nguyệt, "Đây là tên của nó, gia chủ đích thân đặt."
Nghe thấy hai chữ gia chủ, Lục Tư Nguyệt bất giác run rẩy. Cô đợi người kia lạnh lùng rời đi rồi mới nhặt tấm thẻ gỗ lên, bên trên khắc hai chữ Thời Sênh.
Sênh...
Người của toàn thiên hà đều biết Sênh đại diện cho cái gì.
Chỉ có người có địa vị vô cùng thấp kém mới dùng chữ này để đặt tên.
Sắc mặt Lục Tư Nguyệt trắng bệch, cơ thể không nén được run rẩy.
Tại sao chứ...
Tại sao con của cô lại bị đối xử như vậy chứ.
Thời Mộ đã mang về không ít vinh quang cho Thời gia, tại sao con của cô lại bị đối xử như vậy chứ.
Lục Tư Nguyệt không có sức lực để tranh luận với cả Thời gia to lớn. Cô chỉ có thể im lặng chấp nhận sự sỉ nhục họ đã dồn lên con cô, âm thầm chấp nhận sự chế giễu cười nhạo của những người khác, chờ đợi Thời Mộ trở về.
Cô tin rằng, chỉ cần Thời Mộ trở về, họ sẽ sống tốt hơn.
Thế nhưng lần chờ đợi này là ba năm liền.
Thời Sênh đã ba tuổi, trông vô cùng đáng yêu, giống như cục bột nhỏ trắng trẻo, khi đi còn lắc la lắc lư, nhìn như sắp ngã, nhưng lần nào cũng đứng vững được.
Những đứa trẻ ở xung quanh đều không muốn chơi với cô bé, thậm chí còn để lộ ánh mắt chán ghét và ghê tởm.
Cô bé không hiểu tại sao, có lúc cũng sẽ ngây thơ hỏi Lục Tư Nguyệt, "Tại sao các bạn nhỏ lại không chơi với con, có phải họ ghét bỏ con không?"
Lần nào Lục Tư Nguyệt cũng chỉ im lặng, trên mặt là sự bi thương và phẫn nộ ẩn nhẫn mà rất nhiều năm sau Thời Sênh mới hiểu được.
Sau này hỏi nhiều lần mà không được trả lời, Thời Sênh cũng không tiện hỏi nữa. Các bạn nhỏ khác không chơi với cô bé, thì cô bé cũng không chơi với họ nữa. Hằng ngày Thời Sênh đều quanh quẩn với Lục Tư Nguyệt.
Đứa trẻ mới chỉ ba tuổi, còn chưa hiểu gì. Thời Sênh chỉ nhớ ngày Thời Mộ trở về là một ngày nắng rất to, nắng đến chói chang không mở nổi mắt, sau đó có rất nhiều người đến nhà. Người mẹ xưa nay chưa bao giờ rơi một giọt lệ trước mặt cô bé, vào ngày hôm đó lại khóc òa lên.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn vẻ mặt áy náy nhìn Lục Tư Nguyệt, những người đưa Thời Mộ về nói với Lục Tư Nguyệt, nhưng đã bị Thời Mộ chặn lại, cảm ơn họ rồi tiễn họ về.
Thời Sênh nhìn đoàn người đi một bước quay đầu ba lần rời đi. Cho đến khi bóng lưng những người đó biến mất dưới ánh mặt trời, cô bé chớp mắt, quay đầu nhìn mẹ.
Lục Tư Nguyệt nửa quỳ bên cạnh Thời Mộ, gục đầu lên đùi ông khóc nức nở. Kể từ khi Thời Sênh biết ghi nhớ mọi chuyện, đó có lẽ là lần đầu tiên Thời Sênh thấy Lục Tư Nguyệt khóc thương tâm như vậy. Dường như sự uất ức và chua xót suốt ba năm trời đều được phát tiết ra ngoài.
Thời Sênh bước đến bên cạnh xe lăn, nắm lấy xe lăn cố gắng ngẩng lên nhìn người đàn ông dù ngồi xe lăn nhưng vẫn cao như núi so với cô bé, "Tại sao mẹ lại khóc?"
Người đàn ông như thể bị chấn động, khuôn mặt đen nhẻm của anh quay lại, nhìn vào đôi mắt trong veo của Thời Sênh.
"Ba là ba của con sao?" Thời Sênh lại hỏi.
Khóe mắt Thời Mộ đã ngập sương mù, cổ họng anh chuyển động lên xuống, dường như có chút khó khăn giơ tay lên, xoa đầu Thời Sênh, không nặng cũng không nhẹ, ấm áp rộng rãi, đó là bàn tay của cha.
Nhiều năm sau đó Thời Sênh vẫn ghi nhớ rõ cảm giác ấm áp đó.
"Ừm, ba là ba của con."
...
Buổi tối hôm đó Lục Tư Nguyệt đã làm rất nhiều đồ ăn. Lúc đó rau củ tươi và thịt đều được chuyên cung cấp cho Hoàng thất và quý tộc. Tuy Thời gia là gia tộc rất lớn, nhưng họ không phải là dòng chính, cho nên không có được đãi ngộ tốt như vậy.
Lục Tư Nguyệt làm rất nhiều thức ăn, tuy cũng chỉ là những đồ ăn của các gia đình bình thường nhưng được bày biện đẹp mắt.
Chỉ vậy thôi mà đối với Thời Sênh đã được coi là rất thịnh soạn rồi.
Lục Tư Nguyệt gần như không ăn, suốt bữa ăn cô chỉ khóc. Thời Mộ an ủi cô, để cô về phòng trước.
Lục Tư Nguyệt cũng sợ dáng vẻ của mình sẽ khiến Thời Sênh sợ hãi, nên đứng dậy về phòng.
Thời Mộ gắp thức ăn cho Thời Sênh, giống như một người cha dặn dò cô bé ăn chậm thôi, ánh mắt anh tràn ngập tình yêu thương.
Không...
Thời Mộ chính là cha của cô bé.
Người cha cô bé lần đầu tiên được gặp mặt từ khi sinh ra đến giờ.
Huyết thống có lẽ chính là một thứ kỳ lạ như vậy. Rõ ràng là lần đầu tiên Thời Sênh được gặp cha, nhưng lại cảm thấy thân thiết không gì sánh nổi.
Thời Sênh ăn rất chậm. Cô bé muốn ở lâu hơn với người cha vừa mới gặp mặt này, nhưng chợt nhớ đến mẹ vừa rồi còn buồn bã đau lòng, cô bé lại ăn nhanh hơn, nhanh chóng ăn hết thức ăn.
Thời Sênh đặt đũa xuống, nhìn Thời Mộ với gương mặt hiền từ yêu thương, "Ba, con ăn xong rồi, ba đi vào với mẹ đi."
Giọng nói mềm mại của cô bé vang lên, phá vỡ hàng phòng ngự cuối cùng trong lòng Thời Mộ. Khóe mắt đã có nếp nhăn của anh đã đẫm lệ. Anh di chuyển xe lăn đến bên Thời Sênh, ôm cô bé vào lòng, giọng nói nghẹn ngào, "Ba xin lỗi, đều tại ba về muộn, nên để hai mẹ con con phải chịu khổ."
2001Thời Mộ trở về, gia đình này dường như có thêm vài phần sức sống. Mới đầu Lục Tư Nguyệt còn rất buồn bã, nhưng Thời Mộ an ủi vỗ về khiến cô dần bình phục lại, nụ cười cũng xuất hiện trên gương mặt nhiều hơn.
Về việc gia chủ ban cho Thời Sênh một cái tên như vậy, Thời Mộ có chút trầm mặc. Hình như anh đã đi tìm người hỏi gì đó, nhưng cuối cùng không có kết quả gì. Người ở dưới đều không biết tại sao gia chủ lại đặt cho con gái anh một cái tên như vậy.
Thời Mộ tìm gia chủ mấy lần, nhưng bây giờ ngay cả nhà chính của Thời gia anh cũng không được vào.
Thời Sênh đương nhiên không biết Thời Mộ làm những chuyện đó. Cô bé chỉ biết cha mình đã quay trở về, cô bé rất vui, cô bé không cần phải nhìn những bạn nhỏ khác có cha có mẹ nữa.
Thời Sênh rất thích ở cùng Thời Mộ, nghe ba kể chuyện trên chiến trường, nghe ba nói về thế giới bên ngoài.
Đôi chân Thời Mộ đã mất đi trên chiến trường, vốn dĩ sẽ có một khoản tiền cứu trợ lớn. Có khoản tiền này anh có thể đi làm chân tái sinh, nhìn không khác gì người bình thường, cho dù không thể tiếp tục ra chiến trường được nữa, nhưng cũng có thể khiến vợ con sống vô ưu vô lo.
Nhưng không biết tại sao anh vẫn chưa nhận được khoản tiền này.
Thời Sênh nhớ buổi sáng hôm đó khi Thời Mộ rời nhà, lúc trở về gương mặt anh trầm tư, người lem luốc bẩn thỉu, giống như vừa đánh nhau vậy.
Đó là lần đầu tiên Thời Sênh nhìn thấy dáng vẻ của Thời Mộ đáng sợ đến vậy.
Thời Sênh cố nén sự sợ hãi trong lòng lại, chạy đến trước mặt Thời Mộ, "Ba ơi, ba sao vậy?"
Sự trầm tư trên mặt Thời Mộ bỗng nhiên mất đi. Anh miễn cưỡng nở một nụ cười khẽ, "Không sao, mẹ con đâu?"
"Mẹ đi ra ngoài rồi."
"Vậy bảo bối của ba ngoan ngoãn ở đây đợi mẹ về nhé. Ba về phòng gọi điện thoại có được không?"
Đôi mắt trong veo của Thời Sênh đảo đi đảo lại, một lúc sau mới gật cái đầu nhỏ xinh xuống: "Dạ."
Thời Mộ tự đẩy xe lăn vào phòng. Thời Sênh ngồi trên xích đu trong sân, nhìn mây trắng trên trời, dùng cái đầu nhỏ nhắn thông minh suy nghĩ xem hôm nay ba làm sao vậy. Nhưng do còn nhỏ tuổi, cho dù cô bé có thông minh, cũng không thể hiểu nổi nỗi phiền muộn của người lớn.
Xoẻng.
Tiếng đồ vỡ vụn khiến Thời Sênh sợ hãi, cô bé nhảy từ trên xích đu xuống, chạy thẳng về phía căn phòng phát ra tiếng động.
"Những chuyện Thời Mộ tôi làm vì Thời gia vẫn còn ít hay sao? Nay họ đối xử với tôi như vậy, đúng là mắt tôi mù rồi." Giọng Thời Mộ truyền từ trong phòng ra. Thời Sênh ma xui quỷ khiến thế nào mà không đẩy cửa vào trong. Cô bé đứng ở cửa, nghe những lời nói phát ra từ bên trong.
Khi Lục Tư Nguyệt trở về, đã nhìn thấy con gái mình đứng ở cửa như bức tượng.
"Bảo bối." Lục Tư Nguyệt gọi một tiếng, "Sao con lại đứng đây?"
Cánh cửa phòng được mở ra, Lục Tư Nguyệt nhìn thấy căn phòng lộn xộn, rồi lại nhìn dáng vẻ Thời Sênh. Cô bế Thời Sênh dậy, Thời Mộ trở về bao nhiêu lâu, đây là lần đầu tiên cô lạnh mặt xuống, "Sao anh lại nổi giận trước mặt con như vậy?"
Thời Mộ không biết phải làm sao nhìn Lục Tư Nguyệt, "Anh ... không biết con bé đang ở bên ngoài."
Lục Tư Nguyệt vỗ lưng Thời Sênh, "Bảo bối con đừng sợ."
"Bảo bối, ba xin lỗi, không phải ba cố ý." Thời Mộ cũng vội vàng xin lỗi.
Thời Sênh dường như lúc này mới hoàn hồn lại, hai tay cô bé ôm cổ Lục Tư Nguyệt, đôi mắt đen láy nhìn Thời Mộ, dứt khoát hỏi: "Ba, chúng ta sắp phải dọn đi à?"
Dáng vẻ của Thời Sênh không giống như sợ hãi, lúc này Lục Tư Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng...
"Dọn đi cái gì?"
Thời Mộ vô lực rủ đầu xuống, mệt mỏi nói: "Tư Nguyệt, em đi nấu cơm trước đã, đừng để con đói bụng, con đang thời kỳ phát triển, lát nữa anh sẽ nói cho em nghe."
Lục Tư Nguyệt có chút nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, giao Thời Sênh cho Thời Mộ, rồi xách đồ đi nấu cơm.
Ba năm này Lục Tư Nguyệt sống cũng không được thoải mái. Nhưng vì trước đây Thời Mộ lập được công, cho nên nơi họ sống cũng là một căn nhà nhỏ độc lập, tuy không lớn nhưng đã tốt hơn không ít so với các dòng nhánh khác.
Lần này anh bị thương trở về, số tiền bồi thường vô duyên vô cớ bị mất, anh đi hỏi mới biết tiền bồi thường đã phát xuống từ lâu, nhưng Thời gia không giao cho anh.
Anh đi hỏi đám người đó, nhưng chỉ nhận được một câu trả lời lơ tơ mơ, lại cộng thêm chuyện đặt tên cho Thời Sênh, chốc lát anh đã bùng nổ.
Thế nhưng đây là Thời gia, anh còn không có hai chân, anh có thể làm được gì chứ?
Sau đó gọi điện thoại cho chiến hữu, anh vô tình biết được có thể Thời gia sắp thu hồi lại mảnh đất họ đang sống.
Không đưa tiền bồi thường, đặt cho con gái anh một cái tên như vậy, bây giờ còn muốn thu hồi lại nơi họ đang sống, rõ ràng Thời gia đang muốn dồn ép họ vào đường chết, cho nên anh mới không khống chế được tâm trạng.
Anh không biết Thời gia đã làm gì, rõ ràng lúc anh đi, anh còn có thể lên tiếng ở Thời gia, nhưng chỉ ba năm ngắn ngủi trôi qua, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi.
...
Buổi tối.
Thời Mộ giải thích lại chuyện ban ngày cho Lục Tư Nguyệt nghe.
"Tư Nguyệt, em nói cho anh biết, rốt cuộc sau khi anh đi đã xảy ra chuyện gì?" Thời Mộ nắm lấy tay Lục Tư Nguyệt.
Lục Tư Nguyệt vẫn không nói cho Thời Mộ biết chuyện xảy ra khi Thời Sênh được sinh ra. Cô không biết nên nói thế nào, cũng không biết như vậy có khiến cho Thời Mộ cảm thấy vì Thời Sênh ra đời nên mới dẫn đến tất cả mọi chuyện xảy ra hay không.
"Tư Nguyệt, em nói đi chứ!" Từ khi anh trở về, tất cả mọi thứ đều rất kỳ lạ.
"Em..." Lục Tư Nguyệt cúi đầu rơi lệ, trong lòng cô giằng co rất lâu, "Là... là bởi vì bảo bối."
Ngay sau khi cô sinh hạ, Thời Sênh đã bị đưa đi rồi. Đến khi Thời Sênh được trả lại, cô đã phát hiện ra sự thay đổi kỳ lạ, thái độ của Thời gia đã hoàn toàn thay đổi.
Trước đây cuộc sống của cô có người đến chăm sóc, nhưng khi cô ra viện, phát hiện người làm của Thời gia đều đã đi rồi. Tiền sinh hoạt hằng tháng, Thời gia cũng dần cắt xén, đến cuối cùng còn mất luôn.
Gia đình Thời Mộ là gia đình thuộc dòng nhánh sống thoải mái nhất. Nhưng những động thái này của Thời gia khiến mọi người đều biết rằng, người gia đình này có lẽ đã bị Thời gia vứt bỏ rồi. Rồi tiếp nối hàng loạt những hành động sau đó khiến mọi người hiểu rằng, họ có thể giậu đổ bìm leo.
Ba năm này Lục Tư Nguyệt đã phải chịu không ít ấm ức. Khi Thời Sênh được nửa tuổi, cô không có sữa uống. Để làm đồ ăn cho Thời Sênh, cô không tiếc đứng ba tiếng đồng hồ trong trời mưa tuyết, còn bị người ta tạt nước, nước còn đóng băng trên người cô, cô cũng không biết mình đã sống tiếp thế nào nữa.
Vốn dĩ trước đây sức khỏe cô đã không được tốt, ba năm nay sức khỏe Lục Tư Nguyệt lại càng rơi vào trạng thái quá tải, không biết lúc nào sẽ sụp xuống. Nhưng cô không dám nói, không dám nói lấy một chữ. Cũng không có ai để nói chuyện được. Cô buộc phải cắn răng chịu đựng mới có thể để con gái bảo bối của cô bình yên lớn lên.
Thời Mộ nghe Lục Tư Nguyệt kể xong, trầm mặc rất lâu.
Người anh quen biết cũng đã từng ám chỉ rằng, cục diện ngày hôm nay đều là do con gái của anh mà thành.
Nhưng còn nguyên nhân cụ thể ra sao thì không một ai chịu nói cho anh biết. Cho dù anh có nghe ngóng thế nào cũng không biết cụ thể là chuyện gì.
Một đứa trẻ có thể làm được chuyện gì tàn nhẫn ghê gớm chứ.
Huống hồ...
Một đứa trẻ còn vừa mới ra đời.
2002Thời Sênh phát hiện từ sau ngày hôm đó, mẹ cô lại quay trở về dáng vẻ như khi cha cô chưa quay về, cha cô dường như tâm trạng cũng không được tốt.
Không bao lâu sau, đã có rất nhiều người đến. Lúc đó quá hỗn loạn, Thời Sênh được Lục Tư Nguyệt bế. Cô sống chết ôm chặt Thời Sênh trong lòng, bịt tai che mắt Thời Sênh lại, không để cô bé nhìn thấy, cũng không cho cô bé nghe thấy.
Nhưng Thời Sênh vẫn có thể cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của Lục Tư Nguyệt rơi trên má, rơi xuống mắt, rơi vào bờ môi. Thời Sênh thè lưỡi ra liếm, mặn chát.
Họ bị đuổi ra khỏi nhà của Thời gia. Thời Mộ sắp xếp họ ở tạm tại một căn nhà nhỏ hơi cũ kỹ, điều kiện hoàn cảnh đều không thể sánh được với trước kia.
"Bảo bối, tạm thời để con phải ấm ức một chút, ba nhất định sẽ không để con phải chịu khổ đâu." Thời Mộ trịnh trọng hứa.
Cái đầu nhỏ nhắn của Thời Sênh gật gật, "Ba, con đi giúp mẹ."
Thời Mộ xoa đầu cô bé, "Đi đi."
Thời Sênh chạy mấy bước, cô bé quay đầu lại nhìn Thời Mộ. Người đàn ông cao lớn như núi, đang nhìn cô bé mỉm cười, một thứ cảm xúc bình an lan tỏa.
Điều kiện căn nhà ở rất kém, ở đây môi trường sống phức tạp, loại người gì cũng có. Mỗi lần Lục Tư Nguyệt ra khỏi nhà đều sẽ bắt gặp một số ánh mắt không mấy thiện chí. Hằng ngày Thời Mộ đều rất bận rộn, dường như anh không lúc nào gọi hết được điện thoại, nói hết được chuyện.
Thời Sênh chỉ có thể giương mắt đứng nhìn Thời Mộ, chờ đợi ba có thể đặt điện thoại xuống, trò chuyện với cô.
Thế nhưng lần nào Thời Mộ cũng cười xoa đầu cô, sau đó lại tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Thời Sênh rất thất vọng, nhưng cô bé không khóc lóc cũng không quấy rối, ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng.
Thời Mộ rất bận, Lục Tư Nguyệt đành một mình ra khỏi nhà. Mỗi lần đi về Lục Tư Nguyệt đều giống như đánh trận.
Cô biết Thời Mộ có rất nhiều chuyện phải làm. Cô không thể để Thời Mộ phân tâm, thứ cô có thể làm chính là chăm sóc tốt cho anh và Thời Sênh.
Những ngày tháng đó chớp mắt rồi cũng trôi đi nhanh chóng, nhìn thấy Thời Sênh đến tuổi đi học, Thời Mộ nhờ bạn bè giúp đỡ để Thời Sênh được đi học.
Học sinh trong trường rất không thân thiết, rõ ràng là môi trường sống của họ đều như nhau, nhưng rất nhiều người đều thấy ngứa mắt với Thời Sênh.
Nguyên nhân rất buồn cười, chỉ là vì Thời Sênh ăn mặc sạch sẽ hơn họ, trông xinh xắn hơn họ, thông minh hiểu chuyện hơn họ, có thể được giáo viên tuyên dương khen ngợi.
"Đánh nó, đánh nó đi!!"
Mấy cậu bé trạc tuổi Thời Sênh đang vây cô lại, nắm tóc cô bé, nắm quần áo cô bé. Đám trẻ hò reo muốn đánh cô bé, xung quanh toàn là học sinh hò reo cổ vũ, không một ai giúp đỡ Thời Sênh.
"Buông tôi ra!" Thời Sênh cố giãy giụa, nhưng bị hai đứa bé ấn xuống đất.
"Ai bảo mày không cho tao, ai bảo mày phản kháng, đánh nó cho tao." Một đứa trẻ tức giận đùng đùng chỉ huy những đứa trẻ khác, "Cướp đồ cho tao!"
Thứ đứa trẻ này nói là một cuốn sách giấy được Thời Sênh sống chết đòi ôm khư khư trong lòng. Ở thời đại này sách giấy đã trở thành thứ hàng tiêu dùng xa xỉ. Cuốn sách giấy trong tay Thời Sênh là Thời Mộ cho cô bé. Cô bé rất thích cuốn sách này nên vẫn luôn để trong cặp sách. Nhưng hôm nay mấy đứa trẻ này lật cặp sách của cô bé ra, còn muốn cướp đi, vậy nên mới có màn tranh giành này.
"Đây là của tôi." Thời Sênh ôm cuốn sách, không chịu đưa sách cho chúng.
Mấy đứa trẻ đó cũng rất dữ tợn, tay đấm chân đá, bứt tóc, kẹp cánh tay, nhất quyết muốn cướp cuốn sách đó đi.
Lúc đó Thời Sênh vẫn chỉ là một cô bé con sức trói gà không chặt, bao nhiêu đứa trẻ vây quanh cô bé đòi cướp sao cô bé chống đỡ lại được, cuối cùng cuốn sách vẫn bị cướp đi.
Trước đây khi còn ở Thời gia, cô bé bị người của Thời gia ức hiếp, bây giờ ở đây lại bị mấy người này ức hiếp.
Thời Sênh lồm cồm bò dậy, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm về hướng mấy người đó rời đi.
Lúc đó trong đôi mắt cô vẫn chỉ là sự mơ màng và ấm ức, cô bé cũng mới chỉ là một đứa trẻ.
Chuyện này bị Thời Mộ biết được, anh đến tận trường học dạy dỗ đám trẻ con kia.
Thời Sênh trốn sau lưng Thời Mộ, nhìn mấy đứa trẻ nghịch ngợm run rẩy đứng trong góc nghe Thời Mộ dạy bảo.
Trước đây khi những người đó ức hiếp cô bé, mẹ chỉ có thể ôm lấy cô bé vỗ về an ủi. Đây là lần đầu tiên có người ra mặt giải quyết cho Thời Sênh.
Trên đường về Thời Sênh ôm cánh tay Thời Mộ, tươi cười rạng rỡ, "Ba ơi, con yêu ba."
Chọc cho Thời Mộ cười lớn, anh xoa đầu Thời Sênh, "Bảo bối, có ba ở đây, không ai dám ức hiếp con hết. Sau này nếu còn có ai dám ức hiếp con thì con phải nói ngay cho ba biết."
Thời Mộ cho Thời Sênh nghỉ học. Vốn dĩ anh muốn để Thời Sênh giống như những đứa trẻ đồng trang lứa khác, nhưng con gái bảo bối của mình ở trường học bị người ta ức hiếp, sao anh có thể chịu đựng được.
Lục Tư Nguyệt và Thời Mộ đều học rất giỏi, việc dạy học cho Thời Sênh hoàn toàn không có vấn đề gì.
Thế là Thời Sênh không đến trường nữa.
Mới đầu Lục Tư Nguyệt dạy cô, Thời Sênh học rất nhanh. Lục Tư Nguyện vừa yên tâm lại vừa vui mừng, cô xoa đầu Thời Sênh nói, "Sau này nhất định con gái bảo bối của mẹ sẽ trở thành nhân vật lẫy lừng."
Những lúc này Thời Sênh sẽ nói: "Con sẽ cố gắng trưởng thành, để bảo vệ ba mẹ."
Nếu Thời Mộ có mặt, anh sẽ nói, "Vậy thì con gái bảo bối của ba phải cố gắng lên, ba mẹ đợi con đó."
Họ sống trong căn nhà đó một năm, đó là một năm vui vẻ nhất của Thời Sênh. Tuy hoàn cảnh kham khổ, nhưng có sự bảo vệ của Thời Mộ, không ai dám ức hiếp cô bé nữa.
Đứa trẻ đã từng ức hiếp cô bé, nhìn thấy cô bé đều tránh đi đường vòng, sợ gặp phải Thời Mộ.
Năm Thời Sênh bốn tuổi, họ dọn ra khỏi căn nhà nhỏ kia, sống trong một căn nhà rộng rãi thoáng mát.
Mấy tháng trước đó Thời Sênh đã phát hiện ra cuộc sống của họ không ngừng được cải thiện, Lục Tư Nguyệt không còn vì tiết kiệm tiền mà cả ngày tính toán sổ sách. Cha mẹ sẽ mua cho Thời Sênh những món đồ ăn vặt cô bé thích ăn, những đồ chơi cô bé thích. Chỉ cần Thời Sênh thích cha mẹ đều sẽ nghĩ cách mua về để dỗ dành cô bé vui vẻ.
"Bảo bối, sau này chúng ta sẽ sống ở đây, con có thích không?" Lục Tư Nguyệt dắt tay Thời Sênh đi tham quan toàn bộ căn nhà, cuối cùng mở một cánh cửa ra, "Đây là phòng của con, ba đích thân bài trí cho con đó."
Căn phòng màu hồng, tràn ngập giấc mơ của bé gái.
"Thích ạ." Thời Sênh giang hai tay ra, ý bảo Lục Tư Nguyệt cúi người. Lục Tư Nguyệt phối hợp với Thời Sênh, cô bé thơm choẹt một cái đầy nước bọt lên mặt Lục Tư Nguyệt, "Nhưng con thích nhất là ba mẹ."
"Cái miệng của bảo bối ngọt quá đi." Lục Tư Nguyệt nhéo cái mũi nhỏ của con, vẻ mặt tươi tắn rạng rỡ.
Sau khi chuyển nhà, Thời Mộ đã làm chân tái sinh, không phải ngồi xe lăn nữa. Thời Sênh thích trèo lên người Thời Mộ. Thời Mộ cũng để mặc cho cô bé nghịch ngợm, chỉ cần có thể đưa Thời Sênh đi thì gần như Thời Mộ đều sẽ đưa cô bé đi theo.
Những người ở bên cạnh Thời Mộ đều biết rằng anh có một cô con gái bảo bối, yêu thương chiều chuộng vô cùng. Cô bé rất ngoan ngoãn nghe lời, không hề giống như những đứa trẻ khác, bướng bỉnh ngang ngạnh, rất được mọi người yêu thích.
Mấy tháng sau Lục Tư Nguyệt mang thai, lúc đó Lục Tư Nguyệt hơi thấp thỏm, ôm Thời Sênh hỏi cô có thích có em trai hay em gái không.
Dáng vẻ đó giống như nếu Thời Sênh nói không thích, thì cô sẽ không sinh sinh mạng bé bỏng ở trong bụng ra nữa vậy.
Thời Sênh gật đầu dưới ánh mắt lo lắng của Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt, "Thích ạ, như vậy thì em cũng có thể cùng con bảo vệ ba mẹ."
Lục Tư Nguyệt yên tâm hơn nhiều, đáy mắt dường như có giọt lệ lấp lánh.
"Bảo bối thật hiểu chuyện." Thời Mộ cũng tươi cười khen ngợi cô.
Thời Mộ không vì Lục Tư Nguyệt mang thai mà lạnh nhạt với Thời Sênh. Ngược lại anh càng chiều chuộng cô bé hơn. Có những lúc Lục Tư Nguyệt cũng thấy thắc mắc, nói rõ ràng đây đâu phải là nuôi con gái, rõ ràng là đang nuôi dưỡng tâm can của Thời Mộ.
2003Ngày Lục Tư Nguyệt sinh con, Thời Sênh và Thời Mộ đứng bên ngoài phòng phẫu thuật. Thời Mộ không được chứng kiến khoảnh khắc Thời Sênh ra đời. Bây giờ anh có thể nhìn thấy một đứa con khác của anh ra đời, anh lo lắng ngẩn người. Thời Sênh lại rất bình tĩnh, không hề giống một đứa trẻ mới chỉ năm tuổi.
Vì sức khỏe Lục Tư Nguyệt không tốt, cho nên quá trình sinh nở cũng không thuận lợi lắm, may mà thời bấy giờ khoa học kỹ thuật phát triển, cho nên mẹ con bình an.
Là một bé gái.
Lần đầu tiên Thời Sênh nhìn thấy em gái là ở trong lồng ấp, cô bé nhăn nhúm lại thành một cục, không mở mắt ra nhìn.
Cô bé dựa vào kính thủy tinh, nhìn em gái đang ở trong lồng ấp giữ ấm.
Đây chính là em gái của cô bé, người sau này cô bé cũng phải bảo vệ.
Thời Mộ ngồi xổm bên cạnh Thời Sênh, khẽ nói: "Bảo bối, con đặt cho em gái một cái tên được không?"
"Con sao?" Thời Sênh trợn to mắt, dường như không dám tin nhiệm vụ trọng đại này lại được giao cho mình.
Thời Mộ khích lệ gật đầu, "Ừm, bảo bối đặt."
Trong con ngươi phân biệt rõ đen trắng của Thời Sênh phản chiếu gương mặt của Thời Mộ. Một lúc sau cô bé mới di chuyển ánh mắt vào bên trong, dường như đang suy nghĩ điều gì, rất lâu sau cô bé mới khẽ hé mở cánh môi màu hồng phấn, "Núi đá cao to sừng sững, nước sông chảy quanh co. Hy vọng em gái vừa kiên cường lại vừa mềm mại, Thời Oanh."
"Thời Oanh... bảo bối thông minh quá." Thời Mộ rõ ràng rất hài lòng với cái tên này, "Chúng ta đi nói cho mẹ con biết có được không nào?"
"Dạ được."
Thời Mộ bế Thời Sênh lên, nghiêng đầu nhìn đứa bé ở trong lồng ấp, khóe miệng hơi cong lên, Thời Oanh...
Con có một người chị gái tốt.
Thời Oanh sinh ra không hề thay đổi địa vị của Thời Sênh trong lòng Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt. Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt yêu thương chiều chuộng cô bé, cô bé liền yêu thương chiều chuộng Thời Oanh, có thứ gì tốt cũng đều cho em gái trước. Mỗi lần bị nói em gái không ăn được, không chơi được, cô bé đều thấy thất vọng, mong sao em gái lớn nhanh hơn, khiến Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt cũng không biết nói sao.
Thời Sênh tốt với Thời Oanh, Thời Oanh cũng cực kỳ dính lấy cô chị, như thể Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt ở trong lòng Thời Oanh còn không quan trọng bằng Thời Sênh vậy.
Câu đầu tiên Thời Oanh nói là chị.
Lục Tư Nguyệt đứng bên cạnh đỡ trán cảm thán, "Người làm mẹ như mình còn không quan trọng bằng chị gái."
"Mẹ rất quan trọng." Thời Sênh quay đầu lại, nói rõ từng câu từng chữ: "Ba cũng quan trọng, em gái cũng quan trọng."
Thời Mộ chỉ tay lên đầu Thời Sênh, "Con cũng rất quan trọng đối với ba mẹ."
Thời Oanh mút tay, đôi mắt long lanh mở to nhìn người ở trước mặt, cuối cùng vẫn giơ tay ra về phía Thời Sênh, "Chị ơi, chị ơi."
Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt dở khóc dở cười.
Thời Sênh rất ít khi bế Thời Oanh, bởi vì cô sợ mình làm ngã em gái bảo bối. Sau đó Thời Mộ trải thêm tấm thảm dày dặn trên đất, vỗ về Thời Sênh nói không sao đâu, sẽ không làm ngã em gái đâu.
Khi Thời Oanh hai tuổi, họ lại chuyển nhà, lần này căn nhà đã là một căn biệt thự nhỏ độc lập.
"Chị ơi, chị ơi, em muốn ở chung phòng với chị." Thời Oanh nhảy nhót phía sau Thời Sênh. Thời Sênh đi đến phía trước, rõ ràng cô bé mới bảy tuổi, nhưng lại không hề giống một đứa trẻ, dáng vẻ trưởng thành trầm ổn.
Nghe thấy Thời Oanh nói, Thời Sênh quay đầu lại, "Không được đâu, mẹ đã nói rồi, em phải ngủ một mình."
"Tại sao lại thế?" Thời Oanh giương cái đầu nhỏ nhắn lên, "Không đâu, em muốn ngủ với chị, để em đi nói với mẹ, chắc chắn mẹ sẽ đồng ý."
Thời Oanh không đợi Thời Sênh nói tiếp, đã xoay người chạy đi tìm Lục Tư Nguyệt.
Thời Oanh vừa làm nũng, lại khóc lóc om sòm, cuối cùng Lục Tư Nguyệt đành phải đồng ý để cô bé ngủ chung với Thời Sênh. Lục Tư Nguyệt không lo lắng Thời Sênh không chăm sóc chu đáo được cho Thời Oanh mà lo lắng nhóc con Thời Oanh nghịch ngợm sẽ làm phiền đến Thời Sênh.
Thời Oanh khóc lóc om sòm đến mức mọi người trong nhà đều hết cách với cô bé. Khi còn nhỏ Thời Sênh cũng rất đáng yêu. Có lẽ là vì hoàn cảnh, cho nên từ nhỏ cô bé đã rất hiểu chuyện, không giống như Thời Oanh được mọi người trong nhà yêu thương chiều chuộng, cho nên Lục Tư Nguyệt và Thời Mộ đều chưa nhìn thấy Thời Sênh khóc lóc om sòm bao giờ.
Thời Sênh muốn có thứ gì đều sẽ liệt kê ra những thứ cô bé cần có tác dụng gì và đối với cô bé có cần thiết hay không. Không giống như Thời Oanh, cần gì cũng khóc lóc ăn vạ đòi cho bằng được.
Nếu Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt không cho, cô bé sẽ đi tìm Thời Sênh. Thời Sênh ra tay, cho dù là đồ ăn vặt cô bé không được ăn nhiều, thì Thời Sênh cũng có thể đưa được cho cô bé.
Vì thế ở trong lòng Thời Oanh, Thời Sênh chính là thần.
Cha mẹ chính hiệu Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt lại rõ ràng là không quan trọng gì.
Cùng với sự trưởng thành về tuổi tác, Thời Sênh biết Thời Mộ nhờ sự giúp đỡ của bạn bè đã mở một công ty nhỏ. Bây giờ công ty đã rất phát triển. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Thời Mộ đã kinh doanh công ty được đến mức này, có thể thấy Thời Mộ tài năng thế nào.
Nếu không phải là những trường hợp đặc biệt quan trọng, Thời Mộ vẫn thích đưa Thời Sênh đi cùng, nhưng đi theo sau Thời Sênh lúc nào cũng có một cái đuôi nhỏ, kiểu gì cũng không cắt đứt được.
Vô số người đều ngưỡng mộ Thời Mộ có hai cô con gái như vậy, một cô bé trưởng thành hiểu chuyện, một cô bé tinh ngịch đáng yêu.
Ngày hôm đó một khách hàng của Thời Mộ tặng cho ông một con cá cảnh, vô cùng đẹp, ông mang về nhà, vô thức đưa cho Thời Sênh, "Bảo bối, con có thích không?"
"A! Đẹp quá!" Thời Oanh từ bên cạnh nhào sang, "Ba ơi, còn có nữa không? Con cũng muốn."
"Xin lỗi con nha Oanh Oanh, chỉ có một con thôi." Thời Mộ xoa đầu Thời Oanh.
"Ồ." Thời Oanh chớp mắt nhìn con cá cảnh đang bơi lượn tung tăng trong bể nước.
Thời Sênh đưa bể nước cho Thời Oanh. Thời Oanh lập tức cười rạng rỡ, "Chị ơi, chúng ta cùng nuôi cá có được không?"
"Được." Thời Sênh cười gật đầu.
"Chị là tốt nhất."
Thời Mộ vẫn thấy hơi áy náy với Thời Sênh, bởi vì anh cảm thấy trong ba năm mình vắng mặt Thời Sênh đã phải chịu quá nhiều khổ cực, cho nên bình thường anh đều chiều chuộng Thời Sênh hơn một chút. Đương nhiên anh cũng rất yêu thương Thời Oanh, nhưng so ra thì Thời Sênh vẫn được chiều chuộng hơn.
Thế nhưng Thời Oanh không hề để ý đến chuyện đó, dù sao thì cô bé chỉ cần được chị gái chiều chuộng là được rồi. Cô bé muốn gì chị đều có thể cho cô bé được, ba mẹ đều phải nghe chị. Chị chính là siêu nhân không gì không làm được.
Thời Oanh nuôi con cá cảnh đó rất tốt, Thời Sênh gần như không nhúng tay vào. Nhưng lần nào Thời Mộ hỏi, Thời Oanh cũng đều nói là hai chị em cùng chăm sóc, dáng vẻ đắc ý đó như thể cô bé và Thời Sênh đã cùng nuôi dưỡng được một thứ gì đó vô cùng lợi hại vậy.
Cho đến khi xảy ra biến cố, con cá đó vẫn được nuôi dưỡng vô cùng tốt.
Đó là một buổi sáng trời trong xanh, Thời Sênh còn chưa tỉnh dậy, Thời Oanh nằm trong chăn vần vò qua lại, khiến cô bé không ngủ được nữa. Đang định xuống giường, Lục Tư Nguyệt không gõ cửa đã xông thẳng vào, thần sắc sợ hãi trên khuôn mặt không che giấu nổi, "Bảo bối, Oanh Oanh, nhanh dậy đi, chúng ta phải rời khỏi đây."
"Ô, chúng ta phải đi đâu à mẹ?" Thời Oanh nằm bò trên người Thời Sênh, trề cái miệng nhỏ xíu ra, "Nhưng ba đâu có nói hôm nay phải đi đâu, con đã hẹn với chị muốn đi đến Hoàn Cầu Thành chơi rồi."
"Oanh Oanh ngoan, sau này con với chị đi sau có được không nào?" Lục Tư Nguyệt tiến lên bế Thời Oanh dậy, "Chẳng phải con vẫn luôn muốn ngồi phi thuyền sao? Bây giờ chúng ta đi ngồi phi thuyền."
"Thật không ạ?"
"Đương nhiên rồi, mẹ có bao giờ gạt con đâu." Lục Tư Nguyệt vừa thay quần áo cho Thời Oanh, vừa quay đầu nhìn Thời Sênh, "Bảo bối, mau thay quần áo đi con."
Thời Sênh nhìn cô em gái đang hưng phấn vì sắp được ngồi phi thuyền, mím môi, nhưng cô không hỏi Lục Tư Nguyệt đã xảy ra chuyện gì rồi mà chỉ cầm quần áo nhanh chóng thay xong, rồi đứng dậy thu dọn đồ chơi của Thời Oanh.
Cô có cảm giác, có lẽ cô sẽ không thể trở về nơi này được nữa.
"Chị ơi, chúng ta chỉ đi phi thuyền thôi mà, sao chị lại mang theo đồ chơi của em nữa?" Thời Oanh khó hiểu nhìn Thời Sênh.
"Sợ em trên đường thấy chán." Thần sắc Thời Sênh không có gì bất thường, giống như chỉ để giải khuây cho em gái.
"Nhưng có chị là được rồi." Thời Oanh nói giòn giã.
2004Lục Tư Nguyệt không thu dọn nhiều đồ đạc, một tay cô dắt Thời Sênh, một tay bế Thời Oanh, nhanh chóng đi ra cửa.
Đúng lúc Lục Tư Nguyệt đi ra đến cửa, một tiếng súng vang lên bên ngoài cửa sổ. Bể cá cảnh hôm qua Thời Oanh đặt trên bệ cửa sổ bị viên đạn xuyên qua. Con cá cảnh đó rơi xuống dưới đất, nằm giãy giụa trong đống thủy tinh vỡ vụn.
Lục Tư Nguyệt biến sắc mặt, nhanh chóng kéo cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa có người tiếp ứng, Lục Tư Nguyệt đưa Thời Oanh lên trên xe, rồi đưa Thời Sênh lên, cuối cùng mới đi lên.
Thời Sênh xuyên qua cửa kính thấy cánh cửa phòng đang mở ra, trong đó con cá cảnh sặc sỡ sắc màu đang không ngừng giãy giụa, viên đạn xuyên qua cửa kính, khiến đồ đạc trong phòng bay loạn lên.
Đây là lần đầu tiên Thời Sênh nhìn thấy cảnh tượng như ngày hôm nay ở khoảng cách gần như vậy.
Ấn tượng sâu sắc.
Cho đến rất nhiều năm sau đó, Thời Sênh vẫn có thể nhớ lại cảnh tượng con cá cảnh đó giãy giụa bất lực thế nào.
Nhưng lúc đó, đúng là Thời Sênh đã vô cùng sợ hãi, cơ thể run lẩy bẩy.
"Bảo bối, bảo bối đừng sợ." Lục Tư Nguyệt ôm Thời Sênh vào lòng, "Bảo bối, đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ các con, đừng sợ, bây giờ chúng ta đi tìm ba."
Chân tay Thời Sênh lạnh toát, vùi đầu vào trong lòng Lục Tư Nguyệt.
Lục Tư Nguyệt xoa đầu an ủi Thời Sênh. Cho dù bình thường cô gái nhỏ này có hiểu chuyện thế nào thì cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ cần phải bảo vệ.
"Phu nhân, họ đuổi đến rồi." Lái xe nhìn thấy một chiếc xe bay từ trong camera giám sát phía sau, lo lắng nói.
Lục Tư Nguyệt cũng hoảng hốt, "Nhanh, nói cho Thời Mộ biết vị trí của chúng ta, để anh ấy đến đón bảo bối và Oanh Oanh."
Lái xe liên lạc với Thời Mộ. Thời Mộ bảo họ đừng lo lắng, anh sẽ đến ngay.
Nhưng người đuổi theo sau dường như không định đợi, trực tiếp phát động tấn công ngay trên đường phố. Những chiếc xe bay bị dính đạn xung quanh đều lần lượt rơi xuống đất, phút chốc phía dưới càng trở nên hỗn loạn hơn.
Lái xe gần như đã tăng tốc lên đến tối đa, may mà con đường ông ta đi là đường chỉ được lưu thông một bên, chỉ cần tốc độ đủ nhanh sẽ có thể tiến lên phía trước mà không gặp trở ngại.
Phía sau tiếng lửa đạn càng ngày càng vang dội, trên trán Lục Tư Nguyệt toàn là mồ hôi lạnh. Cô cũng rất sợ, nhưng cô còn có hai đứa con cần chăm sóc, cô phải kiên cường.
"Chị ơi..." Thời Oanh nắm lấy tay Thời Sênh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vừa khóc vừa hỏi: "Tại sao họ lại đuổi theo chúng ta? Chị ơi, em sợ quá."
Thời Sênh miễn cưỡng trấn tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn không nén được sự run rẩy, "Đừng sợ, ba sẽ đến ngay bây giờ."
Thời Sênh tin tưởng vững chắc rằng, người ba cao lớn vững vàng như ngọn núi trong cô nhất định sẽ bảo vệ họ.
Thời Mộ không phụ lại sự kỳ vọng của Thời Sênh, đưa người đuổi đến.
"Tư Nguyệt, đưa bảo bối và Oanh Oanh đến cảng trước đi, ở đó sẽ có người tiếp ứng, anh sẽ đến ngay." Thời Mộ bế Thời Oanh ra, đưa cho một người đứng phía sau, "Đưa phu nhân và các tiểu thư đi."
"Thời Mộ..." Khóe mắt Lục Tư Nguyệt đã sưng đỏ.
"Bảo vệ cho các con." Thời Mộ giơ tay ra lau nước mắt trên mặt cô.
Anh lại bế Thời Sênh một lát, đứa trẻ lúc đầu mới cao bằng đầu gối anh, bây giờ đã cao đến ngực, "Đừng sợ, có ba ở đây rồi, nhớ bảo vệ mình và em."
"Ba ơi." Thời Oanh đầm đìa nước mắt gọi.
Thời Mộ cũng ôm lấy cô bé, "Chị đã bảo vệ con bao nhiêu năm như vậy rồi, con phải nghe lời mẹ và chị, cũng phải bảo vệ cho chị thật tốt, có biết không hả?"
"Dạ!"
"Được rồi, đi mau đi." Thời Mộ buông tay Thời Sênh và Thời Oanh ra.
Trước đây mỗi lần quay đầu nhìn Thời Mộ, Thời Sênh đều nhìn thấy gương mặt tươi cười của ông, duy chỉ có lần này, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của Thời Mộ, nhưng vẫn cao lớn vững vàng.
...
Họ được đưa đến cảng, đáp phi thuyền rời khỏi nơi đây, nhưng rất lâu sau vẫn không thấy Thời Mộ đến, cho đến khi phi thuyền đã sắp cất cánh vẫn không thấy Thời Mộ xuất hiện.
"Tại sao ba còn chưa đến?" Thời Sênh hỏi Lục Tư Nguyệt.
"Đừng lo, chắc chắn ba sẽ đến." Ngoài miệng Lục Tư Nguyệt nói vậy, nhưng vẻ mặt của cô lại hiện rõ hai chữ lo lắng.
Thời Sênh nhìn nhân viên công tác đang chuẩn bị khởi động phi thuyền, cánh cửa phi thuyền đã sắp khép lại...
"Phu nhân, tiểu thư, mọi người lên phi thuyền trước đi?" Lái xe lo lắng thúc giục, "Nếu không đi chuyến này thì có lẽ sẽ không đi được nữa đâu."
"Thời Mộ còn chưa tới, tôi không thể đi được." Lục Tư Nguyệt lắc đầu.
Lái xe khuyên nhủ, "Phu nhân, cô yên tâm đi ông Thời sẽ không sao đâu. Hai tiểu thư còn đi theo cô, không thể để hai tiểu thư gặp chuyện gì được."
Lục Tư Nguyệt sao yên tâm được chứ, đám người đó giống như kẻ vong mệnh, hoàn toàn không để ý đến những người bình thường, ra tay ngay trên đường phố đông đúc.
Nhưng cô nhìn lại Thời Oanh ở trong lòng và Thời Sênh đứng bên cạnh. Cô cắn môi, dường như đang cố nén tiếng khóc, rất lâu sau mới quay người đi lên phi thuyền.
Thời Mộ, em sẽ bảo vệ các con thật tốt, anh cũng phải bảo vệ bản thân đấy.
Có mấy người đi cùng trên phi thuyền, đều là bảo vệ cho Thời Mộ phái tới để bảo vệ ba mẹ con họ.
Thời Sênh đứng trước cửa phi thuyền, nhìn nơi đang cách mình càng lúc càng xa, sâu trong lòng đang trào lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ, khiến cô hoảng hốt lo sợ.
"Chị ơi, ba sẽ đến chứ?" Thời Oanh ôm chân Thời Sênh, ngẩng đầu lên nhìn Thời Sênh, gương mặt nhỏ vẫn còn vết nước mắt chưa khô.
Thời Sênh rủ đầu xuống, xoa đầu cô bé, sau đó ngồi xổm xuống, "Ba sẽ đến, em phải tin ba."
Thời Oanh trước giờ đều rất nghe lời Thời Sênh. Thời Sênh đã nói vậy, Thời Oanh liền lau vết nước mắt, gật đầu: "Vâng, em tin ba."
Họ ở ba ngày trên phi thuyền, thời gian có lẽ là vào buổi tối, phi thuyền đột nhiên rung lắc dữ dội. Chuyện ngẫu nhiên gặp phải các nhân tố không thể khống chế trong vũ trụ khiến phi thuyền rung lắc điên đảo là chuyện bình thường. Nhưng lần này phi thuyền lắn lư đến gần mười phút vẫn không dừng lại, mọi người bắt đầu hốt hoảng.
"Phu nhân, phi thuyền gặp chuyện rồi, chúng ta phải rút ngay thôi." Đám bảo vệ đi từ bên ngoài vào.
Trong lòng Lục Tư Nguyệt lộp bộp, không hỏi gì nhiều mà ôm Thời Oanh đã ngủ say và dắt tay Thời Sênh đi theo đám bảo vệ đi ra ngoài.
Hành lang bên ngoài rất hỗn loạn, đa số đều là những người lo sợ, họ chạy trốn theo nhiều hướng khác nhau.
Lục Tư Nguyệt nắm chặt tay Thời Sênh, chỉ sợ cô bé rời khỏi mình.
Đám vệ sĩ xác định rõ mục tiêu, chạy thẳng ra phi thuyền cứu sinh.
Nhưng khi họ chạy đến bên phi thuyền cứu sinh thì đã có người ở đó rồi, còn phi thuyền cứu sinh không thể mở ra được.
Đám vệ sĩ cố gắng mở phi thuyền cứu sinh ra. Bảo vệ cho Lục Tư Nguyệt đi lên, người phía sau ào lên, bên trong phi thuyền cứu sinh đã vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Một phi thuyền cứu sinh tối đa chỉ chứa được hai mươi người sử dụng, nhưng bây giờ trong phi thuyền cứu sinh đã có gần hai mươi người chen chúc nhau.
"Mấy người ở bên ngoài mau đi ra đi!! Vượt quá trọng lượng rồi!!!"
"Dựa vào đâu mà bắt chúng tôi ra ngoài, sao mấy người không ra ngoài đi."
"Chúng tôi lên trước, đương nhiên phải là chúng tôi đi trước rồi, các người mau xuống đi."
Những người lên sau không muốn xuống, những người lên trước ra sức mắng chửi, nhưng không có tác dụng gì, mấy người đó đã chắc chắn không muốn xuống, dù có nói thế nào, nếu không thể đi mọi người cũng đều không đi được.
Đám bảo vệ đứng bên cạnh Lục Tư Nguyệt đã bắt đầu lo lắng, trực tiếp ra tay đá mấy người bên ngoài xuống, động tác này khiến đám người phía sau có tiếng nói chung, đồng loạt ra tay, đẩy đám người bên ngoài ra, cảnh tượng đã bắt đầu mất khống chế.
Thời Sênh che mắt Thời Oanh lại, giống như nhiều năm trước Lục Tư Nguyệt che mắt cô bé lại, không để cô bé phải nhìn thấy những cảnh tượng hỗn loạn đó.
Vợ của Thời Mộ là Lục Tư Nguyệt đang mang thai sáu tháng, sắp sinh. Khi tiễn Thời Mộ đi, Lục Tư Nguyệt vẫn không nỡ để chồng đi. Cô kéo tay Thời Mộ nói: "Lúc nào thì anh về được?"
Thời Mộ thương xót vợ mình, "Trận đánh này ai có thể nói trước được lúc nào về chứ, em đừng lo, anh sẽ không sao đâu."
Hai tay Lục Tư Nguyệt xoa bụng, lo lắng không thôi, "Mộ, anh nhất định phải cẩn thận đó."
Thời Mộ cười đặt bàn tay lên bụng Lục Tư Nguyệt, "Anh sẽ cẩn thận, anh còn chưa được gặp con chúng ta mà. Em ở nhà cũng phải chú ý đấy nhé."
Lục Tư Nguyệt mắt nhòe lệ gật đầu, cô sẽ cẩn thận.
Cô nhất định sẽ bảo vệ đứa trẻ này bình an, để nó bình an ra đời.
"Sắp đến giờ rồi, anh phải đi đây. Em mau về đi, đi đường nhở cẩn thận đấy." Thời Mộ dặn dò.
Lục Tư Nguyệt kéo tay Thời Mộ, vội vàng nói: "Mộ, em sợ lúc em sắp sinh anh vẫn chưa về, anh đặt tên cho con chúng ta đi."
"Không sao đâu, em cứ đặt tên ở nhà cho con đi, đợi anh về rồi đặt tên chính sau được không?"
Lục Tư Nguyệt nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu, cũng được.
Thời Mộ cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi xoay người đi về hướng đại đội. Lục Tư Nguyệt đứng nguyên tại chỗ. Cho đến khi Thời Mộ lên chiến hạm, hạm đội lần lượt cất cánh, xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh, cô mới đỏ hoe mắt xoa bụng mình, "Con à, đợi ba về sẽ đặt tên cho con nhé."
Bầu trời mây mù không tan, gió mưa như thể sắp kéo đến.
Thời Sênh được sinh ra chính trong thời đại hỗn loạn đó.
Thời Sênh không đợi được ba cô trở về, tên của Thời Sênh là do gia chủ ban cho.
Nghe nói ngày Thời Sênh sinh ra, đã kinh động tất cả lãnh đạo cao tầng của Thời gia. Thời Sênh vừa ra đời đã bị đưa đi. Lục Tư Nguyệt khắp người toàn máu cầu xin họ, nhưng họ không hề thương xót dù chỉ là một chút.
Tuy không bao lâu sau Thời Sênh đã được trở về bên Lục Tư Nguyệt, nhưng bởi vì lần tranh chấp đó đã lưu lại mầm bệnh trong người Lục Tư Nguyệt.
Ngày đứa con trở về, Lục Tư Nguyệt ôm chặt lấy cô bé. Cảm giác đã mất đi lại có lại được khiến Lục Tư Nguyệt vui mừng đến ngất đi. Đến khi tỉnh lại cô vẫn nghĩ mình đang nằm mơ, nhưng nhìn thấy đứa trẻ đang líu lô bên cạnh, cô biết không phải mình đang mơ.
"Con à, con của mẹ." Lục Tư Nguyệt vui mừng rớt nước mắt, không dám giơ tay ra chạm vào Thời Sênh, dường như sợ chỉ khẽ chạm thôi đứa trẻ này sẽ không còn nữa vậy.
Bên ngoài phòng có người đẩy cửa bước vào, "Lục Tư Nguyệt."
Lục Tư Nguyệt nhìn người đến, liền ôm Thời Sênh vào lòng, cảnh giác nhìn ông ta.
Người đó cười xùy một tiếng, đặt tấm thẻ gỗ nhỏ nhắn trước mặt Lục Tư Nguyệt, "Đây là tên của nó, gia chủ đích thân đặt."
Nghe thấy hai chữ gia chủ, Lục Tư Nguyệt bất giác run rẩy. Cô đợi người kia lạnh lùng rời đi rồi mới nhặt tấm thẻ gỗ lên, bên trên khắc hai chữ Thời Sênh.
Sênh...
Người của toàn thiên hà đều biết Sênh đại diện cho cái gì.
Chỉ có người có địa vị vô cùng thấp kém mới dùng chữ này để đặt tên.
Sắc mặt Lục Tư Nguyệt trắng bệch, cơ thể không nén được run rẩy.
Tại sao chứ...
Tại sao con của cô lại bị đối xử như vậy chứ.
Thời Mộ đã mang về không ít vinh quang cho Thời gia, tại sao con của cô lại bị đối xử như vậy chứ.
Lục Tư Nguyệt không có sức lực để tranh luận với cả Thời gia to lớn. Cô chỉ có thể im lặng chấp nhận sự sỉ nhục họ đã dồn lên con cô, âm thầm chấp nhận sự chế giễu cười nhạo của những người khác, chờ đợi Thời Mộ trở về.
Cô tin rằng, chỉ cần Thời Mộ trở về, họ sẽ sống tốt hơn.
Thế nhưng lần chờ đợi này là ba năm liền.
Thời Sênh đã ba tuổi, trông vô cùng đáng yêu, giống như cục bột nhỏ trắng trẻo, khi đi còn lắc la lắc lư, nhìn như sắp ngã, nhưng lần nào cũng đứng vững được.
Những đứa trẻ ở xung quanh đều không muốn chơi với cô bé, thậm chí còn để lộ ánh mắt chán ghét và ghê tởm.
Cô bé không hiểu tại sao, có lúc cũng sẽ ngây thơ hỏi Lục Tư Nguyệt, "Tại sao các bạn nhỏ lại không chơi với con, có phải họ ghét bỏ con không?"
Lần nào Lục Tư Nguyệt cũng chỉ im lặng, trên mặt là sự bi thương và phẫn nộ ẩn nhẫn mà rất nhiều năm sau Thời Sênh mới hiểu được.
Sau này hỏi nhiều lần mà không được trả lời, Thời Sênh cũng không tiện hỏi nữa. Các bạn nhỏ khác không chơi với cô bé, thì cô bé cũng không chơi với họ nữa. Hằng ngày Thời Sênh đều quanh quẩn với Lục Tư Nguyệt.
Đứa trẻ mới chỉ ba tuổi, còn chưa hiểu gì. Thời Sênh chỉ nhớ ngày Thời Mộ trở về là một ngày nắng rất to, nắng đến chói chang không mở nổi mắt, sau đó có rất nhiều người đến nhà. Người mẹ xưa nay chưa bao giờ rơi một giọt lệ trước mặt cô bé, vào ngày hôm đó lại khóc òa lên.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn vẻ mặt áy náy nhìn Lục Tư Nguyệt, những người đưa Thời Mộ về nói với Lục Tư Nguyệt, nhưng đã bị Thời Mộ chặn lại, cảm ơn họ rồi tiễn họ về.
Thời Sênh nhìn đoàn người đi một bước quay đầu ba lần rời đi. Cho đến khi bóng lưng những người đó biến mất dưới ánh mặt trời, cô bé chớp mắt, quay đầu nhìn mẹ.
Lục Tư Nguyệt nửa quỳ bên cạnh Thời Mộ, gục đầu lên đùi ông khóc nức nở. Kể từ khi Thời Sênh biết ghi nhớ mọi chuyện, đó có lẽ là lần đầu tiên Thời Sênh thấy Lục Tư Nguyệt khóc thương tâm như vậy. Dường như sự uất ức và chua xót suốt ba năm trời đều được phát tiết ra ngoài.
Thời Sênh bước đến bên cạnh xe lăn, nắm lấy xe lăn cố gắng ngẩng lên nhìn người đàn ông dù ngồi xe lăn nhưng vẫn cao như núi so với cô bé, "Tại sao mẹ lại khóc?"
Người đàn ông như thể bị chấn động, khuôn mặt đen nhẻm của anh quay lại, nhìn vào đôi mắt trong veo của Thời Sênh.
"Ba là ba của con sao?" Thời Sênh lại hỏi.
Khóe mắt Thời Mộ đã ngập sương mù, cổ họng anh chuyển động lên xuống, dường như có chút khó khăn giơ tay lên, xoa đầu Thời Sênh, không nặng cũng không nhẹ, ấm áp rộng rãi, đó là bàn tay của cha.
Nhiều năm sau đó Thời Sênh vẫn ghi nhớ rõ cảm giác ấm áp đó.
"Ừm, ba là ba của con."
...
Buổi tối hôm đó Lục Tư Nguyệt đã làm rất nhiều đồ ăn. Lúc đó rau củ tươi và thịt đều được chuyên cung cấp cho Hoàng thất và quý tộc. Tuy Thời gia là gia tộc rất lớn, nhưng họ không phải là dòng chính, cho nên không có được đãi ngộ tốt như vậy.
Lục Tư Nguyệt làm rất nhiều thức ăn, tuy cũng chỉ là những đồ ăn của các gia đình bình thường nhưng được bày biện đẹp mắt.
Chỉ vậy thôi mà đối với Thời Sênh đã được coi là rất thịnh soạn rồi.
Lục Tư Nguyệt gần như không ăn, suốt bữa ăn cô chỉ khóc. Thời Mộ an ủi cô, để cô về phòng trước.
Lục Tư Nguyệt cũng sợ dáng vẻ của mình sẽ khiến Thời Sênh sợ hãi, nên đứng dậy về phòng.
Thời Mộ gắp thức ăn cho Thời Sênh, giống như một người cha dặn dò cô bé ăn chậm thôi, ánh mắt anh tràn ngập tình yêu thương.
Không...
Thời Mộ chính là cha của cô bé.
Người cha cô bé lần đầu tiên được gặp mặt từ khi sinh ra đến giờ.
Huyết thống có lẽ chính là một thứ kỳ lạ như vậy. Rõ ràng là lần đầu tiên Thời Sênh được gặp cha, nhưng lại cảm thấy thân thiết không gì sánh nổi.
Thời Sênh ăn rất chậm. Cô bé muốn ở lâu hơn với người cha vừa mới gặp mặt này, nhưng chợt nhớ đến mẹ vừa rồi còn buồn bã đau lòng, cô bé lại ăn nhanh hơn, nhanh chóng ăn hết thức ăn.
Thời Sênh đặt đũa xuống, nhìn Thời Mộ với gương mặt hiền từ yêu thương, "Ba, con ăn xong rồi, ba đi vào với mẹ đi."
Giọng nói mềm mại của cô bé vang lên, phá vỡ hàng phòng ngự cuối cùng trong lòng Thời Mộ. Khóe mắt đã có nếp nhăn của anh đã đẫm lệ. Anh di chuyển xe lăn đến bên Thời Sênh, ôm cô bé vào lòng, giọng nói nghẹn ngào, "Ba xin lỗi, đều tại ba về muộn, nên để hai mẹ con con phải chịu khổ."
2001Thời Mộ trở về, gia đình này dường như có thêm vài phần sức sống. Mới đầu Lục Tư Nguyệt còn rất buồn bã, nhưng Thời Mộ an ủi vỗ về khiến cô dần bình phục lại, nụ cười cũng xuất hiện trên gương mặt nhiều hơn.
Về việc gia chủ ban cho Thời Sênh một cái tên như vậy, Thời Mộ có chút trầm mặc. Hình như anh đã đi tìm người hỏi gì đó, nhưng cuối cùng không có kết quả gì. Người ở dưới đều không biết tại sao gia chủ lại đặt cho con gái anh một cái tên như vậy.
Thời Mộ tìm gia chủ mấy lần, nhưng bây giờ ngay cả nhà chính của Thời gia anh cũng không được vào.
Thời Sênh đương nhiên không biết Thời Mộ làm những chuyện đó. Cô bé chỉ biết cha mình đã quay trở về, cô bé rất vui, cô bé không cần phải nhìn những bạn nhỏ khác có cha có mẹ nữa.
Thời Sênh rất thích ở cùng Thời Mộ, nghe ba kể chuyện trên chiến trường, nghe ba nói về thế giới bên ngoài.
Đôi chân Thời Mộ đã mất đi trên chiến trường, vốn dĩ sẽ có một khoản tiền cứu trợ lớn. Có khoản tiền này anh có thể đi làm chân tái sinh, nhìn không khác gì người bình thường, cho dù không thể tiếp tục ra chiến trường được nữa, nhưng cũng có thể khiến vợ con sống vô ưu vô lo.
Nhưng không biết tại sao anh vẫn chưa nhận được khoản tiền này.
Thời Sênh nhớ buổi sáng hôm đó khi Thời Mộ rời nhà, lúc trở về gương mặt anh trầm tư, người lem luốc bẩn thỉu, giống như vừa đánh nhau vậy.
Đó là lần đầu tiên Thời Sênh nhìn thấy dáng vẻ của Thời Mộ đáng sợ đến vậy.
Thời Sênh cố nén sự sợ hãi trong lòng lại, chạy đến trước mặt Thời Mộ, "Ba ơi, ba sao vậy?"
Sự trầm tư trên mặt Thời Mộ bỗng nhiên mất đi. Anh miễn cưỡng nở một nụ cười khẽ, "Không sao, mẹ con đâu?"
"Mẹ đi ra ngoài rồi."
"Vậy bảo bối của ba ngoan ngoãn ở đây đợi mẹ về nhé. Ba về phòng gọi điện thoại có được không?"
Đôi mắt trong veo của Thời Sênh đảo đi đảo lại, một lúc sau mới gật cái đầu nhỏ xinh xuống: "Dạ."
Thời Mộ tự đẩy xe lăn vào phòng. Thời Sênh ngồi trên xích đu trong sân, nhìn mây trắng trên trời, dùng cái đầu nhỏ nhắn thông minh suy nghĩ xem hôm nay ba làm sao vậy. Nhưng do còn nhỏ tuổi, cho dù cô bé có thông minh, cũng không thể hiểu nổi nỗi phiền muộn của người lớn.
Xoẻng.
Tiếng đồ vỡ vụn khiến Thời Sênh sợ hãi, cô bé nhảy từ trên xích đu xuống, chạy thẳng về phía căn phòng phát ra tiếng động.
"Những chuyện Thời Mộ tôi làm vì Thời gia vẫn còn ít hay sao? Nay họ đối xử với tôi như vậy, đúng là mắt tôi mù rồi." Giọng Thời Mộ truyền từ trong phòng ra. Thời Sênh ma xui quỷ khiến thế nào mà không đẩy cửa vào trong. Cô bé đứng ở cửa, nghe những lời nói phát ra từ bên trong.
Khi Lục Tư Nguyệt trở về, đã nhìn thấy con gái mình đứng ở cửa như bức tượng.
"Bảo bối." Lục Tư Nguyệt gọi một tiếng, "Sao con lại đứng đây?"
Cánh cửa phòng được mở ra, Lục Tư Nguyệt nhìn thấy căn phòng lộn xộn, rồi lại nhìn dáng vẻ Thời Sênh. Cô bế Thời Sênh dậy, Thời Mộ trở về bao nhiêu lâu, đây là lần đầu tiên cô lạnh mặt xuống, "Sao anh lại nổi giận trước mặt con như vậy?"
Thời Mộ không biết phải làm sao nhìn Lục Tư Nguyệt, "Anh ... không biết con bé đang ở bên ngoài."
Lục Tư Nguyệt vỗ lưng Thời Sênh, "Bảo bối con đừng sợ."
"Bảo bối, ba xin lỗi, không phải ba cố ý." Thời Mộ cũng vội vàng xin lỗi.
Thời Sênh dường như lúc này mới hoàn hồn lại, hai tay cô bé ôm cổ Lục Tư Nguyệt, đôi mắt đen láy nhìn Thời Mộ, dứt khoát hỏi: "Ba, chúng ta sắp phải dọn đi à?"
Dáng vẻ của Thời Sênh không giống như sợ hãi, lúc này Lục Tư Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng...
"Dọn đi cái gì?"
Thời Mộ vô lực rủ đầu xuống, mệt mỏi nói: "Tư Nguyệt, em đi nấu cơm trước đã, đừng để con đói bụng, con đang thời kỳ phát triển, lát nữa anh sẽ nói cho em nghe."
Lục Tư Nguyệt có chút nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, giao Thời Sênh cho Thời Mộ, rồi xách đồ đi nấu cơm.
Ba năm này Lục Tư Nguyệt sống cũng không được thoải mái. Nhưng vì trước đây Thời Mộ lập được công, cho nên nơi họ sống cũng là một căn nhà nhỏ độc lập, tuy không lớn nhưng đã tốt hơn không ít so với các dòng nhánh khác.
Lần này anh bị thương trở về, số tiền bồi thường vô duyên vô cớ bị mất, anh đi hỏi mới biết tiền bồi thường đã phát xuống từ lâu, nhưng Thời gia không giao cho anh.
Anh đi hỏi đám người đó, nhưng chỉ nhận được một câu trả lời lơ tơ mơ, lại cộng thêm chuyện đặt tên cho Thời Sênh, chốc lát anh đã bùng nổ.
Thế nhưng đây là Thời gia, anh còn không có hai chân, anh có thể làm được gì chứ?
Sau đó gọi điện thoại cho chiến hữu, anh vô tình biết được có thể Thời gia sắp thu hồi lại mảnh đất họ đang sống.
Không đưa tiền bồi thường, đặt cho con gái anh một cái tên như vậy, bây giờ còn muốn thu hồi lại nơi họ đang sống, rõ ràng Thời gia đang muốn dồn ép họ vào đường chết, cho nên anh mới không khống chế được tâm trạng.
Anh không biết Thời gia đã làm gì, rõ ràng lúc anh đi, anh còn có thể lên tiếng ở Thời gia, nhưng chỉ ba năm ngắn ngủi trôi qua, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi.
...
Buổi tối.
Thời Mộ giải thích lại chuyện ban ngày cho Lục Tư Nguyệt nghe.
"Tư Nguyệt, em nói cho anh biết, rốt cuộc sau khi anh đi đã xảy ra chuyện gì?" Thời Mộ nắm lấy tay Lục Tư Nguyệt.
Lục Tư Nguyệt vẫn không nói cho Thời Mộ biết chuyện xảy ra khi Thời Sênh được sinh ra. Cô không biết nên nói thế nào, cũng không biết như vậy có khiến cho Thời Mộ cảm thấy vì Thời Sênh ra đời nên mới dẫn đến tất cả mọi chuyện xảy ra hay không.
"Tư Nguyệt, em nói đi chứ!" Từ khi anh trở về, tất cả mọi thứ đều rất kỳ lạ.
"Em..." Lục Tư Nguyệt cúi đầu rơi lệ, trong lòng cô giằng co rất lâu, "Là... là bởi vì bảo bối."
Ngay sau khi cô sinh hạ, Thời Sênh đã bị đưa đi rồi. Đến khi Thời Sênh được trả lại, cô đã phát hiện ra sự thay đổi kỳ lạ, thái độ của Thời gia đã hoàn toàn thay đổi.
Trước đây cuộc sống của cô có người đến chăm sóc, nhưng khi cô ra viện, phát hiện người làm của Thời gia đều đã đi rồi. Tiền sinh hoạt hằng tháng, Thời gia cũng dần cắt xén, đến cuối cùng còn mất luôn.
Gia đình Thời Mộ là gia đình thuộc dòng nhánh sống thoải mái nhất. Nhưng những động thái này của Thời gia khiến mọi người đều biết rằng, người gia đình này có lẽ đã bị Thời gia vứt bỏ rồi. Rồi tiếp nối hàng loạt những hành động sau đó khiến mọi người hiểu rằng, họ có thể giậu đổ bìm leo.
Ba năm này Lục Tư Nguyệt đã phải chịu không ít ấm ức. Khi Thời Sênh được nửa tuổi, cô không có sữa uống. Để làm đồ ăn cho Thời Sênh, cô không tiếc đứng ba tiếng đồng hồ trong trời mưa tuyết, còn bị người ta tạt nước, nước còn đóng băng trên người cô, cô cũng không biết mình đã sống tiếp thế nào nữa.
Vốn dĩ trước đây sức khỏe cô đã không được tốt, ba năm nay sức khỏe Lục Tư Nguyệt lại càng rơi vào trạng thái quá tải, không biết lúc nào sẽ sụp xuống. Nhưng cô không dám nói, không dám nói lấy một chữ. Cũng không có ai để nói chuyện được. Cô buộc phải cắn răng chịu đựng mới có thể để con gái bảo bối của cô bình yên lớn lên.
Thời Mộ nghe Lục Tư Nguyệt kể xong, trầm mặc rất lâu.
Người anh quen biết cũng đã từng ám chỉ rằng, cục diện ngày hôm nay đều là do con gái của anh mà thành.
Nhưng còn nguyên nhân cụ thể ra sao thì không một ai chịu nói cho anh biết. Cho dù anh có nghe ngóng thế nào cũng không biết cụ thể là chuyện gì.
Một đứa trẻ có thể làm được chuyện gì tàn nhẫn ghê gớm chứ.
Huống hồ...
Một đứa trẻ còn vừa mới ra đời.
2002Thời Sênh phát hiện từ sau ngày hôm đó, mẹ cô lại quay trở về dáng vẻ như khi cha cô chưa quay về, cha cô dường như tâm trạng cũng không được tốt.
Không bao lâu sau, đã có rất nhiều người đến. Lúc đó quá hỗn loạn, Thời Sênh được Lục Tư Nguyệt bế. Cô sống chết ôm chặt Thời Sênh trong lòng, bịt tai che mắt Thời Sênh lại, không để cô bé nhìn thấy, cũng không cho cô bé nghe thấy.
Nhưng Thời Sênh vẫn có thể cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của Lục Tư Nguyệt rơi trên má, rơi xuống mắt, rơi vào bờ môi. Thời Sênh thè lưỡi ra liếm, mặn chát.
Họ bị đuổi ra khỏi nhà của Thời gia. Thời Mộ sắp xếp họ ở tạm tại một căn nhà nhỏ hơi cũ kỹ, điều kiện hoàn cảnh đều không thể sánh được với trước kia.
"Bảo bối, tạm thời để con phải ấm ức một chút, ba nhất định sẽ không để con phải chịu khổ đâu." Thời Mộ trịnh trọng hứa.
Cái đầu nhỏ nhắn của Thời Sênh gật gật, "Ba, con đi giúp mẹ."
Thời Mộ xoa đầu cô bé, "Đi đi."
Thời Sênh chạy mấy bước, cô bé quay đầu lại nhìn Thời Mộ. Người đàn ông cao lớn như núi, đang nhìn cô bé mỉm cười, một thứ cảm xúc bình an lan tỏa.
Điều kiện căn nhà ở rất kém, ở đây môi trường sống phức tạp, loại người gì cũng có. Mỗi lần Lục Tư Nguyệt ra khỏi nhà đều sẽ bắt gặp một số ánh mắt không mấy thiện chí. Hằng ngày Thời Mộ đều rất bận rộn, dường như anh không lúc nào gọi hết được điện thoại, nói hết được chuyện.
Thời Sênh chỉ có thể giương mắt đứng nhìn Thời Mộ, chờ đợi ba có thể đặt điện thoại xuống, trò chuyện với cô.
Thế nhưng lần nào Thời Mộ cũng cười xoa đầu cô, sau đó lại tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Thời Sênh rất thất vọng, nhưng cô bé không khóc lóc cũng không quấy rối, ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng.
Thời Mộ rất bận, Lục Tư Nguyệt đành một mình ra khỏi nhà. Mỗi lần đi về Lục Tư Nguyệt đều giống như đánh trận.
Cô biết Thời Mộ có rất nhiều chuyện phải làm. Cô không thể để Thời Mộ phân tâm, thứ cô có thể làm chính là chăm sóc tốt cho anh và Thời Sênh.
Những ngày tháng đó chớp mắt rồi cũng trôi đi nhanh chóng, nhìn thấy Thời Sênh đến tuổi đi học, Thời Mộ nhờ bạn bè giúp đỡ để Thời Sênh được đi học.
Học sinh trong trường rất không thân thiết, rõ ràng là môi trường sống của họ đều như nhau, nhưng rất nhiều người đều thấy ngứa mắt với Thời Sênh.
Nguyên nhân rất buồn cười, chỉ là vì Thời Sênh ăn mặc sạch sẽ hơn họ, trông xinh xắn hơn họ, thông minh hiểu chuyện hơn họ, có thể được giáo viên tuyên dương khen ngợi.
"Đánh nó, đánh nó đi!!"
Mấy cậu bé trạc tuổi Thời Sênh đang vây cô lại, nắm tóc cô bé, nắm quần áo cô bé. Đám trẻ hò reo muốn đánh cô bé, xung quanh toàn là học sinh hò reo cổ vũ, không một ai giúp đỡ Thời Sênh.
"Buông tôi ra!" Thời Sênh cố giãy giụa, nhưng bị hai đứa bé ấn xuống đất.
"Ai bảo mày không cho tao, ai bảo mày phản kháng, đánh nó cho tao." Một đứa trẻ tức giận đùng đùng chỉ huy những đứa trẻ khác, "Cướp đồ cho tao!"
Thứ đứa trẻ này nói là một cuốn sách giấy được Thời Sênh sống chết đòi ôm khư khư trong lòng. Ở thời đại này sách giấy đã trở thành thứ hàng tiêu dùng xa xỉ. Cuốn sách giấy trong tay Thời Sênh là Thời Mộ cho cô bé. Cô bé rất thích cuốn sách này nên vẫn luôn để trong cặp sách. Nhưng hôm nay mấy đứa trẻ này lật cặp sách của cô bé ra, còn muốn cướp đi, vậy nên mới có màn tranh giành này.
"Đây là của tôi." Thời Sênh ôm cuốn sách, không chịu đưa sách cho chúng.
Mấy đứa trẻ đó cũng rất dữ tợn, tay đấm chân đá, bứt tóc, kẹp cánh tay, nhất quyết muốn cướp cuốn sách đó đi.
Lúc đó Thời Sênh vẫn chỉ là một cô bé con sức trói gà không chặt, bao nhiêu đứa trẻ vây quanh cô bé đòi cướp sao cô bé chống đỡ lại được, cuối cùng cuốn sách vẫn bị cướp đi.
Trước đây khi còn ở Thời gia, cô bé bị người của Thời gia ức hiếp, bây giờ ở đây lại bị mấy người này ức hiếp.
Thời Sênh lồm cồm bò dậy, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm về hướng mấy người đó rời đi.
Lúc đó trong đôi mắt cô vẫn chỉ là sự mơ màng và ấm ức, cô bé cũng mới chỉ là một đứa trẻ.
Chuyện này bị Thời Mộ biết được, anh đến tận trường học dạy dỗ đám trẻ con kia.
Thời Sênh trốn sau lưng Thời Mộ, nhìn mấy đứa trẻ nghịch ngợm run rẩy đứng trong góc nghe Thời Mộ dạy bảo.
Trước đây khi những người đó ức hiếp cô bé, mẹ chỉ có thể ôm lấy cô bé vỗ về an ủi. Đây là lần đầu tiên có người ra mặt giải quyết cho Thời Sênh.
Trên đường về Thời Sênh ôm cánh tay Thời Mộ, tươi cười rạng rỡ, "Ba ơi, con yêu ba."
Chọc cho Thời Mộ cười lớn, anh xoa đầu Thời Sênh, "Bảo bối, có ba ở đây, không ai dám ức hiếp con hết. Sau này nếu còn có ai dám ức hiếp con thì con phải nói ngay cho ba biết."
Thời Mộ cho Thời Sênh nghỉ học. Vốn dĩ anh muốn để Thời Sênh giống như những đứa trẻ đồng trang lứa khác, nhưng con gái bảo bối của mình ở trường học bị người ta ức hiếp, sao anh có thể chịu đựng được.
Lục Tư Nguyệt và Thời Mộ đều học rất giỏi, việc dạy học cho Thời Sênh hoàn toàn không có vấn đề gì.
Thế là Thời Sênh không đến trường nữa.
Mới đầu Lục Tư Nguyệt dạy cô, Thời Sênh học rất nhanh. Lục Tư Nguyện vừa yên tâm lại vừa vui mừng, cô xoa đầu Thời Sênh nói, "Sau này nhất định con gái bảo bối của mẹ sẽ trở thành nhân vật lẫy lừng."
Những lúc này Thời Sênh sẽ nói: "Con sẽ cố gắng trưởng thành, để bảo vệ ba mẹ."
Nếu Thời Mộ có mặt, anh sẽ nói, "Vậy thì con gái bảo bối của ba phải cố gắng lên, ba mẹ đợi con đó."
Họ sống trong căn nhà đó một năm, đó là một năm vui vẻ nhất của Thời Sênh. Tuy hoàn cảnh kham khổ, nhưng có sự bảo vệ của Thời Mộ, không ai dám ức hiếp cô bé nữa.
Đứa trẻ đã từng ức hiếp cô bé, nhìn thấy cô bé đều tránh đi đường vòng, sợ gặp phải Thời Mộ.
Năm Thời Sênh bốn tuổi, họ dọn ra khỏi căn nhà nhỏ kia, sống trong một căn nhà rộng rãi thoáng mát.
Mấy tháng trước đó Thời Sênh đã phát hiện ra cuộc sống của họ không ngừng được cải thiện, Lục Tư Nguyệt không còn vì tiết kiệm tiền mà cả ngày tính toán sổ sách. Cha mẹ sẽ mua cho Thời Sênh những món đồ ăn vặt cô bé thích ăn, những đồ chơi cô bé thích. Chỉ cần Thời Sênh thích cha mẹ đều sẽ nghĩ cách mua về để dỗ dành cô bé vui vẻ.
"Bảo bối, sau này chúng ta sẽ sống ở đây, con có thích không?" Lục Tư Nguyệt dắt tay Thời Sênh đi tham quan toàn bộ căn nhà, cuối cùng mở một cánh cửa ra, "Đây là phòng của con, ba đích thân bài trí cho con đó."
Căn phòng màu hồng, tràn ngập giấc mơ của bé gái.
"Thích ạ." Thời Sênh giang hai tay ra, ý bảo Lục Tư Nguyệt cúi người. Lục Tư Nguyệt phối hợp với Thời Sênh, cô bé thơm choẹt một cái đầy nước bọt lên mặt Lục Tư Nguyệt, "Nhưng con thích nhất là ba mẹ."
"Cái miệng của bảo bối ngọt quá đi." Lục Tư Nguyệt nhéo cái mũi nhỏ của con, vẻ mặt tươi tắn rạng rỡ.
Sau khi chuyển nhà, Thời Mộ đã làm chân tái sinh, không phải ngồi xe lăn nữa. Thời Sênh thích trèo lên người Thời Mộ. Thời Mộ cũng để mặc cho cô bé nghịch ngợm, chỉ cần có thể đưa Thời Sênh đi thì gần như Thời Mộ đều sẽ đưa cô bé đi theo.
Những người ở bên cạnh Thời Mộ đều biết rằng anh có một cô con gái bảo bối, yêu thương chiều chuộng vô cùng. Cô bé rất ngoan ngoãn nghe lời, không hề giống như những đứa trẻ khác, bướng bỉnh ngang ngạnh, rất được mọi người yêu thích.
Mấy tháng sau Lục Tư Nguyệt mang thai, lúc đó Lục Tư Nguyệt hơi thấp thỏm, ôm Thời Sênh hỏi cô có thích có em trai hay em gái không.
Dáng vẻ đó giống như nếu Thời Sênh nói không thích, thì cô sẽ không sinh sinh mạng bé bỏng ở trong bụng ra nữa vậy.
Thời Sênh gật đầu dưới ánh mắt lo lắng của Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt, "Thích ạ, như vậy thì em cũng có thể cùng con bảo vệ ba mẹ."
Lục Tư Nguyệt yên tâm hơn nhiều, đáy mắt dường như có giọt lệ lấp lánh.
"Bảo bối thật hiểu chuyện." Thời Mộ cũng tươi cười khen ngợi cô.
Thời Mộ không vì Lục Tư Nguyệt mang thai mà lạnh nhạt với Thời Sênh. Ngược lại anh càng chiều chuộng cô bé hơn. Có những lúc Lục Tư Nguyệt cũng thấy thắc mắc, nói rõ ràng đây đâu phải là nuôi con gái, rõ ràng là đang nuôi dưỡng tâm can của Thời Mộ.
2003Ngày Lục Tư Nguyệt sinh con, Thời Sênh và Thời Mộ đứng bên ngoài phòng phẫu thuật. Thời Mộ không được chứng kiến khoảnh khắc Thời Sênh ra đời. Bây giờ anh có thể nhìn thấy một đứa con khác của anh ra đời, anh lo lắng ngẩn người. Thời Sênh lại rất bình tĩnh, không hề giống một đứa trẻ mới chỉ năm tuổi.
Vì sức khỏe Lục Tư Nguyệt không tốt, cho nên quá trình sinh nở cũng không thuận lợi lắm, may mà thời bấy giờ khoa học kỹ thuật phát triển, cho nên mẹ con bình an.
Là một bé gái.
Lần đầu tiên Thời Sênh nhìn thấy em gái là ở trong lồng ấp, cô bé nhăn nhúm lại thành một cục, không mở mắt ra nhìn.
Cô bé dựa vào kính thủy tinh, nhìn em gái đang ở trong lồng ấp giữ ấm.
Đây chính là em gái của cô bé, người sau này cô bé cũng phải bảo vệ.
Thời Mộ ngồi xổm bên cạnh Thời Sênh, khẽ nói: "Bảo bối, con đặt cho em gái một cái tên được không?"
"Con sao?" Thời Sênh trợn to mắt, dường như không dám tin nhiệm vụ trọng đại này lại được giao cho mình.
Thời Mộ khích lệ gật đầu, "Ừm, bảo bối đặt."
Trong con ngươi phân biệt rõ đen trắng của Thời Sênh phản chiếu gương mặt của Thời Mộ. Một lúc sau cô bé mới di chuyển ánh mắt vào bên trong, dường như đang suy nghĩ điều gì, rất lâu sau cô bé mới khẽ hé mở cánh môi màu hồng phấn, "Núi đá cao to sừng sững, nước sông chảy quanh co. Hy vọng em gái vừa kiên cường lại vừa mềm mại, Thời Oanh."
"Thời Oanh... bảo bối thông minh quá." Thời Mộ rõ ràng rất hài lòng với cái tên này, "Chúng ta đi nói cho mẹ con biết có được không nào?"
"Dạ được."
Thời Mộ bế Thời Sênh lên, nghiêng đầu nhìn đứa bé ở trong lồng ấp, khóe miệng hơi cong lên, Thời Oanh...
Con có một người chị gái tốt.
Thời Oanh sinh ra không hề thay đổi địa vị của Thời Sênh trong lòng Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt. Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt yêu thương chiều chuộng cô bé, cô bé liền yêu thương chiều chuộng Thời Oanh, có thứ gì tốt cũng đều cho em gái trước. Mỗi lần bị nói em gái không ăn được, không chơi được, cô bé đều thấy thất vọng, mong sao em gái lớn nhanh hơn, khiến Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt cũng không biết nói sao.
Thời Sênh tốt với Thời Oanh, Thời Oanh cũng cực kỳ dính lấy cô chị, như thể Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt ở trong lòng Thời Oanh còn không quan trọng bằng Thời Sênh vậy.
Câu đầu tiên Thời Oanh nói là chị.
Lục Tư Nguyệt đứng bên cạnh đỡ trán cảm thán, "Người làm mẹ như mình còn không quan trọng bằng chị gái."
"Mẹ rất quan trọng." Thời Sênh quay đầu lại, nói rõ từng câu từng chữ: "Ba cũng quan trọng, em gái cũng quan trọng."
Thời Mộ chỉ tay lên đầu Thời Sênh, "Con cũng rất quan trọng đối với ba mẹ."
Thời Oanh mút tay, đôi mắt long lanh mở to nhìn người ở trước mặt, cuối cùng vẫn giơ tay ra về phía Thời Sênh, "Chị ơi, chị ơi."
Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt dở khóc dở cười.
Thời Sênh rất ít khi bế Thời Oanh, bởi vì cô sợ mình làm ngã em gái bảo bối. Sau đó Thời Mộ trải thêm tấm thảm dày dặn trên đất, vỗ về Thời Sênh nói không sao đâu, sẽ không làm ngã em gái đâu.
Khi Thời Oanh hai tuổi, họ lại chuyển nhà, lần này căn nhà đã là một căn biệt thự nhỏ độc lập.
"Chị ơi, chị ơi, em muốn ở chung phòng với chị." Thời Oanh nhảy nhót phía sau Thời Sênh. Thời Sênh đi đến phía trước, rõ ràng cô bé mới bảy tuổi, nhưng lại không hề giống một đứa trẻ, dáng vẻ trưởng thành trầm ổn.
Nghe thấy Thời Oanh nói, Thời Sênh quay đầu lại, "Không được đâu, mẹ đã nói rồi, em phải ngủ một mình."
"Tại sao lại thế?" Thời Oanh giương cái đầu nhỏ nhắn lên, "Không đâu, em muốn ngủ với chị, để em đi nói với mẹ, chắc chắn mẹ sẽ đồng ý."
Thời Oanh không đợi Thời Sênh nói tiếp, đã xoay người chạy đi tìm Lục Tư Nguyệt.
Thời Oanh vừa làm nũng, lại khóc lóc om sòm, cuối cùng Lục Tư Nguyệt đành phải đồng ý để cô bé ngủ chung với Thời Sênh. Lục Tư Nguyệt không lo lắng Thời Sênh không chăm sóc chu đáo được cho Thời Oanh mà lo lắng nhóc con Thời Oanh nghịch ngợm sẽ làm phiền đến Thời Sênh.
Thời Oanh khóc lóc om sòm đến mức mọi người trong nhà đều hết cách với cô bé. Khi còn nhỏ Thời Sênh cũng rất đáng yêu. Có lẽ là vì hoàn cảnh, cho nên từ nhỏ cô bé đã rất hiểu chuyện, không giống như Thời Oanh được mọi người trong nhà yêu thương chiều chuộng, cho nên Lục Tư Nguyệt và Thời Mộ đều chưa nhìn thấy Thời Sênh khóc lóc om sòm bao giờ.
Thời Sênh muốn có thứ gì đều sẽ liệt kê ra những thứ cô bé cần có tác dụng gì và đối với cô bé có cần thiết hay không. Không giống như Thời Oanh, cần gì cũng khóc lóc ăn vạ đòi cho bằng được.
Nếu Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt không cho, cô bé sẽ đi tìm Thời Sênh. Thời Sênh ra tay, cho dù là đồ ăn vặt cô bé không được ăn nhiều, thì Thời Sênh cũng có thể đưa được cho cô bé.
Vì thế ở trong lòng Thời Oanh, Thời Sênh chính là thần.
Cha mẹ chính hiệu Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt lại rõ ràng là không quan trọng gì.
Cùng với sự trưởng thành về tuổi tác, Thời Sênh biết Thời Mộ nhờ sự giúp đỡ của bạn bè đã mở một công ty nhỏ. Bây giờ công ty đã rất phát triển. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Thời Mộ đã kinh doanh công ty được đến mức này, có thể thấy Thời Mộ tài năng thế nào.
Nếu không phải là những trường hợp đặc biệt quan trọng, Thời Mộ vẫn thích đưa Thời Sênh đi cùng, nhưng đi theo sau Thời Sênh lúc nào cũng có một cái đuôi nhỏ, kiểu gì cũng không cắt đứt được.
Vô số người đều ngưỡng mộ Thời Mộ có hai cô con gái như vậy, một cô bé trưởng thành hiểu chuyện, một cô bé tinh ngịch đáng yêu.
Ngày hôm đó một khách hàng của Thời Mộ tặng cho ông một con cá cảnh, vô cùng đẹp, ông mang về nhà, vô thức đưa cho Thời Sênh, "Bảo bối, con có thích không?"
"A! Đẹp quá!" Thời Oanh từ bên cạnh nhào sang, "Ba ơi, còn có nữa không? Con cũng muốn."
"Xin lỗi con nha Oanh Oanh, chỉ có một con thôi." Thời Mộ xoa đầu Thời Oanh.
"Ồ." Thời Oanh chớp mắt nhìn con cá cảnh đang bơi lượn tung tăng trong bể nước.
Thời Sênh đưa bể nước cho Thời Oanh. Thời Oanh lập tức cười rạng rỡ, "Chị ơi, chúng ta cùng nuôi cá có được không?"
"Được." Thời Sênh cười gật đầu.
"Chị là tốt nhất."
Thời Mộ vẫn thấy hơi áy náy với Thời Sênh, bởi vì anh cảm thấy trong ba năm mình vắng mặt Thời Sênh đã phải chịu quá nhiều khổ cực, cho nên bình thường anh đều chiều chuộng Thời Sênh hơn một chút. Đương nhiên anh cũng rất yêu thương Thời Oanh, nhưng so ra thì Thời Sênh vẫn được chiều chuộng hơn.
Thế nhưng Thời Oanh không hề để ý đến chuyện đó, dù sao thì cô bé chỉ cần được chị gái chiều chuộng là được rồi. Cô bé muốn gì chị đều có thể cho cô bé được, ba mẹ đều phải nghe chị. Chị chính là siêu nhân không gì không làm được.
Thời Oanh nuôi con cá cảnh đó rất tốt, Thời Sênh gần như không nhúng tay vào. Nhưng lần nào Thời Mộ hỏi, Thời Oanh cũng đều nói là hai chị em cùng chăm sóc, dáng vẻ đắc ý đó như thể cô bé và Thời Sênh đã cùng nuôi dưỡng được một thứ gì đó vô cùng lợi hại vậy.
Cho đến khi xảy ra biến cố, con cá đó vẫn được nuôi dưỡng vô cùng tốt.
Đó là một buổi sáng trời trong xanh, Thời Sênh còn chưa tỉnh dậy, Thời Oanh nằm trong chăn vần vò qua lại, khiến cô bé không ngủ được nữa. Đang định xuống giường, Lục Tư Nguyệt không gõ cửa đã xông thẳng vào, thần sắc sợ hãi trên khuôn mặt không che giấu nổi, "Bảo bối, Oanh Oanh, nhanh dậy đi, chúng ta phải rời khỏi đây."
"Ô, chúng ta phải đi đâu à mẹ?" Thời Oanh nằm bò trên người Thời Sênh, trề cái miệng nhỏ xíu ra, "Nhưng ba đâu có nói hôm nay phải đi đâu, con đã hẹn với chị muốn đi đến Hoàn Cầu Thành chơi rồi."
"Oanh Oanh ngoan, sau này con với chị đi sau có được không nào?" Lục Tư Nguyệt tiến lên bế Thời Oanh dậy, "Chẳng phải con vẫn luôn muốn ngồi phi thuyền sao? Bây giờ chúng ta đi ngồi phi thuyền."
"Thật không ạ?"
"Đương nhiên rồi, mẹ có bao giờ gạt con đâu." Lục Tư Nguyệt vừa thay quần áo cho Thời Oanh, vừa quay đầu nhìn Thời Sênh, "Bảo bối, mau thay quần áo đi con."
Thời Sênh nhìn cô em gái đang hưng phấn vì sắp được ngồi phi thuyền, mím môi, nhưng cô không hỏi Lục Tư Nguyệt đã xảy ra chuyện gì rồi mà chỉ cầm quần áo nhanh chóng thay xong, rồi đứng dậy thu dọn đồ chơi của Thời Oanh.
Cô có cảm giác, có lẽ cô sẽ không thể trở về nơi này được nữa.
"Chị ơi, chúng ta chỉ đi phi thuyền thôi mà, sao chị lại mang theo đồ chơi của em nữa?" Thời Oanh khó hiểu nhìn Thời Sênh.
"Sợ em trên đường thấy chán." Thần sắc Thời Sênh không có gì bất thường, giống như chỉ để giải khuây cho em gái.
"Nhưng có chị là được rồi." Thời Oanh nói giòn giã.
2004Lục Tư Nguyệt không thu dọn nhiều đồ đạc, một tay cô dắt Thời Sênh, một tay bế Thời Oanh, nhanh chóng đi ra cửa.
Đúng lúc Lục Tư Nguyệt đi ra đến cửa, một tiếng súng vang lên bên ngoài cửa sổ. Bể cá cảnh hôm qua Thời Oanh đặt trên bệ cửa sổ bị viên đạn xuyên qua. Con cá cảnh đó rơi xuống dưới đất, nằm giãy giụa trong đống thủy tinh vỡ vụn.
Lục Tư Nguyệt biến sắc mặt, nhanh chóng kéo cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa có người tiếp ứng, Lục Tư Nguyệt đưa Thời Oanh lên trên xe, rồi đưa Thời Sênh lên, cuối cùng mới đi lên.
Thời Sênh xuyên qua cửa kính thấy cánh cửa phòng đang mở ra, trong đó con cá cảnh sặc sỡ sắc màu đang không ngừng giãy giụa, viên đạn xuyên qua cửa kính, khiến đồ đạc trong phòng bay loạn lên.
Đây là lần đầu tiên Thời Sênh nhìn thấy cảnh tượng như ngày hôm nay ở khoảng cách gần như vậy.
Ấn tượng sâu sắc.
Cho đến rất nhiều năm sau đó, Thời Sênh vẫn có thể nhớ lại cảnh tượng con cá cảnh đó giãy giụa bất lực thế nào.
Nhưng lúc đó, đúng là Thời Sênh đã vô cùng sợ hãi, cơ thể run lẩy bẩy.
"Bảo bối, bảo bối đừng sợ." Lục Tư Nguyệt ôm Thời Sênh vào lòng, "Bảo bối, đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ các con, đừng sợ, bây giờ chúng ta đi tìm ba."
Chân tay Thời Sênh lạnh toát, vùi đầu vào trong lòng Lục Tư Nguyệt.
Lục Tư Nguyệt xoa đầu an ủi Thời Sênh. Cho dù bình thường cô gái nhỏ này có hiểu chuyện thế nào thì cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ cần phải bảo vệ.
"Phu nhân, họ đuổi đến rồi." Lái xe nhìn thấy một chiếc xe bay từ trong camera giám sát phía sau, lo lắng nói.
Lục Tư Nguyệt cũng hoảng hốt, "Nhanh, nói cho Thời Mộ biết vị trí của chúng ta, để anh ấy đến đón bảo bối và Oanh Oanh."
Lái xe liên lạc với Thời Mộ. Thời Mộ bảo họ đừng lo lắng, anh sẽ đến ngay.
Nhưng người đuổi theo sau dường như không định đợi, trực tiếp phát động tấn công ngay trên đường phố. Những chiếc xe bay bị dính đạn xung quanh đều lần lượt rơi xuống đất, phút chốc phía dưới càng trở nên hỗn loạn hơn.
Lái xe gần như đã tăng tốc lên đến tối đa, may mà con đường ông ta đi là đường chỉ được lưu thông một bên, chỉ cần tốc độ đủ nhanh sẽ có thể tiến lên phía trước mà không gặp trở ngại.
Phía sau tiếng lửa đạn càng ngày càng vang dội, trên trán Lục Tư Nguyệt toàn là mồ hôi lạnh. Cô cũng rất sợ, nhưng cô còn có hai đứa con cần chăm sóc, cô phải kiên cường.
"Chị ơi..." Thời Oanh nắm lấy tay Thời Sênh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vừa khóc vừa hỏi: "Tại sao họ lại đuổi theo chúng ta? Chị ơi, em sợ quá."
Thời Sênh miễn cưỡng trấn tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn không nén được sự run rẩy, "Đừng sợ, ba sẽ đến ngay bây giờ."
Thời Sênh tin tưởng vững chắc rằng, người ba cao lớn vững vàng như ngọn núi trong cô nhất định sẽ bảo vệ họ.
Thời Mộ không phụ lại sự kỳ vọng của Thời Sênh, đưa người đuổi đến.
"Tư Nguyệt, đưa bảo bối và Oanh Oanh đến cảng trước đi, ở đó sẽ có người tiếp ứng, anh sẽ đến ngay." Thời Mộ bế Thời Oanh ra, đưa cho một người đứng phía sau, "Đưa phu nhân và các tiểu thư đi."
"Thời Mộ..." Khóe mắt Lục Tư Nguyệt đã sưng đỏ.
"Bảo vệ cho các con." Thời Mộ giơ tay ra lau nước mắt trên mặt cô.
Anh lại bế Thời Sênh một lát, đứa trẻ lúc đầu mới cao bằng đầu gối anh, bây giờ đã cao đến ngực, "Đừng sợ, có ba ở đây rồi, nhớ bảo vệ mình và em."
"Ba ơi." Thời Oanh đầm đìa nước mắt gọi.
Thời Mộ cũng ôm lấy cô bé, "Chị đã bảo vệ con bao nhiêu năm như vậy rồi, con phải nghe lời mẹ và chị, cũng phải bảo vệ cho chị thật tốt, có biết không hả?"
"Dạ!"
"Được rồi, đi mau đi." Thời Mộ buông tay Thời Sênh và Thời Oanh ra.
Trước đây mỗi lần quay đầu nhìn Thời Mộ, Thời Sênh đều nhìn thấy gương mặt tươi cười của ông, duy chỉ có lần này, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của Thời Mộ, nhưng vẫn cao lớn vững vàng.
...
Họ được đưa đến cảng, đáp phi thuyền rời khỏi nơi đây, nhưng rất lâu sau vẫn không thấy Thời Mộ đến, cho đến khi phi thuyền đã sắp cất cánh vẫn không thấy Thời Mộ xuất hiện.
"Tại sao ba còn chưa đến?" Thời Sênh hỏi Lục Tư Nguyệt.
"Đừng lo, chắc chắn ba sẽ đến." Ngoài miệng Lục Tư Nguyệt nói vậy, nhưng vẻ mặt của cô lại hiện rõ hai chữ lo lắng.
Thời Sênh nhìn nhân viên công tác đang chuẩn bị khởi động phi thuyền, cánh cửa phi thuyền đã sắp khép lại...
"Phu nhân, tiểu thư, mọi người lên phi thuyền trước đi?" Lái xe lo lắng thúc giục, "Nếu không đi chuyến này thì có lẽ sẽ không đi được nữa đâu."
"Thời Mộ còn chưa tới, tôi không thể đi được." Lục Tư Nguyệt lắc đầu.
Lái xe khuyên nhủ, "Phu nhân, cô yên tâm đi ông Thời sẽ không sao đâu. Hai tiểu thư còn đi theo cô, không thể để hai tiểu thư gặp chuyện gì được."
Lục Tư Nguyệt sao yên tâm được chứ, đám người đó giống như kẻ vong mệnh, hoàn toàn không để ý đến những người bình thường, ra tay ngay trên đường phố đông đúc.
Nhưng cô nhìn lại Thời Oanh ở trong lòng và Thời Sênh đứng bên cạnh. Cô cắn môi, dường như đang cố nén tiếng khóc, rất lâu sau mới quay người đi lên phi thuyền.
Thời Mộ, em sẽ bảo vệ các con thật tốt, anh cũng phải bảo vệ bản thân đấy.
Có mấy người đi cùng trên phi thuyền, đều là bảo vệ cho Thời Mộ phái tới để bảo vệ ba mẹ con họ.
Thời Sênh đứng trước cửa phi thuyền, nhìn nơi đang cách mình càng lúc càng xa, sâu trong lòng đang trào lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ, khiến cô hoảng hốt lo sợ.
"Chị ơi, ba sẽ đến chứ?" Thời Oanh ôm chân Thời Sênh, ngẩng đầu lên nhìn Thời Sênh, gương mặt nhỏ vẫn còn vết nước mắt chưa khô.
Thời Sênh rủ đầu xuống, xoa đầu cô bé, sau đó ngồi xổm xuống, "Ba sẽ đến, em phải tin ba."
Thời Oanh trước giờ đều rất nghe lời Thời Sênh. Thời Sênh đã nói vậy, Thời Oanh liền lau vết nước mắt, gật đầu: "Vâng, em tin ba."
Họ ở ba ngày trên phi thuyền, thời gian có lẽ là vào buổi tối, phi thuyền đột nhiên rung lắc dữ dội. Chuyện ngẫu nhiên gặp phải các nhân tố không thể khống chế trong vũ trụ khiến phi thuyền rung lắc điên đảo là chuyện bình thường. Nhưng lần này phi thuyền lắn lư đến gần mười phút vẫn không dừng lại, mọi người bắt đầu hốt hoảng.
"Phu nhân, phi thuyền gặp chuyện rồi, chúng ta phải rút ngay thôi." Đám bảo vệ đi từ bên ngoài vào.
Trong lòng Lục Tư Nguyệt lộp bộp, không hỏi gì nhiều mà ôm Thời Oanh đã ngủ say và dắt tay Thời Sênh đi theo đám bảo vệ đi ra ngoài.
Hành lang bên ngoài rất hỗn loạn, đa số đều là những người lo sợ, họ chạy trốn theo nhiều hướng khác nhau.
Lục Tư Nguyệt nắm chặt tay Thời Sênh, chỉ sợ cô bé rời khỏi mình.
Đám vệ sĩ xác định rõ mục tiêu, chạy thẳng ra phi thuyền cứu sinh.
Nhưng khi họ chạy đến bên phi thuyền cứu sinh thì đã có người ở đó rồi, còn phi thuyền cứu sinh không thể mở ra được.
Đám vệ sĩ cố gắng mở phi thuyền cứu sinh ra. Bảo vệ cho Lục Tư Nguyệt đi lên, người phía sau ào lên, bên trong phi thuyền cứu sinh đã vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Một phi thuyền cứu sinh tối đa chỉ chứa được hai mươi người sử dụng, nhưng bây giờ trong phi thuyền cứu sinh đã có gần hai mươi người chen chúc nhau.
"Mấy người ở bên ngoài mau đi ra đi!! Vượt quá trọng lượng rồi!!!"
"Dựa vào đâu mà bắt chúng tôi ra ngoài, sao mấy người không ra ngoài đi."
"Chúng tôi lên trước, đương nhiên phải là chúng tôi đi trước rồi, các người mau xuống đi."
Những người lên sau không muốn xuống, những người lên trước ra sức mắng chửi, nhưng không có tác dụng gì, mấy người đó đã chắc chắn không muốn xuống, dù có nói thế nào, nếu không thể đi mọi người cũng đều không đi được.
Đám bảo vệ đứng bên cạnh Lục Tư Nguyệt đã bắt đầu lo lắng, trực tiếp ra tay đá mấy người bên ngoài xuống, động tác này khiến đám người phía sau có tiếng nói chung, đồng loạt ra tay, đẩy đám người bên ngoài ra, cảnh tượng đã bắt đầu mất khống chế.
Thời Sênh che mắt Thời Oanh lại, giống như nhiều năm trước Lục Tư Nguyệt che mắt cô bé lại, không để cô bé phải nhìn thấy những cảnh tượng hỗn loạn đó.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz