Phan 3 Boss La Nu Phu Reup Tu Chuong 1480
1774Loại tiệc tùng như thế này rất nhàm chán, Dư Quý phải chào hỏi rất nhiều người. Thời Sênh đi theo hắn, ngoại trừ bị đánh giá và ngờ vực về thân phận thì đều vấp phải những lời bàn tán kỳ quái.
Có lẽ Dư Quý thấy cô rất không thích nên bảo Thượng Thư đưa cô tới phòng nghỉ chơi game.
Thời Sênh vẫy tay với hắn, ý bảo hắn khom lưng xuống.
Dư Quý ngồi xổm xuống, "Đừng chạy lung tung nhé, chút nữa tôi sẽ tới đón em."
Thời Sênh ghé lại hôn lên má hắn một cái. Bên cạnh có người hô khẽ. Dư Quý xoa tóc cô dưới ánh mắt kinh ngạc của người khác, ánh mắt dịu dàng: "Đi đi."
Thượng Thư dẫn Thời Sênh tới một phòng nghỉ. Ông ta cũng không dám rời đi nên cứ đứng đó trông Thời Sênh chơi game.
Hiện tại còn cách 8 giờ nửa tiếng nữa, nhưng Gió Tuyết Không Về và Cành Hoa Cố Ý đều đã online, Nhất Tiếu Khuynh Thành lại không online.
Những người đi phó bản đều lần lượt xuất hiện nhưng Nhất Tiếu Khuynh Thành vẫn chẳng thấy đâu. Đến tận hơn 8 giờ, vẫn không thấy cô ta xuất hiện.
Thời Sênh liền vào đấu trường, người mà tới thì cứ gọi cô một tiếng.
[Đội] Cành Hoa Cố Ý: Ông Nội Bây, sao ngày nào cô cũng đi đấu trường thế?
[Đội] Ông Nội Bây: Giết người sướng mà.
Chủ yếu là có kinh nghiệm.
Đấu trường, ngoại trừ khen thưởng giết người ra thì chẳng có giá trị kinh nghiệm nào, nhưng acc của cô thì lại được.
Dù là giết ở đâu thì cô cũng sẽ có được điểm kinh nghiệm.
[Đội] Cành Hoa Cố Ý:...
Trong đội cũng có người muốn vào đấu trường với Thời Sênh, cứ chờ thế thì biết chờ tới lúc nào. Chẳng biết bao giờ Nhất Tiếu Khuynh Thành mới online, còn không bằng kiếm chuyện mà làm.
Cuối cùng lại thành một đám người theo Thời Sênh vào đấu trường.
Một đám người từ đầu tới cuối đều đừng nhìn Thời Sênh hành hạ đối phương, cảnh tượng đó quá ư hung tàn.
Sau đó, Gió Tuyết Không Về phân tích rằng, tuy rằng Thời Sênh có bị tình nghi dùng plug in nhưng lực chiến của cô hiện tại không khác những người đã full cấp lắm. Vì thế, cô hành hạ đối phương hoàn toàn dựa vào khả năng thao tác của mình.
Đương nhiên, kết quả là sau đó Thời Sênh lại bị người ta hỏi thăm tổ tông mười tám đời trên kênh Thế giới.
[Thế giới] Ông Nội Bây: Kỹ thuật thua người ta mà còn đi trách người ta à?
[Thế giới] Nhóm Vây Xem: Ôi chao, Ông Nội Bây lại lên TV rồi, lại sao thế?
[Thế giới] Chợt Lóe: Ông Nội Bây ở đâu thế? Cầu tọa độ!
[Thế giới] Giang Sơn Như Họa: Chẳng phải là cô dùng plug in sao? Còn ngang ngược cái chó gì chứ? Có giỏi thì đừng có dùng plug in thử xem.
[Thế giới] Ông Nội Bây: Ông không hack thì nhà ngươi cũng chẳng thắng được.
[Thế giới] Giang Sơn Như Họa: GM, các người nhìn đi, chính cô ta thừa nhận hack kìa, sao các người lại không khóa acc cô ta?
[Thế giới] Ông Nội Bây: Không thấy trên diễn đàn nói sao, ông đây có người chống lưng, bọn họ dám khóa acc sao?
[Thế giới] Gió Tuyết Không Về:...
[Thế giới] Trên Thương Trường Chỉ Nói Chuyện Làm Ăn:...
[Thế giới] GM38:...
Bọn họ muốn khóa mà không được đấy ạ!
Công ty game đã triển khai hàng loạt điều tra nhằm vào cô, nhưng chẳng tra ra Một Sợi Lông nào, không có IP, không có tin tức thân phận, trò chơi không liên hệ được, hack chặn GM của sever, không nói chuyện với người xa lạ. Đến cuối cùng, xem tin tức tài khoản của cô bọn họ cũng không xem được, đây rõ ràng là hacker cmnr!
Đóng sever ư?
Đóng sever cũng chưa chắc có thể đào được cô ra ngoài.
Vì thế, người của công ty quyết định giám thị trước.
Sau đó, bọn họ phát hiện, vị tiểu tổ tông này ngoại trừ đi phó bản cũng chỉ vào đấu trường, thỉnh thoảng lên kênh Thế giới trêu tức người ta, hoàn toàn không có hứng thú với bất kỳ cái gì khác.
Thế nên, thật sự là vị tiểu tổ tông này chỉ vào đây để chơi game thôi sao?
Vào chơi game lại bất hạnh khi vớ trúng phải tài khoản đặc biệt, thế là mới buộc phải hack ư?
Không không, nhất định có âm mưu gì đó.
Vì thế, một đám GM bắt đầu theo dõi cô. Nhưng sự thật đã chứng minh, vị tiểu tổ tông này chỉ vào đây chơi game mà thôi!
Chơi đến mức toàn sever đều biết cô hack, có quan hệ mờ ám với ông chủ công ty game.
Có cho công ty game bọn họ sống hay không chứ!
Chẳng liên quan một xu nào tới ông chủ của họ cả.
"Rầm!"
Thời Sênh đang chìm đắm trong game bị âm thanh kia dọa cho nhảy dựng, một đứa trẻ từ bên ngoài xông vào, dáng vẻ hốt hoảng: "Chú ơi, cứu cháu với."
Thời Sênh bình tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy một bé gái giống cô như đúc.
"..." Diêu Họa?
Sao cô ta lại ở đây?
Lần trước ở công ty, có người nhận nhầm cô thành Diêu Họa, sao giờ lại gặp nữa...
Dư Diệu thân là nam chính lại mãi không thấy xuất hiện trong game. Nữ chính thì biến thành kẻ chập mạch... Thế nên cốt truyện này?
Thời Sênh nghĩ đến thế giới trước, người thường không có năng lực sửa cốt truyện, trừ phi là Cesar hoặc Linh, hoặc là hai kẻ này muốn bắt tay nhau để giết cô?
[...] Ký chủ, xin cô đừng suy luận đầy âm mưu như thế, chủ nhân tôi vô tội.
Không phải ông đây suy luận âm mưu, mà là do các ngươi làm ông đây không thể không nghĩ như thế.
[...]
"Cô..." Thượng Thư biết ở chỗ Dư Diệu có một người tên Diêu Họa giống cô chủ nhà mình như đúc. Hai người vốn là chị em song sinh. Nhưng ông ta không ngờ lại gặp được Diêu Họa ở đây. Thượng Thư quay đầu nhìn Thời Sênh: "Cô chủ, chuyện này?"
"Chị!" Diêu Họa nhìn theo tầm mắt Thời Sênh, mắt sáng lên, chạy về phía cô, nước mắt tuôn ào ào: "Chị, chị, em tưởng sẽ không thể gặp lại chị nữa. Chị mau cứu em, cứu em với."
Đúng lúc này, ngoài cửa có mấy vệ sĩ xông vào, cũng chẳng thèm quan tâm trong phòng có ai, định xông lên tóm Diêu Họa. Nhưng Diêu Họa đã tới chỗ Thời Sênh, những ngón tay nhỏ trắng nõn giữ chặt Thời Sênh đang ngồi trên ghế, vẻ mặt đầy cầu xin: "Chị, chị hãy cứu em với."
"Sao còn có một người nữa." Vệ sĩ nhìn thấy Thời Sênh thì lập tức kinh ngạc.
"Các người là ai?" Thượng Thư sợ đám người này làm Thời Sênh bị thương nên vội vàng tiến lên.
Thời Sênh ôm máy tính, đi qua sofa sau lưng Thượng Thư và ngồi xuống.
"Chị, chị..."
"Hai người này đều giống nhau quá, bắt ai đây?" Bọn vệ sĩ hơi chần chừ.
"Bắt cả hai!" Một người lập tức ra lệnh.
Thượng Thư: "..."
Thời Sênh: "..."
Tai bay vạ gió!
Diêu Họa khóc lóc, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Thời Sênh. Vệ sĩ bẻ tay Diêu Họa ra và bế cô ta lên, những người khác thì xúm về phía Thời Sênh và Thượng Thư.
"Cô chủ, chút nữa cô tìm cơ hội chạy, đi tìm cậu Ba, tôi ngăn bọn họ." Thượng Thư quay đầu, khóe miệng không khỏi giật giật, "Cô chủ, đừng chơi nữa!"
Lúc nào rồi mà vẫn còn ham chơi thế!
"Chú cứ đánh đi." Thời Sênh còn không thèm ngẩng đầu lên, "Đánh không thắng thì cháu sẽ giúp chú."
Cô gái nhỏ ung dung ngồi trên sofa, đừng nói là sợ sệt, ngay cả ánh mắt còn không thèm cho người ta.
Rõ ràng là hai khuôn mặt giống hệt nhau nhưng khí chất lại khác hoàn toàn.
"Để ý thời gian đi, lên!"
Thượng Thư có thể làm trợ lý của Dư Quý thì nhất định phải văn võ song toàn. Nhưng nhóm người kia cũng toàn là cao thủ. Thượng Thư đánh với một người thì còn được, hai người đã hơi khó khăn, bị áp chế đủ kiểu.
Những người khác đi về phía Thời Sênh. Thời Sênh liếc nhìn những người tới gần mình, những ngón tay vẫn lướt trên bàn phím.
Đến tận khi người đó đi tới trước mặt Thời Sênh, cô mới nhấc một tay lên, thiết kiếm đột nhiên đâm thẳng vào ngực kẻ đó. Cô bám vào sofa và nhảy về phía sau, máy tính được cô đặt lên cửa sổ sau lưng, xoay người một cái, lập tức nhảy về phía một tên khác.
Thân thể cô nhỏ nhắn nên cũng trơn như cá cạch. Bọn người kia căn bản chẳng có cách nào bắt được cô, ngược lại còn bị cô lấy mạng.
Bị chết mất hai người, những người còn lại đều nhìn Thời Sênh bằng ánh mắt như thấy quái vật.
Thượng Thư cũng choáng váng nhưng vẫn khá hơn đám vệ sĩ kia nhiều. Dù sao ông ta cũng từng tận mắt nhìn thấy cô bé này giết người rồi.
Thời Sênh thè lưỡi liếm môi, nụ cười nhếch lên.
1775Hai người còn lại bị nụ cười của Thời Sênh làm cho hãi hùng khiếp vía.
Nếu một tiếng trước có người nói rằng bọn họ sẽ bị một nụ cười của một bé gái dọa cho tè ra quần thì nhất định bọn họ sẽ cười vào mặt đối phương.
"Đi... đi, đi mau."
Đây còn là trẻ con sao?
Quả thực là ác ma chui từ địa ngục ra mà.
"Chị... Ưm ưm ưm..." Diêu Họa bị người ta bịt miệng lại. Bọn họ nhanh chóng rời khỏi phòng, biến mất trên hành lang.
Thượng Thư bò dậy từ mặt đất, vỗ cái áo hơi nhàu nhĩ, đóng cửa phòng lại, sau đó nhặt điện thoại rơi ở dưới đất lên: "Cậu Ba, cô chủ lại giết người rồi."
Không biết Dư Quý nói gì, Thượng Thư chỉ vâng hai tiếng rồi cúp máy.
"Cô chủ, mau giấu thanh kiếm đó đi." Thượng Thư rất thắc mắc, rốt cuộc cô chủ giấu kiếm ở đâu chứ?
Thời Sênh đảo cổ tay, thiết kiếm liền bất mất trước mặt ông ta.
Thượng Thư: "..." Hình như vẫn chưa tỉnh ngủ thì phải?
Nhất định là chưa tỉnh ngủ rồi, chứ không tại sao ông ta lại thấy một thanh kiếm tự nhiên biến mất trong không khí thế được.
Dù Thượng Thư tự thôi miên mình thế nào thì cũng không thể phủ nhận được rằng thanh kiếm kia biến mất trong không khí, cũng giống như ông ta chẳng biết cô lấy ở đâu ra thanh kiếm đó ấy.
Thời Sênh ôm máy tính tiếp tục chơi, hoàn toàn không quan tâm tới thi thể trong phòng.
Dư Quý nhanh chóng đi lên, đi theo còn có Tam hoàng tử và Cố tổng đón ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì khá kinh ngạc.
Dư Quý đi nhanh tới gần Thời Sênh, tầm mắt quét qua người cô như máy chụp X-quang vậy.
"Em không sao." Thời Sênh ngẩng đầu nhìn hắn.
Dư Quý kéo cô vào lòng, khuôn ngực rắn chắc, tiếng tim đập rất nhanh, dường như có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.
Thời Sênh thò tay ôm eo hắn, nhẹ nhàng vỗ về.
"Khụ, ngài Cố, mau xử lý hai cái xác kia đi." Tam hoàng tử chỉ thi thể trên đất, hiện tại người biết cũng chưa nhiều, chút nữa mà có người đi lên, nhìn thấy lại tạo ra sợ hãi và khủng hoảng.
Lúc này Cố tổng mới hoàn hồn, vội vàng gọi điện thoại cho người xử lý thi thể.
Đúng lúc này, có người khẽ nói bên tai Cố tổng mấy câu, sắc mặt Cố tổng hơi thay đổi, ông ta nhìn về phía Thượng Thư ở trong phòng: "Xin hỏi trợ lý Thượng, vừa rồi lúc anh giao thủ với những kẻ đó, có thấy bọn họ ôm một đứa trẻ theo không?"
Cố tổng hoàn toàn không nghĩ những người chết này có liên quan gì tới Thời Sênh, dù sao thì đó vẫn là một đứa trẻ.
Thượng Thư nhíu mày, nhìn về phía Thời Sênh hoàn toàn bị Dư Quý ôm trong lòng, trầm ngâm một chút rồi đáp: "Có thấy."
Cố tổng tỏ ra vui vẻ: "Không biết đứa bé kia đâu rồi?"
"Không rõ lắm, tôi chỉ lo cho cô chủ nhà tôi."
Sự vui vẻ của Cố tổng lại lập tức biến mất, phân phó người phía sau, "Đi xem camera theo dõi các nơi, nhất định phải tìm thấy người."
Camera trong biệt thự đều đặt ở mấy khu vực công cộng, cũng may là có thể theo dõi hết toàn bộ xung quanh, không có góc chết, vì thế từ camera, bọn họ có thể nhìn thấy hai người bế một đứa trẻ ra ngoài từ cửa sổ và biến mất trong màn đêm.
Nhưng những người đó là ai thì hoàn toàn không biết.
Diêu Họa là người mất tích, Dư Diệu cực kỳ tức giận. Một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ cuối cùng lại biến thành cái dạng này, Cố tổng cực kỳ buồn bực.
Cố tổng kết thúc yến hội sớm và tiễn khách khứa ra về.
Dư Quý vẫn luôn ôm chặt Thời Sênh. Dường như hắn sợ mình buông lỏng tay ra thì Thời Sênh sẽ xảy ra chuyện vậy.
Thời Sênh ngồi trong lòng hắn chơi game, hoàn toàn không cảm giác được tràng cảnh đang vô cùng khẩn trương.
"Cậu Ba." Thượng Thư đã đổi một bộ quần áo sạch sẽ, vết thương trên mặt cũng được xử lý, cung kính đứng trước mặt Dư Quý.
"Là ai?" Giọng Dư Quý rất lạnh, mang theo mấy phần tàn nhẫn.
"Cậu Ba, hình như không phải bọn họ nhằm vào cô chủ." Thượng Thư nói, "Người bọn họ bắt là em gái song sinh Diêu Họa của cô chủ. Thấy cô chủ giống Diêu Họa nên nổi tâm tư muốn bắt cô ấy luôn."
Dư Quý nheo mắt: "Điều tra cho ra."
"Vâng."
Thượng Thư rời khỏi phòng, vừa lúc gặp được Dư Diệu dẫn người tới.
Không đợi Thượng Thư lên tiếng, Dư Diệu đã đẩy ông ta ra rồi xông vào phòng, "Chú Ba."
Ánh mắt hắn dừng trên người Thời Sênh: "Chú Ba, cháu có lời muốn nói với chú."
"Chúng ta chẳng có gì để nói." Trong đáy mắt Dư Quý là một tầng khói mù, "Chuyện hôm nay, vì người của cháu mà xảy ra, chuyện này chú sẽ tính với cháu."
"Chú Ba, chú không muốn cháu công bố cho thiên hạ thấy cái này thì phải nghe cháu nói." Dư Diệu đưa điện thoại di động ra cho Dư Quý, không có âm thanh, chỉ có Dư Quý và Thời Sênh nhìn thấy nội dung ở bên trong.
Thời Sênh khép máy tính lại, nhảy từ trên người Dư Quý xuống, "Anh muốn dùng cái này để đe dọa tôi hay đe dọa Dư Quý thế?"
"Tôi không muốn đe dọa ai cả, chỉ muốn mời chú Ba giúp một chút." Dư Diệu thu lại điện thoại.
"Mời hỗ trợ cũng không phải mời như thế đâu." Thời Sênh nhìn Dư Diệu cười như không cười.
"Diêu Diệp, cô ấy là em gái của cô." Trong đáy mắt Dư Diệu nảy lên lửa giận, "Cô trơ mắt nhìn cô ấy bị người ta bắt đi như thế sao?"
"Lúc trước tôi cũng trơ mắt nhìn nó bị anh dẫn đi đấy." Thời Sênh nhún vai, "Nếu không phải tôi lớn mạng thì giờ đã chết, chết trong tay thằng em trai thân yêu kia của anh rồi."
Ánh mắt Dư Diệu trầm xuống.
Thời Sênh tiếp tục nói: "Dù anh có đăng video lên cho thiên hạ xem thì tôi cũng chả sợ đâu, cũng chỉ là giết mấy người thôi mà, coi như tự vệ đi."
"Diêu Diệp, cô không hiểu." Dư Diệu cười lạnh, "Một khi video này bị đăng lên, cô sẽ bị vô số người tranh đoạt, bọn họ không chiếm được cô thì sẽ hủy diệt cô."
Thanh kiếm đột nhiên xuất hiện kia, người thường thích xem náo nhiệt, sẽ có những người phát hiện ra sự khác thường. Dù không ai biết nguyên nhân là gì thì cũng sẽ có người tình nguyện bỏ tiền ra cướp lấy cô, mang về nghiên cứu.
"Thì sao chứ?" Thời Sênh xoay người, trong thân thể nhỏ nhắn chứa đựng một linh hồn mạnh mẽ, tự tin và kiêu ngạo toát ra từ trên người cô cực kỳ nhuần nhuyễn, "Với mấy kẻ đó mà còn không đối phó được thì quá uổng phí sống bao nhiêu năm như thế rồi."
"Chú Ba." Dư Diệu chuyển cái nhìn về phía Dư Quý, "Chú cũng nghĩ như thế à?"
Dư Quý hỏi: "Cháu muốn gì?"
Dư Diệu thở phào nhẹ nhõm: "Cổ phần danh nghĩa của chú ở Âu Viễn."
Người bắt cóc Diêu Họa muốn hắn đổi bằng cổ phần của Âu Viễn. Cổ phần của Âu Viễn một năm trước đã bị Dư Quý lấy đi, nhưng những người bên ngoài vẫn tưởng còn trong tay hắn.
May mắn là hắn có đặt máy theo dõi trên người Diêu Họa nên vừa lúc quay được hình ảnh Thời Sênh giết người, nếu không hắn không biết phải làm sao để lấy lại cổ phần của Âu Viễn từ tay chú Ba nhà mình.
Dư Quý im lặng.
Thời Sênh nháy mắt cho Thượng Thư.
Thượng Thư ngẩn ra không hiểu, có ý gì thế?
Thời Sênh tiếp tục nháy mắt.
Thượng Thư xòe tay, cô nói cái gì cơ?
"Đóng cửa!" Đóng cửa đánh chó, chưa làm bao giờ à?
Người không ăn ý thì quả nhiên không thể giao lưu bằng ánh mắt được.
Thượng Thư ồ một tiếng rồi lập tức quay người đi đóng cửa. Người của Dư Diệu liền tiến lên ngăn cản. Một mình Thượng Thư sao có thể đối đầu được với nhiều người như thế chứ.
Thời Sênh nhanh chóng đi qua, thiết kiếm vung lên, mũi kiếm sắc bén tản ra khí lạnh quỷ dị, xẹt qua không khí, không khí như có thể kết thành sương lạnh làm cho người ta kinh hãi, thân thể không ngừng lùi về sau theo phản xạ có điều kiện với nguy hiểm.
Cửa phòng đóng "rầm" lại trước cửa bọn họ, chờ đến khi bọn họ xông lên tông cửa thì lại bị một lực lượng kỳ quái đánh bay ra, không có cách nào tiếp cận cửa phòng nữa.
1776Dư Diệu nhìn bé gái thấp hơn mình tới một phần ba cơ thể: "Cô định làm gì?"
"Đóng cửa đánh chó chứ làm gì."
Đóng cửa đánh chó?
Mắng ai là chó đây?
Thời Sênh vặn cổ tay, lấy thiết kiếm ra. Dư Diệu thầm kinh hãi, nhìn qua video và tận mắt nhìn thấy thực sự quá khác nhau, thanh kiếm này cho người ta cảm giác quá quái dị.
"Chú Ba..."
Dư Diệu còn chưa nói xong thì thiết kiếm đã chém lại, trong không khí xuất hiện lực cản quen thuộc làm cho cổ tay Thời Sênh tê đi.
Thiết kiếm mang theo tiếng gió rít lướt qua mặt Dư Diệu. Hắn nhảy tới cạnh bàn, thiết kiếm bám sát mà tới, hoàn toàn không cho hắn bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
Thiết kiếm dần phóng lớn trong mắt hắn.
"A!"
...
Thượng Thư ném Dư Diệu ra khỏi phòng. Thời Sênh xóa video trong điện thoại. Máy theo dõi này cài ở trên người Diêu Họa, chỉ có Dư Diệu mới có thể xem video. Điện thoại của hắn chưa có dấu vết gửi thông tin đi, vì thế có lẽ chưa kịp sao sang một bản khác.
Trước khi đe dọa ai đó thì trước tiên là phải chuẩn bị đường lui cho mình để đề phòng đối phương có giá trị vũ lực cao hơn.
Hiển nhiên, vì Dư Diệu nhận được điện thoại của kẻ bắt cóc nên đã quá hấp tấp, chưa kịp làm công tác chuẩn bị.
Thời Sênh ném cả điện thoại ra ngoài.
Dư Diệu xanh mặt nhìn cửa phòng đóng lại trước mắt mình.
Tiểu quái vật kia ở đâu ra vậy?
"Sau này đừng sử dụng năng lực của em ở trước mặt người khác như thế." Dư Quý hoàn toàn không có ý trách cứ hành vi vừa rồi của Thời Sênh, chỉ nhắc nhở cô đừng quá lộ liễu mà thôi.
"Sợ gì chứ." Thời Sênh chẳng để bụng, hất cằm khoe khoang, "Em lợi hại hơn anh nghĩ nhiều."
Ánh mắt Dư Quý trầm xuống. Thời Sênh cảm thấy ánh mắt ấy có điểm không thích hợp, cả người đều nổi đầy da gà.
Cô đột nhiên lùi về sau, chỉ vào hắn gào lên: "Em nói cho anh biết nhé Dư Quý. Anh đừng có nằm mơ có ý tưởng kỳ quái với em nữa đi, nếu không em sẽ giết anh."
"Thật à?"
Trên đường trở về, trong đầu Thời Sênh vẫn vang lên hai tiếng kia của Dư Quý. Cô hoàn toàn không biết tâm tình của hắn khi nói ra câu đó là gì, dù sao vẫn cứ thấy quái quái.
Về đến nhà, Dư Quý vẫn duy trì vẻ mặt như ở biệt thự Cố gia. Hắn đặt Thời Sênh lên giường, nửa ngồi xổm trước mặt cô, đôi con ngươi đen như mực nhìn thẳng vào cô: "Đưa thanh kiếm kia cho tôi."
"Làm gì?"
"Cho tôi."
"Cho anh cũng không được, dù anh có đem nó vứt lên mặt trăng thì em vẫn có thể triệu hồi nó về." Thời Sênh lấy thiết kiếm ra. Cô hơi buông lỏng tay, thiết kiếm xoay tròn rồi bay lơ lửng giữa không trung.
Dư Quý đứng lên cầm thiết kiếm rồi xoay người đi ra cửa: "Đi ngủ đi."
Thời Sênh: "..."
Mẹ kiếp!
Không định cho ông ngủ cùng à?
Thời Sênh nhanh chóng nghe thấy những âm thanh kỳ quái ngoài cửa, cô mở cửa phòng ra, trước mặt liền xuất hiện một hàng song sắt, bên cạnh có người đang hàn lan can, Dư Quý đứng ở bên ngoài, trong mắt đầy lửa.
"Dư Quý!" Thời Sênh nghiến răng, hắn lại thật sự dám.
Dư Quý tiến lên, cầm tay cô, giọng vẫn dịu dàng như cũ: "Ngoan, sau này đừng ra ngoài nữa."
Thời Sênh rụt tay về, sắc mặt xanh mét, đóng sầm cửa lại.
Trong lòng Dư Quý hơi nhảy lên, cảm thấy bất an. Nhưng chuyện xảy ra tối nay càng làm hắn thấy không yên hơn, hắn không muốn mất cô.
Toàn bộ căn phòng đều bị những song sắt bao quanh, chỉ có cửa phòng là có thể mở ra. Dư Quý nhập vân tay và mật mã của chính mình vào. Hắn chần chừ một chút rồi mở cửa sắt vào phòng.
Trong phòng trống rỗng, thần kinh Dư Quý lập tức căng thẳng. Hắn nhanh chóng tìm quanh trong phòng nhưng chẳng thấy bóng dáng Thời Sênh đâu cả.
Dư Quý vén rèm lên, lan can vẫn bị song sắt vây chặt. Hắn nhanh chóng kiểm tra tất cả các cửa sổ, phát hiện có một cửa sổ bị hỏng, chắc hẳn là cô đi từ nơi đó ra.
Trong đáy lòng Dư Quý đột nhiên hụt hẫng, cả người lạnh toát, không phải phẫn nộ mà toàn là tự trách.
Máy tính đã bị cô mang đi. Trên bàn máy tính có một tấm thẻ ngân hàng. Thẻ đè lên một tờ giấy, chữ viết rồng bay phượng múa chứng tỏ người viết đã tức giận tới mức nào.
"Khi nào không nghĩ tới việc nhốt em lại nữa thì em sẽ trở về, đừng tìm em, anh sẽ không tìm được em đâu. Nếu nghĩ thông suốt thì liên hệ em ở trong game. Anh chỉ có thời gian một năm. Một năm sau còn chưa nghĩ thông thì chúng ta cùng chết đi thôi."
Dư Quý nắm chặt tờ giấy: "Thượng Thư."
"Cậu Ba?" Thượng Thư từ ngoài tiến vào, trong lòng run lên khi nhìn Dư Quý, sao giọng của cậu Ba giống như đã có chuyện lớn xảy ra thế này?
Ông ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, mấy chỗ mà trước kia Thời Sênh hay ngồi hoàn toàn trống rỗng.
Cô chủ đi đâu rồi?
"Tìm ra cô ấy cho tôi."
Thượng Thư: "..." Cô chủ trốn rồi?
Nhà này giờ đã trở thành tường đồng vách sắt, sao cô chủ có thể chạy được chứ?
"Còn không đi?" Mặt Dư Quý âm trầm, ánh mắt như có thể giết chết người ta ngay lập tức.
Thượng Thư khó khăn nuốt nước bọt, vội vàng rời khỏi phòng, "Mau, mau tập hợp mọi người lại, đúng, ngay bây giờ, ngay lập tức, nhanh lên!"
Dư Quý lại mở tờ giấy ra, cố gắng bình phục xao động trong lòng, thong thả vuốt phẳng tờ giấy, gấp nó lại và đút vào túi quần.
Thượng Thư cho người điều tra toàn bộ trang viên của Dư gia làm cho rất nhiều người không hiểu ra sao. Bên chỗ Dư Diệu cũng hỗn loạn vô cùng, bên này Dư Quý lại cắm vào một chân làm loạn càng thêm loạn hơn.
Thượng Thư lục soát trang viên mấy bận mà cũng không tìm ra người, bắt đầu mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Thiết kiếm vẫn ở trong biệt thự, cô không mang nó theo. Dư Quý đứng trước thiết kiếm, những ngón tay thon dài vuốt ve dọc thân kiếm, ánh mắt hắn trống rỗng, tự lẩm bẩm: "Tại sao chứ..."
Tại sao phải rời khỏi hắn.
"Oong." Lúc trước ngươi nhốt chủ nhân lại, chủ nhân đã nhịn ngươi lắm rồi. Giờ ngươi còn quá đáng như thế, chủ nhân đã nhịn tới cực hạn, ngài ấy sẽ không thể tiếp tục nhường nhịn nữa, cho dù ngươi có là Phượng Từ.
Nhưng Dư Quý hoàn toàn không hiểu ý của thiết kiếm.
"Mi biết cô ấy ở đâu đúng không?"
"Oong." Đương nhiên rồi, ta là kiếm của chủ nhân cơ mà.
Nhưng ta sẽ không dẫn ngươi tới gặp chủ nhân đâu, chủ nhân sẽ tức giận. Chủ nhân mà điên lên thì đáng sợ lắm, còn lâu ta mới đi rước cái rủi ro đó vào mình nhá!
Dư Quý không hiểu ý của thiết kiếm, thiết kiếm chấn động mấy cái rồi lại im lặng, màu đỏ tỏa ra xung quanh thân kiếm cũng tối hơn rất nhiều, tựa như vì chủ nhân đã rời đi nên nó cũng sẽ chìm vào ngủ say.
Hai tay Dư Quý chống lên bàn, đầu hơi rũ xuống.
"Cậu Ba, không tìm thấy..."
"Cậu Ba, không có tin tức gì."
"Cậu Ba..."
Các tin tức không tìm được người lần lượt truyền tới, khủng hoảng trong đáy lòng Dư Quý đã cực kỳ lớn. Lần đầu tiên Thượng Thư thấy cậu Ba nhà mình lo lắng và khủng hoảng tới mức này.
Ông ta nhìn Dư Quý đi tới đi lui trong phòng với vẻ bất an và nóng nảy, rất nhiều lần muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, cố gắng lấy hết can đảm, "Cậu Ba, không phải cô chủ có ý muốn rời bỏ cậu đâu, chỉ là tối hôm đó cậu thật sự hơi..." Quá đáng!
Ông ta nhìn ra được, cô chủ hoàn toàn không thích bị nhốt lại, có thể thấy điều đó qua biểu hiện bực bội và giọng điệu không kiên nhẫn của cô ấy. Ngoại trừ thời gian chơi game, đại đa số thời gian cô ấy chỉ hỏi bao giờ cậu Ba sẽ về.
"Quá đáng ư?" Dư Quý nhìn Thượng Thư đầy mờ mịt, "Nhưng mà tôi... chỉ muốn bảo vệ cô ấy."
"Cậu Ba, bảo vệ một người không phải chỉ nhốt người ta lại là được đâu." Thượng Thư thở dài, "Hẳn là cô chủ có để lại cho cậu phương thức liên lạc. Cậu Ba, sao cậu không làm theo lời cô chủ nói đi?"
Một người có thể mất đi lý trí vì một người, điều đó chứng tỏ người kia là không thể thay thế được.1777Thời Sênh vốn định tìm một chỗ ở nhưng vì trên người không có giấy tờ gì nên cuối cùng chỉ có thể bỏ tiền ra thuê người thuê giúp mình một căn phòng, sau đó cam đoan người của Dư Quý không thể tìm được mình rồi mới yên tâm vào game.
[Mật] Hoa Phi Hoa: Nhóc con, em trốn rồi à?
[Mật] Ông Nội Bây: Không được hả?
[Mật] Hoa Phi Hoa: Ha ha ha ha, được chứ. Anh đây chưa thấy cái bộ dạng kia của Dư Quý bao giờ, nhóc con giỏi lắm đấy.
Lúc đầu hắn còn tưởng Dư Quý chỉ muốn nuôi cô bé này mà thôi, chưa bao giờ nghĩ cô bé này có thể khiến cho Dư Quý mấy ngày liền không đi làm, cho tất cả người của mình đi tìm cô, thậm chí còn cả nhờ tới hắn nữa.
[Mật] Ông Nội Bây: Không có việc gì thì mời điện hạ chim cút đi.
[Mật] Hoa Phi Hoa: Em cũng đừng chơi đùa quá mức. Tôi thấy Dư Quý thực sự quan tâm tới em. Con gái tùy hứng một chút cũng không sao, nhưng tùy hứng quá mức thì sẽ làm người ta không chấp nhận được đâu. Em là người thông minh, hẳn là cũng hiểu điều đó.
[Mật] Ông Nội Bây: Ai bảo anh là tôi đang chơi đùa hả? Nếu anh ấy vẫn cứ ôm cái suy nghĩ kia thì tôi sẽ không bao giờ ở bên anh ấy. Tôi không sợ mất đi anh ấy vì tôi biết tôi sẽ không mất.
[Mật] Hoa Phi Hoa: Em hiểu cậu ta được bao nhiêu chứ?
[Mật] Ông Nội Bây: Ít nhất là hiểu hơn anh.
[Mật] Hoa Phi Hoa:...
Tam hoàng tử cảm thấy Thời Sênh rõ ba hoa chích chòe. Hắn đã biết Dư Quý từ hồi hai người cùng mặc quần thủng đít tới giờ. Trên thế giới này, có thể nói hắn chính là người hiểu biết Dư Quý nhất. Cô nhóc này mới biết Dư Quý được bao lâu chứ? Lại dám bảo mình hiểu biết Dư Quý hơn hắn nữa cơ ấy.
Thời Sênh tắt khung thoại đi, vào đấu trường phát tiết một hồi.
Cái tên đần kia làm thật sự muốn chơi trò ngục giam, ai muốn chơi trò đó với hắn chứ!
Muốn chơi cũng phải là ông đây nhốt hắn vào, vậy mà hắn lại muốn nhốt cô, ăn gan hùm mật gấu rồi!!!
[Thế giới] Kẻ Báo Thù: Ông Nội Bây hôm nay tới tháng à? Sao như điên rồi thế hả?
[Thế giới] Chinh Phục: Rõ ràng là điên cmnr, ông đây bị cô ta đuổi theo chém giết, cứ như không giết được tao thì hôm nay sẽ là tận thế vậy.
[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Không thấy mấy ngày rồi cô ấy không online sao? Vừa online đã nổi điên là sao nhỉ?
[Thế giới] Cô Nàng Đẹp Trai: Có lẽ tới tháng rồi? Con gái lúc nào chẳng có mấy ngày này, các ngươi phải thông cảm.
[Thế giới] Nói Đạo Lý: Các cô tới tháng đều như thế hết à? Thế thì đáng sợ quá nhỉ...
#Ông Nội Bây chuyên dùng plug in sau mấy ngày mất tích thần bí, vừa trở về liền như bị điên#
Topic này nhanh chóng trở nên hot, có rất nhiều người chạy tới đấu trường nhìn xem, kết quả đều bị giết đến không còn một manh giáp. Đấu trường như một cái lò giết mổ, nếu không phải bên ta không thể giết thì có khi cô đã giết cả người phe mình rồi.
Thời Sênh vẫn luôn ở đấu trường, ai gọi cũng không để ý.
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi [Ông Nội Bây] đạt được thành tựu đấu trường [Ai dám tranh hùng], đạt được [Tử Kinh Chiến giáp]
[Thế giới] Kẻ Báo Thù: Mẹ kiếp!
[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Hình như danh hiệu Ai dám tranh hùng của đấu trường phải liên trảm 999 lần mới được mà? Cô ấy đã ở trong đấu trường bao lâu rồi thế hả?
[Thế giới] Nhân Cẩu Thù Đồ: Đại thần, có bán Tử Kinh Chiến giáp không nhỉ?
[Thế giới] Trên Thương Trường Chỉ Nói Chuyện Làm Ăn: Tử Kinh Chiến giáp, ta cũng muốn mua, Đại thần có bán không thế?
Thời Sênh bị cưỡng chế truyền tống ra khỏi đấu trường, nguyên nhân là vì cô đã giết quá nhiều người...
Trong trò chơi mà cũng có giả thiết này, thật sự quá kỳ diệu, giết được nhiều người cũng là lỗi của ông à?
Cô vừa ra ngoài đã bị một đống tin tức bao phủ, nhiều nhất chính là muốn mua lại Tử Kinh Chiến giáp.
Vừa rồi hình như có thứ gì nhảy ra thật, cô không nhìn mà ném luôn nó vào trong túi đồ.
Thời Sênh click mở túi đồ, một bộ Tử Kinh Chiến giáp tỏa ra thần quang lấp lánh.
Tử Kinh Chiến giáp là trang bị của Kiếm khách, không phù hợp với chức nghiệp của cô, đối với cô nó chẳng khác nào rác rưởi cả.
[Mật] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Chị nhỏ, rốt cuộc cô cũng chịu ló mặt lên rồi? Tâm trạng không vui à?
[Mật] Ông Nội Bây: Có chuyện thì nói.
[Mật] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Đi phó bản nào, có đi không?
[Mật] Ông Nội Bây: Đi chứ.
[Mật] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Đi.
Phó bản Động Quỷ đã đi lâu như thế rồi mà chưa qua lần nào, đây là lần đầu tiên Thời Sênh đi. Cành Hoa Cố Ý không online, Gió Tuyết Không Về dẫn đội, lúc trước bọn họ đã đi rất nhiều lần, chết cũng rất nhanh.
[Đội] Gió Tuyết Không Về: Chúng ta luôn bị dừng ở đây, không qua được. Con BOSS kia, ai qua cũng một giây liền quỳ luôn.
Gió Tuyết Không Về cảm thấy con BOSS này rất khác thường, không thể nào ai qua mà cũng thua nhanh như thế được, nếu cứ thế thì game này sao còn chơi nổi nữa chứ?
Thời Sênh nhìn về phía con BOSS rồi giao dịch Tử Kinh Chiến giáp cho Gió Tuyết Không Về.
[Đội] Ông Nội Bây: Mặc vào thử xem.
[Đội] Gió Tuyết Không Về:...
[Đội] Gió Tuyết Không Về: Cái này mặc vào là tự động khóa đấy.
[Đội] Ông Nội Bây: Ừ.
[Đội] Gió Tuyết Không Về:...
Cô ừ cái gì mà ừ chứ!
Mặc vào là không trả được nữa đâu đấy nhá!
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Bang chủ Gió Tuyết à, anh lấy tiền mua là được mà. Loại trang bị này chỉ có thể gặp không thể cầu được đâu. Chị nhỏ đã không để bụng rồi, anh còn ngượng ngùng gì chứ?
[Đội] Gió Tuyết Không Về:...
Hắn chỉ đang lo lắng con nhóc này hết tháng sẽ lại tới tìm hắn gây phiền toái thôi.
Đây là Tử Kinh Chiến giáp đấy.
Không phải trang bị bình thường đâu.
Cuối cùng, Gió Tuyết Không Về mặc vào, xông lên chỗ con BOSS. Hắn vốn tưởng lại một giây quỳ, nhưng sự thật là hắn bị BOSS lột sạch rồi ném vào trong.
[Đội]...
Tình huống này là sao?
Gió Tuyết Không Về cũng đần cả người, tại sao lại lột trang bị của hắn chứ?
Người trong đội bàn bạc nửa ngày, cuối cùng rút ra được một kết luận không chấp nhận nổi, hối lộ!
Cửa này không cần đánh, chỉ cần hối lộ BOSS, hơn nữa cần phải có thứ tốt, đồ vật bình thường BOSS chướng mắt.
[Đội] Thu Minh: Trang bị hối lộ BOSS rồi còn lấy lại được không?
[Đội] Gió Tuyết Không Về: Không biết...
Tử Kinh Chiến giáp mà hắn mặc còn chưa ấm tí nào đã bị lột mất rồi!
Hắn có đáng bị ấm ức thế không?
Vất vả lắm mới tìm được phương thức qua ải, một đám người dâng đồ mình ra mà đau như bị cắt thịt, tất cả mọi người qua rồi, cuối cùng chỉ còn lại mỗi Thời Sênh.
[Đội] Gió Tuyết Không Về: Ông Nội Bây, sao cô còn chưa qua?
[Đội] Ông Nội Bây: Thứ đáng giá nhất trên người ta chính là Tử Kinh Chiến giáp đã cho ngươi rồi, ta rất nghèo.
Cô toàn đi giết người hoặc bị người đuổi giết, căn bản chẳng có trang bị hay đạo cụ gì cả.
Đội ngũ câm lặng, bọn họ tưởng rằng cô giàu có thế nào mới hào phóng ném Tử Kinh Chiến giáp đi như thế chứ, kết quả chẳng có nổi một món đồ gì để hối lộ BOSS cả.
Lật bàn!
Làm gì có Đại thần nào nghèo thành cái dạng này!
Cuối cùng, mọi người đành phải bàn bạc và lấy ra một món trang bị, Thời Sênh mặc vào và đi qua BOSS, cô vừa qua, con BOSS vừa rồi vẫn bình thường đột nhiên nổi điên tấn công cả nhóm.
Trên đỉnh đầu BOSS thong thả nhảy ra mấy chữ.
[Các ngươi tưởng rằng ta sẽ bị các ngươi lừa bịp sao? Chỉ là khôn vặn thôi, mau nạp mạng!]
[Đội]...
Thời Sênh cũng chẳng hiểu ra sao, tên thần kinh nào thiết kế ra cái cốt truyện như thế này, đã cầm đồ của người ta rồi lại còn quay lại chứng minh mình là người công chính liêm minh, có thể bẫy người ta hơn không hả?
Một đám người không hề có chuẩn bị gì bị giết ra ngoài phó bản, trang bị đã đưa đi lại quay về túi trang bị của họ một cách thần kỳ. Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, nếu con BOSS này mà nuốt trang bị không trả chắc bọn họ sẽ khóc chết mất.
[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Phó bản Động Quỷ hiệp thứ 49, BOSS thắng.
1778[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Phó bản Động Quỷ hiệp thứ 50, BOSS thắng.
[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Phó bản Động Quỷ hiệp thứ 51, BOSS thắng.
[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Phó bản Động Quỷ hiệp thứ 52, BOSS thắng.
Mỗi Ngày Đều Lên Báo thành thật thông báo tiến độ trên kênh Thế giới. Bạn trai cũ của nữ chính đại nhân và bạn bè của tiểu tam sôi nổi trào phúng. Người của Gió Tuyết Không Về và Cành Hoa Cố Ý cũng phản kích. Trên kênh Thế giới lại chửi nhau loạn xạ.
[Đội] Ông Nội Bây: Cô có cảm thấy bọn họ quá ồn ào không?
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Đúng vậy.
[Đội] Ông Nội Bây: Có đi giết một tí không?
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Đi.
[Đội] Gió Tuyết Không Về: Hai người các cô có thể ngoan ngoãn đi phó bản trước không, đi xong rồi ra giết người cũng được mà?
[Đội] Thu Minh: Đội trưởng, bọn họ rời đội rồi.
[Đội] Gió Tuyết Không Về: Chẳng lẽ tôi không thấy chắc?
Gió Tuyết Không Về tức đến mức đau dạ dày. Hai người này đi phó bản với nhau thôi mà cũng có thể cấu kết với nhau giết người phóng hỏa, có thể giết người bình thường được không hả?
[Đội] Gió Tuyết Không Về: Nhìn cái gì mà nhìn, còn không đi gọi người giết người đi, định đi xong mới hỗ trợ giết người à, giết xong mới có thể vào phó bản được.
Gió Tuyết Không Về đã quá hiểu hai cô nàng kia, không để bọn họ giết người thoải mái thì bọn họ sẽ tuyệt đối không quay lại đi phó bản.
[Thế giới] Lưu Huỳnh Phi Tiên: Nhất Tiếu Khuynh Thành, Ông Nội Bây, bọn này thần kinh à?
[Thế giới] Ông Nội Bây: Ừ, cô có thể chữa được không?
Bản cô nương bị tâm thần giai đoạn cuối rồi, không có thuốc nào cứu chữa được đâu, dọa chết đám ngu đần các ngươi đi.
[Thế giới] Lưu Huỳnh Sương Tuyết: Thần kinh, Ngưng Sa, mau dẫn người tới cứu bọn mình.
[Thế giới] Lưu Huỳnh Ngưng Sa: Nhất Tiếu Khuynh Thành, đây là ân oán của chúng ta, mày đánh bạn bè tao làm gì hả?
[Thế giới] Ông Nội Bây: Thì ra là bạn bè của cô à, tôi còn tưởng là acc nhỏ của cô cơ đấy.
Mỗi lần có việc toàn là Lưu Huỳnh Phi Tiên và Lưu Huỳnh Sương Tuyết ra mặt, Lưu Huỳnh Ngưng Sa không thèm xuất hiện, chờ đến lúc vấn đề kết thúc rồi ả mới lên kênh Thế giới răn đe hai người kia.
[Thế giới] Lưu Huỳnh Ngưng Sa: Ông Nội, mày nói bậy nói bạ cái gì thế hả?
[Thế giới] Ông Nội Bây: Ông Nội ta không nói bậy nói bạ nha.
[Thế giới] Lưu Huỳnh Ngưng Sa:...
[Thế giới] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Chị nhỏ, chị nói với bọn nó làm gì, giết đi.
[Thế giới] Ông Nội Bây: Tôi nhìn cô giết mà.
[Thế giới] Nhất Tiếu Khuynh Thành:...
Một mình Nhất Tiếu Khuynh Thành đấu với cả đám. Đến cuối cùng khi Gió Tuyết Không Về dẫn chi viện tới mới coi như giải cứu được tình trạng nước sôi lửa bỏng của cô ta.
[Mật] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Chị nhỏ à, rốt cuộc cô đang hố tôi hay là hố người khác thế hả?
[Mật] Ông Nội Bây: Sống phải có lý tưởng.
[Mật] Nhất Tiếu Khuynh Thành:???
Cái này với lý tưởng thì có liên quan quái gì tới nhau chứ?
[Mật] Ông Nội Bây: Hố cả sever.
[Mật] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Đột nhiên không muốn nói chuyện với cô nữa.
Giết người xong, một đám người lại quay về đánh phó bản, cho dù có nữ chính thêm vào nhưng vẫn chẳng có cách nào qua được phó bản hố người này. May mắn đây là khai hoang phó bản nên số lần tiến vào là vô hạn. Nếu mà còn hạn chế số lần thì không biết bọn họ phải đi tới bao giờ nữa.
[Đội] Ông Nội Bây: Các người là heo à? Vừa rồi đã đi qua hết rồi mà, sao giờ vẫn còn treo ở đó hả?
Thời Sênh nhìn vị trí của đám đồng đội như heo của mình, cực kỳ tuyệt vọng. Cô điều khiển nhân vật nhảy sang bên cạnh, nhưng mà giây tiếp theo, nhân vật của cô cũng nằm bò ra đất.
Thời Sênh bình tĩnh đánh chữ.
[Đội] Ông Nội Bây: Ngoài ý muốn.
[Đội] Thu Minh:...
[Đội] Gió Tuyết Không Về:...
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành:...
[Đội]...
Thời Sênh thật không muốn nhắc tới độ hố của cái phó bản này nữa. Cả nhóm chết cũng là nhẹ nhàng rồi, còn phải phòng bị BOSS tự nhiên BUFF một cái. Một khi trúng BUFF thì cả phó bản cứ chuẩn bị mà xem diễn đi thôi.
Nhảy qua một cái cầu cũng phải nhảy tới vài lần, cuối cùng vẫn là Thời Sênh tổng kết ra kinh nghiệm đi qua an toàn.
Phía trước chính là con BOSS cuối cùng.
[Đội] Ông Nội Bây: Các ngươi lựa chọn chết mấy lần?
[Đội] Thu Minh: 10 lần.
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: 15 lần đi, đây là BOSS cuối, chắc chắn còn khó đánh hơn những con cũ.
Cô nghĩ có 15 lần thôi à?
Ngây thơ!
BOSS cuối là hồn ma, rất hợp với cái tên của phó bản này. Ngay từ đầu nó không xuất hiện, chờ đến khi bọn Thời Sênh đánh hồn ma sắp chết rồi nó mới lại nhảy ra, lượng máu dọa chết người ta.
Cả nhóm nằm.
Cả nhóm nằm.
Cả nhóm lại nằm.
Sau N lần cả nhóm nằm, Thời Sênh đã dùng hành động thực tế để hỏi thăm tổ kế hoạch của công ty game.
Tất cả các máy tính đều bị hack.
[Đội] Thu Minh: Rốt cuộc tổ kế hoạch nghĩ như thế nào vậy? Lần nào đánh phó bản cũng chết hết, không phải mở ra cái phó bản này để chơi chúng ta đấy chứ?
[Đội] Thuận Buồm Xuôi Gió: Đây là phó bản yêu cầu tài khoản đặc biệt, những sever khác cũng chết lên chết xuống, chỉ còn con BOSS cuối cùng thôi, mọi người cố gắng lên.
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Trong đội chúng ta cũng có tài khoản đặc biệt mà.
Mọi người chìm vào im lặng, từ đầu tới cuối Ông Nội Bây cũng chết đi sống lại, bọn họ chết thì cô cũng chết, hoàn toàn chẳng thấy được điểm khác biệt của tài khoản đặc biệt ở đâu cả.
[Đội] Hồng Đồng: Ta muốn hỏi thăm cả nhà tổ kế hoạch.
[Đội] Ông Nội Bây: [Ảnh] [ảnh] [ảnh].
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Đây là gì?
[Đội] Ông Nội Bây: Giúp các ngươi hỏi thăm cả nhà tổ kế hoạch đó.
[Đội] Hồng Đồng:...
[Đội] Gió Tuyết Không Về:...
[Đội] Thuận Buồm Xuôi Gió:...
Một lời không hợp liền hack máy tính của người ta, rốt cuộc bọn họ đang đi phó bản với nhân vật gì thế này?
Mẹ ơi, ở đây có biến thái, đáng sợ quá!
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Cô hack máy tính của tổ kế hoạch à? Vậy cô đã tìm được cách qua ải chưa?
[Đội] Ông Nội Bây: Sao lại nói là hack chứ, ta chỉ hỏi thăm thân thiết bọn họ thôi mà.
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành:...
Thế nên rốt cuộc là cô đã tìm được cách vượt phó bản chưa hả?
Hiển nhiên là Thời Sênh không tìm được. Căn bản cô cũng không nghĩ tới chuyện tìm biện pháp qua ải ở chỗ tổ kế hoạch. Cô chỉ đơn thuần hỏi thăm cả tổ người ta mà thôi.
Tổ kế hoạch bị hỏi thăm: "..." Run bần bật.jpg.
...
Đánh một con BOSS mà phải hai ngày mới xong, trong đó phần lớn thời gian là có thêm Cành Hoa Cố Ý, dù đã nhắc nhở hắn rồi nhưng qua mấy ải đầu vẫn bị hố chết rất nhiều lần.
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi [Nhất Tiếu Khuynh Thành] [Ông Nội Bây] [Gió Tuyết Không Về] [Cành Hoa Cố Ý] [Hồng Đồng] [Thuận Buồm Xuôi Gió] [Thu Minh] vượt qua phó bản [Động Quỷ] lần đầu.
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi [Nhất Tiếu Khuynh Thành] [Ông Nội Bây] [Gió Tuyết Không Về] [Cành Hoa Cố Ý] [Hồng Đồng] [Thuận Buồm Xuôi Gió] [Thu Minh] vượt qua phó bản [Động Quỷ] lần đầu.
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi [Nhất Tiếu Khuynh Thành] [Ông Nội Bây] [Gió Tuyết Không Về] [Cành Hoa Cố Ý] [Hồng Đồng] [Thuận Buồm Xuôi Gió] [Thu Minh] vượt qua phó bản [Động Quỷ] lần đầu.
Ba tin tức liền nhau nhảy ra, trên kênh Thế giới đồng thời có cảm giác vui mừng vì "cuối cùng cũng vượt ải".
Bên kia đi đánh không mệt nhưng bọn họ nhìn đã phát chán rồi.
Khen thưởng của Động Quỷ rất phong phú, may mắn còn rơi ra cả Thần Khí trong truyền thuyết nữa, còn có cả những vũ khí kỳ quái, bên trên đánh dấu là vũ khí của cầm sư nhưng cầm sư lại không thể mặc vào, thu vào túi cũng không được.
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Đưa nó cho chị nhỏ đi.
Hồng Đồng giao vật phẩm cho Thời Sênh. Thời Sênh có thể mặc vào, sau khi mặc vào lại biến thành Linh sư.
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Chị nhỏ, tôi không lừa cô mà đúng không? Phó bản này sẽ rớt đạo cụ đặc thù dành cho cô.
Những người khác vừa nghe cũng không nghĩ nữa, đạo cụ đặc thù thì bọn họ có cầm cũng không dùng được.
Gió Tuyết Không Về đột nhiên rời đội ngũ rồi tấn công Thời Sênh.
Thời Sênh còn đang xem trang bị, đột nhiên bị Gió Tuyết Không Về tấn công, nhân vật lập tức ngã xuống.
[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Tin nóng, tin nóng, Gió Tuyết Không Về và Ông Nội Bây vì chia của không đều nên đang đánh nhau ở cửa phó bản.
Có lẽ Dư Quý thấy cô rất không thích nên bảo Thượng Thư đưa cô tới phòng nghỉ chơi game.
Thời Sênh vẫy tay với hắn, ý bảo hắn khom lưng xuống.
Dư Quý ngồi xổm xuống, "Đừng chạy lung tung nhé, chút nữa tôi sẽ tới đón em."
Thời Sênh ghé lại hôn lên má hắn một cái. Bên cạnh có người hô khẽ. Dư Quý xoa tóc cô dưới ánh mắt kinh ngạc của người khác, ánh mắt dịu dàng: "Đi đi."
Thượng Thư dẫn Thời Sênh tới một phòng nghỉ. Ông ta cũng không dám rời đi nên cứ đứng đó trông Thời Sênh chơi game.
Hiện tại còn cách 8 giờ nửa tiếng nữa, nhưng Gió Tuyết Không Về và Cành Hoa Cố Ý đều đã online, Nhất Tiếu Khuynh Thành lại không online.
Những người đi phó bản đều lần lượt xuất hiện nhưng Nhất Tiếu Khuynh Thành vẫn chẳng thấy đâu. Đến tận hơn 8 giờ, vẫn không thấy cô ta xuất hiện.
Thời Sênh liền vào đấu trường, người mà tới thì cứ gọi cô một tiếng.
[Đội] Cành Hoa Cố Ý: Ông Nội Bây, sao ngày nào cô cũng đi đấu trường thế?
[Đội] Ông Nội Bây: Giết người sướng mà.
Chủ yếu là có kinh nghiệm.
Đấu trường, ngoại trừ khen thưởng giết người ra thì chẳng có giá trị kinh nghiệm nào, nhưng acc của cô thì lại được.
Dù là giết ở đâu thì cô cũng sẽ có được điểm kinh nghiệm.
[Đội] Cành Hoa Cố Ý:...
Trong đội cũng có người muốn vào đấu trường với Thời Sênh, cứ chờ thế thì biết chờ tới lúc nào. Chẳng biết bao giờ Nhất Tiếu Khuynh Thành mới online, còn không bằng kiếm chuyện mà làm.
Cuối cùng lại thành một đám người theo Thời Sênh vào đấu trường.
Một đám người từ đầu tới cuối đều đừng nhìn Thời Sênh hành hạ đối phương, cảnh tượng đó quá ư hung tàn.
Sau đó, Gió Tuyết Không Về phân tích rằng, tuy rằng Thời Sênh có bị tình nghi dùng plug in nhưng lực chiến của cô hiện tại không khác những người đã full cấp lắm. Vì thế, cô hành hạ đối phương hoàn toàn dựa vào khả năng thao tác của mình.
Đương nhiên, kết quả là sau đó Thời Sênh lại bị người ta hỏi thăm tổ tông mười tám đời trên kênh Thế giới.
[Thế giới] Ông Nội Bây: Kỹ thuật thua người ta mà còn đi trách người ta à?
[Thế giới] Nhóm Vây Xem: Ôi chao, Ông Nội Bây lại lên TV rồi, lại sao thế?
[Thế giới] Chợt Lóe: Ông Nội Bây ở đâu thế? Cầu tọa độ!
[Thế giới] Giang Sơn Như Họa: Chẳng phải là cô dùng plug in sao? Còn ngang ngược cái chó gì chứ? Có giỏi thì đừng có dùng plug in thử xem.
[Thế giới] Ông Nội Bây: Ông không hack thì nhà ngươi cũng chẳng thắng được.
[Thế giới] Giang Sơn Như Họa: GM, các người nhìn đi, chính cô ta thừa nhận hack kìa, sao các người lại không khóa acc cô ta?
[Thế giới] Ông Nội Bây: Không thấy trên diễn đàn nói sao, ông đây có người chống lưng, bọn họ dám khóa acc sao?
[Thế giới] Gió Tuyết Không Về:...
[Thế giới] Trên Thương Trường Chỉ Nói Chuyện Làm Ăn:...
[Thế giới] GM38:...
Bọn họ muốn khóa mà không được đấy ạ!
Công ty game đã triển khai hàng loạt điều tra nhằm vào cô, nhưng chẳng tra ra Một Sợi Lông nào, không có IP, không có tin tức thân phận, trò chơi không liên hệ được, hack chặn GM của sever, không nói chuyện với người xa lạ. Đến cuối cùng, xem tin tức tài khoản của cô bọn họ cũng không xem được, đây rõ ràng là hacker cmnr!
Đóng sever ư?
Đóng sever cũng chưa chắc có thể đào được cô ra ngoài.
Vì thế, người của công ty quyết định giám thị trước.
Sau đó, bọn họ phát hiện, vị tiểu tổ tông này ngoại trừ đi phó bản cũng chỉ vào đấu trường, thỉnh thoảng lên kênh Thế giới trêu tức người ta, hoàn toàn không có hứng thú với bất kỳ cái gì khác.
Thế nên, thật sự là vị tiểu tổ tông này chỉ vào đây để chơi game thôi sao?
Vào chơi game lại bất hạnh khi vớ trúng phải tài khoản đặc biệt, thế là mới buộc phải hack ư?
Không không, nhất định có âm mưu gì đó.
Vì thế, một đám GM bắt đầu theo dõi cô. Nhưng sự thật đã chứng minh, vị tiểu tổ tông này chỉ vào đây chơi game mà thôi!
Chơi đến mức toàn sever đều biết cô hack, có quan hệ mờ ám với ông chủ công ty game.
Có cho công ty game bọn họ sống hay không chứ!
Chẳng liên quan một xu nào tới ông chủ của họ cả.
"Rầm!"
Thời Sênh đang chìm đắm trong game bị âm thanh kia dọa cho nhảy dựng, một đứa trẻ từ bên ngoài xông vào, dáng vẻ hốt hoảng: "Chú ơi, cứu cháu với."
Thời Sênh bình tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy một bé gái giống cô như đúc.
"..." Diêu Họa?
Sao cô ta lại ở đây?
Lần trước ở công ty, có người nhận nhầm cô thành Diêu Họa, sao giờ lại gặp nữa...
Dư Diệu thân là nam chính lại mãi không thấy xuất hiện trong game. Nữ chính thì biến thành kẻ chập mạch... Thế nên cốt truyện này?
Thời Sênh nghĩ đến thế giới trước, người thường không có năng lực sửa cốt truyện, trừ phi là Cesar hoặc Linh, hoặc là hai kẻ này muốn bắt tay nhau để giết cô?
[...] Ký chủ, xin cô đừng suy luận đầy âm mưu như thế, chủ nhân tôi vô tội.
Không phải ông đây suy luận âm mưu, mà là do các ngươi làm ông đây không thể không nghĩ như thế.
[...]
"Cô..." Thượng Thư biết ở chỗ Dư Diệu có một người tên Diêu Họa giống cô chủ nhà mình như đúc. Hai người vốn là chị em song sinh. Nhưng ông ta không ngờ lại gặp được Diêu Họa ở đây. Thượng Thư quay đầu nhìn Thời Sênh: "Cô chủ, chuyện này?"
"Chị!" Diêu Họa nhìn theo tầm mắt Thời Sênh, mắt sáng lên, chạy về phía cô, nước mắt tuôn ào ào: "Chị, chị, em tưởng sẽ không thể gặp lại chị nữa. Chị mau cứu em, cứu em với."
Đúng lúc này, ngoài cửa có mấy vệ sĩ xông vào, cũng chẳng thèm quan tâm trong phòng có ai, định xông lên tóm Diêu Họa. Nhưng Diêu Họa đã tới chỗ Thời Sênh, những ngón tay nhỏ trắng nõn giữ chặt Thời Sênh đang ngồi trên ghế, vẻ mặt đầy cầu xin: "Chị, chị hãy cứu em với."
"Sao còn có một người nữa." Vệ sĩ nhìn thấy Thời Sênh thì lập tức kinh ngạc.
"Các người là ai?" Thượng Thư sợ đám người này làm Thời Sênh bị thương nên vội vàng tiến lên.
Thời Sênh ôm máy tính, đi qua sofa sau lưng Thượng Thư và ngồi xuống.
"Chị, chị..."
"Hai người này đều giống nhau quá, bắt ai đây?" Bọn vệ sĩ hơi chần chừ.
"Bắt cả hai!" Một người lập tức ra lệnh.
Thượng Thư: "..."
Thời Sênh: "..."
Tai bay vạ gió!
Diêu Họa khóc lóc, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Thời Sênh. Vệ sĩ bẻ tay Diêu Họa ra và bế cô ta lên, những người khác thì xúm về phía Thời Sênh và Thượng Thư.
"Cô chủ, chút nữa cô tìm cơ hội chạy, đi tìm cậu Ba, tôi ngăn bọn họ." Thượng Thư quay đầu, khóe miệng không khỏi giật giật, "Cô chủ, đừng chơi nữa!"
Lúc nào rồi mà vẫn còn ham chơi thế!
"Chú cứ đánh đi." Thời Sênh còn không thèm ngẩng đầu lên, "Đánh không thắng thì cháu sẽ giúp chú."
Cô gái nhỏ ung dung ngồi trên sofa, đừng nói là sợ sệt, ngay cả ánh mắt còn không thèm cho người ta.
Rõ ràng là hai khuôn mặt giống hệt nhau nhưng khí chất lại khác hoàn toàn.
"Để ý thời gian đi, lên!"
Thượng Thư có thể làm trợ lý của Dư Quý thì nhất định phải văn võ song toàn. Nhưng nhóm người kia cũng toàn là cao thủ. Thượng Thư đánh với một người thì còn được, hai người đã hơi khó khăn, bị áp chế đủ kiểu.
Những người khác đi về phía Thời Sênh. Thời Sênh liếc nhìn những người tới gần mình, những ngón tay vẫn lướt trên bàn phím.
Đến tận khi người đó đi tới trước mặt Thời Sênh, cô mới nhấc một tay lên, thiết kiếm đột nhiên đâm thẳng vào ngực kẻ đó. Cô bám vào sofa và nhảy về phía sau, máy tính được cô đặt lên cửa sổ sau lưng, xoay người một cái, lập tức nhảy về phía một tên khác.
Thân thể cô nhỏ nhắn nên cũng trơn như cá cạch. Bọn người kia căn bản chẳng có cách nào bắt được cô, ngược lại còn bị cô lấy mạng.
Bị chết mất hai người, những người còn lại đều nhìn Thời Sênh bằng ánh mắt như thấy quái vật.
Thượng Thư cũng choáng váng nhưng vẫn khá hơn đám vệ sĩ kia nhiều. Dù sao ông ta cũng từng tận mắt nhìn thấy cô bé này giết người rồi.
Thời Sênh thè lưỡi liếm môi, nụ cười nhếch lên.
1775Hai người còn lại bị nụ cười của Thời Sênh làm cho hãi hùng khiếp vía.
Nếu một tiếng trước có người nói rằng bọn họ sẽ bị một nụ cười của một bé gái dọa cho tè ra quần thì nhất định bọn họ sẽ cười vào mặt đối phương.
"Đi... đi, đi mau."
Đây còn là trẻ con sao?
Quả thực là ác ma chui từ địa ngục ra mà.
"Chị... Ưm ưm ưm..." Diêu Họa bị người ta bịt miệng lại. Bọn họ nhanh chóng rời khỏi phòng, biến mất trên hành lang.
Thượng Thư bò dậy từ mặt đất, vỗ cái áo hơi nhàu nhĩ, đóng cửa phòng lại, sau đó nhặt điện thoại rơi ở dưới đất lên: "Cậu Ba, cô chủ lại giết người rồi."
Không biết Dư Quý nói gì, Thượng Thư chỉ vâng hai tiếng rồi cúp máy.
"Cô chủ, mau giấu thanh kiếm đó đi." Thượng Thư rất thắc mắc, rốt cuộc cô chủ giấu kiếm ở đâu chứ?
Thời Sênh đảo cổ tay, thiết kiếm liền bất mất trước mặt ông ta.
Thượng Thư: "..." Hình như vẫn chưa tỉnh ngủ thì phải?
Nhất định là chưa tỉnh ngủ rồi, chứ không tại sao ông ta lại thấy một thanh kiếm tự nhiên biến mất trong không khí thế được.
Dù Thượng Thư tự thôi miên mình thế nào thì cũng không thể phủ nhận được rằng thanh kiếm kia biến mất trong không khí, cũng giống như ông ta chẳng biết cô lấy ở đâu ra thanh kiếm đó ấy.
Thời Sênh ôm máy tính tiếp tục chơi, hoàn toàn không quan tâm tới thi thể trong phòng.
Dư Quý nhanh chóng đi lên, đi theo còn có Tam hoàng tử và Cố tổng đón ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì khá kinh ngạc.
Dư Quý đi nhanh tới gần Thời Sênh, tầm mắt quét qua người cô như máy chụp X-quang vậy.
"Em không sao." Thời Sênh ngẩng đầu nhìn hắn.
Dư Quý kéo cô vào lòng, khuôn ngực rắn chắc, tiếng tim đập rất nhanh, dường như có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.
Thời Sênh thò tay ôm eo hắn, nhẹ nhàng vỗ về.
"Khụ, ngài Cố, mau xử lý hai cái xác kia đi." Tam hoàng tử chỉ thi thể trên đất, hiện tại người biết cũng chưa nhiều, chút nữa mà có người đi lên, nhìn thấy lại tạo ra sợ hãi và khủng hoảng.
Lúc này Cố tổng mới hoàn hồn, vội vàng gọi điện thoại cho người xử lý thi thể.
Đúng lúc này, có người khẽ nói bên tai Cố tổng mấy câu, sắc mặt Cố tổng hơi thay đổi, ông ta nhìn về phía Thượng Thư ở trong phòng: "Xin hỏi trợ lý Thượng, vừa rồi lúc anh giao thủ với những kẻ đó, có thấy bọn họ ôm một đứa trẻ theo không?"
Cố tổng hoàn toàn không nghĩ những người chết này có liên quan gì tới Thời Sênh, dù sao thì đó vẫn là một đứa trẻ.
Thượng Thư nhíu mày, nhìn về phía Thời Sênh hoàn toàn bị Dư Quý ôm trong lòng, trầm ngâm một chút rồi đáp: "Có thấy."
Cố tổng tỏ ra vui vẻ: "Không biết đứa bé kia đâu rồi?"
"Không rõ lắm, tôi chỉ lo cho cô chủ nhà tôi."
Sự vui vẻ của Cố tổng lại lập tức biến mất, phân phó người phía sau, "Đi xem camera theo dõi các nơi, nhất định phải tìm thấy người."
Camera trong biệt thự đều đặt ở mấy khu vực công cộng, cũng may là có thể theo dõi hết toàn bộ xung quanh, không có góc chết, vì thế từ camera, bọn họ có thể nhìn thấy hai người bế một đứa trẻ ra ngoài từ cửa sổ và biến mất trong màn đêm.
Nhưng những người đó là ai thì hoàn toàn không biết.
Diêu Họa là người mất tích, Dư Diệu cực kỳ tức giận. Một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ cuối cùng lại biến thành cái dạng này, Cố tổng cực kỳ buồn bực.
Cố tổng kết thúc yến hội sớm và tiễn khách khứa ra về.
Dư Quý vẫn luôn ôm chặt Thời Sênh. Dường như hắn sợ mình buông lỏng tay ra thì Thời Sênh sẽ xảy ra chuyện vậy.
Thời Sênh ngồi trong lòng hắn chơi game, hoàn toàn không cảm giác được tràng cảnh đang vô cùng khẩn trương.
"Cậu Ba." Thượng Thư đã đổi một bộ quần áo sạch sẽ, vết thương trên mặt cũng được xử lý, cung kính đứng trước mặt Dư Quý.
"Là ai?" Giọng Dư Quý rất lạnh, mang theo mấy phần tàn nhẫn.
"Cậu Ba, hình như không phải bọn họ nhằm vào cô chủ." Thượng Thư nói, "Người bọn họ bắt là em gái song sinh Diêu Họa của cô chủ. Thấy cô chủ giống Diêu Họa nên nổi tâm tư muốn bắt cô ấy luôn."
Dư Quý nheo mắt: "Điều tra cho ra."
"Vâng."
Thượng Thư rời khỏi phòng, vừa lúc gặp được Dư Diệu dẫn người tới.
Không đợi Thượng Thư lên tiếng, Dư Diệu đã đẩy ông ta ra rồi xông vào phòng, "Chú Ba."
Ánh mắt hắn dừng trên người Thời Sênh: "Chú Ba, cháu có lời muốn nói với chú."
"Chúng ta chẳng có gì để nói." Trong đáy mắt Dư Quý là một tầng khói mù, "Chuyện hôm nay, vì người của cháu mà xảy ra, chuyện này chú sẽ tính với cháu."
"Chú Ba, chú không muốn cháu công bố cho thiên hạ thấy cái này thì phải nghe cháu nói." Dư Diệu đưa điện thoại di động ra cho Dư Quý, không có âm thanh, chỉ có Dư Quý và Thời Sênh nhìn thấy nội dung ở bên trong.
Thời Sênh khép máy tính lại, nhảy từ trên người Dư Quý xuống, "Anh muốn dùng cái này để đe dọa tôi hay đe dọa Dư Quý thế?"
"Tôi không muốn đe dọa ai cả, chỉ muốn mời chú Ba giúp một chút." Dư Diệu thu lại điện thoại.
"Mời hỗ trợ cũng không phải mời như thế đâu." Thời Sênh nhìn Dư Diệu cười như không cười.
"Diêu Diệp, cô ấy là em gái của cô." Trong đáy mắt Dư Diệu nảy lên lửa giận, "Cô trơ mắt nhìn cô ấy bị người ta bắt đi như thế sao?"
"Lúc trước tôi cũng trơ mắt nhìn nó bị anh dẫn đi đấy." Thời Sênh nhún vai, "Nếu không phải tôi lớn mạng thì giờ đã chết, chết trong tay thằng em trai thân yêu kia của anh rồi."
Ánh mắt Dư Diệu trầm xuống.
Thời Sênh tiếp tục nói: "Dù anh có đăng video lên cho thiên hạ xem thì tôi cũng chả sợ đâu, cũng chỉ là giết mấy người thôi mà, coi như tự vệ đi."
"Diêu Diệp, cô không hiểu." Dư Diệu cười lạnh, "Một khi video này bị đăng lên, cô sẽ bị vô số người tranh đoạt, bọn họ không chiếm được cô thì sẽ hủy diệt cô."
Thanh kiếm đột nhiên xuất hiện kia, người thường thích xem náo nhiệt, sẽ có những người phát hiện ra sự khác thường. Dù không ai biết nguyên nhân là gì thì cũng sẽ có người tình nguyện bỏ tiền ra cướp lấy cô, mang về nghiên cứu.
"Thì sao chứ?" Thời Sênh xoay người, trong thân thể nhỏ nhắn chứa đựng một linh hồn mạnh mẽ, tự tin và kiêu ngạo toát ra từ trên người cô cực kỳ nhuần nhuyễn, "Với mấy kẻ đó mà còn không đối phó được thì quá uổng phí sống bao nhiêu năm như thế rồi."
"Chú Ba." Dư Diệu chuyển cái nhìn về phía Dư Quý, "Chú cũng nghĩ như thế à?"
Dư Quý hỏi: "Cháu muốn gì?"
Dư Diệu thở phào nhẹ nhõm: "Cổ phần danh nghĩa của chú ở Âu Viễn."
Người bắt cóc Diêu Họa muốn hắn đổi bằng cổ phần của Âu Viễn. Cổ phần của Âu Viễn một năm trước đã bị Dư Quý lấy đi, nhưng những người bên ngoài vẫn tưởng còn trong tay hắn.
May mắn là hắn có đặt máy theo dõi trên người Diêu Họa nên vừa lúc quay được hình ảnh Thời Sênh giết người, nếu không hắn không biết phải làm sao để lấy lại cổ phần của Âu Viễn từ tay chú Ba nhà mình.
Dư Quý im lặng.
Thời Sênh nháy mắt cho Thượng Thư.
Thượng Thư ngẩn ra không hiểu, có ý gì thế?
Thời Sênh tiếp tục nháy mắt.
Thượng Thư xòe tay, cô nói cái gì cơ?
"Đóng cửa!" Đóng cửa đánh chó, chưa làm bao giờ à?
Người không ăn ý thì quả nhiên không thể giao lưu bằng ánh mắt được.
Thượng Thư ồ một tiếng rồi lập tức quay người đi đóng cửa. Người của Dư Diệu liền tiến lên ngăn cản. Một mình Thượng Thư sao có thể đối đầu được với nhiều người như thế chứ.
Thời Sênh nhanh chóng đi qua, thiết kiếm vung lên, mũi kiếm sắc bén tản ra khí lạnh quỷ dị, xẹt qua không khí, không khí như có thể kết thành sương lạnh làm cho người ta kinh hãi, thân thể không ngừng lùi về sau theo phản xạ có điều kiện với nguy hiểm.
Cửa phòng đóng "rầm" lại trước cửa bọn họ, chờ đến khi bọn họ xông lên tông cửa thì lại bị một lực lượng kỳ quái đánh bay ra, không có cách nào tiếp cận cửa phòng nữa.
1776Dư Diệu nhìn bé gái thấp hơn mình tới một phần ba cơ thể: "Cô định làm gì?"
"Đóng cửa đánh chó chứ làm gì."
Đóng cửa đánh chó?
Mắng ai là chó đây?
Thời Sênh vặn cổ tay, lấy thiết kiếm ra. Dư Diệu thầm kinh hãi, nhìn qua video và tận mắt nhìn thấy thực sự quá khác nhau, thanh kiếm này cho người ta cảm giác quá quái dị.
"Chú Ba..."
Dư Diệu còn chưa nói xong thì thiết kiếm đã chém lại, trong không khí xuất hiện lực cản quen thuộc làm cho cổ tay Thời Sênh tê đi.
Thiết kiếm mang theo tiếng gió rít lướt qua mặt Dư Diệu. Hắn nhảy tới cạnh bàn, thiết kiếm bám sát mà tới, hoàn toàn không cho hắn bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
Thiết kiếm dần phóng lớn trong mắt hắn.
"A!"
...
Thượng Thư ném Dư Diệu ra khỏi phòng. Thời Sênh xóa video trong điện thoại. Máy theo dõi này cài ở trên người Diêu Họa, chỉ có Dư Diệu mới có thể xem video. Điện thoại của hắn chưa có dấu vết gửi thông tin đi, vì thế có lẽ chưa kịp sao sang một bản khác.
Trước khi đe dọa ai đó thì trước tiên là phải chuẩn bị đường lui cho mình để đề phòng đối phương có giá trị vũ lực cao hơn.
Hiển nhiên, vì Dư Diệu nhận được điện thoại của kẻ bắt cóc nên đã quá hấp tấp, chưa kịp làm công tác chuẩn bị.
Thời Sênh ném cả điện thoại ra ngoài.
Dư Diệu xanh mặt nhìn cửa phòng đóng lại trước mắt mình.
Tiểu quái vật kia ở đâu ra vậy?
"Sau này đừng sử dụng năng lực của em ở trước mặt người khác như thế." Dư Quý hoàn toàn không có ý trách cứ hành vi vừa rồi của Thời Sênh, chỉ nhắc nhở cô đừng quá lộ liễu mà thôi.
"Sợ gì chứ." Thời Sênh chẳng để bụng, hất cằm khoe khoang, "Em lợi hại hơn anh nghĩ nhiều."
Ánh mắt Dư Quý trầm xuống. Thời Sênh cảm thấy ánh mắt ấy có điểm không thích hợp, cả người đều nổi đầy da gà.
Cô đột nhiên lùi về sau, chỉ vào hắn gào lên: "Em nói cho anh biết nhé Dư Quý. Anh đừng có nằm mơ có ý tưởng kỳ quái với em nữa đi, nếu không em sẽ giết anh."
"Thật à?"
Trên đường trở về, trong đầu Thời Sênh vẫn vang lên hai tiếng kia của Dư Quý. Cô hoàn toàn không biết tâm tình của hắn khi nói ra câu đó là gì, dù sao vẫn cứ thấy quái quái.
Về đến nhà, Dư Quý vẫn duy trì vẻ mặt như ở biệt thự Cố gia. Hắn đặt Thời Sênh lên giường, nửa ngồi xổm trước mặt cô, đôi con ngươi đen như mực nhìn thẳng vào cô: "Đưa thanh kiếm kia cho tôi."
"Làm gì?"
"Cho tôi."
"Cho anh cũng không được, dù anh có đem nó vứt lên mặt trăng thì em vẫn có thể triệu hồi nó về." Thời Sênh lấy thiết kiếm ra. Cô hơi buông lỏng tay, thiết kiếm xoay tròn rồi bay lơ lửng giữa không trung.
Dư Quý đứng lên cầm thiết kiếm rồi xoay người đi ra cửa: "Đi ngủ đi."
Thời Sênh: "..."
Mẹ kiếp!
Không định cho ông ngủ cùng à?
Thời Sênh nhanh chóng nghe thấy những âm thanh kỳ quái ngoài cửa, cô mở cửa phòng ra, trước mặt liền xuất hiện một hàng song sắt, bên cạnh có người đang hàn lan can, Dư Quý đứng ở bên ngoài, trong mắt đầy lửa.
"Dư Quý!" Thời Sênh nghiến răng, hắn lại thật sự dám.
Dư Quý tiến lên, cầm tay cô, giọng vẫn dịu dàng như cũ: "Ngoan, sau này đừng ra ngoài nữa."
Thời Sênh rụt tay về, sắc mặt xanh mét, đóng sầm cửa lại.
Trong lòng Dư Quý hơi nhảy lên, cảm thấy bất an. Nhưng chuyện xảy ra tối nay càng làm hắn thấy không yên hơn, hắn không muốn mất cô.
Toàn bộ căn phòng đều bị những song sắt bao quanh, chỉ có cửa phòng là có thể mở ra. Dư Quý nhập vân tay và mật mã của chính mình vào. Hắn chần chừ một chút rồi mở cửa sắt vào phòng.
Trong phòng trống rỗng, thần kinh Dư Quý lập tức căng thẳng. Hắn nhanh chóng tìm quanh trong phòng nhưng chẳng thấy bóng dáng Thời Sênh đâu cả.
Dư Quý vén rèm lên, lan can vẫn bị song sắt vây chặt. Hắn nhanh chóng kiểm tra tất cả các cửa sổ, phát hiện có một cửa sổ bị hỏng, chắc hẳn là cô đi từ nơi đó ra.
Trong đáy lòng Dư Quý đột nhiên hụt hẫng, cả người lạnh toát, không phải phẫn nộ mà toàn là tự trách.
Máy tính đã bị cô mang đi. Trên bàn máy tính có một tấm thẻ ngân hàng. Thẻ đè lên một tờ giấy, chữ viết rồng bay phượng múa chứng tỏ người viết đã tức giận tới mức nào.
"Khi nào không nghĩ tới việc nhốt em lại nữa thì em sẽ trở về, đừng tìm em, anh sẽ không tìm được em đâu. Nếu nghĩ thông suốt thì liên hệ em ở trong game. Anh chỉ có thời gian một năm. Một năm sau còn chưa nghĩ thông thì chúng ta cùng chết đi thôi."
Dư Quý nắm chặt tờ giấy: "Thượng Thư."
"Cậu Ba?" Thượng Thư từ ngoài tiến vào, trong lòng run lên khi nhìn Dư Quý, sao giọng của cậu Ba giống như đã có chuyện lớn xảy ra thế này?
Ông ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, mấy chỗ mà trước kia Thời Sênh hay ngồi hoàn toàn trống rỗng.
Cô chủ đi đâu rồi?
"Tìm ra cô ấy cho tôi."
Thượng Thư: "..." Cô chủ trốn rồi?
Nhà này giờ đã trở thành tường đồng vách sắt, sao cô chủ có thể chạy được chứ?
"Còn không đi?" Mặt Dư Quý âm trầm, ánh mắt như có thể giết chết người ta ngay lập tức.
Thượng Thư khó khăn nuốt nước bọt, vội vàng rời khỏi phòng, "Mau, mau tập hợp mọi người lại, đúng, ngay bây giờ, ngay lập tức, nhanh lên!"
Dư Quý lại mở tờ giấy ra, cố gắng bình phục xao động trong lòng, thong thả vuốt phẳng tờ giấy, gấp nó lại và đút vào túi quần.
Thượng Thư cho người điều tra toàn bộ trang viên của Dư gia làm cho rất nhiều người không hiểu ra sao. Bên chỗ Dư Diệu cũng hỗn loạn vô cùng, bên này Dư Quý lại cắm vào một chân làm loạn càng thêm loạn hơn.
Thượng Thư lục soát trang viên mấy bận mà cũng không tìm ra người, bắt đầu mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Thiết kiếm vẫn ở trong biệt thự, cô không mang nó theo. Dư Quý đứng trước thiết kiếm, những ngón tay thon dài vuốt ve dọc thân kiếm, ánh mắt hắn trống rỗng, tự lẩm bẩm: "Tại sao chứ..."
Tại sao phải rời khỏi hắn.
"Oong." Lúc trước ngươi nhốt chủ nhân lại, chủ nhân đã nhịn ngươi lắm rồi. Giờ ngươi còn quá đáng như thế, chủ nhân đã nhịn tới cực hạn, ngài ấy sẽ không thể tiếp tục nhường nhịn nữa, cho dù ngươi có là Phượng Từ.
Nhưng Dư Quý hoàn toàn không hiểu ý của thiết kiếm.
"Mi biết cô ấy ở đâu đúng không?"
"Oong." Đương nhiên rồi, ta là kiếm của chủ nhân cơ mà.
Nhưng ta sẽ không dẫn ngươi tới gặp chủ nhân đâu, chủ nhân sẽ tức giận. Chủ nhân mà điên lên thì đáng sợ lắm, còn lâu ta mới đi rước cái rủi ro đó vào mình nhá!
Dư Quý không hiểu ý của thiết kiếm, thiết kiếm chấn động mấy cái rồi lại im lặng, màu đỏ tỏa ra xung quanh thân kiếm cũng tối hơn rất nhiều, tựa như vì chủ nhân đã rời đi nên nó cũng sẽ chìm vào ngủ say.
Hai tay Dư Quý chống lên bàn, đầu hơi rũ xuống.
"Cậu Ba, không tìm thấy..."
"Cậu Ba, không có tin tức gì."
"Cậu Ba..."
Các tin tức không tìm được người lần lượt truyền tới, khủng hoảng trong đáy lòng Dư Quý đã cực kỳ lớn. Lần đầu tiên Thượng Thư thấy cậu Ba nhà mình lo lắng và khủng hoảng tới mức này.
Ông ta nhìn Dư Quý đi tới đi lui trong phòng với vẻ bất an và nóng nảy, rất nhiều lần muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, cố gắng lấy hết can đảm, "Cậu Ba, không phải cô chủ có ý muốn rời bỏ cậu đâu, chỉ là tối hôm đó cậu thật sự hơi..." Quá đáng!
Ông ta nhìn ra được, cô chủ hoàn toàn không thích bị nhốt lại, có thể thấy điều đó qua biểu hiện bực bội và giọng điệu không kiên nhẫn của cô ấy. Ngoại trừ thời gian chơi game, đại đa số thời gian cô ấy chỉ hỏi bao giờ cậu Ba sẽ về.
"Quá đáng ư?" Dư Quý nhìn Thượng Thư đầy mờ mịt, "Nhưng mà tôi... chỉ muốn bảo vệ cô ấy."
"Cậu Ba, bảo vệ một người không phải chỉ nhốt người ta lại là được đâu." Thượng Thư thở dài, "Hẳn là cô chủ có để lại cho cậu phương thức liên lạc. Cậu Ba, sao cậu không làm theo lời cô chủ nói đi?"
Một người có thể mất đi lý trí vì một người, điều đó chứng tỏ người kia là không thể thay thế được.1777Thời Sênh vốn định tìm một chỗ ở nhưng vì trên người không có giấy tờ gì nên cuối cùng chỉ có thể bỏ tiền ra thuê người thuê giúp mình một căn phòng, sau đó cam đoan người của Dư Quý không thể tìm được mình rồi mới yên tâm vào game.
[Mật] Hoa Phi Hoa: Nhóc con, em trốn rồi à?
[Mật] Ông Nội Bây: Không được hả?
[Mật] Hoa Phi Hoa: Ha ha ha ha, được chứ. Anh đây chưa thấy cái bộ dạng kia của Dư Quý bao giờ, nhóc con giỏi lắm đấy.
Lúc đầu hắn còn tưởng Dư Quý chỉ muốn nuôi cô bé này mà thôi, chưa bao giờ nghĩ cô bé này có thể khiến cho Dư Quý mấy ngày liền không đi làm, cho tất cả người của mình đi tìm cô, thậm chí còn cả nhờ tới hắn nữa.
[Mật] Ông Nội Bây: Không có việc gì thì mời điện hạ chim cút đi.
[Mật] Hoa Phi Hoa: Em cũng đừng chơi đùa quá mức. Tôi thấy Dư Quý thực sự quan tâm tới em. Con gái tùy hứng một chút cũng không sao, nhưng tùy hứng quá mức thì sẽ làm người ta không chấp nhận được đâu. Em là người thông minh, hẳn là cũng hiểu điều đó.
[Mật] Ông Nội Bây: Ai bảo anh là tôi đang chơi đùa hả? Nếu anh ấy vẫn cứ ôm cái suy nghĩ kia thì tôi sẽ không bao giờ ở bên anh ấy. Tôi không sợ mất đi anh ấy vì tôi biết tôi sẽ không mất.
[Mật] Hoa Phi Hoa: Em hiểu cậu ta được bao nhiêu chứ?
[Mật] Ông Nội Bây: Ít nhất là hiểu hơn anh.
[Mật] Hoa Phi Hoa:...
Tam hoàng tử cảm thấy Thời Sênh rõ ba hoa chích chòe. Hắn đã biết Dư Quý từ hồi hai người cùng mặc quần thủng đít tới giờ. Trên thế giới này, có thể nói hắn chính là người hiểu biết Dư Quý nhất. Cô nhóc này mới biết Dư Quý được bao lâu chứ? Lại dám bảo mình hiểu biết Dư Quý hơn hắn nữa cơ ấy.
Thời Sênh tắt khung thoại đi, vào đấu trường phát tiết một hồi.
Cái tên đần kia làm thật sự muốn chơi trò ngục giam, ai muốn chơi trò đó với hắn chứ!
Muốn chơi cũng phải là ông đây nhốt hắn vào, vậy mà hắn lại muốn nhốt cô, ăn gan hùm mật gấu rồi!!!
[Thế giới] Kẻ Báo Thù: Ông Nội Bây hôm nay tới tháng à? Sao như điên rồi thế hả?
[Thế giới] Chinh Phục: Rõ ràng là điên cmnr, ông đây bị cô ta đuổi theo chém giết, cứ như không giết được tao thì hôm nay sẽ là tận thế vậy.
[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Không thấy mấy ngày rồi cô ấy không online sao? Vừa online đã nổi điên là sao nhỉ?
[Thế giới] Cô Nàng Đẹp Trai: Có lẽ tới tháng rồi? Con gái lúc nào chẳng có mấy ngày này, các ngươi phải thông cảm.
[Thế giới] Nói Đạo Lý: Các cô tới tháng đều như thế hết à? Thế thì đáng sợ quá nhỉ...
#Ông Nội Bây chuyên dùng plug in sau mấy ngày mất tích thần bí, vừa trở về liền như bị điên#
Topic này nhanh chóng trở nên hot, có rất nhiều người chạy tới đấu trường nhìn xem, kết quả đều bị giết đến không còn một manh giáp. Đấu trường như một cái lò giết mổ, nếu không phải bên ta không thể giết thì có khi cô đã giết cả người phe mình rồi.
Thời Sênh vẫn luôn ở đấu trường, ai gọi cũng không để ý.
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi [Ông Nội Bây] đạt được thành tựu đấu trường [Ai dám tranh hùng], đạt được [Tử Kinh Chiến giáp]
[Thế giới] Kẻ Báo Thù: Mẹ kiếp!
[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Hình như danh hiệu Ai dám tranh hùng của đấu trường phải liên trảm 999 lần mới được mà? Cô ấy đã ở trong đấu trường bao lâu rồi thế hả?
[Thế giới] Nhân Cẩu Thù Đồ: Đại thần, có bán Tử Kinh Chiến giáp không nhỉ?
[Thế giới] Trên Thương Trường Chỉ Nói Chuyện Làm Ăn: Tử Kinh Chiến giáp, ta cũng muốn mua, Đại thần có bán không thế?
Thời Sênh bị cưỡng chế truyền tống ra khỏi đấu trường, nguyên nhân là vì cô đã giết quá nhiều người...
Trong trò chơi mà cũng có giả thiết này, thật sự quá kỳ diệu, giết được nhiều người cũng là lỗi của ông à?
Cô vừa ra ngoài đã bị một đống tin tức bao phủ, nhiều nhất chính là muốn mua lại Tử Kinh Chiến giáp.
Vừa rồi hình như có thứ gì nhảy ra thật, cô không nhìn mà ném luôn nó vào trong túi đồ.
Thời Sênh click mở túi đồ, một bộ Tử Kinh Chiến giáp tỏa ra thần quang lấp lánh.
Tử Kinh Chiến giáp là trang bị của Kiếm khách, không phù hợp với chức nghiệp của cô, đối với cô nó chẳng khác nào rác rưởi cả.
[Mật] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Chị nhỏ, rốt cuộc cô cũng chịu ló mặt lên rồi? Tâm trạng không vui à?
[Mật] Ông Nội Bây: Có chuyện thì nói.
[Mật] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Đi phó bản nào, có đi không?
[Mật] Ông Nội Bây: Đi chứ.
[Mật] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Đi.
Phó bản Động Quỷ đã đi lâu như thế rồi mà chưa qua lần nào, đây là lần đầu tiên Thời Sênh đi. Cành Hoa Cố Ý không online, Gió Tuyết Không Về dẫn đội, lúc trước bọn họ đã đi rất nhiều lần, chết cũng rất nhanh.
[Đội] Gió Tuyết Không Về: Chúng ta luôn bị dừng ở đây, không qua được. Con BOSS kia, ai qua cũng một giây liền quỳ luôn.
Gió Tuyết Không Về cảm thấy con BOSS này rất khác thường, không thể nào ai qua mà cũng thua nhanh như thế được, nếu cứ thế thì game này sao còn chơi nổi nữa chứ?
Thời Sênh nhìn về phía con BOSS rồi giao dịch Tử Kinh Chiến giáp cho Gió Tuyết Không Về.
[Đội] Ông Nội Bây: Mặc vào thử xem.
[Đội] Gió Tuyết Không Về:...
[Đội] Gió Tuyết Không Về: Cái này mặc vào là tự động khóa đấy.
[Đội] Ông Nội Bây: Ừ.
[Đội] Gió Tuyết Không Về:...
Cô ừ cái gì mà ừ chứ!
Mặc vào là không trả được nữa đâu đấy nhá!
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Bang chủ Gió Tuyết à, anh lấy tiền mua là được mà. Loại trang bị này chỉ có thể gặp không thể cầu được đâu. Chị nhỏ đã không để bụng rồi, anh còn ngượng ngùng gì chứ?
[Đội] Gió Tuyết Không Về:...
Hắn chỉ đang lo lắng con nhóc này hết tháng sẽ lại tới tìm hắn gây phiền toái thôi.
Đây là Tử Kinh Chiến giáp đấy.
Không phải trang bị bình thường đâu.
Cuối cùng, Gió Tuyết Không Về mặc vào, xông lên chỗ con BOSS. Hắn vốn tưởng lại một giây quỳ, nhưng sự thật là hắn bị BOSS lột sạch rồi ném vào trong.
[Đội]...
Tình huống này là sao?
Gió Tuyết Không Về cũng đần cả người, tại sao lại lột trang bị của hắn chứ?
Người trong đội bàn bạc nửa ngày, cuối cùng rút ra được một kết luận không chấp nhận nổi, hối lộ!
Cửa này không cần đánh, chỉ cần hối lộ BOSS, hơn nữa cần phải có thứ tốt, đồ vật bình thường BOSS chướng mắt.
[Đội] Thu Minh: Trang bị hối lộ BOSS rồi còn lấy lại được không?
[Đội] Gió Tuyết Không Về: Không biết...
Tử Kinh Chiến giáp mà hắn mặc còn chưa ấm tí nào đã bị lột mất rồi!
Hắn có đáng bị ấm ức thế không?
Vất vả lắm mới tìm được phương thức qua ải, một đám người dâng đồ mình ra mà đau như bị cắt thịt, tất cả mọi người qua rồi, cuối cùng chỉ còn lại mỗi Thời Sênh.
[Đội] Gió Tuyết Không Về: Ông Nội Bây, sao cô còn chưa qua?
[Đội] Ông Nội Bây: Thứ đáng giá nhất trên người ta chính là Tử Kinh Chiến giáp đã cho ngươi rồi, ta rất nghèo.
Cô toàn đi giết người hoặc bị người đuổi giết, căn bản chẳng có trang bị hay đạo cụ gì cả.
Đội ngũ câm lặng, bọn họ tưởng rằng cô giàu có thế nào mới hào phóng ném Tử Kinh Chiến giáp đi như thế chứ, kết quả chẳng có nổi một món đồ gì để hối lộ BOSS cả.
Lật bàn!
Làm gì có Đại thần nào nghèo thành cái dạng này!
Cuối cùng, mọi người đành phải bàn bạc và lấy ra một món trang bị, Thời Sênh mặc vào và đi qua BOSS, cô vừa qua, con BOSS vừa rồi vẫn bình thường đột nhiên nổi điên tấn công cả nhóm.
Trên đỉnh đầu BOSS thong thả nhảy ra mấy chữ.
[Các ngươi tưởng rằng ta sẽ bị các ngươi lừa bịp sao? Chỉ là khôn vặn thôi, mau nạp mạng!]
[Đội]...
Thời Sênh cũng chẳng hiểu ra sao, tên thần kinh nào thiết kế ra cái cốt truyện như thế này, đã cầm đồ của người ta rồi lại còn quay lại chứng minh mình là người công chính liêm minh, có thể bẫy người ta hơn không hả?
Một đám người không hề có chuẩn bị gì bị giết ra ngoài phó bản, trang bị đã đưa đi lại quay về túi trang bị của họ một cách thần kỳ. Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, nếu con BOSS này mà nuốt trang bị không trả chắc bọn họ sẽ khóc chết mất.
[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Phó bản Động Quỷ hiệp thứ 49, BOSS thắng.
1778[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Phó bản Động Quỷ hiệp thứ 50, BOSS thắng.
[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Phó bản Động Quỷ hiệp thứ 51, BOSS thắng.
[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Phó bản Động Quỷ hiệp thứ 52, BOSS thắng.
Mỗi Ngày Đều Lên Báo thành thật thông báo tiến độ trên kênh Thế giới. Bạn trai cũ của nữ chính đại nhân và bạn bè của tiểu tam sôi nổi trào phúng. Người của Gió Tuyết Không Về và Cành Hoa Cố Ý cũng phản kích. Trên kênh Thế giới lại chửi nhau loạn xạ.
[Đội] Ông Nội Bây: Cô có cảm thấy bọn họ quá ồn ào không?
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Đúng vậy.
[Đội] Ông Nội Bây: Có đi giết một tí không?
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Đi.
[Đội] Gió Tuyết Không Về: Hai người các cô có thể ngoan ngoãn đi phó bản trước không, đi xong rồi ra giết người cũng được mà?
[Đội] Thu Minh: Đội trưởng, bọn họ rời đội rồi.
[Đội] Gió Tuyết Không Về: Chẳng lẽ tôi không thấy chắc?
Gió Tuyết Không Về tức đến mức đau dạ dày. Hai người này đi phó bản với nhau thôi mà cũng có thể cấu kết với nhau giết người phóng hỏa, có thể giết người bình thường được không hả?
[Đội] Gió Tuyết Không Về: Nhìn cái gì mà nhìn, còn không đi gọi người giết người đi, định đi xong mới hỗ trợ giết người à, giết xong mới có thể vào phó bản được.
Gió Tuyết Không Về đã quá hiểu hai cô nàng kia, không để bọn họ giết người thoải mái thì bọn họ sẽ tuyệt đối không quay lại đi phó bản.
[Thế giới] Lưu Huỳnh Phi Tiên: Nhất Tiếu Khuynh Thành, Ông Nội Bây, bọn này thần kinh à?
[Thế giới] Ông Nội Bây: Ừ, cô có thể chữa được không?
Bản cô nương bị tâm thần giai đoạn cuối rồi, không có thuốc nào cứu chữa được đâu, dọa chết đám ngu đần các ngươi đi.
[Thế giới] Lưu Huỳnh Sương Tuyết: Thần kinh, Ngưng Sa, mau dẫn người tới cứu bọn mình.
[Thế giới] Lưu Huỳnh Ngưng Sa: Nhất Tiếu Khuynh Thành, đây là ân oán của chúng ta, mày đánh bạn bè tao làm gì hả?
[Thế giới] Ông Nội Bây: Thì ra là bạn bè của cô à, tôi còn tưởng là acc nhỏ của cô cơ đấy.
Mỗi lần có việc toàn là Lưu Huỳnh Phi Tiên và Lưu Huỳnh Sương Tuyết ra mặt, Lưu Huỳnh Ngưng Sa không thèm xuất hiện, chờ đến lúc vấn đề kết thúc rồi ả mới lên kênh Thế giới răn đe hai người kia.
[Thế giới] Lưu Huỳnh Ngưng Sa: Ông Nội, mày nói bậy nói bạ cái gì thế hả?
[Thế giới] Ông Nội Bây: Ông Nội ta không nói bậy nói bạ nha.
[Thế giới] Lưu Huỳnh Ngưng Sa:...
[Thế giới] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Chị nhỏ, chị nói với bọn nó làm gì, giết đi.
[Thế giới] Ông Nội Bây: Tôi nhìn cô giết mà.
[Thế giới] Nhất Tiếu Khuynh Thành:...
Một mình Nhất Tiếu Khuynh Thành đấu với cả đám. Đến cuối cùng khi Gió Tuyết Không Về dẫn chi viện tới mới coi như giải cứu được tình trạng nước sôi lửa bỏng của cô ta.
[Mật] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Chị nhỏ à, rốt cuộc cô đang hố tôi hay là hố người khác thế hả?
[Mật] Ông Nội Bây: Sống phải có lý tưởng.
[Mật] Nhất Tiếu Khuynh Thành:???
Cái này với lý tưởng thì có liên quan quái gì tới nhau chứ?
[Mật] Ông Nội Bây: Hố cả sever.
[Mật] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Đột nhiên không muốn nói chuyện với cô nữa.
Giết người xong, một đám người lại quay về đánh phó bản, cho dù có nữ chính thêm vào nhưng vẫn chẳng có cách nào qua được phó bản hố người này. May mắn đây là khai hoang phó bản nên số lần tiến vào là vô hạn. Nếu mà còn hạn chế số lần thì không biết bọn họ phải đi tới bao giờ nữa.
[Đội] Ông Nội Bây: Các người là heo à? Vừa rồi đã đi qua hết rồi mà, sao giờ vẫn còn treo ở đó hả?
Thời Sênh nhìn vị trí của đám đồng đội như heo của mình, cực kỳ tuyệt vọng. Cô điều khiển nhân vật nhảy sang bên cạnh, nhưng mà giây tiếp theo, nhân vật của cô cũng nằm bò ra đất.
Thời Sênh bình tĩnh đánh chữ.
[Đội] Ông Nội Bây: Ngoài ý muốn.
[Đội] Thu Minh:...
[Đội] Gió Tuyết Không Về:...
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành:...
[Đội]...
Thời Sênh thật không muốn nhắc tới độ hố của cái phó bản này nữa. Cả nhóm chết cũng là nhẹ nhàng rồi, còn phải phòng bị BOSS tự nhiên BUFF một cái. Một khi trúng BUFF thì cả phó bản cứ chuẩn bị mà xem diễn đi thôi.
Nhảy qua một cái cầu cũng phải nhảy tới vài lần, cuối cùng vẫn là Thời Sênh tổng kết ra kinh nghiệm đi qua an toàn.
Phía trước chính là con BOSS cuối cùng.
[Đội] Ông Nội Bây: Các ngươi lựa chọn chết mấy lần?
[Đội] Thu Minh: 10 lần.
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: 15 lần đi, đây là BOSS cuối, chắc chắn còn khó đánh hơn những con cũ.
Cô nghĩ có 15 lần thôi à?
Ngây thơ!
BOSS cuối là hồn ma, rất hợp với cái tên của phó bản này. Ngay từ đầu nó không xuất hiện, chờ đến khi bọn Thời Sênh đánh hồn ma sắp chết rồi nó mới lại nhảy ra, lượng máu dọa chết người ta.
Cả nhóm nằm.
Cả nhóm nằm.
Cả nhóm lại nằm.
Sau N lần cả nhóm nằm, Thời Sênh đã dùng hành động thực tế để hỏi thăm tổ kế hoạch của công ty game.
Tất cả các máy tính đều bị hack.
[Đội] Thu Minh: Rốt cuộc tổ kế hoạch nghĩ như thế nào vậy? Lần nào đánh phó bản cũng chết hết, không phải mở ra cái phó bản này để chơi chúng ta đấy chứ?
[Đội] Thuận Buồm Xuôi Gió: Đây là phó bản yêu cầu tài khoản đặc biệt, những sever khác cũng chết lên chết xuống, chỉ còn con BOSS cuối cùng thôi, mọi người cố gắng lên.
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Trong đội chúng ta cũng có tài khoản đặc biệt mà.
Mọi người chìm vào im lặng, từ đầu tới cuối Ông Nội Bây cũng chết đi sống lại, bọn họ chết thì cô cũng chết, hoàn toàn chẳng thấy được điểm khác biệt của tài khoản đặc biệt ở đâu cả.
[Đội] Hồng Đồng: Ta muốn hỏi thăm cả nhà tổ kế hoạch.
[Đội] Ông Nội Bây: [Ảnh] [ảnh] [ảnh].
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Đây là gì?
[Đội] Ông Nội Bây: Giúp các ngươi hỏi thăm cả nhà tổ kế hoạch đó.
[Đội] Hồng Đồng:...
[Đội] Gió Tuyết Không Về:...
[Đội] Thuận Buồm Xuôi Gió:...
Một lời không hợp liền hack máy tính của người ta, rốt cuộc bọn họ đang đi phó bản với nhân vật gì thế này?
Mẹ ơi, ở đây có biến thái, đáng sợ quá!
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Cô hack máy tính của tổ kế hoạch à? Vậy cô đã tìm được cách qua ải chưa?
[Đội] Ông Nội Bây: Sao lại nói là hack chứ, ta chỉ hỏi thăm thân thiết bọn họ thôi mà.
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành:...
Thế nên rốt cuộc là cô đã tìm được cách vượt phó bản chưa hả?
Hiển nhiên là Thời Sênh không tìm được. Căn bản cô cũng không nghĩ tới chuyện tìm biện pháp qua ải ở chỗ tổ kế hoạch. Cô chỉ đơn thuần hỏi thăm cả tổ người ta mà thôi.
Tổ kế hoạch bị hỏi thăm: "..." Run bần bật.jpg.
...
Đánh một con BOSS mà phải hai ngày mới xong, trong đó phần lớn thời gian là có thêm Cành Hoa Cố Ý, dù đã nhắc nhở hắn rồi nhưng qua mấy ải đầu vẫn bị hố chết rất nhiều lần.
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi [Nhất Tiếu Khuynh Thành] [Ông Nội Bây] [Gió Tuyết Không Về] [Cành Hoa Cố Ý] [Hồng Đồng] [Thuận Buồm Xuôi Gió] [Thu Minh] vượt qua phó bản [Động Quỷ] lần đầu.
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi [Nhất Tiếu Khuynh Thành] [Ông Nội Bây] [Gió Tuyết Không Về] [Cành Hoa Cố Ý] [Hồng Đồng] [Thuận Buồm Xuôi Gió] [Thu Minh] vượt qua phó bản [Động Quỷ] lần đầu.
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi [Nhất Tiếu Khuynh Thành] [Ông Nội Bây] [Gió Tuyết Không Về] [Cành Hoa Cố Ý] [Hồng Đồng] [Thuận Buồm Xuôi Gió] [Thu Minh] vượt qua phó bản [Động Quỷ] lần đầu.
Ba tin tức liền nhau nhảy ra, trên kênh Thế giới đồng thời có cảm giác vui mừng vì "cuối cùng cũng vượt ải".
Bên kia đi đánh không mệt nhưng bọn họ nhìn đã phát chán rồi.
Khen thưởng của Động Quỷ rất phong phú, may mắn còn rơi ra cả Thần Khí trong truyền thuyết nữa, còn có cả những vũ khí kỳ quái, bên trên đánh dấu là vũ khí của cầm sư nhưng cầm sư lại không thể mặc vào, thu vào túi cũng không được.
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Đưa nó cho chị nhỏ đi.
Hồng Đồng giao vật phẩm cho Thời Sênh. Thời Sênh có thể mặc vào, sau khi mặc vào lại biến thành Linh sư.
[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Chị nhỏ, tôi không lừa cô mà đúng không? Phó bản này sẽ rớt đạo cụ đặc thù dành cho cô.
Những người khác vừa nghe cũng không nghĩ nữa, đạo cụ đặc thù thì bọn họ có cầm cũng không dùng được.
Gió Tuyết Không Về đột nhiên rời đội ngũ rồi tấn công Thời Sênh.
Thời Sênh còn đang xem trang bị, đột nhiên bị Gió Tuyết Không Về tấn công, nhân vật lập tức ngã xuống.
[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Tin nóng, tin nóng, Gió Tuyết Không Về và Ông Nội Bây vì chia của không đều nên đang đánh nhau ở cửa phó bản.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz