Phan 2 Xuyen Sach Thap Nien 80 Tro Thanh Me Ke Cua Nam Lao Dai
Khi ấy, mọi việc trong nhà đều do mẹ chồng định đoạt, chồng chỉ biết nghe lời mẹ, cũng bắt đầu hận chị, chị Ngụy sinh ra đứa nhỏ, chỉ vì một câu nói giữ lớn, sau đó chẳng còn tư cách nhìn hay ôm con lấy một cái, tâm trạng cũng không có nơi giải tỏa.Mà Mạnh Dương lại không biết điều này, hồi nhỏ không cần phải nói, khi lớn lên, bà nội vẫn luôn canh chừng hắn như sợ bị trộm mất, hận không thể buộc Mạnh Dương vào thắt lưng bên quần, từ trước đến giờ vẫn không để chị gặp Mạnh Dương một mình.Vất vả lắm mới nói được một câu, bà già ấy lại nói nhiều điều không hay về chị với Mạnh Dương.Rõ ràng là mẹ con nhưng lại bị bà già ấy xúi giục và biến thành kẻ thù.Vô số lần nhìn thấy nụ cười đắc ý của mẹ chồng, bà ta cố ý làm vậy, cố ý trả thù chị, bà ta coi con dâu là kẻ thù của mình, chỉ có con trai và cháu trai đứng về phía bà và đối địch với con dâu, như vậy mới là kết cục viên mãn mà bà ta muốn.Mạnh Dương thật ra cũng từng nghe qua lời giải thích của chị Ngụy, nhưng hắn chưa bao giờ tin, hắn luôn cảm thấy chị Ngụy đang nói dối mình giống như những gì bà hắn đã nói, nhìn chị lúc này, hơn nữa vẻ mặt lại đáng sợ như thế, hắn có hơi tức giận xen chút sợ hãi: "Bà nội đã nói sẽ không có chuyện đó đâu, trước mặt nhiều người nói những lời này, bà cho rằng mọi người sẽ thông cảm cho điều đó sao? Đây là thái độ hối hận của bà đó à?""Không, ta chỉ nói sự thật mà thôi, còn về hối hận, ta cũng từng hối hận, nhưng sau khi thấy con bắt đầu lớn lên và có thể nói chuyện, đi theo bà già đó mắng ta, nhổ nước miếng về hướng ta, nói ta độc ác, lúc ấy ta thật sự rất hoang mang, bản thân có thật sự nên hối hận không?"Chị Ngụy không quan tâm đến cái cau mày của Mạnh Dương và nói tiếp: "Ta vốn dĩ do dự, dù sao có một đứa con trai như vậy, ta mà hối hận lại có chút ngu ngốc.""Nhưng lúc đó ta nghĩ con chỉ là một đứa trẻ, dạy cho cái gì sẽ học theo cái đó, thật ra đó lại là vấn đề của bà nội con chứ không phải của con, cho nên sau đó ta đã cố hết sức giải bày sự yêu thương của ta với con, ta nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi miễn là con lớn lên và có suy nghĩ riêng.""Mà kết quả thế nào? Ta đã cố gắng hết sức, kiên trì chờ con lớn lên và hiểu được những chuyện ngày ấy, ta cứ mãi cho rằng rồi con sẽ ngộ ra. Ta chịu đựng từ ngày này qua tháng nọ, dù cho bọn họ có mắng chửi ép ta đến phát điên, ta vẫn không bỏ cuộc, nhưng ta kiên trì suốt mười tám năm, rốt cuộc đã đợi được cái gì?" "Nếu ta liều mạng cứu vớt, sinh ra một thứ như này, đối với ta đó là một sự tổn thất, không đáng chút nào."Ánh mặt của chị Ngụy trở nên lạnh lùng, vì cái thứ đồ chơi của bà già chết tiệt đó mà làm mất mạng của chị, đó mới là bi kịch.Trên mặt của Mạnh Dương tràn đầy vẻ không thể tin: "Bà... bà cũng dám nói như thế sao?""Tại sao ta không dám chứ? Đổi lại bất cứ người khác bắt gặp dáng vẻ của con bây giờ cũng sẽ hiểu được ta, những kẻ mắng ta lúc đó đều nên tự cảm thấy xấu hổ."Những lời đè nén trong lòng hơn hai mươi năm cuối cùng cũng được nói ra, chị Ngụy cảm thấy toàn thân dễ chịu hơn rất nhiều: "Ta đã nhìn rõ sự thật cho nên mới rời đi, nếu tiếp tục ở cùng một chỗ với các người, ta sẽ phát điên lên mất, sống không bằng chết." Đây là nguyên nhân tại sao chị Ngụy lại bỏ nhà đi lúc trước, chị bị giam lỏng trong địa ngục mười tám năm, bị mất công việc và đánh mất cả chính bản thân, may mắn thay, vào giây phút cuối cùng, chị không hoàn toàn phát điên, còn có thể trốn chạy. Trong lòng chị Ngụy cũng bớt nặng trĩu, nhưng lần này đến lượt Mạnh Dương bị đè nén lại, những gì chị Ngụy nói đã tác động rất lớn đến hắn, hắn cầu cứu và nhìn mọi người, mong mọi người sẽ như trước giúp hắn mắng lại, nhưng lại không có ai lên tiếng giúp hắn. Thậm chí mọi người còn nhìn chị Ngụy với vẻ thông cảm, sau đó lại nhìn hắn với ánh mắt khó tả, như thể hắn thật sự đã phạm sai lầm. Nhưng làm sao hắn có thể sai được? Từ khi hắn còn nhỏ đã là như vậy rồi. Mạnh Dương không khỏi cầu cứu nhìn về phía Tiểu Mỹ bên cạnh, thấy Tiểu Mỹ dùng ánh mắt rất phức tạp và không đồng tình nhìn mình, Mạnh Dương lo lắng nói: "Tiểu Mỹ, sao em lại nhìn anh như vậy? Chẳng lẽ em thấy bà ấy nói đúng sao?" Tiểu Mỹ không trả lời câu hỏi của hắn mà lẩm bẩm: "Em vẫn luôn cho rằng anh luôn nói mẹ anh không tốt, còn bỏ chạy, thật sự là có lỗi với anh, nhưng không nghĩ đến sự việc đằng sau là như vậy..." "Ý em là sao? Em muốn nói là anh sai?" Mạnh Dương hỏi, Tiểu Mỹ không trả lời, Mạnh Dương nhìn về hướng chị Ngụy, trong mắt tràn đầy hận ý: "Tại sao bà lại xuất hiện ở đây? Bà vừa xuất hiện đã phá đi hạnh phúc của tôi..." "Chính cậu là người hùng hổ nói chị Ngụy trước, ngay từ đầu một câu chị ấy cũng chưa nói." Mục Kinh Trập nhìn không nổi nữa."Đúng vậy, mọi người cũng đều thấy, anh đừng có đổi trắng thay đen." Thiệu Bắc lên tiếng, lại bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa chuyện này là anh sai thật rồi."Lần đầu tiên Mạnh Dương rơi vào hoàn cảnh đường cùng như thế này, những người nhìn hắn hai ngày nay cũng tính như biết mặt, nhưng lại không biết trong lòng đang nghĩ gì, cũng không có ai lên tiếng cho hắn.Mạnh Dương chỉ có thể tự mình tiến lên, hung hăng nhìn Thiệu Bắc: "Sao lại nói anh sai? Anh có sai chỗ nào, anh mới là người bị hại!" "Anh thì tính là người bị hại sao? Người bị hại thật sự chính là dì Ngụy!"Thiệu Bắc nhớ tới Bạch Lộ: "Dì Ngụy không làm gì sai cả." Cô bé ước rằng Bạch Lộ còn có thể sống sót, ước gì Bạch Lộ có thể tự mình lựa chọn và lựa chọn bản thân tiếp tục sống. "Em dựa vào cái gì lại nói như vậy!" Mạnh Dương không thể chịu đựng được những gì Thiệu Bắc nói, nếu chị Ngụy đúng thì hắn là người sai? Vậy cuộc đời hơn hai mươi năm của hắn có ý nghĩa gì? "Em không hiểu gì cả, em cũng chưa từng được chọn, em có tư cách gì mà nói như vậy!" "Tại sao em lại không đủ tư cách chứ? Năm đó anh hận mẹ vì không chọn anh, còn em chỉ hận tại sao bản thân lại không có sự lựa chọn, nếu không em nhất định sẽ nhường quyền sống cho mẹ!" "Bởi vì bà ấy đã không sống sót, em vẫn luôn tự trách mình, nhưng mẹ của anh lại còn sống, anh lại đi trách bà ấy, anh có tư cách gì để trách? Anh nghĩ mình là ai? Anh trách móc dì ấy không phải người mẹ tốt, vậy anh tự nhìn lại xem bản thân có phải một đứa con ngoan không?" Mạnh Dương không thể nói hắn là đứa con ngoan, lời nói của Thiệu Bắc giống như một cái tát thẳng vào mặt hắn, khiến hắn xấu hổ. "Anh không nhận mình là con ngoan, nhưng có mẹ hiền thì mới có con thảo, là bà ấy không làm tốt trước nên anh mới bất hiếu..." "Như thế nào mới được coi là người mẹ tốt? Phải từ bỏ mạng sống để đổi lấy anh thì đó mới là tốt sao? Anh là cái quái để cho dì ấy phải hi sinh, nếu có bản lĩnh thì tự mình chết đi, nếu anh bằng tuổi với dì ấy, trong tương lai kết hôn sinh con, muốn đứa trẻ bình an phải đổi lấy mạng của anh, anh có nguyện ý không?" "Đương nhiên nguyện ý!" Mạnh Dương lập tức trả lời. "Anh nguyện ý cái gì? Không phải là anh sinh nên căn bản sẽ không xuất hiện tình huống nguy hiểm như vậy sao? Chẳng ai cần sự nguyện ý đấy cả!" Mạnh Dương không thể chứng minh sự nguyện ý của mình, nhưng lại nghĩ đến chuyện khác: "Việc này anh không thể nói, bởi vì anh thật sự không có cơ sở để sinh con, tuy nhiên anh cũng không đồng ý với những gì em vừa nói, anh không trách vì bà ấy không hi sinh vì mình, mà trách vì bà ấy chẳng có suy nghĩ đó."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz