ZingTruyen.Xyz

Phan 2 Xuyen Sach Thap Nien 80 Tro Thanh Me Ke Cua Nam Lao Dai

Mục Kinh Trập không nhìn Quý Bất Vọng, bầu không khí trì trệ.

"Vậy khi nào bọn họ sẽ trở lại?" Quý Bất Vọng hạ giọng phá vỡ sự im lặng.

"Tôi không biết." Mục Kinh Trập nói xong liền nhìn thấy Thiệu Tây xuất hiện ở cửa: "Mẹ ơi, sao mẹ không đi quay phim với Tiểu Bắc?"

"Sao lại về rồi?"

Vẻ mặt của Thiệu Tây khó nói nên lời: "Có hai người cãi nhau dẫn đến ẩu đả cho nên phải kết thúc sớm."

Cái gọi là cuộc gặp gỡ giao lưu của các tác giả trẻ thế hệ mới thật sự là mới mẻ, nhiều tác giả còn rất nhỏ. Nhưng cuối cùng ngay cả một cuộc họp giao lưu tốt đẹp đã bắt đầu cũng vì tranh giành chỗ ngồi, lại kết thúc bằng một cuộc cãi vã, đánh nhau.

Thiệu Tây không nói nhiều về tình huống lúc đó, Thiệu Kỳ Hải cũng đi theo phía sau cậu, hắn tự nhiên nhìn thấy đám người trong sân, thấy Thiệu Kỳ Vân lông mà giật giật lông mày.

Chỉ cần Thiệu Kỳ Vân xuất hiện thì sẽ không có chuyện gì tốt xảy ra, đây đã trở thành phản xạ có điều kiện.

"Tại sao nó lại ở đây? Nó lại tới gây rối sao?"

"Không có." Mục Kinh Trập chỉ nói một câu, Thiệu Kỳ Vân đúng lúc tỉnh dậy, cô ta xoa phía sau gáy, liếc mắt đã nhìn thấy Quý Bất Vọng và Thiệu Kỳ Hải.

"Anh hai!" Hai mắt của Thiệu Kỳ Vân sáng lên khi nhìn thấy Thiệu Kỳ Hải, cô ta không quan tâm trước đó mình đã ngất xỉu hay tỉnh dậy trong xe hành lý, cô ta nhanh chóng đứng dậy chỉ vào Quý Bất Vọng rồi nói với Thiệu Kỳ Hải.

"Anh hai, anh ta chính là cha ruột của Thiệu Trung, chính hắn sáu năm trước ngủ một đêm và phủi mông bỏ trốn không chịu trách nhiệm!"

Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Mục Kinh Trập vẫn không khỏi nhắm mắt khi nghe Thiệu Kỳ Vân nói.

Thiệu Kỳ Hải đang định tra hỏi Thiệu Kỳ Vân, nhưng sau khi nghe được lời của cô ta, hắn lại không quan tâm: "Cái gì?"

"Là anh ta, chính là người đã hãm hiếp em sáu năm trước. Chẳng phải anh và mẹ đều hỏi cha của đứa trẻ là ai sao? Là anh ta, trước đây em không thể tìm được vì anh ta đã bỏ trốn, anh hai, anh phải làm chủ cho em."

Thiệu Kỳ Hải nhìn sắc mặt khó coi của Quý Bất Vọng: "Không thể nào, sao có thể là Quý Bất Vọng..."

"Là anh ta, em nhớ rất rõ, có chết em cũng không quên được mặt của anh ta!" Thiệu Kỳ Vân kiên định nói.

"Làm sao có thể là cậu..." Thiệu Kỳ Hải nhìn Quý Bất Vọng với ánh mắt khó tin.

"Em đã nói chính là anh ta!" Thiệu Kỳ Vân nhìn Thiệu Kỳ Hải không ngừng lặp lại, có chút thiếu kiên nhẫn xác nhận, cô ta nhìn Mục Kinh Trập, sau đó nghĩ đến trước đó thôn Đại Đông có lời đồn đại, cái gì mà người đẹp trai lắm tiền, giàu có không xuể, cuối cùng lại để ý đến Mục Kinh Trập.

Lúc đầu cô ta cũng hận, hận tại sao đám nhà giàu lại mù quáng nhìn trúng góa phụ Mục Kinh Trập, nhưng bây giờ cô ta cũng hiểu ra.

"Thì ra anh cố ý nói thích Mục Kinh Trập là bởi vì biết Thiệu Trung là con ruột của anh, trước đây tôi không nghĩ ra, nhưng bây giờ cuối cùng tôi đã hiểu ra."

Trong mắt Thiệu Kỳ Vân đầy lửa giận, cô ta hung tợn nhìn sang Mục Kinh Trập: "Mục Kinh Trập, chắc chị cũng đã sớm biết điều đó, cho nên chị mới đối xử tốt với bọn Tiểu Trung như vậy, cũng vì thế mà khi thân phận của Tiểu Trung bị bại lộ, chị lại tức giận như vậy, hận không thể giết được tôi, bởi vì tôi chết đi, chị mới có thể quang minh chính đại gả vào Quý gia. "

"Tôi nói cho chị biết, chị cứ nằm mơ đi, lần này tôi nhất định sẽ không để chị được như mong muốn!"

Đôi mắt của Thiệu Kỳ Vân đỏ ngầu vì phấn khích, nghĩ đến những người có tiền mà thôn Đại Đông đồn đại, như thể cô ta đang nhìn vô số tiền đổ về phía mình, quả nhiên ông trời không bất công với một ai, cô ta được cứu rồi, cô ta không cần phải sợ bọn đòi nợ ấy nữa rồi.

Mục Kinh Trập nhìn bộ dạng điên cuồng của Thiệu Kỳ Vân, cô không nói nên lời: "Tôi lúc trước không biết gì cả."

Đồng thời, Quý Bất Vọng cũng nói: "Đừng suy bụng ta ra bụng người, mọi thứ hoàn toàn không phải như cô nghĩ."

"Cái gì mà không đúng? Lúc đó tôi vô tình để anh chạy trốn, lần này tôi có chết cũng không để anh chạy thoát lần nữa!"

Thiệu Kỳ Vân nói xong liền nhìn thấy rèm cửa phòng bên cạnh hơi động đậy, cô ta lập tức vui mừng khôn xiết: "Tiểu Trung ở trong phòng phải không? Ra đây đi, mẹ biết con trốn ở đâu rồi."

Hai mắt của Thiệu Kỳ Vân sáng lên, cô ta mở cửa: "Tiểu Trung, là mẹ đây, con trai ngoan của mẹ... "

Biểu cảm của Thiệu Kỳ Hải, Quý Bất Vọng và Mục Kinh Trập thay đổi: "Không phải cô đã nói có đánh chết cũng không nhận lại Tiểu Trung, để Tiểu Trung không nghĩ nhiều nữa sao?"

Mục Kinh Trập vẫn nhớ rõ ràng khuôn mặt của Thiệu Kỳ Vân khi đó.

"Đó là lúc trước tôi bị chị lừa." Thiệu Kỳ Vân trả lời, muốn mở cửa, lại phát hiện không mở được: "Tiểu Trung, mau mở cửa, ta là mẹ con, con mau mở cửa đi."

Lúc trước cô ta không nhận Thiệu Trung bởi vì cô ta không rõ danh tính cha ruột của cậu bé, nhưng bây giờ cô ta đã tìm được người, còn biết thân phận của người ta.

Cô ta đương nhiên phải nhận lại Thiệu Trung, đồng thời cô ta phải dựa vào thân phận mẹ của Thiệu Trung để gả vào Quý gia, thay thế Mục Kinh Trập sống một cuộc sống giàu sang.

Trong mắt Thiệu Kỳ Vân tràn đầy vẻ hưng phấn, thời điểm tuyệt vọng nhất, cô ta lại nhìn thấy hy vọng.

Chẳng trách trước đây cô ta làm đủ mọi cách cũng không tìm được đại gia nào, hóa ra người đang đợi ở đây.

"Tiểu Trung, mau mở cửa ra."

Thiệu Kỳ Vân không mở được, đành đẩy mạnh: "Đừng khóa bên trong, mau mở ra, ta mới là mẹ của con."

"Đủ rồi."

Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Hải đồng thanh nói.

"Đã sớm nói cô với Tiểu Trung không còn quan hệ gì nữa, bây giờ lại đang làm gì?" Thiệu Kỳ Hải lên tiếng.

"Đã quên những gì mình nói rồi à? Lời tôi nói cũng quên rồi sao?" Mục Kinh Trập bước tới và đẩy Thiệu Kỳ Vân ra, cô cảm thấy ớn lạnh: "Cô đừng hòng dọa đến Tiểu Trung."

Thiệu Kỳ Vân tức giận: "Mục Kinh trập, bây giờ chị còn dám kiêu ngạo, trước đây Tiểu Trung chỉ là không biết gì cho nên mới bị chị lừa gạt, bây giờ tôi sẽ đối tốt với nó, mẹ con chúng tôi không thể tách rời, chị đừng có hòng, Tiểu Trung ngoan, mau mở cửa."

Cô ta định nhào vào thì nghe thấy Quý Bất Vọng nói.

"Đừng tìm Tiểu Trung nữa, cho dù Tiểu Trung có là con cháu của Quý gia thì cô cũng không thay đổi được gì. Trước đây cô không quan tâm đến Tiểu Trung, bây giờ Tiểu Trung không liên quan gì đến cô cả."

"Cuối cùng anh cũng nói ra suy nghĩ của mình, tôi biết anh không cần tôi, nhưng đây không phải chuyện anh có thể quyết định, Quý Bất Vọng, nếu không muốn danh tiếng của mình bị hủy hoại thì anh phải chịu trách nhiệm và cưới tôi!"

Thiệu Kỳ Vân đầy hận thù, nhưng chẳng bao lâu sau cô ta lại bị dụ dỗ bởi vinh hoa: "Mục Kinh Trập chỉ là mẹ kế, chẳng tính là gì cả, tôi mới là mẹ ruột, vì Tiểu Trung anh nhất định phải cưới tôi."

Quý Bất Vọng liếc nhìn rèm cửa: "Tôi cũng không phải cha ruột của Tiểu Trung, cô không cần phải xoắn xuýt tính kế, cho dù thế nào cũng như nước đổ ra biển mà thôi."

Anh vốn dĩ không muốn Thiệu Trung nghe thấy những lời như vậy.

"Anh đang nói dối, không phải anh thì có thể là ai? Quý Bất Vọng anh rốt cuộc có phải đàn ông hay không, đến lúc này anh còn phủ nhận..."

"Tôi đã nói không phải của tôi thì không phải của tôi." Quý Bất Vọng cắt ngang lời của cô ta: "Tôi sẽ không bao giờ từ chối nhận con, nhưng không phải thì là không phải."

"Nếu không có gì sai thì Thiệu Trung là con trai của anh trai tôi." Anh giải thích rõ ràng với Thiệu Kỳ Vân, nhưng Quý Bất Vọng nhìn về phía Mục Kinh Trập.

Mục Kinh Trập bị sốc, không phải Quý Bất Vọng?

Đôi mắt cô cử động, bàn tay đang siết chặt vô thức thả lỏng, cô nên nói rằng Quý Bất Vọng và Thiệu Kỳ Vân lẽ ra không liên quan gì đến nhau mới đúng.

Nhưng... anh trai của Quý Bất Vọng, Quý Bất Vọng trước đây đã nhắc đến anh ấy, nhưng anh ấy đã không còn ở đây nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz