Phan 2 Xuyen Sach Thap Nien 80 Tro Thanh Me Ke Cua Nam Lao Dai
Thiệu Tây đối với cái gì đều rất hứng thú, Thiệu Đông cũng vậy, nhưng việc cậu thích nhất vẫn là đi dạo trong thành phố sầm uất, lắng nghe những gì Mục Hàn nói và tận dụng các cơ hội kinh doanh ở đó.Trong suốt quá trình, Thiệu Trung là người vui vẻ nhất, mỗi lần trở về đều nhảy cẫng lên, hai mắt lấp la lấp lánh nhìn xung quanh, như thể đã mở ra một thế giới mới, lúc quay về còn muốn lôi hết nhạc cụ mang theo ra chơi.Mục Kinh Trập còn mặt dày đưa Thiệu Trung đến cửa hàng nhạc cụ, không mua bất cứ cái gì nhưng thứ nào cũng đều xem qua, may mắn thay Thiệu Trung quá dễ thương, lịch sự và hiểu chuyện cho nên ông chủ cũng vui vẻ chào khách.Chuyến đi này rất có ý nghĩa, Thiệu Tây trở về liền bắt đầu viết văn, nói rằng cậu muốn viết cuốn sách thứ hai, viết lại chuyến du lịch của mình."Thật ra trước đây con rất tò mò các thành phố lớn trông như thế nào, con nghĩ cũng sẽ có nhiều người tò mò, nên bây giờ con sẽ viết ra cho mọi người cùng biết."Mục Kinh Trập hoàn toàn bày tỏ sự ủng hộ của mình, cảm thấy việc đi ra ngoài là một lựa chọn cực kỳ đúng đắn.Tiếp theo bọn họ không dừng lại, nhưng lần này không đi đến một thành phố lớn, thay vào đó là Thiệu Kỳ Hải đưa họ ra ngoài, Mục Kinh Trập đưa bọn trẻ ra ngoài bằng một cách, mà Thiệu Kỳ Hải lại đưa bọn trẻ ra ngoài bằng cách khác.Mặc dù trước đó Mục Kinh Trập đã nói, cô cũng có thể làm cha, nhưng trên thực tế việc có cha rất khác, sự tồn tại của Thiệu Kỳ Hải cũng khác.Thế giới tư tưởng của hắn khác với Mục Kinh Trập, hắn dẫn bọn trẻ đến một số nơi mà Mục Kinh Trập không ngờ tới, đi dã ngoại trên núi, thay phiên nhau dắt mấy đứa trẻ đi theo xe tải đến một số nơi.Những nơi này không nhất thiết phải là thành phố lớn, nhưng mỗi thành thị đều có những đặc điểm riêng và nó cũng cho phép mấy đứa trẻ trải nghiệm cuộc sống của một người lái xe đường dài.Thế giới trên đường đi đôi khi có thể nhàm chán, đôi khi bạn có thể gặp phải một số điều bất ngờ, rất khó khăn nhưng tràn đầy hy vọng.Hầu hết những người này đều đã giải ngũ giống như Thiệu Kỳ Hải, hầu hết đều có làn da rám nắng và đều có những câu chuyện riêng đằng sau khuôn mặt ngăm đen của mình.Họ rất thích mấy đứa trẻ, mấy đứa trẻ cũng rất thích họ, sau khi làm quen với nhau, bọn trẻ được nghe rất nhiều câu chuyện, trong đó có rất nhiều câu chuyện trong quân đội.Bọn họ khổ luyện cỡ nào, phải trải qua yêu cầu nghiêm ngặt như nào, đồng thời cũng nghe được rất nhiều câu chuyện về Thiệu Kỳ Hải, bọn họ kể cho mấy đứa trẻ nghe năm xưa Thiệu Kỳ Hải tốt như thế nào, trong mắt mọi người hắn là người như thế nào.Những năm tháng khó khăn đến mức muốn khóc khi nhìn lại đều đẹp đẽ.Thời tiết càng ngày càng nóng, làn da của mấy đứa trẻ cũng rám nắng ở các mức độ khác nhau, ngay cả Thiệu Bắc cũng có dấu hiệu chuyển thành bé trai, nhưng bù lại xương cốt trong cơ thể cũng ngày càng chắc khỏe hơn, cao hơn rất nhiều và trong lòng chất chứa nhiều câu chuyện hơn.Sau khi đi chơi như vậy, bọn trẻ đã thân thiết hơn với Thiệu Kỳ Hải rất nhiều, mà Thiệu Kỳ Hải trải qua luyện tập cực khổ cũng biết cách thắt bím tóc.Mặc dù Thiệu Bắc được cho là có dấu hiệu trở thành một bé trai nhưng trong thâm tâm cô bé vẫn yêu cái đẹp và vẫn thích các kiểu tóc đẹp.Ở nhà thì có Mục Kinh Trập, nhưng khi ra ngoài cô bé chỉ có thể dựa vào Thiệu Kỳ Hải, Thiệu Kỳ Hải từ chỗ lúng túng và quanh co cuối cùng đã có thể chải tóc cho Thiệu Bắc với sự giúp đỡ của mọi người.Sau khi tiếp xúc nhiều hơn, mấy đứa trẻ bắt đầu muốn học cách đi đều vì chúng cho rằng Thiệu Kỳ Hải và những người khác trông rất đẹp khi đi bước đều.Bởi vì về hưu chưa được bao lâu, vô cùng nhớ nhung thời gian sinh hoạt lúc trước, nên khi Thiệu Kỳ Hải cùng mấy người kia ở lại một chỗ, những hành động vô thức của bọn hắn vẫn lưu lại chút bóng dáng năm xưa.Bởi vì Thiệu Trung và những người khác tò mò, bọn hắn đã đứng thẳng và đồng loạt bước đi, nhìn trái, phải, v.v. Bộ dáng hiên ngang của bọn hắn đã để lại ấn tượng sâu sắc cho bọn trẻ, ngay khi trở về bọn chúng liền yêu cầu Thiệu Kỳ Hải chỉ dạy.Thấy đám trẻ Thiệu Đông hứng thú, Thiệu Kỳ Hải liền dạy bọn chúng, nhưng kết quả không chắc lắm, Thiệu Đông và những người khác là những người có thể làm tốt mọi việc nên chúng không thể chấp nhận việc mình làm không tốt.Mấy đứa trẻ bày ra vẻ quyết tâm, Thiệu Kỳ Hải thấy chúng nghiêm túc nên bản thân cũng không thả lỏng nữa, hắn nói chúng có thể trải nghiệm trong một tuần.Thiệu Đông và những người khác giơ tay đồng tình, thế là cả Thiệu gia dường như đã trở thành một doanh trại quân sự nhỏ dành cho thanh thiếu niên, bọn họ dậy sớm chạy bộ và tập thể dục, khi đến trường phải đồng loạt bước đi, đứng thì đứng cùng nhau, ngồi thì ngồi cùng nhau, đứng nghiêm, ngồi cũng phải thẳng lưng.Ăn cơm cũng phải đồng loạt, trước khi ăn còn phải hát một bài hát mà Thiệu Kỳ Hải đã dạy.Mục Kinh Trập lần đầu tiên nghe thấy Thiệu Kỳ Hải hát, nói chung là ổn, không lạc điệu mà chỉ là... quá thẳng thắn.Ngay lúc đầu chỉ muốn chơi đùa cùng bọn trẻ, nhưng dần dần Thiệu Kỳ Hải trở nên nghiêm túc, thậm chí hắn còn nghiêm túc hơn mấy đứa trẻ.Cũng không biết liệu hắn có thực sự nhớ đến khoảng thời gian đó trong cuộc đời hay không, sau này hắn còn mặc quần áo màu xanh lục quân đội mà hắn đã gấp gọn gàng và trân trọng kể từ khi xuất ngũ trở về.Thiệu Đông và những người khác trở nên nghiêm túc hơn, thậm chí còn yêu cầu một khẩu súng có thể mang theo như trên TV, Thiệu Kỳ Hải có một bức ảnh mang nó, bọn trẻ cũng rất muốn có cái tương tự.Thiệu Kỳ Hải có thể làm gì đây, hắn chỉ có thể tìm gỗ tạo hình cho bọn trẻ, sau đó dùng dây đeo đeo trên lưng, dù biết là giả nhưng bọn trẻ lại rất thích.Mục Kinh Trập thấy bọn trẻ ghen tị với quần áo của Thiệu Kỳ Hải, nghĩ đến bên ngoài thật sự có bán, cô liền mua về cho chúng.Mặc dù hiện nay có rất nhiều loại quần áo thời trang nhưng loại đồng phục này vẫn được ưa chuộng nhất, từ người già đến trẻ nhỏ, cả người lớn và trẻ em đều tự hào khi có được một bộ quần áo như vậy.Quần áo cũng đã mua xong, chúng vẫn làm những hành động ra dấu tay suốt ngày, khom người chạy trốn rất vui vẻ, chơi đến quên cả giờ, sau đó cô lại mua cho chúng những khẩu súng lục đồ chơi bằng nhựa, cho mỗi đứa một khẩu.Lần này trông có vẻ chỉnh tề hơn, Mục Kinh Trập cảm thấy nó giống với những trường chuyên biệt hiện đại, điều này cũng khiến những đứa trẻ khác trong thôn ghen tị, đổ xô đi tham gia huấn luyện.Lúc trước đám trẻ trong thôn đã rất tò mò, thường đi theo đám người Thiệu Kỳ Hải, đặc biệt là những người cùng lớp với bọn trẻ, bởi vì bọn trẻ đều ngồi thẳng, cả lớp không khỏi làm theo, không khí trong lớp cũng khác hẳn.Vốn đang nhìn mà thèm, chờ đến lúc phối quần áo lên lại càng ghê gớm.Trong lòng mỗi người đều có một giấc mơ quân sự, trong vòng hai ngày, đám người Tiểu Trung không chỉ chạy khắp nơi, đội ngũ đã lớn mạnh không ít, trong thôn cũng bớt đi những đứa trẻ nghịch ngợm.Người dân trong thôn cũng quan tâm, ai cũng đến xem, không ít trẻ em chạy theo học, cha mẹ của đám trẻ nhìn thấy một cảnh này vừa vui vừa phiền não, bởi vì... mấy đứa con của bọn họ lại đang mè nheo đòi quần áo và súng đồ chơi giống như Thiệu Trung và những người khác.Mục Kinh Trập trước đây gây ra xu hướng áo vest nhỏ, sau này là xu hướng cha mẹ và con cái, bây giờ lại gây ra xu hướng đồng phục, cũng may là các cha mẹ giờ đây đã có thêm thu nhập nhờ Mục Kinh Trập, nếu không phải thế thì lại càng khổ sở rồi.Mặc dù ngoài miệng thì mắng con nhưng thực tế lại cảm thấy tình cảm cũng được cải thiện rất nhiều, cho nên bọn họ cứ mắng mãi, tốc độ cũng không giảm đi chút nào.Sau phiên chợ, trong thôn nháy mắt có thêm rất nhiều trẻ con mặc quần áo màu xanh quân đội, ai không biết còn tưởng đó là đồng phục học sinh, sau khi mặc vào xong thì luyện tập càng thêm nghiêm túc.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz