Phan 2 Bat Tuong Kien Boi Tu Niem
Họ hôn nhau ngay khi vừa đặt chân qua cánh cửa căn hộ, không, "ngấu nghiến" nhau. Cái cảm giác ngứa ngáy quen thuộc đã đày vò anh suốt cả chuyến xe, và bây giờ nó đã xâm chiếm cả cơ thể anh. Nó khiến những ngón tay anh khao khát được chạm vào và giữ lấy cậu ngay giây phút họ lùi vào riêng tư. Chỉ một ánh mắt, một một cái nhìn rạo rực trong thang máy, là như thể có ai đã "bật công tắc" của họ. Từ sự ngại ngùng nhưng xen lẫn sự mong đợi, bỗng bừng lên ngọn lửa rực cháy trong đê mê.Anh đang đói thật, nhưng lúc này đây, chẳng còn điều gì đáng để tâm hơn việc bị ép vào tường và cảm nhận vòng eo anh bị bóp nắn bởi đôi bàn tay thon dài kia
.............................
Triết Hạn đã mong những gì còn sót lại giữa họ sẽ tan biến theo thời gian, như thế là sáng suốt hơn cho cả hai. Nhưng nó đã không biến mất và ngược lại, thậm chí còn mãnh liệt hơn.Triết Hạn gần như quên mất cảm giác khi hôn Cung Tuấn và cái vị ngọt đặc trưng ngay dưới lưỡi của cậu quả mê hoặc đến mức nào, hệt như tất cả những thứ khác thuộc về chàng trai này. Đôi bàn tay trượt lên lưng của anh và gỡ bỏ mũ, để mặc nó rơi xuống sàn, và rồi một tay cậu xoa tóc anh, tay còn lại vòng ra sau ôm lấy đầu. Anh đắm chìm trong nụ hôn và trượt tay mình vào mớ tóc ngắn của Cung Tuấn, ép cậu lại gần đến mức như thể họ đang xoắn lấy nhau. Cơn đói khát đến tuyệt vọng dâng trào trong họ, những cử chỉ cẩn trọng và nhẹ nhàng gần như bị quên lãng. Ham muốn được hòa vào nhau, được chạm vào da thịt của nhau là không thể cưỡng lại..............................
.............................
.............................
Sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ ổn thôi, anh nghĩ.
HẾT CHƯƠNG iBạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz