ZingTruyen.Xyz

Phan 1 Toi Lam Cha Vai Ac

"Khá tốt." Thi Chính cổ vũ cậu: "Cậu cứ luyện cái này trước, hôm nay tôi sẽ lên một kế hoạch cụ thể, sau này cậu có thể rèn luyện tăng cường sức lực một cách hệ thống."

"Ồ." Lâm Lạc Thanh ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn Chính ca."

"Không cần khách sáo." Thi Chính cười một chút.

Lâm Lạc Thanh đã đáp ứng Thi Chính, liền cũng không qua loa, cứ rảnh là bắt đầu cử tạ tay.

Lý Hàn Hải và Trương Quyền thấy cậu không nói một lời lại bắt đầu tập thể hình, nghi hoặc nói: "Cậu đây là..."

"Chính ca nói như vậy đánh diễn có thể đẹp mắt hơn." Lâm Lạc Thanh cũng không giấu họ: "Tôi đánh diễn không đẹp bằng anh ấy, nên hỏi anh ấy kinh nghiệm."

Sau lớp học văn, hiện tại lại phát hiện mình sắp sửa cuốn vào lớp đánh diễn - Lý Hàn Hải, Trương Quyền:...........

Cậu nỗ lực như vậy người đại diện của cậu có biết không?

Họ nhìn về phía sau, liền thấy Ngô Tâm Viễn vẻ mặt khẳng định và kiêu ngạo, tốt a, đâu chỉ là biết, còn rất tự hào nữa!

Vậy cũng thật đáng tự hào, tích cực tiến thủ như vậy, đã tốt lại muốn tốt hơn, sao lại không được tự hào chứ!

Vì thế Lý Hàn Hải và Trương Quyền cũng lập tức gửi tin nhắn cho trợ lý của mình, bảo họ đi mua chút thiết bị tập thể hình.

Đợi đến khi Thi Chính buổi chiều đến đưa kế hoạch tập luyện cho Lâm Lạc Thanh, liền thấy ghế của nam chính, nam thứ, nam ba trong đoàn phim đều đặt tạ tay, thỉnh thoảng lại nhấc lên một cái.

Thi Chính: ... Cái này...

Đâu cần phải cuốn đến mức này chứ!

Thi Chính đã lên xong kế hoạch rèn luyện cho Lâm Lạc Thanh, anh ta nhớ Lâm Lạc Thanh mảnh khảnh, ngày thường cũng không vận động nhiều, nên cũng không sắp xếp cho cậu lượng vận động quá lớn, cơ bản chỉ là chạy bộ, nhảy dây, tập cơ bụng và cử tạ tay, đều không tính là khó.

—Bản thân anh ta cũng không thật sự muốn Lâm Lạc Thanh tập thể hình, coi như là tăng cường thể chất khi chuyển mùa, chống lại cảm cúm.

Lâm Lạc Thanh nhìn kế hoạch của anh ta, gật gật đầu: "Được."

"Vừa hay đoàn phim có phòng tập, đến lúc đó tôi sẽ đi cùng cậu, dựa vào tình hình thực tế của cậu mà tăng giảm, tránh cho cậu tập quá sức, cơ thể không chịu nổi."

"Vậy vất vả cho anh rồi, Chính ca." Lâm Lạc Thanh cảm ơn.

Thi Chính phất phất tay: "Không có gì."

Anh ta nói xong, liền lại vội vã đi, dường như chỉ là chạy tới để đưa cho cậu bản kế hoạch này.

Ngô Tâm Viễn nhìn bóng lưng Thi Chính rời đi, lại nhìn kế hoạch trong tay, nở nụ cười: "Cậu ấy còn rất nhiệt tình đấy."

"Ừ." Lâm Lạc Thanh nói: "Ngô ca, anh cảm thấy thế nào? Nếu không có vấn đề gì, đợi thêm một thời gian nữa tôi sẽ nói chuyện ký hợp đồng với anh ấy."

"Được." Ngô Tâm Viễn không có ý kiến gì.

"Vậy đến lúc đó sẽ là người của anh. Ngô ca, anh đừng nói với anh ấy về quan hệ của tôi và Quý Dữ Tiêu nhé."

"Biết rồi." Ngô Tâm Viễn giơ ngón tay cái lên.

Mã Bác Chung ra khỏi lều, thấy ánh mặt trời cũng không tệ lắm, không khỏi lại nghĩ đến Lâm Lạc Thanh, giữa trưa rồi, chắc phải ăn cơm trưa, không biết cậu đã ăn chưa.

Ông nhìn về phía Lâm Lạc Thanh từ xa, cùng trợ lý đi qua.

Lâm Lạc Thanh đang cử tạ, chính xác mà nói là vừa xem kịch bản, vừa nâng tạ tay.

Buổi tối cậu còn muốn đi chạy bộ và nhảy dây, nên chỉ có thể tranh thủ ban ngày, hoàn thành lượng nâng tạ tay mà Thi Chính đã đặt ra.

Ngô Tâm Viễn nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng của cậu khi giơ tạ lên xuống, tò mò đi tới, cầm lấy một quả tạ khác của cậu, sau đó, anh liền im lặng.

Không lẽ quả tạ của anh ta và quả tạ của Lâm Lạc Thanh có khối lượng khác nhau sao?!

Vì sao cậu trông nhẹ nhàng như vậy!

Chẳng lẽ Lâm Lạc Thanh khỏe hơn anh ta!

Ngô Tâm Viễn khó tin, ánh mắt nhìn Lâm Lạc Thanh có phần tinh tế hơn.

Anh ta đang chuẩn bị đổi tạ với Lâm Lạc Thanh, lại thấy Mã Bác Chung đã đi tới, vội vàng buông tạ xuống, cười đi chào hỏi Mã Bác Chung.

Mã Bác Chung nói với anh ta vài câu, liền dừng mắt trên người Lâm Lạc Thanh, ngay sau đó liền thấy cánh tay cậu lên xuống, cùng với quả tạ đen mộc mạc nặng trịch.

Mã Bác Chung: !!!

Sao cậu đột nhiên bắt đầu cử tạ?!

Là ai bảo cậu cử tạ!

Mã Bác Chung nhanh chân đi tới trước mặt Lâm Lạc Thanh, giữa mày nhăn lại: "Tiểu Lâm, cậu đây là làm gì vậy?"

"Rèn luyện." Lâm Lạc Thanh cười khẽ: "Mã lão sư ngài có chuyện gì sao?"

"Giữa trưa rồi, cùng nhau ăn cơm đi." Mã Bác Chung cố gắng lơ đi quả tạ trong tay cậu.

"Cái này e là không được. Hôm nay lượng vận động của tôi vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, còn phải luyện thêm một lát nữa." Lâm Lạc Thanh thành thật nói.

Mã Bác Chung không vui lắm: "Luyện cái gì mà luyện, cậu như vậy không phải rất tốt sao? Luyện mấy cái này làm gì."

Ông ta thật sự không thể lý giải vì sao mỹ thiếu niên lại muốn đi cử tạ, cũng cảm thấy một khi thiếu niên thanh thuần như ánh mặt trời bắt đầu tập thể hình, sẽ không bao giờ còn là vẻ ngoài sạch sẽ thoát tục trước đây nữa.

"Thôi được rồi, đừng luyện nữa, đi ăn cơm đi." Mã Bác Chung nói.

"Vẫn là chưa được, Mã lão sư ngài cứ đi ăn cơm trước đi, lát nữa tôi rèn luyện xong sẽ đi."

Mã Bác Chung:...........

Sắc mặt Mã Bác Chung rõ ràng trầm xuống, ông nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Lạc Thanh khi nói chuyện với ông còn muốn nâng tạ lên xuống, xoay người đi về phía trước, không hề để ý đến cậu.

Trợ lý của ông ta đi sau ông ta vài bước, khi đi ngang qua Lâm Lạc Thanh, nhỏ giọng khuyên cậu: "Tiểu Lâm lão sư, đừng rèn luyện nữa, vẫn là cùng chúng tôi đi ăn cơm đi."

Lâm Lạc Thanh nhìn bóng lưng Mã Bác Chung, cảm thấy tính khí của ông ta đến cũng quá đột ngột, cậu đâu phải cố ý không đi, chẳng phải cậu có việc của mình sao?

Hơn nữa Mã Bác Chung cũng không nói trước với cậu, cậu cũng không đồng ý với ông ta giữa trưa hôm nay cùng nhau ăn cơm mà.

Sao lại đột nhiên giận dỗi như vậy.

Trợ lý của Mã Bác Chung thấy cậu không nói gì, lại thấy Mã Bác Chung càng đi càng xa, chỉ đành buồn bực nhìn cậu một cái, bất đắc dĩ đuổi theo ông ta.

Lâm Lạc Thanh:........Cậu cũng rất bất đắc dĩ được không?!

Cái này là cái gì chứ!

Giống như cậu làm sai vậy?!

Lâm Lạc Thanh quyết định không để ý đến ông ta, tiếp tục xem kịch bản của mình, nâng tạ của mình, dù sao cậu không hổ thẹn với lương tâm, chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, đến mức này sao?!

Thi Chính ở phía xa nhìn, lặng lẽ thở nhẹ ra.

Anh ta nhận hộp cơm của mình, vừa lúc đụng phải Ngô Tâm Viễn đang đến lấy giúp Lâm Lạc Thanh, Ngô Tâm Viễn bảo Tiểu Vương cầm hộp cơm, nên giúp Tiểu Vương xách một chút, cùng nhau đưa qua.

Lâm Lạc Thanh đã nâng tạ xong trở về lều, ngồi trên ghế chờ ăn cơm.

Cậu thò đầu ra ngoài nhìn, vừa lúc thấy Thi Chính và Tiểu Vương cùng nhau trở về, liền vẫy tay bảo anh ta cũng vào ăn cùng.

Thi Chính không từ chối, đi vào.

Anh ta đưa hộp cơm của Lâm Lạc Thanh cho cậu. Lâm Lạc Thanh mở ra, bốn món một canh, món ăn đều là cơm nhà, nhưng cũng may có thịt có rau, trông cũng không tệ lắm.

Cậu nhìn hộp cơm của Thi Chính, quả nhiên, chỉ có hai món, một thịt một rau, so với cậu đơn giản hơn nhiều.

Trước đây cậu ăn cũng là loại cơm hộp này, thậm chí còn tệ hơn, chỉ có một món chay, ăn với một hộp cơm, dù sao cũng là vai phụ không quan trọng, đoàn phim có cung cấp cơm hộp là tốt rồi, còn muốn gì nữa.

Lâm Lạc Thanh gắp chút gà xào ớt trong hộp cơm của mình cho Thi Chính.

Thi Chính vội vàng nói: "Không cần đâu, tôi ăn mấy cái này đủ rồi."

"Nhưng tôi cũng ăn không hết mà." Lâm Lạc Thanh nói: "Anh cứ coi như đổi khẩu vị nếm thử đi."

Thi Chính nghe cậu nói vậy, nhìn miếng thịt gà cậu gắp vào bát mình, trong lòng ấm áp, như nước từ từ được đun nóng.

Anh ta và Lâm Lạc Thanh dạo này cũng thân hơn trước, nên cũng không khách khí nữa, chỉ nói: "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo." Lâm Lạc Thanh cười nói.

Mấy người lúc này mới bắt đầu ăn cơm.

Ăn được một lúc, Lâm Lạc Thanh liền trò chuyện với Thi Chính.

Cậu thật sự không hiểu: "Mã lão sư sao nói giận là giận, tuy rằng tôi không đồng ý ông ấy có lẽ thật sự làm ông ấy không vui, nhưng tôi cũng đâu cố ý, cũng đâu cần thiết phải trực tiếp thay đổi sắc mặt như vậy, làm như là tôi làm sai vậy."

Ngô Tâm Viễn trấn an cậu: "Không phải vấn đề của cậu, buổi chiều tôi sẽ đi tìm ông ấy xem sao, nói chuyện với ông ấy, bảo ông ấy đừng để ý, cậu cũng đừng lo lắng."

"Ừ." Lâm Lạc Thanh gật đầu, dù sao cũng là tiền bối, trước đây ở chung cũng coi như hòa thuận, cậu vẫn không hy vọng đối phương có ý kiến với mình.

"Cảm giác Mã lão sư vẫn rất có cá tính." Lâm Lạc Thanh tế nhị nói.

Ngô Tâm Viễn cười một chút: "Hình như ông ấy thật sự tính tình khá cố chấp."

Anh ta nói xong, quay đầu nhìn Thi Chính: "Trước đây coó có hợp tác với Mã lão sư chưa?"

Thi Chính đương nhiên hợp tác rồi.

Chỉ là thời gian hợp tác qua lâu rồi, khoảng bốn năm trước thì phải, khi đó anh ta vừa mới vào nghề không lâu, liền theo bạn mình cùng vào đoàn phim của Mã Bác Chung.

Khi đó anh ta đóng cũng chỉ là một vai quần chúng, nên Mã Bác Chung chắc là không nhớ rõ anh ta, ông từ trước đến nay đối với những người khác nhau có cách cư xử khác nhau, với những diễn viên quần chúng như họ, ông tự nhiên sẽ không nhớ rõ.

Thi Chính gật gật đầu: "Rất lâu trước kia từng vào đoàn phim của Mã lão sư, nhưng không thể nói là hợp tác, bởi vì tôi không có suất diễn gì nhiều, càng không diễn chung với Mã lão sư, Mã lão sư chắc là không biết sự tồn tại của tôi."

Lâm Lạc Thanh kinh ngạc: "Vậy hai người cũng có duyên thật, vậy mà lại gặp được nhau ở đây?"

"Đúng vậy." Thi Chính cười nói: "Nhưng Mã lão sư chắc là không nghĩ vậy."

Lâm Lạc Thanh thật ra có thể lý giải cách nói của anh ta, bởi vì Mã Bác Chung dường như thật sự không nhớ rõ Thi Chính.

Bạn nhớ rõ đối phương, đối phương lại căn bản không biết sự tồn tại của bạn, loại chênh lệch này, thật đúng là rất khiến người ta thổn thức.

"Không sao đâu Chính ca, tôi tin anh sau này nhất định sẽ nổi tiếng! Khi đó, gặp lại anh, mọi người sẽ đều cảm thấy có duyên."

Thi Chính cười một chút, cảm thấy cậu thật sự đơn thuần và nhiệt tình, anh ta đã không mong đợi mình có thể nổi tiếng. Anh bây giờ, đơn giản là muốn sau này suất diễn có thể nhiều hơn một chút, để anh không cần lo lắng đóng xong bộ này không có bộ sau, diễn xong cảnh này không có kết cục.

Đợi đến ngày nào đó anh ta cảm thấy chán ghét, không thích, anh ta sẽ rời khỏi cái vòng này, một lần nữa đi tìm một công việc khác, làm một người bình thường an ổn.

"Hy vọng vậy." Anh ta nhìn về phía Lâm Lạc Thanh: "Nếu thật sự có ngày đó, tôi nhất định nhớ rõ, cậu là người có duyên nhất với tôi."

"Vậy tôi xin cảm ơn anh trước." Lâm Lạc Thanh cười nói.

Mấy người nói nói cười cười ăn xong cơm, Lâm Lạc Thanh nghỉ ngơi một lát, liền sắp đến cảnh diễn của cậu.

Cậu uống ngụm nước, lại kiểm tra một chút tạo hình của mình, lúc này mới chuẩn bị đi quay phim.

Ngô Tâm Viễn cũng nhân cơ hội này đi tìm Mã Bác Chung, xin lỗi ông ta, nói Lâm Lạc Thanh không cố ý từ chối ông ta, là thật sự bận rèn luyện, nếu ông ta nguyện ý, tối nay mọi người có thể cùng nhau ăn bữa cơm.

Mã Bác Chung nghe anh ta nói vậy, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì: "Rèn luyện quan trọng đến vậy sao? Cậu ta đang yên đang lành rèn luyện cái gì?"

"Chẳng phải Lạc Thanh cảm thấy động tác đánh nhau của mình không đẹp mắt, nên mới muốn rèn luyện một chút, tăng cường sức lực của mình."

Mã Bác Chung nghe hai chữ "sức lực" này, càng thêm bất mãn.

"Cậu ta như bây giờ là được rồi."

"Chẳng phải chính cậu ấy muốn tốt hơn, có chí tiến thủ sao?"

Mã Bác Chung cạn lời, một người trẻ tuổi hơn 20 tuổi thì cần chí tiến thủ cái gì?

Hơn 20 tuổi nên có dáng vẻ của người hơn 20 tuổi!

Đến lúc đó nếu cơ bắp cuồn cuộn, thì còn đẹp gì nữa?!

Như vậy thì khí chất thiếu niên cũng hết!

"Bảo cậu ta đừng rèn luyện." Mã Bác Chung nhìn Ngô Tâm Viễn: "Cậu ta như bây giờ là khá tốt rồi, rèn luyện nữa, ngược lại không hợp với cậu ta."

"Vâng vâng, tôi sẽ để mắt đến cậu ấy, không để cậu ấy rèn luyện quá sức."

Mã Bác Chung:...........

Mã Bác Chung cảm thấy anh ta không hiểu tiếng người.

Cái gì mà không rèn luyện quá sức, chẳng lẽ ông ta nói không phải là đừng rèn luyện sao?!

Đây là cái trình độ lý giải cấp doanh nghiệp gì vậy!

"Anh bảo Lạc Thanh qua đây đi." Ông nói: "Cảnh tối nay còn chưa đối diễn."

"Vâng. Đợi cậu ấy quay xong cảnh này, tôi sẽ bảo cậu ấy đến tìm ngài." Ngô Tâm Viễn đáp.

Còn nguyện ý đối diễn, vậy hẳn là không giận nữa, tuy rằng Ngô Tâm Viễn cũng không rõ chuyện giữa trưa không cùng nhau ăn cơm có gì đáng giận, nhưng anh ta đoán hẳn là Mã Bác Chung cảm thấy mình là một tiền bối chủ động mời, lại bị hậu bối từ chối, khiến ông ta mất mặt.

Cho nên bù cho ông ta một bữa cơm, vậy hẳn là được rồi.

Dù sao, Mã Bác Chung trông vẫn rất thưởng thức Lâm Lạc Thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz