ZingTruyen.Xyz

[PHẦN 1] Tôi làm cha vai ác

Chương 87

Minh_Hana

Lâm Lạc Thanh rất ngạc nhiên khi nhận được video call từ Quý Nhạc Ngư vào buổi tối muộn, nhóc rất ít khi video call cho cậu, phần lớn thời gian cậu đều gọi điện với Quý Dữ Tiêu, phần ít ỏi còn lại là nói chuyện với Lâm Phi - người vừa mới khám phá ra niềm vui của việc video call.

Quý Nhạc Ngư thường chỉ ló mặt vào ống kính khi hai người kia gọi, bây giờ, sao nhóc lại tự mình gọi video cho cậu?

Cậu tiện tay đặt đồ lên bàn, ngồi xuống ghế sofa, nhận cuộc gọi.

Khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Quý Nhạc Ngư và vẻ mặt lạnh nhạt của Lâm Phi lập tức xuất hiện trên màn hình điện thoại, Quý Nhạc Ngư mềm mại gọi cậu: "Ba ba."

Lâm Lạc Thanh khẽ cười: "Sao vậy? Nhớ ba hả? Muộn thế này còn gọi video cho ba."

Quý Nhạc Ngư "ừ ừ" gật đầu: "Ba ba xong việc rồi ạ?"

"Xong rồi." Lâm Lạc Thanh vốn định lát nữa tắm xong sẽ gọi video cho Quý Dữ Tiêu một lát, không ngờ bị hai đứa nhỏ nhanh chân gọi trước.

"Hai đứa tắm xong chưa?" Cậu quan tâm hỏi.

"Rồi ạ." Lâm Phi trả lời cậu.

"Buồn ngủ chưa?"

"Một lát nữa ngủ ạ." Quý Nhạc Ngư nhẹ nhàng nói.

"Vậy hai đứa gọi video cho ba là muốn nhìn ba hả?"

Quý Nhạc Ngư gật đầu, Lâm Phi lắc đầu.

Quý Nhạc Ngư:........

Quý Nhạc Ngư đỡ trán, sao Lâm Phi còn lắc đầu nữa!

Anh phải dỗ ba ba trước, dỗ cho ba vui rồi mới nói anh muốn gì với ba, đây mới là trình tự để xin ba ba giúp đỡ!

Anh có hiểu không hả!

Quý Nhạc Ngư, người từng trải, cảm thấy mình rất am hiểu việc này, vô cùng bất đắc dĩ, rõ ràng, anh trai cậu ham đọc sách, học giỏi kia không học được điều này từ trong sách.

Lâm Lạc Thanh đoán được Quý Nhạc Ngư tìm cậu vào giờ này chắc chắn là có việc, quả nhiên.

Cậu nhìn Lâm Phi, hỏi bé: "Cho nên không phải đơn thuần muốn gặp ba, hai đứa tìm ba có chuyện gì?"

"Cậu đã tìm trường mới cho con." Lâm Phi bình tĩnh nói.

Lâm Lạc Thanh gật đầu: "Cái này cậu biết, trường học không tệ, đợi đến lúc đó để cậu con đưa con đi. Thật ra cậu cũng muốn đưa con đi, nhưng cậu vẫn chưa xong việc, không đi được, nên chỉ có thể cậu con đưa con, nhưng cậu sẽ video call với con."

"Vâng." Lâm Phi đáp.

Bé đáp xong, mới hỏi cậu: "Vậy Tiểu Ngư có thể đi cùng không?"

Lâm Lạc Thanh ngạc nhiên, đây là ý gì? Quý Nhạc Ngư cũng muốn lên lớp một sao?

Cậu quay đầu nhìn Quý Nhạc Ngư, Quý Nhạc Ngư vẻ mặt mong đợi, gật đầu liên tục như gà mổ thóc, biểu đạt đầy đủ ý nguyện của mình.

"Tiểu Ngư con cũng muốn đi?" Lâm Lạc Thanh hiếm lạ nói: "Con chẳng phải không thích đi học sao? Lớp một có thể phiền phức hơn nhà trẻ nhiều đấy."

"Con muốn đi học cùng ca ca." Quý Nhạc Ngư ngoan ngoãn nói: "Con có thể bảo vệ ca ca."

Lâm Phi:...........

Lâm Phi quay đầu nhìn nhóc, ánh mắt kia rõ ràng là tám chữ: Em nói cái gì? Ai bảo vệ ai?

Quý Nhạc Ngư lập tức hạ thấp chiếc cằm nhỏ kiêu ngạo của mình: "Đương nhiên, ca ca cũng có thể bảo vệ con."

Lâm Phi lúc này mới thu hồi ánh mắt đầy ý vị của mình, đổi thành ba phần bất đắc dĩ, ba phần... à không, gần bốn phần dung túng bất lực.

Lâm Lạc Thanh bật cười, cảm thấy hai đứa nhỏ ở chung thật thú vị: "Cho nên con là vì anh con, mới muốn lên lớp một."

Quý Nhạc Ngư gật đầu, bằng không nhóc còn có thể vì cái gì? Vì dậy sớm? Vì học nhiều?

Chẳng phải là vì Lâm Phi sao.

"Vậy con có nghĩ tới, con đi, nếu học không tốt, thầy cô nói con không hiểu thì sao?"

Quý Nhạc Ngư vô cùng tự tin: "Con làm được, hơn nữa anh có thể dạy con mà, anh chắc chắn biết hết, anh dạy con thì con cũng biết."

"Ra là vậy."

"Vậy Phi Phi thì sao?" Lâm Lạc Thanh hỏi bé: "Con cũng muốn Tiểu Ngư cùng con lên lớp một sao?"

Lâm Phi lập tức cảm thấy ánh mắt Quý Nhạc Ngư nhìn về phía mình, thẳng tắp, gắt gao, dường như chỉ cần bé nói một câu không muốn, nhóc sẽ phá tan cái nhà này.

"Vâng." Lâm Phi nhàn nhạt nói.

Lâm Lạc Thanh thật sự có chút kinh ngạc.

Cậu quá hiểu Lâm Phi, cũng rất rõ tính cách quá mức lạnh nhạt của bé.

Lâm Phi vậy mà lại muốn hoặc là nói nguyện ý để Quý Nhạc Ngư đi học cùng mình, đối với Lâm Phi mà nói, quá hiếm có.

Xem ra, ở nơi cậu không biết, Tiểu Phi Phi của cậu và đại ma vương tương lai đã ở chung rất tốt.

"Vậy được rồi." Lâm Lạc Thanh đáp ứng: "Nếu hai đứa đều muốn đi học cùng nhau, vậy thì cùng nhau đi học."

Quý Nhạc Ngư vui sướng: "Ba ba là tốt nhất!"

Lâm Phi thì bình tĩnh nói: "Chỉ là Tiểu Ngư nói, cậu không đồng ý."

Khuôn mặt vừa mới hớn hở của Quý Nhạc Ngư lập tức rũ xuống, biến thành vẻ mặt ủy khuất, vô cùng đáng thương.

Lâm Lạc Thanh:......Kỹ năng diễn xuất của con tốt như vậy, có nghĩ đến phát triển trong giới giải trí không? Con nối nghiệp cha?

Lâm Lạc Thanh hứa hẹn: "Lát nữa cậu sẽ nói chuyện với cậu con, chắc là không có vấn đề gì."

Lý do Quý Dữ Tiêu không muốn Quý Nhạc Ngư đi theo cùng nhau chuyển trường đơn giản chỉ là cảm thấy nhóc nhất thời hứng thú, sợ nhóc không theo kịp, đây không phải vấn đề lớn, không cần vì chuyện này mà làm Quý Nhạc Ngư không vui.

Quý Nhạc Ngư nghe cậu nói vậy, lập tức lại nở nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn ba ba, ba ba là tốt nhất, con yêu ba ba nhiều lắm ~~"

"Thật không? Vậy con hôn ba một cái."

Quý Nhạc Ngư ghé sát vào màn hình hôn cậu một cái, ngây thơ, không khác gì những đứa trẻ khác.

Lâm Lạc Thanh trong lòng mềm nhũn, cảm thấy nhóc như vậy rất tốt, mềm mại biết làm nũng với người thân, hy vọng ba ba có thể giúp đỡ mình.

Như vậy rất tốt, rất bình thường.

Có Lâm Phi ở bên cạnh nhóc, nhóc chắc sẽ không quá mất kiểm soát.

"Phi Phi không hôn cậu một cái sao?" Cậu quay đầu hỏi Lâm Phi.

Lâm Phi cảm thấy hôn kiểu Quý Nhạc Ngư có hơi ngốc, nên bé muốn tìm biểu tượng hôn trong biểu tượng cảm xúc trên điện thoại của Quý Nhạc Ngư, nhưng Quý Nhạc Ngư và Quý Dữ Tiêu trước nay đều gọi điện thoại hoặc nói chuyện trực tiếp, không dùng WeChat, với những người khác thì càng không.

Cho nên nhóc căn bản không có biểu tượng cảm xúc nào, chỉ có mặt cười vàng nhỏ mặc định của WeChat.

Lâm Phi:.........

Đã từng thấy rất nhiều biểu tượng xinh đẹp đáng yêu biết động biết ôm biết hôn biết bế lên cao, Lâm Phi vô cùng ghét bỏ gửi cho Lâm Lạc Thanh một cái mặt cười vàng nhỏ hôn.

Lâm Lạc Thanh bất mãn nói: "Không cần cái này, muốn con hôn cậu, không cần biểu tượng."

Lâm Phi:..........

Mấy ngày không gặp, cậu vẫn thích làm nũng như vậy.

Lâm Phi bất đắc dĩ, giơ tay hôn một cái vào đầu ngón tay, sau đó ấn vào vị trí mặt cậu trên màn hình.

Cái này được rồi chứ.

—Đây là bé học từ trong TV.

Lâm Lạc Thanh bật cười, cảm thấy bé thật đáng yêu: "Con còn biết cái này nữa à, được rồi, vậy cậu nhận cái hôn này của con."

Lâm Phi đắc ý cười một chút, bé biết nhiều thứ lắm!

Lâm Lạc Thanh trêu chọc Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư một hồi, trêu xong, liền giục hai đứa nhanh chóng đi ngủ.

"Vậy ba ba nhớ phải nói với ba con nha." Quý Nhạc Ngư nhắc nhở cậu.

"Yên tâm, nhất định cho hai anh em học cùng một trường."

Quý Nhạc Ngư vui vẻ, học bộ dáng Lâm Phi ấn một cái hôn cho cậu, ngọt ngào nói: "Ba ba ngủ ngon, ba ba cũng đi ngủ sớm một chút, sớm về nhà."

"Ừ."

Lâm Lạc Thanh cười tắt video, gọi cho Quý Dữ Tiêu.

Quý Dữ Tiêu thấy cậu vẫn mặc áo len mỏng, hỏi cậu: "Vừa quay xong à?"

"Ừ." Lâm Lạc Thanh gật đầu: "Vừa xong việc liền nhận được video của cục cưng nhà anh."

"Tiểu Ngư?" Quý Dữ Tiêu nghi hoặc: "Nhóc tìm em có chuyện gì?"

"Chuyện đi học." Lâm Lạc Thanh cười nói: "Tiểu Ngư muốn cùng Phi Phi lên lớp một."

Quý Dữ Tiêu bật cười, vậy mà lại là chuyện này, nhóc còn rất kiên trì đấy.

"Anh không đồng ý à?" Lâm Lạc Thanh hỏi anh: "Vì sao? Sợ nhóc nghe không hiểu sao?"

"Nghe giọng em thế này, em đồng ý rồi à?" Quý Dữ Tiêu nghi hoặc nói.

Lâm Lạc Thanh gật đầu: "Ừ, em thấy đây không phải chuyện gì lớn, nhóc thích, nhóc muốn đi, vậy thì đi thôi."

"Em chiều nhóc quá rồi đấy." Quý Dữ Tiêu bất đắc dĩ: "Nhóc đây là nhảy lớp, người ta lớp một khai giảng lâu rồi, nhóc cái gì cũng chưa học đâu, lúc này chuyển vào, anh thấy nhóc chỉ càng không muốn đi học thôi."

"Cũng không thể nói như vậy," Lâm Lạc Thanh khuyên anh: "Nội dung lớp một đâu có khó, hồi đó bọn mình nhiều đứa trẻ không học nhà trẻ hoặc lớp tiền tiểu học, trực tiếp lên lớp một đấy thôi. Hơn nữa Tiểu Ngư thông minh như vậy, bây giờ tuy chương trình lớp một đã dạy một ít, nhưng cũng chỉ nửa học kỳ, để Phi Phi kèm cho nhóc một chút, nhóc chắc chắn theo kịp."

"Em rất tin tưởng nhóc nhỉ, vậy nhỡ nhóc không theo kịp thì sao?"

"Anh cũng quá coi thường cháu trai anh đi? Đó chính là con trai ruột của anh trai anh, cháu trai ruột của anh, anh và anh trai anh đều là thiên chi kiêu tử, nhân trung long phượng, con của anh ấy, cháu trai anh chẳng lẽ lại không học được chương trình học giai đoạn đầu của lớp một? Em không tin."

Quý Dữ Tiêu cảm thấy lời này hình như cũng có đạo lý, anh trai anh giỏi giang như vậy, là học bá toàn năng, không lẽ con trai anh ấy lại là học tra.

"Vậy Phi Phi có nguyện ý dạy kèm cho nhóc không?"

"Chắc chắn nguyện ý." Lâm Lạc Thanh thấp giọng nói: "Quan hệ của hai đứa khá tốt, cảm giác còn tốt hơn em tưởng một chút, em thấy Phi Phi rất cưng chiều nhóc."

"Thôi được." Quý Dữ Tiêu thở dài: "Ba người các em bây giờ đều đứng trên cùng một chiến tuyến, anh nếu còn khăng khăng không đồng ý, vậy ngược lại có vẻ anh bất cận nhân tình. Vậy cứ theo ý nhóc đi, chỉ là vất vả Phi Phi."

"Cũng vất vả Quý tổng của chúng ta." Lâm Lạc Thanh cười nói.

"Vậy vẫn là em vất vả đi. Thật là làm khó tiểu Ngư, đã học được đường cong cứu quốc, anh không đồng ý liền đi tìm em, nhóc còn rất lanh lợi đấy."

"Không hổ là cháu trai ruột của anh, đúng là thông minh."

Quý Dữ Tiêu cười một tiếng, không nói gì.

Hai người trò chuyện một lát, thấy thời gian không còn sớm, Quý Dữ Tiêu liền bắt đầu giục Lâm Lạc Thanh đi tắm rửa ngủ.

Lâm Lạc Thanh không nỡ, lại quấn lấy anh nói một hồi lâu, mới lưu luyến nói tạm biệt, đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.

Quý Dữ Tiêu đẩy xe lăn ra khỏi thư phòng, đi đến phòng Quý Nhạc Ngư.

Quý Nhạc Ngư và Lâm Phi đang nằm trên giường xem máy tính bảng, nghe thấy tiếng động, hai người đồng thời quay đầu lại.

Quý Nhạc Ngư cười gọi anh: "Ba ba."

Quý Dữ Tiêu nhìn cậu cháu trai nhỏ hoạt bát đáng yêu của mình, vẫy tay bảo nhóc lại đây.

Quý Nhạc Ngư tò mò vén chăn xuống giường, vừa đi đến trước mặt Quý Dữ Tiêu, đã bị anh nắm lấy mặt.

Quý Nhạc Ngư: ???

"Con cũng thông minh lắm đấy." Quý Dữ Tiêu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc lắc lắc: "Biết chỗ ba không được, liền đi tìm ba ba kia của con."

Quý Nhạc Ngư:......

Quý Nhạc Ngư mở to đôi mắt to vô tội, cố gắng làm nũng.

Quý Dữ Tiêu cười buông tay, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nhóc: "Thôi được, nếu con thông minh như vậy, vậy ba tin con có thể theo kịp chương trình lớp một, đừng làm ba thất vọng nhé ~"

Quý Nhạc Ngư vội vàng gật đầu: "Con nhất định sẽ học hành chăm chỉ."

Quý Dữ Tiêu mới không tin mấy lời ma quỷ của nhóc, tự biết mình đi bảo bối, con sẽ học hành chăm chỉ? Vậy thì heo nái cũng biết trèo cây! Con vốn không phải là người thích học hành!

Cho nên chuyện học hành chăm chỉ này, vẫn là đợi con lớn lên rồi nói sau.

Quý Dữ Tiêu cũng không vội, hồi nhỏ anh chẳng phải cũng không thích đi học sao, mãi đến cấp ba mới rốt cuộc có chút ý thức học tập, bắt đầu nghiêm túc làm bài tập, nghiêm túc thi cử, cho nên Quý Nhạc Ngư chỉ cần thức tỉnh ở cấp ba là được, trước đó, anh sẽ giống như anh trai anh đối với anh vậy, đối với con trai anh cũng mở một mắt nhắm một mắt, cho nhóc tự do không thích học.

Nhưng lời này đương nhiên không thể nói thẳng với Quý Nhạc Ngư, bởi vậy trên mặt anh vẫn là vẻ dịu dàng: "Ừ, ba tin con."

Quý Nhạc Ngư hài lòng, vui vẻ nói: "Cảm ơn ba ba."

"Không khách sáo." Quý Dữ Tiêu ôm nhóc hôn hôn.

Anh hôn xong, nhìn về phía Lâm Phi, đẩy xe lăn đến trước giường, rất công bằng ôm Lâm Phi, hôn một cái lên mặt bé.

Lâm Phi bất ngờ, thoáng có chút kinh ngạc, lại không biểu hiện ra ngoài.

"Đợi thêm hai ngày, ba đưa hai đứa cùng nhau đi nhập học." Quý Dữ Tiêu nói.

Lâm Phi gật đầu: "Ừ."

"Vậy được, hai đứa ngủ đi, ngủ sớm một chút nhé, đừng chơi muộn quá."

Quý Nhạc Ngư ôm cánh tay anh hỏi: "Ba ba không ngủ cùng chúng con sao?"

Quý Dữ Tiêu thật ra rất muốn ngủ cùng bọn nhỏ, chỉ là anh đã ba ngày không ngủ, nên hôm nay anh cần uống thuốc ngủ, anh không muốn uống thuốc buổi tối rồi ngủ chung với Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư, sợ mình gặp ác mộng, làm phiền hai đứa nhỏ.

"Ba ba hôm nay còn có việc chưa xong, ngày mai ngủ với các con nhé?"

"Vâng ạ." Quý Nhạc Ngư ngoan ngoãn nói.

"Ngoan lắm."

Quý Dữ Tiêu xoa đầu nhóc, lại xoa đầu Lâm Phi, chậm rãi rời khỏi phòng.

Quý Nhạc Ngư vẫn đợi đến khi Quý Dữ Tiêu đi rồi, mới đắc ý nói với Lâm Phi: "Sao hả, em đã bảo tìm cậu anh có ích mà?"

Nhóc kiêu ngạo nghiêng đầu nhỏ: "Em biết mà, ba ba chắc chắn sẽ nghe lời cậu anh."

Lâm Phi ngồi trên giường, suy nghĩ về mối quan hệ hiện tại, Quý Nhạc Ngư nghe bé, bé nghe Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu, Quý Dữ Tiêu nghe Lâm Lạc Thanh, vậy thì trong nhà bọn họ, người làm chủ tương đương là Lâm Lạc Thanh sao?

Cái này có chút không giống với những gì bé nghĩ, bé còn tưởng là Quý Dữ Tiêu chứ.

"Sau này chúng ta mà có chuyện khác, cứ nói với cậu anh trước, rồi sau đó nói với ba em." Quý Nhạc Ngư vừa nói vừa gật đầu.

Lâm Phi:......Em đối xử với ba em như vậy thật sự ổn sao?

Quý Nhạc Ngư hiển nhiên không cảm thấy có vấn đề gì, nhóc bây giờ đã rất chắc chắn, mặc kệ là ba ruột hay Quý Dữ Tiêu, họ đều nghe lời vợ mình, cho nên chỉ cần ma ma đồng ý hoặc Lâm Lạc Thanh đồng ý, vậy là được.

Nhóc lắc lắc đầu nhỏ, cảm thấy mình thật là một thiên tài nhỏ.

Chuyện chuyển trường rất nhanh được giải quyết, Quý Dữ Tiêu tự mình đưa Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư đến trường mới.

Anh giao hai đứa nhỏ cho giáo viên chủ nhiệm lớp, hy vọng cô ấy có thể dẫn dắt các bé thật tốt.

Cô chủ nhiệm lớp nhận lấy hai củ khoai lang nóng bỏng tay này, vẻ mặt ôn hòa, trong lòng thì lo lắng cho việc học hành và phẩm chất của hai đứa trẻ.

—Tất cả phụ huynh chuyển trường đến đều nói con mình học giỏi ngoan ngoãn, nhưng số người thực sự học giỏi ngoan ngoãn thì ít vô cùng, đặc biệt đây còn một lúc đến hai đứa!

Cô dẫn Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư vào lớp, giới thiệu hai đứa với các bạn, sau đó sắp xếp chỗ ngồi cho hai đứa.

Tan học, cô giáo gọi lớp trưởng lên văn phòng, bảo cậu giúp đỡ chăm sóc các bạn mới, xem có cần giúp đỡ gì không.

Lớp trưởng là một cậu bé da hơi ngăm, rất nhiệt tình, rời khỏi văn phòng liền làm theo lời cô giáo đến chỗ bàn của Quý Nhạc Ngư và Lâm Phi.

Quý Nhạc Ngư đi vệ sinh, trên chỗ ngồi chỉ có Lâm Phi.

Lớp trưởng nhỏ thấy bé mặt lạnh tanh, bất giác hạ giọng: "Tớ tên Tưởng Đình, là lớp trưởng, nếu cậu có gì không hiểu hoặc cần giúp đỡ, có thể nói với tớ."

Lâm Phi không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nói: "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo." Tưởng Đình cười nhìn bé, cậu ta thấy Lâm Phi là học sinh chuyển trường, sợ tiến độ học tập của họ khác nhau, vì thế ngồi xuống chỗ của Quý Nhạc Ngư, nhỏ giọng hỏi bé: "Cậu học đến đâu rồi?"

Lâm Phi:.........

Lâm Phi im lặng mở sách, chỉ vào chỗ mình đã học.

Tưởng Đình ghé sát vào nhìn thoáng qua, Lâm Phi bất giác né sang một bên, lạnh lùng.

Quý Nhạc Ngư vừa đi vệ sinh xong trở lại lớp, liền thấy cảnh này.

Nhóc kinh ngạc chớp chớp mắt, đây là chuyện gì?

Sao nhóc vừa đi vệ sinh, đã có người ngồi vào chỗ nhóc?

Còn vẻ mặt muốn nói chuyện với Lâm Phi nữa?

Cậu ta muốn kết bạn với Lâm Phi sao?

Như vậy sao được!

Bé đã có bạn rồi!

Nhóc chính là người bạn tốt nhất, quan trọng nhất, duy nhất của Lâm Phi, không ai có thể chia cắt họ!

Không được có bạn khác!

Nhóc hừ một tiếng, tức giận đi tới.

"Đây là chỗ của tớ." Quý Nhạc Ngư đi đến bên cạnh Tưởng Đình, giọng nói rất lớn.

Tưởng Đình vội vàng đứng lên, giải thích với nhóc: "Tớ chỉ ngồi một chút thôi, cậu vừa nãy không có ở đây."

"Bây giờ tớ ở đây."

Tưởng Đình thấy nhóc hếch cằm, dường như có chút hung dữ, im lặng trả lại chỗ ngồi cho nhóc, đi đến bên bàn của Lâm Phi.

Quý Nhạc Ngư trừng mắt nhìn cậu ta: "Cậu còn không đi à?"

Tưởng Đình: ..............

"Tớ muốn xem các cậu học đến đâu rồi." Cậu ta tốt tính nói.

Quý Nhạc Ngư đang định nói không cần cậu ta xem, lại cảm thấy mặt mình bị nắm.

Quý Nhạc Ngư: ???

Nhóc cúi đầu, quả nhiên là Lâm Phi.

"Ngồi xuống." Lâm Phi nói với nhóc.

Quý Nhạc Ngư không tình nguyện ngoan ngoãn ngồi xuống ghế của mình, Lâm Phi xoa đầu nhóc: "Ngoan."

Quý Nhạc Ngư được dỗ dành, liền vui vẻ, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Tưởng Đình, thấy chưa? Chúng tôi mới là bạn tốt, anh ấy thích nhất là tớ!

Nhóc đang đắc ý, liền thấy Lâm Phi quay đầu nói với Tưởng Đình: "Các cậu học đến đâu rồi?"

Quý Nhạc Ngư: ???

Sao anh ấy còn nói chuyện với cậu ta!

Anh ấy chẳng phải ngày thường đều không thích nói chuyện sao?!

Quý Nhạc Ngư lại không vui, nhóc đang chuẩn bị đuổi người lần nữa, lại cảm thấy trên đầu nặng trĩu, Lâm Phi lại xoa đầu nhóc một cái.

Quý Nhạc Ngư:............

Thôi được, chỉ một câu thôi, vẫn là hỏi học đến đâu rồi, cứ để cậu ta trả lời rồi đuổi đi sau.

Tưởng Đình cúi đầu lật lật sách của Lâm Phi, chỉ cho bé: "Chỗ này. Chỉ hơn các cậu một chút thôi, không nhiều lắm."

Lâm Phi hiểu rõ: "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo." Tưởng Đình nở nụ cười.

Cậu ta chỉ cho Lâm Phi từng chỗ tiến độ học tập của họ, thân thiện nói: "Cậu có vấn đề gì không hiểu cứ hỏi tớ."

Quý Nhạc Ngư: ... Sao cậu ta còn chưa đi vậy.

Lâm Phi: "Cảm ơn."

Quý Nhạc Ngư: Anh ấy vậy mà lại trả lời cậu ta!!!

"Vậy tớ đi trước."

Quý Nhạc Ngư: Cuối cùng cũng chịu đi!

"Ừ."

Quý Nhạc Ngư: Ừ ừ, đi nhanh đi nhanh.

Tưởng Đình làm theo lời cô giáo giúp đỡ xong bạn mới, liền chuẩn bị rời đi, trước khi đi, cậu ta lại nhìn Quý Nhạc Ngư đang nằm bò trên bàn, không chớp mắt nhìn về phía họ.

Quý Nhạc Ngư không nói gì, nhíu nhíu mày, sao còn chưa đi, chẳng phải vừa nói là đi rồi sao? Còn ở đây làm gì?

"Cậu cũng vậy, có gì không hiểu cứ hỏi tớ." Tưởng Đình nhẹ giọng nói, cậu ta không hiểu lắm sao cậu bạn mới này trông nhỏ nhắn xinh xắn, lại vừa đáng yêu vừa hung dữ, giống con mèo nhỏ nuôi trong nhà, rõ ràng rất đáng yêu, rồi lại tùy thời giơ móng vuốt nhỏ của mình lên.

Nhưng Tưởng Đình cảm thấy mình là lớp trưởng mà, đương nhiên phải giúp đỡ chăm sóc bạn mới, cho dù bạn mới có đáng yêu hay hung dữ, cũng không thể bỏ mặc như vậy, cho nên cậu ta không so đo mà đưa tay hữu nghị với Quý Nhạc Ngư.

Quý Nhạc Ngư "ồ" một tiếng, coi như trả lời, trong lòng thì thúc giục cậu ta đi nhanh đi nhanh, mau chóng đi đi.

Tưởng Đình đi rồi, Quý Nhạc Ngư lập tức ngồi thẳng người, rời khỏi bàn trừng mắt Lâm Phi, bắt đầu hạch tội: "Sao anh lại nói nhiều với cậu ta như vậy hả! Em vừa mới đi, chỉ đi vệ sinh thôi, anh đã muốn kết bạn mới rồi, không được!"

Lâm Phi: ... Sao bé lại muốn kết bạn mới chứ?

Bé đến bạn cũ còn không có có được không?

"Anh không có."

"Vậy anh còn nói chuyện với cậu ta!"

"Anh muốn biết bọn họ học đến đâu rồi."

"Vậy bây giờ anh đã biết rồi, sau này không cần nói chuyện với cậu ta nữa."

Lâm Phi:.........

Quý Nhạc Ngư bĩu môi nói lý lẽ: "Sau này anh đừng để người khác ngồi vào chỗ em, đây là của em."

"Ừ."

"Cũng không được để người khác ngồi vào chỗ anh, đó là của anh."

"... Ừ."

"Cũng không được nói chuyện với bọn họ, không được kết bạn với bọn họ, không được thừa lúc em không có ở đây mà lén lút chơi với người khác."

Lâm Phi:......Sao nhóc lại có nhiều "không được" như vậy hả? Nhóc thật sự rất có lý.

"Nghe thấy không?" Quý Nhạc Ngư lắc lắc cánh tay bé.

"Đọc sách đi." Lâm Phi nhìn nhóc một cái.

"Anh còn chưa đồng ý với em đâu." Quý Nhạc Ngư thúc giục bé: "Anh đồng ý với em trước đi."

"Ngoan." Lâm Phi xoa đầu nhóc.

Quý Nhạc Ngư lập tức bổ sung: "Cũng không được nói 'ngoan' với bọn họ."

Lâm Phi:.......

Lâm Phi mạnh tay xoa vài cái lên đầu nhóc, tốt lắm, lại thêm một khuyết điểm mới, nhóc rốt cuộc có bao nhiêu khuyết điểm vậy? Sao một người lại có thể có nhiều khuyết điểm như vậy chứ?!

Lâm Phi cảm thấy, bé cũng rất khó khăn khi đối diện với một đứa trẻ.

Buổi tối, Lâm Phi chọn giờ ăn cơm xong, gửi cho Lâm Lạc Thanh một biểu tượng thăm dò trên WeChat.

Bé thường trước khi gọi video cho Lâm Lạc Thanh thường gửi một biểu tượng trước, nếu cậu trả lời rất nhanh, tức là cậu không bận, bé sẽ video call cho cậu, nếu Lâm Lạc Thanh khuya mới trả lời, vậy có nghĩa là cậu rất bận, Lâm Phi cũng sẽ không làm phiền cậu.

Không lâu sau, Lâm Lạc Thanh gửi lại cho bé một biểu tượng ôm, Lâm Phi nhìn, đoán cậu không bận. Bé đang chuẩn bị gọi cho Lâm Lạc Thanh, liền nghe thấy điện thoại reo, Lâm Lạc Thanh đi trước một bước, đã gửi lời mời video call cho bé.

Lâm Phi lập tức nhận cuộc gọi, ngồi ngay ngắn bên bàn, nhìn cậu.

"Con ăn cơm xong chưa?" Lâm Lạc Thanh hỏi bé.

Lâm Phi gật đầu: "Cậu ăn cơm chưa?"

Lâm Lạc Thanh cho bé xem hộp cơm trên bàn mình: "Đang chuẩn bị ăn đây, hôm nay thế nào? Ngày đầu tiên đến trường mới cảm thấy thế nào? Thầy cô bạn bè có bắt nạt con không? Nội dung học có khó không, con có gì không hiểu không?"

Lâm Phi lắc đầu, trả lời cậu từng cái một: "Không ai bắt nạt con, không khó, không có gì không hiểu."

"Vậy cảm thấy thế nào?" Lâm Lạc Thanh hỏi bé.

"Cũng vậy thôi." Lâm Phi nhàn nhạt nói: "Trường học chẳng phải đều giống nhau sao?"

Lâm Lạc Thanh:........

Thôi được, có lẽ trong mắt Lâm Phi, trường học đều chỉ là nơi để đi học, nên quả thật không khác nhau nhiều.

"Vậy con có muốn học ở trường mới này không? Hay là con muốn đổi trường khác?"

"Có thể ở trường này." Lâm Phi nói, dù sao đều là nghe giảng bài, đọc sách, chỗ nào cũng giống nhau.

"Vậy được." Lâm Lạc Thanh thấy bé đồng ý, cũng yên tâm rồi: "Vậy cứ ở trường này trước đã, nếu sau này con cảm thấy thầy cô hoặc không khí học tập không tốt, con lại nói với cậu, chúng ta sẽ đổi lớp hoặc trường."

"Vâng."

"Vậy Tiểu Ngư thì sao?" Lâm Lạc Thanh hỏi bé: "Tiểu Ngư thích nghi không?"

Lâm Phi gật đầu.

Bé nhớ ra gì đó hỏi Lâm Lạc Thanh: "Trước cậu nói cá bơi trong nước là giao, chim bay trên trời là rồng, vậy Tiểu Ngư là gì? Chỉ là cá thôi sao?"

Lâm Lạc Thanh bật cười, cậu nói: "Tiểu Ngư cũng có thể là rồng, nhưng Tiểu Ngư muốn hóa thành rồng, phải cá chép vượt vũ môn, cho nên con phải giúp em?"

"Giúp thế nào?" Lâm Phi không hiểu lắm.

"Chính là trông nom em, quản em, bảo em ngoan ngoãn. Chỉ cần em luôn ngoan ngoãn, em cũng sẽ là rồng."

Lâm Phi nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, khuyết điểm của nhóc quả thật quá nhiều, thật sự cần có người trông nom.

"Vâng." Bé đáp.

Lâm Lạc Thanh thấy bé đáp ứng dứt khoát như vậy, lại có chút sợ bé ủy khuất mình, vội nói: "Con nguyện ý đương nhiên là tốt, như vậy hai đứa cũng có bạn, nhưng mà Phi Phi, cho dù con nguyện ý giúp em, nhưng con cũng không cần ủy khuất mình, nếu con cảm thấy em làm con không vui hoặc em làm gì quá đáng, con cũng không cần chịu đựng, phải nói với cậu, dù sao con cũng vẫn là một đứa trẻ, con vui vẻ hạnh phúc cũng rất quan trọng."

Lâm Phi ngoan ngoãn "ồ" một tiếng, lại nói đỡ cho Quý Nhạc Ngư: "Em ấy rất ngoan."

"Thật không?"

"Vâng." Lâm Phi gật đầu.

"Vậy thì tốt rồi." Lâm Lạc Thanh cười nói: "Vậy con giúp cậu trông em nhiều một chút. À đúng rồi, trong học tập cũng giúp cậu để mắt đến em, cậu con cũng lo em không theo kịp chương trình lớp một của các con, nên con dạy em, bằng không đến lúc thi cuối kỳ em thật sự đứng cuối lớp, cậu con sẽ buồn bực."

"Vâng." Lâm Phi đáp.

"Ngoan lắm." Lâm Lạc Thanh nhìn bé, đầy vẻ yêu thích: "Phi Phi sao con ngoan thế hả? Còn giỏi nữa! Cậu thật sự quá tự hào, chắc chắn đời trước cậu làm chuyện tốt gì nên mới có được đứa cháu ngoại ưu tú lại lương thiện như con!"

Lâm Phi:...........

Tai Lâm Phi lại có chút nóng lên.

Bé từ trước đến nay không quá biết cách ứng phó với Lâm Lạc Thanh như vậy, vội vàng nói: "Con muốn đi làm bài tập."

"Cậu hôn một cái nào ~" Lâm Lạc Thanh nói, học bé lần trước, hôn lên ngón tay mình, rồi ấn vào vị trí mặt Lâm Phi trên màn hình.

Lâm Phi còn chưa kịp xấu hổ, đã nghe thấy Lâm Lạc Thanh nói với bé: "Con cũng hôn cậu một cái đi."

Lâm Phi chỉ đành học theo cậu, ấn ngón tay vừa hôn lên vị trí mặt cậu trên màn hình.

Bé ấn xong, thu tay lại, nhìn nụ cười của Lâm Lạc Thanh trên màn hình, có chút nhớ cậu, lại có chút ngượng ngùng.

"Khi nào thì cậu về ạ?" Bé nhẹ giọng nói.

Lâm Lạc Thanh cười đến mắt cong cong: "Con nhớ cậu à?"

"Mới không có." Lâm Phi miệng trái lòng phủ nhận.

Lâm Lạc Thanh lập tức giả bộ đau khổ: "Con không nhớ cậu, vậy cậu còn về làm gì."

Lâm Phi:..........

"Cậu con nhớ cậu." Bé chữa cháy nói.

"Vậy hôm nào cậu đi gặp cậu con."

Lâm Phi:........

"Tiểu Ngư cũng nhớ cậu."

"Vậy hôm nào cậu video call cho nhóc một chút."

Lâm Phi:.........

Lâm Lạc Thanh nhìn bé: "Còn có ai nhớ cậu không?"

"Bà Trương nhớ cậu." Lâm Phi vội vàng nói.

"Vậy lát nữa cậu gọi điện thoại cho dì."

Lâm Phi:............

Lâm Lạc Thanh cố ý nói: "Thế này tốt, đều gặp mặt hoặc liên lạc rồi, càng không cần về."

Lâm Phi:...........

Lâm Phi hiếm khi mím môi, tỏ vẻ có chút bất mãn.

Lâm Lạc Thanh nhìn vẻ mặt bướng bỉnh nhỏ nhắn của bé, trong lòng thích thú, cũng không trêu bé nữa: "Thôi vậy, cậu vẫn là về đi, ai bảo cậu nhớ con , dù con không nhớ cậu, nhưng cậu chính là ngày nào cũng nhớ con đấy. Haizz, đáng thương cậu nhớ con như vậy, con lại không nhớ cậu."

Lâm Phi:...........

Lâm Phi lúc này có chút hối hận vì vừa nãy nói không nhớ cậu, bé rõ ràng cũng rất nhớ Lâm Lạc Thanh.

Bé im lặng cúi đầu, lại đột nhiên thấy biểu tượng trên WeChat, trong đầu Lâm Phi lập tức hiện lên điều gì đó, bé vươn tay lật lật biểu tượng Lâm Lạc Khê lưu, quả nhiên tìm được biểu tượng mình muốn.

"Con cúp máy đây." Lâm Phi ngẩng đầu nói với Lâm Lạc Thanh: "Bye bye."

"Nhanh vậy đã cúp rồi à." Lâm Lạc Thanh ngạc nhiên, nhưng mà cậu xưa nay chiều theo Lâm Phi, nên cũng không làm khó bé: "Vậy ngày mai cậu lại nói chuyện với con, con đi ngủ sớm một chút."

"Vâng." Lâm Phi nói xong, cúp cuộc gọi video.

Sau đó liền gửi biểu tượng mình ưng ý qua.

Lâm Lạc Thanh vừa cúp video, lại thấy trên màn hình nhanh chóng hiện ra một biểu tượng —chú hổ con ngốc nghếch ôm gối đầu, trên đầu có hai chữ: Nhớ anh.

Lâm Lạc Thanh không khỏi bật cười, cậu đã bảo sao Lâm Phi đột nhiên vội vàng cúp điện thoại, hóa ra là thế này, thật đúng là đáng yêu.

Lâm Lạc Thanh nhanh chóng gửi lại cho anh một biểu tượng hôn, đánh chữ nói: 【Cậu cũng nhớ con.】

【Đặc biệt đặc biệt đặc biệt nhớ con.】

Lâm Phi nhìn tin nhắn trả lời của cậu, lặng lẽ nhếch khóe môi.

Sau đó bé liền thấy Lâm Lạc Thanh gửi một tin nhắn thoại đến, bé vươn tay, cẩn thận chạm nhẹ, nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lâm Lạc Thanh:【Ngủ ngon nhé, cục cưng của cậu.】

Ngủ ngon, Lâm Phi thầm nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz