ZingTruyen.Xyz

[PHẦN 1] Tôi làm cha vai ác

Chương 46

Minh_Hana

"Sao lại không cần thiết chứ!" Lâm Lạc Thanh khuyên anh, "Khám sức khỏe, bất kỳ lúc nào cũng rất cần thiết, đặc biệt là trước và sau khi kết hôn."

"Cho nên em cảm thấy cơ thể anh có vấn đề?"

Em đây không phải lo lắng sao, Lâm Lạc Thanh thầm nghĩ, bằng không sao một năm sau anh lại không còn.

"Em chủ yếu là cảm thấy mọi người đều khám sức khỏe trước khi kết hôn, chúng ta cũng nên khám sức khỏe trước khi kết hôn, như vậy mới giống mọi người chứ."

"Vậy mọi người trước khi kết hôn còn chụp ảnh cưới nữa đấy, chúng ta có chụp đâu."

"Nếu anh muốn, chúng ta cũng có thể," Lâm Lạc Thanh không có ý kiến gì, "Thậm chí anh muốn mặc váy cưới cũng được."

Quý Dữ Tiêu bị nửa câu sau của cậu làm cho dở khóc dở cười, anh nhéo nhéo mặt Lâm Lạc Thanh: "Em mặc váy cưới cũng không khác gì mấy."

"Vậy vẫn là không được." Lâm Lạc Thanh từ chối.

Quý Dữ Tiêu cười khẽ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Thật sự không cần thiết, chức năng thận của anh không có vấn đề."

Lâm Lạc Thanh: Cái này thì liên quan gì đến chức năng thận?

"À." cậu ngơ ngác nói.

Quý Dữ Tiêu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu, cạn lời: "Động cơ của anh cũng không thành vấn đề."

Lâm Lạc Thanh:.............

"Sau đó thì sao?"

Quý Dữ Tiêu:..........

Quý Dữ Tiêu thở dài: "Anh chỉ là muốn chọn thời điểm thích hợp thôi."

"Đi khám sức khỏe?" Lâm Lạc Thanh thận trọng hỏi.

Quý Dữ Tiêu:.............

"Cùng em khám phá bí mật sinh mệnh."

"??? Chúng ta không phải đang nói chuyện khám sức khỏe sao?" Lâm Lạc Thanh khó hiểu.

Quý Dữ Tiêu lại lần nữa búng trán cậu một cái: "Còn giả vờ nữa, em muốn anh đi khám sức khỏe chẳng phải là cảm thấy cơ thể anh bây giờ không ổn, cho nên mới không làm cái này cái kia sao?"

Lâm Lạc Thanh: ???!!!

Lâm Lạc Thanh cảm thấy cậu bị oan!

Cậu rõ ràng chỉ là lo lắng cho sức khỏe của anh!

Chuyện bọn họ không lái xe hoàn toàn không liên quan!

"Anh hiểu lầm em rồi, em không có ý đó, em chỉ đơn thuần muốn cả hai chúng ta kiểm tra sức khỏe một chút."

"Sau đó xem xem anh có phải bị sinh lý yếu không."

"Em không có." Lâm Lạc Thanh muốn khóc không ra nước mắt, "Em chỉ muốn xem các chỉ số cơ thể của chúng ta thôi."

"Sau đó xem xem anh có phải thận hư hoặc động cơ không nhạy không."

Lâm Lạc Thanh:...........

Lâm Lạc Thanh từ bỏ.

Một người đơn thuần muốn xem rốt cuộc cơ thể anh có vấn đề gì để em còn cứu vớt được, vậy mà anh cứ lao đầu một cách điên cuồng vào cái hướng xe cộ!

Rốt cuộc trong đầu anh toàn là những cái đó là sao!

Có thể đừng cả ngày chỉ nghĩ đến xe được không hả!

Lâm Lạc Thanh thở dài, quyết định hôm nào lại nói chuyện khám sức khỏe với anh.

Cậu chống nửa người trên dậy, chuẩn bị ngồi dậy, Quý Dữ Tiêu ấn tay một cái, lại ấn cậu xuống đùi mình.

"Lại làm sao vậy?" Lâm Lạc Thanh khó hiểu.

"Điện thoại của em." Quý Dữ Tiêu từ phía sau lấy điện thoại của cậu ra, đưa cho cậu, "Ba em lúc nãy gọi cho em, nhưng anh không nghe, sau đó ông ấy gửi cho em mấy cái WeChat, anh cũng không xem."

"À." Lâm Lạc Thanh đáp lời, cầm lấy điện thoại.

Anh tiện tay mở khóa, bấm vào WeChat, vừa mở ra, liền nhìn thấy một con số quen thuộc -- 300 vạn.

Lâm Lạc Thanh: !!!

Lâm Lạc Thanh lập tức úp điện thoại xuống, chột dạ nhìn Quý Dữ Tiêu, nhưng rất nhanh cậu phản ứng lại, hướng này Quý Dữ Tiêu căn bản không nhìn thấy.

Vì thế cậu lại cầm điện thoại lên, nhìn tin nhắn trên đó, vừa nhìn, Lâm Lạc Thanh liền nhịn không được cười.

Quý Dữ Tiêu không nghe điện thoại của cha Lâm, cha Lâm nghĩ lầm là cậu không nghe, cảm thấy cậu không biết điều, bảo cậu nhanh chóng về nhà, bằng không sẽ nói cho Quý Dữ Tiêu chuyện lúc đó cậu bảo Trần Phượng đưa cho cậu 300 vạn mới chịu kết hôn với Quý Dữ Tiêu.

Thật đúng là không biết xấu hổ.

Nhưng mà một người có thể tìm tiểu tam khi vợ còn sống, vợ chết liền đón tiểu tam vào cửa sau đó đuổi con gái vừa tròn 18 tuổi và con trai vị thành niên ra ngoài, vốn dĩ, cũng chẳng có mặt mũi gì.

Cậu thu điện thoại về, nhìn Quý Dữ Tiêu, quyết định tự mình nói rõ chuyện này trước.

Lâm Lạc Thanh nghĩ nghĩ, trở mình, ghé sát vào Quý Dữ Tiêu, vẻ mặt ôn nhu: "Ca, anh biết em yêu thầm anh mười lăm năm, si tình không đổi, một lòng một dạ, nhưng mãi vẫn không có kết quả, đúng không?"

Quý Dữ Tiêu:..... Nếu em không đột nhiên nhấn mạnh cái nhân thiết này của mình với anh.

Quý Dữ Tiêu híp mắt, nhéo cằm Lâm Lạc Thanh lắc lắc: "Cho nên?"

"Cho nên để có thể thuận lợi kết hôn với anh, em thật sự đã đấu trí đấu dũng với mẹ kế một phen."

"Ồ?" Quý Dữ Tiêu rất hứng thú.

Lâm Lạc Thanh gật đầu: "Thật sự, ngay từ đầu anh chẳng phải muốn kết hôn với em trai em sao?"

Quý Dữ Tiêu khẽ gật đầu, đúng vậy, ban đầu anh quả thật có ý định đó.

Khi đó anh một lòng chỉ nghĩ đến kẻ đứng sau màn, cho nên muốn mượn hôn nhân để ngụy trang tốt hơn, Lâm Lạc Kính lớn lên cũng được mà lại không có đầu óc, tham tài háo lợi, xuất thân lại không giống nhau, nhìn thế nào cũng thấy không xứng với anh, kết hôn với loại người này, mới càng khiến người ta cảm thấy anh tự sa ngã, bất chấp tất cả, cho nên khi đó anh mới chọn Lâm Lạc Kính là người có điều kiện kém nhất trong số những người được chọn.

Chỉ là không ngờ, nửa đường lại xuất hiện Lâm Lạc Thanh.

"Cho nên..." Anh nhìn người trước mặt, chờ cậu nói tiếp.

Lâm Lạc Thanh lập tức leo lên cái thang anh đưa cho: "Vậy em có thể trơ mắt nhìn anh kết hôn với hắn sao?"

Cậu nói rất có lý: "Em chắc chắn không thể rồi, cái bộ dạng chó má của em trai em em lại không biết sao? Anh là người em yêu thầm mười lăm năm mà, em nào nỡ để anh ở bên cái loại cặn bã đó!"

Quý Dữ Tiêu: "... Ồ?"

Anh thong thả nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Lạc Thanh, phối hợp nói: "Vậy em...?"

"Vì thế, khi hắn và mẹ hắn đổi ý vì anh bị thương, không muốn kết hôn với anh nữa mà lại không dám đắc tội anh, em đã thức trắng đêm nghĩ ra một kế sách nhất tiễn song điêu."

Quý Dữ Tiêu thấy cậu nói hăng say, đơn giản kéo cậu vào lòng, tò mò hỏi: "Cái gì?"

"Em cố ý làm bộ không muốn, để bọn họ cho em 300 vạn, như vậy em mới đồng ý thay Lâm Lạc Kính kết hôn với anh. Nhưng lòng em thật ra rất nguyện ý, em chỉ là không muốn biểu hiện ra ngoài, sợ nếu em biểu hiện quá vui mừng, bọn họ sẽ đổi ý, vậy em chẳng phải không có cơ hội sao."

Quý Dữ Tiêu hiểu ra: "Cho nên anh cũng chỉ đáng giá 300 vạn?"

Lâm Lạc Thanh: ??? Sao anh lại bắt trọng điểm như vậy? Đây là trọng điểm anh bắt được hả?!

"Ca~, chuyện này đâu phải anh đáng giá bao nhiêu, mà là bọn họ có thể cho bao nhiêu. Trong lòng em anh là vô giá, cho dù ba trăm triệu tỷ cũng đáng, chỉ là bọn họ sẽ không cho em nhiều như vậy mà."

Lâm Lạc Thanh nhìn anh, chân thành nói: "Em là muốn kết hôn với anh, không phải muốn lừa tiền."

Quý Dữ Tiêu cười khẽ một tiếng: "Vậy xem ra, em thật đúng là hao tổn tâm huyết."

"Đương nhiên." Lâm Lạc Thanh thở dài, "Anh không biết đâu, để chúng ta có ngày hôm nay, em đã trả giá nhiều thế nào."

Em còn tự tạo cho mình cái nhân thiết này mất bao nhiêu thời gian đấy!

Quý Dữ Tiêu khẽ cười, anh thật sự cảm thấy Lâm Lạc Thanh là một người kỳ diệu, có thể nói chuyện không có thật như có thật, còn nói có sách mách có chứng nghe cứ như thật vậy, đây cũng không thể nói không phải là một loại bản lĩnh.

"Anh biết rồi." anh thuận nước đẩy thuyền nói.

Lâm Lạc Thanh ngồi dậy, dựa vào anh: "Vậy nếu có một ngày ba em hoặc mẹ kế em lấy chuyện này ra châm ngòi mối quan hệ của chúng ta, anh ngàn vạn lần đừng nghĩ là thật."

"Ừ."

Lâm Lạc Thanh yên tâm, câu nịnh nọt nói: "Ca~, anh tốt quá ~"

"Đó là đương nhiên, không tốt sao làm em yêu thầm mười lăm năm được?" Quý Dữ Tiêu cười nói.

Lâm Lạc Thanh nghe anh nói vậy, luôn cảm thấy anh hình như không tin cái mớ chuyện ma quỷ vừa rồi của mình.

Nhưng mà trong mắt Quý Dữ Tiêu lại cố tình không có một tia nghi ngờ hay tức giận, chỉ còn lại vẻ ôn nhu và ý cười dành cho cậu.

Cho nên, anh ấy hẳn là tin rồi chứ?

Lâm Lạc Thanh cũng không chắc chắn, nhưng Quý Dữ Tiêu rõ ràng không có ý định truy cứu chuyện này, vậy chính là nguyện ý tin cái lý do thoái thác này của cậu.

Vậy được!

Trong lòng cậu vui vẻ, ngẩng đầu hôn lên má Quý Dữ Tiêu một cái: "Ca, anh tốt quá~"

Quý Dữ Tiêu: !!!

Quý Dữ Tiêu kinh ngạc nhìn cậu, trừ lần Lâm Lạc Thanh dùng miệng dán giấy note vô tình hôn anh, đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Lạc Thanh thật sự chủ động hôn anh.

Không phải hành vi vô ý thức, mà là thật sự có mục đích rõ ràng hôn anh.

Anh nhìn Lâm Lạc Thanh hôn xong xoay người, dường như muốn rời đi, gần như không kiểm soát được cơ thể phản bội ý thức kéo lại cánh tay cậu.

Lâm Lạc Thanh nghi hoặc: "Sao vậy?"

Quý Dữ Tiêu nhìn khuôn mặt sạch sẽ thanh tú của cậu, dường như có chút không biết mình muốn làm gì.

Anh chỉ là theo bản năng muốn giữ cậu lại, nhưng giữ cậu lại để làm gì, anh lại không biết.

Lâm Lạc Thanh nghiêng đầu, khó hiểu nhìn anh.

Quý Dữ Tiêu chậm rãi buông tay, nói với cậu: "Không có gì."

"Thật không có gì?" Lâm Lạc Thanh rất nghi ngờ.

Quý Dữ Tiêu nhìn cậu, giơ tay sờ sờ mặt cậu, sau đó cúi đầu hôn lên trán cậu một cái.

Anh ấn Lâm Lạc Thanh vào vai mình, khẽ nói: "Ừ, thật không có gì."

Thật sự không có gì, chỉ là khoảnh khắc đó, anh quá mức kinh ngạc và vui sướng, cho nên tiềm thức không muốn cậu đi, muốn nhìn cậu nhiều hơn, ôm cậu một cái.

Quý Dữ Tiêu nghiêng đầu, lại hôn lên tai cậu một cái, sau đó buông cậu ra: "Đi rửa mặt đi."

Lâm Lạc Thanh bị anh hôn hai cái không hề báo trước, lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi anh giữ mình lại, có lẽ là vì ngay trước đó, mình vừa hôn anh.

Cho nên, bây giờ anh hôn mình, đại khái cũng là vì cái này.

Anh đã chấp nhận nụ hôn của mình, hơn nữa dường như rất thích.

Lâm Lạc Thanh không khỏi nở nụ cười, nhanh chóng liếc nhìn Quý Dữ Tiêu một cái, có chút ngượng ngùng lại có chút đắc ý xuống giường đi về phía phòng vệ sinh.

Tâm trạng cậu rất tốt, đi trên sàn nhà cũng cảm thấy mình có thể bay lên, Quý Dữ Tiêu nhìn bóng dáng vui vẻ của cậu, cảm thấy tâm trạng mình cũng vui lây.

Thật là một ngày tốt đẹp.

Lâm Lạc Thanh rửa mặt xong, lúc này mới cầm lại điện thoại, gọi cho cha Lâm một cuộc điện thoại.

"Con sáng đang ngủ, là Dữ Tiêu tắt điện thoại, sợ làm con tỉnh giấc."

Cha Lâm nghe được lời này của cậu, cái đuôi lại vểnh lên, ông ta đã nói rồi mà, Lâm Lạc Thanh muốn về Lâm gia bao nhiêu, ông ta là ba cậu rõ hơn ai hết, cậu nào dám cúp điện thoại của ông ta, cậu hận không thể ngày ngày ôm chân ông ta cầu xin ông ta cho cậu về nhà ấy chứ!

Quả nhiên, là Quý Dữ Tiêu!

"Không phải con thì tốt." Lâm phụ ra vẻ đại từ đại bi, "Nhân lúc hai ngày này ba có thời gian, con với Dữ Tiêu về nhà một chuyến đi, cái chuyện kết hôn mà không về nhà ra mắt cha mẹ, cũng quá không ra gì, con còn có chút tự giác của người làm con cái không hả?!"

Lâm Lạc Thanh thở dài, thầm nghĩ còn làm người con nữa chứ? Ông coi nguyên thân và Lâm Lạc Khê là con sao? Lúc này thì nhớ ra còn có một đứa con trai như vậy.

Nhưng mà còn đang vội vàng đóng vai tiểu bạch hoa, bởi vậy cũng không cãi lại cha Lâm, chỉ đáng thương vô cùng nói: "Không phải con không muốn về nhà, là Dữ Tiêu không đồng ý, anh ấy không cho con về, vậy con cũng không dám một mình về ạ."

"Nó chẳng phải thích con sao? Con còn sợ nó?"

"Lời này của ngài nói, ngài không sợ anh ấy sao? Anh ấy bây giờ thích con, mấy ngày nữa nhỡ không thích, vậy con làm sao bây giờ? Ngài chẳng lẽ không biết anh ấy bây giờ hỉ nộ vô thường, âm tình bất định, hôm nay yêu con, ngày mai nói không chừng đã chán ghét con rồi."

Vừa mới rửa mặt xong, từ phòng vệ sinh ra tới Quý Dữ Tiêu:.........

Hay thật, vợ anh bây giờ dám nói xấu anh trước mặt anh luôn rồi.

Lâm Lạc Thanh thấy anh ra, vẫy vẫy tay với anh, ý bảo anh lại đây.

Quý Dữ Tiêu đẩy xe lăn đi qua, liền nghe cậu bật loa nói với cha Lâm một cách chân thành: "Ba, tình cảm của con dành cho ba thế nào ba là người rõ nhất, con nằm mơ cũng muốn ba nhận lại đứa con trai này, chỉ là Quý Dữ Tiêu không cho con ra ngoài, con cũng không dám ạ, bằng không đến lúc đó anh ấy muốn ly hôn với con, vậy chẳng phải ba lại tức giận, không nhận con nữa sao?"

Cha Lâm:.........Cái này thì đúng thật.

"Vậy tại sao nó không cho con về nhà?"

Đến rồi đến rồi, cuối cùng cũng đến, anh chờ chính là câu này.

Lâm Lạc Thanh lập tức giả bộ vẻ mặt ưu sầu: "Anh ấy cảm thấy ngài không yêu con, anh ấy đau lòng cho con, cho nên mới muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con của chúng ta!"

Cha Lâm:..........Lời này cũng không có gì sai, nhưng lúc này, đoạn cái gì cũng không thể đoạn tuyệt quan hệ cha con, ông ta còn chưa vớt được lợi lộc gì từ Lâm Lạc Thanh đâu! Làm sao có thể đoạn!

"Vậy con khuyên nhủ nó đi, nói cho nó biết ba yêu con, cái việc nhỏ này con cũng làm không xong, con còn làm được gì nữa?!" Cha Lâm ghét bỏ nói.

"Con biết, tối qua con đã khuyên anh ấy rồi, chỉ là anh ấy không nghe ạ."

Lâm Lạc Thanh vừa nói, vừa xoạt xoạt viết hai chữ lên giấy, đưa cho Quý Dữ Tiêu xem.

Quý Dữ Tiêu tập trung nhìn vào, quả thực bị tinh thần không lúc nào buông tha việc moi lông cừu của vợ mình làm cảm động, trên tờ giấy nhớ trắng, mực đen viết hai chữ:【đòi tiền!】

Lâm Lạc Thanh cho anh xem xong, lập tức nói: "Ai ai ai, lão công anh làm gì vậy, đừng giật điện thoại của em mà, em đang gọi điện thoại cho ba em đấy, anh để em nói xong đã nào."

Vừa nói, cậu vừa ra hiệu bảo Quý Dữ Tiêu lên sân khấu.

Quý Dữ Tiêu bất đắc dĩ liếc nhìn vợ một cái, rất sủng nịch lắc đầu, được thôi, một ngày tốt đẹp bắt đầu từ việc giúp vợ moi lông cừu.

Anh cầm lấy điện thoại, giả bộ nói: "Ba Lạc Thanh phải không ạ, con là Quý Dữ Tiêu đây ạ."

Cha Lâm vừa nghe là anh, lập tức thay đổi sắc mặt, giọng điệu còn mang theo vài phần lấy lòng: "Là cậu à Dữ Tiêu, tôi với Lạc Thanh đang nói chuyện về cậu đấy, cậu xem gần đây khi nào có thời gian, cùng Lạc Thanh về nhà một chuyến đi."

"Không vội." Quý Dữ Tiêu cười nói, "Con thấy hình như bác cũng không để ý Lạc Thanh lắm, bao nhiều năm như vậy, Lạc Thanh cũng vẫn luôn là cùng chị gái sống nương tựa lẫn nhau, cho nên về nhà thật ra cũng không cần thiết đâu."

"Sao lại có thể nói như vậy được chứ?" Cha Lâm không tán đồng nói, "Trước đây tôi với Lạc Khê là có chút xích mích, lúc này mới liên lụy đến thằng bé Lạc Thanh, nhưng tôi vẫn rất để ý đến nó, bằng không sao tôi có thể ngày ngày mong ngóng nó với cậu cùng nhau về nhà chứ? Chủ yếu là do chị gái nó sai, nếu không phải chị gái nó, tôi sao nỡ lòng nào để nó rời đi chứ."

"Phải không?" Quý Dữ Tiêu cười nói, "Vậy xem ra, bác vẫn yêu thương em ấy."

"Đó là đương nhiên."

"Nếu như vậy, vậy em ấy rời nhà nhiều năm như vậy bác có phải nên bồi thường cho em ấy một chút không?" Quý Dữ Tiêu nhàn nhạt nói, "Ví dụ như, cho em ấy hai ba chục triệu, để em ấy mua chút đồ mình thích."

Cha Lâm vừa nghe, vội vàng tỏ vẻ: "Chuyện giữa cha con nói gì đến bồi thường chứ, khách sáo quá rồi."

Quý Dữ Tiêu cười lạnh một tiếng, trực tiếp cúp máy.

Lâm Lạc Thanh: !!!

"Sao anh lại cúp máy rồi?"

"Yên tâm, ba em sẽ gọi lại thôi." Quý Dữ Tiêu bình tĩnh nói.

Quả nhiên, anh vừa dứt lời, cha Lâm lại gọi đến.

"Anh đã bảo rồi mà." Quý Dữ Tiêu liếc nhìn Lâm Lạc Thanh một cái, rồi nghe máy.

Anh cũng không nói gì, im lặng chờ cha Lâm bên kia mở lời.

Cha Lâm bị thái độ này của anh làm cho có chút bực bội, đưa tiền thì ông ta không muốn, không đưa tiền, Quý Dữ Tiêu bên này lại không cho Lâm Lạc Thanh về nhà.

Ông ta còn trông mong Lâm Lạc Thanh sau khi kết hôn với Quý Dữ Tiêu sẽ mang lại lợi ích cho Lâm gia, bởi vậy chỉ có thể tính toán nói: "Hay là, chúng ta nghe xem Lạc Thanh nói thế nào đi?"

Quý Dữ Tiêu lại lần nữa cúp máy, rõ ràng không nể mặt ông ta.

Cha Lâm tức giận ném điện thoại, gửi WeChat cho Lâm Lạc Thanh.

Lâm Lạc Thanh nghe thấy điện thoại kêu một tiếng, ghé lại xem, mới phát hiện là WeChat của Lâm phụ:【Tao mặc kệ mày dùng cách gì, nhanh chóng xử lý tốt Quý Dữ Tiêu cho tao, bằng không tao sẽ nói cho nó biết mày kết hôn với nó chỉ vì ba trăm vạn kia!】

Lâm Lạc Thanh:..........

Lâm Lạc Thanh ngẩng đầu nhìn Quý Dữ Tiêu: "Anh biết em trong sạch đúng không?"

Quý Dữ Tiêu mỉm cười: "Thật vậy chăng?"

"Em vừa mới nói chuyện này với anh xong mà!" Lâm Lạc Thanh xù lông.

Quý Dữ Tiêu cười cười, sờ sờ đầu cậu: "Ừ, em trong sạch."

Anh trả điện thoại cho Lâm Lạc Thanh: "Đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi."

Lâm Lạc Thanh gật đầu, một chút cũng không lo lắng chuyện bên cha Lâm.

— Ông ta sớm muộn gì cũng sẽ đưa tiền thôi, rốt cuộc thì cậu cũng đã kết hôn với Quý Dữ Tiêu rồi.

Cha Lâm sẽ không từ bỏ cái cây đại thụ Quý Dữ Tiêu này, cho nên cũng sẽ không từ bỏ cậu, người đang ở bên cạnh Quý Dữ Tiêu.

Huống chi ông ta đã biết Trần Phượng đưa cho cậu 300 vạn, 300 vạn này tương đương với chi phí ban đầu của ông ta, một người không biết xấu hổ như cha Lâm, sao có thể mặc kệ chi phí ban đầu của mình trở thành chi phí chìm, ông ta chỉ biết nghĩ cách vớt thêm nhiều hơn 300 vạn từ cậu.

Cho nên cậu nhất định phải về Lâm gia, phải trở thành con cờ để ông ta vớt tiền.

Mà Lâm Lạc Thanh cũng cho ông ta hy vọng như vậy, không phải cậu không muốn về nhà, là Quý Dữ Tiêu không cho cậu về nhà, cho nên, chỉ cần giải quyết Quý Dữ Tiêu, chẳng phải mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết sao?

Đã lên bàn cờ bạc, nào có dễ dàng xuống bàn đạo lý, cha Lâm hiện tại, cũng đã ở trên bàn rồi.

Quả nhiên, hơn 9 giờ tối, Quý Dữ Tiêu nhận được điện thoại của cha Lâm, nói mấy năm nay quả thật bạc đãi Lâm Lạc Thanh, nên cho cậu chút bồi thường, vậy cho cậu hai chục triệu đi.

Quý Dữ Tiêu bình tĩnh nói: "Vậy em ấy kết hôn, bác có phải cũng nên tỏ vẻ một chút không?"

Lâm phụ:.........

Cha Lâm thật sự không ngờ anh lại là người như vậy, than thở nói: "Dữ Tiêu, nhà chúng ta với nhà các cậu không giống nhau, nhà chúng ta không có nhiều tiền như nhà các cậu, hai chục triệu đối với chúng ta mà nói, đã là một khoản tiền khổng lồ rồi."

Quý Dữ Tiêu cười mỉa mai: "Phải không? Đến chút tiền ấy cũng không có, vậy xem ra bác không xứng làm ba vợ của tôi rồi, chuyện về nhà, vẫn là thôi đi, miễn cho đến lúc đó miếu nhỏ nhà bác không chứa nổi vị Phật lớn như tôi."

Anh nói xong, liền lại cúp máy.

Lâm phụ:..........

Lâm Lạc Thanh nghe anh nói một tràng, cảm thấy anh thật không hổ là nhà tư bản, một con dê mà có thể vặt lông đến hai lần!

Cậu vốn dĩ chỉ muốn một khoản tiền, lần này Quý Dữ Tiêu vậy mà có thể đòi được hai khoản.

Kiếm hơi nhiều rồi đấy!

"Ca~, anh thật soái!" Lâm Lạc Thanh thật lòng nói.

Quý Dữ Tiêu nhìn cậu, kiêu ngạo nói: "Đó là đương nhiên, không soái sao làm em năm đó còn bé tí đã nhất kiến chung tình với anh, nhớ mãi không quên được?"

Anh nói đến đây, còn không quên trêu ghẹo Lâm Lạc Thanh: "Em còn trưởng thành sớm quá đấy, tiểu học đã biết tìm đối tượng cho mình rồi, còn tìm đúng một người là cực phẩm nhân gian như anh nữa chứ, thật hâm mộ em, mắt nhìn người tốt như vậy."

Lâm Lạc Thanh:............

Quý Dữ Tiêu lắc đầu: "Đương nhiên, cũng trách anh, biết rõ mình là cái bộ dạng gì, còn không biết giữ gìn mị lực của mình cho tốt, một học sinh tiểu học như em nào đã gặp người anh tuấn tiêu sái như anh, chẳng phải là vừa gặp đã phương tâm ám hứa, rễ tình đâm sâu sao, là anh sai, không trách em."

Lâm Lạc Thanh:...........

Lâm Lạc Thanh đứng dậy đi về phía ban công.

"Em làm gì đấy?" Quý Dữ Tiêu hỏi cậu.

"Em đi đóng cửa sổ, em sợ anh như vậy có thể thổi phồng như vậy, lát nữa lại thổi cả bão cát vào thì sao!"

Quý Dữ Tiêu bật cười: "Nói không chừng lại đổ mưa lớn thì sao?"

Lâm Lạc Thanh quay đầu lại nhìn anh: "Vậy em thấy anh một chút cũng không có ý định mưa dầm thấm lâu."

"Vậy thì đúng, anh có lẽ tương đối thích kiểu đông tây bất phân, nói là vô tình lại hữu tình."

Lâm Lạc Thanh cười khẽ một tiếng, thầm nghĩ ai biết anh đây là vô tình hay hữu tình.

Cậu lại đi đến bên cạnh anh, vừa ngồi xuống, liền nghe thấy điện thoại kêu một tiếng.

Cậu còn tưởng là cha Lâm, lập tức cầm điện thoại lên, kết quả vừa nhìn mới phát hiện, vậy mà là Ngô Tâm Viễn gửi cho cậu.

【Có một bộ phim thần tượng gần đây sẽ khởi quay ở thành phố, chuyển thể từ IP, nguyên tác nhân khí không tệ, hiện tại thiếu một vai nam thứ ba, cậu xem có hứng thú không? Kịch bản đã gửi vào hộp thư của cậu rồi.】

【Được!】 Lâm Lạc Thanh trả lời,【Tôi đi xem.】

Nói xong, cậu mở hộp thư của mình ra, tải kịch bản xuống.

"Em muốn dùng máy in trong thư phòng của anh một chút, được không?" Lâm Lạc Thanh ngẩng đầu nhìn Quý Dữ Tiêu.

Quý Dữ Tiêu gật đầu: "Biết dùng không? Nếu không anh giúp em?"

"Vâng ạ!" Lâm Lạc Thanh cũng không từ chối.

Cậu đẩy Quý Dữ Tiêu vào thư phòng, chuyển tiếp email đến hộp thư của Quý Dữ Tiêu.

Quý Dữ Tiêu nhìn tệp đính kèm email, kinh ngạc nói: "Em muốn đi đóng phim, nhanh vậy sao?"

"Còn chưa chắc đâu anh, anh Ngô bảo em xem trước đã, nếu em thích thì nói chuyện sau."

Quý Dữ Tiêu gật gật đầu, tâm trạng có chút phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz