[Phaidei] Người Giữ Giai Điệu Trời Cao
CHƯƠNG 8 : TRONG BÓNG TỐI
Đêm phủ xuống vùng ngoại ô. Biệt thự nơi Mydei nghỉ dưỡng nằm tách biệt giữa rừng cây thưa, ánh đèn vàng hắt ra từ khung cửa sổ tầng hai khiến căn nhà mang dáng dấp như một ốc đảo sáng giữa biển đêm u tịch.Phainon đứng dưới bóng cây sồi già, mái tóc xám rối bời khẽ lay động trong gió đêm. Cậu đã quen với việc này ba tuần liên tiếp không rời khỏi vị trí, lặng lẽ quan sát từng động tĩnh quanh biệt thự. Đôi khi, chỉ là tiếng chó sủa xa xa, hay một cành khô gãy vụn, Phainon đều nhạy bén phản ứng.Anaxa, một kẻ tóc xanh lá, dáng người thanh thoát cũng thường xuất hiện ở bên kia khu vườn. Nhưng hắn chỉ quan sát, đôi mắt như hồ nước sâu chẳng bao giờ để lộ cảm xúc. Mỗi khi Phainon liếc nhìn, Anaxa chỉ đáp bằng một ánh mắt như đang nói: “Cậu lo cho hắn đi, ta sẽ không xen vào.”Đêm nọ, Phainon dừng bước dưới chân tường biệt thự. Nhìn lên khung cửa sổ, bóng Mydei hiện rõ khi cậu ngồi trước bàn, cúi viết thứ gì đó. Ánh sáng vàng phủ lên mái tóc cam óng rực, làm Mydei trông như ngọn lửa lặng lẽ cháy trong căn phòng yên tĩnh.Phainon khẽ bật cười nhạt.“Người này… rõ ràng chỉ cần một cái phẩy tay là có hàng chục vệ sĩ bảo vệ. Thế nhưng hắn vẫn chọn cách sống tách biệt, cô độc…”Tiếng giày của cậu dẫm lên sỏi vụn, phát ra âm thanh nhỏ. Từ trên tầng hai, Mydei dường như nghe thấy. Bóng dáng nơi cửa sổ hơi nghiêng, mắt vàng kim lóe sáng trong màn đêm.“Phainon?” Giọng Mydei trầm thấp vang ra, dẫu khoảng cách xa.Phainon hơi giật mình, không nghĩ mình bị nhận ra nhanh như vậy.Hắn ngẩng đầu.“… Vẫn quen nhỉ. Dù ta có ẩn bao nhiêu lần, ngươi cũng nhìn thấu.”Mydei mỉm cười nhạt, ngón tay gõ nhẹ vào khung cửa sổ:“Không phải ta nhìn thấu. Mà là… khi có người đứng yên canh giữ mỗi đêm, ta khó mà không nhận ra được.”Phainon im lặng. Một cơn gió thổi qua, mang theo mùi nhựa cây và cỏ đêm, như xóa nhòa ranh giới giữa hai người.Sau đó, cứ mỗi đêm, Mydei đều hé cửa sổ, trò chuyện vài câu cùng Phainon.Có đêm, Mydei hỏi.“Ngươi không thấy mệt à? Đêm nào cũng đứng ở ngoài, không ngủ, không nghỉ.”Phainon nhún vai, dựa lưng vào gốc sồi."Không mệt. Nhưng thấy em an toàn, ta thể nào chợp mắt một lúc.”Mydei thoáng lặng im. Rồi cậu bật cười khẽ.“Lời lẽ của ngươi… chẳng hợp với một kẻ giết người lạnh lùng chút nào.”“Vậy thì coi như ta chỉ là một kẻ ngốc bám lấy em đi.” Phainon đáp, giọng bình thản nhưng sâu thẳm.Mỗi đêm, cuộc trò chuyện giữa hai người lại dài hơn. Mydei kể về một bản nhạc rock chưa hoàn thành. Phainon thì lặng nghe, thỉnh thoảng buông vài lời ngắn ngủi. Nhưng chính sự im lặng đó khiến Mydei thấy an ổn lạ thường như thể có một bức tường kiên cố bảo vệ mình khỏi thế giới hỗn loạn ngoài kia.Anaxa đứng xa xa, đôi mắt xanh lá lặng lẽ quan sát. Nhưng đúng như lời Phainon dặn, y tuyệt nhiên không xen vào. Y chỉ là người chứng kiến, không bao giờ chen vào sợi dây vô hình đang dần thắt chặt giữa hai kẻ kia.Một đêm không lâu sau đó.Sau một nhiệm vụ ở trụ sở chính của Nanook, Phainon trở về. Máu vẫn còn vương trên găng tay, nhưng thứ khiến cậu khó chịu không phải vết thương mà là cảm giác nóng rực lạ thường đang dâng lên trong máu.Thuốc. Rõ ràng có ai đó đã bỏ thuốc vào rượu mà cậu uống trong buổi họp kín. Thứ dược này khiến tim đập nhanh, hơi thở rối loạn, da thịt như bị lửa nung.Không kịp suy xét, Phainon chỉ còn biết chạy thẳng đến nơi duy nhất bản năng thôi thúc biệt thự của Mydei.Trời tối đặc quánh. Cậu không đi qua cổng chính, mà leo tường, trèo thẳng đến cửa sổ tầng hai. Cánh tay rắn chắc bám vào gờ cửa, Phainon nhảy nhẹ, hạ xuống nền phòng trong im lặng.Căn phòng chìm trong ánh sáng mờ, mùi nhạc cụ, giấy bút và thoảng hương gỗ trầm. Trên giường, Mydei đang đọc sách, mái tóc cam xõa xuống vai, đôi mắt vàng kim lóe sáng khi nhìn thấy bóng dáng lao vào.“Phainon?!” Mydei ngồi bật dậy.Phainon thở dốc, đôi mắt xám như phủ sương mù, ánh nhìn không còn tỉnh táo.“Ta… không ổn…” Giọng cậu khàn đặc.Mydei tiến đến, định đỡ lấy, nhưng bàn tay nóng rực của Phainon đã nắm chặt lấy cổ tay cậu.“Ngươi… trúng độc?” Mydei cau mày, hơi thở chạm vào da Phainon.“Không phải độc thường… là thứ khác… Ta không thể kiểm soát nổi nữa…”Phainon ép từng chữ, nhưng cơ thể thì run lên dữ dội, lồng ngực phập phồng.Ánh mắt của hai người giao nhau. Mydei thấy rõ trong đáy mắt Phainon là cơn lửa bị dồn nén đến phát cuồng. Một tia lý trí cuối cùng vẫn le lói như van xin, như kìm hãm.Mydei siết chặt tay Phainon.“Ngươi… chạy đến đây, vì tin rằng ta sẽ ngăn được ngươi?”Phainon khẽ cúi đầu, hơi thở dồn dập, trán áp sát vai Mydei.“… Nếu có ai có thể giữ ta lại… thì chỉ có em.”Không khí trong căn phòng trở nên căng như dây đàn. Bàn tay Phainon run rẩy trượt dọc theo cánh tay Mydei, trong khi bản thân hắn cố cắn môi để không mất kiểm soát hoàn toàn.Mydei hít sâu, ánh mắt phức tạp.“Phainon… đừng để thuốc điều khiển ngươi.”Nhưng ngay lúc ấy, cơn sóng dục vọng như ngọn triều cuối cùng nhấn chìm lý trí. Phainon siết chặt Mydei trong vòng tay, cơ thể nóng bỏng đến mức khiến Mydei cảm giác như bị lửa quấn lấy.Giọng Phainon khàn khàn vang ngay bên tai, run rẩy đến tuyệt vọng:“… Xin lỗi. Ta… không còn giữ nổi nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz